Thanh Lương nghe rõ mồn một tiếng mã đao cắt vào xương thịt, sợ hãi đến lạnh cóng tê rần cũng chẳng ngăn cản được mùi máu tươi xộc vào mũi, tuyết địa đỏ tươi một dải – theo máu loang ra, quần Thanh Lương cũng ướt sũng, lão thú nhân tuy nửa thật nửa giả hù dọa gã nhưng xem ra tác dụng rất có hạn, chẳng qua giúp hắn nín được một lúc mà thôi.
Lộ Đạt đang nhiệt huyết sôi trào, nóng lòng cân nhắc xem lát nữa làm sao năn nỉ Trường An cho gã đỡ nghiền, chợt ngửi thấy mùi khai, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả thực không biết nên nói gì cho được.
Lộ Đạt chẳng qua là bởi vì nhìn thấy Thanh Lương ngày ấy đột nhiên mất đi chỗ dựa, có phần đồng bệnh tương liên, xúc động lắm miệng một câu như vậy, từ đó Thanh Lương liền cùng ăn cùng ở với gã.
Thân cận… vẫn là thân cận, tình cảm cũng có một chút, đôi lúc Lộ Đạt sẽ coi Thanh Lương là huynh đệ, song ảo giác này luôn không dài lâu, “huynh đệ” này toàn khiến gã cảm thấy xấu hổ thôi.
Lộ Đạt đang ở lứa tuổi tiểu tử choai choai chẳng hiểu cái khỉ gì, có sự cuồng nhiệt và sùng bái mù quáng đối với cường giả. Trong đầu gã thì một người chỉ cần đủ mạnh, dù tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, cũng có thể tha thứ, mà Thanh Lương là loại bùn loãng không thể trát tường, nên dẫu tính tình ôn hòa, tâm địa thiện lương thì cũng chẳng là gì.
Song cho dù Thanh Lương như vậy, Trường An lại rất ít răn dạy, Lộ Đạt hoài nghi Trường An căn bản chẳng biết răn dạy người ta thế nào, mỗi lần Thanh Lương cụp đuôi ủ rũ, run run rẩy rẩy đứng trước mặt thì Trường An thậm chí không biết nói gì, thông thường toàn ném cho một viên kẹo rồi đuổi đi, mắt không thấy lòng không phiền.
Lúc này, mấy thú nhân nửa đêm xông vào cổng thành thấy rõ người trước mặt, lập tức bình tĩnh – đây chẳng qua là một nam nhân á thú ngay cả giáp cũng không mặc.
Song họ dù sao cũng cẩn thận, bởi vì chưa ai từng thấy á thú vác đại đao, chuyện bất thường tất có điều không ổn, mấy người liếc nhau, hết sức ăn ý, muốn tốc chiến tốc thắng, bởi vậy phối hợp kín kẽ cùng nhau lao đến.
Hai người mỗi bên một kẻ kẹp Trường An, mục đích là quấn lấy mã đao trên tay y, một người khác hóa thành cự thú tại chỗ, gầm lên một tiếng, từ cự ly cực gần lao thẳng vào mặt Trường An, chân sau mạnh mẽ của cự thú đẩy tuyết trên mặt đất lên cao hơn người, chân trước và răng nanh cùng phóng đến cổ Trường An.
Cự thú ngoác cái miệng to tướng lao bổ về phía trước, Lộ Đạt thậm chí cảm thấy Trường An dù hai đầu cũng có thể bị hắn cắn như táo.
Trường An lại chợt ngả ra sau, cả người cong thành hình vòm, trong bóng đêm dù là người cách đó không xa cũng khó lòng nhìn thấy rõ ràng giữa ánh lửa lay động kịch liệt, chỉ có thời điểm kim loại va chạm, sát ý phát ra cùng với âm thanh khi mũi đao mũi kiếm rạch thân thể khiến người ta phải ngứa ran da đầu.
Mã đao vẽ ra một hình cung lạnh thấu xương, chuôi đao tinh chuẩn đập văng trường kiếm chém đến, lưỡi đao nghiêng đi, vừa vặn từ dưới hất ngược lên, lấy cứng chọi cứng lập tức cắm vào yết hầu cự thú, Trường An mượn sức lực khi đao bắn ngược đẩy thân thể súc sinh kềnh càng này lên, quát nhẹ một tiếng ném rơi bịch xuống đất, tuyết đọng và máu tươi cùng nhau bắn lên.
Thú nhân bên cạnh bởi thế mà bị ép phải né tránh, một kẻ bên kia lại thừa cơ vòng ra sau lưng Trường An – nhảy lên cao chém thẳng xuống.
Trường An không hề quay đầu, vác mã đao lên quá bả vai đỡ được trong một tiếng vang chói tai, tiếng kim loại ma sát khiến người ta nổi da gà, vừa chạm là đi ngay.
Mã đao vòng qua cổ Trường An, y bỗng nhiên nghiêng người chạy hai bước lấy đà, giẫm một chân lên tường thành bằng đá, lại tựa như “đi” trên tường đá cao vút dựng đứng, giữa không trung y gập đầu gối, cả người lật ngược lại, vừa vặn tránh thoát một kiếm đuổi tới.
Sau đó mã đao đảo lại, ngăn chặn trường kiếm từ bên trên, thú nhân nọ bị xé toạc hổ khẩu, bắt buộc phải buông tay, bị chuôi kiếm của chính mình bắn vào cằm từ phía dưới, đau đến mức muốn rơi lệ tại trận – may mà chưa rơi xuống.
Bởi hắn ngẩng cổ đưa vào tay Trường An như một con gà trống ngoan ngoãn đợi làm thịt, Trường An lập tức không hề khách khí khiến đầu mình hắn gặp đại nạn tự bay các nơi.
Thú nhân nửa đêm tập kích cổng thành cuối cùng suýt nữa bị đầu đồng bọn đập trúng, trong nháy mắt hắn liền bị sự sợ hãi áp chế xuống cổ, tóc gáy dựng hết lên như xếp hàng, máu toàn thân chảy về tứ chi, đầu óc choáng váng, lập tức hỗn loạn, theo bản năng lại muốn quay đầu chạy trối chết.
Đầu óc kẻ này hiển nhiên đã thành quả dưa chuột, nên bị Trường An cắt như dưa vậy.
Lộ Đạt và Thanh Lương đứng ngay trên thềm đá, thấy Trường An không hề nói câu nào, tay lên đao xuống thoăn thoắt khiến dưới đất thêm mấy thi thể.
Cho đến lúc này, mấy thủ vệ mới phân thân được, sải bước xuống thành lâu, thu dọn thi thể, cắt đầu, dùng vải rách bọc qua rồi khiêng lên thành lâu.
Trường An dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt, không chút hoang mang đi cuối cùng.
Ánh mắt Lộ Đạt đuổi theo y, đôi mắt sáng rực lên.
Gã cảm thấy lão thú nhân trong bộ lạc nói không sai, thứ có thể khiến nhiệt huyết nam nhân sôi trào xưa nay chỉ có vài loại – mùi máu tươi, rượu mạnh nóng hổi, và thân thể mỹ nhân – hai cái sau còn hơi xa xôi đối với mao đầu tiểu tử này, nhưng mùi gay mũi như rỉ sắt lan tràn trong không khí lại khiến Lộ Đạt triệt để hết chờ nổi.
Gã túm áo Trường An, nhìn y đầy chờ mong, nhanh chóng hỏi: “Ta thì sao Ta có thể động thủ chứ”
Trường An nhìn gã một cái, gật đầu nói ngắn gọn: “Lên bảo họ cho ngươi một bộ giáp.”
Lộ Đạt reo một tiếng, không để ý “huynh đệ” phế vật như cái bánh ngọt kia, quay người chạy lên thành lâu, tay thả bên hông nắm chặt thanh đao nhọn đeo trên người.
Cứ thế, Thanh Lương không còn ai đỡ, triệt để dựa vào tảng đá lạnh ngắt mà nhũn xuống, héo rũ ở đó như một vũng bùn, kinh sợ nhìn chằm chằm chiến trường nhỏ nhiệt khí hừng hực kia.
Một bàn tay lại đột nhiên do dự đặt lên đỉnh đầu gã.
Thanh Lương chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên, thấy Trường An từ trên cao nhìn xuống, tay kia cọ đến trán, lạnh ngắt, như cùng một mạch kế thừa với thanh thiết đao nọ.
“Không phải ta kêu họ đến.” Trường An bỗng hơi khom người, nhìn vào mắt Thanh Lương, thình lình nói ra một câu không ăn nhập như vậy.
Mắt y vừa đen vừa sáng, khóe mắt tự nhiên quét ra một bóng mờ, hai hàng lông mày chỉnh tề bị tóc che mất một góc nhìn rất đẹp, nhưng nét đẹp này Thanh Lương phải đến rất gần, quan sát cẩn thận khuôn mặt y mới phát hiện ra được.
Bằng không trong lòng gã Trường An vĩnh viễn là dáng vẻ trầm mặc kiệm lời vác một thanh đại mã đao đứng yên đó, không tùy tiện nói cười.
Gã giống như một con thỏ, trời sinh nhạy cảm, sẽ run lẩy bẩy khi gặp tất cả các động vật ăn thịt, dù rằng Trường An chưa bao giờ động thủ với gã, thậm chí ngay cả lăng mạ vài câu cũng không hề, nhưng Thanh Lương cứ sợ y.
Vừa sợ y, vừa hơi muốn thân cận với y.
Bởi vậy nương ánh lửa, Thanh Lương nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của mình trong mắt đối phương, lập tức vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Trường An đem tuyết đọng bên cạnh thềm đá thành lâu chà vết máu trên lưỡi đao, tiếp tục nói: “Bất kể ngươi có bằng lòng hay không, rất nhiều việc ngươi đều không có biện pháp, sợ phát khóc không có biện pháp, bị hù chết cũng không có biện pháp, ngươi…”
Trường An “ngươi” đến đây, không biết kế tiếp nên nói sao, nhìn dáng vẻ kinh sợ đan xen của Thanh Lương, cũng chẳng có cách nào, vì thế chỉ lắc đầu, trỏ tay bảo: “Ngươi… Ôi, ngươi nên vào gian tránh gió đi.”
Bên ngoài cổng thành đã tụ tập ít nhất hơn trăm người, thời điểm nửa đêm hơi có sương, nhìn từ phía trên lờ mờ không rõ, cự thú gầm thét trèo lên, cung tên của lão thợ săn trên thành lâu bắn xuống như mưa, lợi thế của thành lâu rốt cuộc đã rõ, chọc người rơi xuống, chọc phát nào trúng phát đó, hệt như xiên cá trên biển, thống khoái muốn chết.
Trường An quan chiến giây lát liền mất kiên nhẫn, mỗi khi đến thu đông là y không dễ chịu, gió thổi vù vù trên thành lâu nhanh chóng khiến y hơi đau đầu, bên trong có một dây thần kinh nảy lên.
Cho nên Trường An khoát tay, khều cả một thi thể bị đám thủ vệ khiêng lên, sượt da đầu mọi người trên thành lâu, giơ tay ném xuống.
Lão thú nhân “ôi” một tiếng che kín đầu, gào lên với Trường An: “Thứ gì bẩn ngươi liền để lên đầu người ta, làm mặt ta đầy máu rồi!”
Trường An mặt không biểu cảm nói: “Khô từ lâu rồi.”
Thi thể kia xuyên qua sương mù dày đặc, đập một thú nhân đang trèo lên rơi thẳng xuống, hai kẻ một chết một sống cùng nhau nện xuống đất, tiếng kêu thảm thiết phía dưới không còn phân rõ là do ai gào khóc.
Đến lúc này, kẻ xâm lấn lập tức phát hiện âm mưu bại lộ, ngoan cố chống cự cũng vô dụng, người của họ không đủ nhiều, chồng hết những thi thể đã chết lên nhau cũng chẳng thể thành thềm đá thông lên trên, cho nên họ trái lại rất thức thời, nơi xa lập tức có kẻ huýt sáo một tiếng, chẳng qua giây lát mà những kẻ xâm lấn nửa đêm đến như thủy triều này lại rút đi như thủy triều.
Hôm sau, mãi đến tảng sáng sương tan, thủ vệ đổi ca mới thay nhóm người này.
A Phân sáng sớm đi làm việc địu đứa con còn chưa tỉnh ngủ, xa xa nhìn thấy Trường An, vội vẫy y lại: “Trường An, lại đây giúp ta chuyển kẹo mạch nha ở cửa lên nóc nhà đi!”
Trường An uể oải đáp một tiếng, kéo mã đao nặng nề bước tới, đứng trước cửa nhà A Phân hỏi: “Để chỗ nào”
A Phân quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ máu khô khắp người y, sợ quá “a” lên một tiếng, suýt nữa đánh rơi cái sọt trong tay, trợn mắt há mồm nhìn y một hồi, ý thức được đêm qua đã xảy ra chuyện, vội đẩy Trường An nói: “Ôi trời ơi, không chuyển đi đâu hết, ngươi mau đi tìm A Diệp đi, máu đầy người, ôi trời ơi…”
Trường An xua tay, cắm mã đao bên cạnh, khom lưng bưng kẹo mạch nha A Phân phơi, nhẹ nhàng giẫm hòn đá nhô ra nhảy lên nóc nhà xếp đàng hoàng, lúc này mới hạ tầm mắt, kéo mã đao, lê bước chân chậm rì rì như lúc trước, nửa chết nửa sống bỏ đi.
Mà lúc này, mọi người trong bộ lạc đã nhận thấy bầu không khí thay đổi.
Phòng vệ trong thành một đêm không ngủ, hơn mười thi thể chỉnh tề phơi trên quảng trường nhỏ mà thủ lĩnh và các trưởng lão bình nhật nghị sự.
Giao nhân “A A A” ngồi ngay cửa lều da dày cộp, trong chủ trướng truyền ra tiếng khóc của một nam nhân, khóc đến nấc lên, “A A A” ở cửa dỏng tai lắng nghe, ngôn ngữ loài người đến nay chưa biết mà lại học được nấc trước, nấc thành tiếng để tự mua vui.
Trường An định đạp hắn một phát, chân giơ đến giữa chừng mới nhớ tới “công tích vĩ đại” của “A A A”, lại vội vàng rụt về.
Y vén tấm màn da đi vào, chỉ thấy mấy chục nam nhân như thương binh đêm trước theo đuôi đang chen chúc ngồi đầy lều, bi thương đau đớn như đi thăm mộ vậy.
Trường An lập tức đau đầu, muốn lui ra ngoài nhưng đã không còn kịp, Hoa Nghi nhìn thấy y, vừa vẫy tay gọi lại vừa tự mình đứng dậy bá vai xách Trường An vào, chỉ vài bước đã tỉnh bơ sờ soạng khắp người y, xác định không việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kêu người dọn một cái sạp nhỏ cho y, vỗ vai bảo: “Ngươi cứ nghỉ ngơi một lúc, ngủ một giấc trước đi, ngủ dậy ta sẽ nói với ngươi sau.”
Mí mắt Trường An sắp dính vào nhau, lúc này nguyên một đám người đang nhìn chằm chằm, thế mà y giạng bốn vó nằm xuống sạp, xương cốt kêu “rắc” một tiếng.
Y co vai lại, vừa dính gối là ngủ ngay, mang máng nghe thấy có người thấp giọng nói “Hắc Phong Phác Á” gì đó, những lời còn lại chưa kịp nghe rõ thì đã mơ hồ mất.
Hoa Nghi vốn tuần tra bên ngoài, rất nhanh chóng chạy đến.
Y nhìn quét bên dưới, nhất thời không nói gì.
Một bộ lạc, cần phải có nam có nữ, có già có trẻ, mới có thể sống được. Chỉ còn lại một đám thú nhân không đồng loạt, nếu là trước kia, cơ hồ có thể xác định nó là một bộ lạc u linh.
Hành thương vào nam ra bắc chính là mối liên hệ duy nhất giữa những bộ lạc tương đối tắc nghẽn thông tin này, lão hành thương đã tặng một tấm bản đồ cho họ, sau đó người khác trả giá được hơn, liền bán họ cho người ta, cũng không có gì là mới lạ cả.
Lục Tuyền chỉ nghe Hoa Nghi đột nhiên nói: “Ngươi nhìn thấy bọn họ đi thế nào chứ”
Lục Tuyền ngẩn ra.
Thú nhân đi đương nhiên là rất nhanh, song tốc độ của đội ngũ này lại không hề thống nhất.
Từ nơi xa trông đến, cảm giác đầu tiên của Hoa Nghi chính là người phía trước và người đằng sau không phải một bọn.
Phía trước thân thể khỏe mạnh, liều mạng chạy, đằng sau không biết là già hay trẻ, hoặc là có thương bệnh, hiển nhiên phải nỗ lực chèo chống mới có thể đuổi kịp.
Chỉ nhìn điểm này thì thật sự không giống bộ lạc u linh cả ngày lấy đốt giết đánh cướp làm nghiệp, song cũng không giống nạn dân lang thang trốn thiên tai lắm.
Hoa Nghi lên thành lâu chẳng qua giây lát, đội người này đã đến phía dưới, thủ vệ trên thành lâu đều là người tuổi trẻ sức khỏe, nhãn lực đương nhiên tốt, vừa nhìn xuống dưới là thấy rõ mồn một. Chỉ thấy những người đó đều gió bụi mệt nhoài, dường như đằng sau có thứ gì đuổi theo, họ vừa kinh hoàng vừa ngượng ngùng nhìn tường thành cao lớn này, sau đó vài người đầu lĩnh liếc nhìn nhau rồi tiến lên gõ cửa.
“Một đám mặc giáp cầm vũ khí, lại nhất định phải giả dạng thành quân ô hợp.” Hoa Nghi thấp giọng nói, “Thú vị đấy – cho một người xuống hỏi xem có chuyện gì.”
Lục Tuyền đưa mắt ra hiệu, lập tức có một thủ vệ chạy chậm xuống, qua lỗ nhỏ trên cổng thành nói chuyện với người bên ngoài.
Hoa Nghi chống hai tay lên tảng đá lạnh băng, gõ nhẹ bên trên một hồi như muốn hoạt động ngón tay, sau đó bảo Lục Tuyền: “Gọi Trường An ra đây, tối nay cổng thành thuộc về y, ngươi đi theo ta.”
Lục Tuyền thoáng sửng sốt, hắn tuy là loại người thật thà chất phác, tâm tư lại không hề ngu dốt, theo Hoa Nghi làm vong khách từ khi còn rất trẻ, lúc này lập tức hiểu ý của Hoa Nghi quá nửa là muốn thả người vào.
Lục Tuyền nhíu mày. Theo hắn thấy, những người này không biết nguồn gốc, đều là mầm họa, họ đang sống tốt, cứ thế tùy tiện thả người vào, vạn nhất gây ra chuyện thì phải xử lý làm sao
Hoa Nghi thổi một hơi vào tay rồi chà xát, sau đó vỗ vai Lục Tuyền.
Thủ vệ mặc áo giáp phòng vệ, gió mùa đông thổi qua càng thêm lạnh, cũng càng thêm cứng, quả thực như dán cho người ta một tầng sắt lá vậy, tay vỗ lên chẳng cảm thấy một chút sức sống nào. Hoa Nghi thấp giọng nói: “Tường thành này dựng lên rồi, nhưng cũng phải có người, địa phương càng lớn người càng phải nhiều. Sao nào Ngươi muốn theo một bộ lạc, ở trong tòa thành tường cao vút cả đời sao Đụng tới những người không có hảo ý này, liền coi như không nhìn thấy, ngăn ngoài cổng, nghĩ rằng dù sao bọn họ cũng không vào được”
Lục Tuyền không giả dối, thẳng thắn gật đầu: “Ta nghĩ như vậy đấy.”
Hoa Nghi phì cười, y dường như hơi gầy đi, đường nét trên mặt có vẻ càng rõ, lại thêm mũi cao môi mỏng từ khi sinh ra, lúc không cười có vẻ hơi lạnh lùng, diện mạo không phải hiền lành.
“Chúng ta một năm không ra ngoài, kê cao gối không lo, ba năm không ra ngoài, cũng có thể tự mình phồn vinh, năm năm tám năm, ngươi chiếm một chỗ tốt như vậy, chung quy phải có kẻ thèm thuồng như thịt mỡ, mình không ra ngoài, người ta sớm muộn cũng phải đánh vào, những việc này ngươi thấy còn ít sao Tường thành Tường thành thì có gì tài ba, chẳng phải là do con người dựng lên sao Đã như vậy, ngươi tin rằng người ta không đẩy đổ được à… Ôi, nói với ngươi chẳng rõ được đâu.”
Lục Tuyền than thở: “Vậy ngài nói với ai thì rõ được Trường An sao”
Hoa Nghi đập đầu hắn: “Chọc cười ta”
Lục Tuyền cười ngây ngô: “Hì hì.”
Hoa Nghi lườm hắn nói: “Cho dù việc khác y không hiểu nhưng đạo lý trong việc này y nhất định hiểu rõ hơn ngươi, bằng không y hiện giờ đã sớm là một người thợ mộc – ngươi đừng thấy y hiện tại như cục bột vô tranh với đời, người khác đâm một phát chẳng buồn nhướng mí mắt mà lầm tưởng, đó là lâu năm nên biết kiềm chế rồi. Nếu y còn nhỏ, hoặc là học nghệ chưa thành, ngươi cứ đi trêu chọc thử xem, dù dùng răng cắn y cũng có thể liều mạng đến cùng với ngươi đấy.”
Lục Tuyền càng không hiểu gì hết, còn chưa kịp nghĩ ra điều gì từ trong dăm ba câu này, thủ vệ đi hỏi chuyện đã chạy lên, quả nhiên những người đó tuyên bố là mấy bộ lạc rải rác trốn tai mà hợp lại, người nhà đều ở rất xa, bảo họ đến dò đường trước.
“Dò đường.” Hoa Nghi cười khẩy gật đầu, đẩy Lục Tuyền nói: “Hôm nay thành phòng tăng gấp đôi, ngươi và Sơn Khê mỗi người một nửa, cứ để họ lạnh cóng một lúc trước, chờ Trường An đến lại thả vào sau.”
Lục Tuyền đáp một tiếng rồi đi, chẳng qua giây lát Trường An đã đến, y vẫn không chịu mặc giáp, đại khái là đi ngủ rồi, chỉ quấn vội da thú bên ngoài áo vải, Lộ Đạt và Thanh Lương hai cái đuôi nhỏ đi theo sau.
Hoa Nghi vừa thấy y liền chau mày, sau đó cởi lớp áo da lót bông cuối cùng trên người xuống, đập vào mặt y mà mắng: “Sao không chết cóng ngươi đi”
Ép Trường An khoác thêm một lớp y phục, Hoa Nghi mới chỉ người dưới thành lâu hạ giọng nói: “Có người ngoài, ban đêm ngươi lưu tâm một chút, những ‘người ngoài’ này có khả năng phải đổi thành ‘người trong’, còn có thể biến thành một nửa treo trên thành lâu đấy.”
Trường An thoáng nhìn bên dưới, ngước lên hỏi: “Ngươi muốn ta làm thế nào”
Hoa Nghi uy nghiêm nói: “Người vào bất kể là địch hay khách đều khỏi cần phải ra nữa, nếu bên ngoài lại có ai đến, ta không gật đầu thì một kẻ cũng không được thả vào, chết sống bất luận.”
Lời này khiến Thanh Lương phải rùng mình.
Song ngay sau đó, Hoa Nghi lại cười phá lên, sát ý trong ngôn ngữ lập tức tan thành tro bụi, trong khoảnh khắc là không thấy đâu nữa, thủ lĩnh lại thành một thủ lĩnh ôn hòa dễ thân. Hoa Nghi tháo bầu rượu bên hông, dúi vào tay Trường An: “Ban đêm thành lâu cũng lạnh, cầm lấy cái này mà xua hàn, ta đi đây.”
Trường An đáp một tiếng nhận lấy, rốt cuộc Hoa Nghi vừa đi hai bước lại quay về, dính vào y nói: “Chờ lát nữa ta bảo A Diệp nấu ít thảo dược xua hàn đưa tới cho ngươi.”
Trường An hơi mất kiên nhẫn, muốn y cút cho mau, nhưng rốt cuộc vẫn khắc chế, tốt tính mà gật đầu: “Ừm.”
Ai ngờ Hoa Nghi đi vài bước, lại lần thứ ba lằng nhằng vòng về, sán đến trước mặt y đầy đê tiện, nói: “Không được, ta còn nhớ ra một việc, ta phải hôn ngươi một cái.”
Chưa dứt lời y đã nhắm thời cơ nhanh chóng cúi đầu nắm cằm Trường An, bất ngờ hôn môi Trường An một cái, chỉ cảm thấy mùa đông lạnh giá đầu lưỡi cũng lạnh đến tê rần, chẳng nếm được mùi vị gì, hết sức tiếc nuối.
Chờ y hôn xong, Trường An rốt cuộc hết nhịn nổi, lui lại một bước hỏi: “Ngươi còn việc gì, có thể làm một lần xong xuôi luôn không”
Hoa Nghi thở dài: “Thật là không hiểu phong tình mà.”
Trường An không hiểu phong tình y như một cây cột cắm trong gió lạnh.
Hoa Nghi lắc đầu, sải bước xuống thành lâu, lớn tiếng phân phó thủ vệ: “Mở cửa, cho bọn họ vào.”
Thủ vệ tránh gió bên trong gian phòng nhỏ trên thành lâu, nơi cao gió quá lớn, tiếng người phía dưới thành lâu không nghe rõ, trong gian tránh gió đốt một đống lửa như muối bỏ biển, mấy thú nhân thủ vệ run run tụ lại một chỗ.
Trường An lại dẫn Lộ Đạt và Thanh Lương ra ngoài, trên tuyết địa phản quang, nhân mã đi lại từ nơi cao nhìn thấy rất rõ.
Một thủ vệ ở đằng sau y lớn tiếng nói: “Trường An, ngươi dẫn hai tên nhóc đó ra ngoài làm gì Hóng gió à”
Trường An nhìn chăm chú bóng lưng đám nam nhân tiến vào một lúc không hề quay đầu, nói: “Treo cây thích nhọn bằng gỗ kia lên.”
Đám thủ vệ nghe vậy ngẩn người, một lão thú nhân khá cao tuổi cũng đi ra đây: “Ngươi cần thích nhọn làm gì”
Trường An dùng ngón tay cọ mã đao, thấp giọng nói: “Chuẩn bị treo đầu người.”
Lão thủ vệ biến sắc, hỏi: “Sao cơ”
Trường An chỉ những nam nhân quần áo rách rưới đó, hỏi Lộ Đạt: “Ngươi nhận thấy điều gì rồi”
Lộ Đạt sửng sốt, không ngờ lại có một cuộc thi bất thình lình, liền nheo mắt quan sát cẩn thận.
Chỉ nghe Trường An nói ngay bên tai: “Đao thuật cũng thế, kiếm thuật cũng thế, đều là lợi khí, bởi vậy đến trình độ nhất định, không quan tâm ngươi có bao nhiêu khí lực, mà chỉ quan tâm ngươi có hiểu được đối thủ hay không, hãy nhìn kỹ bả vai, động tác tứ chi và dấu chân của những người đó.”
Lộ Đạt và Thanh Lương nghe thế, vội vàng cùng nhau thò đầu trừng mắt quan sát cẩn thận, song chung quy còn trẻ tuổi, nhất thời không thể nắm được mấu chốt, ngược lại là lão thú nhân thân kinh bách chiến kia nghe vậy cẩn thận cân nhắc giây lát, quay người sải bước về phòng, đá một người trẻ tuổi: “Dậy, dậy hết cho ta, đừng trốn tránh ở đây như rùa đen, ra ngoài canh gác hết cho ta. Mẹ nó, khôi giáp cung tên của lão tử cũng sắp rỉ sét rồi, cuối cùng đã có đám tôn tử mắt mù lao đến!”
Một người trẻ tuổi giật mình biến sắc hỏi: “Cha, thành phòng!”
Lão thú nhân mắng: “Quản chính ngươi cho tốt đi, thủ lĩnh kia tài trí biết bao, không khôn khéo bằng ngươi chắc”
Thanh Lương nghe họ nói chuyện, tay lập tức vã mồ hôi lạnh, gã kinh hoảng thất thố, không thể định thần để ứng phó câu hỏi đột nhiên của Trường An.
Đôi mắt Lộ Đạt lại bỗng nhiên sáng rỡ: “Ta biết rồi! Mấy người trước mặt, khi đi lại bả vai cứng đờ, thân thể lắc lư phạm vi rất nhỏ, đi mặc dù nhanh nhưng cực kỳ vững vàng, khi đung đưa tay hơi mở rộng ra bên ngoài, nguyên do là vì mặc giáp trong quần áo, mấy nam nhân đó rõ ràng vóc dáng không sai biệt lắm với một số người đằng sau, dấu chân lại nặng hơn, đủ thấy trên người mang theo thứ rất nặng, ngoại trừ giáp thì còn có vũ khí.”
Trường An thoáng tươi cười, cảm thấy đồ đệ rất thông minh, rất có cảm giác thành tựu, bèn lấy một viên kẹo mạch nha ra thưởng cho Lộ Đạt.
Lộ Đạt không còn là trẻ con, thân thể cao lớn đứng bên cạnh, nhận “phần thưởng” cho trẻ nhỏ, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Trường An dường như cảm thấy trọng bên này khinh bên kia thì không đúng lắm, lại móc một viên cho Thanh Lương, đáng tiếc Thanh Lương sớm đã mất bình tĩnh, vô thức nắm chặt viên kẹo như phao cứu mạng, vừa không có tâm tình ăn cũng chẳng có tâm tình để xấu hổ, nói vo ve như muỗi: “Thế… Thế người đằng sau thì sao Cũng mang theo binh khí à”
Lão thú nhân sắp xếp xong xuôi trạm gác, tiếp lời Trường An, nói với Thanh Lương: “Những người đằng sau hẳn là bị ép đến, ngươi xem mấy người đi cuối cùng kia, bước chân không được tự nhiên, đủ thấy là đang bị thương, nhưng dẫu vậy vẫn cắn răng đuổi theo người phía trước, vào thành rồi không thấy vui mừng chút nào, ngược lại nơm nớp lo sợ, ta đoán chắc là người nhà đang nằm trên tay kẻ khác, nửa đêm chưa biết chừng chúng ta sẽ phải có một trận chiến – bên trong lẫn bên ngoài.”
Thanh Lương nghe vậy run lẩy bẩy.
Lão thú nhân nhìn gã một cái, khoan thai cảnh cáo: “Hài tử à, ngươi đừng có tè ra quần, tè ở đây không có chỗ thay, một lúc là đóng băng, thời tiết quỷ quái kiểu này, nhất định lạnh rụng luôn đấy.”
Thanh Lương mặt như tên, xanh mét.
Lão thú nhân bất đắc dĩ đành phải cười nói thẳng với Trường An: “Đồ đệ ngươi, ôi… đồ đệ ngươi!”
Quả nhiên, đến nửa đêm hôm nay, Trường An vừa được thay thế nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng qua giây lát đã bị người ta lay tỉnh, Lộ Đạt ra sức túm tay áo y: “Sư phụ, có rất nhiều người đến bên ngoài tường!”
Trường An “ừm” một tiếng, ý bảo an tâm chớ nóng, đứng dậy đi ra ngoài gian tránh gió, chỉ thấy lão thú nhân kia quay đầu đưa tay ra hiệu.
Lão này đã lớn tuổi nhưng sát tính không bớt, mắt sáng như ma trơi trong đêm.
Trường An hiểu ý, ôm mã đao lên, thần không biết quỷ không hay đi xuống thành lâu.
Lúc này, mấy bóng đen nhân đêm lẻn đến thành lâu, thành lâu tối om kia như một con cự thú ngủ đông ở đó không hề nhúc nhích, mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng có áp lực đáng sợ.
Kẻ đi đầu mở đường là thú thân, hắn bỗng dừng bước, không biết thế nào lại cảm thấy thành lâu kia hơi tà môn.
Kẻ phía sau thúc giục: “Làm gì thế Sao rồi”
Cự thú không tiện nói chuyện, chỉ đành nôn nóng dùng chân trước cào tuyết địa, lập tức bị kẻ theo đuôi đạp một phát: “Mở cửa mà thôi, đâu có bảo ngươi giết người, lá gan còn chưa to bằng tay thủ lĩnh đại ngốc bên này.”
Lại một kẻ nói: “Hắc Phong lão đại làm sao biết thủ lĩnh này là một tên ngốc lớn gan Lúc đầu ta còn bảo dẫn mấy phụ nhân giả làm bộ lạc, không ngờ chỉ thế này mà hắn cũng cho chúng ta vào.”
Kẻ nói trước hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì, thủ lĩnh nơi đây dựng tường thành như vậy, bao một nơi lớn như thế, dã tâm hiển nhiên không nhỏ, đương nhiên cần nhiều người hơn, mới có thể thủ được nhiều nơi hơn, hắn phải rất vui lòng khi có người đến nương tựa, có đám phế vật kia níu chân, hắn biết ngay đây là một đám ‘dân chạy nạn’, không lý nào lại không cho vào.”
Trong khi nói chuyện, cự thú kia và mấy người lại tiến lên vài bước.
Chính vào lúc này, dị biến thình lình sinh ra.
Trong bóng tối đột nhiên có một cây đuốc sáng lóa cả mắt, đúng lúc này, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, tay nói chuyện chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu thốc vào đầy mặt, chưa kịp ngậm miệng đã bị vị tanh bắn đầy vào.
Cự thú đi trước nhất bị chém đầu chính trong chớp mắt này.
Cho đến lúc này, họ mới trông thấy đằng sau cây đuốc nọ là một nam nhân trẻ tuổi không nhìn rõ mặt, người này vung tay cắm cây đuốc lên hốc tường thành, ánh lửa sáng ngời chiếu rọi một thanh mã đao nhỏ máu.