Trường An chọn một thời cơ xấu nhất, cả y và kẻ điên đều biết.
Lúc này vừa không phải đêm khuya cũng chẳng phải vắng người, năm sáu thú nhân – bao quát Lộ Đạt, tất cả đều tụ trong chủ trướng của Kinh Sở mà nghị sự, ở cửa chí ít bốn năm thị vệ trông coi, đừng nói giết người, chỉ sợ ngay cả tiếp cận chủ trướng cũng không dễ.
Nhưng kẻ điên chính là kẻ điên, mắt hắn thoáng cái sáng lên với vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, cơ hồ theo sát Trường An nhảy ra ngoài, trong mắt hắn thì đơn thương độc mã xông vào chủ trướng quân địch tả xung hữu đột mười bước giết một người không ai ngăn nổi, quả thực là quá lợi hại, người cầm đao chẳng phải nên không hề cố kỵ, sức mạnh vô địch như vậy sao
Nội liễm chính là đám quý tộc ngu ngốc co đầu rụt cổ dùng kiếm trong bộ lạc đó, đao nếu không càn rỡ, thì còn có thể gọi là đao sao
… Hiển nhiên, mông hắn không biết lại ngồi chung hàng ghế với ai nữa rồi.
Ban đầu mấy thị vệ hoàn toàn chưa kịp phản ứng, bị Trường An đánh ngã bốn kẻ liền, doanh địa trật tự rõ ràng của Kinh Sở mới xôn xao lên, vô số người tuần tra và thủ vệ kêu la chạy tới bên này, một loạt người mặc loại trọng giáp kỳ quái vốn ngồi dưới đất bên ngoài doanh địa thoáng chốc rào rào đứng dậy hết, giống như tự dưng dựng lên một bức tường sắt, trong đêm đen phản xạ ánh trăng lạnh lẽo, dõi mắt trông qua tựa như vẩy cá li ti nổi lên dưới nước vậy.
Một loạt thị vệ chặn cửa chủ trướng, một người một thú đứng xen nhau, thú đều có răng nanh, người đều có lợi khí.
Trường An chưa kịp qua thì họ đã bổ đến trước, một cự thú xung trận làm đầu từ trên cắn xuống tay trái của Trường An, một người phối hợp ăn ý với hắn, trọng kiếm lia ngang hông Trường An từ trái sang phải.
Cả người y dường như đều bị bao trùm trong phạm vi công kích, ngoại trừ chật vật lùi về, bị bọn thị vệ phía sau bọc đánh tới loạn đao chém chết thì không có đường lui khác.
Trường An khoát tay nhét cả thanh đoản đao không chuôi vào miệng cự thú, đối phương thậm chí còn chưa kịp ngậm miệng thì thình lình cúi người kéo tay xuống, nó mắc ngay giữa hai chiếc răng nanh to trên cằm cự thú, đoản đao như thổi đứt tóc đâm thẳng vào đầu cự thú, y coi đây là điểm tựa để hạ đất, trọng kiếm sượt da đầu y đâm vào đầu cự thú, ầm một tiếng máu thịt tung tóe.
Kẻ điên cười ầm lên khen: “Hay!”
Mà Kinh Sở đã ra khỏi chủ trướng.
Trong sân hỗn loạn, Uyên Tùng nắm vai hắn muốn đẩy vào lều, nói: “Đao thuật của người này xuất quỷ nhập thần, thủ lĩnh mau vào đi, đừng tới gần!”
Kinh Sở đè cổ tay hắn, bỏ bàn tay hắn khỏi vai mình, nhìn chằm chằm Trường An một hồi rồi thấp giọng nói như độc thoại: “Đó chính là Hải Châu thành chủ Hắn quả nhiên không chết.”
Hắn hỏi câu này quá thừa, á thú khiếp nhược trên đời hàng trăm ngàn, mấy ai có thể uy phong lợi hại như vậy
Mắt Kinh Sở cũng sáng lên theo, qua một lúc lâu mới nói: “Người như vậy… Ta chỉ hận gặp muộn.”
Uyên Tùng vội nói: “Thủ lĩnh!”
Kinh Sở không để ý tới hắn, ngược lại nghiêng người chuyển hướng sang Lộ Đạt đang đứng ngay cửa chủ trướng như hồn bay phách tán, khẽ nhíu mày mà lắc đầu nói: “Mắt cá quả nhiên không thể vơ đũa cả nắm với minh châu, tứ đệ của ta từ nhỏ vận khí đã tốt, thật đáng ghen tị.”
Hắn dường như hơi ưu thương mà nhíu mày, hỏi Uyên Tùng: “Vì sao Chỉ bởi vì tay hắn hơn hai đường màu trắng so với ta, thì hắn thật sự có thể giống như những kẻ ngu dốt đó nói, là thiên mệnh sở quy sao”
Uyên Tùng: “Thủ lĩnh!”
Kinh Sở khoát tay, lúc này Lộ Đạt lại bỗng nhiên quay đầu trợn mắt nhìn hắn, giọng run run: “Ngươi.. Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!”
Uyên Tùng gầm nhẹ một tiếng, giơ vuốt thú che trước mặt Kinh Sở.
Nhưng Kinh Sở không hề hoang mang nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Đạt, hạ giọng hỏi ngược lại: “Đốc kỵ của ta ơi, ngươi hãy đặt tay lên ngực mà nói, rốt cuộc là ta lừa ngươi, hay ngươi tự mình lừa mình”
Môi Lộ Đạt run lên.
Kinh Sở lại nở nụ cười nói tiếp: “Trước mắt vừa hạ trại, chính là thời điểm mọi người cảnh giác vạn phần tuần tra nghiêm ngặt, nếu hắn muốn giết ta thì tội gì chọn thời cơ tệ thế này Đốc kỵ, sư phụ ngươi đại khái sắp bị ngươi làm tức chết rồi.”
Mặt Lộ Đạt đã trắng bệch như giấy.
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nhún người bổ đến Kinh Sở.
Kinh Sở nở nụ cười lạnh băng, không chút hoang mang quay người đưa lưng về phía hắn, giao cho Uyên Tùng, dường như căn bản chẳng để mắt đến người này.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, không phải động đất, mà dường như là chấn động do vô số người cấp tốc chạy đến bên này tạo thành.
Kinh Sở biến sắc, ngẩng phắt đầu, nơi đỉnh núi bóng người lúc nhúc, đang thần tốc lao xuống đây.
Hoa Nghi!
Lại bị đuổi kịp ở nơi này, ánh mắt Kinh Sở chớp động – hắn đích xác hơi xem nhẹ đội ngũ thân kinh bách chiến của tiểu đệ đệ kia!
Không… Kinh Sở dời tầm mắt qua bên rìa sơn cốc, trông đám người mặc trọng giáp kia – chỉ sợ không phải đối phương đến nhanh, mà là mình đi chậm, quả nhiên có lợi tất có hại, những người này trên tay hắn sức mạnh vô địch đao thương bất nhập, lại làm chậm tốc độ hành quân.
Đại địch trước mặt, Kinh Sở chỉ sửng sốt nháy mắt rồi lập tức thoải mái, thậm chí nở nụ cười quỷ dị. Vào quan thì thế nào Ngoài quan thì thế nào Bị chặn ở đây lại thế nào
Với quân đội mỏi mệt mà kẻ nhu nhược Hoa Nghi này dẫn dắt, còn có thể giở trò gì
Trong xương cốt hắn tràn ngập lệ khí, chiến ý như hỏa hoa bập bùng, tùy tiện đốt là có thể cháy lên biển lửa ngập trời.
Giờ phút sống còn Kinh Sở đột nhiên quát ngắn một tiếng, chỉ Trường An nói: “Bắt hắn!”
Trường An từ trên người một thú nhân bị y đâm chết nhảy vọt lên, giẫm một chân trên cổ một kẻ, giậm mạnh xuống, “rắc” một tiếng đạp gãy cái cổ cứng rắn của thú nhân nọ, vừa vặn nghe thấy câu kia của Kinh Sở.
“Bắt ta” Y cười khẩy, đoản đao xoay một vòng trên cổ tay, leng keng một hồi, bắn văng bảy tám binh khí lao đến, có thể khiến người ta hoa mắt, y lại nhanh mà không loạn, chỉ thấy đoản đao kia lăn qua lật lại trong tay hệt như sống, chưa hề làm trầy da y, Trường An khẽ quát một tiếng đại khai đại hợp bổ đầu một thú nhân thị vệ, mở miệng nói, “Ngươi cũng phải có mạng mà bắt!”
Kinh Sở nghe vậy cười to ba tiếng: “Được, vốn nên như thế, ta sống đến bây giờ, có thể có đối thủ như vậy, quả không uổng đời này!”
Trong đầu Lộ Đạt vang ầm ầm, hắn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cảm giác được ánh mắt Trường An nhìn mình – nó lạnh băng như ánh mắt khi đối mặt với địch nhân mà hắn từng nhìn thấy vô số lần khi đi theo Trường An.
Người nọ không thích nói, cũng không thích cười, thậm chí đôi khi có thể nói là tính tình nóng nảy, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại luôn trong veo mà ôn hòa, dù có khi không kiên nhẫn, cũng tận lực nhẫn nhịn không trút vào hắn, thế nhưng… Lộ Đạt trong tích tắc như bị hắt nước lạnh, một ý nghĩ bỗng nhiên trỗi lên, Trường An… sư phụ hắn không cần hắn nữa, đây là… muốn hắn chết.
Lộ Đạt đẩy thú nhân bên cạnh ra, không hề quay đầu chạy sang bên kia.
Đúng lúc này, một thú nhân vốn ẩn nấp trong đám thị vệ ánh mắt đờ đẫn đột nhiên lao tới, một tay biến thành vuốt thú, giơ thẳng đến hậu tâm Lộ Đạt.
Lộ Đạt vội vàng lăn tròn dưới đất để tránh né, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo đè cổ.
Hắn nghe thấy tiếng một nam nhân thở dài, hắn ngẩng đầu lên.
Trong bóng đêm, hắn nhìn thấy đôi mắt của Trường An, mi mắt người nọ buông xuống, lông mi dày, phác họa ra đôi mắt xinh đẹp, ăn gió nằm sương, thương bệnh mấy ngày liền, vốn nên tiều tụy mệt mỏi, Lộ Đạt lại chỉ cảm thấy đối phương hình như hơi gầy đi, sắc mặt nhợt nhạt hơn, còn lại thì không hề có gì thay đổi.
Chỉ có đôi mắt ấy, đôi mắt đen sẫm nhìn mình chằm chằm, ý nghĩa trong ánh mắt khiến Lộ Đạt thoáng chốc hoang mang.
Lộ Đạt mới biết, hắn chưa bao giờ hiểu suy nghĩ của Trường An, ngay cả mình đang nghĩ gì hắn cũng không rõ, hắn giống như một con sâu dưới bụi đất, thấp kém nhỏ bé, đáng thương đáng hận.
Khoảnh khắc ấy dường như rất dài, khiến hắn suy trước nghĩ sau, trong đầu như là lướt qua rất nhiều chuyện, nhưng mà lại rất ngắn – Trường An xuống tay luôn luôn lưu loát, một chiêu đắc thủ, tuyệt không trì hoãn.
Bàn tay ấy không hề dừng lại, cứa qua cổ Lộ Đạt, sau đó Lộ Đạt cảm thấy hơi đau… Thật sự chỉ hơi đau một tẹo thôi, hắn cứ nhìn Trường An, liều mạng đứng thẳng, lại không tự chủ được loạng choạng lùi vài bước, rồi sau đó khí lực toàn thân dường như trôi đi hết, hắn không đứng vững, chỉ có thể mặc mình ngã xuống, tầm mắt tối dần.
Tất cả phẫn nộ trong lòng hắn đều hóa thành một loại bi thương không nói nên lời, đột nhiên tràn ngập lòng, dày đặc không sao tan ra nổi, phảng phất là thứ chân thật duy nhất trong cuộc đời hắn.
– Không cam lòng như vậy, thống khổ như vậy.
Trường An một chiêu đắc thủ, trong lòng đột nhiên khó chịu như rỗng mất một khoảng, vị đắng chưa bao giờ từng có xuôi theo họng muốn xuống, y lại ngậm trong miệng không hề nuốt vào – giờ không phải lúc để thương xuân bi thu.
Ngay sau đó y cúi người, đột nhiên lao ra trước, tránh thoát một luồng kình phong phía sau, Trường An giơ đao lên chặn theo bản năng, đập đến trong bóng đêm lại là một thanh đại khảm đao dài hai thước rưỡi, cầm đao chính là một người mặc trọng giáp, chỉ lộ ra đôi mắt, từ trên áp xuống, lực vạn quân thật sự, bên tai vang lên một tiếng, Trường An liền biết phải hỏng rồi.
Lúc này không biết là ai từ đằng sau người sắt to lớn kia lăn qua đập thẳng vào hắn, keng một tiếng xô lệch thanh đao, Trường An nhanh chóng thừa cơ triệt về rồi trông qua, nhưng người đột nhiên chui ra cứu y một lần không thấy đâu nữa, người của Hoa Nghi từ trên sườn núi cao lao xuống, người của Kinh Sở toàn bộ tập trung chiến đấu, y bên này còn có một kẻ điên như cây gậy chọc cứt… Tiếng người, thú gầm, tiếng ầm ĩ, tiếng bước chân, thanh âm binh khí va nhau… quả thực hỗn loạn.
Mà đoản đao trong tay y đã gãy làm đôi.
Trước khi hạ lệnh xuống núi kỳ thật Hoa Nghi đã nhìn thấy sự rối loạn dưới chân núi – ban đầu y cũng muốn mai phục đến tối rồi giết đối phương không kịp trở tay chứ không hề định cứ thế nghênh ngang lao xuống, ai ngờ vừa tính toán ra tra xét tình huống một chút, từ xa xa liền nhìn thấy hỗn chiến bên cạnh chủ trướng.
Phản ứng đầu tiên của Hoa Nghi chính là Trường An, tức khắc “thời cơ” gì cũng quên hết, vung tay kêu người lao xuống núi.
Đến đây thì nhóm người đầu tiên từ trên núi lao xuống đã tới bên cạnh doanh địa của Kinh Sở, thú nhân và thú nhân ngoài cùng chém giết nhau, nhất thời khó lòng phân rõ, những tên ánh mắt đờ đẫn đó giống như không biết đau cũng chẳng biết sợ chết, chỉ lao về phía trước, là cách đánh liều mạng, mà tầng sau là người mặc trọng giáp, chắn ngay đó như một ngọn núi nhỏ, tựa như vách sắt thành đồng vậy.
Kinh Sở cưỡi trên lưng một thú nhân hóa thú, quấn chiếc khăn không biết làm từ đuôi động vật nào, đám lông vừa mềm vừa dày dài bằng một bàn tay đỡ cằm hắn, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, tự dưng lại thêm vài phần quý khí – thú nhân vô luận thế nào cũng sẽ không có loại khí chất kỳ dị này, họ luôn có vẻ cường tráng mà thô lỗ, cho dù mặc quần áo danh quý hơn thì ngũ quan góc cạnh và hình thể nở nang cũng luôn bán đứng họ.
Uyên Tùng rảo bước đến gần, nhìn Lộ Đạt dẫn đường ở đằng xa một cái, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Thủ lĩnh, hắn có đáng tin”
Kinh Sở cười khe khẽ, nhướng mí mắt nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi nói sao”
Uyên Tùng nhíu mày, trên mặt hình như thoáng qua vẻ khinh thường, giây lát sau nói: “Người này đã hai mặt mà còn có thể khổ đại cừu thâm như vậy, thật khiến người ta bội phục – làm sao thủ lĩnh biết hắn đối với Hải Châu thành chủ… có ý đó”
Kinh Sở nghe vậy cười trầm trầm, mấy huynh đệ bọn họ tướng mạo đều không tồi, lại lấy Kinh Sở làm nhất, khi hắn cười đôi mắt đen sẫm kia hơi cong lên, giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, tuấn tú đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Uyên Tùng không nhịn được thầm nghĩ, hắn tuấn tú và thông minh đến thế… Năm đó đám nhi tử của lão thủ lĩnh có ai so được với hắn Chẳng lẽ sinh ra làm á thú là lỗi của hắn sao Khó trách hắn oán hận và không cam lòng nhiều như thế.
Chỉ nghe Kinh Sở nói: “Ta thèm quan tâm hắn có ý đó hay không, dù hắn không có, ta cũng có thể làm cho hắn có – đám thú nhân các ngươi không phải đều là như vậy sao Nhát gan như thú, lại tham lam như người, khuất phục cường giả, sùng bái cường giả, dựa vào cường giả, rồi lại oán hận cường giả, đối với tiểu tử đó mà nói, thành chủ chẳng phải chính là một cường giả không thể vượt qua Huống chi ta nghe nói vị thành chủ kia còn là một mỹ nhân, con người… nào có ai không tham sắc tướng”
Uyên Tùng khi nghe thấy hai chữ “sắc tướng”, vô thức tránh né sóng mắt của Kinh Sở, chần chừ một chút, hiếm khi ngập ngừng nói: “Thời gian… bị mê hoặc, tham cầu sắc tướng luôn có hạn, không giống như tình cảm sinh ra từ trong lòng…”
Kinh Sở cười nhạo nói: “Ngươi thích một người, chẳng lẽ mỗi ngày nhìn hắn là cao hứng, không hề muốn cởi quần làm chuyện đó với hắn Chẳng lẽ không phải là muốn thỏa mãn sắc dục của bản thân Cho dù ngươi cảm thấy điều này xấu xa, chỉ quan tâm lòng mình – thế thì ngươi lại thích gì ở đối phương Không ngoài là bởi vì hắn ôn nhu đối đãi ngươi tốt, chăm sóc ngươi chu đáo, hoặc là thứ nào đó trên người hắn mà ngươi không có hấp dẫn ngươi, thỏa mãn một loại ảo tưởng của ngươi. Nói gì mà ‘người trong lòng’, xét đến cùng, người khác không làm được người trong lòng ngươi, người trong lòng ngươi kia chẳng qua là bản thân khoác lớp vỏ khác mà thôi… Lại nói tình yêu trên đời, nào có trường cửu chân thành như cha mẹ yêu con Nhưng vì sao họ không yêu con người khác Cho dù con nhà người khác lanh lợi hơn đáng yêu hơn, trong lòng phụ mẫu chẳng phải đứa huyết mạch tương liên với mình là đặc biệt nhất sao Cho nên, mọi người yêu chẳng qua là huyết mạch của chính họ thôi.”
Những lời này bạc bẽo đến tận xương tủy, khiến Uyên Tùng há hốc mồm, hắn còn chưa kịp thở thì lại nghe Kinh Sở nói: “Ngươi hỏi ta làm sao biết tâm tư của tiểu tử kia đối với thành chủ… Dù hắn không biết thì ta cũng biết. Người này hư vinh lại xốc nổi, chỉ vì cái trước mắt mà sáng nắng chiều mưa, xét đến cùng chẳng qua là cảm thấy mình yếu ớt thấp hèn, hắn nằm mơ cũng muốn biến thành người như thành chủ, thế nhưng người như hắn vĩnh viễn chẳng thể biến thành như vậy, đối phương quá mạnh, lòng thú khiến hắn không dám ghen tị bất kính, vì thế mười năm như một ngày ngước nhìn một bóng lưng, một nửa lòng người kia sinh ra khát vọng bao sâu, ta thấy cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả.”
Uyên Tùng theo trực giác muốn phản bác, nhưng vắt hết óc cũng chẳng nghĩ ra hắn nói không đúng chỗ nào. Kinh Sở nói từng câu, trong đó lại có sự tịch liêu và lạnh băng không nói nên lời, chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy hết thảy đều tẻ nhạt vô vị.
Người như Kinh Sở, hắn sống có thú vị không Hắn không nổi điên chứ
Hoặc là hắn đã nổi điên rồi
Đội ngũ của Kinh Sở tới gần đại quan với tốc độ khiến Trường An kinh ngạc, càng lúc càng gần “nhà”, Trường An cũng không nhịn được mỗi lúc một lo âu hơn, y không tưởng tượng được vì sao đối phương còn rành đường hơn y, thấp thoáng trỗi lên dự cảm xấu. Song đội ngũ của Kinh Sở tầng cấp rõ ràng, vô luận nhìn xa hay nhìn gần đều bền chắc như thép, khiến y không tìm được cơ hội hạ thủ.
Kẻ điên kia vẫn âm hồn bất tán, chỉ là có đôi khi đi theo y, có đôi khi cả ngày không thấy bóng dáng, chẳng biết đã đi làm gì.
Chập tối ngày thứ ba, kẻ điên xách cả một con hươu đến ném ngay trước mặt Trường An, không chút khách khí nói: “Ngươi nướng đi, xem như ta mời ngươi ăn.”
Trường An đang phiền muộn, chẳng buồn ngẩng lên nói: “Cút đi!”
Kẻ điên nghe vậy tức muốn sùi bọt mép, lông mày dựng thẳng, giận dữ trừng mắt nhìn Trường An, đáng tiếc người nọ mông nặng như bàn thạch, chẳng mảy may để ý việc bị hắn trừng. Kẻ điên giơ tay muốn đập y một phát, nhưng giữa chừng lại rụt về – vì cân nhắc đến điều này có thể gây ra một cuộc hỗn chiến hoàn toàn vô nghĩa giữa hai người.
Kẻ điên muốn so đao với Trường An, thỏa thuê đánh một trận, tuy không muốn chết nhưng vô luận ai chém chết ai hắn tốt xấu đều tâm phục khẩu phục, song hắn không muốn đánh kiểu vô nghĩa thế này với Trường An – bởi vì trong tình huống kiểu này hoàn toàn không biểu hiện được rằng hắn lợi hại nhường nào!
Vì thế hắn ngồi xổm xuống đất, khổ não suy tư một lúc, bấy giờ mới dùng tiểu mộc côn chọc đầu gối Trường An, nói: “Ta thật sự đói rồi, ngươi nướng hươu cho ta ăn đi, ta cho ngươi biết một bí mật.”
Trường An bực bội nhìn hắn một cái, chẳng kỳ vọng miệng chó có thể phun ra ngà voi.
Ai ngờ lại nghe kẻ điên kia nói: “Ta biết rõ sơn cốc đằng trước, từ vương thành của các ngươi đến đại doanh của họ, ta đi đi lại lại hơn mười chuyến chỉ vì so đao với ngươi, nên cũng quen bên này như hậu viện nhà mình luôn rồi, ta biết trên núi có một đường nhỏ…”
Trường An ngẩn ra, lập tức nắm cổ áo kẻ điên mà ép hỏi một tràng: “Đường nhỏ nào Đường thủy, đường bộ hay hang của động vật nào Thông đến đâu Có thể tránh khỏi những tên bằng sắt ba tầng trong ba tầng ngoài đó Có thể…”
Kẻ điên im lặng nhét con hươu đến trước mắt Trường An, khụt khịt mũi liếc y không hé răng một tiếng, nhưng chẳng biết có phải là đói hay không, dù rằng vẻ mặt ngạo mạn cũng khiến người ta cảm thấy hắn đang đỏ mắt mong chờ, trông vừa đáng thương vừa đáng ghét.
Trường An tức giận hừ một tiếng đoạt lấy thịt sống, nhanh nhẹn rửa sạch cạo da lóc xương đặt trên lửa, chỉ chốc lát đã nhanh chóng nướng chín nhét vào tay kẻ điên, làm hắn nóng quá phải gào ầm lên.
Trường An: “Nói mau!”
Kẻ điên ấm ức cắn một miếng, oán trách: “Có chỗ còn chưa nướng chín đâu, cắn cũng không nổi…”
Trường An: “Cắn không nổi thì từ từ cắn – ngươi có nói hay không!”
Kẻ điên oán hận xé một miếng thịt nhai qua rồi nuốt luôn, lúc này mới đầy bầu oán khí nói: “Vốn là đường sông, không biết làm sao mà khô mất, để lại một cái rãnh rất sâu, thông được tới chân núi, có một ổ sói làm hang bên trong, sau đó chắc là dọn đến nơi khác rồi, đầu kia thì chẳng biết bị súc sinh gì moi xuyên, để lại cái hang nhỏ một người miễn cưỡng có thể lách qua, đi ra thì vừa vặn là chính giữa đáy cốc nọ… Ôi, ngươi đi đâu đấy Đừng có lôi! Ta còn chưa ăn xong đâu!”
Trường An nhảy lên, dùng lá cây bọc qua loa số thịt còn lại, lập tức xách cổ áo kẻ điên, co giò chạy lên sườn núi.
Chỗ đó quả nhiên như kẻ điên nói, bên trong còn sót lại mùi tanh tưởi của động vật, quả thật là sói, kéo dài vào tận cùng cũng không biết mấy chục mấy trăm trượng, hai người tương đương với xuyên qua từ giữa núi, chỗ chật nhất khiến cả hai không thở nổi, kẻ điên chắc là ăn quá no, bụng phình lên, bị kẹt ở đó không sao qua được, Trường An đạp mạnh mông hắn vài phát, “giẫm” kẻ điên qua khe hở trong tiếng kêu thảm thiết.
Trăm cay nghìn đắng mặt xám mày tro đi ra thì trời đã sắp tối. Đám Kinh Sở hạ trại nghỉ ngơi trong cốc, Trường An cẩn thận nằm rạp xuống cửa động, gạt cỏ hoang mọc kín nơi đó ra một khe hở mà trông bên ngoài.
Chẳng biết có phải do đã xúi quẩy mấy chục năm liền hay không mà bỗng nhiên đổi vận, lần này vận khí đặc biệt tốt, chỗ động khẩu vừa vặn không xa chủ trướng của Kinh Sở, Trường An rất vui mừng, còn chưa kịp lấy làm may mắn thì một người đi qua gần động khẩu, y sợ quá rụt đầu lại, ngừng thở chờ người nọ qua.
Người nọ đi về hướng chủ trướng, Trường An lơ đãng nhìn lướt qua hắn từ khe hở giữa bụi cỏ, vừa nhìn một thoáng lại khiến y hệt như bị sét đánh.
Kẻ điên cảm thấy cả người Trường An rõ ràng thoáng run rẩy, sau đó cơ trên người nháy mắt cứng như đá, liền nghiêng đầu ném cho một ánh mắt nghi vấn.
Trường An dường như không nhận thấy, y nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, cơ hồ muốn nhìn thủng đối phương, đến mức đối phương tựa như cảm giác được điều gì, quay đầu nghi hoặc dò xét đằng sau.
Khuôn mặt hắn bất ngờ đập vào mắt Trường An, khiến vành mắt của y đỏ lên – người này chính là Lộ Đạt.
Vì sao Kinh Sở không hề sợ hãi xông vào quan của bọn họ như vậy Vì sao tốc độ đối phương hành quân nhanh như thế, thậm chí không hề đi vòng vèo
Trường An đột nhiên cúi đầu, phục cả thân thể mình ở động khẩu nhỏ đầy bùn lầy, mùi bùn đất và mùi tanh tưởi của động vật sót lại xộc vào mũi, y nắm chặt tay khiến nửa người đều run rẩy.
Kẻ điên lấy làm kinh hãi, đưa tay đẩy vai y, nhỏ giọng hỏi: “Ôi, ôi ngươi làm sao vậy Sao đột nhiên run như cầy sấy vậy Ôi… Ôi, ngươi làm gì thế!”
Kẻ điên kinh hãi nhìn Trường An đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn tát mình một cái.
Kẻ điên sửng sốt giây lát rồi hỏi: “Mặt ngươi ngứa à”
Trường An không để ý tới hắn, vẫn thấp giọng nói: “Ta thật không ra gì!”
Câu này rất được lòng kẻ điên, hắn nghe vậy lập tức tán thưởng mà gật đầu phụ họa: “Chứ còn gì nữa!”
Trường An lại chẳng có tâm tình đùa với hắn, ngực như bị thứ gì đó chặn kín khiến y ngạt thở, y ra sức dằn ngực, khó kìm nén được tiếng thở dốc dồn dập, kẻ điên lúc này mới cảm thấy bất thường, vặn mặt y qua, phát hiện Trường An tím hết cả môi.
Kẻ điên hoảng sợ, vội buông Trường An ra: “Ngươi… Ngươi không sao chứ Đừng… Đừng có chết nha!”
Đầu óc Trường An trống rỗng, môi bị y cắn bật máu, trong đầu vang ầm ĩ, những mỏi mệt và đau đớn mấy ngày qua tất cả đều không làm y sụp đổ, song giờ khắc này y lại cảm thấy khí lực toàn thân trôi hết như nước chảy.
Trường An không nghĩ thông rằng tại sao Lộ Đạt làm như vậy, là vì nữ nhân kia ư Bởi vì một nữ nhân vốn không quen biết… không hề liên quan, mà hắn phản bội gia đình, bộ lạc cùng thành bang của mình sao
Trường An nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng hiểu nổi, vì thế chỉ có thể cứng nhắc cho ra một kết luận… Đại khái là do mình làm sư phụ không đúng cách.
Chẳng biết bao lâu sau, sự xót xa trong lòng mới chậm rãi giảm bớt, hô hấp cũng từ từ bình ổn, kẻ điên thấy sắc mặt y không còn đáng sợ như vừa rồi, liền bạo gan chọc chọc: “Ôi, ta nói ngươi rốt cuộc có chuyện gì thế”
Ánh mắt Trường An lại không có tiêu cự, trầm mặc một hồi lâu mới chẳng đâu vào đâu mà mở miệng: “Năm đó sư phụ đối đãi ta như con ruột, cả đời ta cũng khó mà báo đáp, ta không bằng một phần vạn người… ta…”
Y không tiếp tục nổi nữa.
Kẻ điên ù ù cạc cạc nhìn y hỏi: “Tên mặt trắng, ngươi nói cái gì thế”
Nét đỏ tươi nơi khóe mắt Trường An lan ra cả vành mắt, nổi bật trên làn da tái nhợt, thoạt nhìn như là trong mắt phải chảy ra máu vậy.
Giây lát sau y thấp giọng nói: “Ta sẽ tự mình đi kết liễu hắn.”
Kẻ điên còn chưa kịp phản ứng đối phương có ý gì, thì Trường An bỗng chui khỏi động khẩu như thể quỷ mị, động tác cực nhẹ, ngay cả cỏ hoang cũng tựa như không bị kinh động, hệt một u hồn băng qua sơn cốc đêm dần khuya, thoáng chốc chẳng còn tung tích.