“Còn chưa chịu đi Mắt đăm đăm luôn rồi kìa.” Hoa Nghi cùng Trường An đứng cả buổi, xoa tay rồi sờ tay Trường An, thấy lạnh ngắt, liền hùng hùng hổ hổ cởi ngoại bào da thú vắt qua cổ y, giận dữ ghì tay một cái.
Trường An bị y ghì ho khan một tiếng, khẽ giãy giụa đập tay Hoa Nghi, giọng khàn khàn: “Đừng làm loạn, lòng ta khó chịu lắm.”
Hoa Nghi ôm lấy thắt lưng Trường An. Không biết có phải do tay đã lạnh cóng hay không mà luôn cảm thấy thân thể Trường An cứng đờ, như một phiến đá lạnh băng, chẳng sờ được hơi nóng gì, cũng chẳng làm cong nổi, muốn y đi theo mình thì nhất định phải bứng cả rễ mang đi như khiêng một tảng đá mới được.
Hoa Nghi trầm mặc giây lát rồi thở dài nói: “Ông sư phụ quái thai kia của ngươi tuy không ra gì, nhưng mà… có một người như vậy cũng rất tốt.”
Trường An liếc y một cái: “Ngươi mới không ra gì!”
Hoa Nghi hơi cúi đầu, chóp mũi để trên tóc Trường An, luôn cảm thấy hương vị trên người y dễ ngửi, nghe vậy cười nhàn nhạt nói: “Thế ngươi chẳng phải là quá đáng thương à, bên cạnh toàn người không ra gì.”
Con đường nhóm Bắc Thích đi trống vắng mà dài đằng đẵng. Tại bờ biển ẩm ướt, đi bên trên cũng không có sự thê lương của bụi mù lất phất, dường như là một sự ràng buộc lâu dài, gắn bó những người đi lên đó – không biết khi nào vừa ngẩng đầu thì họ đã quay lại.
“Ngươi nghĩ xem, đôi khi thật sự không còn việc gì để làm, ngươi có thể nhớ đến những người đó.” Hoa Nghi dán sát vào tai Trường An, nhẹ nhàng nói, “Đoán ông ấy bây giờ ở đâu, đoán ông ấy có phải là lại say như một con chó chết hay không… Được rồi được rồi, ta không cố ý mắng ông ấy, trừng ta làm gì Chưa biết chừng một ngày kia ngươi ở trên cổng thành nhìn xuống thì, ôi chao, lão bất tử kia lại lăn về rồi! Như thế tốt hơn ta nhiều, ta sống hơn hai mươi năm, thủy chung chẳng có ai để nhớ mong cả.”
Vẻ mặt Trường An hơi dịu đi, thấp giọng nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta biết.”
“Ngươi thì biết cái gì Con lừa nhỏ cố chấp lớn lên trong bình mật này.” Hoa Nghi hai tay ôm lấy Trường An, dùng sức nhấc bổng cả người y khỏi mặt đất như ôm một cái cọc gỗ to, bế thẳng Trường An lên đi vào thành.
Đôi tay Hoa Nghi như đúc bằng sắt, lại vẫn có dư lực nâng Trường An lên cao, ôm lấy hông y rồi ngẩng đầu nhìn.
Chưa từng có ai bế y như bế trẻ con thế này, tay và chân Trường An đều không biết đặt ở đâu, nhất thời càng cứng đờ, đành phải đặt tay lên vai Hoa Nghi. Y cảm thấy như thế này thật chẳng ra gì, nhưng cũng chỉ nhíu mày, chần chừ giây lát song không hề phản đối.
Kỳ thật Trường An rất thích người khác thân cận mình, thậm chí không phản cảm với việc ôm ôm ấp ấp, nhưng dường như không nhiều người muốn thân cận với y.
Bắc Thích đi làm lòng y khổ sở, Hoa Nghi chịu ôm y vào lúc này, khiến Trường An cảm thấy được an ủi.
“Ngươi còn có lão bất tử sư phụ kia, ta thì phải làm sao, ta chỉ có một mình ngươi thôi.” Hoa Nghi hạ giọng mềm mỏng, ngẩng đầu nhìn đăm đăm khuôn mặt Trường An lúc ban đầu đã khiến y si mê không thôi, “Ta còn đáng thương hơn ngươi đúng không”
Trường An nghe ra y cố ý khoe khoang, rốt cuộc thoáng tươi cười: “Nói vớ nói vẩn, ngươi là thủ lĩnh, ai cũng nghe lời ngươi, uy phong muốn chết chứ đáng thương cái gì”
Hoa Nghi rúc đầu vào lòng y, lần mò xuôi theo đường cũ đi về phía trước, chỗ ngoài cổng thành đất rộng người thưa, chẳng sợ đụng phải cái gì, thanh âm hơi bí truyền đến: “Ngươi và người khác làm sao giống nhau được”
Câu này khiến Trường An bỗng nhiên giật mình, dường như có một bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc trong tim, khiến nó vừa tê vừa ngứa mà đập nhanh hơn, theo làn gió còn chưa hết rét, tự mình phát ra hơi ấm, tựa như uống từng ngụm rượu ấm áp, chảy vào bụng liền biến thành hơi ấm tan khắp xương cốt vậy.
Y ngớ ra giây lát, vặn mặt Hoa Nghi lên cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Hoa Nghi một cái.
Hoa Nghi choáng váng nhìn y, Trường An lại bỗng nhiên giở trò xấu xa, đem đôi tay lạnh lẽo nhét vào cổ y, khiến Hoa Nghi trong khoảnh khắc đã tỉnh lại khỏi giấc mộng xuân ban ngày, giật nảy mình suýt nữa nhảy lên ba thước.
Trường An nhảy xuống đất, quay người chạy như thỏ.
Hoa Nghi rụt cổ đuổi theo, cười mắng: “Tên nhãi ranh, ngươi có còn lương tâm không”
Bố Đông đang khoan thai bắt chéo chân ngồi trên thành lâu, dùng đế giày mài đao hết sức bất nhã, chứng kiến thủ lĩnh và Trường An chớ hề nghiêm túc đuổi đánh nhau quay về.
Sắp đến cổng thành thì Hoa Nghi giơ tay tóm được đai lưng của Trường An. Trường An chỉ sợ bị kéo tụt quần trước mặt mọi người, liền vội vàng dừng chân, bị Hoa Nghi bắt được. Hoa Nghi ôm hông vứt y lên vai như bao tải, cứ thế vác Trường An vào trong thành, đi thật là nghênh ngang, nét mặt thật là đắc ý dương dương.
Bố Đông chép miệng cảm khái: “Ôi chao, ôi chao.”
Sách Lai Mộc xen mồm: “Ôi chao cái gì, lão già, lão đừng có mài rớt đế giày đấy.”
Bố Đông lườm hắn: “Mài rớt tự có vợ ta làm lại cho! Sao nào Thèm rồi hả”
Sách Lai Mộc chỉ cười không nói gì.
Bố Đông già mà không tôn, nhìn phần dưới của Sách Lai Mộc một cái, cười “khà khà” nói: “Ta thấy nếu đám nhị thúc ngươi còn không chịu đi thì thủ lĩnh phải nín ra nhọt to đó, mà sao ngươi vẫn cứ thanh tâm quả dục vậy Thiếu hàng à”
Sách Lai Mộc thản nhiên nói: “Nào dám, không thiếu đạo đức bằng lão.”
Bố Đông nheo mắt, ẩn ý nói: “Ngươi không còn nhỏ nữa, nên thành gia rồi, ta có một đứa con gái nhỏ, sang năm là trưởng thành, văn tĩnh lắm, chỉ là nó không thích ra ngoài, ngươi có muốn gặp thử không”
Sách Lai Mộc cúi đầu, không thấy rõ hắn có biểu cảm gì, giây lát sau hắn nói: “Ta chẳng qua là một á thú vai không thể gánh, tay không thể vác, hiện giờ chiếm hư danh trưởng lão, thực tế thì chẳng có năng lực chó má nào, có là gì đâu Tiểu cô nương đều thích đại anh hùng, ông đừng cậy là cha người ta rồi kết uyên ương bừa bãi, coi chừng cô bé ghi hận cả đời đấy.”
Bố Đông nghe được sự cự tuyệt trong ngôn ngữ của đối phương, cũng chẳng nhiều lời nữa, chỉ cúi đầu chăm chú phá hoại đế giày, miệng không khách khí nói: “Cũng phải, ngươi ngu ngốc như thế, tương lai nếu cháu ngoại ta giống ngươi thì ta phải sầu đến tổn thọ nhiều năm mất. Thôi vậy.”
Xa xa, giao nhân lại bắt đầu dùng tiếng khóc giả vờ như than như trách tạo ra tiếng ca riêng một ngọn cờ, âm thanh lũ trẻ rượt đuổi và chửi nhau mang máng xen lẫn, một loạt đầu địch nhân trên tường thành đã cứng ngắc, sau khi bêu lên mấy ngày, rốt cuộc bị lấy xuống, vài phần sát khí cuối cùng cũng bị tan đi.
Sách Lai Mộc cười khe khẽ, không phản bác Bố Đông, trong lòng do bình tĩnh mà sinh ra khoái lạc, lại do khoái lạc mà sinh ra sầu lo.
Nếu năm tháng có thể dừng lại lúc này, hắn thầm nghĩ, nếu lòng người bền vững lâu dài, đều như tảng đá trên tường thành, mấy chục năm như một ngày… thế thì tốt biết mấy.
Nhưng mùa hè nóng bức đến lúc cực nóng, sao có thể không chuyển lạnh, ngày đông giá buốt đến khi cực lạnh, sao có thể không ấm lên
Lúc này gió xuân chưa thổi mà trong lòng Hoa Nghi đã cháy hừng hực rồi.
Y khiêng Trường An một mạch về lều, tùy tay cài cửa. Bếp hầm cháy nóng hầm hập, y ném Trường An lên sạp, đè nghiến lấy rồi cười gian nói: “Bị ta bắt được rồi, ta phải báo thù thế nào đây”
Trường An chạy vã mồ hôi, sớm không còn lạnh nữa rồi, liền thoải mái nói: “Hay là ngươi cũng cho ta lạnh cóng một chút đi”
Hoa Nghi cốc đầu y: “Ngươi hãy tự mình nói xem, lơ là ta bao lâu rồi”
Trường An cười nói: “Ngươi nói phải làm sao đây”
“Hai tội cùng phạt, không thể tùy tiện được, ta phải ngẫm lại xem…” Hoa Nghi đứng đắn suy nghĩ một lúc lâu rồi nghiêm túc nói, “Thế này đi, ngươi tự mình cởi quần áo, để ta gãi ngứa một chút.”
Trường An lập tức không thể đối đáp với đề nghị lạ lùng như vậy – Hoa Nghi không biết xấu hổ đến mức y cũng chẳng tiện nói gì, vì thế đành tự mình dốc sức – giãy ra một chân, nhấc chân đạp Hoa Nghi văng khỏi người mình.
Hoa Nghi lại dày mặt ôm lấy một chân y, như đã biến thành bốn chân, bổ đến hệt hổ đói vồ mồi, hai người ngày càng như trẻ con, đùa giỡn ngay trên giường, đại chiến ba trăm hiệp.
Cuối cùng, Hoa Nghi nhanh như chớp luồn bàn tay đã ấm lên vào quần Trường An làm kết, giảo hoạt giành được thắng lợi.
Trường An mới nếm thử việc đời, chính là ăn tủy biết vị, nhanh chóng bị trêu chọc đến choáng váng, rồi lại cảm thấy có điều bất đồng so với lần trước – lúc này y mới muộn màng phát hiện, Hoa Nghi không biết đã lột sạch mình từ khi nào.
Sau đó cả thế giới dường như đều điên đảo theo, da thịt dán vào nhau, thân mật kín kẽ.
Hơi ấm trong lều phảng phất nở ra một đóa hoa báo xuân ở nơi mọi người không nhìn thấy, hương khí ập đến, cuốn qua lòng những người mến nhau, thế là hoa nở rực cành.
Mùa đông này sẽ lập tức kết thúc.
Khi nắng mai hiện ra, khói lửa mới tan đi.
Lộ Đạt đứng ở cổng thành, mặc giáp mới, cầm đao cũ, phấn chấn đón nạn dân quần áo tả tơi và tù binh Hắc Phong Phác Á vào thành, ánh dương mới mọc chiếu lên mặt không hề chói mắt, ngược lại mang đến sự ấm áp giữa gió lạnh. Gã đứng thẳng lưng, cố gắng dùng khóe mắt quan sát những người khác, chỉ sợ mình biểu hiện không thỏa đáng.
Thiếu niên cả đêm không ngủ, lưng còn có một vết thương, song lại có tinh thần gấp trăm lần một cách quỷ dị.
Qua trận này, gã cảm thấy mình đã thành một chiến sĩ rồi.
Trường An quay trở về, đôi cẩu nam nam kia lôi lôi kéo kéo ở đằng trước, y đành tự mình nhặt một thanh mã đao coi như dài, treo mười hai cái đầu lên, đem theo mưa máu gió tanh mà vác về một mạch.
Hoa Nghi đứng trên thành lâu, nhíu mày từ nơi cao nhìn xuống.
Gặp phải địch tập không thấy y hoảng hốt, đánh trận thắng y lại không có vẻ gì là vui mừng, Sách Lai Mộc lui ra sau y nửa bước, không hề sóng vai đứng cùng, ở bên quan sát, cảm thấy vị thủ lĩnh này hiện giờ thậm chí còn chưa tính là tráng niên, mà lòng dạ sớm thâm trầm, hỉ nộ không ra sắc, cũng chẳng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
Cho đến khi nhìn thấy Trường An, Hoa Nghi mới chẳng nói chẳng rằng quay người đi xuống thành lâu, đám đông tự mình tách ra nhường đường, Hoa Nghi đi thẳng đến trước mặt Trường An, nén giận thấp giọng hỏi: “Ngươi đã đi đâu”
Trường An: “Ta…”
Nghe thấy y chất vấn, Bắc Thích lại quay đầu không nhanh không chậm, giơ tay cắt ngang Trường An, khóe mắt quét qua Hoa Nghi, chẳng coi ai ra gì mà nói: “Nhóc, mau tới đây, bao nhiêu năm rồi không ăn đồ ngươi nướng, ta đang đói này, mau nướng thịt khô cho ta ăn đi.”
Trường An: “…”
Trường An đương nhiên phải tự mình biết mình. Tay nghề của y chỉ giới hạn trong nuốt được không bị tiêu chảy, nhưng cũng tuyệt không thể nói là ngon. Sau khi lĩnh giáo tay nghề của y, sư đồ hai người ở trên núi, hễ Bắc Thích chưa say bí tỉ không bò dậy nổi, hoặc là thật sự lười động tay, thì tuyệt đối không muốn miễn cưỡng ăn cơm do Trường An nấu.
Trường An cảm thấy mình sau khi lớn lên cũng chậm rãi thông minh hơn – tỷ như hiện tại y đã nhận ra, Bắc Thích là cố ý khiến Hoa Nghi lúng túng.
Hoa Nghi dường như không nghe thấy Bắc Thích nói, mắt chỉ nhìn chằm chằm Trường An, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười: “Hửm”
Trường An: “Ta cùng sư phụ đi…”
Bắc Thích cười khẩy, lạnh lùng nhướng mí mắt: “Thủ lĩnh uy nghiêm, thật sự khiến người ta phải than rằng xem thế là đủ. Sao đây, ta không phải người trong thành của ngươi, tìm một nơi dạy đồ đệ, đi chỗ nào cũng phải báo cáo với ngươi một tiếng trước”
Trường An đành phải tự mình nuốt lại nửa câu sau, chỉ cảm thấy đau đầu, vốn suốt đêm chưa ngủ, mặc dù thu hoạch khá nhưng cũng phải bôn ba lao lực, nhọc lòng phí sức, lúc này như có mấy con ong vo ve suốt bên tai, có ý muốn cho bọn họ mỗi người một bạt tai để câm miệng hết, đáng tiếc chẳng giơ tay nổi với ai, đành cúi đầu ở bên giả chết.
Hoa Nghi ánh mắt âm trầm quét về phía Bắc Thích, im lặng giây lát, lại gượng ra một nụ cười: “Không dám.”
Bắc Thích không hề nể mặt, vẫy tay gọi: “Trường An, đi!”
Trường An chỉ cảm thấy ánh mắt Hoa Nghi sắp nhìn xuyên qua mình, lại không thể không đi theo Bắc Thích, đành nói thầm với Hoa Nghi: “Lỗi của ta.”
Nhưng tai Bắc Thích không biết làm sao mà thính như vậy, ngay cả câu này cũng nghe thấy, lập tức nổi trận lôi đình, lòng nói tên nhóc này lúc đi theo mình luôn phải sờ xuôi lông, ngược lông là tập tức xù lên, mở miệng có thể khiến người khác tức phát ngất, sao đến chỗ người ta là khúm na khúm núm, dáng vẻ như nhận lỗi hoài thành tự nhiên vậy
Mẹ kiếp còn chịu nổi không
Bắc Thích hừ lạnh một tiếng vung tay sải bước đi thẳng, Trường An chỉ đành áy náy vạn phần nhìn Hoa Nghi một thoáng, bỏ mã đao và mười hai cái đầu xuống, hoạt động qua bả vai dọc đường bị đè hơi tê rồi vội vàng đuổi theo.
Hoa Nghi mỉm cười nhìn chăm chú bóng lưng y.
Lúc này, Tạp Tá cởi trần sải bước đến, cúi đầu nhìn thấy liền “chao ôi” một tiếng, hô to gọi nhỏ bảo với Lục Tuyền: “Ôi ôi, có phải đây là mười hai con chó các ngươi nói chưa tìm được không, vừa vặn mười hai cái đầu này! Thủ lĩnh, vị anh hùng nào vác về đây”
Hoa Nghi tươi cười yên ổn quay đầu lại, nhìn Tạp Tá chằm chằm.
Tạp Tá dựng hết lông tơ vì nụ cười của y, lập tức không biết lôi từ đâu ra một tấm áo choàng da thú, quấn lên người rồi cắp đuôi chạy mất.
Hoa Nghi lúc này mới cúi xuống thoáng nhìn số đầu người cạn khô máu dưới đất, dùng mũi chân đá nhẹ một cái, phân phó người bên cạnh: “Treo lên tường thành với Phác Á gia chủ, cho chủ tớ bọn chúng đoàn tụ đi.”
Nói xong y chắp tay sau lưng quay người đi, thần sắc bình tĩnh thầm lôi Bắc Thích ra lăng trì một phen ở trong lòng, nhưng cũng chẳng cảm thấy thoải mái mấy – hễ nghĩ đến cái tên này là y bắt đầu bực bội.
Bắt đầu từ khi nghe nói sư phụ Trường An vào thành, y liền loáng thoáng có dự cảm không tốt, hiện giờ quả nhiên thành thật rồi.
Hôm sau, Hoa Nghi phái người truy sát tàn quân Hắc Phong Phác Á, cố gắng hoàn toàn chém tận giết tuyệt, đồng thời lại lợi dụng hành thương khống chế trong tay truyền động tĩnh này đi xa.
Ngoại trừ nạn dân ban đầu vào thành, lại lục tục có người đến nương tựa, chưa đầy một tháng, nhân khẩu trong thành đã tăng gấp đôi, tường thành kéo dài, Hoa Nghi cùng đám Sách Lai Mộc Sơn Khê mấy đêm liền thảo luận ra pháp điển, khắc vào mặt sau thành lâu bằng đá, thành phòng và thủ vệ trở thành những người duy trì trật tự ban đầu.
Y một mặt thu nạp dân cư, mở rộng địa bàn, tựa như đắc chí mở mang bờ cõi, một mặt lại bị Bắc Thích giày vò sưng u cả đầu.
Muốn gặp Trường An quả thực còn khó hơn lên trời. Hoa Nghi ban đầu dày mặt đến nhà Trường An ngồi lì ra, Bắc Thích liền tiếp y, ngồi cả ngày cũng không ngại. Vị đại gia này nếu tâm tình tốt thì nói đông nói tây, tâm tình không tốt thì ngồi đó không thèm hé răng một tiếng, bộ dạng lại có chút tương tự với Sách Lai Mộc thần thao dò thiên cơ.
Sau khi phát hiện đường này không thông, Hoa Nghi liền lợi dụng đặc quyền thủ lĩnh, tự tiện điều động ban thủ thành, đích thân đi làm ban đêm để chờ Trường An.
Kết quả là vị kia cũng không sợ lạnh, xách một bầu rượu, dù đã chếnh choáng say cũng phải theo Trường An lên thành lâu, mỹ danh là hoạt động gân cốt, tắm ánh trăng – Hoa Nghi mắng thầm trong bụng, sao ông không mau mau thành tiên luôn đi
Nhưng y không thể kêu Trường An đi gác mỗi đêm, trong ba người ai không chịu nổi trước tiên, quả thực chẳng cần nói cũng biết.
Vài hôm sau, Hoa Nghi lại nghĩ ra một chiêu số. Chẳng biết từ đâu nghe ngóng được Hải Lan là nhị thúc của Sách Lai Mộc, lập tức sinh lòng xấu xa – Hoa Nghi sớm nhìn ra sự mờ ám như có như không giữa Bắc Thích và Hải Lan, liền không biết xấu hổ ép A Diệp là một nữ nhân dùng vỏ sò ngũ sắc mài bột ngũ sắc cho mình, làm A Diệp đỏ bừng mặt, vừa đe dọa vừa dụ dỗ không từ bất cứ thủ đoạn nào, bắt Sách Lai Mộc tặng thứ này cho “nhị thúc” để tỏ “hiếu tâm”.
Kết quả là ngày ấy cả hai cùng bị “nhị thúc” không hề nể nang mời ra ngoài.
Hoa Nghi không thể tưởng tượng nổi, khẽ hỏi Sách Lai Mộc: “Nhị thúc ngươi nửa người dưới còn kiện khang không”
Sách Lai Mộc vốn cảm thấy việc này thật sự quá nhục nhã, thấy diện mạo đáng khinh này, quả thực có cảm giác chỉ nói chuyện với y thôi cũng phải bẩn lưỡi, lập tức chẳng nói chẳng rằng phất áo bỏ đi luôn.
Hải Lan đóng cửa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Trường An im lặng đứng ở nơi đó, liền hỏi: “Bắc Thích đâu”
Trường An nói: “Hôm nay uống hơi nhiều, ngủ trưa rồi.”
Hải Lan lặng lẽ gật đầu, giây lát sau, thấy Trường An nhìn ngoài cửa dường như hơi thất thần, bỗng nói: “Ngươi đừng trách y, y luôn trách Hoa Nghi thủ lĩnh tâm cơ quá thâm sâu, không thích hợp lắm.”
Trưởng bối luôn mong muốn hài tử nhà mình thông minh lanh lợi, nhà người khác thì càng ngốc càng tốt.
Trường An day ấn đường, vẫn đau đầu y nguyên.
“Ngươi kỳ thật cũng không còn đau đầu mấy ngày nữa đâu, y…”
Hải Lan nói đến đây bỗng ngừng bặt, Trường An quay đầu lại, chỉ thấy chân mày ông ta nhanh chóng nhích khẽ, mí mắt buông xuống, dường như trong tích tắc thoáng qua sự bi ai, thoắt cái đã mất đi tung tích, chỉ còn lại thẫn thờ.
Đao nhọn rốt cuộc không thể bằng búa cùn, phong hoa vô song, chung quy phải làm cạn khô tâm huyết của người ta.
Tự cổ tuyệt đại thần binh, mấy cái có thể dài lâu
Lời Hải Lan nói gián đoạn giây lát, sau đó điềm nhiên tiếp tục: “Y nói vài hôm nữa hai ta sẽ đi.”
“Đi Đi đâu” Trường An lấy làm kinh hãi, trực giác cho biết câu nói dừng ngang của Hải Lan không phải câu này.
“Sư phụ ngươi thích thanh tĩnh, nơi này quá nhiều người, ồn ào lắm, y ở không thoải mái.” Hải Lan nói đến đây bỗng nở nụ cười, khuôn mặt vài phần cứng nhắc lập tức trở nên ôn hòa, “Bà nội luôn thích làm khó cháu dâu, cha vợ luôn không ưa gì con rể, y đối đãi ngươi như ruột thịt, ngươi cứ để y làm ẩu thêm vài ngày cho đã nghiền đi.”
Hôm đám Bắc Thích đi, Hoa Nghi quả thực chỉ hận không thể cho toàn thành vui vẻ đưa tiễn, mong ngày này đến như trông sao trông trăng vậy.
Theo ý y thì cứ đạp hai tên tai họa này ra ngoài rồi đóng cổng thành là mọi sự đại cát thôi.
Chốc nữa lại cùng Trường An tính món nợ mấy ngày qua.
Nhưng Trường An lại im lặng tiễn hai người này đi rất xa, Hoa Nghi sợ người ta cứ thế bị hai lão già kia bắt cóc mất, dọc đường cũng chỉ đành nén giận cười xòa mà theo đuôi, thỉnh thoảng nghe Bắc Thích sỉ nhục vài câu.
Không biết đi bao xa, Bắc Thích mới quay đầu lại liếc nhìn Trường An một cái, hết sức mất kiên nhẫn phất tay đuổi y: “Sao ngươi còn theo mãi không thôi thế Bám như sâu vậy, đi đi, mau đi đi.”
Trường An nắm cổ tay ông ta hỏi: “Hai người muốn đi đâu”
Vấn đề này y đã hỏi tới hỏi lui mấy lần, mỗi lần đều bị dội về, nhưng y vẫn không từ bỏ, quấn lấy Bắc Thích như năm đó đòi học đao.
Bắc Thích rốt cuộc lộ vẻ bất đắc dĩ, đưa tay sờ mặt Trường An, nói lấy lệ: “Về Vũ Phong sơn, được chưa”
Trường An biết ông nói dối, song y không có chứng cứ, chỉ có cảm giác mãnh liệt giống như phải khoét ra một lỗ ở ngực y, còn khó chịu hơn năm ấy khi Triết Ngôn buông tay rời khỏi nhân gian.
Năm ấy y còn có thể ôm thi thể Triết Ngôn không buông, ai động đến là cắn, nhưng mà lúc này, y lại chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén – lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn ôm chân sư phụ không cho đi
Nhưng sinh ly đâu nhẹ nhõm hơn tử biệt
Bọn họ rốt cuộc như cát giữa kẽ ngón tay, từng hạt chảy qua bàn tay y đang liều mạng muốn níu giữ, không để lại dấu vết gì.
Trường An cúi đầu một lúc lâu, rốt cuộc buông tay ra, nói: “Nhà con ở đừng dỡ, để lại cho con.”
Bắc Thích bật cười: “Ta muốn để lại đó, nhưng động đất lớn như vậy, căn nhà rách nát của ngươi năm ấy lúc dựng đã chẳng ra sao, dù là mười căn cũng phải đổ rồi. Muốn ở thì tự mình lăn về dựng căn nữa, cho ngươi mệt chết đi.”
Trường An không biết miễn cưỡng tươi cười, y không cười nổi, chỉ nhìn sư phụ với vẻ mặt căng thẳng.
Bắc Thích dần thôi cười, nhìn y một cái thâm sâu, bàn tay muốn sờ đầu y rốt cuộc vẫn buông xuống, vỗ mạnh vai y rồi quay người nói với Hải Lan: “Đi thôi.”
Sau đó người đàn ông nhẫn tâm này thật sự dẫn Hải Lan đi thẳng một mạch, chẳng hề quay đầu lấy một lần.
Cho đến khi cả hai hoàn toàn ra khỏi tầm mắt Trường An.