Vừa vào đông, dù tuyết đã rơi một đợt nhưng sự giá rét vẫn nằm trong phạm vi mọi người chịu được.
Những thú nhân cường tráng còn có thể kết bạn đi thăm dò địa hình, mang về một số con mồi cùng với một ít thực vật chưa kịp chết cóng. Có một lần, Hoa Nghi dẫn người đi trọn một ngày một đêm mới trở về, họ đi qua ngọn núi cao nhất, kết quả là lại nhìn thấy biển khơi.
Một đám thú nhân trên cạn nhìn chằm chằm biển khơi chừng như vô biên vô hạn kia cả nửa ngày trời, tất cả đều nghẹn họng trố mắt như nhau – Sách Lai Mộc thần côn khốn nạn này, lại dẫn bọn họ đến tận cùng phía đông của đại lục.
Sách Lai Mộc hết sức khinh thường sự ngạc nhiên của họ, hắn cho rằng đây mới là nơi an toàn nhất trên cả đại lục, không có một trong. Đợi đến khi mùa đông giá buốt nhất thật sự tới, đám nhà quê chưa từng xa nhà hai mươi dặm này sẽ biết thế nào là trí tuệ chân chính.
Từ đó về sau, mỗi ngày Hoa Nghi đều phái hai ba người ra ngoài, kẻ cước trình nhanh chóng ngày hôm sau trở về, cước trình hơi chậm thì ngày thứ ba trở về, bọn họ cũng bởi vậy mà may mắn được nếm thử đồ biển.
Trường An ngồi xổm xuống, dùng tay khua dưới nước, cảm thấy còn ấm áp hơn trên mặt đất. Y kéo lại tấm da thú trên người, mặt hơi xanh xao mà hắt xì.
Buổi tối hôm trước Thanh Lương con trai Lạc Đồng lại cãi nhau một trận với Lộ Đạt, chỉ bởi vì khi y dạy Lộ Đạt đao pháp, Thanh Lương luôn thích ngồi xổm ở bên xem việc khỉ gió này – được rồi, là Lộ Đạt đơn phương ầm ĩ, Thanh Lương thì chỉ khóc, hai tên nhóc một oa oa oa, một gừ gừ gừ, đến nửa đêm còn chưa thôi, Trường An phiền quá đứng dậy nạt Lộ Đạt một trận, sau đó xách Thanh Lương khóc sướt mướt ném cho cha gã.
Lạc Đồng cũng biết con mình là loại thế nào, chỉ cười khổ không nói gì. Lạc Đồng trên đường đào vong bị thương ở chân, A Diệp đã xem giúp – trong bộ lạc vốn không nhiều y sư, chuyến này còn chết mất bảy tám phần, hiện giờ chỉ sót lại mỗi mình A Diệp, thảo dược và thuốc bột cho ngoại thương nàng mang theo đã sớm dùng hết, trừ rửa nước muối và cố định bằng nẹp thì chẳng thể làm được gì với chân của Lạc Đồng.
Thời tiết mỗi ngày lạnh như một ngày, chân Lạc Đồng hôm sau không bằng hôm trước.
Vị tiền nhiệm thủ lĩnh không quả quyết, nam nữ tình trường quá mức này cảm thấy mình sắp không xong rồi, bởi vậy sầu lo vô cùng. Thú nhân trước nay thân thể cường tráng, Lạc Đồng lại đang tráng niên, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia nếu mình chết, con trai phải làm thế nào. Giờ đây mới bất ngờ lo lắng hẳn, tên nhóc chỉ biết khóc lóc này về sau phải sống sao đây
Nếu có thể, Lạc Đồng đương nhiên hi vọng gã có thể cùng Lộ Đạt, học từ chỗ Trường An một chút tối thiểu để bảo vệ bản thân, nhưng Thanh Lương hệt như một đứa trẻ lớn xác chậm phát dục, đến bây giờ thấy Trường An vẫn chẳng dám nói chuyện, ở một bên ngóng trông cũng phải trốn tránh ánh mắt y.
Nhi tử phế vật không tiền đồ như vậy, khiến Lạc Đồng xấu hổ đến mức chẳng dám mở miệng nói với Trường An.
Hoa Nghi chèo một chiếc thuyền nhỏ, ở dưới nước cao giọng gọi Trường An: “Lên đây! Lên đây!”
Chiếc thuyền nhỏ làm bằng gỗ ở bờ biển, Sách Lai Mộc đốc công, tuy vẻ ngoài xấu xí nhưng rất chắc chắn, thú nhân thường đi săn, tự có chừng mực, sẽ không đi đến chỗ sâu, bơi một vòng bên bờ bắt ít tôm cá vẫn hết sức thành thạo.
Trường An kỳ thật hơi sợ nước, y lớn lên trên núi, khe núi sâu nhất cũng có hạn, chỉ cần biết bơi chó là không lo chết đuối. Nhưng biển thì khác, rộng đến vô biên, Trường An luôn hoài nghi rằng kỳ thật nó nối liền với một thế giới khác, người đứng trên thuyền lắc lắc lư lư, chẳng bao giờ kiềm chế được.
Nhưng chẳng có biện pháp nào, Sách Lai Mộc nói sớm muộn sẽ có một ngày lạnh đến mức không thể ra khỏi sơn động, bởi vậy phải tiết kiệm thịt khô, biển cả chính là nguồn thức ăn tốt nhất, thế nên Trường An đành phải cố gắng.
Chuyện y sợ nước tuy không biểu hiện ra nhưng Hoa Nghi đã sớm phát hiện, bởi vậy cố ý chơi xấu không cập thuyền lại.
Trường An chần chừ giây lát, rốt cuộc vẫn không muốn dính nước biển, y cắm mã đao dưới cát, sau đó mượn trường đao chống đỡ nhẹ nhàng lướt qua không trung, đáp lên con thuyền nhỏ cách đó không xa. Cái eo mềm dẻo ấy khiến Hoa Nghi nhìn mà lòng ngứa ngáy, vì thế nhắm ngay khi Trường An đáp xuống thuyền, cố ý dùng mái chèo nặng nề ẩy tảng đá ngầm neo thuyền bên bờ, thuyền nhỏ lập tức nghiêng đi.
Trường An quả nhiên không đứng vững, ngã nhào xuống thuyền, Hoa Nghi đặt mái chèo sang bên, lúc này mới ung dung giang hai tay, vừa vặn ôm y vào lòng dù đang bận rộn, còn cười hì hì nói: “Ở trên thuyền nhảy lên nhảy xuống, ngươi là khỉ biển à Xem đi, ngã rồi này.”
Trường An hiển nhiên nhìn thấy y đẩy đá, song lâu ngày cũng biết Hoa Nghi là hạng thế nào rồi – chỉ cần không phải chuyện mất mạng hay cháy nhà thì y vẫn hèn hạ đùa giỡn được.
Trường An đẩy tay y ra định tự mình đứng dậy, Hoa Nghi lại thà chết không buông.
Tiếng gió và nước từ sâu dưới biển khơi truyền đến, ngay cả một con chim biển cũng không thấy, vật sống chỉ có hai người trên chiếc thuyền nhỏ – Trường An và bản thân y.
Hoa Nghi không muốn buông tay chút nào, nam nhân vốn là thời điểm huyết khí phương cương, ôm người vào lòng tim đập điên cuồng như uống rượu mạnh quá chén, máu trên người sôi trào làm y hưng phấn.
Lúc không có ai khác, y sẽ phóng túng mình một chút, Hoa Nghi hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi gác cằm lên hõm vai Trường An, Trường An ăn mặc dày cộm, trên hõm vai cũng chỉ là một vùng da mềm mại chẳng thấy xương đâu, quấn kín mít, lại lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Hoa Nghi đặt tay lên eo y, nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng chỉ nháy mắt đã có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa, nếu ý nghĩ cũng có thực thể thì chắc hẳn chúng sẽ chen lấn nhau lao khỏi đầu y, chui vào cổ áo Trường An, chớp mắt là có thể lột sạch người trong lòng.
Trường An nhạy bén cảm giác được điều gì đó – dù rằng Hoa Nghi chẳng làm gì, ra vẻ đạo mạo, ngay cả tần suất hô hấp cũng kìm nén, y lại theo bản năng cảm thấy lông tơ trên cổ dựng đứng hết, cảm thụ khó nói rõ.
Thấy Hoa Nghi vẫn chưa buông ra, Trường An sốt ruột dùng khuỷu tay khẽ huých tay y một cái, tuy không mạnh nhưng đụng trúng vẫn làm tay Hoa Nghi tê rần, rốt cuộc cũng buông ra.
Gió biển thổi tung tóc Hoa Nghi, y dường như đang cân nhắc chuyện gì, buông tay ra rồi mà nét mặt vẫn hơi ngơ ngẩn.
Trường An quan sát sắc mặt Hoa Nghi một chút, hỏi: “Ngươi đau bụng à”
Hoa Nghi đưa mắt nhìn y, uể oải nghĩ, lại đắn đo giây lát, sau đó khi y chưa kịp chuẩn bị đột nhiên nói: “Ngươi theo ta đi”
Trường An nghe thế sửng sốt giây lát, dường như không hiểu đối phương có ý gì, đứng bên cau mày nhìn Hoa Nghi.
Vừa chạm đến tầm mắt Trường An, thì Hoa Nghi liền tự mình lắc đầu, thầm nghĩ: thời cơ chưa tới.
Y giống như một thợ săn nhẫn nại, vô luận thèm thuồng tới mức nào, vẫn kiên nhẫn mai phục mấy ngày mấy đêm, thử một lần không có kết quả, liền chuyên tâm bố trí cạm bẫy, chờ đợi thời cơ.
Vì thế Hoa Nghi làm bộ làm tịch thoáng nhìn phương xa, học theo nét mặt cao thâm khó lường của Sách Lai Mộc: “Không có gì, đùa ngươi thôi – chỉ sợ sắp nổi gió rồi.”
Trường An: “Phong thần cũng nói cho ngươi biết à”
“Cút đi!” Hoa Nghi cười mắng y một câu, để thuyền nhỏ bơi đi một đoạn, khom lưng kéo tấm lưới trên thuyền.
Lúc đầu, họ dùng đao nhọn và trường kiếm chọc cá dưới nước, người trên mặt nước rất khó phán đoán vị trí chuẩn xác, may mà họ đều là thợ săn giàu kinh nghiệm, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thông qua thủ cảm mà mò được bí quyết. Sau khi tự mình đến bờ biển dạo qua một vòng, Sách Lai Mộc đề nghị họ dùng đến tấm lưới khi vây săn.
Lưới dùng rất tốt, rất nhanh chóng, ngay cả vỏ sò cũng gia nhập thực đơn của họ.
Có lẽ là sắp nổi gió thật rồi, hôm nay lũ cá ồn ào quá mức, quả thực hơi giống ruồi bọ không đầu, đụng chỗ này lại va chỗ kia.
Hoa Nghi không cho Trường An nhúng tay vào, chỉ để y chống sào giúp – Trường An xung khắc với nước, vừa lên thuyền là tay chân lóng ngóng, để y thả lưới, khéo y ném cả mình xuống luôn chứ chẳng đùa.
Hoa Nghi thả lưới vài lần, vớt được không ít cá tôm sò, thuyền mau chóng đầy một nửa, y khẽ ngâm nga khúc ca giọng nam điệu bắc, nói với Trường An: “Ta thấy cũng đủ rồi đấy, ngươi quay đầu thuyền đi, phải về thôi, hôm nay biển không yên bình lắm.”
Hoa Nghi vừa nói vừa kéo nốt mẻ lưới cuối cùng, tay lại đột nhiên trĩu xuống, dường như vớt được thứ gì to lắm.
Y biến sắc, ngậm thanh đao chín tấc trong miệng, chuẩn bị vừa có bất thường là cắt lưới ngay. Hoa Nghi biết, hai người bơi lội đều rất bình thường, biển khơi không phải là nơi để sính anh hùng.
Nhưng khi y thử kéo lên, thứ trong lưới giãy giụa lại không hề mạnh.
Hoa Nghi đưa mắt ra hiệu bảo Trường An ở bên cạnh cảnh giới, nếu thứ kéo lên bất thường thì cho nó một đao luôn. Sau đó hai tay kéo vút lên, xách tấm lưới lên khỏi mặt nước bằng sức mạnh vô cùng, cá tôm tươi sống nhảy tanh tách, mà giữa đám tôm cá, lại có một thứ bị rong bao kín, không hề nhúc nhích.
Hoa Nghi mở lưới, gạt rong ra, lại phát hiện bên trong có một “người”.
Nếu không phải trên cổ hắn có vây như cá, dưới eo là đuôi cá, thì hắn cơ hồ là một nam nhân thanh niên.
Tiếp đó, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bốn con mắt, người này rời khỏi nước, như thú nhân từ hình thú biến thành hình người, vây cá lại chậm rãi biến mất, mau chóng giấu vào cổ, đuôi cũng chẳng thấy đâu, biến thành đôi chân dài trần trụi.
Trường An chớp chớp mắt: “Thú nhân biến thành cá, thú ngư”
“…” Hoa Nghi trầm mặc một hồi, hơi bất đắc dĩ giải thích cho đứa trẻ trên núi vô tri này, “Đây là giao nhân, nhưng nghe nói họ sống dưới biển sâu, từng ấy năm qua, rốt cuộc là thật hay giả thì chưa ai từng thấy, không ngờ cư nhiên thật sự có… Nhưng kỳ lạ thật, sao giao nhân lại đến bờ biển nhỉ”
Hoa Nghi ngồi xổm xuống, thò tay thử áp vào cổ người này, phán đoán: “Sống.”
Giao nhân này bị bầm nhiều chỗ, vai có một vết thương, chẳng biết là bị thứ gì rạch, da thịt tróc cả lên, sâu sắp thấy xương, bị ngâm nước nhợt màu, từ dưới cổ kéo thẳng đến dưới xương bả vai, đại khái là mất máu quá nhiều nên ngay cả môi cũng tái nhợt.
Trường An thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, khó nhịn được đưa tay chọc chọc chỗ da trần của giao nhân nọ, Hoa Nghi đen sì mặt đánh văng tay y, quát: “Sờ mó cái gì”
“Da mềm này.” Trường An ngạc nhiên nói, “Ta còn tưởng là có vảy cá chứ.”
Hoa Nghi: “…”
Trường An nói năng hùng hồn lý lẽ: “Thú nhân sau khi biến thành người cũng có lông, sao ngư nhân thì không có vảy”
Hoa Nghi đau dạ dày hỏi: “Lông gì Lông ở đâu”
Trường An chỉ chỉ tóc y, lại chỉ chỉ đám lông không mỏng không dày trên cánh tay y, cuối cùng còn nhìn xuống háng y một cái.
Hoa Nghi trầm mặc rất lâu, không biết nên thảo luận chuyện “lông” và “vảy” này thế nào, chỉ có thể xua tay một cách đơn giản và thô bạo, mắng: “Ngươi… Ngươi xéo đi cho ta.”
Thấy Trường An vẫn nhìn đăm đăm giao nhân hôn mê như một vật lạ, y rốt cuộc không nhịn được nữa, cởi lớp da thú ngoài cùng ra quấn cho giao nhân trần truồng, đẩy vai Trường An, nổi giận đùng đùng: “Nhìn gì mà nhìn Nam nhân cởi truồng có gì đáng nhìn, tự nhìn mình đi! Giao nhân cũng lao lên bờ biển, dưới đáy biển chưa biết phải thế nào, còn không mau quay về – tên nhóc chết tiệt ngay cả bơi chó cũng không xong này!”
Họ đã trốn khỏi vùng núi.
Hoa Nghi kiểm lại nhân số, bộ lạc vốn tương đối đầy đủ lập tức mất gần một nửa.
Trường An ngồi trên một tảng đá lớn cao cao, hai chân lơ lửng, đao gác trên đầu gối, vẫn sắc bén vô cùng, vẫn sát khí nặng nề.
Y chẳng nói chẳng rằng nhìn thanh đao này, nó dài như vậy, lưỡi đao chỉ đến thì ngay cả rắn hai đầu trên Vũ Phong sơn cũng phải lui bước run rẩy. Song lúc này, Trường An lại cảm thấy mình sắp sửa không tin được nó nữa.
Năm đó khi còn là một đứa trẻ, y từng bất lực nhìn Triết Ngôn nhắm mắt ngay trước mặt, mà nay khác với dĩ vãng, A Lan lại bị nước lũ cuốn đi ngay trong gang tấc trước mắt.
Y thoáng ngỡ ngàng ngẩng đầu, bốn bề là hoang vu mờ mịt, là đoàn người khuôn mặt mỏi mệt mà thừ ra.
Những tiếng reo vang nói cười náo nhiệt đến mức khiến y không thoải mái đó tựa như là cát đất quét lên, chẳng cần nhiều, chỉ một bát nước tạt xuống là không còn gì nữa.
Trường An vừa được mười tám tuổi, lần đầu tiên có nhiều tâm sự như vậy.
Sách Lai Mộc đã làm mất nhang đèn, chỉ có thể cắm tạm ba cây mộc côn nhỏ, hắn quỳ dưới đất, mặt hướng về phương bắc, thành kính sụp lạy, miệng lẩm nhẩm. Trên thái dương hắn toàn là những vết thương nhỏ, lại chỉ có lúc này mới lộ ra biểu cảm an tường, như một lữ nhân đã đi một quãng đường rất xa, rốt cuộc về đến cố hương.
Lộ Đạt rốt cuộc tìm được Trường An, lê bước đến dưới chân ngẩng đầu nhìn y, gượng gạo hỏi: “Ngươi bị thương à”
Trường An uể oải lắc đầu.
Lộ Đạt “à” một tiếng, dán mắt vào đao của Trường An như mèo đói thấy cá, sau đó gã cúi đầu, mũi chân chà chà mặt đất một lúc lâu, tiểu tử này rốt cuộc mới hạ quyết tâm, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trường An mà nói: “Ngươi đã nói sẽ dạy đao cho ta.”
Ánh mắt Trường An không biết đã bay đến nơi nào bị câu này của gã kéo lại, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lộ Đạt giây lát, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi câu năm đó Bắc Thích từng hỏi y: “Học đao Học đao có ích lợi gì”
Lộ Đạt sửng sốt, hiển nhiên chưa từng cân nhắc vấn đề cao thâm như vậy, đăm chiêu suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Ta là một thú nhân, ngươi không để ta mang gông xiềng, không sai sử ta như nô lệ, ta đương nhiên phải học đao, trở nên cường đại… Nếu ta không biến thành cường đại, sẽ không có biện pháp đối phó những kẻ ức hiếp ta, cũng chẳng cách nào báo đáp ngươi.”
Trường An giật mình – lời này nghe quen tai, trên cơ bản lại na ná với những lời không lưu loát năm đó y nói với Bắc Thích.
Trẻ con đều muốn trở nên cường đại, một ngày kia chúng thật sự sẽ trở nên hết sức cường đại, rồi sau đó phát hiện còn có thứ cường đại hơn – giết cốt sí đại bàng, còn có rắn hai đầu, giết rắn hai đầu, lại còn cự thạch và lũ bất ngờ.
Trường An trầm mặc giây lát, bỗng nhảy xuống tảng đá, nói: “Ngươi đi theo ta.”
Lộ Đạt rất mừng, đôi mắt sáng rỡ, đứa trẻ này bình nhật hơi trầm lặng, tính tình cũng chẳng ra sao, lúc này lại như một đứa trẻ được kẹo, đuổi theo đuôi Trường An lải nhải hỏi: “Ngươi muốn dạy ta cái gì Là mã đao à Giống như ngươi…”
Trường An dừng bước quay người lại, một tay cầm ngang mã đao, đưa đến trước mặt Lộ Đạt: “Ngươi muốn thử không”
Lộ Đạt như nghé con mới sinh chưa sợ hổ, không biết lượng sức đưa hai tay bắt lấy, nhưng Trường An buông tay, cổ tay đứa trẻ sao có thể chịu được sức nặng trăm cân Lộ Đạt tức khắc lui về hai bước, sau đó bị thanh đại đao này đè ngồi xuống đất.
Trường An không nói gì, nhặt lại đao, rút một thanh loan đao bên hông cho gã – người chết quá nhiều, không tìm được thi thể thì thôi, những ai có thể nhìn thấy thi thể, đồng bạn không kịp chôn cất, thì luôn phải giữ lại một thứ của y, để tưởng niệm người từng sống, thành ra mỗi người đều thêm mấy thanh vũ khí vốn không thuộc về bản thân.
Lộ Đạt chỉ thấy Trường An chặt một cọc gỗ, rộng bằng miệng bát, độ cao vừa vặn để mình bổ xuống, không chê cao cũng chẳng chê thấp.
Trường An đưa tay gọt hai tấc trên cọc gỗ nọ, vết cắt ngay ngắn, khúc gỗ gọt xuống thả về cơ hồ không thấy mối cắt.
Sau đó Trường An đi qua, từ đằng sau cố định cánh tay Lộ Đạt, cầm bàn tay nắm chuôi đao của gã nói: “Ngươi xem cho cẩn thận.”
Lộ Đạt chỉ cảm thấy mu bàn tay ấy trắng khủng khiếp, da mỏng như giấy, có thể xuyên thấu qua da thấy rõ từng đường gân cốt và mạch máu, khiến gã nhìn lại bàn tay đen nhẻm của mình, tức khắc có phần tự ti mặc cảm.
Nhưng gã không thất thần bao lâu, tiếp đó Lộ Đạt cảm thấy tay mình bị một sức mạnh không thể kháng cự kéo lên, người nọ có mu bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay lại đầy những nốt chai, cọ lên da thô ráp phát đau.
Lộ Đạt bất giác giơ tay lên theo động tác của y, sau đó Trường An đột nhiên chém lưỡi đao xuống.
Sức mạnh và tốc độ khi lưỡi đao ngưng tụ thành một đường cơ hồ khiến Lộ Đạt có ảo giác rằng cánh tay đã không còn trên người mình, loan đao chém khúc gỗ không hề gặp lực cản, song sức khi thu đao còn mạnh hơn chém xuống, cổ tay Lộ Đạt run lên, nếu không phải Trường An nắm chặt tay gã thì chỉ sợ loan đao đã sớm tuột tay rồi.
Tiểu nô lệ hai mắt đăm đăm, không tự chủ được ngừng thở, tim đập thình thịch, máu dồn lên đầu, khiến đầu óc choáng váng, ngay cả đồng tử cũng mở to theo, thậm chí Trường An buông ra lúc nào còn chẳng biết.
Trường An lấy khúc gỗ trên cọc gỗ xuống, Lộ Đạt lúc này mới bị động tác của y đánh thức, cuống quýt lắc đầu, thò đầu nhìn – chỉ thấy khúc gỗ kia vừa vặn bị chém làm đôi từ trên xuống dưới, song Trường An hạ đao thật sự quá chuẩn, khúc gỗ bên trên nứt ra dứt khoát, cọc gỗ bên dưới lại không hề thấy một dấu vết nào.
Không nhiều không ít, vừa vặn là hai tấc đó.
Lộ Đạt một lần nữa ngây ra, nhìn về phía Trường An không thốt nên lời: “Ngươi… Ngươi…”
Trường An lại chỉ thô lỗ xoa đầu gã một phen, có phần không tập trung nói: “Mánh lới nhỏ thôi, động tác vừa rồi ghi nhớ chứ Ngươi muốn học thì nhập môn từ chiêu này đi.”
Khi Bắc Thích dạy y, cho y biết chẳng qua cũng là trò này, dạy y khống chế cánh tay và cổ tay thế nào mà thôi, lúc ấy Trường An cho rằng ông già quái gở đó đang làm trò, hiện giờ mới thấy Bắc Thích nói không sai, nó đích xác là mánh lới nhỏ – ngoại trừ lừa gạt trẻ con thì quả thực chẳng có lấy mảy may tác dụng.
Trường An đột nhiên rất muốn uống mấy ngụm rượu, y thấy rằng mình đã cảm nhận được điều Hoa Nghi nói… Cảm giác máu nguội lạnh.
Hoa Nghi kiểm tra nhân số xong, kêu người nhóm lửa, nghỉ ngơi ngay tại chỗ, liền nhìn thấy Trường An thần không biết quỷ không hay đột nhiên từ phía sau xông ra.
Hoa Nghi thở dài, một tay nâng mặt Trường An lên, cọ xát một chút, lại véo cằm y mà thấp giọng nói: “Được rồi, đâu phải lỗi của ngươi, ai ở đó cũng chẳng kéo được cô ấy đâu.”
Trường An nhìn sâu vào mắt y, trầm mặc giây lát rồi thấp giọng hỏi: “Là ta học nghệ không tinh sao”
Sự phẫn nộ và thù hận của y đã lui đi, trong lòng tràn đầy vị đắng, vừa chua vừa chát, khó chịu không nói nên lời, Trường An muốn tìm mấy thứ lấp vào đó, song vét hết bụng cũng chẳng tìm được lý do gì, y không có một ai để gánh lấy thù hận, càng không có một địch nhân để có thể chân chính đánh bại, rốt cuộc y nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn lại kẻ vô dụng là mình.
Hoa Nghi nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy không phải.”
Trường An cúi đầu, ý thức được rằng mình không thể tìm thấy đáp án, vì thế cũng chẳng dây dưa nữa, chỉ bầu rượu của Hoa Nghi nói: “Cho ta một hớp.”
Hoa Nghi nhìn y một cái, nhướng mày, tháo bầu rượu xuống cho y.
Rượu của Hoa Nghi mạnh đến mức xộc thẳng lên đầu, Trường An đón lấy ngửi thử, sau đó cau mày uống một hớp lớn như uống thuốc, cay xè từ đầu đến bụng, y khó chịu ho khan khe khẽ vài tiếng, nhưng sau khi cảm giác cay nồng kia qua đi, trong bụng lại như có một ngọn lửa, chậm rãi đốt từ mạch máu đến xương cốt tứ chi.
Nước trên người Trường An đã khô, nhưng y lại luôn cảm thấy một chút ớn lạnh dưới dòng nước kia đã ngấm vào xương cốt, như giòi bọ quấn chặt không đi, cuối cùng nó lại bị một ngụm rượu này đuổi sạch.
Rượu mạnh bốc lên, trên mặt Trường An thậm chí có một tầng huyết sắc nhàn nhạt, những chuyện vướng mắc trong lòng khiến cả người nặng trĩu, cùng sự mù mờ mãi không tìm thấy đáp án dường như đều đã cách xa y.
Bắc Thích nói đúng, một chén quên sầu, hai chén thoải mái, ba chén năm chén… biết đâu thật sự có thể say đến ngàn thu muôn đời, khoái hoạt tới mức ngay cả thần tiên cũng không bằng.
Trường An cúi đầu cầm bầu rượu, tầm mắt nhìn xuống, khoảnh khắc ấy chẳng ai biết y đang nghĩ gì.
Sau đó y đậy bầu rượu, chỉ uống một ngụm đã trả lại cho Hoa Nghi.
Hoa Nghi ngạc nhiên hỏi: “Rượu của ta không ngon à”
Trường An: “Ngon.”
Hoa Nghi: “Thế sao không uống ngụm nữa Ta chỉ còn một bầu này thôi, ai biết phải chạy nạn đến khi nào, về sau lương thực cũng chẳng đủ ăn, sẽ không còn rượu để uống nữa đâu.”
Trường An nhét bầu rượu cho y, khoát tay: “Không được, uống nhiều sẽ hồ đồ, chúng ta không đủ nhân thủ, đêm nay ta còn phải canh gác.”
Y nói xong đi ngay, quần áo rách rưới, ống quần xắn lên quên thả xuống, lưng lại rất thẳng. Trường An một tay xách thanh mã đao dài phát sợ kia, lúc này thình lình lại chẳng còn bao nhiêu cảm giác không hòa hợp.
Chẳng qua một ngày một đêm mà thiếu niên thanh tú xinh xắn này bỗng nhiên đã có dáng dấp của nam nhân.
Một nam nhân, đừng nói vác trên vai là một thanh đao, dù là cả một ngọn núi, chỉ cần y chưa chết thì cũng phải gách vác, việc này là đương nhiên, sẽ chẳng có ai vì vậy mà xót thương hay thông cảm cả.
Hoa Nghi cúi đầu thoáng nhìn bầu rượu trong tay, để dưới mũi nghe thử, sau đó hớp một ngụm ngay chỗ Trường An vừa uống, dường như nếm ra một chút hương vị bất đồng, dù là một hớp nhỏ này cũng khiến y chếnh choáng.
Chờ đến khi họ lại tìm được nơi dừng chân, đã là chuyện một tháng sau rồi.
Bóng ma địa hỏa rốt cuộc đã cách xa, họ đi qua hoang nguyên và khoáng dã, vô số người ngã xuống chẳng còn đứng dậy, lại có không ít bộ lạc lác đác chạy nạn thoát được chỉ còn sót dăm ba người gia nhập.
Họ đi không ngừng, sau khi về nam, Sách Lai Mộc liền dẫn một mạch đến hướng đông, mọi người có cảm giác như mình phải đi đến lúc đất tận trời tàn vậy.
Rốt cuộc, trước khi tuyết rơi, Sách Lai Mộc dẫn họ tìm được một sơn động có thể ẩn thân, dọc đường góp nhặt thịt khô và da thuộc, tránh thoát đợt giá lạnh đầu tiên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vừa vào đông, dù tuyết đã rơi một đợt nhưng sự giá rét vẫn nằm trong phạm vi mọi người chịu được.
Những thú nhân cường tráng còn có thể kết bạn đi thăm dò địa hình, mang về một số con mồi cùng với một ít thực vật chưa kịp chết cóng. Có một lần, Hoa Nghi dẫn người đi trọn một ngày một đêm mới trở về, họ đi qua ngọn núi cao nhất, kết quả là lại nhìn thấy biển khơi.
Một đám thú nhân trên cạn nhìn chằm chằm biển khơi chừng như vô biên vô hạn kia cả nửa ngày trời, tất cả đều nghẹn họng trố mắt như nhau – Sách Lai Mộc thần côn khốn nạn này, lại dẫn bọn họ đến tận cùng phía đông của đại lục.
Sách Lai Mộc hết sức khinh thường sự ngạc nhiên của họ, hắn cho rằng đây mới là nơi an toàn nhất trên cả đại lục, không có một trong. Đợi đến khi mùa đông giá buốt nhất thật sự tới, đám nhà quê chưa từng xa nhà hai mươi dặm này sẽ biết thế nào là trí tuệ chân chính.
Từ đó về sau, mỗi ngày Hoa Nghi đều phái hai ba người ra ngoài, kẻ cước trình nhanh chóng ngày hôm sau trở về, cước trình hơi chậm thì ngày thứ ba trở về, bọn họ cũng bởi vậy mà may mắn được nếm thử đồ biển.
Trường An ngồi xổm xuống, dùng tay khua dưới nước, cảm thấy còn ấm áp hơn trên mặt đất. Y kéo lại tấm da thú trên người, mặt hơi xanh xao mà hắt xì.
Buổi tối hôm trước Thanh Lương con trai Lạc Đồng lại cãi nhau một trận với Lộ Đạt, chỉ bởi vì khi y dạy Lộ Đạt đao pháp, Thanh Lương luôn thích ngồi xổm ở bên xem việc khỉ gió này – được rồi, là Lộ Đạt đơn phương ầm ĩ, Thanh Lương thì chỉ khóc, hai tên nhóc một oa oa oa, một gừ gừ gừ, đến nửa đêm còn chưa thôi, Trường An phiền quá đứng dậy nạt Lộ Đạt một trận, sau đó xách Thanh Lương khóc sướt mướt ném cho cha gã.
Lạc Đồng cũng biết con mình là loại thế nào, chỉ cười khổ không nói gì. Lạc Đồng trên đường đào vong bị thương ở chân, A Diệp đã xem giúp – trong bộ lạc vốn không nhiều y sư, chuyến này còn chết mất bảy tám phần, hiện giờ chỉ sót lại mỗi mình A Diệp, thảo dược và thuốc bột cho ngoại thương nàng mang theo đã sớm dùng hết, trừ rửa nước muối và cố định bằng nẹp thì chẳng thể làm được gì với chân của Lạc Đồng.
Thời tiết mỗi ngày lạnh như một ngày, chân Lạc Đồng hôm sau không bằng hôm trước.
Vị tiền nhiệm thủ lĩnh không quả quyết, nam nữ tình trường quá mức này cảm thấy mình sắp không xong rồi, bởi vậy sầu lo vô cùng. Thú nhân trước nay thân thể cường tráng, Lạc Đồng lại đang tráng niên, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia nếu mình chết, con trai phải làm thế nào. Giờ đây mới bất ngờ lo lắng hẳn, tên nhóc chỉ biết khóc lóc này về sau phải sống sao đây
Nếu có thể, Lạc Đồng đương nhiên hi vọng gã có thể cùng Lộ Đạt, học từ chỗ Trường An một chút tối thiểu để bảo vệ bản thân, nhưng Thanh Lương hệt như một đứa trẻ lớn xác chậm phát dục, đến bây giờ thấy Trường An vẫn chẳng dám nói chuyện, ở một bên ngóng trông cũng phải trốn tránh ánh mắt y.
Nhi tử phế vật không tiền đồ như vậy, khiến Lạc Đồng xấu hổ đến mức chẳng dám mở miệng nói với Trường An.
Hoa Nghi chèo một chiếc thuyền nhỏ, ở dưới nước cao giọng gọi Trường An: “Lên đây! Lên đây!”
Chiếc thuyền nhỏ làm bằng gỗ ở bờ biển, Sách Lai Mộc đốc công, tuy vẻ ngoài xấu xí nhưng rất chắc chắn, thú nhân thường đi săn, tự có chừng mực, sẽ không đi đến chỗ sâu, bơi một vòng bên bờ bắt ít tôm cá vẫn hết sức thành thạo.
Trường An kỳ thật hơi sợ nước, y lớn lên trên núi, khe núi sâu nhất cũng có hạn, chỉ cần biết bơi chó là không lo chết đuối. Nhưng biển thì khác, rộng đến vô biên, Trường An luôn hoài nghi rằng kỳ thật nó nối liền với một thế giới khác, người đứng trên thuyền lắc lắc lư lư, chẳng bao giờ kiềm chế được.
Nhưng chẳng có biện pháp nào, Sách Lai Mộc nói sớm muộn sẽ có một ngày lạnh đến mức không thể ra khỏi sơn động, bởi vậy phải tiết kiệm thịt khô, biển cả chính là nguồn thức ăn tốt nhất, thế nên Trường An đành phải cố gắng.
Chuyện y sợ nước tuy không biểu hiện ra nhưng Hoa Nghi đã sớm phát hiện, bởi vậy cố ý chơi xấu không cập thuyền lại.
Trường An chần chừ giây lát, rốt cuộc vẫn không muốn dính nước biển, y cắm mã đao dưới cát, sau đó mượn trường đao chống đỡ nhẹ nhàng lướt qua không trung, đáp lên con thuyền nhỏ cách đó không xa. Cái eo mềm dẻo ấy khiến Hoa Nghi nhìn mà lòng ngứa ngáy, vì thế nhắm ngay khi Trường An đáp xuống thuyền, cố ý dùng mái chèo nặng nề ẩy tảng đá ngầm neo thuyền bên bờ, thuyền nhỏ lập tức nghiêng đi.
Trường An quả nhiên không đứng vững, ngã nhào xuống thuyền, Hoa Nghi đặt mái chèo sang bên, lúc này mới ung dung giang hai tay, vừa vặn ôm y vào lòng dù đang bận rộn, còn cười hì hì nói: “Ở trên thuyền nhảy lên nhảy xuống, ngươi là khỉ biển à Xem đi, ngã rồi này.”
Trường An hiển nhiên nhìn thấy y đẩy đá, song lâu ngày cũng biết Hoa Nghi là hạng thế nào rồi – chỉ cần không phải chuyện mất mạng hay cháy nhà thì y vẫn hèn hạ đùa giỡn được.
Trường An đẩy tay y ra định tự mình đứng dậy, Hoa Nghi lại thà chết không buông.
Tiếng gió và nước từ sâu dưới biển khơi truyền đến, ngay cả một con chim biển cũng không thấy, vật sống chỉ có hai người trên chiếc thuyền nhỏ – Trường An và bản thân y.
Hoa Nghi không muốn buông tay chút nào, nam nhân vốn là thời điểm huyết khí phương cương, ôm người vào lòng tim đập điên cuồng như uống rượu mạnh quá chén, máu trên người sôi trào làm y hưng phấn.
Lúc không có ai khác, y sẽ phóng túng mình một chút, Hoa Nghi hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi gác cằm lên hõm vai Trường An, Trường An ăn mặc dày cộm, trên hõm vai cũng chỉ là một vùng da mềm mại chẳng thấy xương đâu, quấn kín mít, lại lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Hoa Nghi đặt tay lên eo y, nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng chỉ nháy mắt đã có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa, nếu ý nghĩ cũng có thực thể thì chắc hẳn chúng sẽ chen lấn nhau lao khỏi đầu y, chui vào cổ áo Trường An, chớp mắt là có thể lột sạch người trong lòng.
Trường An nhạy bén cảm giác được điều gì đó – dù rằng Hoa Nghi chẳng làm gì, ra vẻ đạo mạo, ngay cả tần suất hô hấp cũng kìm nén, y lại theo bản năng cảm thấy lông tơ trên cổ dựng đứng hết, cảm thụ khó nói rõ.
Thấy Hoa Nghi vẫn chưa buông ra, Trường An sốt ruột dùng khuỷu tay khẽ huých tay y một cái, tuy không mạnh nhưng đụng trúng vẫn làm tay Hoa Nghi tê rần, rốt cuộc cũng buông ra.
Gió biển thổi tung tóc Hoa Nghi, y dường như đang cân nhắc chuyện gì, buông tay ra rồi mà nét mặt vẫn hơi ngơ ngẩn.
Trường An quan sát sắc mặt Hoa Nghi một chút, hỏi: “Ngươi đau bụng à”
Hoa Nghi đưa mắt nhìn y, uể oải nghĩ, lại đắn đo giây lát, sau đó khi y chưa kịp chuẩn bị đột nhiên nói: “Ngươi theo ta đi”
Trường An nghe thế sửng sốt giây lát, dường như không hiểu đối phương có ý gì, đứng bên cau mày nhìn Hoa Nghi.
Vừa chạm đến tầm mắt Trường An, thì Hoa Nghi liền tự mình lắc đầu, thầm nghĩ: thời cơ chưa tới.
Y giống như một thợ săn nhẫn nại, vô luận thèm thuồng tới mức nào, vẫn kiên nhẫn mai phục mấy ngày mấy đêm, thử một lần không có kết quả, liền chuyên tâm bố trí cạm bẫy, chờ đợi thời cơ.
Vì thế Hoa Nghi làm bộ làm tịch thoáng nhìn phương xa, học theo nét mặt cao thâm khó lường của Sách Lai Mộc: “Không có gì, đùa ngươi thôi – chỉ sợ sắp nổi gió rồi.”
Trường An: “Phong thần cũng nói cho ngươi biết à”
“Cút đi!” Hoa Nghi cười mắng y một câu, để thuyền nhỏ bơi đi một đoạn, khom lưng kéo tấm lưới trên thuyền.
Lúc đầu, họ dùng đao nhọn và trường kiếm chọc cá dưới nước, người trên mặt nước rất khó phán đoán vị trí chuẩn xác, may mà họ đều là thợ săn giàu kinh nghiệm, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thông qua thủ cảm mà mò được bí quyết. Sau khi tự mình đến bờ biển dạo qua một vòng, Sách Lai Mộc đề nghị họ dùng đến tấm lưới khi vây săn.
Lưới dùng rất tốt, rất nhanh chóng, ngay cả vỏ sò cũng gia nhập thực đơn của họ.
Có lẽ là sắp nổi gió thật rồi, hôm nay lũ cá ồn ào quá mức, quả thực hơi giống ruồi bọ không đầu, đụng chỗ này lại va chỗ kia.
Hoa Nghi không cho Trường An nhúng tay vào, chỉ để y chống sào giúp – Trường An xung khắc với nước, vừa lên thuyền là tay chân lóng ngóng, để y thả lưới, khéo y ném cả mình xuống luôn chứ chẳng đùa.
Hoa Nghi thả lưới vài lần, vớt được không ít cá tôm sò, thuyền mau chóng đầy một nửa, y khẽ ngâm nga khúc ca giọng nam điệu bắc, nói với Trường An: “Ta thấy cũng đủ rồi đấy, ngươi quay đầu thuyền đi, phải về thôi, hôm nay biển không yên bình lắm.”
Hoa Nghi vừa nói vừa kéo nốt mẻ lưới cuối cùng, tay lại đột nhiên trĩu xuống, dường như vớt được thứ gì to lắm.
Y biến sắc, ngậm thanh đao chín tấc trong miệng, chuẩn bị vừa có bất thường là cắt lưới ngay. Hoa Nghi biết, hai người bơi lội đều rất bình thường, biển khơi không phải là nơi để sính anh hùng.
Nhưng khi y thử kéo lên, thứ trong lưới giãy giụa lại không hề mạnh.
Hoa Nghi đưa mắt ra hiệu bảo Trường An ở bên cạnh cảnh giới, nếu thứ kéo lên bất thường thì cho nó một đao luôn. Sau đó hai tay kéo vút lên, xách tấm lưới lên khỏi mặt nước bằng sức mạnh vô cùng, cá tôm tươi sống nhảy tanh tách, mà giữa đám tôm cá, lại có một thứ bị rong bao kín, không hề nhúc nhích.
Hoa Nghi mở lưới, gạt rong ra, lại phát hiện bên trong có một “người”.
Nếu không phải trên cổ hắn có vây như cá, dưới eo là đuôi cá, thì hắn cơ hồ là một nam nhân thanh niên.
Tiếp đó, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bốn con mắt, người này rời khỏi nước, như thú nhân từ hình thú biến thành hình người, vây cá lại chậm rãi biến mất, mau chóng giấu vào cổ, đuôi cũng chẳng thấy đâu, biến thành đôi chân dài trần trụi.
Trường An chớp chớp mắt: “Thú nhân biến thành cá, thú ngư”
“…” Hoa Nghi trầm mặc một hồi, hơi bất đắc dĩ giải thích cho đứa trẻ trên núi vô tri này, “Đây là giao nhân, nhưng nghe nói họ sống dưới biển sâu, từng ấy năm qua, rốt cuộc là thật hay giả thì chưa ai từng thấy, không ngờ cư nhiên thật sự có… Nhưng kỳ lạ thật, sao giao nhân lại đến bờ biển nhỉ”
Hoa Nghi ngồi xổm xuống, thò tay thử áp vào cổ người này, phán đoán: “Sống.”
Giao nhân này bị bầm nhiều chỗ, vai có một vết thương, chẳng biết là bị thứ gì rạch, da thịt tróc cả lên, sâu sắp thấy xương, bị ngâm nước nhợt màu, từ dưới cổ kéo thẳng đến dưới xương bả vai, đại khái là mất máu quá nhiều nên ngay cả môi cũng tái nhợt.
Trường An thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, khó nhịn được đưa tay chọc chọc chỗ da trần của giao nhân nọ, Hoa Nghi đen sì mặt đánh văng tay y, quát: “Sờ mó cái gì”
“Da mềm này.” Trường An ngạc nhiên nói, “Ta còn tưởng là có vảy cá chứ.”
Hoa Nghi: “…”
Trường An nói năng hùng hồn lý lẽ: “Thú nhân sau khi biến thành người cũng có lông, sao ngư nhân thì không có vảy”
Hoa Nghi đau dạ dày hỏi: “Lông gì Lông ở đâu”
Trường An chỉ chỉ tóc y, lại chỉ chỉ đám lông không mỏng không dày trên cánh tay y, cuối cùng còn nhìn xuống háng y một cái.
Hoa Nghi trầm mặc rất lâu, không biết nên thảo luận chuyện “lông” và “vảy” này thế nào, chỉ có thể xua tay một cách đơn giản và thô bạo, mắng: “Ngươi… Ngươi xéo đi cho ta.”
Thấy Trường An vẫn nhìn đăm đăm giao nhân hôn mê như một vật lạ, y rốt cuộc không nhịn được nữa, cởi lớp da thú ngoài cùng ra quấn cho giao nhân trần truồng, đẩy vai Trường An, nổi giận đùng đùng: “Nhìn gì mà nhìn Nam nhân cởi truồng có gì đáng nhìn, tự nhìn mình đi! Giao nhân cũng lao lên bờ biển, dưới đáy biển chưa biết phải thế nào, còn không mau quay về – tên nhóc chết tiệt ngay cả bơi chó cũng không xong này!”