Trường An dùng khuỷu tay thụi vào ngực Hoa Nghi, giãy giụa trốn ra, ho đến kinh thiên động địa – y bị hóc xương cá.
May mà là xương nhỏ và chưa hóc thật, Trường An ho một lúc rốt cuộc phun ra được. Hoa Nghi bưng ngực bị y đánh đau nhói, ánh mắt thâm trầm nhìn y.
Trường An trợn mắt nhìn Hoa Nghi, cảm thấy chuyện vừa xảy ra quả thực ly kỳ đến mức không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung, hai người trừng nhau hồi lâu, y mới hỏi một câu với giọng điệu rất gây hấn: “Ngươi làm gì đấy”
Hoa Nghi thản nhiên nói: “Hôn ngươi.”
Trường An: “…”
Dù là đồ ngốc cũng biết hai chữ “hôn ngươi” này là có ý gì, Trường An tuy hơi khuyết thiếu thường thức nhưng còn chưa ngốc nghếch đến mức đó, trực giác muốn hỏi một câu “Ngươi hôn ta làm gì”, song lời ra đến môi lại bị y nuốt xuống – nghe quá ngu, y không nói được.
Tính đến giờ, Trường An đã sinh sống trong bộ lạc hơn nửa năm, cho dù y không để ý lắm, nhưng nghe nhiều thấy quen, cũng biết đại khái nhà người khác sống như thế nào.
Y thậm chí từng nghĩ, nếu A Lan còn thì y sẽ cưới A Lan.
Trường An săm soi nhìn Hoa Nghi, hoài nghi đối phương uống nhầm thuốc.
Hoa Nghi rèn sắt nhân khi còn nóng, nói trắng ra: “Trường An, theo ta đi.”
Khi Hoa Nghi lần đầu tiên nói như vậy, Trường An không hiểu, lúc này chẳng ai giải thích, kết hợp với chuyện trước đó, Trường An lại tự thông. Y xưa nay nghĩ gì đều hiện cả ra mặt, vừa nghe như vậy tức khắc lộ vẻ hoang mang, có phần mất phương hướng.
Vì thế Hoa Nghi giảo hoạt lui một chút, nhìn y chằm chằm hỏi: “Ta đối đãi ngươi có tốt không”
Trường An gật đầu nói: “Tốt.”
Hoa Nghi tiếp tục dụ dỗ: “Theo ta, ta tốt với ngươi cả đời.”
Trường An hỏi vặn lại: “Nếu không về sau ngươi sẽ không tốt với ta nữa sao”
Hoa Nghi duỗi chân áp lên tường, cười nói với vẻ cao thâm khó lường: “Làm sao có thể như thế được”
Với việc kiểu này, Trường An hoàn toàn mù tịt, thế là y bỏ xiên cá xuống, ngồi nghiêm chỉnh như thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cân nhắc cẩn thận.
Hoa Nghi nhìn y dường như thấy thú vị, bỗng chìa tay nắm nhẹ mắt cá chân Trường An, không hề dùng sức lực, chỉ dùng mấy ngón tay mà gãi, khiến Trường An hơi ngứa.
Nhưng họ bình thường đùa giỡn quen rồi, bởi vậy Trường An không hề để ý, chỉ phủi cẳng chân: “Đừng làm loạn.”
Ngón tay Hoa Nghi linh hoạt chui vào ống quần, bị quần áo dày cộp đè lên, phảng phất dính trên da Trường An, y chậm rãi vuốt ve, đồng thời sấn đến, dùng tay kia ôm hông Trường An, kề tai thấp giọng nói đầy xấu xa: “Theo ta không tốt sao Ngươi còn chưa biết chuyện sung sướng nhất là gì, ta có thể dạy ngươi…”
Y nói như vậy, bàn tay lạnh lẽo liền xuyên thấu qua mấy lớp quần áo dày may bằng da thú mà thăm dò vào.
Ngón tay y cực lạnh, lòng bàn tay lại nóng, da thịt dán vào nhau, phảng phất mang đến một loại xao động kỳ dị.
Thiếu niên dễ dàng bị nhen lên dục hỏa, phương diện này Hoa Nghi lại khá có thủ đoạn, rất nhanh chóng, biểu cảm vốn mê hoặc của Trường An quả thực phải biến thành mù mờ. Y theo bản năng vừa trốn vừa lui, phản kháng cũng không mạnh mẽ lắm, giống như một con mèo bị tóm gáy, không biết móng vuốt nên cào vào đâu.
Lúc A Lan nói thích y, cũng chưa từng động tay động chân với y như vậy, cách bày tỏ cường thế rồi lại ôn nhu đó, luôn khiến y trong áy náy lại mông lung cảm thấy một chút ngọt ngào, nhưng Hoa Nghi thì khác, lưng Trường An cong lên – “sung sướng” y chưa cảm nhận được, lại cảm thấy sự nguy hiểm từ trong động tác của đối phương trước, giả như y có lông thì chắc đã xù hết lên rồi.
Rốt cuộc, khi tay Hoa Nghi bóp một vòng lưng y, sắp luồn vào quần, Trường An mặt đỏ tai hồng bắt lấy tay đối phương, hệt như lửa đốt mông, nhảy lên trốn đến bên kia nhà, cảnh giác trừng mắt nhìn Hoa Nghi – cái khác thì không hề gì, nhưng quần không thể tùy tiện cởi, Trường An vào lúc này quyết định phải cẩn tuân sư huấn.
Hoa Nghi chậm chạp ngửi ngón tay tác quái cả buổi, liếm khẽ một chút làm như trên đó dính mật vậy, đoạn liếc nhìn Trường An, không từ bất cứ thủ đoạn nào, sau khi dụ dỗ lại thay bằng khích tướng, hỏi: “Sao nào, không dám hả”
Vẻ đỏ ửng nhàn nhạt trên mặt Trường An chậm rãi mất đi, y suy nghĩ một hồi, cuối cùng nét mặt nghiêm trọng lắc đầu, hỏi: “Ý của ngươi cũng giống A Lan sao”
Hoa Nghi nghĩ bụng, cái rắm, làm sao có thể giống nhau được
Nhưng khác biệt phương diện này, nói ra chắc Trường An cũng chẳng hiểu, cho nên Hoa Nghi lơ đễnh gật đầu, không biết xấu hổ làm người ta lầm đường: “Không khác mấy.”
Trường An cúi đầu, chỉnh lại quần áo bị y làm cho lộn xộn đến kín bưng, cuối cùng quyết đoán nói: “Không được, ta cảm thấy có lỗi với A Lan.”
Cụ thể có lỗi với A Lan như thế nào, đạo lý phương diện này Trường An không hiểu lắm, y chỉ mang máng có cảm giác như vậy thôi.
Hoa Nghi không ngờ tiểu tử ngốc này đột nhiên thốt ra một câu như vậy, thở dốc vì kinh ngạc, suýt nữa đau sốc hông: “A Lan A Lan không còn, ngươi có lỗi với cô ta kiểu gì được”
Trường An thản nhiên đáp: “Không nói rõ được.”
Nếu y thật sự nói ra một hai ba, Hoa Nghi dựa vào miệng lưỡi, có thể lập tức bẻ lại, nhưng bốn chữ “không nói rõ được” lại quá lợi hại, khiến Hoa Nghi lập tức á khẩu.
Khi thấy ăn không được, trong bụng y vốn còn vài phần dè dặt, nửa đêm vắng người, trong lòng cũng sẽ rối rắm một phần, lo âu tương lai rồi suy tư hiện tại một chút. Nhưng mà ban nãy vừa hôn vừa sờ một lúc lâu, trong lòng Hoa Nghi đã sớm có hỏa, chỉ hận không thể lôi người tới làm luôn, sớm chẳng còn lý trí gì đáng nói, khó chịu như thể tim gan bị cào vậy.
Mùi giống đực nồng nặc quá mức khiến Trường An cũng cảm thấy hơi xấu hổ, y vác đao đẩy cửa chui ra ngoài: “Ngươi… Ôi, ngươi cứ ăn đi, hình như có gió rồi, ta ra ngoài coi thử xem sao.”
Chút láu cá trong lòng Hoa Nghi một lần nữa ló đầu, y đột nhiên đứng dậy, xông đến ôm chặt lấy Trường An từ sau lưng, quyết định rút củi dưới đáy nồi, nói: “A Lan khi đó nói thích ngươi, muốn gả cho ngươi, nhưng ngươi không đồng ý, khiến cô ta đến chết cũng phải tiếc nuối, trong lòng ngươi không khó chịu sao”
Thân thể Trường An cứng đờ.
Hoa Nghi thở dài, hạ giọng càng thấp hơn: “Biển rộng không biết sẽ ra sao, mùa đông không biết dài cỡ nào, cũng chẳng biết liệu có địch nhân đột nhiên chui ra tranh chỗ với chúng ta hay không… Chuyện đang yên đang lành, chỉ chớp mắt là không còn như Cát Lạp, không phải ngươi đã nhìn thấy rồi ư Nếu ta cũng giống Cát Lạp, bỗng nhiên mất đi, ngươi không nhớ ta sao Không buồn sao Ngươi muốn hối hận một lần nữa sao”
Nếu tình cảnh này bị Sách Lai Mộc nhìn thấy, chắc phải nói y đê tiện tột cùng.
Nhưng mà nam nhân khi t*ng trùng lên não, đại khái đều sẵn lòng dùng mọi thủ đoạn.
Trường An quả nhiên mặc y ôm, không giãy giụa nữa.
Hoa Nghi ở sau lưng nơi Trường An không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dương dương, cười đê tiện, cho là sắp vào tay rồi.
Nhưng lúc này, Trường An đột nhiên dùng chuôi đao gạt tay y ra, nói: “Ta sẽ không để ngươi chết như Cát Lạp.”
Hoa Nghi sửng sốt, lại thấy thiếu niên tiến lên vài bước, trong mắt là sự kiên định hoàn toàn bất đồng với sự mù mờ vừa nãy, y vác mã đao trên vai, giọng điệu bình đạm mà chắc chắn: “Ngươi sẽ không chết, ta cam đoan… đến ngày cuối cùng ta sống, ngươi cứ yên tâm đi.”
Câu này là lời hay, Hoa Nghi vốn nên cao hứng, nhưng nó lại dễ dàng dập tắt dục hỏa rục rịch trong lòng y, giữa đám tro tắt lụi đó sinh ra một chút cảm thụ không nói rõ được.
Nói xong câu này, Trường An liền theo lệ ra bờ biển tuần tra.
Hoa Nghi sững sờ nhìn y, cho đến khi bóng lưng y biến mất, sau đó bỗng nhiên cho mình một cái tát rõ vang.
Kể từ đó, trong ba ngày hai người trực trên núi, Hoa Nghi không còn động tay động chân lung tung nữa. Chỉ là, đôi khi Trường An đang ngủ, y sẽ nhìn bóng lưng thiếu niên mà ngây ra rất lâu.
Sáng sớm ngày thứ tư, người thay thế họ đến, là Lục Tuyền cùng một thú nhân có cánh, Hoa Nghi dặn dò vài câu đơn giản, nhưng chính vào lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Hoa Nghi nhớ đến sự lo lắng của Sách Lai Mộc, lòng phát lạnh, may mà động đất tới không mạnh lắm, chẳng qua giây lát đã bình ổn rồi.
Thú nhân có cánh mắt tinh, bỗng chỉ về hướng biển rộng nói: “Các ngươi xem sóng bên kia!”
Bốn người tức khắc không dám trì hoãn, cùng lên cao hơn, đến nơi tầm nhìn tốt hơn.
Không trung u ám có vẻ gì đó không tốt, biển rộng dường như bị thứ gì khuấy động, ba đào cuộn dâng, xô lên đá ngầm từng đợt.
Bọt sóng từng đợt càng lúc càng lớn, sau đó quả thực giống thủy triều hơn là sóng biển, trắng xóa một dải, đánh lên bờ biển. Dưới biển giống như có một quái vật xô sóng cả, đánh lên bờ ầm ầm, bị đá ngầm đập về mạnh hơn, rồi lại đến cơn sóng tiếp theo.
Hoa Nghi không hề quay đầu, nói với Lục Tuyền: “Đốt lửa! Đốt lửa!”
Đốt lửa báo hiệu là chuyện họ đã thương lượng từ trước, một khi nhìn thấy khói bay đến từ chỗ trạm gác thì người dưới chân núi lập tức rút lên vùng cao bằng tốc độ nhanh nhất.
Dưới chân núi có Sách Lai Mộc và cả A Hách La nữa, hiển nhiên không cần Hoa Nghi nhọc lòng, mọi người nhanh chóng tề tựu trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy sóng kia bắt đầu biến dạng như thủy triều, tựa như một bức tường nước, cao tới mấy trượng, sóng sau cao hơn sóng trước xô lên bờ, như muốn dời non lấp biển.
Dưới chân mọi người truyền đến chấn động ẩn ẩn, giao nhân “A A A” chợt quỳ xuống đất, hắn không gào khóc, hắn dường như nghe thấy cái người khác không nghe thấy, thay vì quay mặt về phương đông sóng biển dâng đến, hắn lại hướng về phương nam.
Trường An lần đầu tiên nghe thấy giao nhân này hát, có lẽ truyền thuyết là có lý, tiếng ca của giao nhân cực kỳ rung động lòng người, tuy vẫn chỉ có một âm, điệu lại cực kỳ trầm thấp du dương, đượm sự đau buồn không nói nên lời, khiến người ta không nhịn được bị gợi lên nỗi bi thương khi rời xa quê hương, trôi giạt khắp nơi, cơ hồ phải rơi lệ theo.
Nữ thủ lĩnh cực bắc A Hách La từng nổi danh một thời.
Nghe nói ngoại trừ bà ta thì phụ thân còn có hai nhi tử khác, nhưng rất kỳ lạ là hai ca ca này đều chết non chưa kịp trưởng thành. Phụ thân A Hách La đành phải gả bà cho một dũng sĩ trong bộ lạc, sau đó để con rể làm thủ lĩnh.
Tiếc thay ông cha chết tiệt mắt mờ cả đời, sắp chết cũng còn nhìn lầm, không nhận ra con rể là hạng vô dụng, lão thủ lĩnh mất chưa đến ba năm, con gái và con rể đã phản ngay trong một ổ chăn.
A Hách La bình tĩnh làm mất quyền lực của trượng phu, sau đó huyết tẩy chính bộ lạc của mình, rồi dùng thủ đoạn lôi đình giam lỏng trượng phu, từ đây tự lập làm thủ lĩnh.
Bà dẫn bộ lạc chinh chiến cực bắc, dường như trong xương cốt chảy dòng máu hiếu chiến, tuy lúc này còn chưa thể chinh phục cực bắc nhưng danh tiếng nữ vương cực bắc đã truyền đến chỗ thú nhân của hai đại lục nam bắc.
A Hách La vốn định dùng hắc ăn hắc, điểu nhân xưa nay giỏi ẩn nấp, trước khi Sơn Khê phát hiện ra họ, thì A Hách La đã tìm hiểu rõ địa hình nơi này, bà ta vốn tính dẫn dụ thú nhân trong sơn động ra đây rồi lén theo về, sau đó nửa đêm tập kích xử lý những thú nhân này, để tự mình chiếm lĩnh sơn động, nào ngờ Hoa Nghi thủ lĩnh thú nhân trẻ tuổi chủ động tiếp nhận bọn họ, còn phát hiện thú nhân có cánh trốn trên không trung.
Về phương diện đi săn thì thú nhân trên cạn đích xác có ưu thế lớn hơn nhiều so với thú nhân có cánh, A Hách La hoành hành cực bắc mười mấy năm, xưa nay có thể ra tay nhẫn tâm, cũng kết giao được bằng hữu, biết lựa chọn thế nào là sáng suốt nhất.
Bà ta cũng đã biểu đạt thành ý của mình, trong ánh nhìn chăm chú lấp lánh phát sáng của A Diệp, chia quá nửa thảo dược cho bộ lạc thú nhân, dược liệu của thú nhân có cánh hi hữu mà hiệu nghiệm, Trường An uống thuốc xong liền hạ sốt, có thể đi lại khắp nơi.
Thái độ của Hoa Nghi đối với A Hách La lập tức chân thành hơn không ít.
Về phần giao nhân thì vẫn hoàn toàn chẳng cách nào trao đổi.
Nghe nói họng và tai giao nhân không giống với chủng tộc khác, họng họ có thể phát ra âm hết sức có hạn, vào tai thú nhân từ đầu đến cuối mỗi một âm điệu “a a a a”, chỉ đồng loại mới có thể phân biệt chỗ khác nhau rất nhỏ trong âm thanh ấy.
Ba ngày sau, đám Sách Lai Mộc trở về, ngay cả Sách Lai Mộc trước nay luôn tỏ ra như không gì không biết cũng phải thúc thủ vô sách với “A A A” này.
“A A A” còn hơi hèn, bị Trường An đánh khóc một lần liền bám dính Trường An như cái đuôi, từ sáng đến khuya, ăn cơm cũng đi theo, dạy Lộ Đạt luyện đao cũng đi theo, nếu không phải Hoa Nghi đạp cho một phát thì chỉ sợ ngay cả buổi tối đi ngủ hắn cũng phải rúc đến bên cạnh Trường An.
Chẳng biết là trí lực của toàn thể giao nhân đều có hạn, hay “A A A” bị thứ gì đó đập hỏng đầu óc, hắn hệt như một tên nhóc, cảm xúc biểu đạt cực kỳ rõ ràng, vui là cười ha ha, không vui là khóc oa oa, cười không ngừng, khóc cũng không thôi.
Rốt cuộc, sau khi Trường An khỏi đợt cảm mạo chết người này, Hoa Nghi thật sự không thể nhịn được tên “A A A” mặt trơ trán bóng nữa, để mắt khỏi thấy lòng khỏi phiền, y liền xách cổ Trường An lên núi.
Sách Lai Mộc và Tạp Tá tuần tra ở bờ biển mấy ngày, phát hiện nước biển mỗi ngày đều dâng lên, thời điểm hoàng hôn lại rút xuống, không ít thứ dưới biển đều bị dạt vào bờ, thú nhân bởi vậy khỏi xuống biển nữa, chỉ nhặt nhạnh ở bờ biển là đã thu hoạch không ít.
Ngay cả san hô gần biển cũng nhan nhản như rong, nhặt hết đợt này lại đến đợt khác. Chỉ là trước mắt chẳng ai có tâm tư chơi với mấy thứ bình thường cũng coi như vô giá này.
Sách Lai Mộc hết sức lo lắng, luôn cảm thấy dưới biển rộng dường như có một loại năng lượng cực lớn đang nôn nóng chờ bùng nổ – chỉ là biển cả quá rộng, đại lục cũng quá rộng, không biết sẽ bùng nổ đến đâu.
Bởi vậy hắn kêu người khẩn cấp dùng những tảng đá lớn và gỗ dựng một căn nhà nhỏ tạm thời trên đỉnh núi gần biển làm trạm gác, lệnh cho thú nhân và thú nhân có cánh ở chung phái người luân phiên lên đó, tùy thời cảnh giác động tĩnh dưới biển.
Mỗi một ngóc ngách của căn nhà nhỏ đều dùng da thú che kín để ngừa gió lùa, bên trong rất sơ sài, chỉ có cái bếp hầm tạm thời đào ra, bên cạnh bếp trải da thú xuống đất, xem như dùng để ngủ.
Chập tối, Hoa Nghi nhóm lửa, cẩn thận nướng mấy con cá to, Trường An ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi, trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng củi cháy đồm độp, cùng với tiếng sóng biển từ bên ngoài truyền vào.
Âm thanh ấy khiến Hoa Nghi có ảo giác như hai người đã cùng nhau đi đến cuối trời vậy.
Không ai hỏi, Trường An rất ít chủ động mở miệng, vì thế Hoa Nghi liền dịch mông lại gợi chuyện: “Sáng sớm hôm nay, sao Lạc Đồng lại đánh đứa con bảo bối kia”
Trường An nói: “Lạc Đồng muốn cho con ông ta cùng học đao với Lộ Đạt, hỏi ta có chịu dạy hay không.”
Vết thương ở chân Lạc Đồng mãi chưa khỏi, cả ngày dùng chăn che lấp không trông thấy, kỳ thật bên trong rữa nát đến độ có thể nhìn thấy xương, ngay đến A Hách La cũng nói không có biện pháp – trừ phi cưa đứt cả chân, may ra có thể giữ được tính mạng.
“Kết quả là con trai ông ta bị ép hiếm thấy nói với ta một câu,” Trường An thêm củi, nét mặt hơi tế nhị, “Gã nói không muốn học cách giết người, cũng không dám, gã chỉ muốn học cách lắp chuôi đao thôi… Việc này thì ta không biết.”
Hoa Nghi sửng sốt giây lát, bỗng nhiên bật cười: “Tiểu gia hỏa lòng ôm ‘chí lớn’ này, trái lại hơi giống ta lúc nhỏ.”
Trường An thấy cá đã nướng chín, liền cầm lấy bắt đầu gặm: “Ngươi lúc nhỏ cũng muốn học cách lắp chuôi đao à”
“Không có.” Hoa Nghi nói, “Lúc nhỏ ta muốn sau khi trưởng thành đi theo đội săn bắn mỗi ngày ra ngoài săn thú.”
Trường An không hiểu gì hết – y thấy hiện tại họ làm chính là việc của đội săn bắn mà.
“Con trai của thủ lĩnh không giống với người khác, sau khi lớn lên không phải thủ lĩnh thì là trưởng lão, tương lai là người nắm giữ quyền lực, sao có thể đi săn bắn như người ta”
Trường An mải ăn đến mức trên quai hàm toàn là nhọ, Hoa Nghi trông thấy, giọng điệu bất giác nhu hòa hơn vài phần, khẽ giải thích: “Hiện tại chúng ta bận chạy trối chết, cái gì cũng không có, nhưng qua mùa đông này, thời tiết chung quy sẽ dịu đi, không còn khó sống, đến lúc đó mỗi người có cách nghĩ của riêng mình, chỉ uy mà không trọng thì làm sao áp chế quyền lực trong tay Ngươi đương nhiên phải có khí độ tôn quý, săn bắn trồng trọt không phải việc của thủ lĩnh trưởng lão.”
Trường An nghe thế, suy ngẫm một lúc nhưng vẫn chẳng hiểu, may mà y xưa nay không nghĩ ra thì thôi, tuyệt không xoáy vào bế tắc như Sách Lai Mộc.
Y bỏ cuộc, Hoa Nghi lại không chịu buông tha, giọng điệu mặc dù vẫn nhu hòa, trong ánh mắt lại có sự phức tạp và săm soi không nói rõ được, ẩn ý hỏi: “Tỷ như ngươi, nếu ngươi tương lai nhất hô bá ứng, một câu nói ra có cả đống người làm việc giúp, nhưng lại có kẻ khác muốn cướp quyền lực này khỏi tay ngươi, ngươi sẽ thế nào”
Trường An hỏi ngược lại: “Ta nói một câu kêu người khác làm việc giúp ta, thế ta làm gì”
Hoa Nghi nhìn vào mắt y: “Ngươi chẳng cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ sự cung kính của người khác đối với ngươi là được.”
Trường An thoáng chốc đã gặm sạch một con cá, chỉ còn lại bộ xương to, ném xuống bếp, tùy tay lau miệng, cầm con thứ hai, dửng dưng nói: “Nào có chuyện như vậy Ngươi nằm mơ thôi.”
Y dùng chiếc răng nanh nhỏ nhòn nhọn nhanh nhẹn xé da cá, nóng đến mức nói chuyện cũng không rõ, lại hiếm thấy lên mặt kẻ cả, giọng điệu rõ ràng là giáo dục Hoa Nghi như tiểu nô lệ Lộ Đạt: “Trái cây ven đường người người đi qua, nếu chẳng ai thèm hái, thế khẳng định không phải chua thì là có độc. Một trả một mới có thể lâu dài, bằng không giống như một cái cọc gỗ, ngươi cứ đẩy sang một bên mãi, nó đương nhiên chẳng đứng được bao lâu là đổ mất.”
Hoa Nghi cười khổ một tiếng, chìa tay lau nhọ trên mặt y: “Nào có đơn giản như vậy, được rồi, ngươi còn nhỏ, về sau sẽ hiểu.”
Trường An né một chút, than thở: “Ta nói sai chỗ nào”
Hoa Nghi im lặng một hồi, quả thật cũng chẳng chỉ ra được là chỗ nào sai.
Trầm mặc một lúc, y đột nhiên nói với Trường An: “Ta có một ca ca ruột thịt, từ nhỏ rất tốt với ta, một ngày nọ, hắn nghe nói cha muốn cho ta cưới con gái thủ lĩnh bộ lạc khác, liền nghĩ rằng cha muốn để ta kế thừa thủ lĩnh, thế là hắn dẫn người giết sạch cha ta và mấy ca ca khác.”
Y nói bình bình đạm đạm, Trường An nghe mà ngây ra, ngay cả cá cũng quên nhai.
“Hắn vốn cũng muốn giết ta, nhưng ta chạy mất.” Hoa Nghi đưa tay sờ tóc Trường An, động tác thân mật, lời nói lại khiến người ta phát rét, “Ngươi xem, ngươi nói cũng không tính là sai, một trả một, hắn muốn được vị trí thủ lĩnh, thì phải thí phụ sát huynh trước, nhưng việc thí phụ sát huynh này cũng chẳng hề gì đối với hắn, trong lòng hắn mấy chục năm như một ngày, không có một chút tình cảm với chúng ta, như thể giết heo, mỗi người một đao, những huynh đệ cốt nhục trói buộc này, đâu tốt bằng bảo tọa thủ lĩnh bộ lạc”
Chuyện y nói Trường An mới nghe lần đầu, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hoa Nghi thấy Trường An sững sờ, đột nhiên có cảm giác như mình đã giẫm một vết chân bẩn lên nền tuyết sạch sẽ. Trên nền tuyết trắng tinh đẹp cực kỳ, nhưng đứa trẻ bướng bỉnh lại luôn phải chọn nơi người khác chưa giẫm mà giẫm một phát, giẫm xong vừa cảm thấy đáng tiếc đau lòng, vừa cảm thấy vui sướng cao hứng.
Y nghĩ như vậy, rồi bất ngờ ôm lấy cổ Trường An, Trường An không hề phòng bị, để y kéo thẳng vào lòng, sau đó hơi thở cho dù trong gió lạnh vẫn nóng hổi như lửa của nam nhân phả đến, kề lên môi với một chút cưỡng bức và xâm lược.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trường An dùng khuỷu tay thụi vào ngực Hoa Nghi, giãy giụa trốn ra, ho đến kinh thiên động địa – y bị hóc xương cá.
May mà là xương nhỏ và chưa hóc thật, Trường An ho một lúc rốt cuộc phun ra được. Hoa Nghi bưng ngực bị y đánh đau nhói, ánh mắt thâm trầm nhìn y.
Trường An trợn mắt nhìn Hoa Nghi, cảm thấy chuyện vừa xảy ra quả thực ly kỳ đến mức không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung, hai người trừng nhau hồi lâu, y mới hỏi một câu với giọng điệu rất gây hấn: “Ngươi làm gì đấy”
Hoa Nghi thản nhiên nói: “Hôn ngươi.”
Trường An: “…”
Dù là đồ ngốc cũng biết hai chữ “hôn ngươi” này là có ý gì, Trường An tuy hơi khuyết thiếu thường thức nhưng còn chưa ngốc nghếch đến mức đó, trực giác muốn hỏi một câu “Ngươi hôn ta làm gì”, song lời ra đến môi lại bị y nuốt xuống – nghe quá ngu, y không nói được.
Tính đến giờ, Trường An đã sinh sống trong bộ lạc hơn nửa năm, cho dù y không để ý lắm, nhưng nghe nhiều thấy quen, cũng biết đại khái nhà người khác sống như thế nào.
Y thậm chí từng nghĩ, nếu A Lan còn thì y sẽ cưới A Lan.
Trường An săm soi nhìn Hoa Nghi, hoài nghi đối phương uống nhầm thuốc.
Hoa Nghi rèn sắt nhân khi còn nóng, nói trắng ra: “Trường An, theo ta đi.”
Khi Hoa Nghi lần đầu tiên nói như vậy, Trường An không hiểu, lúc này chẳng ai giải thích, kết hợp với chuyện trước đó, Trường An lại tự thông. Y xưa nay nghĩ gì đều hiện cả ra mặt, vừa nghe như vậy tức khắc lộ vẻ hoang mang, có phần mất phương hướng.
Vì thế Hoa Nghi giảo hoạt lui một chút, nhìn y chằm chằm hỏi: “Ta đối đãi ngươi có tốt không”
Trường An gật đầu nói: “Tốt.”
Hoa Nghi tiếp tục dụ dỗ: “Theo ta, ta tốt với ngươi cả đời.”
Trường An hỏi vặn lại: “Nếu không về sau ngươi sẽ không tốt với ta nữa sao”
Hoa Nghi duỗi chân áp lên tường, cười nói với vẻ cao thâm khó lường: “Làm sao có thể như thế được”
Với việc kiểu này, Trường An hoàn toàn mù tịt, thế là y bỏ xiên cá xuống, ngồi nghiêm chỉnh như thể nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cân nhắc cẩn thận.
Hoa Nghi nhìn y dường như thấy thú vị, bỗng chìa tay nắm nhẹ mắt cá chân Trường An, không hề dùng sức lực, chỉ dùng mấy ngón tay mà gãi, khiến Trường An hơi ngứa.
Nhưng họ bình thường đùa giỡn quen rồi, bởi vậy Trường An không hề để ý, chỉ phủi cẳng chân: “Đừng làm loạn.”
Ngón tay Hoa Nghi linh hoạt chui vào ống quần, bị quần áo dày cộp đè lên, phảng phất dính trên da Trường An, y chậm rãi vuốt ve, đồng thời sấn đến, dùng tay kia ôm hông Trường An, kề tai thấp giọng nói đầy xấu xa: “Theo ta không tốt sao Ngươi còn chưa biết chuyện sung sướng nhất là gì, ta có thể dạy ngươi…”
Y nói như vậy, bàn tay lạnh lẽo liền xuyên thấu qua mấy lớp quần áo dày may bằng da thú mà thăm dò vào.
Ngón tay y cực lạnh, lòng bàn tay lại nóng, da thịt dán vào nhau, phảng phất mang đến một loại xao động kỳ dị.
Thiếu niên dễ dàng bị nhen lên dục hỏa, phương diện này Hoa Nghi lại khá có thủ đoạn, rất nhanh chóng, biểu cảm vốn mê hoặc của Trường An quả thực phải biến thành mù mờ. Y theo bản năng vừa trốn vừa lui, phản kháng cũng không mạnh mẽ lắm, giống như một con mèo bị tóm gáy, không biết móng vuốt nên cào vào đâu.
Lúc A Lan nói thích y, cũng chưa từng động tay động chân với y như vậy, cách bày tỏ cường thế rồi lại ôn nhu đó, luôn khiến y trong áy náy lại mông lung cảm thấy một chút ngọt ngào, nhưng Hoa Nghi thì khác, lưng Trường An cong lên – “sung sướng” y chưa cảm nhận được, lại cảm thấy sự nguy hiểm từ trong động tác của đối phương trước, giả như y có lông thì chắc đã xù hết lên rồi.
Rốt cuộc, khi tay Hoa Nghi bóp một vòng lưng y, sắp luồn vào quần, Trường An mặt đỏ tai hồng bắt lấy tay đối phương, hệt như lửa đốt mông, nhảy lên trốn đến bên kia nhà, cảnh giác trừng mắt nhìn Hoa Nghi – cái khác thì không hề gì, nhưng quần không thể tùy tiện cởi, Trường An vào lúc này quyết định phải cẩn tuân sư huấn.
Hoa Nghi chậm chạp ngửi ngón tay tác quái cả buổi, liếm khẽ một chút làm như trên đó dính mật vậy, đoạn liếc nhìn Trường An, không từ bất cứ thủ đoạn nào, sau khi dụ dỗ lại thay bằng khích tướng, hỏi: “Sao nào, không dám hả”
Vẻ đỏ ửng nhàn nhạt trên mặt Trường An chậm rãi mất đi, y suy nghĩ một hồi, cuối cùng nét mặt nghiêm trọng lắc đầu, hỏi: “Ý của ngươi cũng giống A Lan sao”
Hoa Nghi nghĩ bụng, cái rắm, làm sao có thể giống nhau được
Nhưng khác biệt phương diện này, nói ra chắc Trường An cũng chẳng hiểu, cho nên Hoa Nghi lơ đễnh gật đầu, không biết xấu hổ làm người ta lầm đường: “Không khác mấy.”
Trường An cúi đầu, chỉnh lại quần áo bị y làm cho lộn xộn đến kín bưng, cuối cùng quyết đoán nói: “Không được, ta cảm thấy có lỗi với A Lan.”
Cụ thể có lỗi với A Lan như thế nào, đạo lý phương diện này Trường An không hiểu lắm, y chỉ mang máng có cảm giác như vậy thôi.
Hoa Nghi không ngờ tiểu tử ngốc này đột nhiên thốt ra một câu như vậy, thở dốc vì kinh ngạc, suýt nữa đau sốc hông: “A Lan A Lan không còn, ngươi có lỗi với cô ta kiểu gì được”
Trường An thản nhiên đáp: “Không nói rõ được.”
Nếu y thật sự nói ra một hai ba, Hoa Nghi dựa vào miệng lưỡi, có thể lập tức bẻ lại, nhưng bốn chữ “không nói rõ được” lại quá lợi hại, khiến Hoa Nghi lập tức á khẩu.
Khi thấy ăn không được, trong bụng y vốn còn vài phần dè dặt, nửa đêm vắng người, trong lòng cũng sẽ rối rắm một phần, lo âu tương lai rồi suy tư hiện tại một chút. Nhưng mà ban nãy vừa hôn vừa sờ một lúc lâu, trong lòng Hoa Nghi đã sớm có hỏa, chỉ hận không thể lôi người tới làm luôn, sớm chẳng còn lý trí gì đáng nói, khó chịu như thể tim gan bị cào vậy.
Mùi giống đực nồng nặc quá mức khiến Trường An cũng cảm thấy hơi xấu hổ, y vác đao đẩy cửa chui ra ngoài: “Ngươi… Ôi, ngươi cứ ăn đi, hình như có gió rồi, ta ra ngoài coi thử xem sao.”
Chút láu cá trong lòng Hoa Nghi một lần nữa ló đầu, y đột nhiên đứng dậy, xông đến ôm chặt lấy Trường An từ sau lưng, quyết định rút củi dưới đáy nồi, nói: “A Lan khi đó nói thích ngươi, muốn gả cho ngươi, nhưng ngươi không đồng ý, khiến cô ta đến chết cũng phải tiếc nuối, trong lòng ngươi không khó chịu sao”
Thân thể Trường An cứng đờ.
Hoa Nghi thở dài, hạ giọng càng thấp hơn: “Biển rộng không biết sẽ ra sao, mùa đông không biết dài cỡ nào, cũng chẳng biết liệu có địch nhân đột nhiên chui ra tranh chỗ với chúng ta hay không… Chuyện đang yên đang lành, chỉ chớp mắt là không còn như Cát Lạp, không phải ngươi đã nhìn thấy rồi ư Nếu ta cũng giống Cát Lạp, bỗng nhiên mất đi, ngươi không nhớ ta sao Không buồn sao Ngươi muốn hối hận một lần nữa sao”
Nếu tình cảnh này bị Sách Lai Mộc nhìn thấy, chắc phải nói y đê tiện tột cùng.
Nhưng mà nam nhân khi t*ng trùng lên não, đại khái đều sẵn lòng dùng mọi thủ đoạn.
Trường An quả nhiên mặc y ôm, không giãy giụa nữa.
Hoa Nghi ở sau lưng nơi Trường An không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dương dương, cười đê tiện, cho là sắp vào tay rồi.
Nhưng lúc này, Trường An đột nhiên dùng chuôi đao gạt tay y ra, nói: “Ta sẽ không để ngươi chết như Cát Lạp.”
Hoa Nghi sửng sốt, lại thấy thiếu niên tiến lên vài bước, trong mắt là sự kiên định hoàn toàn bất đồng với sự mù mờ vừa nãy, y vác mã đao trên vai, giọng điệu bình đạm mà chắc chắn: “Ngươi sẽ không chết, ta cam đoan… đến ngày cuối cùng ta sống, ngươi cứ yên tâm đi.”
Câu này là lời hay, Hoa Nghi vốn nên cao hứng, nhưng nó lại dễ dàng dập tắt dục hỏa rục rịch trong lòng y, giữa đám tro tắt lụi đó sinh ra một chút cảm thụ không nói rõ được.
Nói xong câu này, Trường An liền theo lệ ra bờ biển tuần tra.
Hoa Nghi sững sờ nhìn y, cho đến khi bóng lưng y biến mất, sau đó bỗng nhiên cho mình một cái tát rõ vang.
Kể từ đó, trong ba ngày hai người trực trên núi, Hoa Nghi không còn động tay động chân lung tung nữa. Chỉ là, đôi khi Trường An đang ngủ, y sẽ nhìn bóng lưng thiếu niên mà ngây ra rất lâu.
Sáng sớm ngày thứ tư, người thay thế họ đến, là Lục Tuyền cùng một thú nhân có cánh, Hoa Nghi dặn dò vài câu đơn giản, nhưng chính vào lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Hoa Nghi nhớ đến sự lo lắng của Sách Lai Mộc, lòng phát lạnh, may mà động đất tới không mạnh lắm, chẳng qua giây lát đã bình ổn rồi.
Thú nhân có cánh mắt tinh, bỗng chỉ về hướng biển rộng nói: “Các ngươi xem sóng bên kia!”
Bốn người tức khắc không dám trì hoãn, cùng lên cao hơn, đến nơi tầm nhìn tốt hơn.
Không trung u ám có vẻ gì đó không tốt, biển rộng dường như bị thứ gì khuấy động, ba đào cuộn dâng, xô lên đá ngầm từng đợt.
Bọt sóng từng đợt càng lúc càng lớn, sau đó quả thực giống thủy triều hơn là sóng biển, trắng xóa một dải, đánh lên bờ biển. Dưới biển giống như có một quái vật xô sóng cả, đánh lên bờ ầm ầm, bị đá ngầm đập về mạnh hơn, rồi lại đến cơn sóng tiếp theo.
Hoa Nghi không hề quay đầu, nói với Lục Tuyền: “Đốt lửa! Đốt lửa!”
Đốt lửa báo hiệu là chuyện họ đã thương lượng từ trước, một khi nhìn thấy khói bay đến từ chỗ trạm gác thì người dưới chân núi lập tức rút lên vùng cao bằng tốc độ nhanh nhất.
Dưới chân núi có Sách Lai Mộc và cả A Hách La nữa, hiển nhiên không cần Hoa Nghi nhọc lòng, mọi người nhanh chóng tề tựu trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy sóng kia bắt đầu biến dạng như thủy triều, tựa như một bức tường nước, cao tới mấy trượng, sóng sau cao hơn sóng trước xô lên bờ, như muốn dời non lấp biển.
Dưới chân mọi người truyền đến chấn động ẩn ẩn, giao nhân “A A A” chợt quỳ xuống đất, hắn không gào khóc, hắn dường như nghe thấy cái người khác không nghe thấy, thay vì quay mặt về phương đông sóng biển dâng đến, hắn lại hướng về phương nam.
Trường An lần đầu tiên nghe thấy giao nhân này hát, có lẽ truyền thuyết là có lý, tiếng ca của giao nhân cực kỳ rung động lòng người, tuy vẫn chỉ có một âm, điệu lại cực kỳ trầm thấp du dương, đượm sự đau buồn không nói nên lời, khiến người ta không nhịn được bị gợi lên nỗi bi thương khi rời xa quê hương, trôi giạt khắp nơi, cơ hồ phải rơi lệ theo.