Bộ lạc Hắc Ưng đưa ra lựa chọn sáng suốt, gia nhập Cự Sơn. Ngày kế tiếp bọn họ về đến bộ lạc Cự Sơn, đứa con bệnh quỷ của Lạc Đồng dùng thuốc Hoa Nghi mang về, thật sự biến thành một tiểu thú nhân nhảy nhót được. Lạc Đồng tin thủ lời hứa, lập tức tuyên bố đem lều trại thủ lĩnh nhường cho Hoa Nghi, từ đây do y làm chủ đại bộ lạc này.
Tin tức này chẳng ai bất ngờ, chuyện thủ lĩnh Lạc Đồng cùng Ngân Nha giao dịch đâu phải một hai ngày.
Những kẻ ôm lòng bất mãn bị đại trưởng lão kích động đã chết, những người khác thì sao cũng được. Họ cho rằng thủ lĩnh Lạc Đồng đã nói thì không nên lật lọng, thủ lĩnh đổi người là nên thôi, huống hồ phần lớn mọi người từng nghe nói về vong khách, hành thương kể về bọn họ đến vô cùng kỳ diệu, nhất định cũng đều là người có bản lĩnh, làm thủ lĩnh chưa biết chừng có thể giúp bộ lạc lớn mạnh hơn, giàu có hơn.
Đến đây, kiếp sống lưu vong mười năm của Hoa Nghi rốt cuộc kết thúc, bỗng nhiên y có một đám huynh đệ, một gia đình, cùng với một bộ lạc… Dù rằng không hề là nơi y sinh ra và lớn lên.
Khánh điển đến đúng hạn, một phương diện là để chúc mừng tân thủ lĩnh, một phương diện cũng là vì sự gia nhập của thành viên mới.
Hôm đó, nam nữ già trẻ trong cả bộ lạc đều ra đây, giống như đón tết Thu thú, Trường An vốn nằm trong lều trại Hoa Nghi an bài cho y ngủ đến không biết trời trăng, kết quả bị Sách Lai Mộc không khách khí xông vào đánh thức lôi dậy.
Y còn chưa kịp mở mắt, Sách Lai Mộc đã hoảng hốt buông y ra, miệng nói: “Ôi, chuyện lớn như vậy, ta còn chưa thông báo cho thụ thần biết!”
Sách Lai Mộc nói xong câu này lập tức không đầu không óc lao ra ngoài, một tay vịn cái mũ cao xiêu xiêu vẹo vẹo kia loạng choạng chạy tới dưới một gốc đại thụ, lấy từ trong lòng ra một bó hương như ảo thuật, cắm hàng loạt xuống đất, sau đó vặn vẹo một lúc như chuột rút, miệng chẳng biết quang quác những gì, cuối cùng cung kính quỳ xuống, hai tay chắp lại, thật sự bắt đầu niệm bái đại thụ.
Trường An bị ném lại đó thật sự không biết nên bình luận gì với điều này.
Sách Lai Mộc bái hết sức tập trung, trên khuôn mặt dường như vạn năm cũng không rửa sạch lại loáng thoáng hiện ra một chút bảo tướng đoan trang, thoạt nhìn lại không như là đang đùa giỡn, giống như hắn thật sự tin tưởng bên trong đại thụ này có thần linh ở.
Trường An quan sát xong toàn bộ quá trình bái thần làm như có thật của hắn, lại cũng hơi tin, lặng lẽ dịch sang bên, định dùng thân thể không to cao lắm ngăn một đống lá rụng chất trong góc.
Buổi tối hôm trước vừa vặn có gió, y đến đây luyện đao, chém không ít lá cây, thế không phải chính là cạo đầu vị thụ thần này sao
Trường An chột dạ dùng tay áo lau mặt một phen, cảm thấy hình như mình không tôn kính lắm.
Chờ hương sắp cháy hết một nửa, Sách Lai Mộc nhìn chung đã bái xong, hắn vừa định đứng dậy nói chuyện, ai ngờ không đúng lúc, một cơn gió nhẹ nổi lên, vừa vặn cuốn lá rụng Trường An đang che sau lưng, có một chiếc còn dính trên mặt Sách Lai Mộc.
Trường An trợn mắt há mồm nghĩ bụng: “Ôi, hỏng rồi, thụ thần còn biết ra đây tố cáo!”
Nhưng thân là thần một phương, bị người ta cạo đầu còn phải đi kiện cáo một con người sao Trường An nghĩ đến đây, lại không chột dạ nữa, hợp tình hợp lý cho mình một lời giải thích – khiếp nhược như vậy, chắc chắn là bởi vì thụ thần này không có bản lĩnh chi, chẳng có gì đáng tôn kính.
Sách Lai Mộc cầm chiếc lá dính trên mặt, lập tức sửng sốt, chỉ thấy chiếc lá nọ là hai nửa, bị chém tinh chuẩn từ gân lá chính giữa, vết đao liền mạch, thẳng tắp chỉnh tề, nhưng trừ gân lá bị bổ ra thì không hề có vết tích nào khác.
Sách Lai Mộc đưa mắt nhìn Trường An, lại thấy Trường An trông trời ngó đất, nhất định không chịu nhìn hắn.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá nọ lên, lá đại thụ này không hề như dương liễu, mà nhỏ hơn rất nhiều, gân lá bên trên càng không rõ, làm khó cho y có nhãn lực chuẩn như vậy, xuống tay không sai chút nào.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá ra sáng quan sát, bỗng nhiên cười nói: “Trảm mã đao, nhẹ nhất cũng có thể nặng đến trăm cân, khi chém xuống có lực ngàn quân, có thể dễ dàng chém đầu cự thú, dũng mãnh không gì bằng, chim bay cá nhảy đều tránh lui, song nói cho cùng cồng kềnh, khi cận chiến bất tiện. Độc mỗi thanh của ngươi, nặng mà không vụng, đại khéo như vụng, ta bằng này tuổi, còn chưa từng thấy mã đao như vậy, ngươi giỏi lắm – nhưng mà…”
Hắn cố ý thở ra một hơi, làm Trường An hồi hộp, quả nhiên, Trường An ngốc nghếch mắc mưu, hỏi: “Nhưng mà cái gì”
Sách Lai Mộc nói: “Nhưng mà đây không hề là đao tốt nhất trên đời – đao tốt nhất, là một thanh đao nhọn, ngươi có biết đao nhọn là gì không”
Trường An gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Đao nhọn chẳng những một bên có lưỡi, phần đỉnh cũng có, sống đao rất hẹp. Ta từng học một thời gian, chỉ là không tiện tay lắm, cho nên về sau đổi đi.”
“Thanh đao nhọn thiên hạ vô song kia cực kỳ đặc biệt.” Sách Lai Mộc nói, “Toàn thân nó mỏng như cánh ve. Đao của ngươi nặng đến trăm cân, thanh kia lại chỉ nặng mấy lạng, nhẹ như lông hồng, ngay cả em bé tập đi cũng cầm được.”
Trường An nhíu mày nói: “Không thể nào, đao như vậy sẽ rất nhanh gãy.”
Đao nhọn sống đao nhỏ hẹp, thân đao dài mảnh, dễ gãy hơn đao bình thường, bởi vậy sống đao sẽ dày hơn đao bình thường rất nhiều, điều này khiến một số đao nhọn thoạt nhìn không như một cây đao mà giống một cây trường thích hơn.
Sách Lai Mộc cũng không để ý, nói tiếp: “Nó là thần thiết ngoài cửu thiên rơi xuống mặt đất chế nên, quả thật bất phàm, nhưng quả thật cũng dễ gãy, người cầm sức lực yếu một chút thì lưỡi đao không đẩy ra được, nhưng mà sức lực hơi mạnh một chút sẽ làm gãy đao của chính y, lực hạ thủ phải thẳng góc, nếu không đao sẽ gãy làm hai đoạn. Nó cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng bởi vậy mà cực kỳ sắc bén. Nó có thể chém dọc một sợi tóc thành ba mảnh, có thể chặt cả đầu người mà người ta phải đi mười bước sau đó mới cảm giác được bản thân đã đầu mình chia lìa – ngươi tin hay không thì tùy, đây đều là đao thần cho ta biết.”
Bắc Thích chưa từng cho y biết những chuyện này, Trường An nghe mà tròn mắt, cơ hồ có phần sùng bái hắn. Nhưng một cánh tay lại đột nhiên thò ra từ đằng sau, đè trên đầu y. Hoa Nghi đưa tay thân mật ôm cổ y, nghênh ngang nói: “Sách Lai Mộc nói chuyện ngươi cũng tin, hài tử ngốc này.”
Trường An gian nan xoay cổ trong khuỷu tay rắn chắc của y: “Ta chưa từng thấy đao thần.”
“Đao thần cái gì” Hoa Nghi giễu cợt, “Trong mắt hắn thứ gì không phải là thần Cây có thần cây, hoa có thần hoa, cỏ có thần cỏ, sơn xuyên giang hà không đâu không có thần – thần côn, nếu không thì ngươi nói cho chúng ta nghe xem, dưới hố xí có thần gì hay không Ông ta có quản việc ủ phân không”
Sách Lai Mộc nói như gió mát phả vào mặt: “Ngươi chỉ giỏi đánh rắm!”
Hoa Nghi: “Ôi, thần rắm tha mạng!”
Trường An rốt cuộc không nhịn được phì cười.
Hoa Nghi trông thấy, tức khắc không biết vì sao mà cũng vui theo, nâng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ mặt y, nói: “Nên cười nhiều, từ sáng đến tối cứ đanh mặt, hệt như một ông cụ non – đi, ta dẫn ngươi đến phía trước chơi, để thần côn tự mình lên đồng đi.”
Y kéo Trường An vào đám đông huyên náo, một nhóm người trẻ tuổi đang chơi “nhảy sạp” ở đó, bốn người mỗi đầu cầm cây trúc mở ra khép vào, người nhảy ở giữa phải theo nhịp điệu mới không bị kẹp chân, Trường An hồi nhỏ từng thấy trò này, mang máng có chút ấn tượng, nhưng ai ngờ còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Hoa Nghi đẩy từ phía sau, lập tức bị đẩy vào đám cần trúc.
Cô nương cầm cây trúc thấy một thiếu niên mi thanh mục tú đột nhiên xông vào, mừng rỡ cố ý đưa mắt ra hiệu với bạn, đẩy nhanh tốc độ khép mở trúc, cố tình kẹp y.
Trường An nhảy như cừu, không hề có dáng nhảy đáng nói, nhảy tới nhảy lui giữa một đống cây trúc khiến người ta hoa cả mắt, dáng vẻ như lâm đại địch, giống như y giẫm dưới chân chính là một chậu than vậy.
Lập tức, mũi chân y giẫm nhẹ lên cây trúc trong tay một cô nương, trước khi cô cảm giác được sức nặng mà buông cây trúc, lại nhanh chóng nhảy lên một cây khác, thoáng cái lao khỏi đám nhảy sạp.
Cô nương hét rầm lên: “Ơ kìa, chạy rồi!”
“Mau bắt y lại!”
Hoa Nghi cười nói: “Đừng vội đừng vội, bắt về cho các cô ngay đây!”
Trường An chui tới chui lui giữa đoàn người như cá chạch, Hoa Nghi xắn tay áo, cùng mấy tiểu tử khác xô ngang đụng dọc muốn bắt y, Trường An giẫm lên hàng rào của căn nhà đá, trực tiếp nhảy qua đầu một người, hai tay đu một cành đại thụ vươn ra, trèo lên như khỉ, nhưng nơi xa không biết là ai chơi xấu ném đến một sợi xích dài muốn quấn chân y.
Trường An đành buông tay rơi xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, Hoa Nghi lại đột nhiên xông ra từ sau đại thụ, giang tay bế cả người y khỏi mặt đất, ôm eo tung y lên, làm ra vẻ muốn ném vào giữa các cô nương, miệng kêu: “Đón này, ta ném cho các cô đây.”
Các cô nương cười hi hi ha ha, thật sự chẳng sợ người bay trên không trung, vài người vây thành đoàn, làm bộ muốn đón. Hoa Nghi lại cười cười, thả Trường An xuống đất, áp giải y đi qua – một tiểu tử lớn như vậy, bay qua dù các cô nương đón được, Hoa Nghi cũng không muốn ném.
Trường An cứ thế rơi vào tay một đám nữ nhân, bộ lạc Cự Sơn dân phong dũng mãnh, cụ thể biểu hiện ở việc từng cô nương trẻ đều không hề xấu hổ thẹn thùng, thình lình thấy một thiếu niên tuấn tú xa lạ, lại không giống như Tạp Tá tướng mạo hung ác, liền ùa hết lên, nhất định phải trêu chọc cho đủ mới được, có người lớn gan hơn, thậm chí dùng phần thân thể lộ ra ngoài cọ Trường An.
Cọ cho thiếu niên phải ôm đầu chạy như chuột, rụt mình lại giữa một đám nữ nhân đầy đáng thương, hệt như cừu non bị một đàn sói bao vây.
Nhưng mà y cũng chẳng có cách nào, chung quy không thể động thủ với nữ nhân, chỉ có thể bị giày vò đến chết đi sống lại, thỉnh thoảng có bàn tay thơm mùi hoa cỏ thò qua véo mặt xoa đầu y, bóp y gần như không nói nổi, người khác hỏi gì cũng chỉ có thể lắc đầu.
Hoa Nghi đứng rất xa, ánh mắt bất giác lại dừng trên người y, thấy khuôn mặt hiếm có huyết sắc của Trường An bị bóp cho ửng đỏ, làm kẻ đầu têu, có chút vui sướng khi người gặp họa, thấy dáng vẻ quẫn bách của thiếu niên, lại hơi không nhẫn tâm, cảm thấy y rất đáng thương.
Sách Lai Mộc không biết đi đến từ khi nào, phát hiện ánh mắt y đang quanh quẩn trên các cô nương trong bộ lạc, liền lộ ra nụ cười sáng tỏ, ở phía sau mở miệng nói: “Sao Muốn chọn một thủ lĩnh phu nhân”
Đây vốn là một câu nói đùa, cũng chẳng có gì, nhưng Hoa Nghi chợt ý thức được y đang nhìn ai, không biết vì sao mà hơi chột dạ, thoáng sửng sốt, cảm thấy một chút huyết khí xông lên mặt, liền nói khẽ với Sách Lai Mộc: “Đi bái thần hố xí của ngươi đi, đến chỗ ta nói bậy bạ gì”
Sách Lai Mộc lại gật gù, mặt dày mày dạn theo sau nói: “Chúng ta nhìn chung yên ổn rồi, như là hạt hoa cỏ rốt cuộc tìm được nơi cắm rễ, ngươi có cách nghĩ thế này, cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Hoa Nghi: “Cút!”
Sách Lai Mộc không buông tha nói: “Nam nhân sống đến tuổi này, trong lều không có một người quả thật cũng chẳng ra sao, đây là hôn nhân đại sự, quy luật tự nhiên, không có gì phải xấu hổ cả, nào, ta nói với ngươi chuyện này…”
Hoa Nghi quay đầu, hung tợn trừng Sách Lai Mộc.
Sách Lai Mộc rụt cổ đưa tay che miệng, nhìn y đầy xấu xa.
Hoa Nghi lườm một cái, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này trong đám đông xôn xao hẳn lên, y ngẩng đầu dõi mắt trông qua, chỉ thấy một đội người quần áo tả tơi bị áp giải đến.
Nam nữ già trẻ người nào cũng có, vẻ mặt đờ đẫn có, phẫn hận cũng có.
Sách Lai Mộc thôi cười, thấp giọng nói: “Là người nhà cùng với cựu bộ của kẻ phản loạn.”
Hoa Nghi “ừm” một tiếng, hỏi: “Theo quy củ, là phân phối làm nô lệ sao”
Có người nhổ nước bọt vào những người này, còn có trẻ nhỏ không hiểu chuyện học người lớn ném đồ vào họ, ngược lại là hai mươi mấy dũng sĩ bộ lạc Hắc Ưng vây quanh A Diệp đứng ở bên kia có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nhìn họ đi qua với ánh mắt lạnh băng.
Sách Lai Mộc hạ giọng nói: “Ta thấy ngươi nên cho người của Hắc Ưng quyền ưu tiên lựa chọn, những người đó còn đang nén thù đấy.”
Hoa Nghi gật đầu gần như không thể thấy, y quay người đi lên đài cao dựng cho khánh điển, định tuyên bố vận mệnh của họ, nhưng mà chính vào lúc này, dị biến chợt sinh ra, trong số tù phạm bị áp giải, một người trẻ tuổi dáng vẻ như thị vệ thú nhân đột nhiên xông khỏi người áp giải, nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành bán thú ngay tại chỗ, lộ ra nanh vuốt đáng sợ, lao đến các cô nương đang nô đùa.
Trường An chưa từng ứng phó tình huống thế này, Hoa Nghi nghiêm trang như vậy, y không biết nên trả lời thế nào.
Trường An khổ não nhai trái cây một lúc, cảm thấy bỏ mặc Hoa Nghi ở đó dường như cũng không hay lắm, vì thế vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu: “Ngươi không cần chết… Ừm, không cần cảm ơn.”
Nhưng y nói xong rồi vẫn cho rằng mình nói không tốt lắm, song hiển nhiên cũng chẳng nghĩ ra lời nào hay hơn, vì thế cúi đầu gặm nốt nửa quả còn lại, ngậm đầy miệng, không hé răng nữa.
Hoa Nghi từ trên cao nhìn xuống Trường An, ăn gió nằm sương, tóc thiếu niên đã sớm rối bù, một sợi dây cột tóc cũ đến bạc màu chực rơi quấn trong tóc, chẳng thấy đầu đuôi, khó mà phân rõ.
Trường An cúi mắt, khuôn mặt nghiêng trong ánh lửa có vẻ đặc biệt thanh tú nhu hòa.
Hoa Nghi từng đi qua rất nhiều bộ lạc, gặp vợ con rất nhiều thủ lĩnh, cùng với các nhạc sư trang điểm lộng lẫy, giờ đây lại cảm thấy bọn họ đều không đẹp bằng thiếu niên mộc mạc này.
Là kiểu xinh đẹp cực kỳ thuận mắt.
Hoa Nghi nghĩ như vậy, đột nhiên vẫy tay gọi Sách Lai Mộc đằng xa, vị “đèn g” kia nhìn thấy, thái độ vẫn thờ ơ, không hề vội qua đây, thoạt tiên uể oải vươn vai, bấy giờ mới bò dậy như không xương, lắc đầu vẫy đuôi mà đi đến.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn nhìn thấy Trường An bị Hoa Nghi chặn mất, mắt lập tức sáng rỡ, mang theo một thân trang phục điên điên khùng khùng bổ về phía trước, khuôn mặt ngũ sắc cơ hồ dán lên Trường An.
Trường An bất ngờ đụng phải một đại quái vật như vậy, thân thể theo bản năng hơi kéo căng, tay thả dưới đất cách bao hành lý nắm chuôi đao, cùng Sách Lai Mộc trừng nhau.
Cũng may Sách Lai Mộc rất nhanh chóng bị Hoa Nghi tóm cổ, xách lên như gà mà ném sang bên.
Sách Lai Mộc bằng tay Hoa Nghi, bàn chân trơ trọi quay hơn nửa vòng dưới đất, rốt cuộc lảo đảo dừng bước, một lần nữa chuyển hướng sang Trường An.
Trường An phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ đặc biệt, giống như không thanh minh lắm, bên trong như phủ một lớp sương mù, khiến người ta nhìn thấy còn tưởng rằng tiêu cự hai mắt không đối nhau.
Sách Lai Mộc dùng ánh mắt mù sương này nhìn chằm chằm Trường An một hồi, nói: “Đao tốt.”
Mã đao của Trường An đã bị y quấn vào, đang nằm ngang trên mặt đất phía sau, câu này Sách Lai Mộc lại là nhìn Trường An mà nói.
“Tên huyên thuyên.” Hoa Nghi ngồi bên cạnh đống lửa, bất mãn phàn nàn, lúc này thiếu nữ A Diệp đi tới, dùng một chiếc lá to kỳ quái bọc cả một cái chân hươu, đưa cho bọn họ, sau đó hơi cúi đầu, rồi lại lặng lẽ đi mất, Hoa Nghi cảm ơn, ngửi ngửi chiếc lá nọ, ngạc nhiên nói, “Đây là ma kha diệp, dùng để cầm máu – bên Hắc Ưng lại vẫn còn y sư”
Sách Lai Mộc móc tiểu đao ra, lưu loát cắt lát cái chân hươu, xiên thành mấy xâu, lấy chiếc lá qua, nước dồn bên trên, lại thuận miệng nói: “Chính là cô nương ngươi cứu đó.”
Hoa Nghi lấy làm kinh hãi: “Thật không Y sư trẻ tuổi như vậy”
Sách Lai Mộc chú ý món thịt nướng, một mình hắn lật mấy xiên thịt nướng to, lại còn cực kỳ điêu luyện, không hề thấy luống cuống tay chân, đủ thấy bản lĩnh ăn uống rất được, chỉ chốc lát, mùi thịt từ trong tay hắn bay ra, hắn chậm chạp nói: “Cô nương đó tên là A Diệp, vốn là con gái thủ lĩnh Hắc Ưng, nửa năm nữa là trưởng thành, là y sư giỏi nhất bộ Hắc Ưng, lại đính hôn với đệ nhất dũng sĩ Tạp Tá của tộc bọn họ, ngươi nói nàng ta có quý giá không”
Sách Lai Mộc lắc đầu cảm thán: “Tên đại ngốc ngươi còn rất biết cứu.”
Hoa Nghi không chút khách khí, một bàn tay đè mặt lật hắn ngã ngửa.
Y sư quả thật là nguồn tài nguyên cực quan trọng, những thảo dược và dược tính khó phân đó, cần phải là người thông minh mới học được, hơn nữa tự mình lĩnh ngộ là không có cửa, chỉ có thể học từ lão y sư khác, dù muốn học cũng phải tìm đến môn lộ mới được.
Qua giây lát, Hoa Nghi lại đột nhiên nhớ tới, ngạc nhiên nói: “Không đúng, làm sao ngươi biết Ngươi là một người đàn ông, không có việc gì hỏi thăm chuyện của cô nương người ta rõ ràng như vậy làm chi”
Sách Lai Mộc dùng ánh mắt vạn phần miệt thị nhìn y một cái, nói: “Ta là sứ giả của chư thần, không gì không hiểu. Làm sao Ngươi mới biết ta ngày đầu tiên à”
Hoa Nghi dứt khoát lưu loát nói với “sứ giả của chư thần”: “Ta nhổ toẹt!”
“Kẻ ngu dốt chưa khai hóa, quả thực ngu không ai bằng,” Sách Lai Mộc hừ một tiếng, dùng khuỷu tay đánh Hoa Nghi một cái, “Tự mình cầm một xiên đi, còn muốn để ta hầu hạ ngươi à”
Sau đó hắn lại cấp tốc đổi thành sắc mặt ôn hòa, chọn một xiên thịt mềm nhất đưa cho Trường An, hệt như dỗ trẻ, mặt mày hớn hở nói: “Nào, cầm ăn đi.”
Mùi thịt và cỏ xanh phả vào mặt, Trường An lập tức nhận định Sách Lai Mộc này là người tốt.
Lúc này Hoa Nghi đột nhiên thấp giọng nói với Sách Lai Mộc: “Cho nên ngươi sớm biết chuyện trưởng lão Cự Sơn cấu kết với bộ lạc u linh”
Sách Lai Mộc thấy y nói lời này lại không mảy may kiêng dè Trường An, dừng một chút, hơi suy tư nhìn thiếu niên ném hột quả bắt đầu gặm thịt một cái, lập tức cũng không kiêng kỵ nhỏ giọng nói: “Ngươi cho ta là lão quỷ hồ đồ Lạc Đồng già đầu sống vào xương cốt nữ nhân Bộ lạc Cự Sơn có bao nhiêu tài sản Trong đây có bao nhiêu lợi Vào túi ai Đây là chuyện thứ nhất ta làm sau khi tách khỏi các ngươi theo Lạc Đồng quay về bộ lạc, trong kho vũ khí đột nhiên thiếu nhiều thứ như vậy, thịt khô cất đi mất quá nửa, nhưng châu thạch cùng một số trân bảo không hề thiếu, ngược lại là bối đáp không giống trong sổ, ngươi nói mấy thứ này đều đi đâu cả”
Hoa Nghi nhíu mày.
Sách Lai Mộc thở dài nói tiếp: “Chẳng qua chúng ta tự dưng tiếp nhận bộ lạc, tuy là giao dịch công bằng nhưng trong bộ lạc dù sao cũng có không ít người không phục ngươi, ta nghĩ, cùng với tương lai suốt ngày đọ sức với những người này, chi bằng tương kế tựu kế một lưới bắt hết cho rồi.”
Hoa Nghi trừng hắn, dùng thanh âm thấp hơn quát: “Nói hươu nói vượn, ta nghe nói Sơn Khê Lục Tuyền đều bị thương rồi, ngươi lập tức loại hết một nửa bộ lạc Cự Sơn, muốn để cho ta cái xác rỗng à”
Sách Lai Mộc khoát tay không hề để ý: “Không phải có người của Hắc Ưng sao, đều là sức chiến đấu tốt, thêm bọn họ vào, chẳng phải mạnh hơn để lại đám phế vật không một lòng với ngươi Ngươi bớt ngắt lời ta đi.”
Hoa Nghi không mảy may để ý á thú này nói năng mạo phạm, cau mày cân nhắc một lúc, hỏi: “Ôi, chờ đã, thần côn() ta hỏi này, vì sao ngươi biết bộ lạc Hắc Ưng sẽ… Chẳng lẽ đây cũng là những thần tiên ngươi bái cho ngươi biết”
Sách Lai Mộc trợn mắt, miệng mải nhai thịt, nói không rõ lắm: “Chẳng lẽ ngươi không biết xem địa hình Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện sơn khẩu chỗ bộ lạc Hắc Ưng mỗi khi đến tết Thu thú phải dùng đầu lâu thỏ xương to làm bình rượu, mỗi năm lúc này sẽ phái thợ săn giỏi nhất đi đuổi bắt thỏ xương to Địa hình thuận tiện bên trong lại trống rỗng, nếu là bộ lạc u linh đến lúc này, ngươi nói sẽ như thế nào”
Hoa Nghi quả thật không biết – ai lại nhàm chán như vậy, ngay cả phong tục lông gà vỏ tỏi trong bộ lạc nhỏ cũng ghi vào lòng
Cho nên lập tức bị Sách Lai Mộc nói cho á khẩu, y thấy Trường An tròn mắt nhìn đây lại nhìn kia, cảm thấy hơi mất mặt, không phản bác lại Sách Lai Mộc, thế là giở trò. Hoa Nghi cười nói với Trường An miệng đầy mỡ: “Ta cho ngươi xem một thứ mới mẻ.”
Nói xong nam nhân nhàm chán tột cùng này giật mũ của Sách Lai Mộc, lộ ra mái tóc không đều bị mũ đè lồi lõm của đối phương, chỉ thấy trên đỉnh đầu Sách Lai Mộc lại còn có một bím tóc vểnh lên trời, bên trên không biết vì sao mà cắm một cọng lông gà rừng màu vàng đất, theo gió lay động trong bóng đêm, quả thực là phong tao lạ thường.
Sách Lai Mộc lập tức giận tím mặt, muốn bổ đến chém giết một phen với y, lại biết mình không đủ sức chiến đấu, vì thế chỉ y giậm chân nói: “Mũ của ta là thần thiên không cho! Ngươi đại bất kính! Đại bất kính! Đêm nay nhất định sẽ xui xẻo!”
Hoa Nghi cười ha ha, dùng một ngón tay xoay cái mũ, nói: “Thôi dẹp đi, làm như người ta không biết ấy, đây là ngươi tìm lão thợ may làm, lão á thú cao tuổi mắt mờ, may một cái mũ rách trái phải cũng chẳng cân đối, lại còn thần thiên không… Ha ha ha ha!”
Sách Lai Mộc kêu la: “Ngươi thì biết cái gì Mũ của thần thiên không vốn không cân đối! Một trong một đục, một nhẹ một nặng, tiêu biểu cho một bên là ngày một bên là đêm, tuy không cân bằng, lại có thể bởi vậy mà quay tròn…”
Lúc này, Trường An nhìn cái đầu không giống ai của hắn, đột nhiên thốt ra một câu: “Thế lông đuôi gà rừng lại là thần gì”
Sách Lai Mộc nghẹn họng.
Giây lát sau, thanh âm dễ nghe của á thú đổi điệu, hắn gào ầm lên: “Đám dã nhân chưa khai hóa chỉ biết vũ đao lộng thương các ngươi!”
Đêm ấy, bộ lạc Hắc Ưng đưa rượu đến, bọn họ mượn chiến trường, để lại dũng sĩ hộ vệ, những người khác vẩy rượu xuống một con sông trong sơn cốc, lại đặt đầu kẻ thù trên lửa đốt tế trời, ngâm nga khúc ca dao tiễn biệt niên đại xa xưa, sau đó bắt đầu uống rượu ăn thịt chúc mừng cừu nhân tử vong trong sự bi phẫn và bi thương, vây quanh đầu lâu trên lửa mà nhảy múa.
Hoa Nghi dường như cực kỳ thả lỏng – khả năng thả lỏng hơi quá, không biết uống mấy bầu rượu to, sau đó lại ứng với nguyền rủa của Sách Lai Mộc, hụt chân lăn xuống sông.
Y bị nước lạnh kích thích, mấy phần tỉnh táo vốn còn lại biến chất, ngửa mặt lênh đênh giữa sông nước, nhìn một trời sao như sa tanh, đột nhiên có phần không biết giờ là khi nào.
Lúc này, áo y bị người móc lấy, Hoa Nghi quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trường An ngồi xổm bên bờ sông, dùng chuôi đại mã đao kia móc mình.
Vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ của thiếu niên bỗng làm Hoa Nghi đang dầm giữa sông nước lạnh băng ấm áp hẳn lên một cách kỳ dị, vậy là y cứ thế thả lỏng bản thân, mặc cho đối phương kéo mình từng chút lên bờ.
Hoa Nghi nhắm mắt lại, ngửi các loại mùi vị trong không khí truyền đến, nghe thấy tiếng Trường An dùng que cời lửa cời đống lửa không hề có kết cấu, lúc thì cảm thấy tốt, lúc lại cảm thấy sợ hãi.
Y cũng chẳng biết mình đang sợ cái gì, y là người cao lớn thiện chiến lại giảo hoạt như vậy, thoạt nhìn mạnh muốn chết, người khác nghe tên y đều mất mật, nhưng y lại luôn sợ hãi.
Con đường của vong khách quá khó đi, Hoa Nghi luôn hi vọng có thể thêm một vài bằng hữu, đối đãi bằng hữu, y xưa nay trượng nghĩa không nói hai lời, cho đến hôm nay, bằng hữu của y có Sách Lai Mộc, có hai huynh đệ Sơn Khê Lục Tuyền vì nhiệm vụ lần này mà vẫn đang dưỡng thương ở bộ lạc Cự Sơn, còn có những người rải rác trên cả đại lục, sau khi nghe thấy y truyền tin liền nguyện ý làm việc cho y.
Cùng với vị… tiểu huynh đệ tuy rằng quen biết chưa lâu, lại từng cùng nhau vào sinh ra tử này.
Y cảm thấy vui mừng và khoái lạc.
Nhưng mà mỗi một lần, khi y cảm thấy bằng hữu quá tốt, trong lòng sẽ sinh ra loại sợ hãi này – sợ hãi phảng phất trong bóng tối sẽ có một thanh đao nhọn chui ra, bỗng chốc đâm vào ngực y.
. Thần côn có thể tạm hiểu là thần bịp. Mới đầu định chuyển hẳn sang tiếng Việt mà sau cùng lại quyết định để nguyên vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bộ lạc Hắc Ưng đưa ra lựa chọn sáng suốt, gia nhập Cự Sơn. Ngày kế tiếp bọn họ về đến bộ lạc Cự Sơn, đứa con bệnh quỷ của Lạc Đồng dùng thuốc Hoa Nghi mang về, thật sự biến thành một tiểu thú nhân nhảy nhót được. Lạc Đồng tin thủ lời hứa, lập tức tuyên bố đem lều trại thủ lĩnh nhường cho Hoa Nghi, từ đây do y làm chủ đại bộ lạc này.
Tin tức này chẳng ai bất ngờ, chuyện thủ lĩnh Lạc Đồng cùng Ngân Nha giao dịch đâu phải một hai ngày.
Những kẻ ôm lòng bất mãn bị đại trưởng lão kích động đã chết, những người khác thì sao cũng được. Họ cho rằng thủ lĩnh Lạc Đồng đã nói thì không nên lật lọng, thủ lĩnh đổi người là nên thôi, huống hồ phần lớn mọi người từng nghe nói về vong khách, hành thương kể về bọn họ đến vô cùng kỳ diệu, nhất định cũng đều là người có bản lĩnh, làm thủ lĩnh chưa biết chừng có thể giúp bộ lạc lớn mạnh hơn, giàu có hơn.
Đến đây, kiếp sống lưu vong mười năm của Hoa Nghi rốt cuộc kết thúc, bỗng nhiên y có một đám huynh đệ, một gia đình, cùng với một bộ lạc… Dù rằng không hề là nơi y sinh ra và lớn lên.
Khánh điển đến đúng hạn, một phương diện là để chúc mừng tân thủ lĩnh, một phương diện cũng là vì sự gia nhập của thành viên mới.
Hôm đó, nam nữ già trẻ trong cả bộ lạc đều ra đây, giống như đón tết Thu thú, Trường An vốn nằm trong lều trại Hoa Nghi an bài cho y ngủ đến không biết trời trăng, kết quả bị Sách Lai Mộc không khách khí xông vào đánh thức lôi dậy.
Y còn chưa kịp mở mắt, Sách Lai Mộc đã hoảng hốt buông y ra, miệng nói: “Ôi, chuyện lớn như vậy, ta còn chưa thông báo cho thụ thần biết!”
Sách Lai Mộc nói xong câu này lập tức không đầu không óc lao ra ngoài, một tay vịn cái mũ cao xiêu xiêu vẹo vẹo kia loạng choạng chạy tới dưới một gốc đại thụ, lấy từ trong lòng ra một bó hương như ảo thuật, cắm hàng loạt xuống đất, sau đó vặn vẹo một lúc như chuột rút, miệng chẳng biết quang quác những gì, cuối cùng cung kính quỳ xuống, hai tay chắp lại, thật sự bắt đầu niệm bái đại thụ.
Trường An bị ném lại đó thật sự không biết nên bình luận gì với điều này.
Sách Lai Mộc bái hết sức tập trung, trên khuôn mặt dường như vạn năm cũng không rửa sạch lại loáng thoáng hiện ra một chút bảo tướng đoan trang, thoạt nhìn lại không như là đang đùa giỡn, giống như hắn thật sự tin tưởng bên trong đại thụ này có thần linh ở.
Trường An quan sát xong toàn bộ quá trình bái thần làm như có thật của hắn, lại cũng hơi tin, lặng lẽ dịch sang bên, định dùng thân thể không to cao lắm ngăn một đống lá rụng chất trong góc.
Buổi tối hôm trước vừa vặn có gió, y đến đây luyện đao, chém không ít lá cây, thế không phải chính là cạo đầu vị thụ thần này sao
Trường An chột dạ dùng tay áo lau mặt một phen, cảm thấy hình như mình không tôn kính lắm.
Chờ hương sắp cháy hết một nửa, Sách Lai Mộc nhìn chung đã bái xong, hắn vừa định đứng dậy nói chuyện, ai ngờ không đúng lúc, một cơn gió nhẹ nổi lên, vừa vặn cuốn lá rụng Trường An đang che sau lưng, có một chiếc còn dính trên mặt Sách Lai Mộc.
Trường An trợn mắt há mồm nghĩ bụng: “Ôi, hỏng rồi, thụ thần còn biết ra đây tố cáo!”
Nhưng thân là thần một phương, bị người ta cạo đầu còn phải đi kiện cáo một con người sao Trường An nghĩ đến đây, lại không chột dạ nữa, hợp tình hợp lý cho mình một lời giải thích – khiếp nhược như vậy, chắc chắn là bởi vì thụ thần này không có bản lĩnh chi, chẳng có gì đáng tôn kính.
Sách Lai Mộc cầm chiếc lá dính trên mặt, lập tức sửng sốt, chỉ thấy chiếc lá nọ là hai nửa, bị chém tinh chuẩn từ gân lá chính giữa, vết đao liền mạch, thẳng tắp chỉnh tề, nhưng trừ gân lá bị bổ ra thì không hề có vết tích nào khác.
Sách Lai Mộc đưa mắt nhìn Trường An, lại thấy Trường An trông trời ngó đất, nhất định không chịu nhìn hắn.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá nọ lên, lá đại thụ này không hề như dương liễu, mà nhỏ hơn rất nhiều, gân lá bên trên càng không rõ, làm khó cho y có nhãn lực chuẩn như vậy, xuống tay không sai chút nào.
Sách Lai Mộc giơ chiếc lá ra sáng quan sát, bỗng nhiên cười nói: “Trảm mã đao, nhẹ nhất cũng có thể nặng đến trăm cân, khi chém xuống có lực ngàn quân, có thể dễ dàng chém đầu cự thú, dũng mãnh không gì bằng, chim bay cá nhảy đều tránh lui, song nói cho cùng cồng kềnh, khi cận chiến bất tiện. Độc mỗi thanh của ngươi, nặng mà không vụng, đại khéo như vụng, ta bằng này tuổi, còn chưa từng thấy mã đao như vậy, ngươi giỏi lắm – nhưng mà…”
Hắn cố ý thở ra một hơi, làm Trường An hồi hộp, quả nhiên, Trường An ngốc nghếch mắc mưu, hỏi: “Nhưng mà cái gì”
Sách Lai Mộc nói: “Nhưng mà đây không hề là đao tốt nhất trên đời – đao tốt nhất, là một thanh đao nhọn, ngươi có biết đao nhọn là gì không”
Trường An gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Đao nhọn chẳng những một bên có lưỡi, phần đỉnh cũng có, sống đao rất hẹp. Ta từng học một thời gian, chỉ là không tiện tay lắm, cho nên về sau đổi đi.”
“Thanh đao nhọn thiên hạ vô song kia cực kỳ đặc biệt.” Sách Lai Mộc nói, “Toàn thân nó mỏng như cánh ve. Đao của ngươi nặng đến trăm cân, thanh kia lại chỉ nặng mấy lạng, nhẹ như lông hồng, ngay cả em bé tập đi cũng cầm được.”
Trường An nhíu mày nói: “Không thể nào, đao như vậy sẽ rất nhanh gãy.”
Đao nhọn sống đao nhỏ hẹp, thân đao dài mảnh, dễ gãy hơn đao bình thường, bởi vậy sống đao sẽ dày hơn đao bình thường rất nhiều, điều này khiến một số đao nhọn thoạt nhìn không như một cây đao mà giống một cây trường thích hơn.
Sách Lai Mộc cũng không để ý, nói tiếp: “Nó là thần thiết ngoài cửu thiên rơi xuống mặt đất chế nên, quả thật bất phàm, nhưng quả thật cũng dễ gãy, người cầm sức lực yếu một chút thì lưỡi đao không đẩy ra được, nhưng mà sức lực hơi mạnh một chút sẽ làm gãy đao của chính y, lực hạ thủ phải thẳng góc, nếu không đao sẽ gãy làm hai đoạn. Nó cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng bởi vậy mà cực kỳ sắc bén. Nó có thể chém dọc một sợi tóc thành ba mảnh, có thể chặt cả đầu người mà người ta phải đi mười bước sau đó mới cảm giác được bản thân đã đầu mình chia lìa – ngươi tin hay không thì tùy, đây đều là đao thần cho ta biết.”
Bắc Thích chưa từng cho y biết những chuyện này, Trường An nghe mà tròn mắt, cơ hồ có phần sùng bái hắn. Nhưng một cánh tay lại đột nhiên thò ra từ đằng sau, đè trên đầu y. Hoa Nghi đưa tay thân mật ôm cổ y, nghênh ngang nói: “Sách Lai Mộc nói chuyện ngươi cũng tin, hài tử ngốc này.”
Trường An gian nan xoay cổ trong khuỷu tay rắn chắc của y: “Ta chưa từng thấy đao thần.”
“Đao thần cái gì” Hoa Nghi giễu cợt, “Trong mắt hắn thứ gì không phải là thần Cây có thần cây, hoa có thần hoa, cỏ có thần cỏ, sơn xuyên giang hà không đâu không có thần – thần côn, nếu không thì ngươi nói cho chúng ta nghe xem, dưới hố xí có thần gì hay không Ông ta có quản việc ủ phân không”
Sách Lai Mộc nói như gió mát phả vào mặt: “Ngươi chỉ giỏi đánh rắm!”
Hoa Nghi: “Ôi, thần rắm tha mạng!”
Trường An rốt cuộc không nhịn được phì cười.
Hoa Nghi trông thấy, tức khắc không biết vì sao mà cũng vui theo, nâng mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ mặt y, nói: “Nên cười nhiều, từ sáng đến tối cứ đanh mặt, hệt như một ông cụ non – đi, ta dẫn ngươi đến phía trước chơi, để thần côn tự mình lên đồng đi.”
Y kéo Trường An vào đám đông huyên náo, một nhóm người trẻ tuổi đang chơi “nhảy sạp” ở đó, bốn người mỗi đầu cầm cây trúc mở ra khép vào, người nhảy ở giữa phải theo nhịp điệu mới không bị kẹp chân, Trường An hồi nhỏ từng thấy trò này, mang máng có chút ấn tượng, nhưng ai ngờ còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Hoa Nghi đẩy từ phía sau, lập tức bị đẩy vào đám cần trúc.
Cô nương cầm cây trúc thấy một thiếu niên mi thanh mục tú đột nhiên xông vào, mừng rỡ cố ý đưa mắt ra hiệu với bạn, đẩy nhanh tốc độ khép mở trúc, cố tình kẹp y.
Trường An nhảy như cừu, không hề có dáng nhảy đáng nói, nhảy tới nhảy lui giữa một đống cây trúc khiến người ta hoa cả mắt, dáng vẻ như lâm đại địch, giống như y giẫm dưới chân chính là một chậu than vậy.
Lập tức, mũi chân y giẫm nhẹ lên cây trúc trong tay một cô nương, trước khi cô cảm giác được sức nặng mà buông cây trúc, lại nhanh chóng nhảy lên một cây khác, thoáng cái lao khỏi đám nhảy sạp.
Cô nương hét rầm lên: “Ơ kìa, chạy rồi!”
“Mau bắt y lại!”
Hoa Nghi cười nói: “Đừng vội đừng vội, bắt về cho các cô ngay đây!”
Trường An chui tới chui lui giữa đoàn người như cá chạch, Hoa Nghi xắn tay áo, cùng mấy tiểu tử khác xô ngang đụng dọc muốn bắt y, Trường An giẫm lên hàng rào của căn nhà đá, trực tiếp nhảy qua đầu một người, hai tay đu một cành đại thụ vươn ra, trèo lên như khỉ, nhưng nơi xa không biết là ai chơi xấu ném đến một sợi xích dài muốn quấn chân y.
Trường An đành buông tay rơi xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, Hoa Nghi lại đột nhiên xông ra từ sau đại thụ, giang tay bế cả người y khỏi mặt đất, ôm eo tung y lên, làm ra vẻ muốn ném vào giữa các cô nương, miệng kêu: “Đón này, ta ném cho các cô đây.”
Các cô nương cười hi hi ha ha, thật sự chẳng sợ người bay trên không trung, vài người vây thành đoàn, làm bộ muốn đón. Hoa Nghi lại cười cười, thả Trường An xuống đất, áp giải y đi qua – một tiểu tử lớn như vậy, bay qua dù các cô nương đón được, Hoa Nghi cũng không muốn ném.
Trường An cứ thế rơi vào tay một đám nữ nhân, bộ lạc Cự Sơn dân phong dũng mãnh, cụ thể biểu hiện ở việc từng cô nương trẻ đều không hề xấu hổ thẹn thùng, thình lình thấy một thiếu niên tuấn tú xa lạ, lại không giống như Tạp Tá tướng mạo hung ác, liền ùa hết lên, nhất định phải trêu chọc cho đủ mới được, có người lớn gan hơn, thậm chí dùng phần thân thể lộ ra ngoài cọ Trường An.
Cọ cho thiếu niên phải ôm đầu chạy như chuột, rụt mình lại giữa một đám nữ nhân đầy đáng thương, hệt như cừu non bị một đàn sói bao vây.
Nhưng mà y cũng chẳng có cách nào, chung quy không thể động thủ với nữ nhân, chỉ có thể bị giày vò đến chết đi sống lại, thỉnh thoảng có bàn tay thơm mùi hoa cỏ thò qua véo mặt xoa đầu y, bóp y gần như không nói nổi, người khác hỏi gì cũng chỉ có thể lắc đầu.
Hoa Nghi đứng rất xa, ánh mắt bất giác lại dừng trên người y, thấy khuôn mặt hiếm có huyết sắc của Trường An bị bóp cho ửng đỏ, làm kẻ đầu têu, có chút vui sướng khi người gặp họa, thấy dáng vẻ quẫn bách của thiếu niên, lại hơi không nhẫn tâm, cảm thấy y rất đáng thương.
Sách Lai Mộc không biết đi đến từ khi nào, phát hiện ánh mắt y đang quanh quẩn trên các cô nương trong bộ lạc, liền lộ ra nụ cười sáng tỏ, ở phía sau mở miệng nói: “Sao Muốn chọn một thủ lĩnh phu nhân”
Đây vốn là một câu nói đùa, cũng chẳng có gì, nhưng Hoa Nghi chợt ý thức được y đang nhìn ai, không biết vì sao mà hơi chột dạ, thoáng sửng sốt, cảm thấy một chút huyết khí xông lên mặt, liền nói khẽ với Sách Lai Mộc: “Đi bái thần hố xí của ngươi đi, đến chỗ ta nói bậy bạ gì”
Sách Lai Mộc lại gật gù, mặt dày mày dạn theo sau nói: “Chúng ta nhìn chung yên ổn rồi, như là hạt hoa cỏ rốt cuộc tìm được nơi cắm rễ, ngươi có cách nghĩ thế này, cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Hoa Nghi: “Cút!”
Sách Lai Mộc không buông tha nói: “Nam nhân sống đến tuổi này, trong lều không có một người quả thật cũng chẳng ra sao, đây là hôn nhân đại sự, quy luật tự nhiên, không có gì phải xấu hổ cả, nào, ta nói với ngươi chuyện này…”
Hoa Nghi quay đầu, hung tợn trừng Sách Lai Mộc.
Sách Lai Mộc rụt cổ đưa tay che miệng, nhìn y đầy xấu xa.
Hoa Nghi lườm một cái, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này trong đám đông xôn xao hẳn lên, y ngẩng đầu dõi mắt trông qua, chỉ thấy một đội người quần áo tả tơi bị áp giải đến.
Nam nữ già trẻ người nào cũng có, vẻ mặt đờ đẫn có, phẫn hận cũng có.
Sách Lai Mộc thôi cười, thấp giọng nói: “Là người nhà cùng với cựu bộ của kẻ phản loạn.”
Hoa Nghi “ừm” một tiếng, hỏi: “Theo quy củ, là phân phối làm nô lệ sao”
Có người nhổ nước bọt vào những người này, còn có trẻ nhỏ không hiểu chuyện học người lớn ném đồ vào họ, ngược lại là hai mươi mấy dũng sĩ bộ lạc Hắc Ưng vây quanh A Diệp đứng ở bên kia có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nhìn họ đi qua với ánh mắt lạnh băng.
Sách Lai Mộc hạ giọng nói: “Ta thấy ngươi nên cho người của Hắc Ưng quyền ưu tiên lựa chọn, những người đó còn đang nén thù đấy.”
Hoa Nghi gật đầu gần như không thể thấy, y quay người đi lên đài cao dựng cho khánh điển, định tuyên bố vận mệnh của họ, nhưng mà chính vào lúc này, dị biến chợt sinh ra, trong số tù phạm bị áp giải, một người trẻ tuổi dáng vẻ như thị vệ thú nhân đột nhiên xông khỏi người áp giải, nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành bán thú ngay tại chỗ, lộ ra nanh vuốt đáng sợ, lao đến các cô nương đang nô đùa.