Trường An ở bộ lạc Cự Sơn đã hơn một tháng, có thể nói là chưa từng làm việc gì nghiêm chỉnh.
Trong bộ lạc cái gì cũng có, thịt, lương thực, trái cây, thậm chí cả kẹo mạch nha ngày bé y coi là xa xỉ phẩm, ở đây cũng rẻ bèo như cát đất, Trường An chỉ hoài niệm mùi vị đó, y lớn như vậy, hứng thú với kẹo ngọt cũng rất có hạn, ăn một chút là ngán, còn lại toàn bộ vào tiểu nô lệ Lộ Đạt.
Còn có những thứ Hoa Nghi liên tiếp đưa tới, Trường An tuy rằng bản lĩnh lãng phí là nhất lưu nhưng không phải là không biết tốt xấu – ít nhất y biết Hoa Nghi trước kia từng bán mạng vì bối đáp.
Hoa Nghi từng nói, đợi đến thiên tai nhân họa, chính là thời điểm cần y, không phải chính là hiện tại sao
Trường An luôn có thể nhớ rõ chuyện không hợp thời lúc không hợp thời.
Mọi người đốt đuốc, mặc dù chưa từng gặp phải tình huống như vậy nhưng ban đầu cũng chẳng kích động lắm, cuộc sống của bộ lạc phương bắc vốn không hề yên bình.
Á thú cầm vũ khí, vây phụ nữ và trẻ nhỏ vào giữa, rồi sau đó ngoài cùng là các võ sĩ thú nhân, về phần các nô lệ thì chẳng ai quản, thậm chí có thú nhân xua bọn họ đi dẫn dụ sự chú ý của lũ dã thú qua đường.
Trường An vốn định ném Lộ Đạt vào đám nhóc do nữ nhân phụ trách trông nom, thấy tình cảnh này đôi mắt lóe lóe, cúi đầu vừa vặn bắt gặp ánh nhìn của Lộ Đạt.
Lộ Đạt mặc dù không nói lời nào, đôi tay bé tẹo đen nhẻm lại nắm chặt áo y.
Họ tuy rằng sống chung một nhà, hai bên lại đều coi như đối phương không tồn tại, mươi bữa nửa tháng cũng chẳng nói được đôi câu. Thế cho nên Trường An hiện tại nhìn gã, vẫn cảm thấy hơi xa lạ. Y nói với Lộ Đạt: “Không sợ chết thì đi theo ta.”
Lộ Đạt liền dùng hành động để tỏ vẻ gã không sợ chết – thà chết không buông tay mà làm cái đuôi của y.
Chạy tới trước là những loài giảo hoạt nhất như sói, cáo; tiếp đó là một số động vật nhỏ xen lẫn, sau đó nữa là một số mãnh thú cỡ lớn, tất cả đều hoảng hốt chạy bừa về phía trước, dường như chỉ sợ bị thứ gì đó đuổi theo, bách thú chạy như điên, giẫm đạp lẫn nhau, có khi đụng vào nhau, còn cùng nhau lỗ mãng xông vào đoàn người, bị chém giết ngay lập tức, theo dã thú chạy khỏi rừng càng lúc càng nhiều, lực uy hiếp của những đống lửa nhỏ có hạn, nhanh chóng bị lũ dã thú chạy tứ tán xô đổ, dần dần loạn cả lên.
Trường An ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Nghi đứng ở nơi cao nhất, mà Sách Lai Mộc bên cạnh y đang chỉ huy mọi người khiêng những vại dầu to và củi tới, vận chuyển đến bên kia cánh rừng gần bộ lạc, Trường An ở lâu nơi thâm sơn, vừa nhìn là hiểu, đây là y muốn dựng một đống lửa to.
Nhưng củi không hề dễ bày, trước khi đại hỏa đốt lên, mấy chiến sĩ thú nhân canh giữ ở nơi đó vẫn là trứng chọi đá, thường xuyên bị mãnh thú chạy đỏ mắt xô loạn đống củi, hoặc là giẫm tắt lửa chưa kịp cháy to, những người khác phải bảo vệ người không thể chiến đấu, cũng không kịp trợ giúp.
Sách Lai Mộc muốn khiến mãnh thú tránh né bộ lạc, định dựng lên đó mấy đống lửa to mà chúng không cách nào vượt qua, hô ứng lẫn nhau, thành một bức tường lửa.
Hắn và Trường An nghĩ rất giống nhau, có thể khiến bách thú bỏ chạy, nhất định là thứ khó giải quyết hơn, bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Ngay khi mấy thú nhân canh giữ phía trước luống cuống tay chân, đột nhiên một thanh đại mã đao dài hơn một trượng cắm ngang vào, một đao đánh bay một con cự hổ, cự hổ bị đau, gầm lên một tiếng lăn lộn rơi xuống đất, bò dậy hung tợn trừng người cả gan chặn đường, Trường An để Lộ Đạt ra sau, thấp giọng nói: “Giúp bọn họ đốt lửa, không cần sợ, không có thứ nào theo qua đâu.”
Lộ Đạt nhìn đao của y, trong ánh mắt lần đầu tiên sinh ra sự ao ước không che giấu chút nào, sau đó cúi đầu, từ bên cạnh Trường An chạy ra ngoài, cha không thương mẹ không yêu mà gia nhập nhóm người trưởng thành vận chuyển củi và dầu, ra sức làm việc.
Đại lão hổ nhìn thẳng vào mắt Trường An, dường như cảm giác được sự cường đại của đối thủ, nó đứng ở đó, không ít động vật nhỏ như sài cẩu cũng không nhịn được hú lên mà dừng chân. Trường An dùng hai tay cầm chuôi đao, lưỡi đao vững vàng giơ giữa không trung, trong gió to vù vù, tay y vững như kìm sắt, chẳng hề run rẩy mảy may.
Khi tốp thú nhân thứ hai đến trợ giúp, liền trông thấy sự đối chọi bên này, một đằng là thiếu niên vạt áo lộn xộn, một đằng là cự hổ cùng đám súc sinh ăn thịt nhìn lom lom, thực lực hai bên chênh lệch rõ rệt, nhưng mà cứ thế giằng co, không ai chịu động trước một chút, quả thực thành một phen kỳ cảnh.
Trường An đại mã kim đao đứng trước đống lửa to, khiến cho áp lực phòng ngự hai bên cũng thình lình giảm bớt, có người nhận ra y, lớn tiếng nói: “Ngươi! Ngươi chính là Trường An huynh đệ ngày đó dùng một con dao xẻ thịt, giết nô lệ bỏ chạy kia!”
Trường An không nói gì, gió đêm thổi tóc y bay lên, bóng tối che lấp sắc mặt nhợt nhạt dị thường, cũng che mất một chút diễm sắc không hợp thời nơi khóe mắt và giữa môi, mắt y bị gió lớn thổi hơi híp lại, mí trên rõ ràng mà tinh xảo phác họa ra hình dáng mắt, mũi thẳng, thái dương dính bụi đất, y thoạt nhìn giống như một pho tượng đá lâu năm tọa lạc nơi đó, dùng tay lau một cái là lộ ra khuôn mặt thanh tú ngưng trệ sâu trong năm tháng dưới lớp bụi đất dày cộp.
Thủ vệ thú nhân nói chuyện cởi túi da bên hông, chẳng ngó ngàng gì mà dốc mấy ngụm vào miệng, hơi thở ra phảng phất cũng nóng rực như lửa, hắn cao giọng la lên giữa sự hỗn loạn: “A Lan cô nương còn đang cả ngày ồn ào với cha nói muốn gả cho ngươi đấy! Nói thật huynh đệ, ta không phục, ta cũng có sức lực, nếu lúc ấy ta ở đó, ta khỏi cần cầm dao ăn của nữ nhân, tay trần là có thể dễ dàng làm thịt tên đó, đáng tiếc mẹ ta không sinh cho ta khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, không được cô nương thích, ha ha ha!”
Trường An rốt cuộc nhếch khóe môi, trong vài câu cười đùa của hán tử vụng về này, lộ ra một chút tươi cười, tựa như tượng đá trắng bệch nháy mắt sống lại, ánh sáng nhẹ chiếu ra từ đuốc của mọi người chiếu vào mắt y, trong tích tắc tỏa sáng rạng rỡ.
Lúc này, mặt đất một lần nữa chấn động, vẫn không hề dữ dội, lại có thứ mùi nhàn nhạt cực cổ quái tản ra, hơi gay mũi, lại hơi hôi.
Nhưng không đợi Trường An suy nghĩ cẩn thận, đại lão hổ khi đối mặt với cường địch dường như hơi bình tĩnh hơn lại đột nhiên luống cuống, bao quát dã thú càng lúc càng tụ nhiều ở nơi đó, mùi vị này tựa như đã kích thích chúng, khiến chúng ý thức được, so với những người trước mặt, thứ phía sau mới càng đáng sợ hơn.
Tự nhiên thủy chung không cách nào chống lại, vạn thú bị thúc giục.
Trước là đám sài cẩu nhe răng, từng con nối tiếp nhau bổ lên, tiếng sấm xung quanh vẫn chói tai, xa xa lại vang lên tiếng sói tru thảm thiết.
Trường An cho đến khi sài cẩu đã lao tới gần mới động thủ, nửa người dưới không hề nhúc nhích, dường như đang cố gắng tiết kiệm sức lực, một đao cực nhanh chóng cứa qua – chỉ có một đao.
Ba tia sương máu đồng thời phun ra, y cứa đứt cổ ba con sài cẩu chỉ bằng một đao.
Các thủ vệ thú nhân đồng thời hóa thành hình thú, đứng chỉnh tề trước đống lửa, thoạt nhìn cơ hồ khiến người ta sợ mất mật, Trường An một mình chen giữa bách thú, hết sức không hợp.
Y vẫn chỉ thủ một chỗ, có thứ bổ đến, y chỉ cho đối phương một đao.
Tất cả động vật chết dưới lưỡi đao toàn là thủng một lỗ trên yết hầu, ngay cả vị trí cơ hồ đều giống nhau.
Không ít thú nhân dùng gầm thét để khen y, nhưng qua một thời gian, tay Trường An lại không còn vững như vậy nữa, thậm chí hơi run rẩy. Loại mùi lạ đó dường như càng lúc càng nặng, người khác phảng phất không cảm thấy thế nào, lại kích thích khí quản của y sinh đau, trong miệng nhanh chóng có mùi máu thoang thoảng, liên đới ngực vai cơ hồ sắp mất cảm giác.
Thủy chung là ngột ngạt, mồ hôi lăn xuống trán Trường An, y đưa tay lau một phen, để tránh nhỏ vào mắt, chân thoáng lảo đảo.
Lúc này, một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi bị một con hổ cắn trúng bả vai, cự thú và lão hổ lăn vào liều mạng, mà giữa khoảng hở, một con sài cẩu giảo hoạt thừa cơ nhảy vào, Lộ Đạt vừa vặn bỏ một bó củi lớn xuống, còn chưa kịp thẳng lưng lên.
Sài cẩu hình dáng hèn hạ, nam nhân trưởng thành cường tráng có thể đạp chết nó, nhưng nó cắn chết đứa nhỏ như Lộ Đạt vẫn không thành vấn đề.
May mà đao của Trường An dài, y quay người quét ngang mã đao, đao dường như đẩy gấp, lập tức chém sài cẩu đang bổ đến đứa trẻ thành hai đoạn ngay trên không trung, bản thân y cũng không còn sức lực thu đao, bị kéo ra hai ba bước.
Chẳng biết một con sói trốn ở đâu nhắm chuẩn cơ hội này, ngay trong chớp mắt y không kịp thu vào quay lưng đi, giẫm lên thi thể động vật khác mà bổ tới, bỗng chốc nhảy lên mã đao của Trường An, hình thể của nó vốn rất lớn, sức giẫm càng kinh người, nặng đến mấy trăm cân, đao của Trường An bị đè như vậy, lập tức không nâng lên được.
Đại lang lao xuống, móng vuốt sắc bén cào vào vai Trường An, dễ dàng đâm rách da thịt, xô y ngã nhào xuống đất, lưu loát nhe răng nanh – chỉ cần một nhát là nó có thể cắn đứt cái cổ yếu ớt kia.
Ngay sau đó, đại lang bị chuôi đao không biết từ đâu vươn ra xô mạnh một phát, lần này suýt nữa xô nát cằm, nó kêu thảm một tiếng, móng vuốt nháy mắt thu chặt, nghiêng cổ đi.
Ngay khi nó vừa nghiêng đầu, một thanh tiểu đao dài bằng ngón trỏ bỏ lưỡi đao thì cơ hồ không còn gì tàn nhẫn cứa cổ nó, lưỡi đao không đủ dài, bàn tay cầm đao kia hung tợn khoét vào theo vết thương nọ, đại lang liều mạng giãy giụa, bàn tay đòi mạng ấy lại không chịu tha, gân xanh lồi lên, cho đến lúc bàn tay người bằng máu thịt cắm vào cổ nó hai tấc, đại lang mới xem như chết hẳn.
Đống lửa to phía sau rốt cuộc cháy lên, hỏa tính ngút trời, phát ra cảnh cáo đồm độp, nhanh chóng liền thành một bức tường lửa, chỉ để lại một lối nhỏ cho một người đi qua, đám động vật không muốn sống lao về trước rốt cuộc nghe theo bản năng, hú lên cụp đuôi lui ra sau.
Trường An thở hổn hển đá thi thể đại lang sang bên, kéo mã đao của mình ra, nửa người đẫm máu, máu sói và cả máu của chính y, theo mái tóc rối bù chảy vào miệng, y nghiêng đầu phun “phì” một cái, trong lòng không thoải mái thầm nghĩ: “Ta học nghệ không tinh.”
Sau đó y được một người gian nan chen qua đám thú đến đây bắt được, Sơn Khê cao gầy ngạc nhiên nhìn y: “Ta tìm ngươi cả buổi! Sao lại biến thành thế này! Mau mau, đi theo ta!”
Hắn lên giọng, lớn tiếng nói: “Mọi người đều triệt ra sau đống lửa, sau khi người đoạn hậu đi qua thì đốt dầu trên lối đi, bỏ củi vào đó! Người bị thương đi tìm y sư! Ta lặp lại lần nữa, mọi người đều triệt ra sau đống lửa cho ta!”
Trường An cúi đầu ho đôi tiếng, vừa nhai sống thảo dược vừa không quên tiểu nô lệ của mình, y xách cổ Lộ Đạt đang đứng ngây ra đó, kéo gã ra sau đống lửa.
Sách Lai Mộc đang ngồi trấn ở giữa đống lửa, đâu vào đấy mà chỉ huy mọi người thêm củi thêm dầu, những đống lửa lớn nhỏ đủ thành một phòng tuyến chắc chắn, mãnh thú xông vài lần không qua được, rốt cuộc không thể không vòng khỏi nơi bộ lạc sở tại, mọi người có thể tạm nghỉ giây lát.
Nhưng nét mặt Sách Lai Mộc không thấy thoải mái, ngược lại càng lúc càng nặng nề.
Trường An bước đến chỗ hắn, định nói với vị cái gì cũng biết về thứ mùi lạ kia.
“Ta vừa nghe được…”
Nhưng bốn chữ này y còn chưa nói ra, đột nhiên bị người ta xách đai lưng tóm qua, Hoa Nghi ấn Trường An, thần sắc quỷ dị nhìn máu khắp người y, hỏi: “Thứ gì đây Làm sao mà thế này Ta nói ngươi có sức giữ lại một chút mà dùng không được sao Rắc rối còn ở đằng sau đấy… Ôi, đứa trẻ xúi quẩy này, nhất thời không trông nom là bị thương thành như vậy.”
“Chỉ có bả vai bị sói cào một phát thôi,” Trường An nhanh chóng đáp một câu lấy lệ, lại chuyển hướng sang Sách Lai Mộc: “Ta vừa nghe được thứ mùi kia, như là…”
Hoa Nghi thấy đối phương còn đang nhọc lòng không đâu, dáng vẻ da dày thịt béo, khóe mắt quả thực phải rút gân, cúi đầu nhìn thấy da thịt rách toác do vuốt sói cào ra trên vai Trường An, trong lòng bỗng hơi nổi nóng một cách kỳ lạ, may mà trước mặt người khác, y còn biết khắc chế, lập tức chỉ nắm đai lưng xách Trường An lên khỏi mặt đất, thở than: “Được rồi, ngươi mau câm miệng đi, muối hắn từng ăn còn nhiều hơn đường ngươi từng đi, chẳng lẽ không rõ hơn ngươi Đi theo ta! Áo giáp đưa cho ngươi đâu Bị ngươi dùng để lót chân hết rồi”
Trường An thấy y chẳng sốt ruột chút nào, rõ ràng là dáng vẻ đã tính sẵn trong lòng, không rõ nguyên nhân mà yên tâm theo, nói: “Nặng lắm.”
Hoa Nghi giận sùi bọt mép nhìn y một cái, liếc mã đao mắng: “À, mấy mảnh sắt ngươi chê nặng, cái đao quèn bổ củi kia thì ôm từ sáng đến tối, không chê nặng”
Trường An bị sói cào một phát, vốn chột dạ mình học nghệ không tinh, nghe vậy càng áy náy, ngoan ngoãn lắng nghe, không phản bác, âm thầm quyết định về sau phải cố gắng hơn mới được.
Hoa Nghi thấy nguy hiểm đã quen lúc này nhìn bách thú đang gầm gừ bỏ chạy ở nơi xa, lại còn nhàn hạ lắc lư đầu thở than: “Thời điểm Lạc Đồng làm thủ lĩnh, mưa thuận gió hòa, chẳng có việc quái gì, chuyển vào tay ta chưa đầy hai tháng đã có bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ là mệnh ta khắc với bộ lạc của mình Thật đúng là…”
Trường An tỉnh ngộ nói: “A, ta biết rồi, sư phụ ta từng nói, ngươi như vậy gọi là sao chổi đó!”
Hoa Nghi: “…”
Y cúi đầu thoáng nhìn thiếu niên như huyết hồ lô này, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi dùng sức ấn trán đối phương một cái: “Ngươi mau câm miệng cho ta, tên nhóc chết tiệt!”
Chỗ y sư xếp thành hàng dài, Hoa Nghi cậy đặc quyền thủ lĩnh trực tiếp chen ngang, nhẹ nhàng thả Trường An lên cái ghế nhỏ trước mặt A Diệp, nửa quỳ xuống xé áo trên vai y, nói với nàng: “Ngươi hãy xem vết thương cho y.”
Trừ A Diệp, y sư khác đều là đàn ông thô lỗ, Hoa Nghi theo bản năng sợ bọn họ vụng về khiến Trường An đau, nhưng thấy Trường An ngồi đó để A Diệp làm sạch vết thương, vẫn chẳng chịu buông thanh đại đao đẫm máu như chủ, trong lòng không nhịn được chê mình làm điều thừa.
Chẳng lẽ tên này không phải là hán tử thô lỗ sao
Hoa Nghi nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn năm lần bảy lượt định lấy bình nước, trực tiếp muốn xối lên vai của Trường An, trong lòng oán hận thầm nghĩ: Cô nương cẩn thận hầu hạ, y còn chê người ta tay chân chậm chạp! Tên trâu bò không biết tốt xấu này!
Nhưng cho dù là trâu bò, Hoa Nghi vẫn không nhịn được thương y, vừa nãy khi nắm trong tay, cách quần áo có thể đụng đến xương thịt của Trường An, Hoa Nghi luôn cảm thấy thân thể ấy dường như không giống với người khác. Vết thương trên mình người khác, chỉ cần không chết thì chẳng thê thảm mấy, nhưng trên người Trường An, Hoa Nghi cảm thấy mình giống như cũng đau theo.
Y không được tự nhiên động động bả vai hơi cứng đờ, nhe răng méo miệng, giống như cũng thêm vài vết thương sâu thấy xương.
Sơn Khê nói một chữ “giẫm”, Hoa Nghi lập tức nghĩ tới rất nhiều điều.
Khu vực này trên thực tế là một bình nguyên từ chính giữa sơn khẩu của hai ngọn núi lớn kéo dài ra, rồi sau đó địa thế một lần nữa mở rộng, một phần hướng lên trên, đâm vào khu rừng rậm rạp kế tiếp tiến vào một nơi tương đối bằng phẳng – đó là nơi bộ lạc Cự Sơn hiện giờ sở tại, một bộ phận khác địa thế khá thấp, gần thung lũng, chạy ra chính là đồng hoang ngàn dặm.
Hoa Nghi cúi đầu trầm ngâm, Sách Lai Mộc lại cầm một nắm khoai sọ nướng khét trong đĩa của Trường An, vô sỉ nhét vào miệng, cắt ngang luồng suy nghĩ của y.
“Ngài đang nghĩ gì vậy” Hắn ăn đến mặt mày hớn hở, giọng điệu lại lạnh lùng hỏi, “Ngài nghĩ chúng ta địa thế cao, cho nên tính toán tiếp nhận bọn họ sao”
Hoa Nghi là người cẩn thận, lòng dạ khá sâu, nhưng kỳ thật phản ứng không nhanh như Sách Lai Mộc, khi y vừa mới làm rõ điểm mấu chốt của vấn đề này, bắt đầu tự hỏi, Sách Lai Mộc đã nhanh mồm nhanh miệng cắt ngang luồng suy nghĩ, thế là Hoa Nghi dứt khoát giả ngu nói: “Phải, không được sao”
Sách Lai Mộc nói: “Ngài muốn nuôi sói trong hậu viện của chúng ta à”
Hoa Nghi hỏi: “Hắc Ưng có thể vào, vì sao bọn họ không thể”
Sách Lai Mộc: “Hắc Ưng còn lại toàn là nam nhân, chỉ sót một nữ nhân, còn là vị thành niên, bộ lạc của bọn họ bị phá hoại, dựa vào mấy người này gây dựng một lần nữa là cực kỳ khó, cũng chẳng cách nào trở thành bộ lạc u linh dựa vào đánh cướp người khác mà sinh tồn, chỉ có thể nương nhờ bộ lạc khác. Nhưng bộ lạc khác di dời mà đến thì không giống, bọn họ nam nữ già trẻ đều đủ cả, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh dị tâm, muốn thay thế thủ lĩnh ngài!”
Hoa Nghi nhíu mày.
“Ôi, lần này ngài cứ nghe ta đi!” Sách Lai Mộc thở dài thườn thượt, khi làm vong khách, hắn vẫn là túi khôn của bọn Hoa Nghi, thời điểm ra đòn cảnh tỉnh nói chuyện sẽ rất không khách khí, nhưng mà chẳng qua giây lát, giọng điệu lại mềm mỏng ngay, “Cánh rừng này có một bộ lạc là đủ rồi, không nuôi được nhiều dân cư như vậy đâu, bản thân chúng ta vừa mới ổn định, đâu dư sức đi quản việc chết sống của những người khác Năm đó khi vừa xói mòn ra đường sông, bọn họ đều biết đất hai bên bờ sông phì nhiêu, đã chiếm mảnh đất màu mỡ đó ngần ấy năm, chẳng lẽ không nên nhận lấy nguy hiểm tương ứng mà sự màu mỡ mang đến”
Hắn nói nghe rất có lý, Lục Tuyền và Sơn Khê nghe thế chỉ nhìn Hoa Nghi không nói một câu, chờ phán đoán của y.
Nhưng Hoa Nghi không lập tức trả lời, chỉ khoát tay: “Để ta nghĩ thêm chút nữa, sáng sớm ngày mai, kêu những người săn thú khoan đi vội, gọi hết các trưởng lão đến, tới lúc đó chúng ta lại bàn tỉ mỉ sau.”
Sách Lai Mộc xoay xoay tròng mắt, nhận ra y không muốn thảo luận nhiều, hắn xưa nay bụng dạ lắm, biết xem ánh mắt, tức khắc một vừa hai phải, không nói nữa, hắn nghênh ngang đứng dậy đi ra ngoài, nhân tiện mang cả cái đĩa của Trường An đi, còn khách khí nói: “Ngày mai ta sẽ rửa sạch rồi trả lại cho ngươi.”
“…” Trường An trầm mặc giây lát, rốt cuộc chỉ nói, “Không cần khách khí.”
Sách Lai Mộc rụt cổ, hì hục gặm khoai lát mà bỏ đi.
Lục Tuyền lầm lũi nói: “Ta cũng đi đây.”
Ngược lại là Sơn Khê, hiếu kỳ nhìn Trường An nói: “Tiểu huynh đệ, không có việc gì không nên ru rú trong nhà mãi, ra ngoài chơi với mọi người đi.”
Trường An giương mắt nhìn hắn.
Sơn Khê thái độ thân thiện, lại cười tít mắt nói: “Trước mắt thời tiết ngày một lạnh hơn, sau này mọi người sẽ càng ít ra ngoài, đến lúc đó có người chơi cưỡi ngựa, có người so đấu, còn có người đuổi theo các cô nương mà huyên thuyên, bị các cô nương đá văng xuống sông, thú vị lắm!”
Trường An không tưởng tượng nổi người khác bị các cô nương đá xuống sông thì có thể có gì thú vị, nhưng cảm giác được là hắn có lòng tốt, chỉ đành gật đầu “ừm” một tiếng.
Ba người trước sau đi mất, Trường An quay đầu nhìn Hoa Nghi, trong lòng y nghĩ gì đều hiện cả trên mặt, Hoa Nghi lập tức hiểu được nghi vấn của y – sao ngươi còn chưa đi
Muốn đuổi người đây mà.
Hoa Nghi cười cười, bỗng nhiên thấp giọng hỏi y: “Ngươi thấy sao Ngươi cảm thấy ta nên làm sao bây giờ”
Trường An sửng sốt, y biết những việc này đều là “việc lớn trong bộ lạc”, tuy rằng không nhìn ra chúng “lớn” chỗ nào nhưng người khác đều cực coi trọng. Chưa từng có ai tìm y thương lượng “việc lớn” gì, trong lòng Trường An đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ dị, như là có người đem cái bát gốm sắp đổ lại cực quan trọng giao vào tay y vậy.
Y không tự chủ được ngồi thẳng hơn.
Nhưng mà ngồi thẳng hơn cũng chẳng giúp gì được cho suy nghĩ, Trường An định cho một cao kiến, kết quả lo trước nghĩ sau, rồi không thể không thừa nhận ngay cả “thấp kiến” mình cũng chẳng có. Y cau mày trầm ngâm một lúc lâu, mới khó khăn thốt được một câu, hỏi: “Ngươi hi vọng nhiều người một chút sao, ngươi chê nơi này quá nhỏ”
Hoa Nghi vốn là ý nghĩ nông nổi thuận miệng hỏi thôi, không ngờ đột nhiên bị y chỉ trúng suy nghĩ trong lòng, cơ hồ giật thót, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết”
Trường An nói: “Chẳng phải chính ngươi nói ‘Để dũng sĩ của chúng ta bước qua cả đại lục phương bắc, không ai dám ngăn cản, trên đại lục, không còn địch nhân của chúng ta nữa’”
Hoa Nghi ngạc nhiên giây lát rồi lắc đầu bật cười: “Thì ra là mèo mù vớ chuột chết, ôi, những lời hình thức thế này, cũng chỉ có ngươi coi là thật, tên nhóc lỗ mãng này…”
Y tươi cười miễn cưỡng, những lời đó rốt cuộc có thật sự là hình thức hay không, đại khái chỉ có mình Hoa Nghi là rõ.
Hoa Nghi luôn cảm thấy Trường An có phần không thông tình lý, lại khuyết thiếu thường thức, cho đến lúc này mới hơi sởn gai ốc. Y luôn muốn che giấu mình, vì thế mỗi ngày nói rất nhiều lời nhảm nhí, nói nhiều rồi, lại luôn lộ ra manh mối bản thân cũng chẳng chú ý, giấu được người khác, ngược lại không giấu được người xem thứ gì cũng chỉ biết hai điểm một đường đơn giản.
Hoa Nghi dưới ánh mắt của Trường An cảm thấy như ngồi trên chông, vì thế cuống quýt lấy một thứ đồ chơi trong lòng ra nhét vào tay Trường An – đó là một hòn đá nhỏ đỏ đến trong suốt, dùng dây thừng xuyên qua, hòn đá tròn nhẵn, như là thời gian dài bị người ta cầm chơi mà thành, nắm trong tay, khiến người ta cảm thấy hòn đá tự mình tỏa nhiệt, cực kỳ ấm áp.
“Trời lạnh rồi, cầm mà chơi.” Hoa Nghi nói xong câu này liền hoảng hốt chạy mất.
Đáng tiếc việc xui xẻo đến, không phải luôn cho mọi người thời gian chuẩn bị.
Ngày hôm nay hơi oi bức hơn hôm trước một chút, bằng không Trường An đã chẳng ru rú trong nhà không hề ra khỏi phòng, chập tối, sự oi bức này quả thực càng khó chịu hơn, Trường An không sao ngủ được, giống như có người dùng cái chùy nặng mấy trăm cân đè lên ngực, khỏi cần nhìn y cũng biết môi mình lúc này chắc chắn tái xanh rồi.
Huyệt thái dương nảy liên hồi, y không thể nhịn được nữa, bật dậy ngồi bên mép giường, trước mắt thoáng chốc hóa đen, ngồi cả buổi mới đỡ.
Trường An lúc này mới phát hiện, tiểu nô lệ Lộ Đạt không biết đã tỉnh từ khi nào, đang ngồi trên tấm đệm trải dưới đất mà nhìn y.
“Ngươi ngủ đi.” Trường An thấp giọng nói, “Ta ra ngoài đi dạo.”
Y vừa giẫm xuống đất, mới phát hiện chân mình hơi nhũn, Trường An đành kéo đại đao ở đầu giường qua. Đại đao chọc xuống đất rất vững chắc, y liền nắm chuôi đao, dùng như gậy, chậm rãi đi ra khỏi nhà, đứng trong sân một lúc.
Nhưng bên ngoài vẫn oi bức y nguyên, xung quanh dường như bị sự vẩn đục bao phủ, một chút không khí mới mẻ cũng chẳng thấy, trời âm u giống như sắp mưa to rồi.
Trường An hơi cong vai đứng đó, dằn ngực hít sâu mấy hơi, đầu váng mắt hoa khiến y hơi lảo đảo, liền chậm rãi vịn chuôi đao ngồi xổm xuống, lục tìm lá thảo dược phơi trong sân, nhét thẳng vào miệng chẳng thèm giã.
Mùi đắng chát đầy miệng, Trường An dứt khoát dựa tường ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, chờ cơn choáng váng không biết vì đâu gây nên qua đi, nhưng mà đúng lúc này, mặt đất đột nhiên thoáng lắc lư, Trường An lấy làm kinh hãi, chưa kịp làm rõ là chuyện gì xảy ra thì đã ôm đao lăn khỏi góc tường theo bản năng, đoạn tường viện nho nhỏ xếp bằng đá tức khắc sập hơn một nửa.
Một tia chớp đột nhiên vạch ngang không trung âm u, sấm rền còn chưa xong, tiếng sấm dường như nổ ngay bên tai, lũ chim rít lên chao liệng bay khỏi mặt đất nơi cực thấp.
Trường An biết đây là động đất, đã trải qua một lần, y không hề kích động, mà chấn động lần này cũng chẳng dữ dội lắm, nhanh chóng bình ổn lại, dù sao ngoại trừ bức tường viện vốn không kiên cố lắm thì nhà cửa đều không thấy có vấn đề gì.
Lộ Đạt lao khỏi phòng như động vật nhỏ bị kinh động, bệnh gấp chạy chữa bừa, lại cắm đầu vào lòng Trường An, xô y lui ra sau hai bước.
Sấm dội liên tiếp, chớp giật đánh xuống đất từng đợt, Trường An cảm thấy mặt đất hơi lắc lư, y không phân rõ được đây rốt cuộc là dư âm của địa chấn hay là tác dụng của sấm sét.
Tiếng người ồn ào bắt đầu lan ra trong bóng tối, thú nhân gác đêm lần lượt gõ cửa gọi mọi người ra ngoài, gõ đến chỗ Trường An, thủ vệ còn chưa kịp nói gì, bọn họ đã đồng thời nghe thấy tiếng gầm rú dường như cực gần.
Thủ vệ biến sắc, nhanh chóng nói: “Là bầy sói!”
Bầy sói trong rừng rậm thông thường số lượng không lớn lắm, hơn nữa rất giảo hoạt, chỉ có thời điểm lạnh nhất, thiếu thức ăn nhất mỗi năm, mới thỉnh thoảng vào bộ lạc trộm đồ ăn, đó cũng là mạo hiểm sinh mệnh mà đến, bị thú nhân thủ vệ bắt thì không thoát khỏi lột da rút gân, chưa bao giờ có chuyện bầy sói táo tợn tiếp cận bộ lạc nhân loại như vậy.
Trường An quay phắt lại, chỉ thấy bốn năm con sói to đôi mắt xanh lục lao ra từ chỗ tường viện sập xuống, miệng hé mở, bước chân lộn xộn.
Thủ vệ hóa thành cự thú ngay tại chỗ, cao giọng gầm lên dọa bầy sói.
Cho dù là đầu lĩnh của đại lang cũng chẳng là gì so với hình thú của thú nhân, quả nhiên, đàn sói nhỏ này thấy cự thú, thoạt tiên lùi bước một chút, nhưng ngay vào lúc này, trong khu rừng xa xa lại truyền đến tiếng hổ gầm.
Đại lang đầu lĩnh đột nhiên không ngó ngàng gì nữa, sải chân bổ đến, nhảy rõ cao, phóng vút qua tường viện, đám đại lang khác theo sát đằng sau.
Bốn năm con đại lang đằng đằng sát khí này thình lình bổ đến, thủ vệ thú nhân suýt nữa dựng thẳng lông, ngoài mạnh trong yếu nhe răng nanh, Trường An lại không hề động đậy, y chỉ xách tiểu nô lệ lên kẹp dưới nách, lẳng lặng chống đao đứng ở nơi đó, hơi suy tư nhìn mấy con đại lang này sượt qua họ.
Y phán đoán không sai, những súc sinh này không phải đến tập kích người, mà là đang chạy trốn.
Thủ vệ toát mồ hôi lạnh, khôi phục hình người, thở phào nói: “Trường An huynh đệ, ngươi đủ trấn định, lợi hại hơn ta, ta phải đi báo cho người khác biết, ngươi mau mang theo vũ khí đi tìm thủ lĩnh đi, khả năng là xảy ra đại sự rồi!”
Gió lớn từ sâu trong rừng rậm thổi ra, tiếng sấm vẫn liên tiếp không ngừng, đau đớn ẩn ẩn và sự tê lặng trong ngực Trường An càng lúc càng rõ ràng, y nhíu mày, nói với tiểu nô lệ: “Lấy thảo dược của ta đến đây, sau đó đi theo ta.”
Y ngửi được mùi tanh quen thuộc của máu từ trong cơn gió ấy thổi đến, nhét toàn bộ thảo dược tiểu nô lệ bưng đến vào lòng, như con sơn dương hung ác, bỏ một nắm lá to vào miệng mình, sau đó một tay xách đao, một tay xách tiểu nô lệ sải bước đi ra ngoài – có thứ gì đó đã đến.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trường An ở bộ lạc Cự Sơn đã hơn một tháng, có thể nói là chưa từng làm việc gì nghiêm chỉnh.
Trong bộ lạc cái gì cũng có, thịt, lương thực, trái cây, thậm chí cả kẹo mạch nha ngày bé y coi là xa xỉ phẩm, ở đây cũng rẻ bèo như cát đất, Trường An chỉ hoài niệm mùi vị đó, y lớn như vậy, hứng thú với kẹo ngọt cũng rất có hạn, ăn một chút là ngán, còn lại toàn bộ vào tiểu nô lệ Lộ Đạt.
Còn có những thứ Hoa Nghi liên tiếp đưa tới, Trường An tuy rằng bản lĩnh lãng phí là nhất lưu nhưng không phải là không biết tốt xấu – ít nhất y biết Hoa Nghi trước kia từng bán mạng vì bối đáp.
Hoa Nghi từng nói, đợi đến thiên tai nhân họa, chính là thời điểm cần y, không phải chính là hiện tại sao
Trường An luôn có thể nhớ rõ chuyện không hợp thời lúc không hợp thời.
Mọi người đốt đuốc, mặc dù chưa từng gặp phải tình huống như vậy nhưng ban đầu cũng chẳng kích động lắm, cuộc sống của bộ lạc phương bắc vốn không hề yên bình.
Á thú cầm vũ khí, vây phụ nữ và trẻ nhỏ vào giữa, rồi sau đó ngoài cùng là các võ sĩ thú nhân, về phần các nô lệ thì chẳng ai quản, thậm chí có thú nhân xua bọn họ đi dẫn dụ sự chú ý của lũ dã thú qua đường.
Trường An vốn định ném Lộ Đạt vào đám nhóc do nữ nhân phụ trách trông nom, thấy tình cảnh này đôi mắt lóe lóe, cúi đầu vừa vặn bắt gặp ánh nhìn của Lộ Đạt.
Lộ Đạt mặc dù không nói lời nào, đôi tay bé tẹo đen nhẻm lại nắm chặt áo y.
Họ tuy rằng sống chung một nhà, hai bên lại đều coi như đối phương không tồn tại, mươi bữa nửa tháng cũng chẳng nói được đôi câu. Thế cho nên Trường An hiện tại nhìn gã, vẫn cảm thấy hơi xa lạ. Y nói với Lộ Đạt: “Không sợ chết thì đi theo ta.”
Lộ Đạt liền dùng hành động để tỏ vẻ gã không sợ chết – thà chết không buông tay mà làm cái đuôi của y.
Chạy tới trước là những loài giảo hoạt nhất như sói, cáo; tiếp đó là một số động vật nhỏ xen lẫn, sau đó nữa là một số mãnh thú cỡ lớn, tất cả đều hoảng hốt chạy bừa về phía trước, dường như chỉ sợ bị thứ gì đó đuổi theo, bách thú chạy như điên, giẫm đạp lẫn nhau, có khi đụng vào nhau, còn cùng nhau lỗ mãng xông vào đoàn người, bị chém giết ngay lập tức, theo dã thú chạy khỏi rừng càng lúc càng nhiều, lực uy hiếp của những đống lửa nhỏ có hạn, nhanh chóng bị lũ dã thú chạy tứ tán xô đổ, dần dần loạn cả lên.
Trường An ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Nghi đứng ở nơi cao nhất, mà Sách Lai Mộc bên cạnh y đang chỉ huy mọi người khiêng những vại dầu to và củi tới, vận chuyển đến bên kia cánh rừng gần bộ lạc, Trường An ở lâu nơi thâm sơn, vừa nhìn là hiểu, đây là y muốn dựng một đống lửa to.
Nhưng củi không hề dễ bày, trước khi đại hỏa đốt lên, mấy chiến sĩ thú nhân canh giữ ở nơi đó vẫn là trứng chọi đá, thường xuyên bị mãnh thú chạy đỏ mắt xô loạn đống củi, hoặc là giẫm tắt lửa chưa kịp cháy to, những người khác phải bảo vệ người không thể chiến đấu, cũng không kịp trợ giúp.
Sách Lai Mộc muốn khiến mãnh thú tránh né bộ lạc, định dựng lên đó mấy đống lửa to mà chúng không cách nào vượt qua, hô ứng lẫn nhau, thành một bức tường lửa.
Hắn và Trường An nghĩ rất giống nhau, có thể khiến bách thú bỏ chạy, nhất định là thứ khó giải quyết hơn, bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Ngay khi mấy thú nhân canh giữ phía trước luống cuống tay chân, đột nhiên một thanh đại mã đao dài hơn một trượng cắm ngang vào, một đao đánh bay một con cự hổ, cự hổ bị đau, gầm lên một tiếng lăn lộn rơi xuống đất, bò dậy hung tợn trừng người cả gan chặn đường, Trường An để Lộ Đạt ra sau, thấp giọng nói: “Giúp bọn họ đốt lửa, không cần sợ, không có thứ nào theo qua đâu.”
Lộ Đạt nhìn đao của y, trong ánh mắt lần đầu tiên sinh ra sự ao ước không che giấu chút nào, sau đó cúi đầu, từ bên cạnh Trường An chạy ra ngoài, cha không thương mẹ không yêu mà gia nhập nhóm người trưởng thành vận chuyển củi và dầu, ra sức làm việc.
Đại lão hổ nhìn thẳng vào mắt Trường An, dường như cảm giác được sự cường đại của đối thủ, nó đứng ở đó, không ít động vật nhỏ như sài cẩu cũng không nhịn được hú lên mà dừng chân. Trường An dùng hai tay cầm chuôi đao, lưỡi đao vững vàng giơ giữa không trung, trong gió to vù vù, tay y vững như kìm sắt, chẳng hề run rẩy mảy may.
Khi tốp thú nhân thứ hai đến trợ giúp, liền trông thấy sự đối chọi bên này, một đằng là thiếu niên vạt áo lộn xộn, một đằng là cự hổ cùng đám súc sinh ăn thịt nhìn lom lom, thực lực hai bên chênh lệch rõ rệt, nhưng mà cứ thế giằng co, không ai chịu động trước một chút, quả thực thành một phen kỳ cảnh.
Trường An đại mã kim đao đứng trước đống lửa to, khiến cho áp lực phòng ngự hai bên cũng thình lình giảm bớt, có người nhận ra y, lớn tiếng nói: “Ngươi! Ngươi chính là Trường An huynh đệ ngày đó dùng một con dao xẻ thịt, giết nô lệ bỏ chạy kia!”
Trường An không nói gì, gió đêm thổi tóc y bay lên, bóng tối che lấp sắc mặt nhợt nhạt dị thường, cũng che mất một chút diễm sắc không hợp thời nơi khóe mắt và giữa môi, mắt y bị gió lớn thổi hơi híp lại, mí trên rõ ràng mà tinh xảo phác họa ra hình dáng mắt, mũi thẳng, thái dương dính bụi đất, y thoạt nhìn giống như một pho tượng đá lâu năm tọa lạc nơi đó, dùng tay lau một cái là lộ ra khuôn mặt thanh tú ngưng trệ sâu trong năm tháng dưới lớp bụi đất dày cộp.
Thủ vệ thú nhân nói chuyện cởi túi da bên hông, chẳng ngó ngàng gì mà dốc mấy ngụm vào miệng, hơi thở ra phảng phất cũng nóng rực như lửa, hắn cao giọng la lên giữa sự hỗn loạn: “A Lan cô nương còn đang cả ngày ồn ào với cha nói muốn gả cho ngươi đấy! Nói thật huynh đệ, ta không phục, ta cũng có sức lực, nếu lúc ấy ta ở đó, ta khỏi cần cầm dao ăn của nữ nhân, tay trần là có thể dễ dàng làm thịt tên đó, đáng tiếc mẹ ta không sinh cho ta khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, không được cô nương thích, ha ha ha!”
Trường An rốt cuộc nhếch khóe môi, trong vài câu cười đùa của hán tử vụng về này, lộ ra một chút tươi cười, tựa như tượng đá trắng bệch nháy mắt sống lại, ánh sáng nhẹ chiếu ra từ đuốc của mọi người chiếu vào mắt y, trong tích tắc tỏa sáng rạng rỡ.
Lúc này, mặt đất một lần nữa chấn động, vẫn không hề dữ dội, lại có thứ mùi nhàn nhạt cực cổ quái tản ra, hơi gay mũi, lại hơi hôi.
Nhưng không đợi Trường An suy nghĩ cẩn thận, đại lão hổ khi đối mặt với cường địch dường như hơi bình tĩnh hơn lại đột nhiên luống cuống, bao quát dã thú càng lúc càng tụ nhiều ở nơi đó, mùi vị này tựa như đã kích thích chúng, khiến chúng ý thức được, so với những người trước mặt, thứ phía sau mới càng đáng sợ hơn.
Tự nhiên thủy chung không cách nào chống lại, vạn thú bị thúc giục.
Trước là đám sài cẩu nhe răng, từng con nối tiếp nhau bổ lên, tiếng sấm xung quanh vẫn chói tai, xa xa lại vang lên tiếng sói tru thảm thiết.
Trường An cho đến khi sài cẩu đã lao tới gần mới động thủ, nửa người dưới không hề nhúc nhích, dường như đang cố gắng tiết kiệm sức lực, một đao cực nhanh chóng cứa qua – chỉ có một đao.
Ba tia sương máu đồng thời phun ra, y cứa đứt cổ ba con sài cẩu chỉ bằng một đao.
Các thủ vệ thú nhân đồng thời hóa thành hình thú, đứng chỉnh tề trước đống lửa, thoạt nhìn cơ hồ khiến người ta sợ mất mật, Trường An một mình chen giữa bách thú, hết sức không hợp.
Y vẫn chỉ thủ một chỗ, có thứ bổ đến, y chỉ cho đối phương một đao.
Tất cả động vật chết dưới lưỡi đao toàn là thủng một lỗ trên yết hầu, ngay cả vị trí cơ hồ đều giống nhau.
Không ít thú nhân dùng gầm thét để khen y, nhưng qua một thời gian, tay Trường An lại không còn vững như vậy nữa, thậm chí hơi run rẩy. Loại mùi lạ đó dường như càng lúc càng nặng, người khác phảng phất không cảm thấy thế nào, lại kích thích khí quản của y sinh đau, trong miệng nhanh chóng có mùi máu thoang thoảng, liên đới ngực vai cơ hồ sắp mất cảm giác.
Thủy chung là ngột ngạt, mồ hôi lăn xuống trán Trường An, y đưa tay lau một phen, để tránh nhỏ vào mắt, chân thoáng lảo đảo.
Lúc này, một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi bị một con hổ cắn trúng bả vai, cự thú và lão hổ lăn vào liều mạng, mà giữa khoảng hở, một con sài cẩu giảo hoạt thừa cơ nhảy vào, Lộ Đạt vừa vặn bỏ một bó củi lớn xuống, còn chưa kịp thẳng lưng lên.
Sài cẩu hình dáng hèn hạ, nam nhân trưởng thành cường tráng có thể đạp chết nó, nhưng nó cắn chết đứa nhỏ như Lộ Đạt vẫn không thành vấn đề.
May mà đao của Trường An dài, y quay người quét ngang mã đao, đao dường như đẩy gấp, lập tức chém sài cẩu đang bổ đến đứa trẻ thành hai đoạn ngay trên không trung, bản thân y cũng không còn sức lực thu đao, bị kéo ra hai ba bước.
Chẳng biết một con sói trốn ở đâu nhắm chuẩn cơ hội này, ngay trong chớp mắt y không kịp thu vào quay lưng đi, giẫm lên thi thể động vật khác mà bổ tới, bỗng chốc nhảy lên mã đao của Trường An, hình thể của nó vốn rất lớn, sức giẫm càng kinh người, nặng đến mấy trăm cân, đao của Trường An bị đè như vậy, lập tức không nâng lên được.
Đại lang lao xuống, móng vuốt sắc bén cào vào vai Trường An, dễ dàng đâm rách da thịt, xô y ngã nhào xuống đất, lưu loát nhe răng nanh – chỉ cần một nhát là nó có thể cắn đứt cái cổ yếu ớt kia.
Ngay sau đó, đại lang bị chuôi đao không biết từ đâu vươn ra xô mạnh một phát, lần này suýt nữa xô nát cằm, nó kêu thảm một tiếng, móng vuốt nháy mắt thu chặt, nghiêng cổ đi.
Ngay khi nó vừa nghiêng đầu, một thanh tiểu đao dài bằng ngón trỏ bỏ lưỡi đao thì cơ hồ không còn gì tàn nhẫn cứa cổ nó, lưỡi đao không đủ dài, bàn tay cầm đao kia hung tợn khoét vào theo vết thương nọ, đại lang liều mạng giãy giụa, bàn tay đòi mạng ấy lại không chịu tha, gân xanh lồi lên, cho đến lúc bàn tay người bằng máu thịt cắm vào cổ nó hai tấc, đại lang mới xem như chết hẳn.
Đống lửa to phía sau rốt cuộc cháy lên, hỏa tính ngút trời, phát ra cảnh cáo đồm độp, nhanh chóng liền thành một bức tường lửa, chỉ để lại một lối nhỏ cho một người đi qua, đám động vật không muốn sống lao về trước rốt cuộc nghe theo bản năng, hú lên cụp đuôi lui ra sau.
Trường An thở hổn hển đá thi thể đại lang sang bên, kéo mã đao của mình ra, nửa người đẫm máu, máu sói và cả máu của chính y, theo mái tóc rối bù chảy vào miệng, y nghiêng đầu phun “phì” một cái, trong lòng không thoải mái thầm nghĩ: “Ta học nghệ không tinh.”
Sau đó y được một người gian nan chen qua đám thú đến đây bắt được, Sơn Khê cao gầy ngạc nhiên nhìn y: “Ta tìm ngươi cả buổi! Sao lại biến thành thế này! Mau mau, đi theo ta!”
Hắn lên giọng, lớn tiếng nói: “Mọi người đều triệt ra sau đống lửa, sau khi người đoạn hậu đi qua thì đốt dầu trên lối đi, bỏ củi vào đó! Người bị thương đi tìm y sư! Ta lặp lại lần nữa, mọi người đều triệt ra sau đống lửa cho ta!”
Trường An cúi đầu ho đôi tiếng, vừa nhai sống thảo dược vừa không quên tiểu nô lệ của mình, y xách cổ Lộ Đạt đang đứng ngây ra đó, kéo gã ra sau đống lửa.
Sách Lai Mộc đang ngồi trấn ở giữa đống lửa, đâu vào đấy mà chỉ huy mọi người thêm củi thêm dầu, những đống lửa lớn nhỏ đủ thành một phòng tuyến chắc chắn, mãnh thú xông vài lần không qua được, rốt cuộc không thể không vòng khỏi nơi bộ lạc sở tại, mọi người có thể tạm nghỉ giây lát.
Nhưng nét mặt Sách Lai Mộc không thấy thoải mái, ngược lại càng lúc càng nặng nề.
Trường An bước đến chỗ hắn, định nói với vị cái gì cũng biết về thứ mùi lạ kia.
“Ta vừa nghe được…”
Nhưng bốn chữ này y còn chưa nói ra, đột nhiên bị người ta xách đai lưng tóm qua, Hoa Nghi ấn Trường An, thần sắc quỷ dị nhìn máu khắp người y, hỏi: “Thứ gì đây Làm sao mà thế này Ta nói ngươi có sức giữ lại một chút mà dùng không được sao Rắc rối còn ở đằng sau đấy… Ôi, đứa trẻ xúi quẩy này, nhất thời không trông nom là bị thương thành như vậy.”
“Chỉ có bả vai bị sói cào một phát thôi,” Trường An nhanh chóng đáp một câu lấy lệ, lại chuyển hướng sang Sách Lai Mộc: “Ta vừa nghe được thứ mùi kia, như là…”
Hoa Nghi thấy đối phương còn đang nhọc lòng không đâu, dáng vẻ da dày thịt béo, khóe mắt quả thực phải rút gân, cúi đầu nhìn thấy da thịt rách toác do vuốt sói cào ra trên vai Trường An, trong lòng bỗng hơi nổi nóng một cách kỳ lạ, may mà trước mặt người khác, y còn biết khắc chế, lập tức chỉ nắm đai lưng xách Trường An lên khỏi mặt đất, thở than: “Được rồi, ngươi mau câm miệng đi, muối hắn từng ăn còn nhiều hơn đường ngươi từng đi, chẳng lẽ không rõ hơn ngươi Đi theo ta! Áo giáp đưa cho ngươi đâu Bị ngươi dùng để lót chân hết rồi”
Trường An thấy y chẳng sốt ruột chút nào, rõ ràng là dáng vẻ đã tính sẵn trong lòng, không rõ nguyên nhân mà yên tâm theo, nói: “Nặng lắm.”
Hoa Nghi giận sùi bọt mép nhìn y một cái, liếc mã đao mắng: “À, mấy mảnh sắt ngươi chê nặng, cái đao quèn bổ củi kia thì ôm từ sáng đến tối, không chê nặng”
Trường An bị sói cào một phát, vốn chột dạ mình học nghệ không tinh, nghe vậy càng áy náy, ngoan ngoãn lắng nghe, không phản bác, âm thầm quyết định về sau phải cố gắng hơn mới được.
Hoa Nghi thấy nguy hiểm đã quen lúc này nhìn bách thú đang gầm gừ bỏ chạy ở nơi xa, lại còn nhàn hạ lắc lư đầu thở than: “Thời điểm Lạc Đồng làm thủ lĩnh, mưa thuận gió hòa, chẳng có việc quái gì, chuyển vào tay ta chưa đầy hai tháng đã có bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ là mệnh ta khắc với bộ lạc của mình Thật đúng là…”
Trường An tỉnh ngộ nói: “A, ta biết rồi, sư phụ ta từng nói, ngươi như vậy gọi là sao chổi đó!”
Hoa Nghi: “…”
Y cúi đầu thoáng nhìn thiếu niên như huyết hồ lô này, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi dùng sức ấn trán đối phương một cái: “Ngươi mau câm miệng cho ta, tên nhóc chết tiệt!”
Chỗ y sư xếp thành hàng dài, Hoa Nghi cậy đặc quyền thủ lĩnh trực tiếp chen ngang, nhẹ nhàng thả Trường An lên cái ghế nhỏ trước mặt A Diệp, nửa quỳ xuống xé áo trên vai y, nói với nàng: “Ngươi hãy xem vết thương cho y.”
Trừ A Diệp, y sư khác đều là đàn ông thô lỗ, Hoa Nghi theo bản năng sợ bọn họ vụng về khiến Trường An đau, nhưng thấy Trường An ngồi đó để A Diệp làm sạch vết thương, vẫn chẳng chịu buông thanh đại đao đẫm máu như chủ, trong lòng không nhịn được chê mình làm điều thừa.
Chẳng lẽ tên này không phải là hán tử thô lỗ sao
Hoa Nghi nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn năm lần bảy lượt định lấy bình nước, trực tiếp muốn xối lên vai của Trường An, trong lòng oán hận thầm nghĩ: Cô nương cẩn thận hầu hạ, y còn chê người ta tay chân chậm chạp! Tên trâu bò không biết tốt xấu này!
Nhưng cho dù là trâu bò, Hoa Nghi vẫn không nhịn được thương y, vừa nãy khi nắm trong tay, cách quần áo có thể đụng đến xương thịt của Trường An, Hoa Nghi luôn cảm thấy thân thể ấy dường như không giống với người khác. Vết thương trên mình người khác, chỉ cần không chết thì chẳng thê thảm mấy, nhưng trên người Trường An, Hoa Nghi cảm thấy mình giống như cũng đau theo.
Y không được tự nhiên động động bả vai hơi cứng đờ, nhe răng méo miệng, giống như cũng thêm vài vết thương sâu thấy xương.