Tiếng nổ rền kia khiến một dây thần kinh trong đầu Trường An đau đớn nảy lên, ngực như bị thứ gì đè chặt, đầu óc trong sự ngạt thở ấy trở nên trống rỗng, y muốn bắt lấy thứ gì đó theo bản năng, nhưng ngón tay lại tê dại, nhất thời y cũng không biết là mình kỳ thật đã mất đi ý thức.
Hoa Nghi kịp thời đón được khi y lảo đảo, chỉ thấy Trường An siết chặt đến trắng bệch các đốt ngón tay, đưa tay sờ toàn là mồ hôi lạnh, da thiếu niên theo đó cũng lạnh ngắt.
Hoa Nghi giật mình, khom lưng bế y lên, nhưng hệt như một cây cọc gỗ, Trường An chẳng mảy may phản ứng, toàn thân đều đang run rẩy.
Không phải lạnh hay đau mà giống một loại co rút vô thức hơn.
Hoa Nghi đặt y lên đầu gối, vặn mặt y qua, phát hiện đôi mắt chưa hoàn toàn nhắm lại, nhưng đồng tử rã rời, không thấy tiêu cự và đầy vẻ chết chóc. Dị tượng hay thiên tai gì đó, Hoa Nghi bỗng chốc ném hết ra sau đầu, trong lòng y đột nhiên dâng lên một loại kích động không cách nào nói rõ, giống như đáy lòng thoáng cái bị ai dùng móng tay nhón lên, treo lơ lửng khiến y không thở nổi.
Trước đó Hoa Nghi vẫn cho rằng sắc mặt Trường An không tốt là do ngoại thương, có người bị dã thú cào cắn sẽ bởi vì vết thương mưng mủ mà phát sốt, nhưng lúc này, cho dù dốt đặc cán mai với y thuật, y cũng biết đây không phải là chứng viêm sau khi bị thương.
Thế Trường An… thật sự có bệnh ư
Bệnh như con trai Lạc Đồng
Nhưng làm sao có thể
Tiểu huynh đệ như kỳ tích này, một thủ sát thuật quỷ thần khó lường, mới từng này tuổi, trong lòng sạch trơn như tuyết địa chưa ai từng giẫm, ăn no căng cũng ngủ được, xưa nay nói một không hai… Sao có thể giống đứa con bệnh tật bước đi cũng thở dốc của Lạc Đồng
Làm sao được Làm sao có thể
Hoa Nghi phát hiện tay mình đột nhiên run lên, may mà Trường An mất đi ý thức chỉ trong giây lát chứ không hề lâu, trừ Hoa Nghi thì cơ hồ không ai chú ý tới.
Y thoạt tiên hơi run rẩy, sau đó tỉnh lại, đôi mắt chậm rãi khôi phục thần thái, cổ mềm oặt tựa lên vai Hoa Nghi, như là không dùng được sức lực, mắt Trường An chớp một chút sau đó hoàn toàn nhắm lại, lông mi hơi rung rung, vô thức cong lưng, động đến vết thương trên vai, mới thoáng hé miệng.
Trường An nghe thấy Hoa Nghi thầm thì bên tai: “Nào, buông tay, buông đao ra – buông tay trước đã, nước thì sao Có uống nước không”
Hoa Nghi chưa bao giờ dùng đến giọng nói ôn nhu như vậy, ý thức của Trường An hơi tỉnh táo hơn, ngoan ngoãn giao mã đao, hai tay bưng bát nước Hoa Nghi đưa cho, Hoa Nghi lại không buông tay, đút cho y từng chút một.
Sau mấy ngụm, Trường An rốt cuộc sốt ruột với sự lề mề này, liền đoạt lấy bát nước, Hoa Nghi thở dài, đưa tay vuốt ve cột sống cong lên của Trường An, hoảng hốt cẩn thận như đối đãi một trân bảo hi thế vậy.
“Mẹ nó ngươi còn dọa người ta hơn cả địa hỏa đột nhiên phun trào.” Hoa Nghi vỗ lưng y một cái không biết nặng nhẹ, ngăn chặn động tác muốn đứng dậy của Trường An, vòng hai tay giam Trường An giữa đôi tay mình, mắng, “Ngoan ngoãn một chút cho ta.”
Trường An mong ngóng nhìn thanh đao dưới đất một cái, nói: “Ta khỏe rồi.”
Lần này nghe thấy tiếng của y, trái tim Hoa Nghi đang treo lơ lửng rốt cuộc buông xuống một chút, đặt Trường An trước tảng đá lớn, để y dựa đá ngồi đó, đoạn ngồi xổm bên cạnh, rầu rĩ một lúc mới nói: “Sau này ngươi cứ ngồi trên lưng ta, ta đưa ngươi đi.”
Trường An “a” một tiếng, phản ứng chậm nửa nhịp: “Ta còn phải đoạn hậu mà.”
Hoa Nghi lườm một cái, đặt tay trên trán y: “Đoạn hậu vắng ngươi cũng chẳng thiếu.”
Trường An nghe vậy dường như hơi buồn rầu, nhìn Hoa Nghi một cái mà nói: “Không được đâu, lý nào lại ăn chực ở chực.”
Hoa Nghi sửng sốt cả buổi, mới hiểu y nói gì, tức khắc dở khóc dở cười, không ngờ nói thế mà tiểu tử này cũng tin được.
Hoa Nghi nhìn Trường An, mềm lòng vô cùng, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ – hận không thể cho y tất cả các thứ tốt, hận không thể để y nhỏ hơn chút nữa, nhỏ đến không giống người, đến mức có thể để mình nâng niu trong tay như châu ngọc vậy.
Cảm giác này thật sự quá phức tạp, thế nên sau khi sinh ra ý nghĩ này, Hoa Nghi ảo não đưa tay day huyệt thái dương, cảm thấy mình trúng ma chướng rồi, mấy thứ chó má gì đang chạy loạn trong đầu đây
Y đang ảo não thì Sách Lai Mộc đến.
Chiếc mũ của Sách Lai Mộc cong vẹo rũ sang một bên, vẻ mặt thì thảm hại. Khi không có việc gì hắn luôn thích bái sơn thần thủy thần, làm như đầu gối không xương, nhưng lúc này rất nhiều người quỳ xuống, hắn lại cứ đứng thẳng.
Nuốt một bát canh thịt nóng hổi rồi, giọng vẫn khản đặc, hắn cố sức đi tới đây, cơ hồ dùng cả tay lẫn chân mới bò được đến bên cạnh Hoa Nghi.
Hắn biết rất nhiều là chuyện ai ai cũng rõ, liền nhanh chóng thu hút ánh mắt đám đông, mọi người chờ hắn nói gì đó, Sách Lai Mộc lại trầm mặc cả buổi, sau đó mới dùng giọng như vịt đực, nhẹ nhàng nói một câu.
Hắn nói: “Còn chưa xong đâu.”
Nói rồi Sách Lai Mộc cúi đầu lấy tay áo ra sức lau mặt một phen, ho vài tiếng.
Bụi đất và những vệt màu xanh xanh đỏ đỏ trên mặt hắn cùng bị lau mất quá nửa, lộ ra đôi mắt hai mí hơi rộng hơn người khác, mí dường như quá nặng nề, khiến khóe mắt cũng hơi trĩu xuống, thoạt nhìn có sự bi ai thâm căn cố đế – hắn không xấu, chỉ là trời sinh khổ tướng mà thôi.
Tạp Tá hỏi: “Còn chưa xong là ý gì”
Sách Lai Mộc đưa một ngón tay chỉ ngọn núi lửa điên cuồng kia mà nói: “Truyền thuyết kể rằng đại lục bắc bộ có mười hai ngọn núi, liền với vực sâu vạn trượng dưới lòng đất, khi mới hình thành đại lục có vận động, sau bị thiên thần trấn áp, tận đến hôm nay chúng vẫn trầm tịch như thể đã chết, mà hiện giờ chúng lại đột nhiên cùng nhau sống dậy.”
Giọng hắn thô như đồ sắt rỉ sét ma sát nhau, nghe mà thấy lòng phát rét.
Ánh mắt Sách Lai Mộc hơi ảm đạm: “Ta từng nghe kể chuyện như thế này ở nơi phía bắc – mười hai ngọn núi đồng thời phun trào địa hỏa dưới vực sâu, chúng sẽ đốt qua băng nguyên cực bắc, làm cho sông băng tan chảy dấy lên sóng lớn nơi biển khơi, sóng xô lên cả đại lục, đến lúc đó không đâu không chấn động, đất bằng sẽ mọc non cao, nứt ra thâm cốc, trời đất mịt mù, không thấy ánh sáng, cho tới…”
Tạp Tá: “Cho tới cái gì”
Sách Lai Mộc thở dài: “Cho tới khi mùa đông giá rét nhất đến, sẽ làm mọi sinh vật chết cóng, sau đó là cả năm không có lấy một ngọn cỏ, rồi mùa xuân mới lại trở về, và hạt giống bị vùi sâu nhất mới có thể nảy mầm lần nữa.”
Địa hỏa vẫn đang thiêu đốt, mọi người luống cuống nhìn thủ lĩnh… Hoa Nghi không biết lấy từ đâu ra hai quả, đưa cho Trường An một, quả còn lại nhét vào miệng, cắn một miếng hết phân nửa.
Sơn Khê cũng không nhịn được mở miệng: “Thủ lĩnh!”
Hoa Nghi khoát tay, thế phun trào của địa hỏa dường như đã yếu bớt không ít, mùi hôi muốn ngạt thở trong không khí lại nồng nặc hơn, y trầm mặc một hồi, chỉ có hàm đang chậm rãi nhai, cả buổi trời y mới nói: “Yên tâm đi, không chết được đâu, chết hết rồi thì ở đâu ra ‘hạt giống vùi sâu nhất nảy mầm lần nữa’ Hay các ngươi cảm thấy mình còn không bằng một cái hạt”
Sách Lai Mộc phì cười, khổ tướng trên mặt giống như lập tức giảm bớt không ít. Hắn lần đầu tiên phát hiện, thì ra chẳng ai thích hợp làm thủ lĩnh hơn Hoa Nghi, bởi vì chẳng ai rộng lượng được như y.
Hoa Nghi ngẫm nghĩ một chút: “Bảo với mọi người, cứ an tâm ăn uống, nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ…”
Sơn Khê hỏi: “Chúng ta không nên nhanh chóng rời khỏi nơi này sao”
Hoa Nghi chăm chú nhìn phương hướng địa hỏa phun ra, nói: “Không cần phải gấp, với khoảng cách này, lũ bụi đó nhất thời chưa bay qua được đâu – ngươi nghe thấy Sách Lai Mộc nói rồi đấy, hiện tại không phải lúc đi bừa để rồi mệt mỏi, nếu vẫn còn chưa xong, thì dù sao cũng phải nghĩ kỹ xem nên sống tiếp như thế nào.”
Sách Lai Mộc ở bên cạnh nói: “Ngày mai chúng ta xuống núi, núi non sẽ trở thành một phần lá chắn của chúng ta, xuôi về phương nam là một dải bình nguyên rộng lớn, chúng ta có thể đi chậm lại, chuẩn bị sẵn thức ăn.”
Hoa Nghi gật đầu: “Bảo các y sư vất vả một chút, trên núi này rất nhiều dã thú, võ sĩ thú nhân chưa bị thương sắp xếp mỗi canh giờ thay ca một lần, phụ trách thủ vệ, dã thú đánh chết giao cho Sách Lai Mộc, rút máu treo lên, không cần phải gấp, dựa theo phân lượng mùa đông mỗi năm mà chuẩn bị gấp bốn lần – Trường An ngươi đi đâu thế Mau ngồi đàng hoàng, uống nước, sau đó cút đi tìm A Diệp, việc thủ vệ không có phần của ngươi.”
Thủ lĩnh các bộ lạc rải rác được tiếp nhận trên đường thủy chung không có cơ hội nói chuyện, đang nhất trí suy tư nhìn Hoa Nghi.
Hoa Nghi một tay đỡ Trường An dậy, đưa đến chỗ A Diệp, còn không làm lỡ việc y dùng ánh mắt quét một vòng qua mặt mấy vị thủ lĩnh này, sau đó nở nụ cười vừa thân thiết vừa nhiệt tình, nói: “Các huynh đệ yên tâm đi, cứ dẫn người của ngươi đi theo chúng ta, chỉ cần trời không sập thì sẽ không sao, ta cam đoan.”
Sách Lai Mộc khoác tay còn lại của Trường An, cùng họ đến chỗ A Diệp, một mặt chỉ điểm Hoa Nghi thấp tay xuống một chút, đừng làm rách vết thương của y, một mặt nhỏ giọng hỏi: “Những người ngoài này cứ để lại như vậy”
“Ừm.” Hoa Nghi khẽ đáp một tiếng, “Ngươi đừng lải nhải việc này nữa, về sau gặp, vẫn phải để bọn họ vào, ta không chê nhiều người, đại tai trước mặt, người không phải là trói buộc, không có ai mới nguy hiểm.”
Đạo lý này không cần y nói Sách Lai Mộc cũng hiểu, hắn khẽ gật đầu, lại hơi lo lắng hỏi: “Vạn nhất những người này sinh ra dị tâm…”
Hoa Nghi cười lạnh lùng: “Đến địa bàn của ta rồi, ta nói cái gì phải là cái đó, nếu không… giết thêm mấy người mà thôi, không làm lỡ việc gì cả.”
Y nói đằng đằng sát khí, động tác trên tay lại rất dịu dàng, áp giải Trường An đến tận trước mặt A Diệp, tịch thu mã đao, sau đó bảo A Diệp: “Lần này cô phải xem kỹ xem, ta thấy không phải là sói cào đâu.”
A Diệp vội nhường chỗ, để Trường An nằm xuống.
Bị nàng dời qua dời lại, hiển nhiên phải thoải mái hơn nhiều bị tên Hoa Nghi tay chân thô kệch kia chuyển tới chuyển lui, Hoa Nghi rất tự biết mình buông tay ra, để không vướng víu nàng, dứt khoát cùng Sách Lai Mộc đứng khá xa, chờ kết quả kiểm tra.
Lúc này, Hoa Nghi mới thôi cười, tâm sự nặng nề mà thở dài.
Sách Lai Mộc hỏi: “Có ý gì đây”
Hoa Nghi khoát tay: “Ôi, đừng nói nữa, suýt nữa coi huynh đệ là vợ rồi, chết tiệt.”
A Diệp cẩn thận rửa sạch vết thương cho Trường An, lại dùng thuốc cầm máu giúp.
Các cô nương mặc dù bình thường đều nguyện ý gả cho dũng sĩ dũng mãnh, nhưng họ lại luôn thích thân cận với người thiếu niên đẹp đẽ hơn. Ban đầu thanh đại đao đẫm máu trong tay Trường An khiến A Diệp hơi sợ, nhưng nhìn thấy Trường An nhíu mày, tức khắc không còn sợ nữa, chăm sóc y đặc biệt tỉ mỉ.
Lúc này, nàng nhìn thấy Trường An cúi đầu, lấy một lá thảo dược từ trong lòng ra nhét vào miệng.
A Diệp từ nhỏ đã học tập thảo dược, liếc một cái biết ngay đó là thứ gì, chộp lấy nhíu mày nói: “Đây là lá toa qua, ta còn đang cầm máu cho ngươi, sao có thể ăn cái này”
Trường An chớp chớp mắt: “Ta vẫn ăn cái này suốt.”
A Diệp bỏ chiếc lá sang bên, tiếp tục cẩn thận rắc thuốc lên vết thương, thuận miệng nói: “Hiện tại không thể ăn, lá toa qua sẽ làm máu của ngươi chảy nhanh hơn, không cầm được, ngươi muốn cho máu chảy sạch à”
Nhưng mà nói xong câu này, tay nàng đột nhiên dừng một chút, nương ngọn đèn, A Diệp khom lưng, cẩn thận quan sát sắc mặt Trường An một thoáng, hơi chần chừ hỏi: “Ngươi vì sao phải ăn lá toa qua Có phải là có… Ừm, chứng bệnh kiểu như đau ngực”
Trường An hơi sửng sốt, tức khắc nhìn nàng bằng ánh mắt khác, y lần đầu tiên trông thấy y sư “bình thường”, quả nhiên bỏ xa thùng cơm Bắc Thích kia mấy trăm dặm.
“Nhìn mặt ngươi là biết.” A Diệp buộc băng vải cho y, dùng khăn mềm lau máu và bụi đất trên mặt, nói, “Ngươi tuổi này, nên là thời điểm huyết khí dồi dào, sư phụ dạy ta nhận biết thảo dược từng bảo, không thấy huyết sắc, khả năng là bởi vì mạch máu ở tim quá mảnh, máu không chảy được, luôn thấy ngực đau và khó chịu.”
Hoa Nghi ở bên cạnh nghe thế lấy làm kinh hãi, hỏi: “Ngươi còn có bệnh này”
Không đợi Trường An trả lời, y đã chuyển hướng sang A Diệp: “A Diệp cô nương, máu ở tim không chảy được, chẳng lẽ không phải giống con trai Lạc Đồng sao Còn có thể cầm được đại đao”
A Diệp bị y hỏi cũng đột nhiên không nắm chắc được, nghe lời này nhất thời ngẩn ra, chần chừ nói: “Có thể… cũng không phải là hoàn toàn không chảy được Đại khái duyên cớ là luôn ít hơn người khác một chút chăng Chờ ta băng vết thương xong lại xem kỹ hơn.”
Trường An sợ nhất là khuôn mặt do dự không chắc như thế này, A Diệp không xác định, y liền nhìn ra bộ dáng của Bắc Thích năm đó từ trên người nàng, cầm một bó thảo dược to, chần chừ không biết nên dùng cái nào để làm hại y, tức khắc hơi sởn gai ốc.
Y thật sự sợ đám lang băm khốn nạn này muốn chết.
Hoa Nghi nửa quỳ xuống, làm như có thật mà quan sát sắc mặt Trường An, cực kỳ có tinh thần tìm tòi nghiên cứu hỏi: “Máu trong tim không chảy được là cảm giác thế nào, có gì không giống với người khác”
Trường An ngẫm nghĩ một chút, hình như không có gì không giống cả.
Hoa Nghi cười cười, lòng nói một tiểu huynh đệ nhảy nhót được như vậy, sao lại có bệnh gì kia chứ Tự mình hù dọa mình thôi.
Lúc này Tạp Tá sải bước vào, tay còn kéo một cái lá cực to, trên lá có một con sâu to hơi trong suốt, bước chân có phần gấp gáp, nói với Hoa Nghi: “Thủ lĩnh, ngài xem, ngay cả sâu vạn năm cũng chạy khỏi rừng! Cũng là hướng nam.”
Sâu vạn năm là một loại động vật ẩn sâu dưới lòng đất, từ khi sinh ra hành động đã chậm chạp, nghe nói nếu không phải gặp đại tai thì thứ này một vạn năm mới trở mình một lần, bởi vậy mà có tên ấy.
Sâu vạn năm cũng chạy khỏi rừng, có ý nghĩa gì đây
Hoa Nghi đứng dậy, thò một ngón tay chọc chọc thân thể béo núc của con sâu nọ.
“Ôi, ngay cả mày cũng ra khỏi tổ, thế đại khái không sai rồi.” Y lẩm bẩm, sau đó hỏi Tạp Tá, “Ngửi được mùi này rồi chứ”
Tạp Tá hỏi: “Mùi hôi”
“Sách Lai Mộc nói đây là mùi địa hỏa.” Hoa Nghi thấp giọng nói, “Ta thật sự hi vọng hắn đang nói bậy bạ.”
A Diệp ngây người, cả Tạp Tá cũng ngẩn ra. Hắn là hán tử dũng cảm vô song, nhưng mà hai chữ “địa hỏa”, ở trong lòng hắn, lại chỉ tồn tại trong truyền thuyết – đó là lửa phun ra từ chỗ ác ma nơi vực sâu vạn trượng dưới lòng đất, có thể cho người ta ngửi được mùi mục nát trên cánh ác ma, chân thần đã chết đi không cách nào ngăn cản nó bùng nổ, trời xanh sẽ mất màu, thảo nguyên sẽ mất đi sinh mệnh, trong rừng rậm bách thú bỏ chạy, nơi núi lửa kia phun qua, không ai sống sót nổi.
Hoa Nghi cúi mắt, từ trên vẻ mặt của y, Tạp Tá vẫn không nhìn ra một chút manh mối nào, giống như địa hỏa hay thiên hỏa đều chẳng có gì ghê gớm.
Hoa Nghi nói: “Bảo mọi người lập tức thu dọn mấy thứ ưu tiên như đồ đạc, thức ăn, nước uống, thảo dược và vũ khí, bối đáp có thể mang, những thứ không cần thiết khác khỏi cần tiếc rẻ, sẽ còn có lại. Tập hợp bằng tốc độ nhanh nhất, nghe Sách Lai Mộc, hắn biết chúng ta nên trốn đến đâu. Á thú đi khiêng đồ, phụ nữ coi chừng trẻ nhỏ và người già cho ta, kêu Lục Tuyền và Sách Lai Mộc dẫn mười người mở đường, để y sư theo tốp đi trước mở đường, ngươi cùng ta, chọn thêm hai mươi huynh đệ ở lại đoạn hậu, những người khác hộ tống ven đường, nếu có dã thú cả gan xâm nhập thì giết ăn thịt ngay tại chỗ.”
Y tạm dừng giây lát rồi lại nói: “Bảo với bọn họ, nếu có đụng phải người của bộ lạc khác thì hãy tiếp nhận, cứ nói là ta đồng ý – cần phải phân rõ nặng nhẹ, đây không phải là thời điểm để mọi người đấu đá nội bộ.”
Tạp Tá ngẩng đầu nhìn y, giờ đây, sự trấn định của thủ lĩnh có thể mang dũng khí đến cho mọi người, nhìn nam nhân này, hắn đột nhiên cũng cảm thấy địa hỏa không phải là không thể chiến thắng.
Hoa Nghi lại đột nhiên toét miệng cười, sau đó đem con sâu vạn năm đang lúc nhúc đặt trên bàn của A Diệp, cười xấu xa nói: “Này, A Diệp cô nương, cho cô con sâu cầm giải sầu.”
Mọi người đều biết A Diệp sợ sâu, nàng lập tức nhảy dựng, hét lên một tiếng rụt đầu trốn ra đằng sau Tạp Tá.
Chỉ còn lại Trường An ngồi ở đó cùng con sâu vạn năm trừng nhau giây lát, thiếu niên hiếu kỳ chìa ngón tay chọc thử, “phù” một tiếng, con sâu vạn năm bị y chọc nổi bong bóng từ đỉnh đầu.
Hoa Nghi cười to nói: “Thứ này hiếm có, nghe nói phơi khô có thể dùng làm thuốc đấy.”
Chưa từng có ai bắt nạt y sư như vậy, A Diệp không thể nhịn nổi lớn tiếng nói: “Ngài tự mình giữ lại nướng ăn đi!”
Tạp Tá lắc đầu dẫn nữ nhân của hắn đi – A Diệp còn rất nhiều thảo dược phải thu dọn.
Không còn ai nữa, Hoa Nghi lúc này mới khom người, nghiêm mặt hỏi Trường An: “Ta cũng thấy sắc mặt ngươi không tốt, mau nói thật cho ta biết, vết thương có đau không, còn có thể chiến đấu hay không”
Trường An vịn đao đứng dậy, thương trên vai đã được băng bó xong xuôi, vết máu trên mặt cũng được lau khô, thoạt nhìn giống như không việc gì, y không trả lời “có thể” hay “không thể”, chỉ dứt khoát nói: “Đi thôi, ta cùng ngươi đoạn hậu.”
Hoa Nghi đột nhiên thấy ngực nóng lên, giống như bị chọc một cái, cảm giác ấy thật sự quá khó nói rõ, dường như là yên tâm, lại dường như là về đến cái đêm hỗn chiến chỗ sơn khẩu, đao thương kiếm kích, loại xúc động khi quay đầu lại, phát hiện một người khác thủy chung đi theo phía sau.
Dã thú trong rừng chạy ra ngoài, phương hướng của chúng hết sức nhất trí, tất cả đều là hướng về non cao phương nam, sau một lần kiểm soát nhân số cuối cùng, Hoa Nghi, Tạp Tá cùng với Trường An dẫn hai mươi thú nhân trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh mới bắt đầu xuất phát, trong đó còn thêm một tiểu nô lệ Lộ Đạt.
Tiểu nô lệ là một tiểu thú nhân, sau khi tháo gông xiềng trên người không đến mấy tháng, dường như đã béo lên, cao bảy tám tấc, gã lại chưa từng uống nước lan khô, thường niên làm việc nặng, chưa bao giờ thiếu một miếng cơm, cho nên tuy rằng thoạt nhìn vẫn là bộ dáng hài đồng chưa nảy nở, thân thể lại rất tốt, ít nhất có thể im lặng đi theo đoàn người cước trình nhanh chóng này.
Dọc đường gặp phải không ít xác động vật, có khi là bị người phía trước giết, có khi là giẫm đạp nhau mà chết, Trường An quay đầu lại, phát hiện đám sâu vạn năm chọc một cái thậm chí chẳng biết trốn vẫn đang ra sức bò, chúng bò vẫn rất chậm, nhanh chóng bị người ta bỏ lại đằng sau, từ nơi địa thế hơi cao xa xa nhìn qua, đám sâu to trong suốt tầng tầng lớp lớp, tưởng như mặt đất bốc ra vô số bong bóng, mềm nhũn ùa về hướng nam.
“Sâu vạn năm sống ở nơi sâu mấy trượng dưới lòng đất.” Trường An nghe thấy Tạp Tá ở bên cạnh thấp giọng nói, “Cha ta từng nói, nhìn thấy sâu vạn năm chui lên mặt đất, chứng minh sắp có động đất, trước nay luôn bị coi là điềm xấu, nhưng cho dù là động đất, cũng chỉ một hai con bò ra mà thôi, ta… cả đời chưa bao giờ trông thấy nhiều sâu vạn năm như vậy, thế này là thế nào”
Tạp Tá vai rộng lưng dày, thoạt nhìn cơ hồ còn cao hơn Hoa Nghi một chút, đứng ở nơi đó, khiến người ta cảm giác được lực áp bách và sự dũng hãn trên người hắn, không nhịn nổi muốn né tránh, nhưng mà Trường An nhìn hắn một cái, lại thoáng nhìn sâu vạn năm bạt ngàn sơn dã dưới chân núi, đột nhiên cảm thấy ngay cả Tạp Tá cũng nhỏ bé hẳn.
Đừng nói người, cho dù là rắn hai đầu hoành hành không cố kỵ trên Vũ Phong sơn, ở nơi này cũng biến thành nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Trường An không nói gì, một lần nữa có cảm giác như khi bảy tuổi xách lưỡi đao quèn lên Vũ Phong sơn, gặp phải cốt sí đại bàng và rắn hai đầu – y là nhược tiểu.
Nhưng những người “nhược tiểu” này dù sao cũng tiêu biểu cho sức chiến đấu mạnh nhất bộ lạc Cự Sơn, họ đi vội vàng, ngay cả dã thú hung mãnh nhất cũng vòng qua họ, chỉ thỉnh thoảng có mấy con không đầu óc lao vào, thông thường đều bị một đao kết liễu.
Bọn họ cơ hồ không dừng lại, đi chưa đến nửa đường đã đuổi kịp những người khác của bộ lạc.
Sách Lai Mộc dẫn dắt mọi người càng lúc càng lên cao, giữa chừng gặp đoàn người chạy nạn lộn xộn của vài bộ lạc, toàn bộ tiếp nhận theo mệnh lệnh của Hoa Nghi, lần này không còn ai đưa ra dị nghị nữa, mọi việc lớn nhỏ toàn dựa vào một mình Hoa Nghi định đoạt.
Mọi người đi suốt đêm, không một lần dừng lại nghỉ ngơi, Hoa Nghi để những người già yếu thật sự không đi nổi ngồi trên lưng thú nhân hóa thú.
Trời nên sáng rồi, song mây mù dày đặc che khuất thái dương, xung quanh giống như bóng tối, sấm chớp vang suốt một đêm, điếc cả tai người ta, nhưng mà không một giọt mưa rơi xuống.
Họ đi một mạch đến đỉnh núi, rốt cuộc, Sách Lai Mộc đi trước nhất ngừng lại, mọi người mỏi mệt đồng thời khẽ thở phào một tiếng, ủ rũ xụi lơ dưới đất, dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Trường An theo bản năng muốn lấy thảo dược ra ăn, nhưng lại nghĩ tới dặn dò của y sư, vì thế tay thò vào lòng dừng lại đó, y thật sự rất muốn nằm giạng vó đánh một giấc đến tối tăm mịt mù, nhưng do dự một chút rồi thậm chí không ngồi xuống, mà ôm đao dựa lên một tảng đá lớn.
Y sợ mình vừa thả lỏng thì không dậy nổi nữa.
Có người bắc một cái nồi to, dùng thịt thú rừng săn được ven đường thêm thảo dược nâng cao tinh thần nấu một nồi, Hoa Nghi bê một bát cho Trường An, lại thấy y bưng trong tay cả buổi trời, mới gian nan cau mày, chậm rãi húp từng hớp như uống thuốc.
Người thiếu niên tiêu hao nhanh, sức ăn cũng mạnh, xưa nay chẳng cái gì có thể quấy rầy sự thèm ăn của Trường An, trong ấn tượng của Hoa Nghi, y dường như chưa từng ăn nhã nhặn như vậy.
Canh thịt nấu rất ngon, Trường An lại không nếm được, bát canh ấm áp vào bụng, dạ dày dường như quay cuồng, mấy lần suýt nữa nôn ra. Mùi máu tràn ra trong họng, lại bị miễn cưỡng nuốt xuống – y căn bản không biết mình đã ăn những gì.
Nhưng vô luận chịu đựng thế nào, Trường An cho rằng mình còn chưa thực thi xong chức trách của mình.
Hoa Nghi đột nhiên đặt tay lên cổ tay y, đưa tay lau trán y một phen, lau được bao nhiêu mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Sao rồi”
Trường An không có sức lực dư thừa để lãng phí vào nói chuyện, vì thế chỉ lắc đầu, nuốt một ngụm canh cuối cùng như thụ hình, đầu óc trống rỗng chờ cơn quay cuồng trong dạ dày bình ổn lại.
Không thể phun ra, không cần nhiều, phun hai ba lượt là người có thể hư thoát, đến lúc đó sẽ triệt để không còn sức lực, việc này y rất có kinh nghiệm.
Đúng lúc này, sâu dưới đại địa một lần nữa truyền đến đợt chấn động mới.
Có người đột nhiên kinh hãi thét lên, nghẹn họng trố mắt chỉ phương bắc.
Mọi người không cầm được lòng mà đứng dậy, nhưng chẳng qua giây lát, lại không cầm được lòng mà quỳ xuống.
Từ nơi cao tầm nhìn rõ ràng, mấy ngọn núi đằng xa đột nhiên cùng một thời gian phun ra liệt hỏa hừng hực, cuồn cuộn mà xuống, phảng phất đại địa đều bị xé toang, đang chảy ồ ồ dòng máu nóng hổi, động tĩnh ấy che phủ toàn bộ sấm chớp, huyên náo tức khắc rộ lên, tiếng nổ rền truyền ngàn dặm không ngừng, không trung u ám chừng như chẳng còn ngày sáng lên, cả nhân gian đều thành lãnh địa của ác ma.
Sấm đánh lên một gốc cây già, rừng rậm mùa thu bắt đầu ít dần hơi ẩm nhanh chóng bị đốt, cháy bùng lên theo, dã thú chưa kịp chạy trốn bị ngọn lửa cuốn vào, khả năng là bởi vì quá xa, khả năng là bởi vì tiếng động nhỏ nhoi, ngay cả tiếng rên rỉ cuối cùng cũng khó mà phân biệt.
Khoảnh khắc ấy vạn thú nhất tề gào thét, những người có mặt không ai không nín thở im tiếng.
Tất cả hùng đồ bá nghiệp đều có thể bị dập tắt ở đây, trở thành một chút tro bụi trước mặt địa hỏa ngập trời này, đất trời rộng lớn đến mức không ai có thể nhìn thấy cuối, chỉ đứng trên đỉnh núi nho nhỏ này, nghĩ như vậy, đã khiến trong lòng người ta tràn ngập cảm giác áp lực nặng nề mà tuyệt vọng.