Lão hành thương nán lại bộ lạc hơn ba tháng, mãi tới khi lúa mạch gặt được mới hài lòng mang đi vô số san hô, bảo châu, cá khô cùng với hàng loạt hạt lúa mạch quý giá nhất.
Để lại cho bộ lạc binh khí và nô lệ đầy một sân, cùng với một phần tặng phẩm quý báu.
Tặng phẩm chính là một tấm bản đồ.
Lão hành thương thật sự không sợ chết, vẽ nơi từng đi qua lên da thành một tấm bản đồ, trải ra dài phải hơn một trượng, sơn xuyên hà lưu tất cả đều rõ ràng, không sót chỗ nào, ngay cả gặp ai ở đâu, bộ lạc lớn cỡ nào đều ghi rõ ràng dễ hiểu.
Lão hành thương giảo hoạt, nhìn thấy tường thành và thành lâu dựng san sát kia là biết ngay chủ nhân nơi đây dã tâm không nhỏ.
Hoa Nghi vung tay, vạch hết rừng rậm non cao khe sâu và bình nguyên vào lãnh địa của mình, sau lưng gần biển rộng, sản vật càng phong phú, lão hành thương nhắm vào khách hàng lớn này, tính tạo quan hệ hợp tác trường kỳ, bèn không hề keo kiệt tặng cho một phần đại lễ như vậy.
Ngoài ra, kèm theo bản đồ, lão còn tặng hai vũ nương cho Hoa Nghi.
Trên đại lục bán rất nhiều nữ nô, vũ nương lại rất ít.
Vũ nương phần lớn không cha không mẹ, hoặc là tiểu nữ nô xuất thân nô lệ, bị bán qua tay cho người hành thương từ lúc còn rất nhỏ, người hành thương chọn lựa trong những tiểu nữ nô này ra kẻ ngoại hình xuất sắc nhất, dốc lòng giáo dục, có thể trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Họ không giống với những nữ nhân khỏe mạnh làm việc đến lấm lem mặt mày, cả ngày lo liệu việc nhà trong bộ lạc.
Thậm chí không giống phu nhân và tiểu thư nhà thủ lĩnh trưởng lão.
Vũ nương từ nhỏ đã học cách lấy lòng người khác, có thể nói là mặt như hoa xuân, mềm mại không xương, tóc tỏa mùi hương. Ngày xưa vốn là báu vật có tiền còn chẳng mua được, chỉ thủ lĩnh bộ lạc giàu có nhất mới có thể nuôi một người, bình thường ngay cả người ngoài cũng không cho gặp.
Lão hành thương này chẳng biết kiếm bằng cách nào, trong khi mỗi người đều đang chạy trối chết, lão lại còn nuôi hai người như vậy, hơn nữa xinh đẹp lung linh như nước.
Chỉ là hiện tại trên đại lục bách phế chờ hưng, loại bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc vào thời điểm này ra giá cao mua nữ nhân chắc chẳng sống được đến bây giờ, lão hành thương hiểu được, bởi vậy quyết đoán dùng hai “bảo bối” này làm lễ vật.
Ai ngờ việc này của lão hành thương chỉ là vẽ rắn thêm chân, hai “bảo bối” này khiến Hoa Nghi đen sì mặt suốt một tháng – y thủy chung cho rằng Trường An nhìn chằm chằm người ta đến mất cả hồn.
Hiếm khi trông thấy người mỹ mạo như vậy, Trường An nhìn một chút cũng là đương nhiên. Y kỳ thật rất vô tội, chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hiếu kỳ cộng thêm tán thưởng mà quan sát một phen, thế mà Hoa Nghi lập tức như trúng ma chướng, không nói lý lẽ gì cả.
Chỉ cần bị y bắt được là tai Trường An sẽ không thể thanh tĩnh.
Vô luận lúc đầu nói gì, trong hai ba câu đều có thể bị Hoa Nghi vòng vo quay lại chân thành giáo dục: “Ngươi còn trẻ, đừng trầm mê thanh sắc, những vũ nương đó có cái gì Chẳng qua là một lớp da, nhìn mỹ lệ mờ mắt, nào có tốt đẹp gì, chỉ muốn kéo nam nhân rơi xuống vực sâu…”
Những lời na ná nhau như thế, vào miệng Hoa Nghi, y có thể dùng hàng trăm cách nói để biểu đạt cùng một ý tứ.
Trường An lúc đầu ở trong rừng rậm thấy Hoa Nghi lừa gạt người ta đã biết miệng lưỡi y xảo quyệt, nhưng đến bây giờ mới chân chính cảm nhận được lưỡi như lò xo là thế nào.
Trường An phiền không chịu nổi, may mà các võ sĩ thú nhân có một chồng binh khí mới, Trường An cũng có nhiệm vụ mới, mỗi ngày huấn luyện đám thú nhân cao to hơn y ở một nơi vừa dựng lên.
Để né tránh Hoa Nghi, mỗi ngày trời còn chưa sáng y đã dẫn người tuần tra một vòng tường thành và thành lâu vừa cao vừa rộng, tường thành chưa xây xong, dù họ đi nhanh cũng phải gần giữa trưa mới về được, buổi chiều chính là thời gian huấn luyện, chỉ cần còn một người ở võ trường thì Trường An sẽ không đi, luôn ở lại đến cuối cùng.
Chờ trời tối, y lại tránh Hoa Nghi, ngay cả nhà cũng không về, dẫn Lộ Đạt tùy tiện tìm một nhà nữ chủ nhân nấu cơm ngon mà ăn chực.
Nhưng dù như thế, Hoa Nghi vẫn thường xuyên bắt được y hệt như kỳ tích, kế đó lải nhải một thôi một hồi.
Ban đầu năm lần bảy lượt khiến Trường An nóng lên, muốn phát hỏa, Hoa Nghi liền dùng dáng vẻ chực nói lại thôi, khổ đại cừu thâm, thương tâm lo lắng mà nhìn y, khiến cơn giận của Trường An chỉ có thể nén trong lòng, thật sự không làm gì được.
Trường An không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là người ta lải nhải, Hoa Nghi bắt lấy điểm yếu này, quả thực như rút củi dưới đáy nồi, nói cho Trường An xanh hết cả mặt, hận không thể gặp một nữ nhân cũng đi đường vòng, ngay cả y sư A Diệp theo lệ sắc thuốc giúp, nhân tiện kiểm tra thân thể y, Trường An cũng hết sức đề phòng cách xa ba thước, sau khi xong việc lập tức lén lút nhìn quanh, không phát hiện Hoa Nghi, bấy giờ mới thở phào, vội vội vàng vàng cười chào A Diệp rồi chạy luôn như phường trộm cắp.
Chiêu này thâm độc tột cùng, Sách Lai Mộc hoài nghi qua đợt này, Trường An về sau nhìn thấy nữ nhân đều phải ngứa hết da đầu, không cứng nổi.
Ngoại trừ việc này thì cuộc sống cực kỳ bận rộn.
Mọi người nuôi súc vật, thu hoạch lúa mạch, cất hạt giống, khai khẩn ruộng nương trên bình nguyên, ra khơi ở bên kia núi. Mà đến lễ Thu thú năm nay, Tiểu Cát Lạp tìm được đường sống trong chỗ chết nhà A Phân chính thức kế thừa tên vong phụ, vừa được ba tuổi, nói chuyện cũng lưu loát, thành một quả cầu đất biết khóc lóc biết lăn lộn.
Đất đai dường như còn phì nhiêu hơn năm rồi, lúa mạch được mọi người chăm sóc ngoài ruộng bội thu hơn dự đoán, thùng rượu đầu tiên ủ ra đổ vào bầu rượu của Hoa Nghi, y uống một ngụm to, thoải mái đến mức chỉ muốn đứng trên đỉnh núi hét lên một tiếng.
Nhưng mà sảng khoái xong rồi, y lại chuyên tâm cất bầu rượu đi, tính kế để buổi tối tết Thu thú chuốc Trường An say khướt.
Chuốc Trường An say không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, dù Trường An đã biết điểm tốt của rượu, lại tự kiềm chế đến mức không hề giống một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, vô luận thích uống cỡ nào y cũng thủy chung nhớ chuyện uống nhiều sẽ say. Y và Sách Lai Mộc tựa như hai lão đầu tử thanh tu, mỗi kẻ bưng một chén nhỏ, còn rụt rè hơn đại cô nương, cả buổi trời chẳng dính miệng một ngụm, rất có chừng mực ngồi bên xem người khác say bí tỉ.
Lộ Đạt uống vào rất dính người, đặc biệt dính Trường An, chẳng nói gì cả, chỉ ngồi ngay đó cười ngây ngô, Trường An đành phải sai Thanh Lương cõng gã đi.
Nhưng mà tự kiềm chế hơn nữa thì chung quy cũng uống vài ngụm, tim đập nhanh hơn bình thường, máu cũng chảy nhanh hơn, Trường An nhìn Thanh Lương và Lộ Đạt, trên mặt lại lộ ra một chút sầu lo.
Sách Lai Mộc ở bên quan sát, cảm thấy rất thú vị, thanh “đao” Trường An này đi theo con người thời gian dài lại dính một chút mùi người, còn học được nhíu mày đầy ẩn ý, liền hỏi: “Sao vậy Không dạy được tiểu tử ngốc Thanh Lương kia”
Trường An lắc đầu, một lúc lâu mới nói: “Lộ Đạt quá thích đao nhọn.”
Y không giỏi nói chuyện như Hoa Nghi, cho nên chẳng cách nào hình dung cảm giác của mình – kỳ thật thích đao nhọn chẳng có gì là lạ, mỗi người đều có binh khí tiện tay của riêng mình, và chí ít đao nhọn vẫn bình thường hơn đại mã đao dài ngoài một trượng. Nhưng Lộ Đạt cầm đao nhọn, lại luôn khiến Trường An cảm thấy hơi bất an. Đứa trẻ đó chăm chỉ học tập, mỗi chiêu mỗi thức đều ra dáng, song thật sự động thủ, bổ ngang chém dọc lại đều là học theo, Trường An thấy đó chỉ là bắt chước một cách cứng nhắc, không thể xem như học được.
Lâu ngày, Trường An cảm thấy gã chỉ chân chính học được một chiêu, đó là tiền đột.
Ngưng tụ sức lực toàn thân trên mũi đao nhọn, lệ khí tràn đầy, là một động tác được ăn cả ngã về không.
Sách Lai Mộc nghe thế mỉm cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng sáo đặc thù.
Chỉ thấy một cô nương vị hôn trang phục lộng lẫy, dùng cây sáo ngắn bằng gỗ thổi một điệu rất vui vẻ lại triền miên, mọi người nghe thế lập tức cười mờ ám như hiểu ngầm.
Sau đó một cô nương lớn mật dẫn đầu nhảy lên, không biết lấy từ đâu ra một sợi đai lưng bện bằng hoa tươi ném đến trước mặt một thú nhân trẻ tuổi. Tiểu tử nọ thoạt tiên chưa phản ứng kịp, ngây ra giây lát, sau đó mặt thoáng chốc đỏ bừng, cúi đầu nhặt chiếc đai lưng sắc màu rực rỡ kia lên như tiểu tức phụ.
Mấy nam nhân chung quanh lập tức đẩy vai hắn bắt đầu đùa cợt.
Tiếp đó mọi người sục sôi hẳn, nhất thời hoa tươi bay khắp nơi, suýt nữa làm mờ mắt Trường An.
Y không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Làm cái gì vậy”
Sách Lai Mộc nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Đây gọi là ‘ném hoa hỏi đường’, ném cho ý trung nhân của ngươi một đóa hoa, nếu đối phương nhận thì là bằng lòng. Không nhận cũng không mất mặt, chờ một lát lộn xộn rồi, trong mắt mỗi người đều chỉ có một mục tiêu kia, chẳng ai để ý được đến chuyện xem trò cười của ai.”
Trường An chợt ngộ ra: “À.”
Sách Lai Mộc nhìn y một cái, bỗng nhiên cười xấu xa nói: “Có điều chắc hẳn chẳng ai dám ném hoa cho ngươi đâu.”
Cô nương qua lại rất nhiều, Trường An tướng mạo đẹp, tuy không thích nói chuyện nhưng trước nay luôn ôn hòa với các cô nương, tựa như một con thú thu nanh vuốt trước mặt người ta, rất được các cô nương quý mến, rất nhiều người lúc đi qua đều cười với y, song thật sự chẳng ai ném hoa cho.
Trường An không hiểu bèn hỏi: “Vì sao”
Sách Lai Mộc chỉ chỉ dây cột tóc trên đầu y.
Trường An mù mờ sờ đầu: “Đầu ta làm sao cơ”
Sách Lai Mộc mở miệng muốn nói, Hoa Nghi lại không biết từ đâu chui ra, hai tay luồn qua nách Trường An, bất ngờ xách cả người lên, giấu đầu hở đuôi mà cười ha ha: “Không sao, đầu ngươi rất ổn, đừng nghe thần côn say rượu nói nhảm.”
Nhưng Sách Lai Mộc giống như không hề nhận ra ý tứ của Hoa Nghi, ngược lại cười to nói: “Tiểu tử ngốc, lấy đồ của người ta, ý nghĩa chính là hứa cho người ta, ngươi là người có chủ rồi, còn ai tán tỉnh ngươi cho mất mặt”
Nói xong hắn liền bật dậy bỏ chạy, quả nhiên đoạt mệnh liên hoàn cước của Hoa Nghi lập tức đuổi theo tôn mông của thần côn.
Sách Lai Mộc ôm đầu chạy như chuột, Hoa Nghi đằng đằng sát khí muốn trị hắn, y dường như hơi e ngại phải ở lại tại chỗ nghe quan điểm của Trường An đối với việc này, lao vọt vào đám đông đuổi đánh Sách Lai Mộc.
Trường An đột nhiên được cho biết “bí mật” ngoại trừ y thì mọi người đều biết, tức khắc sững sờ ra đó.
Trường An có chỗ ở mới, vốn là rất cao hứng. Dù cho y không hề xoi mói việc ăn mặc đi lại nhưng thật sự đã chịu đủ sơn động u ám ẩm thấp, ở trong đó lâu ngày, cảm thấy xương cốt cũng phải mọc nấm.
Song chẳng mới mẻ được mấy ngày thì y đã cảm thấy phiền phức quá sức – tự dưng giao nhân “A A A” tìm đường chết kia cứ tới khóc tang ngay cửa nhà y suốt!
Biển đã tan băng, thú nhân vốn muốn thả “A A A” về lại biển khơi, để hắn khỏi ở trong bộ lạc ăn chực mãi.
“A A A” kia mặc dù từ từ hiểu được tiếng người nhưng cổ họng trời sinh có vấn đề, dù hiểu hơn nữa thì vẫn chẳng nói được, ở mãi trong bộ lạc thú nhân cũng không ra làm sao.
Nhưng bọn họ năm lần bảy lượt vào thời điểm ra khơi đều dẫn theo “A A A”, giao nhân này lại dường như vui đến quên cả đường về, chẳng hề có ý quay lại biển rộng.
Tạp Tá nóng tính và Lục Tuyền chỉ làm không nói hai người từng hợp lực ném “A A A” xuống nước, giao nhân vừa vào nước, nửa người dưới liền thành đuôi cá, vảy sáng lóng lánh, thêm bộ mặt tiểu bạch môi hồng răng trắng, quả thật khá dễ nhìn.
Có điều hành vi của giao nhân xinh đẹp này lại y hệt như một con chó ghẻ mặt dày – khi đám Tạp Tá quay về, hắn liền dùng bàn tay mọc màng bám dính đuôi thuyền, lắc đầu vẫy đuôi theo về.
Giao nhân sống ở sâu dưới biển khơi, khi nhảy vọt lên khỏi mặt nước, đuôi có thể kết cầu vồng. Mỗi năm vào mùa xuân, giao nhân thành đoàn trên bãi đá ngầm, bọn họ vừa vặn trái với điểu nhân, vô luận nam nữ đều cực kỳ đẹp, mỗi người mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết, dường như là hải yêu sâu dưới biển. Lúc này bọn họ sẽ ngủ ít hơn, ban đêm hầu như không chợp mắt – bọn họ tìm bạn đời trên đá ngầm dưới ánh trăng, sau đó vào lúc hừng đông, bắt đầu hát lên khúc ca buồn miên man cho người tình.
Nghe nói tiếng ca của giao nhân mùa xuân có thể dễ dàng kích thích một bầu cảm xúc hoài xuân, tuyệt vời đến mức có thể khiến người ta mê mệt.
Chỉ tiếc tiếng ca của giao nhân “A A A” thật sự là đàn gảy tai trâu.
Trường An chẳng nghe ra cái gì là “buồn miên man”. Trong tai y, khúc hát này và bài khóc tang thời điểm biển rộng chấn động bọn họ chạy lên đỉnh núi giao nhân vừa khóc vừa rên chẳng khác là bao – đều không hiểu gì hết.
Tuy rằng y quen màn trời chiếu đất nhưng cũng chẳng thể chịu được có người mỗi đêm rầm rì không dứt dưới cửa sổ như vậy.
Sau khi dùng rơm đút nút tai ba ngày, Trường An rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cầm đao gỗ dạy đồ đệ, sáng sớm tinh mơ đã đá văng cửa, đằng đằng sát khí xông ra đuổi đánh “A A A”.
“A A A” chạy trối chết, chạy đến hơn ba bốn trượng, không biết vì sao mà cảm thấy ủy khuất, thế là ngồi phịch xuống đất gào khóc, có thể nói là ruột gan đứt đoạn.
Trường An sợ hắn làm ồn người khác, hết cách đành đạp hắn một phát, muốn khiến hắn câm miệng, nhưng giao nhân “A A A” được đằng chân lân đằng đầu, còn mặt dạn mày dày lăn tròn dưới đất.
Cảnh tượng này bị Tiểu Cát Lạp nhi tử bảo bối chưa đầy hai tuổi của A Phân nhìn thấy, nó lập tức giật mình, tức khắc tập được, về nhà sử dụng chiêu số tương tự với mẹ, khiến A Phân giận đến ngã ngửa.
Tạp Tá thấy thế bèn lén hỏi Sách Lai Mộc: “Trường An huynh đệ cũng bị thủ lĩnh định rồi, giao nhân ngu ngốc này không nghe mùi sao”
Sách Lai Mộc không gì không biết ra vẻ cao thâm khó lường đáp: “Giao nhân đều như vậy, đây là tập tính của bọn họ. Nếu không hiểu thì hôm khác ngươi cũng đánh hắn một trận xem, đánh khóc rồi là hiểu thôi.”
Tạp Tá sinh lòng hiếu kỳ, một ngày nọ thật sự nhân đêm khuya vắng vẻ đi bắt nạt “A A A” một lần – Tạp Tá thoạt tiên như gây hấn, lúc đi ngang qua vô duyên vô cớ ẩy ót giao nhân một cái, “A A A” lập tức giương nanh múa vuốt bổ đến. Tạp Tá thấy đối phương mắc câu, trúng ngay tim đen, thế là thống khoái đánh nhau một trận, dựa theo lời Sách Lai Mộc, đánh “A A A” khóc ầm lên.
Tạp Tá đánh nhau xong, sảng khoái quay về nhà, nào ngờ đã gây ra đại họa.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, “A A A” liền buông tha Trường An, ngược lại chạy đến dưới cửa sổ nhà hắn hát tình ca. Vì việc này mà Tạp Tá suýt nữa bị A Diệp cào nát mặt, đêm đó bị nhốt bên ngoài.
Qua câu chuyện Tạp Tá bị Sách Lai Mộc lừa, cả bộ lạc thú nhân nhanh chóng hiểu được, giao nhân này té ra là trời sinh hạ tiện, không đánh được, ai đánh thắng là hắn sẽ bám dính lấy mà tỏ tình.
Chiêu này thực sự là tuyệt đại vô song, thiên hạ vô địch, giao nhân “A A A” nhanh chóng trở thành nhân vật không thể chọc nhất trong bộ lạc, ai ai cũng khách khí, ngay cả Trường An cũng bắt đầu đi vòng qua hắn.
Để động vật trong rừng nghỉ ngơi dưỡng sức, Hoa Nghi cùng mấy trưởng lão sót lại bàn bạc cấm săn nửa năm, chỉ vơ vét ít thỏ hoang, lợn nhỏ ôm về nuôi. Thời gian cấm săn qua, mỗi ngày cũng để người ta đi săn chừng mực.
Đám võ sĩ thú nhân rảnh đến phát sợ, trừ mỗi ngày luận bàn lẫn nhau thì càng dốc sức trên thành lâu.
Rất nhanh chóng, cổng thành cao lớn cùng thành lâu đều đã ra dáng, thợ mộc và thợ đá bận đến tối mày tối mặt.
Khi Lộ Đạt ngậm một cái chân thỏ dẫn Hoa Nghi đến tìm Trường An, liền phát hiện vị lão sư thần kỳ kia đang giúp một á thú cưa gỗ. Lộ Đạt vội vàng gặm sạch chân thỏ, lau mỡ dính đầy mép, chưa kịp nuốt hết thịt đã sải bước đến đỡ một khúc gỗ Trường An cưa xuống.
… Để lại năm dấu tay đầy mỡ trên đó.
Động tác cầm cưa của Trường An rất mới lạ, nhưng mà tay nghề không tệ, tuy làm hơi chậm song kéo đẩy đều rất nghiêm túc, khúc gỗ được cưa ngay ngắn.
Hoa Nghi cau mày ở bên cạnh nhìn một hồi, không nhịn được hỏi: “Ngươi còn biết việc này cơ à”
“Biết một chút.” Trường An gật đầu, thời tiết chậm rãi ấm lên, lúa mọc hoang ngoài đồng nhờ sự chăm sóc của mọi người cũng dần đơm bông, Trường An sớm mất kiên nhẫn với mớ da thú quấn kín mấy lớp, bèn cởi ra chỉ để lại áo ngắn, vén lên lộ ra hai cánh tay, thân hình y vốn cao gầy, lúc này chân dài eo nhỏ càng hiện rõ.
Tay thợ mộc á thú lại không dám thật sự coi đồng loại eo nhỏ chân dài này như đồng loại, vốn đang lo lắng hết sức, lúc này thấy thủ lĩnh đến, càng chẳng dám nói gì nhiều, vội bỏ việc trong tay xuống mà cúi đầu.
Trường An lại vô tri vô giác, nói chuyện cũng không để lỡ động tác trên tay, Lộ Đạt đành phải thò tay đón khúc gỗ tiếp theo cưa xuống giúp y, trước mặt thủ lĩnh và người dưng, tuy không nói gì nhưng trong lòng rất không đồng ý.
Trong lòng Lộ Đạt đã thành thiếu niên cảm thấy, chỉ có võ sĩ cầm đao thương mới là người mà nam nhân nên làm, thợ mộc các loại thủy chung là việc của kẻ hạ đẳng, không nên để người trời sinh nổi bật như Trường An nhúng tay.
Trường An là lão sư của gã, thú nhân thiếu niên có phần kính sợ người cường đại trời sinh.
Mà chỉ cần không chọc y nóng lên, cũng đừng ồn ào bên tai, thì Trường An luôn rất dễ nói chuyện, thậm chí tính tình ôn hòa, vẫn rất tốt với Lộ Đạt, lúc chạy nạn cũng chưa từng quên tiểu nô lệ này, bởi vậy Lộ Đạt trong kính sợ lại có một chút quyến luyến.
Với Lộ Đạt, Trường An như cha như anh, lại không phải toàn là như cha anh – trong lòng thiếu niên, y độc nhất vô nhị đến mức cho dù Lộ Đạt trở thành một thiếu niên hết sức kiệt ngạo bất tuân “trời là lão đại ta là lão nhị” như vậy, cũng vẫn cho rằng Trường An là lợi hại nhất có bản lĩnh nhất.
Lộ Đạt cho rằng, nghề mộc làm bẩn đôi tay cầm đao của Trường An, gã không dám nghi ngờ Trường An, liền hung tợn liếc tay thợ mộc một cái, vô duyên vô cớ dọa nam nhân á thú hiền lành kia run lẩy bẩy.
Hoa Nghi nhìn thấy nhưng không để ý, y cũng cho rằng không ổn – y cảm thấy mình coi người này như bảo bối, mà người này lại luôn biến bản thân thành cái rắm. Vì thế y kiềm chế sự không vui trong lòng, đè tay Trường An, gật đầu với á thú nhân nơm nớp lo sợ kia, rồi lôi Trường An đi xa.
Hoa Nghi thoạt tiên phủi hết vụn gỗ trong kẽ ngón tay Trường An, sau đó đánh lưng y một phát, lúc này mới quát khẽ: “Rảnh quá không biết làm gì hả Không có việc gì đi cưa gỗ với người ta, đại gia đàng hoàng không thích, đi làm ba cái việc linh tinh trái lại rất có năng lực, tiền đồ của ngươi đâu”
Y mắng, Trường An liền mặc y mắng, chẳng nói chẳng rằng mà lắng nghe.
Đợi Hoa Nghi lải nhải cả buổi trời, nói đến khô hết miệng, lúc này mới phát hiện mình đang đóng kịch một vai, vị kia đằng sau như thể lợn chết không sợ nước sôi, chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
Hoa Nghi quay đầu nhìn y, gặp đôi mắt thất thần đến mấy trăm dặm, tức khắc chỉ cảm thấy khí lực toàn thân trên dưới, từ tóc đến chân đều bị rút hết, thế là chìa tay, cơ hồ bao hết đầu Trường An trong tay, nghiến răng nghiến lợi ra sức đè xuống: “Không nghe lời, cho ngươi không thèm nghe lời – ôi, thôi quên đi, đến chỗ ta, ta kiếm cho chút việc mà làm.”
Hoa Nghi dẫn Trường An vào lều bạt mới của mình, Lộ Đạt cũng bám đuôi.
Lều trại của Hoa Nghi bên ngoài có sân, Sách Lai Mộc cùng mấy nam nhân xa lạ đang ở đó, binh khí dùng da thú dơ dáy quấn lên nằm la liệt dưới đất, trường đao đoản đao kiếm hai lưỡi, loan đao trường thương tiểu chủy thủ, cần gì cũng có.
Nam nhân xa lạ cầm đầu kia gió bụi mệt nhoài, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mắt nhỏ mặt tam giác, tướng mạo hơi dung tục, nét mặt động tác khi nói chuyện rõ ràng là nịnh nọt, nhưng mà ánh mắt lại sáng đến kinh người.
Hành thương và vong khách đều là nghề nghiệp xưa cũ, những người này không gia không nghiệp, rất nhiều người thậm chí cả đời không kết hôn, vào nam ra bắc, cái gì cũng bán.
Người hành thương lão luyện chân chính cực kỳ giảo hoạt, quan hệ rộng đến mức không cách nào tưởng tượng, cho dù tư thái thấp hơn cũng chẳng ai thật sự dám xem thường họ – đại địa tuyết tan chưa đến mấy tháng, những người hành thương lợi hại này đã một lần nữa nắm được thương cơ, bắt đầu sục sôi trên đại lục.
Vừa trông thấy thứ dưới đất, đôi mắt Trường An thoáng chốc sáng lên.
Lão hành thương sát ngôn quan sắc, không hề bởi vì đây là một á thú mà coi thường, niềm nở nói: “Sao nào, tiểu ca cũng nhận ra đồ của ta tốt Ôi chao, bây giờ chẳng thái bình gì cả, đáy biển phía nam tự dưng mọc lên một ngọn núi cao, người chết vô số, bằng không mấy thứ này làm sao có thể bán rẻ như vậy được”
Trường An khom lưng cầm một thanh loan đao, cẩn thận vuốt nhẹ lưỡi đao, gật đầu nói: “Đúng là tốt.”
Lão hành thương mặt mày hớn hở: “Tiểu ca biết hàng nhỉ! Vụ mua bán đầu tiên năm nay, nếu khởi đầu tốt đẹp, ta cũng không phải là người keo kiệt, cam đoan tặng các ngươi mấy ‘thứ’ tốt.”