“A A A” được nuôi trong vương thành như một con cá cỡ lớn, bình thường ăn không ngồi rồi lêu lổng tứ xứ, đến giờ ăn liền tự mình bơi theo con sông vòng quanh thành mà quay về sau vương trướng, chuyên môn có nô lệ chuẩn bị thức ngon cho hắn ở đó.
Hắn cả ngày ăn ngốc ngủ ngốc, khóc giả cười giả, thỉnh thoảng động dục bị người ta đạp ngã, thủy chung là thiên tính ngây thơ. Mặc dù có gương mặt người, miễn cưỡng hiểu được tiếng người, lại thủy chung không có linh tính gì, chỉ là một động vật giống người.
Lúc này hắn phát hiện một người dưới đất, cảm giác rất kỳ quái, tò mò dùng sức bới bùn đất thò đầu vào xem… Sau đó kẹt đầu trong khe hở tự mình bới ra, quýnh quá đập ầm ầm làm bùn đất rơi xuống rào rào.
A Thù bởi vì vừa nãy như trút được gánh nặng ngồi phịch xuống đất mà trước mắt hoa lên từng đợt, một chút sức lực cũng là gắng gượng mà có.
“A A A” kia vất vả lắm mới rút được đầu, ra sức đạp một cái, thấy người “đen sì” này ngồi dưới đất thở hồng hộc chẳng hề nhúc nhích, dường như cũng không có ý muốn quan tâm tới hắn, liền cảm thấy chán ngắt, cái khe trên mặt đất còn kẹp cổ hắn đau buốt.
Giao nhân mất hứng thú, quay người muốn đi.
A Thù mới nghỉ được một chút, vừa thấy hắn muốn đi thì tức khắc quýnh lên, miệng không thể nói, tay không thể động, lúc này trong đầu bỗng sáng lên, nhớ ra chuyện giao nhân ăn tử thi mà Lộ Đạt từng nhắc tới, trong lòng lập tức sinh ra một kế.
Nàng cần chế tạo động tĩnh.
Đến bây giờ, A Thù xem như đã hiểu, mình đại khái chỉ có một con đường chết, hoặc là im ắng chết ở đây, hoặc là bị Đông Hải vương phát hiện xử tử như gian tế, không còn lối thoát khác. Nhưng thành chủ nhốt nàng ở nơi này thì khác, thành chủ không muốn vạch trần sự việc, có lẽ đơn thuần là do tình sư đồ, hoặc là vì không để vương và đốc kỵ xung đột khiến lòng người xao động vào thời chiến, để địch nhân thừa cơ, hay các lý do phức tạp hơn.
Nàng làm rõ điểm này, liền phát hiện vô luận thế nào, chỉ cần nàng bị người ta tìm ra, là thành chủ sẽ thua.
A Thù không hề sợ chết, chỉ sợ mình không thể hoàn thành sứ mệnh. Mạng của nàng sớm chẳng còn là của bản thân, Kinh Sở mua nàng cùng người nhà từ chỗ bọn buôn người, để họ đoàn tụ, lại dạy nàng bản lĩnh, dù chết mười lần cũng khó mà báo đáp vị thủ lĩnh kia… Huống chi cha già và ca ca còn đều theo thủ lĩnh sinh sống trong bộ lạc, cuộc sống nô lệ thường niên tạo thành thương tổn không cách nào cứu vãn cho thân thể họ, mắt phụ thân đã sắp mù hẳn, ca ca bị người ta đánh gãy một chân, dù được tự do thì cũng phải dựa vào bộ lạc tiếp tế mới sống được.
Nàng luôn phải chú ý đến họ.
Hồ ly chính là như vậy, mượn sự giảo hoạt trời sinh để trốn tránh, nhưng một khi phát hiện không trốn được thì cũng là mãnh thú có thể khiến cá chết lưới rách.
A Thù nghĩ như vậy, bèn cắn cổ tay mình một phát, gặm thành một lỗ sâu hoắm, máu phun ra ngoài, mùi tanh tức khắc lan tràn, khiến nàng hơi đau đầu.
Giao nhân vốn ăn thịt, bằng không sẽ chẳng có cả hàm răng nhọn hoắt, chợt bị huyết khí xộc đến, liền tựa như mèo nghe mùi tanh, ngoan ngoãn bị gọi về.
Hắn thăm dò để sát đầu vào khe, thấy A Thù đã tựa vào góc tường chẳng hề nhúc nhích, hắn dỏng tai lắng nghe, không nghe tiếng hít thở, chỉ có thể thấy mùi máu tươi bên trong càng lúc càng nồng nặc, hô hấp của giao nhân cũng nặng nề theo.
Đồng tử của hắn ở nơi tăm tối chậm rãi căng lên, cánh mũi phập phồng, sau đó trên đôi tay tương tự con người mọc ra móng dài và vảy cứng, nhanh chóng đào bới.
Giao nhân thường niên sinh hoạt dưới nước, vốn không hề ăn thức chín. Dù rằng con “A A A” này riêng một ngọn cờ, nằm lì trong thành trì của thú nhân không chịu đi, còn mê mẩn thịt nướng, nhưng tập quán ham mê mùi máu tươi trong xương cốt vẫn còn đó.
Đáng tiếc giao nhân không hề giỏi chiến đấu như thú nhân, cũng không thông minh như điểu nhân, trước mắt hắn đã bị đánh phục, không dám ăn người sống mà thôi, người chết… vẫn có thể ăn cho đỡ thèm.
Giao nhân cho rằng A Thù nín thở đã chết, liền nhanh chóng bới ra một cái hốc chui qua được, sau đó bò vào nơi giam giữ A Thù.
Cổ họng đầy vị tanh ngọt, A Thù cố nén không sặc ra, nàng cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi, nhưng nàng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc này giao nhân mang chút mùi tanh sán đến, chóp mũi lạnh băng kề lên cổ tay không ngừng chảy máu của A Thù, do dự đánh giá A Thù giây lát rồi cẩn thận cúi đầu liếm cổ tay nàng một cái.
A Thù đang nhắm chặt hai mắt hơi hé mắt ra.
Trong mắt lộ ra ánh sáng nhẹ, nàng nhìn chằm chằm vào cần cổ cong xuống không hề phòng bị của giao nhân.
“A A A” đã mở miệng ra, nhe răng nanh nhọn hoắt, A Thù cũng chậm rãi tìm kiếm cơ hội – chân nàng bị xích lại, tay bị phế, vũ khí duy nhất cũng là răng và trái tim bất chấp tất cả.
Chỉ khi bị bức đến tuyệt cảnh thì người ta mới bất chấp tất cả dùng tới vũ khí nguyên thủy nhất, chúng làm người nghe kinh sợ, nhưng rất hữu hiệu, đây có lẽ… cũng chính là nguyên do vẫn có một phần thú nhân giữ lại thân thú chăng.
Ngày hôm đó nô lệ theo thường lệ bưng một chậu thịt nướng cho giao nhân, đặt ở bên cạnh ao, nhưng chờ hoài chờ mãi không thấy hắn đâu, liền cho là giao nhân kia lại chạy đi ăn đồ bẩn rồi, nô lệ trông nom giao nhân rất lâu, coi hắn như thú cưng, bởi vậy rất mất vui, bèn xuôi theo đường nước mà tìm kiếm.
Đi tầm một khắc, nô lệ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Hắn và giao nhân tiếp xúc thời gian dài, tự nhiên biết thanh âm đặc thù kiểu đó không phải phát ra từ thú nhân, nô lệ hoảng sợ, bước chân hơi chần chừ, rồi vội vàng lao về hướng thanh âm nọ, còn chưa đến gần quan sát cẩn thận, liền thấy giao nhân hình người không biết từ đâu nhảy ra, máu và nước mắt giàn giụa đầy mặt, trên cổ có một vết thương đang chảy máu, gào lên khàn khàn, sau đó lao đầu xuống nước, mặt nước đỏ tươi một dải, giao nhân đau đớn ra sức nhảy lên như cá, gào khóc đứt quãng.
Chỗ Thanh Lương ở không gần dân cư khác lắm, nhưng động tĩnh lớn thế này cũng có người nghe thấy, lục tục có kẻ chạy tới kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi bóng người trùng trùng chặn kín ánh sáng lọt qua khe hở, A Thù mới thả lỏng mặc mình hôn mê bất tỉnh, nàng biết mình đã lộ ra dưới ánh mặt trời, dù chết cũng không hề gì.
Trường An còn chưa biết A Thù dưới mưu đồ khắc ý của bản thân đã bị người ta phát hiện.
A Thù đánh giá sai y, y cũng đánh giá sai A Thù. Sau khi A Lan qua đời, trừ y sư A Diệp thì y không hay tiếp xúc với nữ nhân khác. Trong ấn tượng của y, nữ nhân thủy chung chỉ có hai loại, một loại là nữ nhân tốt như A Nghiên trông nom y lúc còn nhỏ, một loại là nữ nhân xấu như vợ lão thợ mộc. Ngoài ra ngay cả họ đẹp hay xấu y cũng không giỏi phán xét.
Chỉ cảm thấy nữ nhân tốt có lúc rất nhu nhược, dễ bị thương tổn, cần người khác trông nom bảo vệ, mà nữ nhân xấu phần lớn hết sức giảo hoạt, tham sống sợ chết, thích nấp đằng sau hại người.
Y cảm thấy A Thù nhất định cũng như vậy, tiếc rằng y đã sai.
Song trước mắt cho dù y biết, chỉ sợ cũng chẳng chú ý được chuyện A Thù.
Tạp Tá ở ngay nơi không xa y, Trường An lách mình giấu bản thân vào bóng tối, trong lòng thầm tính toán phải làm thế nào mới có thể đưa Tạp Tá ra ngoài nguyên lành. Y sờ cổ tay bị thương, cảm thấy dường như sưng hơn, đụng vào là đau, hiện tại y đã hiểu, chỉ sợ tay phải không những trật khớp mà còn bị thương đến xương cốt rồi.
Y không biết lệnh bài của mình liệu có thể đưa người đi, cũng không biết vạn nhất bị lộ thì y có thể đưa mình và Tạp Tá ra nguyên vẹn hay không.
Trường An dùng ngón cái tay trái nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay phải – Tạp Tá dù gầy như que củi thì cũng là một đại hán tử, xem chừng không thể tự đi ra ngoài mà phải dựa vào mình cõng. Một cổ tay y bị thương xương cốt, tay trái không hề linh hoạt như tay phải, đưa theo người như vậy phải làm thế nào đây
Trường An biết, mình đã lẩn vào thành công, thành công nhìn thấy chuyện mình nên nhìn thấy, biết Tạp Tá ở nơi nào, thậm chí biết tổ chức và thủ đoạn của địch nhân, trước mắt lựa chọn sáng suốt nhất nên là im lặng lui về, vào kiểu nào thì ra kiểu ấy, lập tức đi tìm đám Lục Tuyền, cho Kinh Sở kia đòn hồi mã thương không kịp trở tay.
Y làm thành chủ mấy năm, dù ban đầu gượng gạo không quen tục vụ thì hiện tại cũng hiểu được “đại cục” là gì rồi.
Vẫn có nam nhân bị treo trên đỉnh sơn động đánh cho kêu cha gọi mẹ, vẫn là gian nhỏ quỷ dị thoải mái như tiên cảnh chịu đựng tất cả những ánh mắt ác độc, mùi tanh và mùi hôi không ngừng xộc vào mũi, trong đó còn pha lẫn hương thơm trên người nữ nhân và vị ngòn ngọt…
Trường An đứng yên rất lâu, bỗng nhiên thoáng nhắm mắt, hít sâu một hơi. Sau đó y xé một mảnh y phục, cột chặt cổ tay phải bị thương, tay trái cầm đoản đao giấu trong tay áo, điềm nhiên ra khỏi nơi ẩn thân.
Đôi khi, trẻ nhỏ phạm sai lầm là vì không hiểu chuyện, người lớn phạm sai lầm lại bởi vì bất đắc dĩ, rõ ràng biết là sai nhưng cứ phải làm như vậy – Trường An thầm nghĩ, đại khái vẫn là do mình hơi ngốc nhỉ.
Lập tức có mấy người cảnh giác ngăn y lại, hỏi: “Ngươi là ai Đến đây làm gì”
Trường An nhìn quét qua mấy người này, thần sắc cực kỳ kiêu căng không nói một câu, đưa tay chỉ chỗ Tạp Tá, lại lấy lệnh bài trong lòng giơ ra trước mặt mấy kẻ, mắt không thèm nhìn xéo.
Đối phương nhận lệnh bài, cầm trong tay lật qua lật lại xác định, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mặt Trường An, dường như có thể nhận ra diện mạo của chủ nhân từ lệnh bài, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì”
Trường An đưa mắt nhìn hắn một cái, mím môi không nói lời nào.
Người nọ không biết nguồn gốc của y, chỉ cảm thấy ánh sáng trong mắt cùng khí độ quanh thân nam nhân á thú ốm yếu này khiến hắn có phần khó chịu, tự dưng hơi sợ y, thấy y không nói lời nào liền hơi do dự, cuối cùng vẫn ném trả lệnh bài cho Trường An, lẩm bẩm: “Tỏ vẻ cái gì”
Họ nhường ra một lối, Trường An thầm thở phào, ưỡn ngực ngẩng đầu không mảy may chột dạ đi vào trong.
Khi y đỡ Tạp Tá đi ra, vẫn qua mấy người ở cửa, những người đó sửng sốt nhìn y đỡ Tạp Tá nửa hôn mê từng bước một đi ra, thậm chí có kẻ nhỏ giọng nghị luận: “Á thú Khí lực mạnh thật…”
Trường An không hề ngẩng đầu muốn đi qua họ, chỉ nghe một người gọi y lại: “Huynh đệ, khoan đã, chỗ chúng ta ra vào nghiêm ngặt, dù thủ lĩnh muốn gặp người này, ngươi cũng cần phải đăng ký trước.”
Trường An ngước lên, chỉ thấy chỗ ngón tay người nọ có một ngọn đèn, dưới đèn là một miếng da trâu to sáng rực, trên viết chữ, chia ra số mấy, thời gian bao lâu.
Trường An liếc số dưới chân Tạp Tá một cái rồi viết lên đó, thời gian thì chép đại theo bên trên, vội vàng viết xong liền cõng Tạp Tá đi ra ngoài.
Người gọi y lại vẻ mặt vốn uể oải, đang định lấy đèn xuống, vô ý quét qua nét chữ y viết một cái, bỗng nhiên thần sắc nghiêm túc, nói to: “Ngươi đứng lại!”
Trường An đưa lưng về phía hắn dừng chân lại, tay trái nắm chặt chuôi đao.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Ngươi cầm lệnh bài của thủ lĩnh đến tìm người, nhưng thủ lĩnh tìm người trước nay đều chỉ có một giờ ba khắc, nếu có vấn đề vượt qua thời gian này, hoặc là không đưa người về nữa, ngài nhất định phái người đến bổ sung thẻ bài, đã bao giờ có quy củ hai giờ Ngươi là kẻ nào Từ đâu trà trộn vào đây!”
Chuyện trong vương thành Hoa Nghi đã bàn giao gần như xong xuôi, độc mỗi một việc là không tìm ra gian tế nấp trong thành rốt cuộc là ai.
Cho dù Trường An đã đi rồi, lúc này thành phòng trong tay y vẫn bền chắc như thép, bất luận thế nào Hoa Nghi đều không thể chen tay tìm ra cái kẻ bị y giấu.
Trường An quá kín miệng, bản thân y giấu người lại quá tốt, chẳng để lại mảy may manh mối nào, đủ thấy kẻ bình nhật theo khuôn phép cũ cũng không phải là loại có thể yên tâm, một khi bọn họ ngẫu nhiên không theo khuôn phép thì ngay cả người đầu ấp tay gối hiểu rõ y nhất cũng chẳng thể nhìn ra đầu mối.
Việc này khiến Hoa Nghi sứt đầu mẻ trán một phen. Từ khi đối thủ chưa biết tên lom lom mắt hổ đi về đông tới nay, Hoa Nghi giống như mọi việc đều không xuôi, Trường An giấu giếm thật sự cũng cho y thêm không ít phiền toái, Sách Lai Mộc vắng mặt, y quả thực chẳng còn ai để phàn nàn tâm sự, giận muốn chết cũng chỉ có thể một mình ở trong vương trướng mà lật bàn.
Nhưng chưa đến một chén trà, chờ nguôi giận rồi, tâm bình khí hòa, Hoa Nghi lại không nhịn được tha thứ cho Trường An… Dù y không ở trước mắt cũng gây ra phiền toái cho mình.
Hoa Nghi và Trường An cùng nhau đi qua ngần ấy năm, luôn lo sợ bất an, đã thử Trường An trăm ngàn lần cả ngầm lẫn công khai, thậm chí bởi vì mọi người minh tranh ám đấu mà y nóng đầu còn giẫm lên đường giới hạn của đối phương… Nhưng đến bây giờ, nhớ tới chuyện khi ấy mình nghĩ, mình làm, y lại cảm thấy buồn cười.
Đôi khi Hoa Nghi cảm thấy tim mình ban đầu khả năng là có gờ có góc, song bị người nọ lẫn thời gian giày vò bao nhiêu năm, thành thử càng lúc càng trơn nhẵn, y cảm thấy mình cơ hồ bị Trường An biến thành người khác một cách khó tin.
Kẻ vong mạng trong rừng rậm bị kinh động vì một động tác một câu nói của người ta, hiện tại lại mềm lòng dung nhẫn cho một người nắm chặt thành phòng trong tay ngay dưới tầm mắt mình mà chẳng buồn đi so đo… không coi là kỳ tích sao
Đêm đã khuya, Hoa Nghi ngồi bên giường thất thần một hồi, giường lớn thiếu một người liền trống vắng, hơi lạnh, thói quen ngày xưa dường như một sớm bị phá tan, Hoa Nghi mấy ngày liền không ngủ ngon.
Đúng lúc này, sứ giả do Lộ Đạt lấy danh nghĩa Lục Tuyền phái tới đã đến nơi.
Sứ giả rất lo lắng, tin tức hắn mang đến thật sự không tốt, thành thử nói lắp ba lắp bắp, chỉ sợ thành chủ mất tích kia làm vương nổi giận rồi trực tiếp khai đao với mình.
Nhưng ai biết trừ lúc hắn ngập ngừng nói “Không thấy thành chủ”, Hoa Nghi nhíu mày hỏi ngược một câu “Chuyện là thế nào”, thì từ đầu đến cuối Đông Hải vương không nói tiếng nào nữa.
Sứ giả nói hết rồi, Hoa Nghi mới cúi đầu, hai tay chống đầu gối, trầm mặc rất lâu, sau đó uể oải phất tay, cho sứ giả đang lo lắng rời khỏi.
Chờ trong vương trướng chỉ còn lại một mình y, Hoa Nghi liền nặng nề dựa ra sau, ngửa mặt nằm trên giường, hết sức chuyên chú trải nghiệm tâm tư rối bời là thế nào, chờ sự rối loạn này khuếch tán lên lưng, y bỗng nhiên nghiêng mình, coi cái gối của Trường An như người, hung tợn bóp chặt rồi bấm vào.
Tính ra thì đây không biết đã là lần thứ mấy Hoa Nghi muốn bóp chết Trường An, muốn đến ngứa răng, bóp cái gối quả thật là bất cộng đái thiên.
Y tâm tư rối bời bóp gối xong, lại tâm tư rối bời ôm gối cùng một đống việc tệ hại trong đầu gian nan đi vào giấc ngủ, rồi tự dưng mơ thấy ác mộng.
Hoa Nghi mơ thấy mình ôm một người trong lòng, nhìn kỹ thì thấy người nọ lại là Trường An. Trường An còn mềm hơn gối, phảng phất chẳng có xương cốt, bấu nhẹ một cái là da thịt lõm vào, thật sự không còn xương, thành một cái gối hình người tử khí nặng nề nằm trong lòng y, gọi thế nào cũng không mở mắt.
Trong lòng Hoa Nghi nôn nóng hệt như bị ngâm bởi một đầm nước nóng hôi hổi, vừa mỏi vừa đau, nhưng không phải kiểu đau đớn dữ dội đến buốt tim, chỉ là theo y vô luận thế nào cũng không đánh thức được Trường An thì đau đớn âm ỉ ấy dần lan ra ngực, cuốn theo sự lạnh lẽo không nói nên lời.
Sự lạnh lẽo ấy dường như xuyên qua da đầu, khiến tóc y dựng thẳng, chút hơi nóng trong lòng cũng bị loại giá buốt thấu xương đó mang đi, trống rỗng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Có người đến kéo y ra, không ngừng líu ríu nói mãi bên tai, chẳng ngoài “nén bi thương” nọ kia, nhưng nén bi thương gì
Có thể nén được thì đâu còn tính là bi thương
Hoa Nghi cảm thấy mình đã ngẩn ngơ, ngây ngô nhìn người khác cho biết Trường An mất rồi, trong lòng có một sợi dây cong bám dính không dứt, chẳng sao vặn được, mọi người đi qua đi lại trước mặt y, từ từ biến thành một gương mặt, như quang ảnh lướt qua.
Y không nhìn thấy ai, tiếng họ nói chuyện chậm rãi biến thành tạp âm “vo ve”.
Cảm giác ấy quá chân thật, thậm chí y hoàn toàn không cảm thấy mình đang nằm mơ, phảng phất sa vào bên trong, nằm đó cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau nô lệ ở ngoài lều gọi to bốn năm tiếng, Hoa Nghi mới mơ hồ mở mắt.
Y mở mắt, thần chí lại chưa quay về.
Hoa Nghi sững sờ nhìn lên nóc, cảm giác ngột ngạt không thở được vẫn còn đó, y ngồi bật dậy, chẳng để ý được giấc mơ thế nào, chỉ vội vàng cúi đầu nhìn bên gối, lại thấy nơi đó trống không.
Cảnh tượng trong mơ bỗng xen lẫn với nửa giường trống trơn, như có người đấm một phát thật mạnh vào ngực y.
Hoa Nghi choáng váng, tức khắc như buồn nôn, không nhịn được nằm nhoài bên giường, nôn ra một búng máu.
Vừa nôn thì thần trí bay xa kia mới quay về, Hoa Nghi chậm rãi nhớ ra, Trường An là bị mình phái ra ngoài, hiện tại cũng chẳng biết đã tự tiện đi đâu rồi, đêm qua mới có người đến báo, khiến y giận không nhẹ.
… Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng thôi.
Nô lệ ngoài lều nghe thấy động tĩnh bất thường, bạo gan tự tiện đẩy cửa, vừa thấy một bãi máu dưới đất thì tức khắc sợ đến nhũn chân, trố mắt nhìn Hoa Nghi: “Vương… Vương vương vương!”
Hoa Nghi phun ra một búng máu tích tụ trong tim, toàn thân dường như thoải mái hơn không ít, suy nghĩ cũng nhanh, nghĩ đến những thê lương đó lại chỉ là một cơn ác mộng, tâm tình thoáng chốc thả lỏng – may mà thế giới tỉnh này thật sự đáng yêu hơn vừa nãy nhiều.
“Đừng ngạc nhiên, gần đây bị thành chủ của các ngươi chọc giận hơi thượng hỏa thôi.” Hoa Nghi nhắm mắt nghỉ ngơi giây lát, lúc này mới phân phó, “Đi dọn mặt đất cho ta, sau đó lấy ít nước rửa mặt và thức ăn, ta đói đến đau dạ dày rồi.”
Nô lệ dè dặt hỏi: “Vương muốn… muốn mời y sư chứ”
“Không cần… Ôi, được rồi, ngươi muốn mời thì mời, mời xong kêu y sư chờ ở bên ngoài, sứ giả ngày hôm qua trở về còn đang chờ thư đấy, để ta căn dặn hắn vài câu trước, kêu hắn hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai khởi hành luôn đi, qua mấy hôm… tối đa năm sáu ngày, ta sẽ dẫn người đến. Bảo bọn Lục Tuyền mài đao thương cho bén, chờ làm ra chút sự nghiệp của nam nhân, đừng có mà cả ngày oán trách hoài có với không.”
Nô lệ cúi đầu đáp vâng rồi quay người đi ra ngoài.
Hoa Nghi bấy giờ mới cúi đầu thoáng nhìn vết máu dưới đất, chỉ cảm thấy trên đời nếu thật sự như thần côn Sách Lai Mộc nói, có luân hồi từng vòng, thế mình trước kia nhất định đã nợ Trường An mấy kiếp, nên đời này phải hộc máu để trả.
Hoa Nghi nhanh chóng bận rộn hẳn, quên mất y sư gọi tới đang ở bên ngoài, cho đến giữa trưa ăn cơm mới nhớ ra – vừa gọi vào mới phát hiện người đến là Thanh Lương.
Tạp Tá mất tích, A Diệp chẳng còn tâm tình chẩn bệnh, liền giao hết cho Thanh Lương.
Thanh Lương tuy rằng gượng gạo nhưng cực kiên nhẫn, tính nết cũng tốt, có gì không hiểu liền đi hỏi A Diệp, cứ thế rèn luyện một khoảng thời gian, bất ngờ ra dáng hẳn.
Song hắn ra ngoài cả buổi, lại quên mất người giam giữ dưới hầm.
A Thù cực kỳ thảm hại – dù nàng là một đại mỹ nhân tuyệt thế vô song, bị cắt lưỡi rồi phế đi hai tay, nhốt ở một nơi tối tăm mịt mù như vậy cũng thật sự chẳng đẹp được đến đâu.
Nhưng dẫu thế thì nàng vẫn không bỏ cuộc.
A Thù cảm thấy là mình đã coi thường đối thủ nên mới có kết quả như thế, việc này nàng tự mình chuốc lấy, hiện giờ bị khổ sở như vậy cũng coi như tội có nguyên nhân.
Những chuyện khác đều là vớ vẩn, nghĩ cách giải quyết truyền tin tức ra ngoài mới là quan trọng.
Thanh Lương hiền lành, không để nàng ra ngoài, không nói chuyện với nàng, nhưng cũng không ngược đãi, một ngày ba bữa đủ hết. A Thù ở dưới đất vẫn dựa vào đây để tính giờ.
Chỉ mỗi hôm nay, Thanh Lương chưa mang cơm sáng đến, A Thù trầm tĩnh đợi một hồi, cuối cùng kết luận là hắn bị gọi ra ngoài rồi.
Nhìn cái hầm đầy thảo dược này là A Thù biết ngay Thanh Lương làm gì, chắc hẳn có người cầu chẩn, trong một lúc sẽ chưa quay về.
Nàng chậm chạp đứng dậy, xiềng xích trên người bị động tác của nàng kéo vang thành tiếng.
Tiếp đó A Thù dán tai lên tường – sau khi bị nhốt không bao lâu, nàng thấp thoáng có thể nghe thấy ngoài tường dường như có tiếng nước, nó xuyên thấu qua lớp đất truyền đến, sau mấy ngày A Thù đã hiểu, cái hầm này hẳn là cách mặt đất không hề xa, hơn nữa đằng sau vừa vặn có một con sông.
Nàng còn biết, trong thành có một giao nhân.
A Thù gian nan cắn ống tay áo rách bươm, giơ khuỷu tay đào tường đất hơi mềm từng chút thay tay, nàng đào cực chậm, da trên khuỷu tay đã rách nát, máu thịt lẫn lộn, nhưng mà nàng tựa như không hay biết, vẻ mặt kiên nghị, ngày đêm không ngừng.
Thanh Lương thông thường đặt đồ ăn ở nơi xa nhất nàng có thể với đến chứ không hề đi vào, thêm nữa dưới tầng hầm ánh sáng lờ mờ, thành thử hắn lại không phát hiện bức tường kia đã bị nàng đào ra một hốc lớn.
Mà ngay trong một ngày Thanh Lương vắng mặt, công phu không phụ lòng người, A Thù với bùn đất dính máu đầy đầu đầy mình, đã nhìn thấy một tia sáng mặt trời.
Nhưng còn chưa kịp cao hứng thì đã bị hắt một chậu nước lạnh – dù những ngày qua chịu khổ dẫn đến gầy đi không ít, lúc này nàng lại vẫn khó lòng đi thêm một bước trong sợi xích sắt Trường An để lại, tia sáng mặt trời ấy đã là cực hạn nàng có thể đạt đến.
Nàng không với đến nơi cao hơn, mới nhìn thấy hi vọng, chẳng lẽ cứ thế bó tay hết cách
A Thù ngây người giây lát, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, cúi đầu ra sức cắn tay mình như một con mãnh thú – nàng biết sức của răng còn mạnh hơn tay, chỉ cần nhẫn tâm cắn đứt một cánh tay là nàng có thể ngậm cái tay cụt đào đến nơi trước mắt chưa đến được.
Huyết châu ngấm ra từ kẽ răng, A Thù cơ hồ đau đến mất tri giác, lại vẫn không chịu nhả.
Đúng lúc này, chỗ cái khe nhỏ trên đỉnh đầu bỗng truyền tới tiếng sột soạt, A Thù giật thót ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy một nam nhân nghiêng đầu, thoáng cái đã đào ra một khe hở bằng bàn tay ở nơi nàng suýt nữa tự cắn đứt một tay cũng khó mà đào nổi, hắn đang hiếu kỳ bám ở đó thò đầu nhìn nàng.
Móng tay nam nhân cực dài, lúc dùng sức dưới móng tay tựa hồ có vảy cá như ẩn như hiện, đôi mắt ở nơi tăm tối lóe lam quang quỷ dị, bật lên ngũ quan đoan chính tuấn tú kia có phần dữ tợn.
Là giao nhân!
Mắt A Thù sáng rỡ, ông trời đang giúp nàng!