Nụ cười nửa thật nửa giả trên mặt Bắc Thích cuối cùng đã chân thành đôi chút, một tay đè đầu Trường An, cứ như thể y còn là một đứa trẻ, nuông chiều véo mạnh mặt y, mắng: “Bắc Thích là để ngươi gọi hả Gọi sư phụ mau!”
Trường An ngoan ngoãn cúi đầu, phối hợp mặc ông ta giày vò: “Sư phụ.”
Trường An dù cười cũng rất hàm súc, bọn Sơn Khê chưa bao giờ thấy y cười đến híp cả mắt, ngũ quan dường như lập tức ôn hòa, tựa một bát nước trong vắt đựng trong chiếc bát gốm đế trắng, mà trên mặt nước nổi lên một tầng gợn sóng đẹp đến khó tả.
Vẻ mặt Bắc Thích lạnh nhạt đi một chút, quan sát y giây lát, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, phảng phất thời gian thấm thoắt, chẳng còn lại dấu vết gì, chỉ có quỷ phủ thần công đại khai đại hợp một phen trên người đứa trẻ không cao hơn hông mình trong ký ức.
Như măng mọc sau mưa, một đêm bỗng nhô khỏi mặt đất, chẳng qua nháy mắt mà y đã thành một người lớn rồi.
Có một chớp mắt Bắc Thích không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ vỗ vai y mà cảm thán rằng: “Cao lớn rồi, rất tốt, chỉ là… hình như hơi gầy.”
Đại khái là người lâu lắm không gặp, cứ có một chút xa lạ, không nói rõ được là xa lạ ở đâu, chỉ cảm thấy y hơi gầy hơn.
Trường An cũng cảm thấy ông ta dường như tiều tụy hơn, dù rằng mặt mày mang máng, bầu rượu bên hông cũng mang máng như xưa.
“Trẻ con nhà người khác đều dùng cơm nuôi lớn, ngươi thì lấy thuốc tưới lớn, phải ăn nhiều vào, đừng kén chọn, giao mùa nhớ uống thuốc đúng giờ, không được lười…” Bắc Thích nói đến đây chợt ngừng lại, mấy câu ấy dường như đều buột khỏi miệng mà chưa kịp qua đầu óc, lúc này phản ứng được, lập tức hơi xấu hổ ho một tiếng, không nói nữa, cảm thấy mình già rồi.
Ông ta liền giới thiệu nam nhân vẫn đi theo bên cạnh, chỉ người nọ mà nói với Trường An: “Đây là Hải Lan, nói chuyện như cái chày gỗ vậy, ngươi đừng chấp nhặt.”
Sau đó Bắc Thích lại cười cười tự giễu, chỉ trán Trường An một cái: “Không chấp nhặt cái gì chứ, ta quên khuấy mất, y là cái chày gỗ to, ngươi là cái chày gỗ nhỏ, hai người các ngươi cũng coi như tám lạng nửa cân rồi.”
Trường An nhìn Hải Lan một cái, chỉ thấy trên mặt người này có vẻ không giận tự uy, dù rằng trầm mặc không nói gì nhưng cũng hết sức uy nghiêm, song lúc này thần sắc như thường, dường như không hề dị nghị với chuyện mình trở thành “chày gỗ”, vì thế Trường An cũng an tâm thành đồng loại.
Bắc Thích còn muốn nói nữa nhưng ra đến miệng lại bị một cơn ho chặn mất, ông ta nhíu mày, đưa tay cắt ngang lời Trường An muốn hỏi, giọng khàn khàn: “Sặc gió thôi – được rồi nhóc, mau dẫn đường cho ta.”
Trường An đi đằng trước dẫn đường, y vừa quay người lại, Bắc Thích liền nhìn thấy sợi dây cột tóc hết sức nổi bật trên đầu y, lập tức giơ tay nắm tóc y.
Trường An méo mặt dừng chân. Da đầu bị kéo rất đau nhưng y cũng không có vẻ gì là giận, chỉ vừa cẩn thận lôi tóc ra vừa ù ù cạc cạc hỏi: “Sư phụ, người nắm tóc con làm gì”
Bắc Thích chỉ túm lông trắng dễ thấy trên tóc y, nheo mắt, ngoài cười trong không cười mà hỏi: “Nhóc con, ngươi nói xem, chuyện này là thế nào”
Lúc Hoa Nghi nhận được tin tức, đầu lập tức đau vô cùng.
Thấy y đi lòng vòng trong phòng không ngừng hệt như lừa kéo cối xay, Sách Lai Mộc rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ngài đủ chưa, có đến mức ấy không”
Hoa Nghi sắc mặt nghiêm trọng: “Ta cảm thấy việc này khó mà tốt được.”
Sách Lai Mộc thong thả nói: “Lúc lừa đảo bịp bợm sao ngài không nghĩ cách lo liệu chuyện khỉ gió này Giờ thì biết thế nào là ‘thiện ác cuối cùng có báo ứng’ rồi”
Hoa Nghi dừng chân, nói với Sách Lai Mộc: “Ta còn biết thế nào là quả báo kiếp này, nếu ngươi muốn ra khỏi phòng ta thì tốt nhất là nói một câu tiếng người nghe xem.”
Sách Lai Mộc không chút hoang mang lấy mấy mảnh mai rùa trong lòng rải ra bàn: “Nào, hôm nay ta hạ mình, đích thân bốc một quẻ hỏi thần cho ngài.”
Hoa Nghi: “Hỏi cái gì”
Sách Lai Mộc trừng mắt nói: “Ngài nói hỏi cái gì Hỏi chút việc nhân duyên giúp ngài…”
Chưa nói xong hắn đã bị Hoa Nghi đuổi cổ cùng với mấy miếng mai rùa kia, ném cái bịch ra ngoài lều. Hoa Nghi thành khẩn nói: “Ta van ngươi, đừng làm loạn thêm nữa, mau đem mấy cái mai rùa đó của ngươi cút đi cho ta nhờ!”
Sách Lai Mộc chật vật bò dậy, đỡ cái mũ cao của hắn, giận dữ nói: “Ngươi là đồ rùa ấp ra! Ngươi…”
Hắn bỗng ngừng bặt, bởi vì nhìn thấy nhóm người đi đến.
Nhóm người này quả thực như kỳ cảnh, Bắc Thích sải bước lôi Trường An đi không khách khí chút nào, y như ở hậu viện nhà mình vậy. Đám Sơn Khê áp một đoàn hành thương nơm nớp lo sợ co rúm lại đi đằng sau, bỗng nhiên có ảo giác bọn họ mới là đến bộ lạc của người khác làm khách.
Hoa Nghi bóp mặt mình một chút, tận lực bóp nặn ra khuôn mặt tươi cười đón chào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trường An nỗ lực chặn Bắc Thích ngoài cửa, không cho ông ta đi vào, còn nói như thể chỉ sợ không loạn thêm: “Sư phụ, được rồi mà, người đừng làm khó y.”
… Hoa Nghi quả thực phải hoài nghi là tiểu tử này chuyên môn đến châm lửa.
Bắc Thích quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, mặt lập tức đen sì, nhìn Hoa Nghi một vòng, cuối cùng dừng ở tấm thẻ xương nhỏ treo bên ngoài, như muốn dòm xuyên một lỗ trên tấm thẻ xương lâu năm không sửa ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thủ lĩnh thật là một nhân tài mà.”
Thủ lĩnh Hoa Nghi nhân tài vội khúm núm nói không dám luôn miệng.
Bắc Thích hừ lạnh một tiếng, đưa tay xách cổ áo Trường An như xách một con gà, ném y ra sau, hùng hổ nói với Hoa Nghi: “Nào, mời thủ lĩnh, chúng ta đi tán gẫu một chút.”
Trường An lảo đảo một chút mới đứng vững, cũng định vào theo, lại bị Bắc Thích chặn bên ngoài: “Ngươi đứng yên đó cho ta, không đến phiên ngươi!”
Trường An theo bản năng dừng bước, cánh cửa và tấm màn dày cộp khép lại ngay trước mặt.
Khi y đang băn khoăn không biết nên đạp văng cửa xông vào hay là phải thế nào, Hải Lan vẫn im như thóc rốt cuộc nói chuyện. Người này đứng cản đường như thần giữ cửa, nhìn quét Trường An một cái, y hệt như chày gỗ mở miệng vàng ngọc, nói: “Chờ một chút đi, ngươi biết thế nào là kẹp giữa chứ”
Trường An bất ngờ thấy ông ta nói chuyện, lấy làm kinh hãi, ngỡ ngàng nhìn.
Trên khuôn mặt như Kim cương dường như có nét cười lướt qua, chỉ tiếc giống với lời ông ta nói, đều như hoa quỳnh thoáng nở trong đêm, loáng cái chẳng còn bóng dáng.
Lúc này, Sách Lai Mộc im hơi lặng tiếng ở bên rất lâu mới nhìn Hải Lan, thở dài bước đến.
Thần sắc của hắn dường như hơi phức tạp, lê bước cả buổi mới đến trước mặt Hải Lan, lại chỉ cúi gằm đầu nhìn mũi chân mình.
Một lúc lâu, Sách Lai Mộc mới lí nhí: “Nhị thúc.”
Hải Lan: “Ừm.”
Sau đó hai người chẳng biết làm sao mà trừng mắt nhìn nhau không nói một câu hệt như đang tham thiền vậy.
Chỉ có Trường An không lĩnh hội được sóng ngầm cuộn dâng, đứng ngồi không yên như có bọ chét, năm lần bảy lượt muốn thám thính động tĩnh bên trong, đáng tiếc bị Hải Lan chặn kín cửa, đi quanh vài vòng mà vẫn chẳng tìm được chỗ để chui qua.
Vừa nghĩ đến hai người bên trong, như phép lạ, y liền hiểu “kẹp giữa” mà Hải Lan nói là ý gì.
Qua chừng một canh giờ, Bắc Thích mới ra khỏi phòng, chẳng biết đã nói những gì với Hoa Nghi, lúc ra đây sắc mặt vẫn rất khó coi, còn tự dưng lườm Trường An một cái, chỉ mũi y mà mắng: “Không tiền đồ!”
Công phu của mình chưa từng dừng lại một ngày, Trường An chẳng biết mình không tiền đồ chỗ nào, bất quá Bắc Thích thích nói thì kệ cho ông ta nói, y cũng chẳng giận, nghe vậy còn thống khoái gật đầu.
Bắc Thích chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhìn y một cái rồi tóm tay lôi đi: “Mấy ngày này ta ở chỗ ngươi.”
Trường An một mặt bị kéo loạng choạng, một mặt không nhịn được hỏi: “Sư phụ, sao người lại chạy đến nơi này”
Bắc Thích nói: “Đến vì đám sài cẩu nhà Hắc Phong Phác Á.”
Trường An ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ cũng có thù với người ạ”
Bắc Thích nghe vậy thoạt tiên ngẩn ra, sau đó hỏi ngược lại: “Ngươi biết Hắc Phong Phác Á là ai sao”
Trường An gật đầu: “Là một bộ lạc u linh.”
Bắc Thích trầm mặc giây lát, kế đó hiểu được – người nuôi nấng Trường An lớn lên, đại khái không nhắc một chữ về chuyện bộ lạc Thanh Long, song ông cũng không định cô phụ nỗi khổ tâm của người đã chết, liền hàm hồ cho qua chuyện, nói lấy lệ: “Ừm, bộ lạc u linh chung quy chẳng tốt đẹp gì, trước kia cừu gia rất nhiều, thêm mình ta cũng không lạ – đừng thừa lời, lạnh quá, đi nhanh lên.”
Sách Lai Mộc chậm chạp rụt hai tay về trong tay áo, nói với Hoa Nghi không biết đứng bên cạnh từ khi nào: “Mệnh tốt, quả thật không có biện pháp nào.”
Hoa Nghi có phần mất tinh thần nhướng mí mắt hỏi: “Ai”
“Trường An.” Sách Lai Mộc cảm thán một tiếng.
Hoa Nghi uể oải mất tinh thần, chỉ cảm thấy một mình trở về ngủ ổ chăn lạnh ngắt còn không bằng nửa đêm đi thủ tường thành, nghe vậy giễu cợt: “Sao ta không thấy mệnh của y tốt ở chỗ nào”
Sách Lai Mộc lắc lư đầu nói: “Từ khi y sinh ra, kẻ đối đãi y tốt chính là tốt với y không giả dối chút nào, kẻ đối đãi y không tốt cũng là lòng đầy ác ý không giả dối chút nào, cho nên chưa từng có ai rắp tâm khó lường với y, cũng chưa từng có ai lừa gạt y, khiến y chưa bao giờ sinh lòng phòng bị người khác, thành thử bản thân cũng thẳng thắn, đây chẳng lẽ không phải là bởi vì mệnh tốt sao”
Dứt lời hắn quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nói với Hoa Nghi: “Nhiều ngày qua ta đã tính toán cẩn thận, thấy Hắc Phong Phác Á cũng phải nôn nóng rồi, hiện giờ trời lạnh đất đông, bọn chúng không biết có đủ lương thực ăn đến đầu xuân sang năm hay chăng, nếu như không thể, thiết nghĩ sắp không chờ được nữa rồi.”
Ánh mắt Hoa Nghi nghiêm lại: “Làm sao ngươi biết”
Sách Lai Mộc thò một ngón tay, vạt áo rối rắm chỗ cổ tay bị gió nhẹ vén lên, hắn nhắm mắt lại, hồi lâu mới thấp giọng nói như mớ: “Ngài nghe xem, hướng gió thay đổi rồi.”
Thanh Lương nửa đêm sấp ngửa xông vào phòng Lộ Đạt.
Lộ Đạt còn đang ngổn ngang tâm sự, mở mắt không ngủ, giật nảy mình vì cơn gió lạnh xộc đầu này.
Chỉ thấy Thanh Lương sắc mặt xanh mét y hệt tiểu quỷ, vấp bậc cửa ngã sấp, dùng hết tứ chi mà lao đến bên giường Lộ Đạt như một con rùa: “Ta… ta ta ta nhìn… nhìn thấy…”
Lộ Đạt nhổm dậy, sầm mặt nhíu mày nói: “Nhìn thấy ông cha quỷ chết của ngươi hả”
“Ta… Ta nửa tiểu dậy đêm… Không không không phải, là nửa đêm…”
Lộ Đạt sốt ruột nói: “Được rồi, ta biết ngươi đi tiểu như thế nào, rốt cuộc thấy gì”
“Nhìn… Nhìn thấy giao, giao nhân kia, hắn hắn hắn hắn không phải người! Ta nhìn thấy hắn đang ăn thịt người, miệng toàn là máu, cái, cái răng đó! Dài như thế này, chọc thẳng lên cằm, thật sự là ăn thịt người đó, ta… ta nhìn thấy cả đầu luôn!”
Chuyện giao nhân có phải là người hay không thì quả thật còn cần bàn thêm. Lộ Đạt nghe vậy nhướng mày, cầm thanh đao nhọn bước xuống giường.
Thanh Lương hít sâu một hơi, gã nói ra rồi mới thoáng bình tĩnh hơn, nỗ lực suy nghĩ: “Sư phụ… Trường An đâu Chúng ta phải đi tìm người trước…”
“Chẳng qua là một giao nhân, tìm sư phụ làm gì Ngươi còn muốn bú à” Ý kiến của Thanh Lương hiển nhiên không được Lộ Đạt khen ngợi, gã trừng Thanh Lương một cái, đẩy vai nói, “Dẫn đường, ta cùng ngươi đi xem thử.”
Hai thiếu niên rón rén ra khỏi phòng, theo chỉ dẫn của Thanh Lương chạy tới con sông nhỏ trước ngọn núi đằng sau.
Dưới sông nước vẫn chảy xuôi, trừ thời điểm lạnh nhất thì bình thường không kết băng dày, hơn nữa gần đây khí hậu hơi ấm lên, nó lại nối liền với biển rộng, chảy rất mạnh.
Giao nhân không sợ lạnh, ban đêm thích biến về bộ dạng thân người đuôi cá vốn có mà bơi lội dưới sông.
Lộ Đạt và Thanh Lương nấp sau một tảng đá, thò đầu quan sát.
Ánh trăng hôm nay sáng đến quỷ dị, họ quả nhiên nhìn thấy giao nhân mặt mày đoan chính tú lệ kia đang hóa đuôi cá dưới nước, mép còn vết máu chưa lau khô, cầm một cái đùi vui vẻ gặm, nhìn mà sởn gai ốc, quả là một ác quỷ không biết từ đâu đến.
Lộ Đạt quen nhìn dáng vẻ hèn nhát của giao nhân, bất ngờ trông thấy bộ dạng này, lập tức lấy làm kinh ngạc. Song dáng vẻ hèn nhát của giao nhân “A A A” dù sao cũng đã ăn sâu vào lòng người, gã chỉ hơi kinh ngạc chứ không hề sợ hãi lắm, lại còn căng mắt nhìn kỹ, lúc này Lộ Đạt liền thấy rõ, trên mặt nước gần giao nhân có một cái đầu người trôi lềnh bềnh, chắc là không ngon nên bị hắn ném đi.
Thiếu niên thú nhân có thị lực cực tốt, ngừng thở quan sát một lúc, vừa vặn một cơn sóng xô đến, “ào” một tiếng, đánh cái đầu người đến dưới ánh trăng, Lộ Đạt nhận ra ngay, đây chính là thi thể lão điên ngày ấy gã gặp.
Qua kiện sự này, dường như tim gã chợt mở thêm một lỗ, tâm sự nặng nề hơn không ít, vừa nhận ra thì trong lòng đã suy nghĩ bao nhiêu điều.
Đáng ngạc nhiên không phải là giao nhân ăn thịt người. Giao nhân khi hóa cá có vuốt sắc và răng nhọn như vậy, họ mà ăn chay mới là lạ. Ngạc nhiên là lão già gã mới nói chuyện mấy câu đã bị người ta lén xử lý nhanh như thế.
Nơi này gần chỗ ở, mấy hôm nay thành phòng đang chặt, ngay cả Thanh Lương cũng có thể bắt gặp, chẳng lẽ người tuần đêm đều bị mù hết
Thế có nghĩa là… bọn họ đều hiểu ngầm.
Lộ Đạt nghĩ đến đây liền kéo Thanh Lương thấp giọng nói: “Đi.”
Thanh Lương trước nay luôn răm rắp nghe gã, không dám nói khác, liền ngoan ngoãn theo sau.
Đi một đoạn, gã mới nghe Lộ Đạt thấp giọng nói: “Giao nhân đương nhiên ăn thịt, chi bọn họ vốn chưa khai hóa, quanh năm sinh hoạt dưới nước, riết rồi úng cả não, nghĩ rằng ném xuống nước là cho mình ăn, chỉ sợ đã coi thi thể như cơm, nhưng lên bờ rồi hắn không dám đâu, ngươi yên tâm đi.”
Thanh Lương cơ hồ giật nảy mình, mươi bữa nửa tháng cũng chẳng được nghe vài câu nhẹ nhàng của Lộ Đạt, tức khắc được sủng mà sợ, có phần mất phương hướng.
Lộ Đạt chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, rất mất tập trung, kỳ thật không để bụng, dọc đường cũng chẳng đếm xỉa đến Thanh Lương, cứ thế tâm sự nặng nề quay về phòng, đóng cửa lại, hãy còn chìm trong suy nghĩ của mình.
Lão đó đã chết rồi – Lộ Đạt hít sâu một hơi, nhủ thầm.
Thế thì còn gì để dao động Đó chẳng qua là một lão điên kỳ lạ, điên điên khùng khùng, có thể dễ dàng bị xử quyết, lời lão nói mà tin được
Vì một kẻ như thế mà sinh ra hiềm khích với sư phụ và thủ lĩnh, không phải thần kinh à
Dường như trời cao đã chỉ cho gã một con đường sáng, Lộ Đạt cảm thấy mình bỗng nhiên minh bạch.
Gã trằn trọc rất lâu, một khi quyết định chủ ý này thì giống như tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, tức khắc trời quang mưa tạnh, liền cao gối nằm dài, ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Hoa Nghi phái người đi bao nhiêu ngày, cổng thành liền đóng kín bấy nhiêu ngày, thành phòng gấp bội, cổng thành một ngày thay ca ba lần.
May mà mùa đông này thức ăn dư dật, mọi người ngày đông không có việc nhà nông, săn thú cũng ít, thỉnh thoảng mới ra khơi, thiếu phụ và á thú cường tráng cũng có thể đi.
Dẫu vậy, Hắc Phong Phác Á liên tục đến quấy rầy cũng khiến người thủ thành thấy phiền. Loại đa mưu túc trí như Bố Đông Sách Lai Mộc, cùng với hết sức kiên nhẫn như Trường An còn đỡ, Tạp Tá lại sớm không nhịn nổi, mỗi ngày đứng nhìn trên tường thành, chỉ hận không thể mọc cánh lao xuống chém giết một phen.
Lâu dần khiến hắn mọc nhọt quanh miệng, A Diệp đắp thảo dược giúp, phen này xanh đỏ lẫn lộn, biến thành tướng xúi quẩy mặt xanh nanh vàng, cho cả thành giải trí mấy ngày.
Hoa Nghi lại suy tính khá nhiều, trong lòng y có một hoành đồ đại kế, bắt đầu chậm rãi mở ra, tiến hành từng bước một.
Thời điểm Hoa Nghi và Trường An cùng nhau thủ tường thành, vừa vặn đụng phải Hắc Phong tập kích nửa đêm, trên thành dưới thành cung tên bay loạn.
Gần đây Hắc Phong Phác Á càng lúc càng thích tập kích nửa đêm, thứ nhất là ban ngày cung tên từ trên xuống ngắm chuẩn, từ dưới lên lại không dễ, song nửa đêm thì bất đồng, chẳng ai thấy rõ ai, hết sức hỗn loạn; thứ hai là thú nhân của họ cũng có cơ hội thừa loạn mò lên thành lâu.
Nhằm vào đây, sau một lần luống cuống tay chân, Hoa Nghi đã nghĩ ra một biện pháp. Y bảo A Diệp ngay trong đêm nghiền một loại cỏ phát sáng trong bóng tối, bôi lên tường thành, mỗi một kẻ trèo lên tường thành đều bị dính ít nhiều.
Mà Trường An thì đứng ở sau cùng, hết sức thiếu cảm giác tồn tại, dường như ẩn trong bóng tối – để tiện đâm xuống, rất nhiều thủ vệ tường thành đều dùng mã đao dài, cứ thế, có lúc ngay cả Hoa Nghi cũng không tìm được người của mình.
Y tựa như quỷ mị giữa đám đông, mỗi một địch nhân bị sót, vô luận từ đâu lên, đều phát hiện có một thanh mã đao nhanh đến mức không nhìn thấy dáng người bám theo như bóng với hình.
Một đao chém đầu, tuyệt không dây dưa.
Hoa Nghi trước còn muốn tự mình tọa trấn, sau cùng dứt khoát về gian tránh gió ngồi đếm từng kẻ cho Trường An, đếm tới bảy thì cuộc chiến đấu kịch liệt này kết thúc.
Trường An dựa lên tường đá của gian tránh gió thở hổn hển, Hoa Nghi liền xách một ấm nước đến, từ bên cạnh ôm ấy vai y, đưa ấm đến bên miệng y cười đùa: “Ta thấy về sau có ngươi rồi, việc thủ vệ thành phòng ta cũng không cần đến nữa.”
Trường An tránh né động tác quệt nước chậm chạp bên mép mình, chỉ cảm thấy tuy không phải ban ngày ban mặt, ít nhất bên cạnh nhiều người như vậy, có phần không tiện lắm, nghe thấy lời ấy lại lập tức nghiêm mặt nói: “Ngươi vốn chẳng cần đến, ta thủ tường thành cho ngươi là chuyện nên làm mà.”
Thủ lĩnh Hoa Nghi đang động tay động chân âm thầm sàm sỡ người ta nghe thế quả nhiên một lần nữa không thể đối đáp, suýt nữa phải ôm đầu chạy, vội ho một tiếng ổn định bước chân, rất lâu sau mới thở dài, mềm lòng nghĩ thầm, ta làm sao nỡ
Hoa Nghi chính là như vậy, khi trong lòng tràn đầy dục niệm, ngoài miệng liền ngọt như mật, lời buồn nôn nào cũng nói ra được, thế nhưng khi trong lòng rõ ràng đã mềm thành một vũng nước, chỉ hận không thể đặt người trước mặt vào lòng nâng niu như bảo bối, miệng lại chẳng nói được gì.
Y nhìn Trường An một cái thâm sâu, nhanh chóng ôm lấy Trường An mà hôn lên tóc một cái, vừa chạm đến là buông ngay, rồi quay người đi phân phó chuyện thành phòng.
Rốt cuộc, tám ngày sau, Sơn Khê trở về trước nhất.
Lại nói về chuyến đi này của họ.
Sơn Khê từ khi còn trẻ đã do cơ duyên xảo hợp mà quen biết Sách Lai Mộc, thần vật Sách Lai Mộc này cơ hồ ảnh hưởng cả đời hắn, cho nên hắn có sự giảo hoạt từ trong xương cốt.
Sau khi nhận nhiệm vụ này, chuyện thứ nhất Sơn Khê làm chính là rải tin tức muốn mua hàng loạt vũ khí, hành thương cắm rễ ở mỗi một thương đạo của đại lục đã sớm có ý định phải phát tài bất nghĩa từ cuộc chiến tranh này, bèn thả câu dưới đất, bọn họ vừa cắn câu thì Sơn Khê liền bắt đầu đại kế xấu xa của hắn.
Thoạt tiên hắn bí mật cùng mấy lộ hành thương ước định địa phương, cố ý không đi đúng thời gian ước định, biết tỏng những lão hồ ly trong đội ngũ hành thương nhất định chỉ mưu lợi, tất nhiên sẽ có người bán đứng nơi này.
Quả nhiên, đám hành thương tụ tập ở đó trước bị Hắc Phong Phác Á tập kích.
Hắc Phong Phác Á nhắm đến bọn Sơn Khê, không bắt được, đương nhiên không thể nào giết sạch hành thương, liền bắt đám người nơm nớp lo sợ này về làm tù binh.
Sơn Khê dẫn người mai phục tại một tiểu sơn khẩu họ tất qua, khua chiêng gõ trống ra vẻ, chặn họ bên trong, nhân họ kinh hoảng, liền tiến hành giết chóc đơn phương tốc chiến tốc thắng, thuận lợi cướp đi đám hành thương xúi quẩy bị cuốn vào chiến tranh vừa mới bớt kinh hoảng.
Kế hoạch của Sơn Khê vốn dĩ rất tốt, nhưng lại xảy ra một chút bất trắc – mới rời khỏi sơn khẩu, hắn liền phát hiện một tốp người của Hắc Phong, may mà đã chết rồi.
Một nam nhân đưa lưng về phía họ, tay cầm một thanh loan đao sứt mẻ chẳng biết tùy tiện nhặt được từ đâu, một cự thú do thú nhân biến thành đi theo bên cạnh. Sơn Khê ra hiệu bảo người phía sau im lặng, bản thân thì thò đầu khỏi bụi cây rậm rạp, vừa vặn nhìn thấy người nọ đâm đao vào cổ họng kẻ cuối cùng.
Dù vũ khí không giống nhau nhưng lộ tuyến lưỡi đao quen thuộc mà quỷ dị và phương thức phát lực cử trọng nhược khinh của người cầm đao, tất cả đều gợi nhớ về một người, khiến Sơn Khê thậm chí không nhịn được buột miệng thốt ra: “Trường An!”
Nghe thấy âm thanh, nam nhân nọ đẩy thi thể ra, sửng sốt quay đầu lại, cự thú kia như là hiểu ngầm, gầm nhẹ một tiếng nhảy đến trước mặt, hùng hổ nhìn Sơn Khê lom lom.
Nam nhân này đương nhiên không phải là Trường An – xem tuổi tác xấp xỉ cha Trường An, nhưng thân hình khác xa, mắt rất sáng, môi hơi mỏng, khóe miệng dường như hàm chứa nét cười tự nhiên, thoạt nhìn có phần không đứng đắn, lại hết sức dễ thân.
Nam nhân giơ tay vỗ nhẹ thân thể cự thú, tùy ý ném phế đao sứt mẻ, ẩn ý đánh giá Sơn Khê, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết… đao của Trường An”
Thế là Sơn Khê trừ dẫn về một đám hành thương thảm hại như chim cút, thì còn dẫn theo hai nam nhân lai lịch bất minh như vậy – cự thú hóa thành người, chẳng nói chẳng rằng theo sau bọn họ, trầm mặc kiệm lời cực kỳ.
Lúc họ trở về, Trường An đang ở trong gian tránh gió thủ thành, chuẩn bị giao ban, nghe người khác nói là Sơn Khê trở về y cũng không để ý lắm, chỉ là do chức trách nên vẫn tự mình lên thành lâu nhìn qua.
Chỉ thoáng nhìn, Trường An liền giống như bị thứ gì đó hút mất hồn, bỗng nhiên sải bước chạy xuống, lại muốn đích thân đi mở cổng thành.
Bố Đông thay ca với y không rõ nguyên do cũng theo xuống, chỉ thấy Trường An đã như tiểu thú thả khỏi g sắt, đẩy người chặn đường chạy thẳng ra ngoài, gào ầm lên: “Bắc Thích!”