Theo Trường An thấy, lời nói ra chính là bát nước đã hắt, y cả đời này trừ một lần làm thịt lão thợ mộc vô liêm sỉ, đành phải cô phụ Triết Ngôn, thì chưa bao giờ nuốt lời, huống chi hồi ức cảnh tượng hôm ấy, y mang máng nhớ là mình không hề dị nghị gì.
Song nghĩ lại thì lần này lại có bất đồng so với dĩ vãng, Trường An cảm thấy mình từ đầu tới đuôi đều ù ù cạc cạc – toàn bộ quá trình là bị Hoa Nghi lừa gạt, đồng ý cũng chẳng biết mình đã đồng ý cái gì.
Nên làm thế nào cho phải
Béo nhờ nuốt lời là không đúng, thuận nước đẩy thuyền hình như cũng không đúng.
Trường An nghĩ mãi không xong, hình như chỉ có bắt Hoa Nghi đầu sỏ gây tội đến đánh cho khóc một hồi như đối phó “A A A”, mới ít nhiều có chút hợp tình hợp lý.
Trường An trong tiếng náo nhiệt, nét mặt vẫn bình tĩnh không lộ hỉ nộ, ngồi an ổn bên cạnh đống lửa như người giả, tay bưng bát rượu, ngẩn ra hồi lâu, uống một ngụm rượu, đồng thời lòng thầm suy xét một chuyện máu chảy thành sông.
Thế là tết Thu thú hai năm sau lấy thủ lĩnh uy vũ hùng tráng của họ bị đánh làm kết cục hoàn mỹ.
Hoa Nghi đoán được mở đầu, hiển nhiên không đoán được kết cục, lúc Trường An cầm một cây gậy to chẳng biết kiếm từ đâu mà đập xuống, y do bản năng nhảy liền ba cái, suýt nữa đâm đầu vào đại thụ.
Trường An quen dùng mã đao, gậy to xấp xỉ mã đao cũng thuận tay, y múa đến biến ảo khôn lường đồng thời lại uy vũ sinh phong.
Trường An phụ trách phòng vệ nửa năm trong tòa “thành” còn chưa xây xong, lúc đánh mặc dù biết không ra đòn chết người nhưng cũng chưa từng nương tay, bởi vậy y vừa động thủ, thần kinh mọi người thoạt tiên căng thẳng, thậm chí y đánh thủ lĩnh ngay trước mặt mà nhất thời chưa ai kịp phản ứng, tất cả đều nhường chỗ cho y như phản xạ.
Hoa Nghi dù nốc cả vại rượu cũng phải tỉnh, nhún người nhảy lên tránh thoát một gậy, sau đó hạ xuống tại chỗ mà lăn tròn, biến thành cự thú, co đầu rụt cổ liều chịu vài đòn, rốt cuộc trăm cay nghìn đắng đến trước mặt Trường An, dùng móng vuốt túm áo Trường An nom đầy tội nghiệp, mặt dày mày dạn cọ đầu vào người ta.
Trường An thoáng cái cắm phập cây gậy bên cạnh, vẻ mặt nghiêm khắc cau mày nhìn Hoa Nghi, ra sức kéo áo lại.
Hoa Nghi vội buông vuốt, tránh để vuốt sắc đương trường xé rách áo Trường An, lại nghiêng đầu cọ vai Trường An lấy lòng.
Chỉ thấy Trường An lui ra sau một bước, nghiêm khắc chỉ y bảo: “Ngươi bất chấp lý lẽ.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả tiếng gió thổi lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Hoa Nghi bình sinh lần đầu tiên cảm thấy mình không thể đối đáp.
Mọi người đều đang nhìn chằm chằm, Trường An biết mình đánh hai phát cũng được rồi, đâu phải thâm thù đại hận gì, đánh thủ lĩnh tới tấp quả cũng chẳng ra sao. Song trong lòng y vẫn rất giận, cảm thấy Hoa Nghi làm việc này thật sự sai hoàn toàn. Tiếc thay giận dữ hơn cũng chẳng nói được gì, một lúc lâu sau, y thật sự không nén nổi, lại chất vấn Hoa Nghi: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể bất chấp lý lẽ như vậy”
Nói xong y liền ném gậy, sa sầm mặt quay lưng bỏ đi.
Mọi người lặng im giây lát, rồi Sách Lai Mộc cầm đầu, cùng nhau cười ồ lên.
Sách Lai Mộc thở hổn hển nói: “Thủ lĩnh, việc lớn như thế mà ngài không hé răng một tiếng, im lặng nhận người ta, làm sao có thể bất chấp lý lẽ như thế”
Tạp Tá xiêu vẹo nói: “Thủ lĩnh, ngài không phải bất chấp lý lẽ, mà rõ ràng là không phúc hậu!”
Sơn Khê quá chén lảo đảo đứng dậy, bá vai Hoa Nghi đã lại biến thành hình người: “Thủ lĩnh, ngài bất chấp lý lẽ như vậy, bây giờ phải giải quyết sao đây”
Lục Tuyền nghĩ sâu tính kỹ giây lát mới thốt được một câu tổng kết: “Không sai, là rất bất chấp lý lẽ.”
Giao nhân đến trước mặt y, khoa tay múa chân ra vẻ đồng bệnh tương liên cùng nhau bị đánh: “A a a, a a a.”
Hoa Nghi đá văng hắn: “Cút, liên quan gì đến ngươi Còn đến cửa nhà người của ta khóc tang, ta sẽ mổ bụng ngươi xiên lá bạc hà nướng ăn.”
Y cân nhắc giây lát, trong đầu đột nhiên lóe linh quang, lẩm bẩm: “Cười cái rắm, ngậm miệng hết! Ôi… Sao ta lại cảm thấy việc này có cửa kia chứ”
Hoa Nghi nói xong tựa như trúng ma chướng, cất bước đi ngay, rất quyết đoán dứt khoát.
Y đuổi đến chỗ Trường An ở.
Bên ngoài lều của Trường An cũng có một tiểu viện không lớn, tường viện cao tầm tiểu tử choai choai, xếp đá chỉnh tề, bên trong là một vòng cọc gỗ cao thấp không đều – đây là Trường An dùng để luyện tập kỹ năng cơ bản, tại phương diện này, y quả thực hệt như đứa trẻ mới học đao thuật, kỹ năng cơ bản chính là bài học bắt buộc mỗi ngày, hễ được rỗi rãi là y chưa từng quên.
Trường An ngồi trên tường tiểu viện, từ trên cao nhìn Hoa Nghi rón rén đi tới, mặt sa sầm không thèm nói tiếng nào.
Hoa Nghi lê bước đến mãi dưới chân y mới dừng lại, đột nhiên ra tay như điện bắt lấy mắt cá chân Trường An, bắt được rồi lại không thấy có động tác gì, chỉ dùng ngón cái cọ xát, nhìn y hỏi nhỏ: “Sao vậy”
Trường An nhíu mày không nói gì.
Hoa Nghi liền vươn tay kia, để lên đầu gối của y, bước lên trước một bước, như muốn vùi đầu vào lòng y, tiếp tục nói khẽ: “Nếu không thì ngươi cứ đánh ta thêm một trận đi”
Trường An: “Ngươi chưa từng cho ta biết rụng lông là ý tứ này.”
“…” Hoa Nghi nói, “Đó không phải là lông rụng, là…”
Là “nhổ xuống” dường như cũng chẳng ra làm sao hết, y đành phải nuốt nửa câu sau lại.
Hoa Nghi thở dài, thu lại nụ cười không đứng đắn, dưới ánh trăng nhẹ nhàng nắm tay Trường An, nói: “Theo ta đi – ngươi biết đây là ý tứ gì chứ”
Trường An sầm mặt gật đầu.
Hoa Nghi có phần tẻ nhạt cười nói: “Ngươi biết cái rắm – A Lan dù tốt thế nào thì cũng chẳng còn nữa, mà người sống thì đâu thể sống cả đời với người chết.”
Y xòe những ngón tay thon dài của Trường An, vuốt ve nốt chai trên lòng bàn tay và ngón tay một cách yêu thương.
Trường An nói nhỏ: “Ta biết.”
Hoa Nghi vẫn lắc đầu: “Ngươi biết thế nào là đem một người đặt trong lòng chứ Chính là một ngày không gặp là nhớ nhung khôn nguôi, chính là nhìn thấy đối phương tốt với người khác, liền hận không thể thiên đao vạn quả người nọ rồi lôi ra ngoài cho chó ăn, tựa như… Cát Lạp đối đãi A Phân vậy.”
“Ta để ngươi trong lòng.” Hoa Nghi nói cực thấp cực chậm, dường như đang nói một chuyện vạn phần quan trọng và nghiêm túc, y dừng một hồi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Trường An, cơ hồ gằn từng chữ, “Nếu ngươi đem sợi dây buộc tóc đó ném lại vào mặt ta, chính là cắm một đao vào tim ta. Mùi vị đó… Mới là đau đớn đến mức khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không thể. Nếu ngươi cảm thấy như vậy thống khoái thì cứ việc ném đi.”
Trường An lại nói: “Chuyện đã bằng lòng, làm sao có thể nuốt lại được”
Hoa Nghi không ngờ nhận được một đáp án đương nhiên như vậy, lập tức không thốt được gì.
Trường An trầm mặc giây lát, lại cũng học dáng vẻ của y mà thở dài, vạn phần tang thương nói: “Sư phụ ta bảo, cưới vợ tốn rất nhiều, ông ấy là một kẻ khố rách áo ôm, bởi vậy phải ế suốt đời, ta phải tiêu tốn cái gì đây Nếu không có thì làm thế nào”
Vừa nói vừa bắt đầu tính toán trong lòng xem mình có cái gì, vừa tính toán vừa cảm thấy Hoa Nghi thật chẳng ra gì, dám lừa gạt y một chuyện lớn như vậy.
Hoa Nghi còn chưa định thần lại từ trong hoa tiền nguyệt hạ triền miên, lập tức bị khuất phục trước suy tính sâu xa của y, đến mức suýt nữa mềm nhũn đầu gối, vội lắp bắp nói: “Không… Không cần phiền toái như thế…”
Trường An ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cúi đầu tháo tấm thẻ xương nhỏ trên cổ đưa cho Hoa Nghi, nói: “Đao không thể cho ngươi, ta chỉ có cái này, cho ngươi đi vậy.”
Hoa Nghi thụ sủng nhược kinh vội vàng nhận lấy bằng hai tay, trên tấm thẻ xương cũ kỹ đến độ ngay cả nét chữ cũng mờ hẳn còn mang theo độ ấm của Trường An, phảng phất vẫn đượm mùi vị sạch sẽ riêng biệt trên người y, Hoa Nghi nâng trong tay, không biết là uống nhiều quá hay là thế nào, bị “mùi vị” gần như là suy tưởng kia kích thích nóng cả mũi, bỗng nhiên lại bất ngờ chảy máu mũi.
Trường An giật mình: “Ôi, sao ngươi chảy máu rồi Ban nãy ta đánh phải mũi ngươi à”
Hoa Nghi quả quyết cảm thấy mình nên chạy trước để bình tĩnh lại thì tốt hơn.
Sau tết Thu thú, thời tiết bắt đầu lạnh dần, mọi người vừa vượt qua một mùa đông nguy hiểm như thế, giờ lại đến mùa này, ban đầu quả thực như lâm đại địch vậy.
Nhưng thủ lĩnh của họ mỗi ngày vẫn xuân phong đắc ý rêu rao khắp nơi, y thậm chí ra tay cắt một đoạn dây buộc thẻ xương kia, vừa vặn để tấm thẻ nhỏ khắc tên Trường An lộ ra trên xương quai xanh, như thể chỉ sợ người khác không nhìn thấy vậy.
Mà tường thành và thành lâu ngay vào mùa đông này đã bước đầu hoàn công với tốc độ khó tin.
Đợt đại tuyết đầu qua đi, tường thành nghênh đón những địch nhân đầu tiên.
Hôm ấy vừa vặn là Lục Tuyền dẫn người thủ vệ trên thành lâu, mới qua buổi trưa liền nhìn thấy trong tuyết địa hoang nguyên phương xa có một loạt bóng đen, bất chấp gió lạnh vẫn hành động cực nhanh, là một đám thú nhân đang đi đến bên này.
Lục Tuyền nhanh chóng phái người thông báo cho Hoa Nghi, bản thân thì đứng trên thành lâu cao cao dõi mắt trông ra xa.
Sự sợ hãi với giá lạnh vẫn cắm rễ trong lòng mọi người, hắn không chắc những người này ngông nghênh trên địa bàn của họ, rốt cuộc tính là địch hay là bạn.
Lão hành thương nán lại bộ lạc hơn ba tháng, mãi tới khi lúa mạch gặt được mới hài lòng mang đi vô số san hô, bảo châu, cá khô cùng với hàng loạt hạt lúa mạch quý giá nhất.
Để lại cho bộ lạc binh khí và nô lệ đầy một sân, cùng với một phần tặng phẩm quý báu.
Tặng phẩm chính là một tấm bản đồ.
Lão hành thương thật sự không sợ chết, vẽ nơi từng đi qua lên da thành một tấm bản đồ, trải ra dài phải hơn một trượng, sơn xuyên hà lưu tất cả đều rõ ràng, không sót chỗ nào, ngay cả gặp ai ở đâu, bộ lạc lớn cỡ nào đều ghi rõ ràng dễ hiểu.
Lão hành thương giảo hoạt, nhìn thấy tường thành và thành lâu dựng san sát kia là biết ngay chủ nhân nơi đây dã tâm không nhỏ.
Hoa Nghi vung tay, vạch hết rừng rậm non cao khe sâu và bình nguyên vào lãnh địa của mình, sau lưng gần biển rộng, sản vật càng phong phú, lão hành thương nhắm vào khách hàng lớn này, tính tạo quan hệ hợp tác trường kỳ, bèn không hề keo kiệt tặng cho một phần đại lễ như vậy.
Ngoài ra, kèm theo bản đồ, lão còn tặng hai vũ nương cho Hoa Nghi.
Trên đại lục bán rất nhiều nữ nô, vũ nương lại rất ít.
Vũ nương phần lớn không cha không mẹ, hoặc là tiểu nữ nô xuất thân nô lệ, bị bán qua tay cho người hành thương từ lúc còn rất nhỏ, người hành thương chọn lựa trong những tiểu nữ nô này ra kẻ ngoại hình xuất sắc nhất, dốc lòng giáo dục, có thể trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Họ không giống với những nữ nhân khỏe mạnh làm việc đến lấm lem mặt mày, cả ngày lo liệu việc nhà trong bộ lạc.
Thậm chí không giống phu nhân và tiểu thư nhà thủ lĩnh trưởng lão.
Vũ nương từ nhỏ đã học cách lấy lòng người khác, có thể nói là mặt như hoa xuân, mềm mại không xương, tóc tỏa mùi hương. Ngày xưa vốn là báu vật có tiền còn chẳng mua được, chỉ thủ lĩnh bộ lạc giàu có nhất mới có thể nuôi một người, bình thường ngay cả người ngoài cũng không cho gặp.
Lão hành thương này chẳng biết kiếm bằng cách nào, trong khi mỗi người đều đang chạy trối chết, lão lại còn nuôi hai người như vậy, hơn nữa xinh đẹp lung linh như nước.
Chỉ là hiện tại trên đại lục bách phế chờ hưng, loại bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc vào thời điểm này ra giá cao mua nữ nhân chắc chẳng sống được đến bây giờ, lão hành thương hiểu được, bởi vậy quyết đoán dùng hai “bảo bối” này làm lễ vật.
Ai ngờ việc này của lão hành thương chỉ là vẽ rắn thêm chân, hai “bảo bối” này khiến Hoa Nghi đen sì mặt suốt một tháng – y thủy chung cho rằng Trường An nhìn chằm chằm người ta đến mất cả hồn.
Hiếm khi trông thấy người mỹ mạo như vậy, Trường An nhìn một chút cũng là đương nhiên. Y kỳ thật rất vô tội, chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hiếu kỳ cộng thêm tán thưởng mà quan sát một phen, thế mà Hoa Nghi lập tức như trúng ma chướng, không nói lý lẽ gì cả.
Chỉ cần bị y bắt được là tai Trường An sẽ không thể thanh tĩnh.
Vô luận lúc đầu nói gì, trong hai ba câu đều có thể bị Hoa Nghi vòng vo quay lại chân thành giáo dục: “Ngươi còn trẻ, đừng trầm mê thanh sắc, những vũ nương đó có cái gì Chẳng qua là một lớp da, nhìn mỹ lệ mờ mắt, nào có tốt đẹp gì, chỉ muốn kéo nam nhân rơi xuống vực sâu…”
Những lời na ná nhau như thế, vào miệng Hoa Nghi, y có thể dùng hàng trăm cách nói để biểu đạt cùng một ý tứ.
Trường An lúc đầu ở trong rừng rậm thấy Hoa Nghi lừa gạt người ta đã biết miệng lưỡi y xảo quyệt, nhưng đến bây giờ mới chân chính cảm nhận được lưỡi như lò xo là thế nào.
Trường An phiền không chịu nổi, may mà các võ sĩ thú nhân có một chồng binh khí mới, Trường An cũng có nhiệm vụ mới, mỗi ngày huấn luyện đám thú nhân cao to hơn y ở một nơi vừa dựng lên.
Để né tránh Hoa Nghi, mỗi ngày trời còn chưa sáng y đã dẫn người tuần tra một vòng tường thành và thành lâu vừa cao vừa rộng, tường thành chưa xây xong, dù họ đi nhanh cũng phải gần giữa trưa mới về được, buổi chiều chính là thời gian huấn luyện, chỉ cần còn một người ở võ trường thì Trường An sẽ không đi, luôn ở lại đến cuối cùng.
Chờ trời tối, y lại tránh Hoa Nghi, ngay cả nhà cũng không về, dẫn Lộ Đạt tùy tiện tìm một nhà nữ chủ nhân nấu cơm ngon mà ăn chực.
Nhưng dù như thế, Hoa Nghi vẫn thường xuyên bắt được y hệt như kỳ tích, kế đó lải nhải một thôi một hồi.
Ban đầu năm lần bảy lượt khiến Trường An nóng lên, muốn phát hỏa, Hoa Nghi liền dùng dáng vẻ chực nói lại thôi, khổ đại cừu thâm, thương tâm lo lắng mà nhìn y, khiến cơn giận của Trường An chỉ có thể nén trong lòng, thật sự không làm gì được.
Trường An không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là người ta lải nhải, Hoa Nghi bắt lấy điểm yếu này, quả thực như rút củi dưới đáy nồi, nói cho Trường An xanh hết cả mặt, hận không thể gặp một nữ nhân cũng đi đường vòng, ngay cả y sư A Diệp theo lệ sắc thuốc giúp, nhân tiện kiểm tra thân thể y, Trường An cũng hết sức đề phòng cách xa ba thước, sau khi xong việc lập tức lén lút nhìn quanh, không phát hiện Hoa Nghi, bấy giờ mới thở phào, vội vội vàng vàng cười chào A Diệp rồi chạy luôn như phường trộm cắp.
Chiêu này thâm độc tột cùng, Sách Lai Mộc hoài nghi qua đợt này, Trường An về sau nhìn thấy nữ nhân đều phải ngứa hết da đầu, không cứng nổi.
Ngoại trừ việc này thì cuộc sống cực kỳ bận rộn.
Mọi người nuôi súc vật, thu hoạch lúa mạch, cất hạt giống, khai khẩn ruộng nương trên bình nguyên, ra khơi ở bên kia núi. Mà đến lễ Thu thú năm nay, Tiểu Cát Lạp tìm được đường sống trong chỗ chết nhà A Phân chính thức kế thừa tên vong phụ, vừa được ba tuổi, nói chuyện cũng lưu loát, thành một quả cầu đất biết khóc lóc biết lăn lộn.
Đất đai dường như còn phì nhiêu hơn năm rồi, lúa mạch được mọi người chăm sóc ngoài ruộng bội thu hơn dự đoán, thùng rượu đầu tiên ủ ra đổ vào bầu rượu của Hoa Nghi, y uống một ngụm to, thoải mái đến mức chỉ muốn đứng trên đỉnh núi hét lên một tiếng.
Nhưng mà sảng khoái xong rồi, y lại chuyên tâm cất bầu rượu đi, tính kế để buổi tối tết Thu thú chuốc Trường An say khướt.
Chuốc Trường An say không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, dù Trường An đã biết điểm tốt của rượu, lại tự kiềm chế đến mức không hề giống một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, vô luận thích uống cỡ nào y cũng thủy chung nhớ chuyện uống nhiều sẽ say. Y và Sách Lai Mộc tựa như hai lão đầu tử thanh tu, mỗi kẻ bưng một chén nhỏ, còn rụt rè hơn đại cô nương, cả buổi trời chẳng dính miệng một ngụm, rất có chừng mực ngồi bên xem người khác say bí tỉ.
Lộ Đạt uống vào rất dính người, đặc biệt dính Trường An, chẳng nói gì cả, chỉ ngồi ngay đó cười ngây ngô, Trường An đành phải sai Thanh Lương cõng gã đi.
Nhưng mà tự kiềm chế hơn nữa thì chung quy cũng uống vài ngụm, tim đập nhanh hơn bình thường, máu cũng chảy nhanh hơn, Trường An nhìn Thanh Lương và Lộ Đạt, trên mặt lại lộ ra một chút sầu lo.
Sách Lai Mộc ở bên quan sát, cảm thấy rất thú vị, thanh “đao” Trường An này đi theo con người thời gian dài lại dính một chút mùi người, còn học được nhíu mày đầy ẩn ý, liền hỏi: “Sao vậy Không dạy được tiểu tử ngốc Thanh Lương kia”
Trường An lắc đầu, một lúc lâu mới nói: “Lộ Đạt quá thích đao nhọn.”
Y không giỏi nói chuyện như Hoa Nghi, cho nên chẳng cách nào hình dung cảm giác của mình – kỳ thật thích đao nhọn chẳng có gì là lạ, mỗi người đều có binh khí tiện tay của riêng mình, và chí ít đao nhọn vẫn bình thường hơn đại mã đao dài ngoài một trượng. Nhưng Lộ Đạt cầm đao nhọn, lại luôn khiến Trường An cảm thấy hơi bất an. Đứa trẻ đó chăm chỉ học tập, mỗi chiêu mỗi thức đều ra dáng, song thật sự động thủ, bổ ngang chém dọc lại đều là học theo, Trường An thấy đó chỉ là bắt chước một cách cứng nhắc, không thể xem như học được.
Lâu ngày, Trường An cảm thấy gã chỉ chân chính học được một chiêu, đó là tiền đột.
Ngưng tụ sức lực toàn thân trên mũi đao nhọn, lệ khí tràn đầy, là một động tác được ăn cả ngã về không.
Sách Lai Mộc nghe thế mỉm cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng sáo đặc thù.
Chỉ thấy một cô nương vị hôn trang phục lộng lẫy, dùng cây sáo ngắn bằng gỗ thổi một điệu rất vui vẻ lại triền miên, mọi người nghe thế lập tức cười mờ ám như hiểu ngầm.
Sau đó một cô nương lớn mật dẫn đầu nhảy lên, không biết lấy từ đâu ra một sợi đai lưng bện bằng hoa tươi ném đến trước mặt một thú nhân trẻ tuổi. Tiểu tử nọ thoạt tiên chưa phản ứng kịp, ngây ra giây lát, sau đó mặt thoáng chốc đỏ bừng, cúi đầu nhặt chiếc đai lưng sắc màu rực rỡ kia lên như tiểu tức phụ.
Mấy nam nhân chung quanh lập tức đẩy vai hắn bắt đầu đùa cợt.
Tiếp đó mọi người sục sôi hẳn, nhất thời hoa tươi bay khắp nơi, suýt nữa làm mờ mắt Trường An.
Y không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Làm cái gì vậy”
Sách Lai Mộc nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Đây gọi là ‘ném hoa hỏi đường’, ném cho ý trung nhân của ngươi một đóa hoa, nếu đối phương nhận thì là bằng lòng. Không nhận cũng không mất mặt, chờ một lát lộn xộn rồi, trong mắt mỗi người đều chỉ có một mục tiêu kia, chẳng ai để ý được đến chuyện xem trò cười của ai.”
Trường An chợt ngộ ra: “À.”
Sách Lai Mộc nhìn y một cái, bỗng nhiên cười xấu xa nói: “Có điều chắc hẳn chẳng ai dám ném hoa cho ngươi đâu.”
Cô nương qua lại rất nhiều, Trường An tướng mạo đẹp, tuy không thích nói chuyện nhưng trước nay luôn ôn hòa với các cô nương, tựa như một con thú thu nanh vuốt trước mặt người ta, rất được các cô nương quý mến, rất nhiều người lúc đi qua đều cười với y, song thật sự chẳng ai ném hoa cho.
Trường An không hiểu bèn hỏi: “Vì sao”
Sách Lai Mộc chỉ chỉ dây cột tóc trên đầu y.
Trường An mù mờ sờ đầu: “Đầu ta làm sao cơ”
Sách Lai Mộc mở miệng muốn nói, Hoa Nghi lại không biết từ đâu chui ra, hai tay luồn qua nách Trường An, bất ngờ xách cả người lên, giấu đầu hở đuôi mà cười ha ha: “Không sao, đầu ngươi rất ổn, đừng nghe thần côn say rượu nói nhảm.”
Nhưng Sách Lai Mộc giống như không hề nhận ra ý tứ của Hoa Nghi, ngược lại cười to nói: “Tiểu tử ngốc, lấy đồ của người ta, ý nghĩa chính là hứa cho người ta, ngươi là người có chủ rồi, còn ai tán tỉnh ngươi cho mất mặt”
Nói xong hắn liền bật dậy bỏ chạy, quả nhiên đoạt mệnh liên hoàn cước của Hoa Nghi lập tức đuổi theo tôn mông của thần côn.
Sách Lai Mộc ôm đầu chạy như chuột, Hoa Nghi đằng đằng sát khí muốn trị hắn, y dường như hơi e ngại phải ở lại tại chỗ nghe quan điểm của Trường An đối với việc này, lao vọt vào đám đông đuổi đánh Sách Lai Mộc.
Trường An đột nhiên được cho biết “bí mật” ngoại trừ y thì mọi người đều biết, tức khắc sững sờ ra đó.