Hoa Nghi vốn định chờ thư Sách Lai Mộc gửi về từ cực bắc, mọi sự đều chuẩn bị tốt rồi, mới cùng thú nhân có cánh minh hữu khó được hai mặt giáp công.
Hoa Nghi tâm tư kín đáo, mọi việc luôn phải lo trước nghĩ sau, chờ có hậu chiêu mới chịu động thủ.
Nhưng không ngờ tên khốn Trường An kia chỉ sợ y thanh nhàn, giữa chừng liền cho y một nhát – giờ này còn chưa bắt đầu làm gì mà người nọ đã biến mất trước.
Đặc biệt là A Thù bỗng nhiên lộ ra, càng khiến y giận đến ngã ngửa.
Thanh Lương tuy không hoàn toàn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái do khi hắn còn nhỏ, Trường An từng trông nom một thời gian, cho nên Thanh Lương luôn tín nhiệm và kính sợ Trường An vô điều kiện. Hắn rốt cuộc không thể học đao, liền cho rằng mình chưa bao giờ biết cố gắng, chẳng dễ dàng nhận lời Trường An một việc, hiển nhiên là dù phải liều mạng cũng không phụ sự giao phó, để A Thù bị vương phát hiện đã cực kỳ áy náy rồi còn khai báo gì nữa
Bởi vậy hỏi gì cũng không biết, hỏi quýnh lên là đỏ bừng mặt, ngập ngừng cứng cổ không hé răng.
Nhưng Hoa Nghi thông minh nhường nào, y kêu người hắt nước rửa sạch mặt A Thù đang thoi thóp, lại khom lưng nhìn diện mạo A Thù, dựa vào sự lý giải của y với Trường An, chưa đến một chớp mắt thì tiền căn hậu quả đã suy ra xấp xỉ rồi.
Lại nhìn Thanh Lương đuổi theo đằng sau như cái đuôi, ngóng trông phản ứng của y, trong lòng Hoa Nghi quả thực vừa tức giận vừa có chút… thê lương.
Trường An không thích nói chuyện, trừ phi cáu lên mới mắng vài câu ngay trước mặt, nhưng sự tình qua rồi y sẽ không nhắc hoài chuyện quá khứ nữa, đôi khi Hoa Nghi thậm chí hoài nghi, bất kể chuyện gì không vui, phàm là đã qua thì hôm sau ngủ một giấc dậy Trường An cũng quên ngay, rất là vô tâm vô phế.
Nhưng không ngờ y chẳng những ghi nhớ hết, còn để trong lòng.
Hoa Nghi biết việc này Trường An che che giấu giấu lén lút làm không hé răng một tiếng như vậy, rõ ràng là bởi vì cảm thấy mình cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ thích nghi thần nghi quỷ, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Quả thật, Hoa Nghi thừa nhận mình thỉnh thoảng nghĩ hơi nhiều, nhưng ván quan tài ba tấm dài còn có hai tấm ngắn kia mà, ai có thể không có tật xấu nào Y sẵn lòng nhượng bộ Trường An, bớt lại chỗ không tốt của mình, thậm chí mỗi ngày trước khi ngủ y sẵn lòng đem chuyện cả ngày ra cân nhắc một phen, dù mình không sai cũng phải suy xét ra chút sai lầm, tu thân dưỡng tính đến mức sắp tu thành tiên như Sách Lai Mộc luôn rồi.
Nhưng trong lòng Trường An, hình tượng của y chính là chó không bỏ được thói ăn cứt sao
Đủ các mùi vị, lại thành không có mùi vị gì. Hoa Nghi cơ hồ không ngủ không nghỉ làm việc quần quật mấy ngày liền, lúc này mới vội vàng dẫn quân, triệu Sơn Khê về tọa trấn vương thành, rồi tự mình lao ra ngoài thành.
Y đi không ngừng nghỉ, minh hỏa ám hỏa giày vò trong lòng tạm không đề cập tới, chỉ nói về Kinh Sở.
Kinh Sở đang bế tiểu nhi tử Tiểu Mi mà đùa với nó, cốt sí đại bàng bỏ túi kia bị chính hắn giết chết, trong lều nhất thời không còn đồ chơi, liền kêu người bế một đứa trẻ bước đi còn loạng choạng như vậy đến, mỗi ngày chơi với nó như chó mèo.
Tiểu Mi có diện mạo hệt như khắc từ cùng một khuôn mẫu với Kinh Sở, là một đứa trẻ mi thanh mục tú, ban đầu được phụ thân cưng chiều hơn cả hai ca ca, nhưng tính tình vừa yếu đuối vừa ôn hòa, vừa ngoan ngoãn vừa yên lặng, không ai để ý tới thì nó có thể tự mình chơi với mình cả ngày, chưa bao giờ làm người lớn ghét.
Kinh Sở bế nó lên đầu gối, nắm nhẹ khuôn mặt bé teo mà thấp giọng trò chuyện: “Con đấy, không giống cha con, ngược lại giống tứ thúc.”
Tiểu Mi mở đôi mắt to trắng đen rõ ràng, ngơ ngác nhìn hắn.
Kinh Sở liền nở nụ cười, thuần thục bế nó trong tay mà tung vài cái: “Ôi đứa trẻ này…”
Tiểu Mi cho rằng hắn đang đùa giỡn với mình, liền cười “khanh khách”.
Kinh Sở liền nói: “Bưng sữa của tam thiếu tới.”
Hắn không hề cao giọng, chỉ giây lát một nô lệ đã bưng một bát sữa bốc khói thần không biết quỷ không hay chui vào lều, đưa tay muốn bế Tiểu Mi, lại bị Kinh Sở ngăn cản, nam nhân đáng sợ này đón bát sữa, vẻ mặt ôn hòa xua tay nói: “Ngươi ra ngoài đi, để ta đút.”
Nô lệ không hé răng một tiếng, cúi đầu im lặng lui ra như bị câm.
Người bên cạnh Kinh Sở, đôi lúc có tai là đủ, không cần thiết mở miệng lộ ra đầu lưỡi ồn ào.
Kinh Sở cẩn thận tự mình hớp một ngụm thử độ ấm, cảm thấy không nóng mới đút cho Tiểu Mi, hắn dường như đã quen đút cho trẻ nhỏ, hết sức thuận buồm xuôi gió, hơn nữa thoạt nhìn khá thích thú. Ngay trong lúc đút sữa, một thị vệ vén màn lên, chưa được hắn nói gì lại không dám tiến vào, chỉ đứng ở nơi hắn thấy được để chờ đợi chỉ thị.
Kinh Sở nhìn quét qua thị vệ mà hỏi: “Sao thế”
Thị vệ thấp giọng đáp: “Trong chuồng chó vừa truyền đến tin tức nói kẻ mới tới kia bị người ta cướp đi rồi.”
Kinh Sở dừng tay, Tiểu Mi chép miệng, vươn tay ôm cái bát phụ thân đang cầm, nam nhân liền buông tay để nó tự mình ôm uống. Trầm mặc giây lát, Kinh Sở hỏi: “Cướp đi rồi Lão tứ động thủ Không giống hắn. Có bao nhiêu người”
Thị vệ chần chừ một chút rồi lập tức nói: “Một kẻ. Giết người của chúng ta, đoạt lệnh bài, trà trộn vào chuồng chó.”
“Một kẻ” Kinh Sở thoạt tiên nhíu mày, dường như hơi giật mình, lập tức cười nói, “A, thế ta biết là ai rồi, trừ vị thành chủ vương thành thần thông quảng đại trong truyền thuyết kia thì còn ai tài cao mật lớn cả gan một mình xông vào địa bàn của ta, nói mang ai đi là mang kẻ đó đi như vậy… Ngươi nói xem, bọn họ chạy bằng cách nào”
Thị vệ nọ nghe vậy liền đem đầu đuôi chuyện Trường An đưa Tạp Tá đi khai báo hết không hề thêm bớt.
Kinh Sở hạ tầm mắt xuống lơ đãng nghe, giống như đã tập trung hết lực chú ý vào đứa trẻ trong lòng, thị vệ này nói cực kỳ ngắn gọn, dường như từng nhận huấn luyện đặc thù, cơ hồ không có một chữ nào dư thừa.
Thuật chế ngự người khác của Kinh Sở đã đến mức đăng phong tạo cực, dùng lợi dụ kẻ yếu đuối, thi ân cho kẻ thiện lương, kẻ ôm dã tâm thì để tự đấu đá nhau, rồi đàn áp bồi dưỡng ngay ngắn rõ ràng, mà kẻ cường tráng bất tuân thì ném hết vào chuồng chó, hắn biết làm thế nào để mài mòn dần ý chí lực, chờ một thời gian sau dù thả khỏi chuồng chó, ngừng dùng nước lan khô, người nọ vẫn là một phế nhân y nguyên.
Thú nhân nanh vuốt sắc bén, nhìn như vô địch, thực tế yếu ớt hệt như một con sâu toàn thân mềm nhũn, chỉ cần giẫm đúng chỗ thì một phát là có thể đạp chết.
Song Kinh Sở đang cho rằng địa bàn của mình vững chắc như thép, thì Trường An lại thình lình cho hắn một đòn như hoành không xuất thế.
Kinh Sở nghe vậy cười cười khe khẽ rồi nói nhỏ: “Ra từ đường thủy, to gan đến mức này, chạy thoát cũng không hoàn toàn chỉ nhờ vận may… Chẳng qua hai người bọn họ, một kẻ dùng lan khô trong mấy ngày không cách nào biến thân, một kẻ không chết cũng phải bị cá dưới nước cắn đứt nửa mạng, chỉ ở ngay phía sau núi thôi, tuyệt đối không chạy xa được, kêu người lục soát cho ta, tìm được rồi thì giết con chó nhãi trốn khỏi chuồng, kẻ còn lại… nếu còn sống thì đưa đến trước mặt ta.”
Thị vệ đáp một tiếng, chờ phân phó tiếp theo.
Chỉ nghe Kinh Sở tiếp tục dùng thanh âm như độc thoại nói: “Tâm can bảo bối bị mất, hắn có thể không sốt ruột sao Chú ý động tĩnh bên Đông Hải, bọn họ động rồi, thì chúng ta đương nhiên phải đón khách… Ta và tứ đệ kia cũng coi như lâu ngày không gặp. A Thù hẳn là chết rồi, hi vọng trước khi chết không khiến ta thất vọng – ngươi đi làm đi.”
Thị vệ cúi đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Lúc gần đi hắn nghe thấy một tiếng vang giòn, thì ra là Tiểu Mi không ôm được để cái bát sữa rơi xuống đất vỡ nát, tạo thành tiếng vang cực chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Tiểu Mi hoảng sợ, nhìn Kinh Sở mếu máo, mắt bắt đầu rưng rưng lệ.
Kinh Sở lại ôn hòa lau sạch sữa trên người mình và đứa trẻ, dịu dàng vỗ lưng nó nói: “Khóc cái gì, chẳng qua vỡ cái bát mà thôi, cha làm sao giận con được No chưa Có muốn thêm một bát không…”
Thị vệ cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Kinh Sở chính là người như vậy, chưa từng nổi giận, lại khiến mỗi một người thân cận với hắn phải sợ hãi từ tận đáy lòng.
Thiếu niên từng cầm roi đánh Tạp Tá thấy Trường An không đáp, tuổi trẻ khí thịnh quất ngay một roi, Trường An không hề quay đầu, sau lưng như có mắt, đưa tay chặn mũi đao, một tay kẹp lấy mà lôi, thiếu niên nọ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ trên roi truyền đến, phản ứng không kịp, lại theo bản năng nắm chặt roi không buông tay…
Vậy là lập tức bị y kéo ngã sấp, mặt bị đá vụn dưới đất cứa rách, gào khóc ầm lên như giết heo.
Trong lúc dừng lại, ba bốn người liền vây đến Trường An và Tạp Tá, chắc thấy y là một á thú, lại cõng một người cao to như vậy, bộ dáng như là dễ bắt nạt có chắp thêm cánh cũng khó thoát, độc mỗi kẻ ban đầu gọi hàng kia kêu một tiếng rồi đứng đằng xa để kẻ khác lên trước, bản thân chỉ híp mắt quan sát.
Bả vai Trường An cực vững vàng, cứ như thể không dính với tay chân, tứ chi hành động, bả vai hướng lên trên không thấy mảy may manh mối, tiểu đao trong tay nhẹ nhàng lại quỷ dị hệt như quỷ mị. Trường An thoạt nhìn hành động bất tiện, giơ tay nhấc chân yếu xìu, động tác cơ hồ nhẹ tênh không hề có sức, song mỗi đao giết một người còn nhanh nhẹn hơn thái rau đập muỗi.
Mọi người không ai ngờ được, một á thú thoạt nhìn nhã nhặn thậm chí ốm yếu mà lại có đao pháp như thế.
Nháy mắt ba bốn người đã thành ba bốn thi thể, trong cả sơn động như luyện ngục bỗng nhiên lặng ngắt, người khác dường như đều chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn y đi ra ngoài không ngừng bước, lúc hành hạ người ta đến chết đều là anh hùng, vậy mà lúc bị người ta chém như dưa đều thành đại cẩu hùng nóng sốt mới ra lò.
Thiếu niên mặt đầy máu lăn lộn dưới đất tức khắc cảm thấy đũng quần hơi ấm, đã sợ đến tè ra quần.
Trường An sắp băng qua động khẩu này thì kẻ vẫn nấp trong góc bỗng nhiên huýt sáo, tiếng huýt sáo đặc thù mà sắc bén lướt qua cả sơn động, tiếng vọng xa xôi mà chói tai.
Theo bước chân chỉnh tề mà nặng nề từ ngoài động truyền đến, kẻ huýt sáo kia hung tợn cười nói: “Ngươi trốn không thoát đâu.”
Song còn chưa dứt lời thì một cái bóng bỗng đến ngay trước mắt, người nọ không ngờ đối phương vì giết mình mà bất chấp cả việc bỏ trốn, cả đời hắn chưa từng thấy đào phạm to gan lớn mật lại còn trừng mắt tất báo như vậy, lập tức nghẹn họng trố mắt lui liền ba bước.
Thế nhưng không trốn được một bàn tay lạnh băng bóp cổ, một mũi đao mang theo làn gió lạnh không lành lướt qua cổ, hắn rốt cuộc nghe thấy tiếng của nam nhân từ đầu chí cuối chưa hề hé răng kia.
Đối phương giọng hơi trầm thấp nói khẽ bên tai: “Ngươi cũng không sống được nữa.”
Đây là câu cuối cùng đời này hắn nghe thấy.
Trường An giết con chuột đáng ghét này, liền tùy tay lấy một chậu nước lạnh tạt vào mặt Tạp Tá, thấy hắn hơi co rúm nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo, liền không hề thương xót cho ngay mấy bạt tai làm Tạp Tá tỉnh lại.
Tạp Tá thoạt tiên vẻ mặt mù mờ, sau đó nhớ đến điều gì, tầm nhìn lãnh đạm quét qua, chờ thấy rõ người bên cạnh là ai lại thình lình trợn mắt như giật mình lắm, mới định mở miệng đã bị Trường An quát: “Ngươi câm miệng, ngoan ngoãn nghe ta nói.”
Dù cho trắc trở gần mười năm, Tạp Tá đến nay vẫn nhớ rõ thuở đầu lập thành bị Trường An đánh không dậy nổi, lúc này đầu óc không tỉnh táo lắm, nghe vậy lại lập tức ngậm miệng theo bản năng.
“Ngươi có thể hóa thú chứ Còn sức lực không” Trường An hỏi.
Tạp Tá lắc đầu, cật lực đưa cổ tay cho y xem, chỉ thấy chỗ thú văn kia máu thịt đầm đìa, vết thương không biết bị lẫn thuốc mỡ gì mà hơi hóa xanh.
Trường An biết đó là nước lan khô chuyên cho nô lệ dùng, ngâm móc sắt xuyên qua thú văn thì người này không thể hóa thú nữa.
“Móc… móc bị ta lén giật xuống, nhưng nước lan khô còn trong người ta…” Tạp Tá thở hơi hổn hển, thanh âm khàn đến mức Trường An khó nghe rõ.
Dù rằng chỉ còn một hơi, Tạp Tá vẫn hùng hổ oán hận: “Lũ rùa đen yêu ma quỷ quái này, chờ lão tử khỏi rồi, sớm muộn cũng phải trừng trị chúng…”
Trường An tức giận nhìn hắn một cái, thẳng thắn oán hận theo một câu: “Đám phế vật không hóa thú được là vai không thể gánh, tay không thể vác các ngươi, chờ lão tử trở về, sớm muộn cũng phải trừng trị các ngươi.”
Tạp Tá: “…”
Trường An hơi khom lưng: “Được rồi, lăn lên đây ta cõng ngươi, tự mình ôm cho chắc, ngã xuống là ta không nhặt đâu.”
Tạp Tá chưa bao giờ yếu ớt bất lực ở dưới mái hiên thấp như vậy – thật sự không đi nổi, đành khuất nhục và hổ thẹn trèo lên lưng Trường An, đưa tay ôm vai y. Tạp Tá chỉ cảm thấy lưng Trường An nếu dùng đôi tay như quạt hương bồ của mình thì chỉ hai bàn tay là đủ, chỗ khuỷu tay cảm nhận được phần cuối xương quai xanh của Trường An theo động tác nhẹ nhàng ma sát cổ tay mình, nữ nhân hơi cường tráng cũng còn rắn chắc hơn y.
Song Tạp Tá nằm sấp trên lưng y như vậy, lại suýt nữa lệ nóng tràn mi.
Những năm nay minh tranh ám đấu, còn mấy ai nhớ được giao tình quá mệnh năm đó cùng nhau chạy nạn
Trường An thân là thành chủ, với ai cũng là dáng vẻ lãnh diện vô tình thiết huyết vô tư, không thiếu xung đột với mình, thậm chí khi đám Hắc Ưng mười ba người liên thủ uy bức Hoa Nghi, Trường An không chút do dự đứng bên vương, trước mặt bao nhiêu người chỉ mũi mắng mình.
Hiện giờ Tạp Tá hiểu rõ trong lòng, các huynh đệ đi theo hắn đều chết sạch, hắn không hoàn thành giao phó của vương, làm hỏng việc, bản thân kéo dài hơi tàn đến bây giờ, không chết cũng thành nửa phế nhân, sẽ chỉ gây cản trở, cứu hắn về không mất nửa năm hoặc một năm cũng chẳng khỏi được thương tích toàn thân, trước mắt có ích lợi gì đâu
Song người này một mình xông vào long đàm hổ huyệt, tuy mặt y rất khó coi, trong lòng sợ rằng chỉ nhớ những tháng ngày giúp đỡ nhau cầu sinh xưa kia – chẳng biết đã trở mặt bao nhiêu lần mà vẫn còn tình nghĩa, Tạp Tá thật sự không biết nói gì cho phải.
Trường An thà rằng không chạy cũng muốn giết người huýt sáo kia, thứ nhất do tính tình trừng mắt tất báo, thứ hai là dọc đường tiến vào biết sơn động này lớn cỡ nào, dù đi về phía trước nữa cũng chỉ bị người ta chặn ở cửa mà đánh thôi, y khó tìm đường lui, bởi vậy cái khó ló cái khôn một lần – nhớ tới dòng sông có quái ngư nọ.
Đám y sư hung tợn lẫn những kẻ bên sông, toàn bộ bị Trường An diệt khẩu không lưu tình chút nào, sau đó trong sự run rẩy rõ ràng của Tạp Tá, y chỉ căn dặn một câu “nín thở”, rồi cõng hắn lao đầu xuống dòng nước lạnh băng kia.
Sức nặng khi khiêng trên vai một đại nam nhân tức khắc được nước đỡ bớt không ít, chỉ là hai người hoặc nhiều hoặc ít đều có mùi máu, đám tiểu ngư răng nhọn miệng bén kia như thiêu thân lao theo ánh sáng, lít nhít đổ xô đến.
Tạp Tá hình như đã bị đám tiểu ngư này giày vò đủ, run như cầy sấy, thấy chúng bổ đến quên béng cả trốn, cứ ngây ra như phỗng. Trường An kéo hắn, trở tay bắt được một con cá lao đến nhanh nhất, chuẩn xác bóp miệng nó, sau đó cắn một phát.
Nét đỏ tươi nơi khóe mắt y hệt như thời thiếu niên, phảng phất khi xuống đất, không biết lộ thiên thần nào chìa ngón tay, quệt mạnh một vệt máu trên khóe mắt, qua nhiều năm tháng mà vẫn chẳng hề phai mờ.
Tiểu ngư kia bị Trường An cắn xuyên thân thể, suýt nữa xé ra làm đôi, lập tức chết ngay, bị Trường An vung tay ném vào giữa bầy cá làm sóng gợn lên. Y đưa mắt nhìn Tạp Tá, Tạp Tá chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt dưới nước trông thấy biểu cảm không rõ, chỉ cảm thấy Trường An phảng phất đang khiêu khích mà nói với hắn – cho đám khiếp nhược các ngươi xem, rốt cuộc là chúng ăn ta hay là ta ăn chúng.
Con cá nhỏ bị ném vào bầy cá nhanh chóng bị đồng loại gặm sạch chỉ còn trơ lại xương, từ từ chìm xuống đáy nước.
Trường An nắm vai Tạp Tá lao nhanh dưới nước, hai người bơi lội đều rất bình thường, may là con sông nhỏ trong sơn động ngoài một đám cá chết người bám đuôi không thôi thì không có sóng gió gì hết.
Người ở dưới nước động tác bị ngăn trở, ngay cả đao của Trường An cũng chậm hơn không ít, song sau khi suýt bị cắn hai nhát, Trường An nhanh chóng hiểu rõ bí quyết hành động dưới nước, thi thể cá trong nước càng lúc càng nhiều, có điều nhanh chóng bị đồng loại tiêu hóa sạch sẽ, một con cũng đừng hòng nổi lên mặt sông.
Hai người chưa bao giờ bơi nhanh đến thế – thần tốc bơi một đoạn như nổi khùng, bỏ rơi bầy cá một quãng ngắn, sau đó mau chóng trồi lên ra sức thở, vừa lặn xuống thì bầy cá đã đuổi đến, chém giết một trận rồi bơi về trước, tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại. Bả vai Trường An cả áo lẫn da xé toạc xuống một miếng thịt, máu ứa ra người, mau chóng hòa vào nước, như thể tan vào trong đó vậy.
Thế mà Tạp Tá lại hoàn hảo y nguyên, thậm chí không có lấy một vết thương.
Tiếng người dần mất hẳn, càng vào sâu trong động thì dòng sông càng chật hẹp, đến đoạn cuối cùng cơ hồ chỉ một người qua được.
Nước sông lạnh băng tột cùng, Tạp Tá cảm thấy trên người mình phảng phất chỉ còn một chút hơi nóng ở ngực, đám quỷ đầy răng nhọn kia lại vẫn đuổi theo không thôi, hắn không biết Trường An đã giết bao nhiêu con, hắn đã không dám nghĩ Trường An phải chăng mềm tay mất rồi.
Đến đoạn đường chật chội hơn, Tạp Tá theo bản năng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Trường An – ở nơi này hành động cũng khó khăn, người đi sau có người cản đằng trước, không chỗ để trốn, phía sau có cá đuổi theo, mà dù có bản lĩnh bằng trời thì cũng chẳng thi triển được, chỉ có thể mặc đám cá quỷ đó cắn xé…
Nhưng hắn còn chưa kịp nhận ra Trường An dưới dòng nước u ám, đã có một bàn tay còn lạnh buốt hơn nước vươn đến nắm vai hắn, nhét hắn vào thông đạo kia.
Giờ này khắc này, Tạp Tá không dám kéo Trường An, hắn sợ cản trở động tác của Trường An, cũng không dám lui ra, sợ làm lỡ thời gian khiến Trường An hai mặt thụ địch, chỉ có thể gồng mình bơi nhanh hơn giữa dòng sông chật hẹp… Hắn thậm chí cắn răng không dám nghẹn ngào ra tiếng, bởi vì trong g ngực chỉ có một hơi thở, nếu không đủ dùng hoặc là sặc nước để rồi kẹt trong thông đạo chật chội này, thì sẽ ngăn cả Trường An ở bên trong.
Dường như con đường chật chội dưới nước ấy cực sâu và cực dài, lại cực ngắn và cực nhỏ, Tạp Tá đã đánh mất khả năng cảm nhận, trong đầu hắn cuối cùng chỉ còn lại một chuyện – bơi nhanh hơn chút nữa, sắp hết hơi rồi.
Sau đó bỗng có một tiếng vang lớn, một luồng sức mạnh từ đằng sau đẩy tới, dưới chân đột nhiên trống không, Tạp Tá tức khắc ngất đi, theo dòng nước thình lình chảy xiết cùng nhau lao ra đại sơn động liền với tiểu sơn động, kế đó bị dòng thác cuốn xuống.
Chờ Tạp Tá tỉnh lại thì trời đã tối rồi, hắn sững sờ giây lát, thình lình ngồi bật dậy, vội vàng sờ soạng bốn phía, sau đó hắn tìm được Trường An.
Mảnh vải trên cổ tay phải của Trường An đã sớm bung ra, buông thõng bên cạnh, y nằm sấp dưới đất, sau lưng thê thảm không nỡ nhìn, trên đùi thì máu thịt lẫn lộn, Tạp Tá thậm chí nhìn thấy xương mắt cá chân y cơ hồ lòi ra… Hắn không biết Trường An sống hay chết, lại vẫn chỉ thấy y nắm chặt thanh đao kia trong tay.
Nhìn cảnh này, Tạp Tá không khỏi sinh ra bi thương, hắn vốn là một người tính tình loại trung, thế là nơi hoang giao dã lĩnh, Tạp Tá quỳ ở cách Trường An hai bước, bỗng nhiên gào khóc ầm lên.