“Hôm ấy ta từ chỗ ngươi quay về, vốn tính đi tìm một thanh đao mới, bèn đến chủ trướng của quái vật Kinh Sở nọ. Còn chưa đến thì ta đã vừa vặn nhìn thấy mọi người trong chủ trướng do quái vật kia dẫn đầu, bắt đầu lặng lẽ triệt ra sau. Ta thấy đám nhãi đó như kiến chuyển nhà rất thú vị, bèn không qua mà trèo lên một gốc cây trên sườn núi quan sát. Sau đó tên đại ngốc kia đến.”
Kẻ điên nói đến đây liền toét miệng cười không ngừng: “Tên đại ngốc đó, ha ha ha ha, thật ngu ngốc… Ôi chao, được rồi được rồi! Ta nói chính sự được rồi chứ! Đừng cậy đao to rồi bắt nạt người ta!”
Trường An thoáng run tay, cắt đứt mấy sợi tóc của kẻ điên, tự dưng bị hắn lườm một cái – kẻ bị lưỡi đao kề cổ còn có thể ngông nghênh hơn cả người cầm đao.
“Vừa nhìn là thấy trong lều không có ai, tên đại ngốc đó còn dẫn người đi mấy vòng bên ngoài như lâm đại địch vậy, sau cùng còn rón ra rón rén thận trọng vạn phần dẫn người xông vào, ta biết ngay là họ chắc chắn mắc lừa quái vật kia mà. Quả nhiên, vừa xông vào, thoạt tiên nghe thấy đại ngốc la hét kêu tìm người, qua tầm một bữa cơm hắn mới phản ứng được là đã mắc mưu, liền dẫn người triệt về, sau đó bọn họ rào rào rơi hết xuống đất như trái cây chín nẫu vậy.”
Bọn thị vệ bên cạnh nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, Trường An hỏi: “Sau đó thì sao”
“Sau đó quái vật quay về, dẫn theo đám tay chân ngu ngốc như người đá chỉ biết lao thẳng chứ chẳng biết rẽ, mỗi đao một người giết sạch bọn họ như thái dưa… A, đúng, còn để lại đầu lĩnh đại ngốc kia, trói gô lôi đi, ta cũng không biết hắn bị nhốt vào đâu rồi.”
Trường An hỏi: “Từ khi họ rút khỏi đến lúc Tạp Tá dẫn người chạy tới là bao nhiêu lâu”
Kẻ điên lẩm bẩm: “Làm sao ta biết, chẳng lẽ ta còn chờ bọn họ Lão tử tới xem náo nhiệt, không còn náo nhiệt tự nhiên ngủ ngay trên đại thụ thôi.”
“Thế vì sao bọn họ bỗng nhiên ngã xuống Có người hạ dược gì à”
“À, thấy họ ngã hết ta còn qua hả Cho rằng ta thiếu đầu óc như ngươi sao” Kẻ điên bất mãn hừ một tiếng, “Theo ta thấy thì đó chính là vu thuật, nghe nói quái vật tên Kinh Sở kia mỗi đêm gối xương khô, ôm bộ xương mà ngủ, buổi tối phải lấy tim quạ đen trộn tỏi ăn, mỗi lần ăn một bát to.”
Trường An: “Thật sao”
Kẻ điên cười đến ngã ngửa: “Tin, thế mà ngươi cũng tin!”
“…” Trường An thật muốn chém luôn tên này, nhưng mà y còn chưa hỏi xong, trầm mặc một lúc lâu, Trường An mới tiếp tục hỏi, “Thế sau đó chủ trướng còn ở chỗ cũ không”
“Ngươi nói sao” Kẻ điên thoạt tiên hỏi lại câu này, thấy Trường An muốn biến sắc, vội biết điều cười khan nói, “Chắc chắn ngươi cho rằng bọn họ đổi chỗ nhỉ, ngươi sai rồi, chủ trướng vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng quái vật kia có ở trong đó hay không thì ta không biết, nếu ngươi đi chưa biết chừng cũng phải giống tên đại ngốc đó thôi.”
Trường An hạ tầm mắt suy nghĩ một hồi, chậm rãi xách mã đao lên, dùng tay trái cầm dựng thẳng trên mặt đất, khẽ hất cằm gật đầu với kẻ điên: “Được rồi, ta biết rồi, ta nói chuyện giữ lời, ngươi cút đi.”
Kẻ điên nhảy khỏi mặt đất như một con cá chép, không có hảo ý đánh giá tay phải buông thõng của Trường An nói: “Tên mặt trắng, tay ngươi sai khớp rồi nhỉ Ta biết ngay mà, xương cốt của loại tiểu á thú các ngươi đều bằng gốm, đụng đến là hỏng, thật sự quá vô dụng.”
Trường An thấy hắn đã nhìn ra liền không che giấu nữa, đưa tay ném mã đao vào lòng một thị vệ, giơ tay vặn một cái, một lần nữa bẻ cổ tay lại, tay trái nắm cổ tay phải, cẩn thận hoạt động một chút, không hề ngước lên lạnh lùng nói: “Xương cốt của ta cho dù là bánh nướng giòn, ban nãy cũng đã trị được ngươi.”
Câu này chọc thẳng vào lòng kẻ điên, hắn ngơ ngẩn nhìn những mảnh đao nát rơi đầy dưới đất, khuôn mặt râu ria xồm xoàm từ xanh hóa đỏ, lại từ đỏ chuyển trắng, đủ mọi màu sắc đi một vòng, kế tiếp bỗng nhiên “oa” một tiếng nhảy lên ba thước, tức đến mức phải vung tay múa chân kêu réo một phen, sau đó quay người chạy mất tăm.
Trường An chẳng thèm để ý, suy tư giây lát rồi lập tức nói với thị vệ: “Đến quan ngoại chỗ tập kết, tìm Lục Tuyền trưởng lão, đừng nói gì cả, bao quát chuyện kẻ điên này, ta có nơi cần đi.”
Một thị vệ mau mồm mau miệng hỏi: “Thành chủ, ngài muốn đi…”
Trường An liếc nhìn hắn một cái, cắt ngang: “Người nói ra, chờ sau khi ta về hãy tự mình đến lĩnh chết, các ngươi từng ấy người, từng ấy ánh mắt, chung quy sẽ không đến mức cả chút bí mật này mà cũng không giữ được chứ”
Bọn thị vệ rùng mình, tức khắc thoáng nhìn nhau, biết nếu không có việc gì thì thôi, nếu thật sự có kẻ mau miệng lộ ra thì đến lúc đó mấy người bọn họ sẽ phải ngươi chết ta sống một phen.
Trường An không cầm mã đao, cổ tay phải dù đã bẻ lại thì vẫn ẩn ẩn đau nhức.
Vô luận Hoa Nghi cẩn thận thế nào, y thuật của A Diệp cao thế nào, trời sinh cũng thủy chung là trời sinh. Không có sức lực mạnh như vậy mà cố muốn sử dụng thì luôn phải có ám thương thôi.
Mười năm trước lúc Trường An theo Hoa Nghi hộ tống tiên thảo, cổ tay cũng từng bị sức mạnh chấn trật khớp, bẻ lại giây lát là hoạt động tự nhiên… Nhưng hiện tại không được nữa.
Không bao lâu, tay phải của Trường An liền sưng lên.
Y xé một miếng vải trên người, nhúng xuống dòng suối nhỏ dọc đường, sau đó cứ thế lạnh lẽo đắp lên cổ tay, dùng để tiêu sưng giảm đau.
Rồi sau đó y lại dùng tay trái lấy từ trong lòng ra một thanh tiểu đao chẳng qua dài bằng bàn tay, lưỡi mài cực mỏng, sắc bén đến mức chừng như chưa đặt tay lên lưỡi đao thì đã bị nó cắt đứt.
Trường An dùng mấy lớp da trâu mảnh quấn kín lấy nó, đầu đuôi đều dùng thiết phiến kẹp lấy, dù vậy thì một đoạn lưỡi đao vẫn cắt đứt da trâu mà thò ra.
Tiểu đao xoay tròn qua lại như ẩn như hiện giữa những ngón tay Trường An, ngón tay y dường như đã linh hoạt đến cực hạn, đầy các nốt chai, ngón tay thon dài có lực, cực ổn.
Y cứ thế, tự mình đi một mạch đến nơi Tạp Tá từng miêu tả khi truyền tin về.
Trường An bắt chước kẻ điên kia, trong tình huống không kinh động bất cứ ai, cẩn thận chậm rãi tiếp cận chủ trướng, sau đó tìm được một gốc cây già cành lá sum sê trên một ngọn đồi nhỏ cách chủ trướng không xa, y nhanh nhẹn nhảy lên, giấu mình giữa những nhánh cây, lén lút nhìn qua chỗ chủ trướng.
Không biết có phải là vì chuyện Tạp Tá hay không mà tuần tra lục soát lân cận chủ trướng vô cùng nghiêm ngặt, người đến người đi hết sức náo nhiệt – đặc biệt là những thị vệ xuất quỷ nhập thần đó.
Bọn họ thật sự hệt như người gỗ biết đi, sượt qua vai nhau đều không hé răng tiếng nào.
Dọc đường gặp những người khác, đám thị vệ này vẫn không hề ngẩng đầu, bước đi nặng nề xếp thành một đội, như một tốp cương thi kềnh càng nghe theo chỉ huy vậy.
Trường An cực kiên nhẫn nấp trên cây chờ đợi quan sát. Nơi y chọn cách chủ trướng không xa lắm, có đôi khi thị vệ đi xa sẽ tuần tra đến bên này, ngũ quan của thú nhân nhạy bén hết sức, bởi vậy y không dám thoáng cử động, sợ đả thảo kinh xà.
Y giống như một con sói chờ đi săn, cực kỳ chuyên chú, lại bởi vì sự chuyên chú cực độ này mà có vẻ đặc biệt kiên nhẫn.
Trường An nấp suốt một ngày một đêm chưa từng đổi chỗ, mãi đến chiều hôm sau, y mới nhìn thấy một đứa bé á thú tầm hai ba tuổi loạng choạng chạy vào chủ trướng.
Trường An đang nghi hoặc rằng vì sao nơi này lại có đứa trẻ nhỏ như vậy, chốc lát liền thấy một nam nhân vẫn chưa từng lộ mặt đi ra khỏi lều, bế đứa trẻ nọ vào lòng.
Nam nhân vừa xuất hiện thì tất cả thị vệ tuần tra, làm nhiệm vụ đều như gà gỗ bị đóng đinh, nhịp nhàng ngừng lại, quay mặt sang hành lễ.
Chỉ thấy đứa bé tựa đầu lên vai nam nhân, vẻ mặt ngây thơ, một ngón tay ngậm trong miệng, nhanh chóng bị nam nhân cẩn thận lấy ra, nó liền ồn ào, nam nhân đành phải giơ nó lên cao.
Tình cảnh này hết sức ấm áp, nhưng chẳng có ai thưởng thức.
Thị vệ tuần tra bảo hộ chung quanh vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng một cách đờ đẫn, mà Trường An ở đằng xa hoàn toàn không để ý động tác của nam nhân – ánh mắt y chăm chú vào khuôn mặt người nọ.
Gương mặt khá gầy, mũi cao, môi mỏng, đường nét cằm rắn chắc… Người này lại hết sức giống Hoa Nghi.
Giờ đây Trường An mới nhớ ra là y từng nghe cái tên này ở nơi nào – nhị ca thí phụ sát huynh riêng một ngọn cờ kia của Hoa Nghi, chính là tên Kinh Sở!
Y cơ hồ không tin nổi, người vẻ mặt từ ái đối với tiểu hài trước mặt này chính là người Hoa Nghi nói
Nam nhân kiên nhẫn với trẻ con như vậy, lại có thể diệt cả nhà mình
Trường An không tưởng tượng ra được.
Đúng lúc này một người đi đến nói khẽ vào tai Kinh Sở, chỉ thấy nụ cười trên mặt nam nhân kia chợt khựng lại, khóe miệng còn cong lên nhưng ánh mắt đã hóa lạnh trước, trên cả khuôn mặt có cảm giác u ám đặc biệt chưa từng xuất hiện trên mặt Hoa Nghi.
Nam nhân dường như suy nghĩ giây lát, tiếp đó dịu dàng đưa đứa trẻ trong lòng cho nô lệ phía sau, lại cẩn thận chỉnh ngay ngắn ve áo cho nó, bấy giờ mới khoát tay kêu người đưa nó đi.
Tiểu hài vừa đi, một cái cáng ngay lập tức được khiêng đến, một người máu me đầy mình nằm trên đó.
Trường An giật mình, nhìn chằm chằm người bị khiêng lên, tiểu đao trong tay càng lúc càng quay nhanh, có một tích tắc y suýt nữa nhảy xuống cây, đơn thương độc mã xông thẳng đến.
Y thậm chí nghĩ, đám thị vệ ánh mắt đờ đẫn đó chưa chắc làm gì được y, một mình thì thế nào, vẫn có thể thịt hết cả bọn như thường – bởi vì chỉ chớp mắt Trường An đã nhận ra, người bị khiêng đến chính là Tạp Tá.
Song cơ thể y kéo căng một lúc lâu, răng cắn chặt, rốt cuộc vẫn không kích động, vững vàng nấp giữa tàng cây mà xem tiếp.
Thời điểm Trường An rời khỏi vương thành, Hoa Nghi dẫn người tiễn ra ngoài thành hai ba dặm, cơ hồ phải xuất quan cũng chưa định quay về.
Sách Lai Mộc bị bắt đi theo, trong lòng hết sức xấu hổ, bởi vì cảm thấy vương hệt như một vũng bùn dưới đáy nước vậy, chỉ cần dính một chút là bám đến mức không nỡ nhìn. Có cái ngữ này đi theo, rõ là cho người khác chê cười thôi.
Hắn mặc dù cũng mới cưới nhưng sự tình ùn ùn kéo tới, đến bây giờ hắn với tiểu tức phụ vẫn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, còn chưa có dính nhau như vậy, ở bên quan sát, trong lòng Sách Lai Mộc tức khắc dâng lên cảm giác ưu việt trên khí khái nam tử.
Rốt cuộc, ở nơi cách vương thành nội quan không đến năm dặm, để đuổi Hoa Nghi về, Trường An suýt nữa cãi nhau một trận với y.
Trường An thoạt tiên mềm mỏng nói: “Đã rời khỏi vương thành rất xa rồi, còn đi nữa thì sẽ ra khỏi nội quan mất, ngươi nên về đi.”
Hoa Nghi nhởn nhơ nói: “Còn chưa xuất quan đâu ngươi gấp cái gì”
Khóe mắt Trường An giật giật, giây lát lại hạ giọng bình tĩnh nói: “Ngươi thân là Đông Hải vương, theo ta đi xa như vậy, để người khác thấy thì không được hay lắm, về đi.”
Hoa Nghi đúng lý hợp tình nói: “Ta xem ai dám nói xấu ta!”
Trường An: “…”
Hoa Nghi trưng ra vẻ mặt muốn ăn đòn mà cười hèn hạ.
Trường An thủy chung hiểu biết có hạn với việc khuyên bảo vòng vo, bởi vậy nói chẳng qua ba lần lại bắt đầu lộ rõ nguyên hình, trầm mặc giây lát, cảm thấy không nhịn được nữa, liền chỉ Hoa Nghi mà nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Ta cảm thấy không ra gì, đừng thừa lời, mau cút về cho ta.”
Sách Lai Mộc nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng đại khoái, hận không thể vỗ tay khen một tiếng “hay”, miễn cưỡng kiềm chế, cúi đầu ở bên giả chết.
Da mặt Hoa Nghi dày đến ba thước ba tấc, với việc Trường An dùng lời nói chặn họng người ta càng quen từ lâu rồi, bị y đâm chọc vài câu hoàn toàn không đau không ngứa, vẫn lải nhải không thôi: “Trời lạnh như thế, ngươi không nên ra ngoài ăn gió nằm sương, ta… ôi, chẳng phải là ta thật sự không yên tâm sao.”
Trường An cứng rắn nói: “Hay là ta quay về đón Tết trước rồi đầu xuân lại đi”
Sách Lai Mộc không còn nhịn nổi để khóe miệng cong lên, lại mau chóng giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng rồi dằn xuống.
Hoa Nghi nhìn Trường An bằng ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ, giơ tay sờ tóc mai của y, thở than: “Ngươi đấy…”
Sau đó thỏa hiệp: “Thế ta tiễn ngươi ra nội quan.”
… Một lát sau, Hoa Nghi và Sách Lai Mộc cùng nhau ở lại tại chỗ, dõi mắt tiễn Trường An dẫn người rẽ bụi đi xa.
Hoa Nghi ngượng ngùng vuốt mu bàn tay bị đánh đỏ, đợi đến khi mọi người không nhìn thấy y mới ho nhẹ một tiếng, ngoài mạnh trong yếu mắng thủ hạ đang im lặng xem trò cười ở chung quanh: “Nhìn cái gì, còn không theo ta trở về”
Nói xong một ngựa làm đầu dẫn đường quay về, Sách Lai Mộc vội đi vài bước đuổi theo y, chậm chạp nói mát: “Đúng vậy, nhìn cái gì, vương bị đánh về rồi.”
Trước kia họ kinh lịch mấp mô, sinh tồn không dễ, bởi vậy phần lớn đều hơi đê tiện để tự mua vui.
Hoa Nghi lại không tiếp lời hắn, thần sắc nhẹ nhàng mất dần, bắt đầu chậm rãi nặng nề hẳn, đi một đoạn mới thấp giọng nói với Sách Lai Mộc: “Ta có việc nhờ ngươi làm đây.”
Sách Lai Mộc ngẩn ra.
Hoa Nghi nói tiếp: “Ngươi giúp ta đi sứ cực bắc một chuyến, hỏi xem nữ vương cực bắc A Hách La có còn nhớ tình nghĩa cùng nhau sống trong sơn động hơn một năm và chuyện từng hứa hẹn với ta hay không.”
Sách Lai Mộc thoạt tiên lấy làm kinh hãi, ngay sau đó trong lòng lập tức nghĩ lại, hiểu được ý tứ của y: “Ngài cảm thấy lần này hóc búa”
“Hôm ấy ta bảo Trường An bí mật soát thành, kết quả là không thu hoạch được gì.” Hoa Nghi hơi nhíu mày, “Trường An không phải người cẩu thả, nếu trong thành quả thật có một người như thế… hay một số người, y không tra được, vậy hoặc là người nọ thật sự thần thông quảng đại, hoặc là… do nguyên nhân đặc biệt, y đã giấu người đi.”
Sách Lai Mộc thở dài: “Khiến y im hơi lặng tiếng giấu người đi, nguyên nhân phương diện này phức tạp rồi.”
“Bảo họ đi nhanh lên.” Hoa Nghi không hề quay đầu phân phó, “Lát nữa sắp xếp rõ ràng chuyện vương thành, ta cũng muốn xuất quan.”
Sách Lai Mộc cười nhạo: “Lần này ngài biết để ý người ta rồi Không phải là ngài vô cớ kiếm chuyện chọc người ta tức đến đau ngực, gần một tháng chẳng thèm để ý tới ngài à”
Hoa Nghi nói: “Ngươi khỏi cần đả kích ta, nếu không coi y như tim gan, ta ăn no rửng mỡ khi không đi chọc cho y khó chịu à Ngươi thấy trừ y ra thì ta có từng gây với ai như vậy Thứ vô lương tâm này, cư nhiên còn dám động thủ với ta, y đêm qua vô tâm vô phế ngủ thẳng cẳng đến sáng, lão tử thì nhìn y cả đêm không chợp mắt.”
Sách Lai Mộc bất ngờ sửng sốt, trước mặt Trường An, dường như Hoa Nghi chưa bao giờ nói thẳng thắn như vậy, hắn đang dùng tâm tư cẩn thận tìm ra một chút cảm thụ phức tạp khi tình đến lúc nồng tự nhiên nhạt từ trong đây, liền nghe thấy tiện nhân Hoa Nghi này lại bổ sung: “Quên đi, nói với ngươi cái rắm gì, loại cưới vợ và không cưới cũng chẳng khác bao nhiêu như ngươi không hiểu nổi đâu.”
Sách Lai Mộc nổi giận: “Ta cưới vợ và không cưới cũng chẳng khác bao nhiêu như thế này, rốt cuộc là nhờ ai ban cho!”
Họ rảo bước về thành không đề cập đến, lại nói về Trường An, dọc đường tâm sự trùng trùng.
Đôi khi nhìn Hoa Nghi hết sức chăm chú ngồi sau bàn nghĩ trước tính sau, y không thể lý giải lắm, mãi đến lúc này y mới hiểu được một phần.
Y lúc thì nghĩ phải đối mặt với Lộ Đạt ở nơi tập kết ngoài quan như thế nào, lúc lại lo lắng Thanh Lương bên kia liệu có giấu được không, kế đó lo âu vạn nhất Hoa Nghi phát hiện ra nữ nhân kia thì sẽ nghĩ sao.
Song y nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ sắc mặt càng lúc càng khó coi, tâm tình càng lúc càng nóng nảy, thì rốt cuộc chẳng có manh mối gì cả.
Y không bao giờ có thể như Hoa Nghi, an bài tốt mọi chuyện từng bước một, đừng nói an bài, y phát hiện mình hoàn toàn không thể làm rõ đầu mối.
Y đương tâm tư rối bời thần du thái hư ra nội quan, tiếp tục đi về phía trước, thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thét kinh hãi, Trường An thoạt tiên nghe thấy tiếng gió, sau đó mới là một thị vệ la lên “Thành chủ cẩn thận”.
Lần này ra ngoài, Trường An vác mã đao, y bỗng nhảy lên trước một bước dài, hạ đất định thần lại, chỉ thấy một thanh đại đao có móc chém thẳng lên vị trí vừa nãy y đứng. Số lượng nô lệ và thị vệ y dẫn theo không nhiều lắm, chúng thị vệ đồng thời tiến lên một bước, bao vây người nọ như lâm đại địch vậy.
Người cầm đao cười lạnh một tiếng, từ đằng xa nhìn Trường An nói: “Kêu người của ngươi đừng đi tìm chết, ta là đến tìm ngươi.”
Chính là kẻ điên ngày ấy theo thương đội xông vào thành, nhiều ngày không gặp, đôi mắt đó vẫn đỏ đến chói lóa, chẳng biết lại tìm được từ đâu một thanh câu tử đao mới thay thế cho thanh đã gãy.
Trong lòng Trường An đang ngột ngạt, nào có tâm tình dây dưa với hắn Liền phất tay kêu bọn thị vệ tránh ra, chuyển hướng mã đao, hết sức giận dữ nói: “Ta còn có việc, tốt nhất là ngươi mau cút đi, đừng làm mất thời gian của ta, bằng không ta giết!”
Kẻ điên kia giống như nghe thấy lời khen, cười ha ha: “Tới giết! Mau tới giết ta đi!”
Tiếng cười chưa dứt, Trường An đã chém một đao, tiếng gió và uy thế mã đao nặng trăm cân kẹp đến tiếng đao bình thường không thể so sánh, kẻ điên kia vừa thấy thế thì ánh mắt cũng biến hẳn, hệt như một nam nhân đói khát không biết bao lâu nhìn thấy một mỹ nhân toàn thân trần truồng vậy.
Hai người nhanh chóng lao vào nhau, khiến cát bay đá chạy, náo nhiệt phi phàm.
Một đám thị vệ và nô lệ đưa mắt nhìn nhau, chạy vòng tròn xung quanh họ, kết quả là hai người càng đánh càng náo nhiệt, vòng tròn càng lúc càng lớn – từ khi làm thành chủ, công việc bề bộn, Trường An ít có thời gian đến nơi luyện binh chỉ dạy người khác, cho dù ngẫu nhiên lộ diện, phần lớn cũng chỉ nhìn một cái, mở miệng một câu, hoặc là dùng đao gỗ múa may một chút, đây cũng là nguyên nhân khiến một số người gia nhập bộ lạc sau vừa hiếu kỳ lại vừa khinh thường vị thành chủ á thú đặc biệt này.
Những thị vệ khá trẻ còn chưa bao giờ được chứng kiến đao pháp đao nào cũng thấy máu, liều mạng hung hiểm vạn phần như vậy, Trường An và kẻ điên kia trên sát thuật chính là một si một điên, kẻ điên ngàn dặm xa xôi muốn đến tìm chết, đụng ngay Trường An hỏa khí lên đầu đang muốn khai đao.
Mã đao kia và câu tử đao đánh qua đánh lại, khiến người bên cạnh nhìn mà hoa mắt, không nhận ra động tác của cả hai, có kẻ nhãn lực tốt, tuy có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhưng chẳng qua một lúc đã váng đầu hoa mắt, tim đập như sấm.
Lần trước Trường An dùng một thanh bội đao bình thường, dưới quái lực của kẻ điên đó kết quả cố nhiên không được tốt lắm, lại có thể hoàn toàn phát huy sự quỷ quyệt của đao pháp, lần này y mang theo mã đao, trên sức mạnh như hổ thêm cánh, tuy vẫn tinh chuẩn linh hoạt như cũ, lại không thể nào phối hợp với thân pháp quỷ thần khó lường, bởi vậy hai người đã hoàn toàn thay đổi đấu pháp.
Chẳng biết hai người đấu mấy trăm chiêu, đám thị vệ nô lệ liền nghe thấy tiếng sắt thép nứt tung.
Chỉ thấy kẻ điên kia nhảy dựng lên, từ trên cao dùng lực toàn thân chém xuống, mã đao của Trường An quay hơn nửa vòng, thế đi như sấm kèm tiếng gió – hai món vũ khí cứ thế cứng đối cứng đập vào nhau, có người nhìn thấy tay cầm đao của Trường An rõ ràng bị kẹp mạnh một phát, chuôi đao lập tức trượt vào tay trái, nơi mã đao va chạm với câu tử đao xuất hiện vết hổng nhỏ bằng móng tay.
Mà câu tử đao thì trực tiếp gãy thành mấy đoạn, leng keng rơi xuống đất.
Kẻ điên cuống quýt rút tay về, mã đao kia đè xuống đầu, trong tình thế cấp bách hắn hóa thành bán thú, tứ chi thành móng vuốt, lấy bộ dáng đầu người mình thú hết sức bất nhã nằm bò dưới đất, hét lớn một tiếng: “Đừng giết ta, ta sẽ cho ngươi biết chuyện ta biết!”
Lưỡi đao của Trường An dừng cách đỉnh đầu hắn ba tấc: “Không phải ngươi không sợ chết à”
Kẻ điên nọ đúng lý hợp tình gào lên: “Ta không sợ chết! Nhưng ta chết rồi thì không thể thắng ngươi giết ngươi, ta… ta ta ta không thể chết ở đây, ta còn phải quay về luyện đao.”
Tay phải của Trường An thực tế đã trật khớp, y kìm nén đau đớn làm bộ tỉnh bơ, chờ nghe cầu xin của bại tướng này, ai ngờ nghe thấy một đoạn bộc bạch kêu gào còn muốn giết mình như vậy, quả thực có phần không thể đối đáp nổi.
Kẻ điên tiếp tục: “Ta cho ngươi biết những việc này, ngươi không thể giết ta, buôn bán công bằng!”
Trường An kiềm chế gằn ra ba chữ: “Ngươi nói đi.”
“Địch nhân của ngươi tên Kinh Sở, cũng là một á thú, đó là một quái vật, hắn có vu thuật! Ta nghe người khác nói… vô luận là ai, hễ đến trước mặt hắn đều phải ngoan ngoãn nghe hắn điều khiển…”
Trường An mang máng cảm thấy hai chữ “Kinh Sở” cực kỳ quen tai, dường như từng có ai nhắc đến, nhưng nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc là ai, liền sốt ruột nói: “Ngươi muốn nói chuyện nhảm nhí kiểu này”
Kẻ điên cả giận: “Ai nói nhảm với ngươi! Đây là sự thật, dưới tay hắn còn có đại cô nương, vũ nương xinh đẹp, cũng đều biết vu thuật, nếu theo hành thương trà trộn vào vương thành của các ngươi, thì trong thành Hải Châu mấy con chuột mấy con mắt đều có thể truyền vào tai Kinh Sở! Ngươi đừng cho rằng…”
Trường An lần thứ hai cắt ngang: “Những việc này ta biết, nói chuyện hữu dụng đi!”
Kẻ điên ảo não nhìn y một cái, dường như đang oán trách sao cái gì y cũng biết, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm chạp nói: “Thế… thế được rồi, để ta cho ngươi biết tên thám tử đại ngốc kia của các ngươi bị người ta bắt như thế nào.”