“Hai mươi năm không gặp, hắn lại tiến bộ rồi. Ta cho rằng với tính tình của hắn, sau khi phát hiện hành thương có vấn đề, thì ngày hôm sau sẽ tẩy trừ vương thành luôn chứ.” Kinh Sở thở dài, công bố đóa Uyên Tùng trầm mặc đứng bên.
Kinh Sở chìa tay, một con chim được huấn luyện bay lên ngoan ngoãn đậu trên cánh tay hắn, đấy lại là một con cốt sí đại bàng, cốt sí đại bàng tầm thường còn to hơn cự thú, nhưng con này cả đầu lẫn đuôi chưa đầy một thước, không hề có lệ khí, nếu không phải một bên cánh chỉ có xương thì nó nghe lời hệt như một con gia cầm vậy.
Uyên Tùng cung kính nói: “Hắn là người đứng đầu mấy thành, thiết nghĩ bên cạnh có cao nhân riêng, cũng bình thường thôi mà.”
Kinh Sở cười nói: “Sợ rằng vị kia không phải cao nhân bình thường, kích động hành thương, mua bán tin tức, buôn bán không vốn như vậy chỉ lời không lỗ. Ta thấy hắn có ý tốc chiến tốc thắng với ta, tin tức của A Thù chưa đến nhưng ta đoán trong thành Hải Châu hiện tại sợ là đề phòng nghiêm ngặt, chuẩn bị chiến một trận.”
Uyên Tùng ngẩn ra, sau đó nói như thăm dò: “Thủ lĩnh binh cường mã tráng, bọn họ vội vã xuất kích cũng chẳng được kết quả tốt.”
Kinh Sở liếc hắn: “Lấy lòng ta”
Uyên Tùng vội cúi đầu nhìn mũi chân, cẩn trọng nói: “Không dám, ta chỉ đang nói thật.”
Kinh Sở gảy xương cánh cốt sí đại bàng, thò ngón tay vào trong khe xương cốt không biết vì sao mà hơi biến hình kia, cốt sí đại bàng hoành hành một phương dưới tay hắn lại run rẩy như chim cút.
Kinh Sở nửa cười nửa không nhìn hắn một cái, lập tức nghiêm mặt nói: “Cũng không hẳn vậy, hắn hùng cứ một phương, tiến có thể công, lui có thể thủ, tường thành san sát, đại quan tầng tầng, Đông Hải vững chãi như thiết bản, nếu đánh nhau thật, quả thực có ưu thế hơn chúng ta thảo nguyên sau lưng, không gì che chắn. Mấy năm nay hắn cũng bỏ không ít công sức, làm khó hắn còn biết dục tốc bất đạt… Bằng không với danh vọng lật đổ Hắc Phong cùng sự giàu có của Đông Hải, thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở trong tay, hắn không nên chỉ chiếm một số địa phương nhỏ. Đệ đệ ta tuy không có đại tài quét sạch thiên hạ, lại biết đóng vững đánh chắc, cũng coi như khó được.”
Uyên Tùng vội theo đuôi nói phải.
Kinh Sở khoát tay nói: “Hắn nhìn như ngoại loạn nhưng nội bộ lại đâu vào đấy, chúng ta phải khiến hắn thật sự loạn lên mới được. Ngươi đi đi, để ta nghĩ lại… xem làm sao ăn trước hắn một ván.”
Uyên Tùng khom người lui ra.
Uyên Tùng vừa đi tới cửa liền nghe thấy Kinh Sở vuốt ve con chim trong tay, ôn nhu nói: “Nghe nói ngày hôm qua ngươi mổ Tiểu Mi một cái, còn dọa nó sợ phát khóc”
Đại bàng dưới bàn tay ôn nhu của hắn run rẩy càng dữ dội, Kinh Sở như buồn phiền nói: “Ta thích ngươi cưng ngươi, nuôi cho ăn uống ngon lành bảy tám năm, ngươi lại cắn con trai ta Ôi… Quả nhiên dã tính khó thuần, thật sự khiến người ta phải lạnh lòng.”
Khi hắn nói lời này, ngón tay thon dài đã để trên cổ đại điểu, cốt sí đại bàng như là biến dị, bảy tám năm không bằng đại bàng tầm thường đột nhiên cố sức giãy giụa khỏi tay hắn, cắm đầu bay ra ngoài lều.
Kinh Sở mặt không biểu cảm nhìn bóng con chim, đôi mắt như giả lộ ra sự lạnh lùng tựa đá.
Cốt sí đại bàng còn chưa bay đến cửa thì tên nhọn xé gió “vút” một tiếng, đại điểu bỗng rơi bịch xuống đất, cổ họng thủng một lỗ, một thị vệ im lặng xuất hiện ngay cửa, đứng bên cạnh cái xác nọ.
Kinh Sở chẳng thèm nhìn con chim hắn cưng chiều suốt bảy tám năm, thuận miệng phân phó: “Thu dọn đi.”
Rồi chẳng thèm để ý nữa.
Uyên Tùng cúi đầu rời khỏi vương trướng, nhìn thị vệ biểu cảm luôn đờ đẫn, xuống tay độc ác trong lều của Kinh Sở nhanh nhẹn thu dọn xác chim rồi không biết lại ẩn nấp vào đâu, cứ có cảm giác sống lưng hơi lạnh… Luôn cảm thấy trong lều này từ thủ lĩnh đến thị vệ ngoại trừ mình thì đều không phải là người.
Trong thành Hải Châu bên Đông Hải, Đông Hải vương còn chưa ý thức được địch nhân thoạt nhìn như quỷ thần khó lường kia thì ra là người quen cũ, cả thành Hải Châu đều cảnh giới nghiêm ngặt, sự lộn xộn ban đầu qua đi, Hoa Nghi không hề giấu giếm chiêu cáo toàn thành, nói rõ có kẻ địch đến xâm phạm.
Trong thành biên chế nghiêm chỉnh lạ thường, phân công minh xác, thành quy Sách Lai Mộc và Hoa Nghi quy chỉnh từ sớm phát huy tác dụng – chí ít theo Trường An thấy thì người trong vương thành tự có chức vụ, sau tết Thu thú bắt đầu dự trữ thức ăn và da lông cho mùa đông cùng với khả năng chiến sự, thương khố đầy dần, càng lúc càng nhiều vũ khí theo hành thương như nước chảy vào thành, cơ hồ chất đầy tế đài của Sách Lai Mộc.
Dù mọi người đều có trật tự như thế thì vẫn có kẻ mất hồn mất vía.
Tỷ như Lộ Đạt.
Hắn hiện tại đã biết nữ nhân được hắn đưa về che giấu tên là A Thù. Lộ Đạt bình nhật là người tương đối quái gở, đánh giá cao bản thân, lại có phần không để mắt đến ai, sau khi xuống thành không hề đi lêu lổng với đồng liêu. Trường An tuy không nói rõ hắn đã xuất sư, nhưng từ khi lên làm đốc kỵ, Lộ Đạt tự cho là thành người lớn rồi, không thường đi quấy rầy Trường An nữa.
Trường An sư thừa Bắc Thích, dạy đồ đệ cũng giống Bắc Thích, luôn luôn thả rông, có người tới hỏi y liền chỉ điểm, người không hỏi y cũng tuyệt không thúc giục. Bởi vậy Lộ Đạt bình nhật sau khi rời thành phòng càng ít người lui tới, dường như chỉ có mình Thanh Lương rỗi rãi là sẽ mặt dày mày dạn đến nhà tìm.
Nhưng mà trong lúc chuẩn bị chiến tranh y sư càng quan trọng hơn, Thanh Lương theo A Diệp tích trữ thảo dược, nghiền chế thuốc trị thương, bận như con quay, chẳng có thời gian đến làm phiền, cho nên chuyện Lộ Đạt giấu người trong nhà vẫn chưa ai hay biết.
Từ khi có A Thù, mỗi ngày về nhà, Lộ Đạt đều thấy dưới ngọn đèn có một nữ nhân đẹp đến mức khiến hắn muốn véo mình một cái để xem thật hay giả ngồi ở đó, mở ***g bàn bằng gỗ là có thể nhìn thấy bên dưới đầy một bàn thức ăn độ ấm vừa phải. Mỗi ngày thức dậy đều phát hiện quần áo hôm trước thay ra được giặt sạch sẽ treo trong sân, mà quần áo mặc hôm đó cũng đặt chỉnh tề bên gối.
Cuộc sống như vậy có phần khó tin, Lộ Đạt cảm thấy trong phòng mình giấu một tiểu thê tử, nàng đẹp như thế, nhưng trừ mình ra thì chẳng ai được thưởng thức, bởi vì nàng nhất định phải bị giấu đi. Điều này làm cho Lộ Đạt có khoái cảm bội đức cấm kỵ.
Rồi dần dà, Lộ Đạt ngay cả ban ngày ban mặt cũng như lạc vào cõi tiên, thường xuyên nghĩ đến A Thù, mỗi lần đều phải cực lực kiềm chế không cười ngây ngô ra tiếng.
A Thù khẽ gõ bàn, hỏi nhỏ: “Chàng nghĩ gì thế, tự nhiên lại bật cười một mình.”
“Chuyện sư phụ ta và vương.” Lộ Đạt định thần lại, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng nói, “Nàng biết, sư phụ ta chính là thành chủ, trước kia khi thành Hải Châu còn chưa xây dựng, ta vẫn đi theo ông ấy, khi đó vương vẫn chỉ là thủ lĩnh, ta thấy sự mờ ám giữa hai người họ, kỳ thật không hề chấp nhận… Luôn cảm thấy sư phụ là người mạnh như vậy, sao có thể bị trói buộc trong lòng một nam nhân Chỉ là cường giả làm tôn, chuyện của bọn họ không có chỗ cho ta nghi ngờ. Nhưng hiện tại ta đã hiểu rồi.”
A Thù chớp đôi mắt cực thanh tú, trên mặt ửng hồng một tầng như sa, biết rõ còn hỏi: “Chàng hiểu cái gì”
Lộ Đạt nhìn sâu vào mắt nàng.
A Thù không nhịn được quay đầu đi, bị hắn cứng rắn nắm cằm vặn quay lại: “Nếu là ta vì nàng, vô luận thế nào đều có thể.”
A Thù nghe thế, dường như là muốn nói còn thôi, định nhoẻn miệng cười, nụ cười chưa thành hình, thì nước mắt lại rơi xuống trước.
Lộ Đạt lập tức hoảng hốt, luống cuống đưa tay đón lấy nước mắt của nàng, vội hỏi: “Nàng khóc cái gì Ta nói sai rồi sao”
A Thù dường như muốn miễn cưỡng đè nén nhưng nước mắt càng lúc càng rơi nhanh: “Thiếp… Thiếp chỉ là một vũ nương thân phận thấp hèn, còn dính phải bao nhiêu phiền toái… Ăn bữa hôm lo bữa mai, lo lắng hãi hùng… Toàn nhờ đốc kỵ che chở, sợ đốc kỵ ghét bỏ thiếp, không cần thiếp nữa…”
Lời này đâm trúng tim Lộ Đạt, khiến một bầu nhiệt huyết chực tuôn ra.
Từ thời thiếu niên, hắn luôn không cầm được lòng mà băn khoăn về xuất thân của mình, cứ cảm thấy người khác không coi trọng hắn, khinh thường hắn, dù nằm mơ cũng muốn nhất ngôn cửu đỉnh, nổi bật xuất chúng. Bỗng nhiên lại có một người dựa hết vào hắn, ỷ lại hắn, không có hắn là không thể sống…
Hắn càng nghe càng lâng lâng, càng nghe càng tràn trề yêu thương.
Mà A Thù vẫn tự oán tự trách: “Nếu như thiếp già đi xấu đi, đốc kỵ sẽ không còn để ý nữa Nếu như… A!”
Nàng hoảng sợ hô lên một tiếng, Lộ Đạt đã bế thốc cả người nàng lên, A Thù chỉ có thể ôm chặt cổ hắn: “Đốc kỵ!”
Lộ Đạt nghiêm mặt nói: “Ta đã nói được ra miệng thì thiên trường địa cửu, nam nhân trong thành Hải Châu chúng ta không có thói nói một đằng làm một nẻo, nàng đã ở trong lòng ta, dẫu già đi thì thế nào, xấu đi thì thế nào Cho dù nàng biến thành nam nhân, ta đến chết cũng không thay lòng!”
A Thù nghe mà sững sờ, ngây người nhìn hắn.
Lộ Đạt ôn nhu đặt nàng lên giường, nhìn nhau rất lâu, sau đó dường như sợ dọa nàng, liền kề mình đến cực khẽ cực chậm…
Đúng lúc này, cửa nhà hắn bị gõ vang, có người ở bên ngoài gọi: “Lộ Đạt đốc kỵ! Vương cấp triệu tất cả đốc kỵ trở lên vào vương trướng nghị sự!”
Lộ Đạt dừng động tác, vẻ mặt ảo não rõ ràng.
A Thù giơ tay chỉnh cổ áo cho hắn, lại đột nhiên nở nụ cười, trong mắt còn ngấn lệ, nàng nín khóc mà cười, có vẻ đẹp vừa giảo hoạt vừa nhu nhược, Lộ Đạt nắm lấy tay nàng, ra sức hôn đủ mới chịu buông, xách thanh đao nhọn chỉnh lại trang phục, miệng than phiền: “Lại là Tạp Tá truyền về việc khỉ gió gì, tên đó trừ gây chuyện thị phi thì còn làm được gì, thật không hiểu vương vì sao lại coi trọng hắn, trọng dụng hết lần này đến lần khác.”
A Thù vội đưa tay che miệng hắn, nhỏ giọng nói: “Đốc kỵ, thiếp lúc trước cùng bọn với những hành thương đó, chàng không nên… không nên nói với thiếp quá nhiều, thiếp…”
Nàng lại còn biết ôn nhu quan tâm tránh hiềm nghi như vậy.
Lộ Đạt thở dài, trong lòng đối với nữ nhân cẩn thận dè dặt này quả thực mềm nhũn thành một vũng nước, không biết nên cưng chiều nàng thế nào mới được, hai người quấn lấy nhau rất lâu, thậm chí binh truyền lệnh lại thúc giục lần nữa, Lộ Đạt mới lưu luyến ra khỏi nhà đi đến hướng vương trướng.
Hắn đi rồi, khuôn mặt thiên kiều bá mị của A Thù lập tức hóa lạnh lùng, nàng lục bộ quần áo vũ nương đặc biệt cất dưới đáy hòm, cẩn thận lấy bút và da dưới ống tay áo hai lớp.
Nàng bấm tay tính toán chuẩn xác, Lộ Đạt nói Tạp Tá rời thành đã hai mươi ba ngày, Đông Hải vương lần đầu tiên nửa đêm triệu người, mà còn thúc giục hai lần trong sự kéo dài cố ý của nàng.
Đốc kỵ cũng bị triệu đi, cho thấy không phải mưu lược cao tầng, mà là phải đánh trực diện… Gián điệp kia rốt cuộc nhìn thấy gì rồi
A Thù nắm được chủ nhân nhà mình ở vị trí nào, nàng cực giỏi suy tính, đi theo hành thương, lại thêm thấy qua là không quên địa hình xung quanh, lập tức suy ra thám báo hẳn đã đi một vòng bên ngoài chỗ chủ nhân.
A Thù chuyên tâm cân nhắc một lúc lâu, rốt cuộc nương ngọn đèn lờ mờ, đặt bút viết: “Do thám đã thăm dò chính xác về thủ lĩnh, nô chỉ sợ hắn đã nhìn thấy chủ trướng rồi.”
Tạp Tá nơm nớp đợi ở ngoài vương trướng cả buổi, mới có nô lệ cúi đầu ra mời hắn vào.
Trong vương trướng chỉ còn lại mình Hoa Nghi, bên cạnh bếp hầm bày một cái lư hương to, hơi nước và sương mù không ngừng bốc ra, Tạp Tá hít vào, cảm thấy đó dường như là mùi hoa, lại lẫn mùi thuốc, nghe nói là thứ hành thương đến từ phương nam ngàn dặm xa xôi mang tới bán, có thể thêm sương hoa và hương liệu thành nước bỏ bên trong, đốt ngọn lửa nhỏ là tự tỏa hương thơm. Vì thân thể Trường An không tốt nên Hoa Nghi kêu y sư bỏ thêm thảo dược ngày thường vẫn dùng, khiến cho trong hương vị có một chút đắng nhẹ, lại bất ngờ có thể giúp người ta bình tâm tĩnh khí.
Tạp Tá thời gian này sống rất ủy khuất, tuy hắn là thủ hạ của Trường An, Trường An chưa từng làm khó, nhưng cảm giác đó cũng hệt như ngồi trên chông, giống như là rơi xuống ngàn trượng vậy.
Ban đầu hắn còn tràn trề nhiệt huyết, cả ngày không phục và khó chịu, ai ngờ Hoa Nghi gạt bỏ hắn nửa năm liền.
Tạp Tá lúc này mới hoảng hốt, nhọt trên miệng nổi hai vòng, bằng không cũng chẳng âm thầm dày mặt đến cầu Trường An.
Hắn cảm thấy mình là một anh hùng, nhưng vừa rời khỏi vị trí trưởng lão thì liền phát hiện mình thành cẩu hùng.
Tình người ấm lạnh lòng người dễ đổi, trừ cựu bộ của bộ lạc Hắc Ưng chính hắn dẫn dắt thì ai cũng có năng lực thấy gió bẻ lái, vương thành mỗi lúc một lớn, người càng ngày càng đông, hành thương kẻ đến người đi, thứ hiếm quý ùn ùn vô kể, có phú quý rồi, ai còn thèm nhớ đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Hắc Ưng năm đó là ai
Chẳng phải là trò cười sao
Hoa Nghi kêu hắn vào, nhưng không vội nói chuyện, ngược lại thở dài trước, trầm mặc một hồi lâu mới phân phó: “Ngồi đi.”
Tạp Tá năm đó ở trong lều thủ lĩnh trước mặt Hoa Nghi cùng Bố Đông đánh đầu người thành đầu chó dè dặt ngồi xuống, mông lại chỉ dám dính mép ghế.
Hoa Nghi ngước lên nhìn hắn, cả đêm không ngủ, dường như hơi tiều tụy, mở miệng nói: “Trường An đã đề cập với ta.”
Tạp Tá cứng đờ lưng.
“Ngươi muốn ta nói gì đây” Lại lặng im giây lát, Hoa Nghi bỗng nói một câu như vậy.
Tạp Tá lúng túng một hồi: “Ta đi… Ta ngày đó hơi quá chén, là… là làm quá mức…”
Tạp Tá còn chưa nói xong thì Hoa Nghi đã đứng bật dậy, ném thẳng tấm da thú phủ trên đầu gối vào mặt hắn, mắng té tát: “Làm quá mức Hơi quá chén Ngươi tự mình nghe thử xem, đây là tiếng người à Nếu người khác vô duyên vô cớ đánh chết con ngươi, ngươi sẽ thế nào Giết người đền mạng, thành quy rành rành, từng nét khắc cả lên đầu kia tường thành, kẻ mù cũng có thể mò được! Ngươi bảo ta làm sao bao che Ngươi tự nói xem! Mẹ kiếp!”
Tạp Tá gỡ tấm da thú trên mặt xuống, nhìn Hoa Nghi đang giận đến đỏ cả vành mắt.
Hoa Nghi dường như giận đến mất trí, không hề chú ý tới.
“Trách ta cách chức trưởng lão của ngươi, ta còn muốn làm thịt tên nhãi nhà ngươi kìa! Ngươi ấm ức cái rắm, đồ khốn nạn, trong vương thành không chứa nổi ngươi sao Lúc trước nên sớm đá ngươi đi thủ ngoại thành cho rồi! Ngươi…”
Lời Hoa Nghi nói bị cắt ngang, bởi vì Tạp Tá đột nhiên ngồi đó gào khóc ầm lên.
Hoa Nghi: “…”
Tạp Tá lỗ mãng lại giảo hoạt, nóng nảy, độc đoán, vô pháp vô thiên, không biết bớt lại, công phu được một tấc muốn tiến một thước chỉ sợ còn mạnh hơn công phu săn thú rất nhiều, là loại khiến người ta đau đầu, song lần này khóc lại không hề che giấu tính tình thật.
Hắn gào khóc khiến Hoa Nghi suýt nữa không diễn tiếp được cơn giận vốn giả vờ, y đứng tại chỗ một hồi rồi dở khóc dở cười hỏi: “Ngươi gào ai thế”
Tạp Tá nghẹn ngào nói không rõ: “Ta tội ác tày trời, ta thật không ra gì!”
Hoa Nghi theo bản năng muốn gật đầu, cho rằng hắn nói lời này cũng phần nào có lý.
Tạp Tá từ trên ghế trượt xuống ôm chân Hoa Nghi, bất chấp thể diện khóc muốn đứt ruột.
Vừa vặn Trường An không biết có chuyện gì từ bên ngoài đi vào, đẩy cửa vén màn thấy tình cảnh này, lập tức không nói hai lời rụt đầu lui ra, vẻ mặt xanh xao thảm thương.
Hôm sau, Tạp Tá liền lĩnh chức mới, dẫn một đám người im ắng ra khỏi thành, hắn được hứa hẹn, một mai hoàn thành tốt nhiệm vụ, trở về sẽ đặc biệt bố trí cho hắn một chức vị cùng cấp với bảy đại trưởng lão, sự tình làm không tốt thì xách đầu tới gặp.
Mà hắn đi chưa được vài hôm, hành thương trong thành Hải Châu lần lượt bị Đông Hải vương mời đến uống trà, buổi chiều cùng ngày liền có tin tức truyền ra, nói một đội ngũ hành thương được miễn lợi tức nộp lên cổng thành cả một năm.
Lợi tức nộp lên cổng thành cả năm phải đến bốn phần lợi nhuận, từ nay về sau nhà hắn bán cái gì cũng có thể hạ giá, nếu lại mở ra lệ này thì hành thương khác trong thành chẳng phải là không còn đường sống
Nhất thời các lão hành thương bỏ tiền đi cửa sau hỏi thăm nội tình việc này khắp nơi, rốt cuộc moi được đôi câu vài lời từ chỗ đại trưởng lão Sách Lai Mộc.
Vị đại trưởng lão xanh xao vàng vọt như hầu tử cả ngày điên điên khùng khùng này lắc lư đầu nói: “Vì sao Vương cả ngày ở trong vương thành thống lĩnh vùng Đông Hải, đương nhiên phải tìm người làm tai mắt, người ta làm vừa ý, chẳng qua miễn thuế một năm thôi, đâu phải chuyện gì to tát Cả Đông Hải đều là của ngài, lấy lòng ngài, ngày sau lợi ích tự nhiên sẽ nhiều hơn.”
Lão hành thương mồ hôi nhễ nhại, không dám hỏi nhiều, hôm sau lại dốc hết tâm tư cậy nhờ quan hệ muốn gặp vương, lang bạt bên ngoài thời gian dài, ai mà không có chút tin đồn muốn nói
Ai ngờ Hoa Nghi nhất loạt không gặp, muốn bán nhưng người ta không muốn mua.
Hành thương trong vương thành thấp tha thấp thỏm, thỉnh thoảng phát sinh việc đấu đá hãm hại nhau, các lộ tin tức đường lớn đường nhỏ lại ùn ùn thông qua các lối đi do họ tự mình “khai quật” ra truyền lên tay Hoa Nghi, kết hợp với tin do Tạp Tá rời khỏi vương thành thông qua con đường bí ẩn đưa đến.
Hoa Nghi nhanh chóng nắm được phương hướng đại khái của địch nhân.
Giữa tây bắc bộ Đông Hải và sông băng cực bắc, có một vùng rừng rậm và thảo nguyên giao nhau, bình nguyên mênh mông, chính là nơi những năm gần đây Hoa Nghi chủ yếu lập kế thò tay tới, cỏ cây tốt tươi, vô luận chăn thả, gieo trồng hay săn thú, tài nguyên nhiều đến mức khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Chỉ là, không ngờ y còn chưa kịp xuống tay thì người ta trái lại đã theo dõi y trước, trong vương thành vạn gia đăng hỏa, không biết đã có bao nhiêu người của địch nhân chưa biết tên kia nằm vùng.
Hoa Nghi nương ánh sáng dạ minh châu, nói với Sách Lai Mộc: “Hắn có thời gian cài người, vì sao không sớm đến khiêu chiến”
Sách Lai Mộc không bằng y, thể lực ngày đêm không giảm, từ đêm tân hôn bị lôi khỏi ổ chăn thì liên tục một thời gian dài chưa được ngủ ngon, sớm đã mệt mỏi cực kỳ, hắn bóp mặt, lời nói hơi hàm hồ: “Người này đã có dã tâm bừng bừng, thì khẳng định là muốn an nội trước rồi đối ngoại sau. Tin tức xác thực chỗ Tạp Tá tuy còn chưa truyền tới, bất quá ta đoán, chỉ sợ hắn sẽ dùng chiêu tằm ăn rỗi thôn tính hết các bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên trước, mới có tinh lực đến xử lý chuyện của ngài.”
Hoa Nghi cười: “Xem ra ta và vị nhân huynh này có cách nghĩ giống nhau.”
Sách Lai Mộc ngáp một cái thuận miệng nói: “Không chừng hai người là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm đấy…”
Hắn còn chưa dứt lời thì đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại, ý thức được mình nói lỡ.
Ai ngờ Hoa Nghi không hề biến sắc, ngược lại hơi thất thần nhìn chằm chằm dạ minh châu phát ra ánh sáng mờ mờ bên cạnh.
“Vương” Sách Lai Mộc thấp giọng hỏi, “Hoa Nghi”
Hoa Nghi chớp mắt, dường như tỉnh táo lại sau một lần thất thần ngắn, Sách Lai Mộc xem sắc mặt liền hơi hiểu, hạ giọng hỏi: “Sao vậy, Trường An còn chưa thôi giận ngài à”
Hoa Nghi vội ho một tiếng, đường hoàng giơ tay nói: “A… Đại trưởng lão mấy ngày nay vất vả, về nghỉ ngơi sớm đi, kẻo phu nhân phải oán ta đấy.”
Trường An tỏ rõ với Hoa Nghi rằng mấy ngày nay mình đang rất giận, cực kỳ không muốn nhìn thấy y, cũng không muốn nói chuyện, bảo Hoa Nghi không có việc thì bớt đến cho người ta ghét, bản thân cũng chạy lên thành lâu ở.
Hoa Nghi nhân đêm khuya vắng vẻ mặt dày mày dạn tìm tới thành lâu, dùng thủ đoạn cả cứng lẫn mềm. Cuối cùng Trường An thẳng thắn ra cho y biết – ngươi cút về đi, làm thế nào cũng vô dụng thôi, chờ vài hôm ta quên việc này rồi hết giận là được.
… Hoa Nghi phát hiện, trên việc xử lý cơn giận, Trường An tuyệt đối biết người biết ta.
Sách Lai Mộc nhìn y như cười mà không.
Hoa Nghi không nhìn nổi biểu cảm đáng khinh này, đưa tay hung tợn đè mặt hắn, quở: “Đừng hèn hạ như thế – làm như đại cô nương tiểu tức phụ châu đầu líu ríu mấy chuyện vặt vãnh nhà mình vậy. Nếu ngươi thật sự muốn như thế thì hãy cút đi tìm người khác, đừng lảng vảng trong vương trướng của lão tử.”
Sách Lai Mộc đứng dậy vươn vai thở than: “Ngài cho là ta không muốn à, ta dù nằm mơ cũng muốn. Mỗi ngày ăn no căng, trồng hoa nuôi chim, trêu mèo ghẹo chó, trở về ôm vợ chọc con, không có ai đêm hôm lôi ta dậy bảo đi xem người chết…”
Hoa Nghi chẳng buồn ngẩng lên: “Có phải là hán tử không Phải thì đừng nằm mơ nữa.”
Sách Lai Mộc bị y cắt ngang, nụ cười trên mặt lại tựa như chậm nửa nhịp, một hồi lâu mới mất đi, hắn thấp giọng nói: “Đúng vậy, ai kêu ta sinh ra đây Thật đáng kiếp mà.”
Hoa Nghi không nhịn được nói: “Sói phải ăn thỏ, thỏ phải chạy trốn, không làm sói thì chỉ có thể làm thỏ, ngươi còn có thể thế nào đây Bớt suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đi, ta thấy ngươi còn có thể sống đến khi cháu ngươi ra đời cơ.”
Sách Lai Mộc một tay đẩy màn cửa, quay đầu lại nói với Hoa Nghi: “Ta vừa không phải sói, ăn no liền thỏa mãn, cũng không phải thỏ, sống sót liền cao hứng, ta là người, sao có thể không nghĩ nhiều Điều này thật sự thân bất do kỷ.”
Hoa Nghi đang lật xem thư tín của Tạp Tá chợt dừng tay, y cân nhắc giây lát mới phản ứng được: “Ngươi mắng ta không phải người”
Một bát nước bay đến gáy Sách Lai Mộc.
Sách Lai Mộc rụt cổ chui ra ngoài, kề cửa nói: “Tốc chiến tốc thắng đi vương, địch nhân của ngài lần này bất đồng với dĩ vãng, thực lực tạm thời bất luận, chỉ bàn tâm cơ thâm hậu, sợ rằng ngài đã thua hắn một bậc rồi, chi bằng trực tiếp cứng đối cứng, phá rối bố cục của hắn, mọi người nói chuyện bằng đao kiếm, còn thêm đôi chút phần thắng.”
Hoa Nghi hai tay chống cằm, trầm tư không nói gì.
Sách Lai Mộc đi một lúc, nô lệ gác đêm bên ngoài liền nghe trong vương trướng đột nhiên truyền ra âm thanh, Đông Hải vương nói với giọng điệu dồn dập: “Đi, lên thành lâu tìm thành chủ, nói ta có việc gấp.”
Nô lệ nghe thế cho là vô cùng khẩn cấp, tức khắc không dám trì hoãn, liền lao đi như bay.
Trường An tuần thành một vòng cuối cùng, vốn định đi nghỉ ngơi, ai ngờ đột nhiên có mệnh lệnh như vậy, còn cho rằng trong vương thành lại xảy ra chuyện gì, vội theo nô lệ thở hổn hển như trâu kia trở về vương trướng.
Chỉ thấy Hoa Nghi sắc mặt nặng nề đứng ở cửa chờ y, phất tay đuổi hết đám nô lệ đứng canh nơi đó, lúc này mới kéo Trường An sải bước vào lều: “Đi theo ta.”
Trường An không rõ nguyên cớ theo y đi vào, nhìn thấy những thứ chồng chất như núi trên bàn, liền nhíu mày hỏi: “Chuyện gì”
Hoa Nghi đi rất nhanh, vừa dẫn đường đằng trước vừa nói: “Ta định cho người tăng viện Tạp Tá, một khi gặp phải những kẻ thân phận không rõ đó thì trực tiếp khai chiến.”
Trường An: “Gấp vậy à Sao ngươi biết họ có bao nhiêu người Địa hình thế nào”
Hoa Nghi xua tay: “Những điều này ngươi khỏi cần quản, Sách Lai Mộc tự có biện pháp.”
“À…” Trường An gật đầu, không hề cảnh giác theo Hoa Nghi băng qua tiểu viện, đi vào buồng trong, thấy dáng vẻ y vẫn vội vàng, cũng vô thức tăng tốc đuổi theo, hỏi, “Vậy ngươi kêu ta đến, là muốn ta làm chuyện gì sao”
Hoa Nghi bỗng dừng chân quay lại, thần sắc vẫn nghiêm trọng nhìn Trường An.
Trường An: “”
Chỉ thấy Hoa Nghi chớp nhoáng giơ một tay sượt qua tai Trường An, đóng sầm cửa bằng động tác nhanh đến mức không nắm được.
Trường An: “…”
Vẻ nghiêm túc trên mặt Hoa Nghi như thay mặt nạ, khoảnh khắc đã không thấy đâu, chống tay bên cạnh Trường An, kéo người đến: “Ta gọi ngươi tới tự nhiên là có việc, tỷ như… về nhà ngủ.”
Ngay cả bẫy kiểu này cũng sập, Trường An bắt đầu hoài nghi là mình thật sự hơi ngốc.
Nhưng Hoa Nghi đã không hề phân trần thừa cơ khóa chặt tứ chi, ôm cứng cánh tay y, bế y lên đại sàng trong vương trướng.
Trường An cho rằng lúc này nếu động khẩu thì mình nhất định càng ngu ngốc, liền quyết đoán chuẩn bị động thủ, nhưng vừa tiếp xúc với đệm giường, y lại kinh ngạc cảm nhận được hơi ấm từ bên dưới truyền đến, không hề nóng, cực thoải mái.
Hoa Nghi lải nhải: “Ấm áp chứ Ta bảo người dùng noãn ngọc ủ một ngày đấy, vào thu nhiều ngày rồi, ngủ ở thành lâu… thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.”
Y búng nhẹ trán Trường An một cái, thân mật thầm thì: “Bình thuốc.”
Sau đó y cố ý thở dài, hết sức quyến luyến sờ soạng tóc Trường An, cẩn thận mỗi bước mà nói: “Thôi, ngươi không muốn thấy ta, ta… ta tự mình đến tiền viện ngủ, khỏi làm chướng mắt ngươi.”
Trường An liền trầm mặc nhìn y lê chậm rì rì, đoạn đường chẳng qua hai mươi mấy bước mà lê nguyên một nén nhang cũng chưa đến cửa, đến cửa rồi lại làm như cánh cửa kia là muôn sông nghìn núi, không sao bước qua được vậy.
Y ngồi bên giường, sờ đệm giường ấm áp, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: “Ngươi… Ôi, thôi ngươi lại đây đi, ta không…”
Y còn chưa nói xong câu này thì bóng người đã hiện ra trước mắt, khuôn mặt Hoa Nghi kề ngay trước mặt.
Đúng thật là đi như thêu hoa, về như sét đánh.
Trường An: “… Giận ngươi nữa rồi.”