Nữ thủ lĩnh cực bắc A Hách La từng nổi danh một thời.
Nghe nói ngoại trừ bà ta thì phụ thân còn có hai nhi tử khác, nhưng rất kỳ lạ là hai ca ca này đều chết non chưa kịp trưởng thành. Phụ thân A Hách La đành phải gả bà cho một dũng sĩ trong bộ lạc, sau đó để con rể làm thủ lĩnh.
Tiếc thay ông cha chết tiệt mắt mờ cả đời, sắp chết cũng còn nhìn lầm, không nhận ra con rể là hạng vô dụng, lão thủ lĩnh mất chưa đến ba năm, con gái và con rể đã phản ngay trong một ổ chăn.
A Hách La bình tĩnh làm mất quyền lực của trượng phu, sau đó huyết tẩy chính bộ lạc của mình, rồi dùng thủ đoạn lôi đình giam lỏng trượng phu, từ đây tự lập làm thủ lĩnh.
Bà dẫn bộ lạc chinh chiến cực bắc, dường như trong xương cốt chảy dòng máu hiếu chiến, tuy lúc này còn chưa thể chinh phục cực bắc nhưng danh tiếng nữ vương cực bắc đã truyền đến chỗ thú nhân của hai đại lục nam bắc.
A Hách La vốn định dùng hắc ăn hắc, điểu nhân xưa nay giỏi ẩn nấp, trước khi Sơn Khê phát hiện ra họ, thì A Hách La đã tìm hiểu rõ địa hình nơi này, bà ta vốn tính dẫn dụ thú nhân trong sơn động ra đây rồi lén theo về, sau đó nửa đêm tập kích xử lý những thú nhân này, để tự mình chiếm lĩnh sơn động, nào ngờ Hoa Nghi thủ lĩnh thú nhân trẻ tuổi chủ động tiếp nhận bọn họ, còn phát hiện thú nhân có cánh trốn trên không trung.
Về phương diện đi săn thì thú nhân trên cạn đích xác có ưu thế lớn hơn nhiều so với thú nhân có cánh, A Hách La hoành hành cực bắc mười mấy năm, xưa nay có thể ra tay nhẫn tâm, cũng kết giao được bằng hữu, biết lựa chọn thế nào là sáng suốt nhất.
Bà ta cũng đã biểu đạt thành ý của mình, trong ánh nhìn chăm chú lấp lánh phát sáng của A Diệp, chia quá nửa thảo dược cho bộ lạc thú nhân, dược liệu của thú nhân có cánh hi hữu mà hiệu nghiệm, Trường An uống thuốc xong liền hạ sốt, có thể đi lại khắp nơi.
Thái độ của Hoa Nghi đối với A Hách La lập tức chân thành hơn không ít.
Về phần giao nhân thì vẫn hoàn toàn chẳng cách nào trao đổi.
Nghe nói họng và tai giao nhân không giống với chủng tộc khác, họng họ có thể phát ra âm hết sức có hạn, vào tai thú nhân từ đầu đến cuối mỗi một âm điệu “a a a a”, chỉ đồng loại mới có thể phân biệt chỗ khác nhau rất nhỏ trong âm thanh ấy.
Ba ngày sau, đám Sách Lai Mộc trở về, ngay cả Sách Lai Mộc trước nay luôn tỏ ra như không gì không biết cũng phải thúc thủ vô sách với “A A A” này.
“A A A” còn hơi hèn, bị Trường An đánh khóc một lần liền bám dính Trường An như cái đuôi, từ sáng đến khuya, ăn cơm cũng đi theo, dạy Lộ Đạt luyện đao cũng đi theo, nếu không phải Hoa Nghi đạp cho một phát thì chỉ sợ ngay cả buổi tối đi ngủ hắn cũng phải rúc đến bên cạnh Trường An.
Chẳng biết là trí lực của toàn thể giao nhân đều có hạn, hay “A A A” bị thứ gì đó đập hỏng đầu óc, hắn hệt như một tên nhóc, cảm xúc biểu đạt cực kỳ rõ ràng, vui là cười ha ha, không vui là khóc oa oa, cười không ngừng, khóc cũng không thôi.
Rốt cuộc, sau khi Trường An khỏi đợt cảm mạo chết người này, Hoa Nghi thật sự không thể nhịn được tên “A A A” mặt trơ trán bóng nữa, để mắt khỏi thấy lòng khỏi phiền, y liền xách cổ Trường An lên núi.
Sách Lai Mộc và Tạp Tá tuần tra ở bờ biển mấy ngày, phát hiện nước biển mỗi ngày đều dâng lên, thời điểm hoàng hôn lại rút xuống, không ít thứ dưới biển đều bị dạt vào bờ, thú nhân bởi vậy khỏi xuống biển nữa, chỉ nhặt nhạnh ở bờ biển là đã thu hoạch không ít.
Ngay cả san hô gần biển cũng nhan nhản như rong, nhặt hết đợt này lại đến đợt khác. Chỉ là trước mắt chẳng ai có tâm tư chơi với mấy thứ bình thường cũng coi như vô giá này.
Sách Lai Mộc hết sức lo lắng, luôn cảm thấy dưới biển rộng dường như có một loại năng lượng cực lớn đang nôn nóng chờ bùng nổ – chỉ là biển cả quá rộng, đại lục cũng quá rộng, không biết sẽ bùng nổ đến đâu.
Bởi vậy hắn kêu người khẩn cấp dùng những tảng đá lớn và gỗ dựng một căn nhà nhỏ tạm thời trên đỉnh núi gần biển làm trạm gác, lệnh cho thú nhân và thú nhân có cánh ở chung phái người luân phiên lên đó, tùy thời cảnh giác động tĩnh dưới biển.
Mỗi một ngóc ngách của căn nhà nhỏ đều dùng da thú che kín để ngừa gió lùa, bên trong rất sơ sài, chỉ có cái bếp hầm tạm thời đào ra, bên cạnh bếp trải da thú xuống đất, xem như dùng để ngủ.
Chập tối, Hoa Nghi nhóm lửa, cẩn thận nướng mấy con cá to, Trường An ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi, trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng củi cháy đồm độp, cùng với tiếng sóng biển từ bên ngoài truyền vào.
Âm thanh ấy khiến Hoa Nghi có ảo giác như hai người đã cùng nhau đi đến cuối trời vậy.
Không ai hỏi, Trường An rất ít chủ động mở miệng, vì thế Hoa Nghi liền dịch mông lại gợi chuyện: “Sáng sớm hôm nay, sao Lạc Đồng lại đánh đứa con bảo bối kia”
Trường An nói: “Lạc Đồng muốn cho con ông ta cùng học đao với Lộ Đạt, hỏi ta có chịu dạy hay không.”
Vết thương ở chân Lạc Đồng mãi chưa khỏi, cả ngày dùng chăn che lấp không trông thấy, kỳ thật bên trong rữa nát đến độ có thể nhìn thấy xương, ngay đến A Hách La cũng nói không có biện pháp – trừ phi cưa đứt cả chân, may ra có thể giữ được tính mạng.
“Kết quả là con trai ông ta bị ép hiếm thấy nói với ta một câu,” Trường An thêm củi, nét mặt hơi tế nhị, “Gã nói không muốn học cách giết người, cũng không dám, gã chỉ muốn học cách lắp chuôi đao thôi… Việc này thì ta không biết.”
Hoa Nghi sửng sốt giây lát, bỗng nhiên bật cười: “Tiểu gia hỏa lòng ôm ‘chí lớn’ này, trái lại hơi giống ta lúc nhỏ.”
Trường An thấy cá đã nướng chín, liền cầm lấy bắt đầu gặm: “Ngươi lúc nhỏ cũng muốn học cách lắp chuôi đao à”
“Không có.” Hoa Nghi nói, “Lúc nhỏ ta muốn sau khi trưởng thành đi theo đội săn bắn mỗi ngày ra ngoài săn thú.”
Trường An không hiểu gì hết – y thấy hiện tại họ làm chính là việc của đội săn bắn mà.
“Con trai của thủ lĩnh không giống với người khác, sau khi lớn lên không phải thủ lĩnh thì là trưởng lão, tương lai là người nắm giữ quyền lực, sao có thể đi săn bắn như người ta”
Trường An mải ăn đến mức trên quai hàm toàn là nhọ, Hoa Nghi trông thấy, giọng điệu bất giác nhu hòa hơn vài phần, khẽ giải thích: “Hiện tại chúng ta bận chạy trối chết, cái gì cũng không có, nhưng qua mùa đông này, thời tiết chung quy sẽ dịu đi, không còn khó sống, đến lúc đó mỗi người có cách nghĩ của riêng mình, chỉ uy mà không trọng thì làm sao áp chế quyền lực trong tay Ngươi đương nhiên phải có khí độ tôn quý, săn bắn trồng trọt không phải việc của thủ lĩnh trưởng lão.”
Trường An nghe thế, suy ngẫm một lúc nhưng vẫn chẳng hiểu, may mà y xưa nay không nghĩ ra thì thôi, tuyệt không xoáy vào bế tắc như Sách Lai Mộc.
Y bỏ cuộc, Hoa Nghi lại không chịu buông tha, giọng điệu mặc dù vẫn nhu hòa, trong ánh mắt lại có sự phức tạp và săm soi không nói rõ được, ẩn ý hỏi: “Tỷ như ngươi, nếu ngươi tương lai nhất hô bá ứng, một câu nói ra có cả đống người làm việc giúp, nhưng lại có kẻ khác muốn cướp quyền lực này khỏi tay ngươi, ngươi sẽ thế nào”
Trường An hỏi ngược lại: “Ta nói một câu kêu người khác làm việc giúp ta, thế ta làm gì”
Hoa Nghi nhìn vào mắt y: “Ngươi chẳng cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ sự cung kính của người khác đối với ngươi là được.”
Trường An thoáng chốc đã gặm sạch một con cá, chỉ còn lại bộ xương to, ném xuống bếp, tùy tay lau miệng, cầm con thứ hai, dửng dưng nói: “Nào có chuyện như vậy Ngươi nằm mơ thôi.”
Y dùng chiếc răng nanh nhỏ nhòn nhọn nhanh nhẹn xé da cá, nóng đến mức nói chuyện cũng không rõ, lại hiếm thấy lên mặt kẻ cả, giọng điệu rõ ràng là giáo dục Hoa Nghi như tiểu nô lệ Lộ Đạt: “Trái cây ven đường người người đi qua, nếu chẳng ai thèm hái, thế khẳng định không phải chua thì là có độc. Một trả một mới có thể lâu dài, bằng không giống như một cái cọc gỗ, ngươi cứ đẩy sang một bên mãi, nó đương nhiên chẳng đứng được bao lâu là đổ mất.”
Hoa Nghi cười khổ một tiếng, chìa tay lau nhọ trên mặt y: “Nào có đơn giản như vậy, được rồi, ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu.”
Trường An né một chút, than thở: “Ta nói sai chỗ nào”
Hoa Nghi im lặng một hồi, quả thật cũng chẳng chỉ ra được là chỗ nào sai.
Trầm mặc một lúc, y đột nhiên nói với Trường An: “Ta có một ca ca ruột thịt, từ nhỏ rất tốt với ta, một ngày nọ, hắn nghe nói cha muốn cho ta cưới con gái thủ lĩnh bộ lạc khác, liền nghĩ rằng cha muốn để ta kế thừa thủ lĩnh, thế là hắn dẫn người giết sạch cha ta và mấy ca ca khác.”
Y nói bình bình đạm đạm, Trường An nghe mà ngây ra, ngay cả cá cũng quên nhai.
“Hắn vốn cũng muốn giết ta, nhưng ta chạy mất.” Hoa Nghi đưa tay sờ tóc Trường An, động tác thân mật, lời nói lại khiến người ta phát rét, “Ngươi xem, ngươi nói cũng không tính là sai, một trả một, hắn muốn được vị trí thủ lĩnh, thì phải thí phụ sát huynh trước, nhưng việc thí phụ sát huynh này cũng chẳng hề gì đối với hắn, trong lòng hắn mấy chục năm như một ngày, không có một chút tình cảm với chúng ta, như thể giết heo, mỗi người một đao, những huynh đệ cốt nhục trói buộc này, đâu tốt bằng bảo tọa thủ lĩnh bộ lạc”
Chuyện y nói Trường An mới nghe lần đầu, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hoa Nghi thấy Trường An sững sờ, đột nhiên có cảm giác như mình đã giẫm một vết chân bẩn lên nền tuyết sạch sẽ. Trên nền tuyết trắng tinh đẹp cực kỳ, nhưng đứa trẻ bướng bỉnh lại luôn phải chọn nơi người khác chưa giẫm mà giẫm một phát, giẫm xong vừa cảm thấy đáng tiếc đau lòng, vừa cảm thấy vui sướng cao hứng.
Y nghĩ như vậy, rồi bất ngờ ôm lấy cổ Trường An, Trường An không hề phòng bị, để y kéo thẳng vào lòng, sau đó hơi thở cho dù trong gió lạnh vẫn nóng hổi như lửa của nam nhân phả đến, kề lên môi với một chút cưỡng bức và xâm lược.
“Hiểu được tiếng người chứ” Trường An hỏi với giọng khàn khàn.
Giao nhân ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt mù mờ – hiển nhiên là không hiểu.
Trường An đánh giá hắn một hồi rồi nhấc mã đao lên thả hắn ra. Giao nhân nọ vừa thấy thế thì lập tức giở lại thói cũ, nhe răng muốn lao tới, không ngờ mã đao vốn đã dịch ra tức khắc đập xuống như một cánh cửa, vừa vặn nện cái chát lên lưng hắn, giao nhân chưa kịp bò dậy hoàn toàn đã bị đập mạnh xuống.
Lần này cơ hồ đập lòi nội tạng giao nhân, khiến hắn bị sặc, suýt nữa phun máu, trước mắt tối sầm, giao nhân lại ngất đi.
Hoa Nghi từng qua lại với điểu nhân. Thú nhân xưa nay không vừa mắt là xông lên đánh đánh giết giết, thỉnh thoảng có âm mưu quỷ kế, nhưng rốt cuộc cũng động thủ đúng như bản chất, bởi vậy theo bản năng rất không muốn gặp đám âm độc ở nơi lạnh nhất này.
Song trong lòng y lại có suy tính khác – độc vật chính là mệnh của thú nhân có cánh, nhưng xưa nay “chữa bệnh” và “đòi mạng” không phân biệt. Những lời của Hoa Nghi lúc trước chẳng qua là dùng để an ủi A Diệp thôi, chứ bản thân y cũng hiểu được, bộ lạc mình trước mắt nguy hiểm nhất, chính là thiếu thảo dược.
Trong nhóm thú nhân có cánh này, nam nhân thân thể khỏe mạnh chỉ được hai ba người, đại khái cũng là một bộ lạc chạy nạn, dõi mắt nhìn qua có thể nói là lớp già lớp nhỏ.
Vốn dĩ thú nhân có cánh thoạt nhìn không cao khỏe lắm, hơn nữa đầu nhỏ cực kỳ, vô luận nam nữ đều là dáng vẻ khiếp nhược co đầu rụt vai, lại thêm lặn lội đường xa, càng khiến mặt mày xanh xao.
Nếu không phải thú nhân có cánh vốn sống trên băng nguyên cực bắc, rất giỏi chịu lạnh, thì Hoa Nghi hoài nghi họ có thể tự làm mình chết luôn.
Cho nên hơn hai mươi thú nhân cao lớn này chặn trước mặt họ, là vô cùng có sức uy hiếp, đối phương lập tức dừng chân.
Giây lát sau, một người đàn bà bước ra khỏi đám điểu nhân này, đánh giá bằng ánh mắt thú nhân thì người này thật sự xấu cực kỳ, phải quan sát cẩn thận một phen, mới có thể nhận ra là một nữ nhân.
Mái tóc dài tết thành mấy bím nhỏ buông sau lưng, khuôn mặt bé đến mức tưởng như từng bị cửa kẹp, khóe mắt có không ít nếp nhăn, thoạt nhìn hơi lớn tuổi, dáng vẻ rất thảm hại.
Dẫu như thế, so với đồng bạn thì bà ta lại có vẻ tương đối bình tĩnh, người đàn bà vừa giơ tay thì đám thú nhân có cánh đó liền tự động nhường ra một lối – ai là đầu lĩnh, khỏi cần nói cũng biết.
Thú nhân có cánh không giống giao nhân ẩn sâu dưới biển – sinh thời chưa ai từng gặp, họ cùng ở trên đại lục, từng có xung đột với thú nhân, vào lúc này gặp phải đối phương, tức khắc đều hơi căng thẳng.
Hoa Nghi híp mắt, đưa tay ngăn các huynh đệ nóng lòng muốn xông đến đánh nhau ở đằng sau, tự mình tiến lên một bước, cách hơn chục bước đối mặt với nữ thủ lĩnh thú nhân có cánh kia.
Nữ thủ lĩnh suy nghĩ một hồi – với sức chiến đấu của họ, đối đầu với những thú nhân này ở đây dường như là tuyệt không có phần thắng, vả lại hoàn cảnh tệ đến mức này, chẳng ai muốn bởi vì tranh đấu không sợ sệt mà tổn thất sức chiến đấu.
Vì thế bà buông cây gậy như quyền trượng trên tay, hai bàn tay trần duỗi ra, dùng giọng nói nhẹ nhàng của riêng bộ tộc họ mà nói: “Chúng ta không có ác ý, chỉ tìm một nơi tránh mùa đông giá rét, nếu xông nhầm vào địa bàn của các vị, chúng ta có thể lập tức rời khỏi.”
Mấy thú nhân có cánh trẻ tuổi khỏe mạnh phía sau nữ thủ lĩnh đều tức giận ra mặt, nhưng mà đại khái là vị thủ lĩnh này bình thường rất có uy, dù rằng trong lòng không thống khoái song chẳng ai dám hé răng.
Hoa Nghi gật đầu.
Nữ thủ lĩnh quay người lại xua tay nói với đồng bạn: “Đổi đường.”
Một người trẻ tuổi ở gần nhất mở miệng dường như muốn nói, bị thủ lĩnh nhìn lướt qua, rốt cuộc nén xuống.
Bọn họ quay người lại, một tiểu nữ hài thú nhân có cánh vị thành niên bất cẩn ngã trên tuyết địa, cô thét lên một tiếng nho nhỏ, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Nữ thủ lĩnh thở dài, khom lưng luồn tay qua nách đỡ tiểu nữ hài dậy, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô.
Tiểu nữ hài ủy khuất đỏ hoe mắt nhìn bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không đi nổi nữa.”
Thú nhân có cánh nói chuyện vốn như hát, do đứa trẻ nói ra càng nhẹ nhàng như làm nũng vậy, khiến lòng người vô cớ đau xót – nhưng dù xót xa hơn thì bọn họ cũng là điểu nhân trong máu có độc.
Nữ thủ lĩnh còn chưa kịp nói gì, Hoa Nghi vẫn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng, y hỏi: “Ta từng nghe nói trên đại băng nguyên có một vị nhân vật tài ba, là một người phụ nữ, tên A Hách La, thật sự có người như vậy sao”
Nữ thủ lĩnh dừng chân quay đầu lại, trong ánh mắt mà khóe mắt có nếp nhăn ấy lóe lên tia sáng sắc bén, không mảy may bởi vì bề ngoài thảm hại mà giảm bớt.
Bà ta trầm mặc giây lát rồi ngắt từng chữ nói: “Ta chính là A Hách La.”
Hoa Nghi hỏi: “Đã là thú nhân có cánh, thế các người có thảo dược chứ”
A Hách La dường như hơi bất ngờ, ngôn ngữ lại vẫn hết sức thận trọng, bà nói: “Chúng ta đương nhiên có, cho dù không có thảo dược thì còn có bí dược khác, dẫu bí dược cũng dùng hết, chúng ta còn biết sử dụng động vật khác làm thuốc.”
Hoa Nghi nở nụ cười: “Lời nữ vương cực bắc nói, không cho phép ta không tin – chúng ta có một sơn động gần biển đủ lớn, còn có thức ăn nữa, nếu các người bằng lòng thì có thể tiếp nhận các người tạm lánh một mùa đông.”
Đừng nói thú nhân có cánh, ngay cả Sơn Khê cũng sửng sốt ra mặt.
Nữ thủ lĩnh A Hách La không hề lộ ra vẻ gì là vui mừng, cẩn thận đánh giá Hoa Nghi một phen, hỏi: “Ta cho rằng… Thú nhân không hề muốn nhìn thấy huynh đệ đồng tông hai cánh của họ.”
Vị nữ vương cực bắc này hiển nhiên cực giỏi thuận thế làm việc, dù rằng thái độ do dự, lời nói lại biến thành huynh đệ “đồng tông” hai cánh.
Hoa Nghi tự nhiên cũng biết tiếp lời: “Nếu đại tai nạn như vậy cũng không thể làm cho mọi người viễn cổ vốn cận thân giải hòa, chỉ sợ chúng ta sẽ bị chôn vùi dưới đất như mười hai thiên thần năm đó, ngài nói phải chứ”
A Hách La hỏi: “Thủ lĩnh trẻ tuổi, ngươi muốn được gì khi thu lưu chúng ta”
Hoa Nghi nói: “Trừ dược thì các ngươi có thể cho gì khác”
A Hách La khẽ cười khẩy: “Chủng tộc có cánh chúng ta, là sủng nhi của thiên không, sẽ không thần phục bất cứ một ai.”
Hoa Nghi cười ha ha: “Ai cần các ngươi thần phục Tương lai chúng ta ở trên đại lục bách thú chen chúc, các ngươi phải ở cực bắc chim không thèm tới ỉa kia, dù các ngươi thần phục, thật sự có thể ở cùng sao Ta cho rằng nữ vương cực bắc là một nhân vật tài ba, thì ra cũng chỉ là một phụ nhân có lòng dạ tiểu nhân.”
A Hách La không hề nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn Hoa Nghi, chậm rãi vuốt quyền trượng.
Hoa Nghi nói tiếp: “Không bàn đến thủ đoạn chiến đấu, ta thừa nhận, các huynh đệ biết bay có ưu thế khiến chúng ta khó giải quyết, nhưng chỉ bằng săn bắn dưới đất mà nói, thì tộc thú nhân khẳng định chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.”
Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn không trung, nói: “Ta vẫn nói câu đó, ta thừa nhận các ngươi có sự lợi hại của các ngươi, nhưng nếu đánh nhau, chúng ta chưa chắc sợ hãi, đã đến nông nỗi này, gặp thiên tai thân mình chưa lo xong, lại vì nhân họa mà đấu đến một mất một còn, ta cảm thấy không đáng. Người muốn làm đại sự, lòng dạ không cần quá thâm sâu, nhưng cũng phải có một chút, lòng người luôn phải dung được bằng hữu trước, mới có thể dung được địch nhân, không biết nữ vương cực bắc nghĩ như thế nào đây”
A Hách La bật cười, bà ta đột nhiên đưa tay huýt một tiếng thật dài, kế đó cười nói với Hoa Nghi: “Việc này cũng bị ngươi nhìn ra, người trẻ tuổi, ngươi có bản lĩnh đấy.”
Ngay sau đó, mấy bóng đen từ trên thiên không cực cao hạ xuống, họ bay quá cao, vốn mờ nhạt như chim sẻ, đến gần mới phát giác đó lại là một đoàn đại điểu, từng kẻ hạ đất biến thành hình người, thành mấy chục chiến sĩ tộc có cánh.
Hoa Nghi nhìn mà không thấy đám chiến sĩ đằng đằng sát khí này, vẫn là nụ cười như sóng yên biển lặng, nói: “Mời.”
A Hách La hơi khom người, khi đứng thẳng lần nữa, bà lại là nữ vương cực bắc uy phong lẫm liệt, mấy chục thú nhân có cánh chỉnh tề theo sau, một chút tiều tụy bởi vì đi mấy ngày liền lập tức chẳng tính là gì nữa.
Mọi người không ngờ trường can qua nguy cơ trùng trùng như vậy cứ thế hóa ngọc bạch một cách kỳ lạ.
Trên đường trở về đều tự hiếu kỳ đánh giá lẫn nhau, Hoa Nghi không yên tâm Trường An là bệnh nhân thủ sơn động, muốn về sớm, liền lệnh cho một thú nhân hóa thành thú, cõng cô con gái nhỏ của A Hách La, tiểu cô nương đại khái được cưng chiều từ nhỏ, không giống mẹ chút nào, thình lình bị đặt trên lưng quái vật to lớn như vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám hó hé tiếng nào.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện kẻ to kềnh này rất ngoan, bước đi cực kỳ vững vàng, lông cũng không chọc vào người ta như thoạt nhìn, ngược lại ấm áp dễ chịu.
Họ nhanh chóng về tới sơn động, A Hách La đánh giá nơi sơn động này sở tại, càng nhìn thủ lĩnh bộ lạc trẻ tuổi này với cặp mắt khác xưa.
Nơi gần biển rộng dù lạnh thì cũng có thể xem như nơi ấm áp nhất cả đại lục, sơn động kẹp giữa hai ngọn núi, có thể tránh gió to, vạn nhất dưới biển có động tĩnh gì thì còn có thể chạy lên đỉnh núi tị nạn.
Hoa Nghi lại hơi lo lắng cho Trường An, sau khi dàn xếp nhóm điểu nhân này một cách đầy lý lẽ, liền lén hỏi A Diệp: “Còn sốt không”
A Diệp gật đầu với vẻ lo âu.
Hoa Nghi tiến sâu vào sơn động, tính đi thăm Trường An, song Trường An chẳng nhìn thấy đâu, lại thấy một giao nhân khóc thút thít trước.
Hoa Nghi kinh ngạc phát hiện, giao nhân đã tỉnh nhưng thương tích ngược lại còn nhiều hơn thời điểm vừa bị họ nhặt về, đặc biệt là trên lưng, bầm nguyên một khoảng, một đại nam nhân ngồi dưới đất khóc lóc không thôi, khá là giống Thanh Lương.
Hoa Nghi hỏi: “Hắn sao vậy”
Lộ Đạt đang cầm đao gỗ luyện tập chém, nghe vậy đáp: “Bị đánh khóc.”
Hoa Nghi ngạc nhiên nói: “Bị đánh khóc”
Lộ Đạt bình tĩnh trả lời: “Tên này không hiểu tiếng người, vừa tỉnh lại là giương nanh múa vuốt muốn cắn người ta, bị Trường An đánh cho một trận, bị đánh xong liền thành con cọp giấy, cùng một loại với phế vật Thanh Lương kia, ngồi ở đó khóc suốt, ta thấy khóc phải một buổi sáng rồi.”
Hoa Nghi: “…”
Y nhìn Trường An vẫn quấn da thú rúc trong góc tường, chỉ thấy vị đánh người lúc này đang ốm đau bệnh tật, ỉu xìu tựa lên đó, nhắm mắt lại chẳng biết là ngủ hay tỉnh, chốc chốc lại ho khẽ vài tiếng, yếu đuối cực kỳ, thoạt nhìn cũng có chút tội nghiệp.
Vị bị đánh này thì, thân thể khỏe mạnh không dám nói, tốt xấu gì cũng có tướng tá đàng hoàng, nhưng mà chỉ lo ngồi trước mặt y gào khóc ầm ĩ không thôi.
Hoa Nghi cảm thấy mình một lần nữa được chứng kiến kỳ cảnh, còn đặc biệt quan sát nước mắt của vị giao nhân này một chút – không có gì khác biệt với người ta, cũng chẳng biến thành châu, quả nhiên truyền thuyết toàn là nhảm nhí cả thôi.
Lần này, trong sơn động nho nhỏ, tam đại chủng tộc xem như đủ hết… Dù rằng có một tộc thoạt nhìn thương tâm muốn chết.