Hoa Nghi nắm chặt vai Trường An, bất ngờ kéo y vào lòng, khéo là Trường An chẳng biết làm sao mà không hề trốn tránh, người mềm nhũn vừa bị kéo là ngã luôn, mũi đập ngay vào vai Hoa Nghi.
Hoa Nghi: “…”
Bấy giờ y mới phát hiện, vị nhìn như sẽ lập tức thành tiên cưỡi gió bay đi này, thì ra ban nãy chỉ ngủ gật thôi.
Nhưng dù là ngủ như chết, bị va chạm như vậy cũng có thể sống lại.
Trường An bị y đụng suýt nữa chảy cả nước mắt, ngay sau đó mũi nóng lên, theo bản năng đưa tay bịt lấy, tức khắc nước mắt lưng tròng, trừng Hoa Nghi đầy oán niệm.
Đến lúc này hồn phách của Hoa Nghi mới quay về nguyên vị.
Y cảm thấy dường như mình vừa rồi đã làm một việc không thể ngu ngốc hơn, cùng Trường An hai mắt nhòe lệ trừng nhau giây lát, Hoa Nghi rốt cuộc hơi xấu hổ quẹt mũi, kéo tay Trường An nhỏ nhẹ nói: “Cái đó… Đừng bịt, cho ta xem nào.”
Trường An đập văng móng vuốt của y, máu mũi chảy xuôi theo cổ tay đang bịt mũi, rơi lên vạt trước, thảm thiết nở ra một đóa hoa đỏ rực.
Hoa Nghi cười gượng một tiếng, quay đầu phất tay đuổi đám nô lệ vừa chạy đến, lệnh cho họ đi múc nước, lại mặt dày mày dạn cười xòa nói: “Ta không tốt, ta không tốt, đừng bịt nữa… Đừng động đừng động, để ta lau cho ngươi.”
Trường An ồm ồm chỉ trích: “Ngươi ăn no rảnh hơi à”
Hoa Nghi cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt y, biết nghe lời phải mà gật đầu nói: “Không phải sao, buổi trưa ngươi vắng mặt, ta một mình gặm cả cái chân hươu, vốn định buổi tối phải húp cháo với ngươi, cần lót dạ trước mới được…”
Trường An: “Vì sao ta lại phải húp cháo!”
Hoa Nghi lo lắng nói: “Ngươi nở hoa đào đầy mặt, đủ thấy là thượng hỏa rồi, ăn cháo trắng cho hạ hỏa.”
Trường An giơ tay cho y ngay một đấm, muốn để y cũng “thượng hỏa” chung.
Hai người ba chân bốn cẳng, khó khăn lắm mới cầm được máu, Hoa Nghi vừa nhúng nước lau nốt vết máu trên mặt Trường An vừa nói: “Hiện giờ Sách Lai Mộc không thắp hương cả ngày nữa, lại tới phiên ngươi thay ca à Chỉ vì trốn tránh ta sao”
Trường An tự dưng chảy không ít máu, chẳng biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà Hoa Nghi chỉ cảm thấy sắc mặt y dường như nhợt nhạt hơn vài phần, cau mày trưng ra biểu cảm như thể người ta nợ tiền mình, dựa gốc đại thụ vừa nãy bị y hành hạ, chẳng hề mở mắt, nói: “Ta trốn ngươi làm gì Ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng.”
Hoa Nghi nghe vậy trầm mặc giây lát, sau đó dịch mông đến bên cạnh, cắn tai Trường An hỏi: “Nghĩ đến ngủ gục luôn”
Trường An mở mắt, mặt không biểu cảm nhìn y.
Hoa Nghi vội sửa lời: “Thế nghĩ ra cái gì rồi”
Trường An định mở miệng, rồi lại nuốt về, thần sắc cổ quái nhìn Hoa Nghi mà nói: “… Ngươi làm gì thế”
Hoa Nghi chẳng biết từ khi nào đã luồn tay vào áo y, động tác không rõ rệt, lại không ngừng giở trò trên hông cực kỳ khó chịu.
“Không làm lỡ ngươi nói chuyện đâu, ngươi cứ nói đi.” Hoa Nghi đê tiện liếm cổ y một cái.
Trường An: “…”
“Kỳ thật là ta buổi trưa ngủ gật, bỗng nhiên nằm mơ.” Không nhận được câu trả lời của Trường An, Hoa Nghi lại tự mình nói.
Y vùi mặt vào vai Trường An, chẳng ai thấy rõ vẻ mặt y, giọng điệu bình bình đạm đạm, bàn tay hơi thô cọ khẽ sống lưng Trường An, làn da ấm áp, nhưng chẳng biết có phải do ngồi lâu dưới tàng cây hay không, giữa hè cũng khô ráo chẳng hề có mồ hôi, tựa như miếng noãn ngọc y từng tặng Trường An vậy, sau đó Hoa Nghi nửa thật nửa giả nói: “Mơ thấy ngươi không cần ta nữa.”
Trường An sững sờ.
“Khiến ngực ta đau nhói, lúc tỉnh dậy cũng ngẩn ra, hồi lâu chưa định thần lại, lúc ấy ta liền nghĩ, một ngày kia nếu ngươi không cần ta nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.” Hoa Nghi nói xong nghiêng đầu, khẽ cắn cổ Trường An một cái, đúng ngay chỗ động mạch, vừa thân mật vừa hiểm ác.
Trường An nghe thế trầm mặc một hồi lâu, thậm chí khi Hoa Nghi đã thiếu kiên nhẫn, định ngẩng đầu xem phản ứng của y, Trường An lại bỗng nhiên vòng tay qua hông, ôm đối phương như ôm một đứa trẻ vậy.
Cổ áo y thoang thoảng mùi hoa từ trên cây rơi xuống, nghe mà chếnh choáng.
Trường An bỗng nhiên cảm thấy, trong thể xác cường tráng của Hoa Nghi dường như có một đứa trẻ yếu ớt, luôn muốn ra vẻ huyền bí, khiến người ta sợ nó, kính nể nó, không dò được hư thực, thế thì sẽ không có ai lật tấm da dọa người kia lên mà nhìn vào trong.
Y luôn lo lắng có người hại mình, luôn lo lắng người khác không cần mình.
Trường An liền mềm lòng, ngay cả Hoa Nghi vừa nãy không biết nặng nhẹ đập vào mũi mình cũng tính toán bỏ qua.
“Không cần sợ.” Trường An vắt hết óc mới tìm được trong đầu một so sánh vụng về, “Dẫu một ngày kia, chung quanh sói vây kín từng tầng, mài răng chờ ăn thịt ngươi, cũng không có gì đáng sợ cả, dù sao chăng nữa ta sẽ luôn ở đây, ta xử lý bọn chúng là được.”
Dẫu cả đàn sói rình rập, ta một thân một mình, cũng có thể mở đường máu cho ngươi.
Sống đã không thẹn, lại có gì phải sợ
Hoa Nghi nói nhỏ: “Ta cho là ngươi đang trách ta.”
Trường An thản nhiên nói: “Ngươi cũng làm rồi, trách móc thì ích gì Ta chỉ cảm thấy ngươi làm không đúng thôi.”
Hoa Nghi nhướng mày nhìn y hỏi: “Vậy nếu là ngươi thì ngươi muốn làm thế nào”
Trường An chần chừ giây lát, vẫn hết sức thản nhiên nói: “Chuyện của nam nhân, dù không thương lượng được, cuối cùng cũng có thể dùng đao kiếm để giải quyết.”
Hoa Nghi nghe thế lắc đầu cười nói: “Nào có dễ dàng như vậy”
Một lát sau y lại lắc đầu, trong lòng trống rỗng, dường như tảng đá nghẹn trong họng bỗng nhiên bị người ta cử trọng nhược khinh mà đập nát.
Mùa hạ lắm trái cây quả nhiên qua nhanh, chỉ chớp mắt đã đến tết Thu thú, rất nhiều lương thực thu hoạch được, hành thương đi lại càng thường xuyên hơn, người thủ thành và tuần thành cơ hồ không lo xuể; để mời chào khách, chưa đến ngày mà hành thương đã ra khỏi chỗ ở, bày bán ven phố, có kẻ lưỡi như lò xo mà bán hàng hóa, cũng có kẻ thu mua, đâu đâu cũng là tiếng cò kè mặc cả.
Mà hôn lễ của Sách Lai Mộc cử hành chính trong hoàn cảnh thế này.
Tiểu nữ nhi của Bố Đông quả nhiên văn tĩnh, lúc nói chuyện giống y như một chú chim nhỏ chưa trưởng thành, đầu nhỏ mặt nhỏ thân thể nhỏ, toàn thân trên dưới dường như không chỗ nào không nhỏ, không mạo mỹ lắm, song dáng vẻ lại thông minh lanh lợi, hết sức đáng yêu.
Tết Thu thú thêm hôn lễ, khiến toàn vương thành sục sôi, Trường An sáng sớm theo thường lệ muốn đi tuần tra lại bị Hoa Nghi ngăn cản, đầu tiên kiểm tra dây buộc tóc đang dùng có phải sợi đặc biệt kia không, rồi lại chẳng biết kiếm ở đâu ra một cái đai lưng quấn từ tơ mảnh, chính giữa lại kẹp mấy sợi tóc người – tóc ai thì khỏi cần nói cũng biết, cố gắng để cả người Trường An từ trên xuống dưới toàn là thứ của mình, sợ trên tiệc tối tết Thu thú quần ma loạn vũ có kẻ nhắm đến người của y.
Trường An duỗi hai tay, không hề nhúc nhích mặc y quấn người mình hết vòng này đến vòng khác, nói: “Kỳ thật á thú không có gì là không tốt cả.”
Hoa Nghi: “Hửm”
“Chỉ hơi ít lông thôi.” Trường An nói, “Dù trụi lủi nhưng mặc thêm quần áo cũng sẽ không sợ lạnh, không hề gì… Ngươi khỏi cần phải quấn hết lông của mình lên người ta.”
Hoa Nghi: “…”
Y cột xong đai lưng cho Trường An, liền vỗ mông người ta hai phát: “Ngươi còn học được trêu ghẹo người khác rồi, về sau hãy bớt chung chạ với Sách Lai Mộc đi, không chịu học theo gương tốt gì cả, cút đi!”
Trường An cười xách đao, quay người đi ra ngoài, thuận tiện còn dắt cả giao nhân “A A A” đi.
Giao nhân vẫn ở dưới cái ao trong viện của vương trướng, được Hoa Nghi nuôi như cá, cứ đến mùa này là động dục. Đáng tiếc hắn dù mũi là mũi mắt là mắt nhưng cả ngày kéo một cái đuôi cá khóc giả cười ngu, súc sinh hơi thông minh dường như cũng có linh tính hơn hắn, bởi vậy trước nay chẳng ai thật sự coi hắn là người cả.
Ngay cả chó săn cũng không vừa mắt với hắn, quả thật là chó cũng chẳng thèm.
Đêm hôm trước, “A A A” ở bên ngoài rầm rì cả đêm, làn điệu trong miệng “a” ra đều có thể khiến người ta ngứa ran da đầu, sầu triền miên, nhớt nhợt như thể lửa chạy lên xương sống vậy.
Hoa Nghi nghe mà tâm phiền ý loạn, cơ hồ thú tính đại phát, bởi vậy Trường An quyết định dắt A A A đi, ném xuống dòng sông quanh thành ngâm vài ngày, mắt không thấy lòng không phiền.
Giao nhân vừa xuất hiện thì đám hành thương hệt như ruồi bọ nghe mùi thịt, dọc đường luôn có kẻ lớn gan đuổi theo Trường An, hỏi y món này bán thế nào.
Trường An một mực từ chối: “Không bán.”
Hành thương vội nói: “Giá cả có thể thương lượng!”
Giao nhân bị Trường An buộc xích dắt đi, lại vẫn không bỏ tà tâm ý đồ thò móng vuốt sàm sỡ Trường An, Trường An đưa chân ngáng hắn ngã sấp, dường như vô tình nhấc chân giẫm lên ngón tay giao nhân, miệng nói với hành thương: “Đem cho cũng sợ ngươi lỗ vốn.”
Đến chỗ cổng thành, Trường An kêu người ném giao nhân xuống dòng sông ngoại thành, lờ tít tiếng “a a” buồn miên man kia, vẫy tay kêu Lộ Đạt hôm nay trực dẫn người phụ trách hướng khác.
Lộ Đạt chẳng biết kiếm từ đâu một con đại mã cưỡi lên, hắn và Trường An tách đi theo hai hướng.
Hắn mang đao nhọn, một hàng dũng sĩ mặc giáp theo sau, khỏi phải nói thần khí cỡ nào.
Bởi tiết mục bảo lưu buổi tối tết Thu thú, rất nhiều nữ hài đều lưu tâm đến những thành thủ ban ngày không tùy tiện nói cười tuần tra trong thành này, dăm ba cô một tốp bình luận về họ, nhất là Lộ Đạt, đương thanh xuân trẻ tuổi chưa vợ, mỗi một lần đi qua đều dẫn đến các cô nương nhỏ giọng bàn tán.
Có người nói: “Mau nhìn, Lộ Đạt đô úy kìa.”
“Các ngươi xem, y không cao không thấp, không mập không ốm, trẻ tuổi có bản lĩnh, khó kiếm biết mấy, tối nay không biết phải nhận được bao nhiêu hoa.”
“Là hoa ngươi tự mình chuẩn bị cho y chứ gì…”
Lộ Đạt dù sao cũng còn trẻ, nghe thấy vài câu thì ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, vốn định tăng tốc độ mau chóng đi qua.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm lanh lảnh truyền vào tai, một cô nương trẻ tuổi khinh thường ra tiếng: “Hắn Ta nghe nói trước kia hắn là xuất thân nô lệ, sau đó không biết vì sao mà được ân của thành chủ, tự dưng thành một đô úy, có buồn cười không Các ngươi chẳng lẽ có mắt không tròng Tranh nhau muốn gả cho một tên nô lệ”
Tiếng cô nương nói chuyện không hề lớn tiếng, song Lộ Đạt lại chuẩn xác nhận ra từ trong vô số thanh âm líu ríu, đồng thời nghe không sót một chữ nào.
Mỗi một chữ đó như là một cây búa, đập mạnh vào lòng hắn.
Nét đỏ ửng hiện lên trên tai dần rút khỏi mặt Lộ Đạt, nhiệt khí trong ngực bỗng tan mất giữa sương trắng.
Trường An hơi sốt nhẹ, đêm hôm trước Hoa Nghi có phần quá trớn, cuối cùng hai người ở trên giường om sòm quá mức.
Hoa Nghi cúi xuống, dán môi lên trán y để thử nhiệt độ, nói với nô lệ đang run lẩy bẩy quỳ một bên: “Đi bưng một bát nước đến cho ta, không lạnh không nóng.”
Nô lệ vội nhìn y một cái, thấy y nghe tin tức như vậy mà không hề có phản ứng, trong lòng kinh sợ, chỉ lo xảy ra đại sự gì, nhưng không dám hỏi, đành im lặng mà nhanh chóng đi ra ngoài, bưng một bát nước vào cho Hoa Nghi, hai tay giơ cao qua đầu.
Hoa Nghi chẳng hề nhìn hắn, đưa tay nhận lấy, dịu dàng nâng nửa người Trường An lên, ôm vào lòng, nhẹ nhàng lay lay, ôn nhu nói: “Trường An, dậy nào, dậy uống nước.”
Mí mắt Trường An hơi trĩu xuống, miễn cưỡng mở ra, sẵn tay y uống mấy ngụm rồi quay đầu không muốn nữa.
Hoa Nghi luồn ngón tay vào tóc y, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, nói: “Hôm nay không được ra ngoài, bảo họ là ngươi bệnh rồi, phải nằm ở nhà nghỉ ngơi.”
Thể chất của Trường An đôi lúc như một đứa trẻ vậy, nửa đêm sẽ vô duyên vô cớ sốt nhẹ, nhưng đa phần đến bình minh tỉnh dậy là hết, thông thường không để lỡ việc ban ngày, Hoa Nghi cũng sớm đã thành quen rồi.
Bỗng nhiên nghe thấy như vậy, đôi mắt Trường An đã nhắm lại lập tức mở ra, nét mặt thoạt nhìn dường như tỉnh táo hơn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à”
Hoa Nghi bình tĩnh nói: “Việc nhỏ, ngươi không tiện ra mặt, cứ trốn đi.”
Dứt lời y khoác quần áo đứng dậy, bình tĩnh nói với nô lệ quỳ một bên không dám thở mạnh: “Đi bưng thuốc ấm hôm nay đến cho y – sau đó kêu người vây nhà Tạp Tá trưởng lão và Bố Đông thành chủ, bảo thành phòng tuần đêm đi vòng đường, cứ nói tiểu nhi tử của Bố Đông thành chủ đột ngột bệnh nặng, đã đưa đến chỗ y sư A Diệp, có thể truyền nhiễm, không sợ lây bệnh thì cứ việc đi thăm dò.”
Nô lệ lấy làm kinh hãi, thoáng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hoa Nghi.
“Nói với Sách Lai Mộc, hắn biết phải xử lý thế nào.” Hoa Nghi ấn vai nô lệ, bỗng nhiên lại cười, “Ngươi hoảng cái gì Mau đi đi.”
Hoa Nghi chậm rãi mặc quần áo, đột nhiên ma xui quỷ khiến ngoái đầu lại, thấy Trường An vốn mơ mơ màng màng không biết tỉnh táo từ khi nào, đang dựa lên gối chẳng nói chẳng rằng, thần sắc không rõ mà nhìn y.
Hoa Nghi dừng lại, đưa tay vẫy lui nô lệ rồi đi về bên giường tém chăn cho Trường An, hơi cúi xuống hỏi: “Ngươi dậy làm gì”
Trường An do dự giây lát, hỏi với thanh âm hơi khàn khàn: “Có chuyện gì với Tạp Tá”
Hoa Nghi nhất thời không hé răng, Trường An lại cụp mắt không nhìn y, lát sau nói: “Chạy khỏi địa hỏa ở bộ lạc Cự Sơn, trốn núi lở đất nứt đến Đông Hải, ở trong sơn động đã chết mất một nửa, Tạp Tá vẫn dốc sức không ít, ngươi… ngươi không coi hắn như huynh đệ sao”
Hoa Nghi nghe thế giật mình, thầm nghĩ ai nói y không hiểu nhân tình, Trường An từ sáng đến tối một khuôn mặt như thành quy, dường như chẳng biết châm chước là gì, thế nhưng tình nghĩa lại luôn nằm trong đầu.
Chỉ là, lòng dạ phải lớn đến mức nào mới chứa được rất nhiều tình cảm xưa nay không qua lại, chỉ lặng lẽ tồn tại trong lòng đây
Hoa Nghi đưa tay nâng cằm Trường An, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi y giây lát như yêu không muốn rời tay, kế đó dỗ: “Sao lại không coi là huynh đệ. Có điều Bố Đông cũng là huynh đệ của ta, trước mắt Tạp Tá và ông ta nảy sinh xung đột, gây ra họa, ta không thể hoảng, phải cố hết sức gánh thay họ, mới có thể điều hòa, ngươi nói đúng không”
Trường An không gật cũng chẳng lắc, như hơi lo lắng.
Trước kia y chưa từng biết con người lại phải sầu lo bao nhiêu là chuyện như vậy.
Hoa Nghi đè y xuống, vừa lúc nô lệ bưng thảo dược vào, liền phân phó hắn trông cho Trường An uống thuốc, bản thân thì dẫn người đến chỗ Tạp Tá.
Đi ra lều lớn, Hoa Nghi thôi cười, ánh mắt lạnh băng. Y chung quy không muốn để Trường An cảm thấy mình là một kẻ vô tình vô nghĩa.
Hiện giờ hơn mười thành, nửa đại lục phía đông đều quy vào tay y, tầng quyền lực đang hình thành giữa sự xao động, vòng đầu tiên trong tầng quyền lực đương nhiên chính là huynh đệ ban đầu của bộ lạc, điều này vốn không hề gì, nơi có người tự nhiên phải có phe phái thôi.
Chỉ là, bộ lạc Hắc Ưng lấy Tạp Tá làm đầu mỗi người đều là tinh anh cũ của bộ lạc, bắt đầu từ khi thành Hải Châu kiến lập đã có tác dụng hết sức quan trọng, thế lực ở vương thành hiện giờ không ai có thể vượt qua, cũng chưa từng biết thấp giọng, thậm chí truyền ra danh hào “thập tam Hắc Ưng” gì đó, trong lòng Hoa Nghi sớm đã ẩn ẩn kiêng kỵ rồi.
Song như lời Trường An nói, đối với những người từng cùng nhau vào sinh ra tử này, không phải là y không có tình cảm.
Trong những ngày gay go nhất, y tự mình thủ vệ, sớm tối lo lắng hết lòng, không muốn tổn thất một huynh đệ, nhưng tình cảm này sớm đã chậm rãi mài mòn sau khi ngày qua ngày cân bằng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau.
Lạnh nhất chẳng qua được lòng người, y đối đãi người khác như thế, người khác đối đãi y cũng là như thế.
Tiểu nhi tử nhà Bố Đông không có việc gì đứng đắn, lại chẳng thông minh lắm, có thể có xung đột gay gắt gì với Tạp Tá, nhiều lần nhằm vào Tạp Tá, chẳng lẽ không phải do Tạp Tá cố ý gây hấn để thử phản ứng và giới hạn cuối của người làm vương mình đây
… Chỉ là, không ngờ lần này biến khéo thành vụng, thử ra chuyện.
Sách Lai Mộc hết sức thông minh đứng ngay cửa chờ y, còn làm bộ làm tịch rắc đầy thuốc bột ở chung quanh, từ xa tít đã ngửi thấy mùi thuốc.
Hoa Nghi hạ giọng hỏi: “Mọi người đều ở bên trong”
Sách Lai Mộc gật đầu.
Hoa Nghi mặt trầm như nước sượt qua vai, Sách Lai Mộc không nhúc nhích, chỉ thở dài.
Bên cạnh có người hỏi khẽ: “Ông làm sao vậy”
Sách Lai Mộc ngẩng đầu, chỉ thấy người này chính là Thanh Lương.
Thanh Lương học đao dăm ba năm mãi chẳng xong, lâu dần chính hắn cũng cảm thấy vô nghĩa, liền dứt khoát đổi đường, thành thú nhân duy nhất học y đạo. Chắc là do tính tình, Thanh Lương theo A Diệp học thảo dược trái lại rõ ràng đâu ra đấy, ngày tiến ngàn dặm.
Thuốc bột ngoài cửa là Sách Lai Mộc bảo hắn rắc. Thanh Lương nửa đêm bị kêu dậy hồ đồ theo Sách Lai Mộc làm như vậy, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Sách Lai Mộc nói: “Không sao cả, ta sắp cưới vợ rồi.”
Cưới vợ vì sao phải thở dài Thanh Lương đần thối chẳng hiểu gì hết.
Chuyện đêm nay, không biết là người có tâm châm ngòi thổi gió, hay bị ai cố ý rải ra, mà ngày hôm sau liền mập mờ truyền khắp vương thành.
Nghe nói sáng sớm hôm đó trời vừa tờ mờ sáng, thập tam Hắc Ưng trừ Tạp Tá không thấy bóng dáng, cùng nhau quỳ trên đường vương về lều, cản chết vương giá, nếu không phải thành chủ Trường An đột nhiên dẫn thành phòng xuất hiện cưỡng chế can thiệp thì suýt nữa khó mà xong được việc này.
Hôm sau là mười lăm, bảy trưởng lão nghị sự, nhưng ngắn hơn ngày xưa không ít, cũng chẳng rõ xảy ra chuyện gì mà khiến vương giận đến mức giữa chừng phất áo bỏ đi luôn.
Tạp Tá tuy vẫn không lộ diện nhưng các huynh đệ của hắn lại triệu tập thế lực trong thành thủ và thành phòng, đêm đó cùng ùa đến trước vương trướng, chẳng biết có đại sự gì muốn nói.
Trường An nổi giận, suýt nữa xách mã đao đã nhiều ngày không thấy máu giết đến cửa nhà Tạp Tá. Nhưng chẳng biết vì sao khéo như vậy, ngoại thành truyền đến tin tức – phát hiện thám tử của đại bộ lạc lân cận Côn Sơn phương bắc.
Vương viện cớ ngoại địch trước mặt, tuyệt không thể phát sinh nội loạn, giam Trường An thành chủ lại…
Những việc như thế không phải là ít.
Tin tức đường nhỏ như mọc cánh bay khỏi thành Hải Châu, thậm chí truyền vào tai mấy thành chủ khác.
Lại nửa tháng nữa, chuyện khó rõ đầu đuôi này rốt cuộc có kết quả: tiểu nhi tử của Bố Đông thành chủ nhiễm bệnh mà chết, Tạp Tá trưởng lão phẩm hạnh không đứng đắn, bị đuổi khỏi bảy đại trưởng lão, giáng làm đô úy trưởng, từ đây nghe thành chủ sai sử, quản lý việc chấp hành thành quy trong thành Hải Châu.
Trưởng tử của Bố Đông ở vùng Tây Bắc lập công không ít, được Hoa Nghi triệu về vương thành, thay thế Tạp Tá, liệt vào một trong bảy trưởng lão, dẫn theo muội muội hắn, dự định thời điểm tết Thu thú gả cho đại trưởng lão Sách Lai Mộc.
Đến đây thì hết thảy kết thúc.
Đợi đến khi các trưởng lão nghị sự lần nữa thì đã là giữa mùa hạ, Hoa Nghi chạng vạng mới trở về, không thấy Trường An đâu, hỏi nô lệ mới biết y lại chạy đến tế đài rồi.
Trường An từng vì hành vi ngông nghênh của thập tam Hắc Ưng mà nổi giận một trận, ngay trước mặt chất vấn là ai cho họ lá gan lớn như vậy, việc thế này cũng làm được.
Y coi Tạp Tá là huynh đệ, Tạp Tá lại khiến Hoa Nghi bị ấm ức, lúc ấy Trường An cơ hồ phải xông đến nhà bổ Tạp Tá như củi, may mà bị ngăn lại.
Song theo sự thái tiến triển thì y lại bất ngờ trầm mặc, thậm chí Hoa Nghi phát hiện bây giờ Trường An mỗi ngày đều đi sớm về khuya, ngay cả cơm cũng không về ăn, cơ hồ trốn tránh y một cách lộ liễu.
Hoa Nghi biết là Trường An đã hiểu.
Ai cho đám Hắc Ưng lá gan lớn như vậy Ai rải lời đồn Ai kích động họ, cho họ chủ ý tệ hại như thế, cậy vào công cao để hiếp bức vương
Ai làm cho Bố Đông từ đây kết thâm thù với phái Hắc Ưng, rồi lại biết mình hiện giờ chỉ có thể ẩn nhẫn, bởi vậy không chút do dự đưa nhi tử vào vương thành, tính toán không cho phái Hắc Ưng một nhà độc đại, cùng bọn họ ngang vai ngang vế
Thành Nam Tiêu là đại quan, nếu chiến tranh xảy ra thì sẽ là một vị trí cực trọng yếu. Ai giữ hết con cái Nam Tiêu thành chủ Bố Đông trong vương thành, khiến ông ta đành bỏ sinh quên tử bán mạng thủ ở đó
Hoa Nghi muốn làm yếu thế lực của Hắc Ưng, nhưng không đến mức phải đòi mạng hắn – đại sự của y chưa thành, sao có thể bắt đầu mượn cối xay giết lừa từ bây giờ
Sự cứng rắn của cựu bộ Hắc Ưng lại vừa vặn cho Hoa Nghi lối thoát, gián tiếp ăn nói với Bố Đông, đem thù hận của Bố Đông chuyển thẳng qua họ, mà Bố Đông về sau cũng sẽ hiểu, muốn báo thù, thì chỉ có vương mới là chỗ dựa vững chắc duy nhất.
Trường An không giỏi quyền mưu, nhưng tâm tư y tự có sự thông thấu, lúc ấy bị che mắt, sau đó thì vẫn hiểu được một chút qua các biểu hiện của Hoa Nghi – y chất vấn người sau lưng Hắc Ưng là ai, lại không biết “người sau lưng” đang ngồi ngay bên cạnh, làm bộ vừa vô tội vừa ủy khuất mà nghe.
Quả thật, Trường An có phần không biết phải làm sao đối mặt với Hoa Nghi.
Y ở dưới đại thụ bên cạnh tế đài, mang một thanh trường đao bán thành phẩm không chuôi, sống đao cũng chưa mài tốt, ngồi xếp bằng ở đó, đao đặt trên đầu gối.
Trường An nhắm mắt, một lúc lâu không hề nhúc nhích, y như Sách Lai Mộc thứ hai vậy.
Lá cây rơi đầy xung quanh, toàn là bị lợi khí cắt từ gân lá, mà ánh dương chạng vạng và cánh hoa trên ngọn cây lại cùng nhau rơi lên vai.
Sắc bén đến tột cùng, cũng nhu hòa đến tột cùng.
Hoa Nghi từ xa nhìn thấy, cơ hồ có ảo giác là Trường An sẽ lập tức bị ánh sáng ấy làm cho trong suốt rồi biến mất, tim đập thót, liền bỏ rơi thị vệ và nô lệ đi theo mà chạy đến.