Trường An ban đầu còn cho là mình chưa từng thấy cái gì nên mới ngạc nhiên quá mức.
Chờ đến khi hai người khiêng giao nhân thoi thóp này về sơn động, cả một bộ lạc bất kể nam nữ già trẻ tất thảy đều sán đến, ngay cả thức ăn cũng chẳng ai lo, vây hết quanh giao nhân hôn mê bất tỉnh này mà chỉ trỏ ngạc nhiên.
Sơn Khê: “Hắn ở dưới nước thì thở bằng cái gì”
Tạp Tá: “Bọn họ bình thường không mặc quần áo hả Cả ngày ngâm mình dưới nước, không lạnh à”
Lục Tuyền: “Hở Sao hắn không có vảy”
Tiểu tử Lộ Đạt này càng vô tri hơn, ngay cả đao cũng quên luyện, sán đến nhìn ngó cả buổi, rồi lén kéo áo Trường An hỏi: “Ngươi nói hắn là nam hay nữ Bọn họ có chia ra nam nữ chứ”
Câu hỏi này ngu xuẩn đến mức Trường An cũng chẳng muốn trả lời, bởi vậy y cho rằng, kỳ thật kiến thức của mình khá rộng, ít nhất y có thể phân được nam nhân và đại cô nương.
Sách Lai Mộc vẫn ra vẻ thế ngoại cao nhân, không hề đi chung vui, chỉ ở bên ngoài đám đông lựa chọn hải sản do Hoa Nghi và Trường An mang về.
Trước tiên hắn cầm một đoạn cây mảnh tế bái hải thần gần đây mới biết, sau đó mới mở miệng: “Truyền thuyết kể rằng giao nhân Đông Hải cực kỳ xinh đẹp, lúc khóc, lệ từ trong mắt rơi ra sẽ biến thành bảo châu dưới đáy biển, khi họ mở miệng ca hát, ngay cả giống cá hung ác nhất cũng ngừng săn mồi, tất cả vật sống đều bị tiếng ca của họ thu hút, lảng vảng không chịu đi.”
Trường An hỏi: “Thật hả”
Sách Lai Mộc trong lúc bận trăm điều vẫn ngẩng đầu lườm y một cái: “Đương nhiên là giả – hạt châu là do trai nhả ra, ngươi mở miệng hát thử xem sói nghe xong có cắn ngươi hay không – ta nói Hoa Nghi à, mau quản đứa con ngốc của ngươi đi, người khác nói gì cũng tin, tương lai một cho cục kẹo cũng có thể bắt cóc mất thì phải làm sao”
Hoa Nghi chậm rì rì hỏi: “Thần côn, ngươi lại ngứa da nhỉ”
Sách Lai Mộc “xì” một tiếng. Sau đó mắt chợt sáng lên, nhìn thấy một con sò nhỏ hình dạng cổ quái, to bằng bàn tay em bé, hình quạt, vỏ hết sức sặc sỡ đẹp mắt, khi cầm trong tay thấy bên trên lấp lánh từng quầng sáng màu sắc bất đồng.
Nếu là trong rừng rậm, thông thường càng là thứ màu sắc sặc sỡ thì càng độc, Hoa Nghi thấy Sách Lai Mộc lật qua lật lại ngắm nghía con sò nọ, liền không yên tâm hỏi: “Sao vậy Không ăn được à”
Nét mặt Sách Lai Mộc hơi cổ quái, dường như muốn cười, lại gắng sức kìm nén, bởi vậy trông hơi đáng khinh – đương nhiên, vẻ mặt của hắn luôn rất đáng khinh, cho nên những người khác đều chẳng thấy lạ.
Sách Lai Mộc ném con sò nọ về đống sò, lắc đầu nói: “Không có, cũng coi như là thứ tốt… Ngươi trước kia cũng từng thấy rồi, ngũ sắc tán chính là dùng vỏ thứ này mài ra, thịt thì không sao, nấu canh ăn không thành vấn đề, nhưng người trẻ tuổi huyết khí phương cương nên ăn ít thôi.”
Hoa Nghi: “…”
Trường An hỏi: “Ngũ sắc tán lại là cái gì vậy”
Sách Lai Mộc hiền từ nhìn y nói: “Đó là một thứ cực kỳ tốt, ăn vào có thể làm cho người ta phiêu phiêu dục tiên.”
Trường An không biết “ăn vào phiêu phiêu dục tiên” là ý tứ thế nào, còn định hỏi đến cùng, Hoa Nghi lại đột nhiên vỗ vai chỉ sau lưng y: “Ôi, tên nhóc khóc nhè của Lạc Đồng ngóng trông ngươi cả buổi rồi, ta vừa nhìn thấy gã là đau đầu, ngươi mau đi coi thử xem gã đòi uống sữa hay khóc đòi cha.”
Trường An đành đứng dậy đi đến hướng Thanh Lương, nhưng Thanh Lương gặp y như chuột gặp mèo, vừa thấy y đến thì tức khắc mặt mày tái mét chạy mất.
Chờ đến khi Trường An quay lại thì đã quên khuấy chuyện này.
Chạng vạng tuyết lại đổ, mọi người dùng da phủ kín cửa động, trong động tuy vẫn rất lạnh, nhưng đối với người vừa chạy trốn núi lửa và động đất mà nói, an an ổn ổn ngồi ở chỗ này, có một tô canh cá nóng để húp, đã là cuộc sống như thần tiên rồi.
Trường An đang cầm một thanh đao giả bằng gỗ đối luyện với Lộ Đạt – cơ bản là y ngồi nguyên ở đó dùng đao giả gọt đao của Lộ Đạt.
Hoa Nghi bưng một bát canh cá to, cố ý mò cả buổi, được nửa bát thịt sò “đặc thù” đó, bê cho Trường An, ôm lòng xấu xa nói: “Trường An, đừng đánh nữa, mau nghỉ một lát, lại ăn đi này.”
Sách Lai Mộc khinh thường nói nhỏ: “Ngài thật đúng là quá vô sỉ.”
Hoa Nghi cười hì hì nói: “Còn tạm được, miễn cưỡng, đa tạ.”
Sách Lai Mộc hạ giọng thấp hơn: “Ngài muốn thế nào đây Không phải huynh đệ nhà mình sao, lại muốn đổi rồi à”
Hoa Nghi hạ tầm mắt xuống: “Người dù sao cũng phải là của ta, những thứ khác thích là gì thì mặc.”
Sách Lai Mộc thua y quen rồi, rất ngứa mắt với sự đắc ý của y, liền cười nhạo: “Nghĩ hay gớm, người ta tuy là một á thú nhưng muốn năng lực có năng lực, muốn diện mạo có diện mạo, hiển nhiên có cả đống người thích, sao nhất định phải để ngài được lợi…”
Hắn không thể nói hết lời, bởi vì Hoa Nghi nhìn hắn một cái.
Trên mặt Hoa Nghi vẫn còn nét cười, ánh mắt lại như hàn thiết cạo trên băng tuyết, Sách Lai Mộc đột nhiên sinh ra ảo giác rằng mình đã bất cẩn xâm phạm đến lãnh địa của một đại dã thú.
… Thuận miệng đùa đôi câu thôi mà, lại còn nổi nóng nữa chứ.
Trường An ném đao gỗ, thuận miệng chỉ điểm Lộ Đạt vài câu, rồi không hề cảnh giác đi đến nhận bát canh nọ.
Hoa Nghi thấy Sách Lai Mộc mở miệng chực nói, lập tức tay mắt lanh lẹ chặn miệng hắn, dễ dàng kéo á thú toàn thân chưa được hai lạng thịt này đi: “Ngươi hôm nay còn chưa bái thực thần đâu, thân là sứ giả của chư thần, bất kính như thế coi chừng các cụ giận chết.”
Sách Lai Mộc giãy giụa không có kết quả, vô kế khả thi, vì thế thất khiếu bốc khói thầm nghĩ, lát nữa hắn phải đích thân bái “tiện thần”, cầu ông ta mau mau tới thu tên môn đồ bỏ trốn.
Hoa Nghi trừng trị Sách Lai Mộc định phá hỏng chuyện tốt của y xong, quay về nhìn thấy Trường An đã uống hết bát canh, đang ở đó vô tri vô giác rỉa xương cá gặm thịt, lập tức cười như thể mặt nở hoa. A Diệp trông thấy, vội vàng ôm bát cơm trốn biệt. Nàng từng tận mắt nhìn thấy, khi vị thủ lĩnh lạ lùng này nhân lúc Sách Lai Mộc ngủ nhét cua vào mũ người ta, trên mặt cũng là nụ cười như vậy.
Đêm hôm nay, Trường An luôn cảm thấy có chút bất thường, nhưng mà chỗ nào bất thường thì y không nói rõ được, dường như trên người có chỗ nào đó ngứa ngáy, y gãi lưng, song vẫn chưa đúng chỗ, cuối cùng chỉ đành ôm đao ngủ trong sự khó chịu.
Nhưng đêm nay, y không thể ngủ thẳng một giấc, nửa đêm đã bị chiêm bao đánh thức. Y giật mình, phát hiện hạ thân lạnh ngắt, hình như là ướt rồi.
Trường An ngồi ngây ra giây lát trong bóng đêm, không thể nói rõ chuyện này là thế nào, song dường như thấp thoáng biết một chút.
Y thoạt tiên hơi ngỡ ngàng, sau đó dường như xấu hổ, nhưng sau giây lát, nét mặt lại đều lắng đọng, khóe mắt và môi bởi một vài nguyên nhân mà có vẻ hồng hào hơn bình thường, lại thoáng lộ ra sự bi ai khó nói rõ.
Trường An nhẹ nhàng đứng dậy, đến nơi không người làm sạch bản thân, một mình ra bên ngoài ngập tràn băng tuyết.
Thật là lạnh, không nhìn thấy sao cũng chẳng trông thấy trăng, chỉ có khi cẩn thận lắng nghe, mới nghe thấy tiếng biển ở bên kia núi, tiếng sóng biển càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh như vậy, khói trắng Trường An thở ra nhanh chóng tiêu tan giữa bầu trời đêm u ám, y bỗng nhiên cảm thấy sự trống vắng trong lòng, không cách nào ức chế nổi.
Đó là một loại trống vắng mà đao thương kiếm kích đều không thể bổ khuyết, khiến y tự dưng buồn thương.
Lúc này, một tấm áo choàng da thú khoác lên người y, Hoa Nghi không biết vì sao cũng ra khỏi sơn động, ngồi phịch xuống bên cạnh, quàng vai ôm y vào lòng, đánh mạnh một cái, hỏi: “Trời băng đất tuyết ngươi chạy ra làm gì Chê thân thể quá khỏe, muốn tìm chút bệnh à”
Trường An không hé răng.
Hoa Nghi lại đột nhiên sấn đến, ra sức ngửi hõm cổ y, sau đó nở nụ cười xấu xa hiểu ngầm, thấp giọng kề tai y nói: “Ta hình như nghe được ‘mùi nam nhân’, ta nói sao đêm hôm lại chạy ra bên ngoài chứ… Ôi, đây là chuyện tốt mà, thành người lớn rồi, nam nhân trưởng thành đều như vậy cả. Nào, nói cho ca nghe xem, ngươi mơ thấy gì”
Trường An vẫn không hé răng.
Hoa Nghi liền thân mật dùng bả vai huých y một cái: “Sao nào, ngươi còn xấu hổ à”
Một chút ửng đỏ trên mặt Trường An nhanh chóng bị gió thổi mất, mặt y nhợt nhạt hệt như người giả nặn từ băng tuyết, lông mày đặc biệt ngay ngắn, giống như từng dùng dao chỉnh, không hề có một cọng lộn xộn, dài như thể phải vào tận tóc, đôi chút ngọt ngào thuộc về trẻ con trên mặt ban đầu không biết từ khi nào đã mất sạch, thành một tiểu tử anh tuấn, nhưng nhìn từ góc độ nào đó, trong sự anh tuấn của thanh niên lại xen lẫn vẻ xinh đẹp không nói nên lời – là nét đẹp tinh tế, yên lặng trên mỹ nhân đồ trong tay họa sư đại lục phương nam.
Yết hầu Hoa Nghi lặng lẽ động nhẹ, nhìn Trường An, trong ngực phảng phất có một ngọn lửa đang cháy rực, khiến y rục rịch.
Trường An lại bỗng nhiên thở dài, đưa tay lau mặt một phen – động tác này học từ Sách Lai Mộc, Sách Lai Mộc đại khái là nghĩ quá nhiều, thành thử luôn như là người mỏi mệt cố xốc lại tinh thần vậy.
“Ta mơ thấy A Lan cầm một bộ quần áo rất đẹp đến đây, nói là cô ấy may cho ta.” Trường An nói khẽ, “Cô ấy nhìn ta chằm chằm, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cô ấy, thì ta liền nhớ ra, cô ấy đã bị nước lũ cuốn mất rồi. Khi đó cô ấy cũng nhìn ta như vậy, ta luôn cảm thấy cô ấy muốn khóc, nhưng…”
Nói đến đây thì giọng y càng thấp, không nghe thấy đoạn sau. Hoa Nghi lại cảm thấy như bị hắt một chậu nước lạnh, chút tà hỏa trong lòng tức khắc tắt ngấm không thấy tro bụi.
Một lúc lâu sau, Trường An mới thấp giọng nói: “Về sau không còn ai may quần áo cho ta nữa, nếu A Lan…”
Y muốn nói “Nếu A Lan không chết thì tốt biết mấy”, nhưng lời ra đến miệng lại không nói nổi, Trường An biết, người mất rồi chính là mất rồi, dù tiếc thương thế nào cũng chẳng giữ được. Y nói mấy câu dường như bình bình đạm đạm, y sống đến mức có phần vô tình khờ dại, có ăn có uống thì thế nào cũng được, chẳng để tâm gì, thế nhưng lại… đượm nỗi cô đơn ngây ngô.
Có một số việc khi nghĩ trong lòng còn đỡ, vừa nói ra miệng là khó chịu như đổ dầu vào lửa, Trường An nhận ra được, bởi vậy ngậm miệng, không muốn nói nữa. Y chà xát đôi tay tê cóng trong gió lạnh, nói với Hoa Nghi: “Nếu còn rượu, ta muốn uống một hớp, đáng tiếc… lạnh quá, ta về đây.”
Hoa Nghi thuận theo buông vai y ra, sau đó ngồi trên tuyết địa, đưa mắt tiễn y quay về sơn động, lúc này mới cúi đầu. Khoảnh khắc ấy nét mặt Hoa Nghi vô cùng kỳ lạ, giống như đang cố gắng kìm nén cái gì, kìm nén đến mức có phần dữ tợn.
Vừa vào đông, dù tuyết đã rơi một đợt nhưng sự giá rét vẫn nằm trong phạm vi mọi người chịu được.
Những thú nhân cường tráng còn có thể kết bạn đi thăm dò địa hình, mang về một số con mồi cùng với một ít thực vật chưa kịp chết cóng. Có một lần, Hoa Nghi dẫn người đi trọn một ngày một đêm mới trở về, họ đi qua ngọn núi cao nhất, kết quả là lại nhìn thấy biển khơi.
Một đám thú nhân trên cạn nhìn chằm chằm biển khơi chừng như vô biên vô hạn kia cả nửa ngày trời, tất cả đều nghẹn họng trố mắt như nhau – Sách Lai Mộc thần côn khốn nạn này, lại dẫn bọn họ đến tận cùng phía đông của đại lục.
Sách Lai Mộc hết sức khinh thường sự ngạc nhiên của họ, hắn cho rằng đây mới là nơi an toàn nhất trên cả đại lục, không có một trong. Đợi đến khi mùa đông giá buốt nhất thật sự tới, đám nhà quê chưa từng xa nhà hai mươi dặm này sẽ biết thế nào là trí tuệ chân chính.
Từ đó về sau, mỗi ngày Hoa Nghi đều phái hai ba người ra ngoài, kẻ cước trình nhanh chóng ngày hôm sau trở về, cước trình hơi chậm thì ngày thứ ba trở về, bọn họ cũng bởi vậy mà may mắn được nếm thử đồ biển.
Trường An ngồi xổm xuống, dùng tay khua dưới nước, cảm thấy còn ấm áp hơn trên mặt đất. Y kéo lại tấm da thú trên người, mặt hơi xanh xao mà hắt xì.
Buổi tối hôm trước Thanh Lương con trai Lạc Đồng lại cãi nhau một trận với Lộ Đạt, chỉ bởi vì khi y dạy Lộ Đạt đao pháp, Thanh Lương luôn thích ngồi xổm ở bên xem việc khỉ gió này – được rồi, là Lộ Đạt đơn phương ầm ĩ, Thanh Lương thì chỉ khóc, hai tên nhóc một oa oa oa, một gừ gừ gừ, đến nửa đêm còn chưa thôi, Trường An phiền quá đứng dậy nạt Lộ Đạt một trận, sau đó xách Thanh Lương khóc sướt mướt ném cho cha gã.
Lạc Đồng cũng biết con mình là loại thế nào, chỉ cười khổ không nói gì. Lạc Đồng trên đường đào vong bị thương ở chân, A Diệp đã xem giúp – trong bộ lạc vốn không nhiều y sư, chuyến này còn chết mất bảy tám phần, hiện giờ chỉ sót lại mỗi mình A Diệp, thảo dược và thuốc bột cho ngoại thương nàng mang theo đã sớm dùng hết, trừ rửa nước muối và cố định bằng nẹp thì chẳng thể làm được gì với chân của Lạc Đồng.
Thời tiết mỗi ngày lạnh như một ngày, chân Lạc Đồng hôm sau không bằng hôm trước.
Vị tiền nhiệm thủ lĩnh không quả quyết, nam nữ tình trường quá mức này cảm thấy mình sắp không xong rồi, bởi vậy sầu lo vô cùng. Thú nhân trước nay thân thể cường tráng, Lạc Đồng lại đang tráng niên, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia nếu mình chết, con trai phải làm thế nào. Giờ đây mới bất ngờ lo lắng hẳn, tên nhóc chỉ biết khóc lóc này về sau phải sống sao đây
Nếu có thể, Lạc Đồng đương nhiên hi vọng gã có thể cùng Lộ Đạt, học từ chỗ Trường An một chút tối thiểu để bảo vệ bản thân, nhưng Thanh Lương hệt như một đứa trẻ lớn xác chậm phát dục, đến bây giờ thấy Trường An vẫn chẳng dám nói chuyện, ở một bên ngóng trông cũng phải trốn tránh ánh mắt y.
Nhi tử phế vật không tiền đồ như vậy, khiến Lạc Đồng xấu hổ đến mức chẳng dám mở miệng nói với Trường An.
Hoa Nghi chèo một chiếc thuyền nhỏ, ở dưới nước cao giọng gọi Trường An: “Lên đây! Lên đây!”
Chiếc thuyền nhỏ làm bằng gỗ ở bờ biển, Sách Lai Mộc đốc công, tuy vẻ ngoài xấu xí nhưng rất chắc chắn, thú nhân thường đi săn, tự có chừng mực, sẽ không đi đến chỗ sâu, bơi một vòng bên bờ bắt ít tôm cá vẫn hết sức thành thạo.
Trường An kỳ thật hơi sợ nước, y lớn lên trên núi, khe núi sâu nhất cũng có hạn, chỉ cần biết bơi chó là không lo chết đuối. Nhưng biển thì khác, rộng đến vô biên, Trường An luôn hoài nghi rằng kỳ thật nó nối liền với một thế giới khác, người đứng trên thuyền lắc lắc lư lư, chẳng bao giờ kiềm chế được.
Nhưng chẳng có biện pháp nào, Sách Lai Mộc nói sớm muộn sẽ có một ngày lạnh đến mức không thể ra khỏi sơn động, bởi vậy phải tiết kiệm thịt khô, biển cả chính là nguồn thức ăn tốt nhất, thế nên Trường An đành phải cố gắng.
Chuyện y sợ nước tuy không biểu hiện ra nhưng Hoa Nghi đã sớm phát hiện, bởi vậy cố ý chơi xấu không cập thuyền lại.
Trường An chần chừ giây lát, rốt cuộc vẫn không muốn dính nước biển, y cắm mã đao dưới cát, sau đó mượn trường đao chống đỡ nhẹ nhàng lướt qua không trung, đáp lên con thuyền nhỏ cách đó không xa. Cái eo mềm dẻo ấy khiến Hoa Nghi nhìn mà lòng ngứa ngáy, vì thế nhắm ngay khi Trường An đáp xuống thuyền, cố ý dùng mái chèo nặng nề ẩy tảng đá ngầm neo thuyền bên bờ, thuyền nhỏ lập tức nghiêng đi.
Trường An quả nhiên không đứng vững, ngã nhào xuống thuyền, Hoa Nghi đặt mái chèo sang bên, lúc này mới ung dung giang hai tay, vừa vặn ôm y vào lòng dù đang bận rộn, còn cười hì hì nói: “Ở trên thuyền nhảy lên nhảy xuống, ngươi là khỉ biển à Xem đi, ngã rồi này.”
Trường An hiển nhiên nhìn thấy y đẩy đá, song lâu ngày cũng biết Hoa Nghi là hạng thế nào rồi – chỉ cần không phải chuyện mất mạng hay cháy nhà thì y vẫn hèn hạ đùa giỡn được.
Trường An đẩy tay y ra định tự mình đứng dậy, Hoa Nghi lại thà chết không buông.
Tiếng gió và nước từ sâu dưới biển khơi truyền đến, ngay cả một con chim biển cũng không thấy, vật sống chỉ có hai người trên chiếc thuyền nhỏ – Trường An và bản thân y.
Hoa Nghi không muốn buông tay chút nào, nam nhân vốn là thời điểm huyết khí phương cương, ôm người vào lòng tim đập điên cuồng như uống rượu mạnh quá chén, máu trên người sôi trào làm y hưng phấn.
Lúc không có ai khác, y sẽ phóng túng mình một chút, Hoa Nghi hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi gác cằm lên hõm vai Trường An, Trường An ăn mặc dày cộm, trên hõm vai cũng chỉ là một vùng da mềm mại chẳng thấy xương đâu, quấn kín mít, lại lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Hoa Nghi đặt tay lên eo y, nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng chỉ nháy mắt đã có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa, nếu ý nghĩ cũng có thực thể thì chắc hẳn chúng sẽ chen lấn nhau lao khỏi đầu y, chui vào cổ áo Trường An, chớp mắt là có thể lột sạch người trong lòng.
Trường An nhạy bén cảm giác được điều gì đó – dù rằng Hoa Nghi chẳng làm gì, ra vẻ đạo mạo, ngay cả tần suất hô hấp cũng kìm nén, y lại theo bản năng cảm thấy lông tơ trên cổ dựng đứng hết, cảm thụ khó nói rõ.
Thấy Hoa Nghi vẫn chưa buông ra, Trường An sốt ruột dùng khuỷu tay khẽ huých tay y một cái, tuy không mạnh nhưng đụng trúng vẫn làm tay Hoa Nghi tê rần, rốt cuộc cũng buông ra.
Gió biển thổi tung tóc Hoa Nghi, y dường như đang cân nhắc chuyện gì, buông tay ra rồi mà nét mặt vẫn hơi ngơ ngẩn.
Trường An quan sát sắc mặt Hoa Nghi một chút, hỏi: “Ngươi đau bụng à”
Hoa Nghi đưa mắt nhìn y, uể oải nghĩ, lại đắn đo giây lát, sau đó khi y chưa kịp chuẩn bị đột nhiên nói: “Ngươi theo ta đi”
Trường An nghe thế sửng sốt giây lát, dường như không hiểu đối phương có ý gì, đứng bên cau mày nhìn Hoa Nghi.
Vừa chạm đến tầm mắt Trường An, thì Hoa Nghi liền tự mình lắc đầu, thầm nghĩ: thời cơ chưa tới.
Y giống như một thợ săn nhẫn nại, vô luận thèm thuồng tới mức nào, vẫn kiên nhẫn mai phục mấy ngày mấy đêm, thử một lần không có kết quả, liền chuyên tâm bố trí cạm bẫy, chờ đợi thời cơ.
Vì thế Hoa Nghi làm bộ làm tịch thoáng nhìn phương xa, học theo nét mặt cao thâm khó lường của Sách Lai Mộc: “Không có gì, đùa ngươi thôi – chỉ sợ sắp nổi gió rồi.”
Trường An: “Phong thần cũng nói cho ngươi biết à”
“Cút đi!” Hoa Nghi cười mắng y một câu, để thuyền nhỏ bơi đi một đoạn, khom lưng kéo tấm lưới trên thuyền.
Lúc đầu, họ dùng đao nhọn và trường kiếm chọc cá dưới nước, người trên mặt nước rất khó phán đoán vị trí chuẩn xác, may mà họ đều là thợ săn giàu kinh nghiệm, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thông qua thủ cảm mà mò được bí quyết. Sau khi tự mình đến bờ biển dạo qua một vòng, Sách Lai Mộc đề nghị họ dùng đến tấm lưới khi vây săn.
Lưới dùng rất tốt, rất nhanh chóng, ngay cả vỏ sò cũng gia nhập thực đơn của họ.
Có lẽ là sắp nổi gió thật rồi, hôm nay lũ cá ồn ào quá mức, quả thực hơi giống ruồi bọ không đầu, đụng chỗ này lại va chỗ kia.
Hoa Nghi không cho Trường An nhúng tay vào, chỉ để y chống sào giúp – Trường An xung khắc với nước, vừa lên thuyền là tay chân lóng ngóng, để y thả lưới, khéo y ném cả mình xuống luôn chứ chẳng đùa.
Hoa Nghi thả lưới vài lần, vớt được không ít cá tôm sò, thuyền mau chóng đầy một nửa, y khẽ ngâm nga khúc ca giọng nam điệu bắc, nói với Trường An: “Ta thấy cũng đủ rồi đấy, ngươi quay đầu thuyền đi, phải về thôi, hôm nay biển không yên bình lắm.”
Hoa Nghi vừa nói vừa kéo nốt mẻ lưới cuối cùng, tay lại đột nhiên trĩu xuống, dường như vớt được thứ gì to lắm.
Y biến sắc, ngậm thanh đao chín tấc trong miệng, chuẩn bị vừa có bất thường là cắt lưới ngay. Hoa Nghi biết, hai người bơi lội đều rất bình thường, biển khơi không phải là nơi để sính anh hùng.
Nhưng khi y thử kéo lên, thứ trong lưới giãy giụa lại không hề mạnh.
Hoa Nghi đưa mắt ra hiệu bảo Trường An ở bên cạnh cảnh giới, nếu thứ kéo lên bất thường thì cho nó một đao luôn. Sau đó hai tay kéo vút lên, xách tấm lưới lên khỏi mặt nước bằng sức mạnh vô cùng, cá tôm tươi sống nhảy tanh tách, mà giữa đám tôm cá, lại có một thứ bị rong bao kín, không hề nhúc nhích.
Hoa Nghi mở lưới, gạt rong ra, lại phát hiện bên trong có một “người”.
Nếu không phải trên cổ hắn có vây như cá, dưới eo là đuôi cá, thì hắn cơ hồ là một nam nhân thanh niên.
Tiếp đó, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bốn con mắt, người này rời khỏi nước, như thú nhân từ hình thú biến thành hình người, vây cá lại chậm rãi biến mất, mau chóng giấu vào cổ, đuôi cũng chẳng thấy đâu, biến thành đôi chân dài trần trụi.
Trường An chớp chớp mắt: “Thú nhân biến thành cá, thú ngư”
“…” Hoa Nghi trầm mặc một hồi, hơi bất đắc dĩ giải thích cho đứa trẻ trên núi vô tri này, “Đây là giao nhân, nhưng nghe nói họ sống dưới biển sâu, từng ấy năm qua, rốt cuộc là thật hay giả thì chưa ai từng thấy, không ngờ cư nhiên thật sự có… Nhưng kỳ lạ thật, sao giao nhân lại đến bờ biển nhỉ”
Hoa Nghi ngồi xổm xuống, thò tay thử áp vào cổ người này, phán đoán: “Sống.”
Giao nhân này bị bầm nhiều chỗ, vai có một vết thương, chẳng biết là bị thứ gì rạch, da thịt tróc cả lên, sâu sắp thấy xương, bị ngâm nước nhợt màu, từ dưới cổ kéo thẳng đến dưới xương bả vai, đại khái là mất máu quá nhiều nên ngay cả môi cũng tái nhợt.
Trường An thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, khó nhịn được đưa tay chọc chọc chỗ da trần của giao nhân nọ, Hoa Nghi đen sì mặt đánh văng tay y, quát: “Sờ mó cái gì”
“Da mềm này.” Trường An ngạc nhiên nói, “Ta còn tưởng là có vảy cá chứ.”
Hoa Nghi: “…”
Trường An nói năng hùng hồn lý lẽ: “Thú nhân sau khi biến thành người cũng có lông, sao ngư nhân thì không có vảy”
Hoa Nghi đau dạ dày hỏi: “Lông gì Lông ở đâu”
Trường An chỉ chỉ tóc y, lại chỉ chỉ đám lông không mỏng không dày trên cánh tay y, cuối cùng còn nhìn xuống háng y một cái.
Hoa Nghi trầm mặc rất lâu, không biết nên thảo luận chuyện “lông” và “vảy” này thế nào, chỉ có thể xua tay một cách đơn giản và thô bạo, mắng: “Ngươi… Ngươi xéo đi cho ta.”
Thấy Trường An vẫn nhìn đăm đăm giao nhân hôn mê như một vật lạ, y rốt cuộc không nhịn được nữa, cởi lớp da thú ngoài cùng ra quấn cho giao nhân trần truồng, đẩy vai Trường An, nổi giận đùng đùng: “Nhìn gì mà nhìn Nam nhân cởi truồng có gì đáng nhìn, tự nhìn mình đi! Giao nhân cũng lao lên bờ biển, dưới đáy biển chưa biết phải thế nào, còn không mau quay về – tên nhóc chết tiệt ngay cả bơi chó cũng không xong này!”