“Người Trường An dẫn đi nói với ta, đối phương sau khi bắt Tạp Tá vẫn to gan lớn mật để chủ trướng ở đó, thủy chung không chịu dời sào huyệt, hiện tại còn táo tợn cho ta biết Trường…” Trường An ở trong tay hắn…
Mấy chữ cuối cùng Hoa Nghi ngậm trong miệng chứ không hề nói ra tiếng, giọng nói dường như đang khắc chế điều gì đó, nhưng khi Lục Tuyền quay đầu nhìn y lại không nhận ra manh mối gì từ trên khuôn mặt ấy.
Hoa Nghi trầm mặc giây lát rồi tiếp tục: “Người nọ tên là Kinh Sở, là… nhị ca của ta. Hắn luôn đánh giá cao bản thân, từ thời điểm thiếu niên hành sự đã quỷ dị, tự cho là tính toán không bỏ sót, lại hết sức quái đản, trước mắt có thể nói là táo tợn chờ ở đó, làm ra vẻ nước đến mới đắp đất chắn – cứ thế, ngoài mặt là chúng ta chinh phạt hắn, trên thực tế là hắn lấy khỏe chờ mệt mà đợi ở nơi ấy, bức chúng ta nghênh chiến.”
Lục Tuyền lặng lẽ gật đầu, giây lát sau lại hơi lo lắng hỏi: “Thế vẫn chưa có tin tức của Trường An sao”
Lần này Hoa Nghi không lập tức tiếp lời, không biến sắc mà siết bàn tay buông bên người thành nắm đấm.
Chẳng biết bao lâu sau, Hoa Nghi mới gượng gạo mở miệng.
“Trường An…” Y hơi nhắm mắt, thoáng biến sắc, rồi lập tức lại gượng cười theo bản năng – y giấu tin tức Trường An xảy ra chuyện, vẫn chưa cho mọi người biết trên tờ giấy của Kinh Sở rốt cuộc viết gì, “Đâu phải ngươi không biết Trường An, tính nết như chó, mềm cứng đều không ăn, ai có thể làm gì được Chỉ cần y còn một hơi thở, sao có thể rơi vào tay người khác…”
Y không tiếp tục được nữa.
Lục Tuyền dù không giỏi nói chuyện hơn thì lúc này cũng hiểu mình đã nói sai, vội cúi đầu vụng về dời sang chuyện khác: “Đã như vậy, ta thấy chúng ta cũng khỏi cần suy nghĩ gì nữa, cứ nhắm thẳng chủ trướng của đối phương, giết hắn không còn manh giáp. Huynh đệ chúng ta những năm qua có loại người nào mà chưa từng gặp Ngay cả Hắc Phong Phác Á hoành hành nhiều năm cũng bị san bằng thì còn sợ ai”
Hoa Nghi cười miễn cưỡng, nặng nề tâm sự không nói gì, lại lấy bầu rượu bên hông uống một ngụm, sau đó khắc chế ngậm trong miệng mà nuốt từng chút một như Trường An.
Đợi ngụm rượu này hoàn toàn vào bụng rồi, Hoa Nghi mới dùng thanh âm không cao không thấp chậm rãi nói: “Những năm qua, ta vẫn không nghĩ thông, một á thú như hắn, rốt cuộc khống chế từng ấy thú nhân bằng cách nào. Năm đó học thêm không ít kiến thức méo mó từ Sách Lai Mộc, mới hiểu được rằng, hóa ra trên đời có không ít phương pháp khống chế người, nhưng đại thể chỉ là dùng dược hoặc là bắt thóp đối phương thôi, cho dù Kinh Sở có thủ đoạn cao minh thì cũng chẳng qua là đủ cả hai mặt. Song kẻ dùng dược khống chế phần lớn như rối gỗ, không hề có trí tuệ của người bình thường, mà kẻ bị hiếp bức phần lớn tâm chí không kiên định, chuẩn bị cắn ngược chủ nhân bất cứ lúc nào, đây là nhược điểm trí mạng của hắn.”
Chủ soái là người ra chủ kiến cho một đội nhân mã, thái độ bình tĩnh mà kiên định của Hoa Nghi chính là sự cổ vũ lớn lao đối với người theo y, ngay cả Lục Tuyền nghe thế tinh thần cũng phấn chấn hắn, giống như đã tìm được đường đối phó địch nhân vậy.
“Cho dù hắn có hậu chiêu khác cũng không hề gì.” Hoa Nghi tiếp tục, y cố ý chậm rãi, nói từng chữ trầm ổn, đến chỗ không khống chế được liền dừng lại, đếm thầm nhịp tim của mình giây lát, “Trên tờ giấy của Sách Lai Mộc toàn những lời nhảm nhí cả, nhưng phía dưới có viết ngày, tốt xấu gì cũng cho chúng ta biết vị trí của hắn trước mắt, ta thấy minh hữu thú nhân có cánh cực bắc sẽ đến ngay lập tức thôi. Chờ họ đến rồi, chúng ta càng không còn nỗi lo sau lưng, chư vị cứ theo ta lao về phía trước là được, ta trái lại muốn xem, hắn là yêu ma hay quỷ quái, có thể thần thông quảng đại đến mức nào!”
Nói xong y liền một ngựa làm đầu đi về phía trước như chính thức xuất phát.
Lần này, Lục Tuyền rốt cuộc có nhãn lực một lần, nghe vậy lập tức vung tay hô to, chúng thú nhân không ai không phụ họa, nhanh chóng đằng đằng sát khí.
Hoa Nghi đi đằng trước, gió to quan ngoại thổi tóc y bay lên, lộ ra khuôn mặt như đao khắc, lại chỉ trầm mặc.
Trầm mặc, còn có một người khác.
Lộ Đạt đứng ở đằng xa sau đội ngũ, trên mặt là sự mỏi mệt và phiền muộn nặng nề, có vẻ vàng như nghệ, trước mắt đã xanh đen, ngay cả ánh mắt phảng phất cũng đờ đẫn.
Không biết vì sao, Hoa Nghi để lại một phần nhỏ “trấn thủ” nơi này, trong đó có Lộ Đạt và Thanh Lương do Hoa Nghi dẫn đến.
Việc thủ thành thủ quan tự nhiên đều có người của các nơi, dẫn họ rời xa thành Hải Châu, chẳng lẽ là để họ ở đây giữ nhà Lộ Đạt không ngốc – trái lại hắn suy nghĩ còn nhiều hơn người ta, nghĩ quá nhiều lại đều giữ trong lòng, thành thử có lúc khó tránh khỏi lòng dạ hơi hẹp hòi – mặc dù Hoa Nghi chưa nhắc một chữ nhưng Lộ Đạt biết nguyên nhân là do A Thù, Đông Hải vương thậm chí dụng tâm lương khổ để cả Thanh Lương ở lại, Thanh Lương kia một mực nhìn trộm hắn, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, Thanh Lương từ nhỏ đã chẳng giấu giếm được chuyện gì, lúc này là vì sao, quả thực rõ như ban ngày rồi.
Lộ Đạt đưa tay ôm ngực, hạt châu kia… cùng với móng tay dính máu của A Thù, tất cả đều được hắn để sát vào ngực. Lộ Đạt thống khổ muốn chết, không biết rốt cuộc mình làm sao sống qua được mấy ngày nay.
Song lý trí cuối cùng cho hắn biết, mình không thể nói một chữ – đặc biệt là khi ánh mắt có thâm ý khác của Hoa Nghi nhìn qua.
Trước mắt thời chiến không tiện xử lý, nhưng lúc về Hoa Nghi sẽ làm gì hắn
Không chừng… có khả năng giết hắn luôn.
Sư phụ hắn chưa biết chừng sẽ ngăn cản một chút, nhưng có thể được bao nhiêu tác dụng đây Trên chuyện thế này Trường An luôn luôn theo quy củ, theo quy củ đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, e rằng biết chuyện này rồi y chẳng qua cũng chỉ cúi đầu cúi mắt, mặt không biểu cảm nói một câu “Xử lý theo thành quy” mà thôi.
Đôi lúc Lộ Đạt thậm chí hoài nghi, Trường An sư phụ hắn có phải đã biến thành hóa thân của thành quy lạnh băng kia, người năm đó nắm tay dạy hắn đao nhọn trong thạch động… phải chăng đã sớm bị nhốt trong tường thành bốn bề kín mít ấy, chết mất từ lâu rồi
Hoặc giả Trường An trời sinh là người tính tình lạnh lùng, sắc bén lại vô tình tựa mũi đao trong tay y, mình ấp ôm bao tình cảm với y, lúc nói chuyện cũng phải thấp giọng, tôn thờ yêu quý hơn trân bảo, kính trọng sùng bái thậm chí một dạo coi y thành thân nhân.
Nhưng trong lòng Trường An nghĩ sao đây
Sợ rằng trừ vương ra thì y chẳng để tâm đến ai nhỉ Chưa biết chừng với y thì mình chỉ như thú cưng, thuận tay cứu, thuận tay trêu, cho miếng cơm, sau một thời gian… rồi cũng quên mất thôi.
Giống như giao nhân cái gì cũng tệ, chỉ biết khóc giả cười ngu kia.
Hắn chỉ là một nô lệ… Là con trai của bại tướng không thể diện chết dưới tay họ mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lộ Đạt liền gần như là bi phẫn.
Lộ Đạt nhìn theo bóng lưng nhóm Hoa Nghi rẽ bụi mà đi, bỗng quay người sải bước vào căn lều lâm thời của mình, Thanh Lương do dự muốn theo, bị hắn nổi điên quay đầu mắng một câu “cút” dọa cho khựng lại tại chỗ, chân tay luống cuống đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.
Lộ Đạt lảo đảo quay về nơi của mình, không biết từ khi nào đã rơi lệ đầy mặt.
“Giết ta rồi thì thế nào” Hắn khẽ gằn ra mấy chữ này, “Ta là cái thá gì Ai quan tâm ta nghĩ sao, ai quan tâm tình cảm của ta, ai quan tâm ta yêu ai không yêu ai!”
Hắn ra sức muốn đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, tới mức mặt mày dữ tợn, liều mạng đấm cái giường tạm thời một phát, gầm một tiếng như mãnh thú bị chọc giận vậy.
Phẫn nộ, thù hận và ấm ức đã tràn ngập trong lòng, hắn dường như là Lộ Đạt, lại dường như biến thành một người khác – hắn không còn kinh hoàng hoặc rối rắm với thân phận của A Thù nữa, đối với Lộ Đạt lúc này mà nói, A Thù là thân phận gì đã không hề quan trọng. Điều duy nhất quan trọng là hắn yêu nữ nhân đó, mà nàng đã chết rồi, thi thể không biết bị người ta ném đi đâu, chỉ còn lại một chiếc móng tay xám xịt dán ngay ngực mình, giá ngắt đến lạnh sống lưng.
Lộ Đạt bấu móng tay vào giường, vùi mặt lên đó, truyền ra tiếng nức nở nhỏ.
Trong ký ức rất nhiều việc mất đi sự chính xác, chỉ còn lại các cô nương trẻ tuổi khinh bỉ ra mặt lén lút chỉ trỏ sau lưng hắn mà nói này nói kia, ấu niên bị người ta khinh thường, tùy tiện đánh chửi như tiểu súc sinh, hoặc là sớm hơn, lao tù u ám kia, cùng với xiềng xích kẹp trong cổ tay đau buốt vào tận xương cốt… Cuối cùng, dừng ở khuôn mặt xa cách mà lãnh đạm của Trường An.
Đúng rồi, năm đó chợt nghe thấy lão điên kia nói, rõ ràng đã kích động lòng hắn, nhưng sau đó cứ thế hồ đồ cho qua, chẳng lẽ không phải là vì luyến tiếc thân phận khi ấy sao
Làm bộ không biết thì hắn vẫn là đồ đệ của đệ nhất đao mọi người kính ngưỡng ấy, có thể khoác giáp trụ nghênh ngang tuần tra trong thành, thay vì nòi giống nô lệ thấp hèn quần áo tả tơi, cả đời không cách nào hóa thú, chỉ có thể mặc người ta sai sử…
Lộ Đạt bỗng nhiên khẽ cười gằn, vừa cười vừa khóc, như thể điên cuồng – đi đến bước này, chẳng lẽ không phải do hắn tự mình chuốc lấy sao Thứ trộm được quả nhiên danh bất chính ngôn bất thuận… Chuyện đến bây giờ, hắn đã là đốc kỵ, nhưng dõi mắt trông khắp Đông Hải hai mươi thành, có ai thèm để mắt
Thanh Lương biết đầu đuôi sự tình, bởi vậy sau khi Hoa Nghi đi, liền hết sức sầu lo ngồi ngay cửa lều của Lộ Đạt, mãi đến lúc hoàng hôn sắp buông, chân Thanh Lương đã tê rần vì ngồi xổm, Lộ Đạt mới lộ diện.
Thanh Lương vội vàng tập tễnh đứng dậy, lo lắng nhìn hắn, trong mắt Lộ Đạt toàn là tơ máu, nét mặt lại bình tĩnh một cách quỷ dị, tựa như biển cả ấp ủ gió lốc vậy.
Thanh Lương mở miệng: “Lộ…”
Lộ Đạt đưa tay ngắt lời hắn, nhìn chằm chằm mặt đất mà nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta đều hiểu cả.”
Thanh Lương ngẩn ra, chỉ nghe Lộ Đạt nói tiếp: “Ta biết rồi, nữ nhân kia lừa ta, lợi dụng ta, ả hiện giờ… hiện giờ đã chết rồi sao”
Thanh Lương lặng lẽ gật đầu, giây lát sau lại bổ sung: “Cô ta… Ôi, ngươi không cần thương tâm vì loại người này, cô ta là bị thành chủ bắt… Ôi, ai cũng có lúc phạm sai lầm, vả lại người này rất giảo hoạt, vương và thành chủ đều không có ý trách tội ngươi.”
Lộ Đạt thoáng nở nụ cười cổ quái.
Thanh Lương thấy bộ dáng của Lộ Đạt, vò đầu bứt tai không biết nói gì cho phải.
Lộ Đạt lại thu liễm biểu cảm, bước đến vỗ vai hắn, thấp giọng cảm thán: “Huynh đệ tốt, đa tạ ngươi.”
Nói xong quay người bỏ đi, Thanh Lương một lúc lâu chưa kịp phản ứng, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Sau đó, Lộ Đạt phảng phất khôi phục bình thường, trông như không hề có chỗ nào đặc biệt, thậm chí Thanh Lương còn thấy hắn cười, song Thanh Lương luôn cảm thấy trong lòng bất an, mà không biết là vì sao.
Đêm cùng ngày, Thanh Lương ôm sự lo ngại nặng nề như vậy mà đi ngủ, nhắm mắt liền gặp ác mộng liên tục.
Đến nửa đêm, Thanh Lương bỗng giật mình ngồi bật dậy, tim đập như sấm.
Không đúng – chẳng biết vì sao mà Thanh Lương chợt nghĩ đến – khẳng định có điều gì đó không đúng, Lộ Đạt xưa nay toàn mắng hắn là phế vật nọ phế vật kia, tâm tình tốt cũng chẳng qua gọi tên một tiếng, có bao giờ nói ba chữ “huynh đệ tốt” đâu
Thanh Lương sấp ngửa chạy ra khỏi lều, lao đến chỗ Lộ Đạt như trúng ma chướng vậy.
Cửa lều của Lộ Đạt hờ khép, bên trong không một bóng người.
Thế mà Kinh Sở không thể bắt được Trường An, mặc dù hắn gửi thư tỏ rõ thân phận, đưa Trường An ra chỉ để nhiễu loạn tâm ý của Hoa Nghi, song dù sao vẫn là lần đầu tiên không thể bắt được người muốn bắt trên địa bàn của mình, hắn cơ hồ có phần sửng sốt.
“Chạy rồi sao Để ta nghĩ xem…” Kinh Sở nhíu mày, bàn tay đang chải đầu cho Tiểu Mi ngừng lại, lát sau nhẹ nhàng nói, “Mang danh sách những người tham dự lục soát đến cho ta, đối chiếu từng người một, cho đến khi làm rõ thừa ai thiếu ai mới thôi, mau lên, không được đả thảo kinh xà.”
Thủ hạ làm việc hiệu suất cao, chẳng qua nửa canh giờ đã thẩm tra đối chiếu danh sách và thực tế trình lên, kết quả là thiếu một thú nhân.
Kinh Sở đã cho người bế ấu tử đi, chắp tay sau lưng đứng một mình trong lều, ánh mắt nhìn qua nhìn lại mà chậm chạp nói: “Một thú nhân… A, ta hiểu rồi, quả thật là chạy mất một kẻ, nhưng chỉ sợ không phải là kẻ ta cần.”
Thị vệ cúi đầu trầm giọng hỏi: “Thế thì thủ lĩnh cho phép đi soát núi một lần nữa.”
Kinh Sở khoát tay, hơi kiễng chân lục ngăn trên cùng của một cái tủ trong lều, lấy ra một cuộn dài đầy bụi bặm, hắn thong dong dùng khăn tay lau bụi đất rồi từ từ trải lên bàn.
Chỉ thấy bên trên dùng ngòi bút gọn gàng dứt khoát phác họa ra một tướng người, người nọ hơi nghiêng mình như đang nhường đường cho ai, y mặc áo vải tay dài hai lớp, vải vóc mềm mại khiến y có vẻ hơi ốm yếu, cổ áo bằng da thú che kín trông lại giống như người bệnh nặng mới khỏi không thể ra gió, mặt mày cúi xuống trông thanh tú, văn tĩnh đến hơi quá mức.
Bên dưới chân dung viết mấy chữ to “Hải Châu thành chủ Trường An”, sau đó là những chữ nhỏ chi chít.
Kinh Sở khom lưng cẩn thận xem những ghi chép đó đến mê mẩn, một lúc lâu không nói gì, thậm chí đến khi thị vệ hoài nghi hắn đã quên khuấy việc bắt người, Kinh Sở mới chưa thỏa mãn mà đứng thẳng dậy.
Ngón tay thon dài của hắn gõ mặt ngoài trường quyển còn rơi rớt tro bụi, nhẹ giọng nói: “Hải Châu thành chủ, nghe nói đao pháp vô cùng kỳ diệu, ngay cả Phong Tử Câu cũng không phải là đối thủ, là một á thú hết sức bất ngờ… Thế nhưng trời sinh thiếu hụt, thân thể luôn không khỏe mạnh… Ta nghĩ nếu như lúc này hắn còn sống, nhất định đã bị thương nặng đến mức khó lòng đi lại.”
Thị vệ không hiểu mà ngẩng đầu lên.
Kinh Sở cười nói: “Thời điểm thành Hải Châu mới dựng chẳng qua bốn năm năm, người của chúng ta đã trà trộn vào, khi đó ta đã bắt đầu biết người này, cho đến hôm nay cũng coi như là thần giao đã lâu. Người này sát phạt quyết đoán thật sự là bình sinh ít thấy, ước chừng là tự phụ có bản lĩnh, lúc này lại cứu được huynh đệ, chỉ còn mình hắn không vướng bận, phàm còn một chút sức lực, chưa biết chừng sớm đã giết vào chủ trướng rồi.”
Thị vệ vội hỏi: “Ý thủ lĩnh là hắn lúc này đang nấp ở…”
Kinh Sở nhắm mắt lại, ngón tay gõ mặt bàn: “Trên người hắn có thương tích, chạy không nhanh trốn không được, mùi máu tươi lại nồng, nên sẽ không đi vào rừng, một khi bị dã thú quấn lấy thì ngược lại phiền toái… Đỉnh núi càng không thể, hắn biết tiết kiệm sức, sẽ không vô duyên vô cớ lãng phí thể lực, sơn động phía dưới hẳn là hắn đã không còn ở bên trong, nếu không bằng ấy người soát núi ba lần, dù hắn là một con thỏ thì cũng phải bị bắt rồi…”
Giọng hắn càng lúc càng thấp, sau cùng cơ hồ không nghe thấy, dừng giây lát rồi Kinh Sở đột nhiên đứng dậy, đưa tay chỉnh lại vạt áo, nói: “Ta biết rồi! Dẫn người theo ta, trước khi đi gặp cậu út bảo bối, ta phải tự mình đi gặp gỡ hắn.”
Trường An như Kinh Sở dự liệu, không ở trong rừng, đỉnh núi hay sơn động – y đang trốn dưới đáy thủy đàm.
Y ngậm một cọng cỏ rỗng ruột để hít thở, cả người ngồi dưới một tảng đá dưới nước.
Đáy hồ lạnh buốt thấu xương, ở bên dưới thời gian dài tay chân cơ hồ đều phải mất cảm giác, nhưng Trường An đã sắp sốt đến hồ đồ, y biết có rất nhiều người bị thương không qua nổi cơn sốt cao mà chết, trước mắt không thuốc không thầy, trừ dùng cách này để hạ nhiệt thì y chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Trường An tính kế sẵn sàng, chờ người soát núi qua, y liền kiếm mấy con cá dưới nước cho no bụng, sau đó trèo lên cây nghỉ ngơi một đêm.
Nếu ngày hôm sau hết sốt, y sẽ đến chủ trướng làm thịt tên ca ca khốn nạn kia của Hoa Nghi, nếu… thế thì quên đi, bảo mệnh quan trọng hơn.
Chờ tốp soát nút đầu tiên đi qua, Trường An thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám thò đầu lên, y quyết định cẩn thận đợi đến tối.
Nhiệt độ thân thể y đã bị ép hạ xuống, tay chân lại cơ hồ lạnh cóng, lúc này không cần nhìn Trường An cũng biết là môi mình đã tím tái. Chỉ có nhân bầy cá bơi qua y mới thừa cơ hoạt động giây lát dưới nước.
Thấy trời dần tối, Trường An vừa nương tảng đá thấp thoáng, thả lỏng mà chậm chạp hoạt động tứ chi dưới đáy hồ, vừa xiên cá bơi ngang qua trên đoản đao làm thức ăn dự trữ, ngay khi y cho rằng mình đã sắp gượng được đến cuối cùng, liền nghe thấy có người chĩa xuống nước kêu gọi đầu hàng.
Kinh Sở đứng trên bờ, khom lưng nhìn một lúc, không nhận ra manh mối gì, liền hắng giọng mở miệng: “Để Trường An thành chủ ngồi dưới hồ lâu như vậy, thật sự là người làm chủ ta đây đãi khách không chu đáo, ta tự mình đến bồi tội, thành chủ nể mặt gặp gỡ một chút đi”
Trường An lấy làm kinh hãi, suýt nữa sặc một ngụm nước, không hề nhúc nhích nắm chặt đoản đao xiên đầy cá nhỏ chìm dưới đáy nước, cuộn mình trốn trong cái bóng của tảng đá.
Kinh Sở buông hai tay vào trong tay áo, lại khoan thai nói: “Thành chủ thân thể kiều quý, lại đang bị thương, nấp dưới đáy nước lạnh băng, nếu để lại bệnh tật gì cho tay chân linh hoạt như thế, về sau không cầm được đao nữa thì đáng tiếc lắm, ta thấy nên lên đây đi.”
Dưới nước vẫn không hề có tiếng động, chỉ có lũ cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Kinh Sở không đợi được câu trả lời của y, liền đưa tay cọ cằm, thoạt tiên mặt không biểu cảm đứng một hồi, rồi sau đó bỗng nhiên than thở với người bên cạnh: “Ta thật sự rất thích y… Ôi, thôi vậy, thiết nghĩ y có thể bằng thân thể sinh ra đã yếu ớt mà có thành tựu hôm nay thì nên là một người tâm như bàn thạch, ta thích hơn nữa chỉ sợ cũng không thuần phục được, thật là đáng tiếc.”
Trường An dưới nước nghe vậy, toàn thân vô cớ phát rét, y không chút nghĩ ngợi tuân theo trực giác, lập tức gỡ hết lũ cá xâu trên đao, vừa vặn trên đỉnh đầu có một bầy cá bơi qua, Trường An liền rời khỏi chỗ cũ, bơi đến nơi sâu hơn dưới sự che chở của bầy cá, y cố hết sức tăng tốc – lúc này sắc trời tối hơn, người trên bờ chắc hẳn không nhìn thấy y.
Y vừa bơi đi vài chục trượng, thì phía sau bỗng nhiên tùm một tiếng, Trường An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ vừa nãy y ẩn thân bị người ta ném xuống một cái lưới cá to nhốt thứ gì đó, trong tấm lưới nọ lớn bé nhảy ra đều là cá chen chúc nhau.
Cá trong lưới miệng sắc răng nhọn, quẫy dữ dội, nhanh chóng cắn tấm lưới nọ rách một lỗ rồi chen lấn nhau ùa ra, là quái ngư ăn thịt người trong sơn động!
Trường An ngứa ran da đầu, càng liều mạng bơi về phía trước.
Nước càng lúc càng lạnh băng, mặt Trường An ở dưới nước tái nhợt không thấy mảy may huyết sắc hệt như thủy quỷ, tơ máu lại chậm rãi rướm ra theo động tác mạnh dần, mau chóng tan vào dòng nước, dẫn đến quái ngư đằng sau truy kích càng thêm điên cuồng.
Bầy cá vốn có dưới hồ bị tập kích ngập đầu, xương cá nhanh chóng bị gặm sạch trơn vương vãi tứ xứ, dưới hồ nước vốn xanh thẳm bị đám xâm lấn này càn quét thảm không nỡ nhìn, mặt nước lững lờ một tầng huyết sắc.
Kinh Sở thấy huyết sắc nổi lên, lắc đầu dường như hết sức tiếc hận, không lưu luyến nơi đây nữa, quay lưng dẫn người đi, hắn còn phải chuẩn bị cho đệ đệ ruột thịt nhiều năm không gặp một phần đại lễ… Chỉ là hắn hoài nghi Hoa Nghi tình cảm sâu nặng lại luyến cựu kia, rốt cuộc có thể chấp nhận sự thật rằng tâm can bảo bối của mình đã vùi thân trong bụng cá hay không.
Có lẽ là bởi vì tĩnh dưỡng dưới thủy đàm giúp Trường An khôi phục một chút thể lực, hoặc là quái ngư thành đàn đuổi theo đằng sau đã kích phát tiềm năng của Trường An, lúc này cho dù nói y đã đạt tới cực hạn thân thể phàm thai có khả năng đạt tới cũng không ngoa, y bơi còn nhanh hơn lúc chưa bị thương, vừa trốn vừa chạy, tay trái dưới nước dùng đao lại không hề kém tay phải.
Cực nhanh, lại cực chuẩn.
Y vừa đi vừa đồ sát bầy cá, bầy cá hung ác kia cũng bám riết chẳng mảy may buông lơi.
Không biết bao lâu sau, qua một khúc ngoặt, bỗng nhiên hết đường.
Đã tới đầu nguồn dòng nước, khe suối cực nhỏ chảy ra từ chân núi chỉ sợ ngay cả đứa trẻ một tuổi cũng không chui lọt chứ đừng nói đến một người lớn như y, Trường An một đao đánh bay hàng loạt quái ngư bám đuôi, nhân khi bầy cá ùa đến rỉa xác đồng bạn theo bản năng, thình lình nhảy lên khỏi mặt nước.
Y vừa trồi lên, liền phun rong rêu khỏi miệng, nhảy vọt lên tóm lấy một dây leo già buông xuống vách núi đá gần như dựng đứng bên hồ nước, giẫm đá núi trèo lên cây, lơ lửng giữa không trung như linh hầu, một con cá dưới nước nhảy lên cắn cẳng chân Trường An, y dùng dây leo cuốn lấy tay phải của mình, khuỷu tay gắng sức treo bản thân lơ lửng, tay trái một đao cắt đầu cá ném xuống nước, cầm thân cá ngậm trong miệng, mùi tanh sống ngập ngụa, hai ba miếng đã xơi vào bụng, kế đó lại trèo lên vài thước.
Mãi đến lúc này, Trường An mới khẽ thở hổn hển.
Y bắt đầu lưu ý thân thể mình – cổ tay phải bị thương liên đới bàn tay hầu như không còn tri giác, trong chớp mắt Trường An cơ hồ sợ hãi, cho dù y có thể chạy khỏi nơi này thật, tay phải liên tiếp bị thương lại ngâm nước lạnh cả ngày, còn có thể khôi phục chứ
Trên khuôn mặt lạnh đến tái xanh của Trường An đượm vẻ u ám – y còn… còn có thể cầm được mã đao chứ
Đêm ấy qua đi, ngày hôm sau, Hoa Nghi cũng dẫn tất cả dũng sĩ xuất quan.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Người Trường An dẫn đi nói với ta, đối phương sau khi bắt Tạp Tá vẫn to gan lớn mật để chủ trướng ở đó, thủy chung không chịu dời sào huyệt, hiện tại còn táo tợn cho ta biết Trường…” Trường An ở trong tay hắn…
Mấy chữ cuối cùng Hoa Nghi ngậm trong miệng chứ không hề nói ra tiếng, giọng nói dường như đang khắc chế điều gì đó, nhưng khi Lục Tuyền quay đầu nhìn y lại không nhận ra manh mối gì từ trên khuôn mặt ấy.
Hoa Nghi trầm mặc giây lát rồi tiếp tục: “Người nọ tên là Kinh Sở, là… nhị ca của ta. Hắn luôn đánh giá cao bản thân, từ thời điểm thiếu niên hành sự đã quỷ dị, tự cho là tính toán không bỏ sót, lại hết sức quái đản, trước mắt có thể nói là táo tợn chờ ở đó, làm ra vẻ nước đến mới đắp đất chắn – cứ thế, ngoài mặt là chúng ta chinh phạt hắn, trên thực tế là hắn lấy khỏe chờ mệt mà đợi ở nơi ấy, bức chúng ta nghênh chiến.”
Lục Tuyền lặng lẽ gật đầu, giây lát sau lại hơi lo lắng hỏi: “Thế vẫn chưa có tin tức của Trường An sao”
Lần này Hoa Nghi không lập tức tiếp lời, không biến sắc mà siết bàn tay buông bên người thành nắm đấm.
Chẳng biết bao lâu sau, Hoa Nghi mới gượng gạo mở miệng.
“Trường An…” Y hơi nhắm mắt, thoáng biến sắc, rồi lập tức lại gượng cười theo bản năng – y giấu tin tức Trường An xảy ra chuyện, vẫn chưa cho mọi người biết trên tờ giấy của Kinh Sở rốt cuộc viết gì, “Đâu phải ngươi không biết Trường An, tính nết như chó, mềm cứng đều không ăn, ai có thể làm gì được Chỉ cần y còn một hơi thở, sao có thể rơi vào tay người khác…”
Y không tiếp tục được nữa.
Lục Tuyền dù không giỏi nói chuyện hơn thì lúc này cũng hiểu mình đã nói sai, vội cúi đầu vụng về dời sang chuyện khác: “Đã như vậy, ta thấy chúng ta cũng khỏi cần suy nghĩ gì nữa, cứ nhắm thẳng chủ trướng của đối phương, giết hắn không còn manh giáp. Huynh đệ chúng ta những năm qua có loại người nào mà chưa từng gặp Ngay cả Hắc Phong Phác Á hoành hành nhiều năm cũng bị san bằng thì còn sợ ai”
Hoa Nghi cười miễn cưỡng, nặng nề tâm sự không nói gì, lại lấy bầu rượu bên hông uống một ngụm, sau đó khắc chế ngậm trong miệng mà nuốt từng chút một như Trường An.
Đợi ngụm rượu này hoàn toàn vào bụng rồi, Hoa Nghi mới dùng thanh âm không cao không thấp chậm rãi nói: “Những năm qua, ta vẫn không nghĩ thông, một á thú như hắn, rốt cuộc khống chế từng ấy thú nhân bằng cách nào. Năm đó học thêm không ít kiến thức méo mó từ Sách Lai Mộc, mới hiểu được rằng, hóa ra trên đời có không ít phương pháp khống chế người, nhưng đại thể chỉ là dùng dược hoặc là bắt thóp đối phương thôi, cho dù Kinh Sở có thủ đoạn cao minh thì cũng chẳng qua là đủ cả hai mặt. Song kẻ dùng dược khống chế phần lớn như rối gỗ, không hề có trí tuệ của người bình thường, mà kẻ bị hiếp bức phần lớn tâm chí không kiên định, chuẩn bị cắn ngược chủ nhân bất cứ lúc nào, đây là nhược điểm trí mạng của hắn.”
Chủ soái là người ra chủ kiến cho một đội nhân mã, thái độ bình tĩnh mà kiên định của Hoa Nghi chính là sự cổ vũ lớn lao đối với người theo y, ngay cả Lục Tuyền nghe thế tinh thần cũng phấn chấn hắn, giống như đã tìm được đường đối phó địch nhân vậy.
“Cho dù hắn có hậu chiêu khác cũng không hề gì.” Hoa Nghi tiếp tục, y cố ý chậm rãi, nói từng chữ trầm ổn, đến chỗ không khống chế được liền dừng lại, đếm thầm nhịp tim của mình giây lát, “Trên tờ giấy của Sách Lai Mộc toàn những lời nhảm nhí cả, nhưng phía dưới có viết ngày, tốt xấu gì cũng cho chúng ta biết vị trí của hắn trước mắt, ta thấy minh hữu thú nhân có cánh cực bắc sẽ đến ngay lập tức thôi. Chờ họ đến rồi, chúng ta càng không còn nỗi lo sau lưng, chư vị cứ theo ta lao về phía trước là được, ta trái lại muốn xem, hắn là yêu ma hay quỷ quái, có thể thần thông quảng đại đến mức nào!”
Nói xong y liền một ngựa làm đầu đi về phía trước như chính thức xuất phát.
Lần này, Lục Tuyền rốt cuộc có nhãn lực một lần, nghe vậy lập tức vung tay hô to, chúng thú nhân không ai không phụ họa, nhanh chóng đằng đằng sát khí.
Hoa Nghi đi đằng trước, gió to quan ngoại thổi tóc y bay lên, lộ ra khuôn mặt như đao khắc, lại chỉ trầm mặc.
Trầm mặc, còn có một người khác.
Lộ Đạt đứng ở đằng xa sau đội ngũ, trên mặt là sự mỏi mệt và phiền muộn nặng nề, có vẻ vàng như nghệ, trước mắt đã xanh đen, ngay cả ánh mắt phảng phất cũng đờ đẫn.
Không biết vì sao, Hoa Nghi để lại một phần nhỏ “trấn thủ” nơi này, trong đó có Lộ Đạt và Thanh Lương do Hoa Nghi dẫn đến.
Việc thủ thành thủ quan tự nhiên đều có người của các nơi, dẫn họ rời xa thành Hải Châu, chẳng lẽ là để họ ở đây giữ nhà Lộ Đạt không ngốc – trái lại hắn suy nghĩ còn nhiều hơn người ta, nghĩ quá nhiều lại đều giữ trong lòng, thành thử có lúc khó tránh khỏi lòng dạ hơi hẹp hòi – mặc dù Hoa Nghi chưa nhắc một chữ nhưng Lộ Đạt biết nguyên nhân là do A Thù, Đông Hải vương thậm chí dụng tâm lương khổ để cả Thanh Lương ở lại, Thanh Lương kia một mực nhìn trộm hắn, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, Thanh Lương từ nhỏ đã chẳng giấu giếm được chuyện gì, lúc này là vì sao, quả thực rõ như ban ngày rồi.
Lộ Đạt đưa tay ôm ngực, hạt châu kia… cùng với móng tay dính máu của A Thù, tất cả đều được hắn để sát vào ngực. Lộ Đạt thống khổ muốn chết, không biết rốt cuộc mình làm sao sống qua được mấy ngày nay.
Song lý trí cuối cùng cho hắn biết, mình không thể nói một chữ – đặc biệt là khi ánh mắt có thâm ý khác của Hoa Nghi nhìn qua.
Trước mắt thời chiến không tiện xử lý, nhưng lúc về Hoa Nghi sẽ làm gì hắn
Không chừng… có khả năng giết hắn luôn.
Sư phụ hắn chưa biết chừng sẽ ngăn cản một chút, nhưng có thể được bao nhiêu tác dụng đây Trên chuyện thế này Trường An luôn luôn theo quy củ, theo quy củ đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, e rằng biết chuyện này rồi y chẳng qua cũng chỉ cúi đầu cúi mắt, mặt không biểu cảm nói một câu “Xử lý theo thành quy” mà thôi.
Đôi lúc Lộ Đạt thậm chí hoài nghi, Trường An sư phụ hắn có phải đã biến thành hóa thân của thành quy lạnh băng kia, người năm đó nắm tay dạy hắn đao nhọn trong thạch động… phải chăng đã sớm bị nhốt trong tường thành bốn bề kín mít ấy, chết mất từ lâu rồi
Hoặc giả Trường An trời sinh là người tính tình lạnh lùng, sắc bén lại vô tình tựa mũi đao trong tay y, mình ấp ôm bao tình cảm với y, lúc nói chuyện cũng phải thấp giọng, tôn thờ yêu quý hơn trân bảo, kính trọng sùng bái thậm chí một dạo coi y thành thân nhân.
Nhưng trong lòng Trường An nghĩ sao đây
Sợ rằng trừ vương ra thì y chẳng để tâm đến ai nhỉ Chưa biết chừng với y thì mình chỉ như thú cưng, thuận tay cứu, thuận tay trêu, cho miếng cơm, sau một thời gian… rồi cũng quên mất thôi.
Giống như giao nhân cái gì cũng tệ, chỉ biết khóc giả cười ngu kia.
Hắn chỉ là một nô lệ… Là con trai của bại tướng không thể diện chết dưới tay họ mà thôi.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lộ Đạt liền gần như là bi phẫn.
Lộ Đạt nhìn theo bóng lưng nhóm Hoa Nghi rẽ bụi mà đi, bỗng quay người sải bước vào căn lều lâm thời của mình, Thanh Lương do dự muốn theo, bị hắn nổi điên quay đầu mắng một câu “cút” dọa cho khựng lại tại chỗ, chân tay luống cuống đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.
Lộ Đạt lảo đảo quay về nơi của mình, không biết từ khi nào đã rơi lệ đầy mặt.
“Giết ta rồi thì thế nào” Hắn khẽ gằn ra mấy chữ này, “Ta là cái thá gì Ai quan tâm ta nghĩ sao, ai quan tâm tình cảm của ta, ai quan tâm ta yêu ai không yêu ai!”
Hắn ra sức muốn đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, tới mức mặt mày dữ tợn, liều mạng đấm cái giường tạm thời một phát, gầm một tiếng như mãnh thú bị chọc giận vậy.
Phẫn nộ, thù hận và ấm ức đã tràn ngập trong lòng, hắn dường như là Lộ Đạt, lại dường như biến thành một người khác – hắn không còn kinh hoàng hoặc rối rắm với thân phận của A Thù nữa, đối với Lộ Đạt lúc này mà nói, A Thù là thân phận gì đã không hề quan trọng. Điều duy nhất quan trọng là hắn yêu nữ nhân đó, mà nàng đã chết rồi, thi thể không biết bị người ta ném đi đâu, chỉ còn lại một chiếc móng tay xám xịt dán ngay ngực mình, giá ngắt đến lạnh sống lưng.
Lộ Đạt bấu móng tay vào giường, vùi mặt lên đó, truyền ra tiếng nức nở nhỏ.
Trong ký ức rất nhiều việc mất đi sự chính xác, chỉ còn lại các cô nương trẻ tuổi khinh bỉ ra mặt lén lút chỉ trỏ sau lưng hắn mà nói này nói kia, ấu niên bị người ta khinh thường, tùy tiện đánh chửi như tiểu súc sinh, hoặc là sớm hơn, lao tù u ám kia, cùng với xiềng xích kẹp trong cổ tay đau buốt vào tận xương cốt… Cuối cùng, dừng ở khuôn mặt xa cách mà lãnh đạm của Trường An.
Đúng rồi, năm đó chợt nghe thấy lão điên kia nói, rõ ràng đã kích động lòng hắn, nhưng sau đó cứ thế hồ đồ cho qua, chẳng lẽ không phải là vì luyến tiếc thân phận khi ấy sao
Làm bộ không biết thì hắn vẫn là đồ đệ của đệ nhất đao mọi người kính ngưỡng ấy, có thể khoác giáp trụ nghênh ngang tuần tra trong thành, thay vì nòi giống nô lệ thấp hèn quần áo tả tơi, cả đời không cách nào hóa thú, chỉ có thể mặc người ta sai sử…
Lộ Đạt bỗng nhiên khẽ cười gằn, vừa cười vừa khóc, như thể điên cuồng – đi đến bước này, chẳng lẽ không phải do hắn tự mình chuốc lấy sao Thứ trộm được quả nhiên danh bất chính ngôn bất thuận… Chuyện đến bây giờ, hắn đã là đốc kỵ, nhưng dõi mắt trông khắp Đông Hải hai mươi thành, có ai thèm để mắt
Thanh Lương biết đầu đuôi sự tình, bởi vậy sau khi Hoa Nghi đi, liền hết sức sầu lo ngồi ngay cửa lều của Lộ Đạt, mãi đến lúc hoàng hôn sắp buông, chân Thanh Lương đã tê rần vì ngồi xổm, Lộ Đạt mới lộ diện.
Thanh Lương vội vàng tập tễnh đứng dậy, lo lắng nhìn hắn, trong mắt Lộ Đạt toàn là tơ máu, nét mặt lại bình tĩnh một cách quỷ dị, tựa như biển cả ấp ủ gió lốc vậy.
Thanh Lương mở miệng: “Lộ…”
Lộ Đạt đưa tay ngắt lời hắn, nhìn chằm chằm mặt đất mà nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, ta đều hiểu cả.”
Thanh Lương ngẩn ra, chỉ nghe Lộ Đạt nói tiếp: “Ta biết rồi, nữ nhân kia lừa ta, lợi dụng ta, ả hiện giờ… hiện giờ đã chết rồi sao”
Thanh Lương lặng lẽ gật đầu, giây lát sau lại bổ sung: “Cô ta… Ôi, ngươi không cần thương tâm vì loại người này, cô ta là bị thành chủ bắt… Ôi, ai cũng có lúc phạm sai lầm, vả lại người này rất giảo hoạt, vương và thành chủ đều không có ý trách tội ngươi.”
Lộ Đạt thoáng nở nụ cười cổ quái.
Thanh Lương thấy bộ dáng của Lộ Đạt, vò đầu bứt tai không biết nói gì cho phải.
Lộ Đạt lại thu liễm biểu cảm, bước đến vỗ vai hắn, thấp giọng cảm thán: “Huynh đệ tốt, đa tạ ngươi.”
Nói xong quay người bỏ đi, Thanh Lương một lúc lâu chưa kịp phản ứng, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Sau đó, Lộ Đạt phảng phất khôi phục bình thường, trông như không hề có chỗ nào đặc biệt, thậm chí Thanh Lương còn thấy hắn cười, song Thanh Lương luôn cảm thấy trong lòng bất an, mà không biết là vì sao.
Đêm cùng ngày, Thanh Lương ôm sự lo ngại nặng nề như vậy mà đi ngủ, nhắm mắt liền gặp ác mộng liên tục.
Đến nửa đêm, Thanh Lương bỗng giật mình ngồi bật dậy, tim đập như sấm.
Không đúng – chẳng biết vì sao mà Thanh Lương chợt nghĩ đến – khẳng định có điều gì đó không đúng, Lộ Đạt xưa nay toàn mắng hắn là phế vật nọ phế vật kia, tâm tình tốt cũng chẳng qua gọi tên một tiếng, có bao giờ nói ba chữ “huynh đệ tốt” đâu
Thanh Lương sấp ngửa chạy ra khỏi lều, lao đến chỗ Lộ Đạt như trúng ma chướng vậy.
Cửa lều của Lộ Đạt hờ khép, bên trong không một bóng người.