Edit + Beta: Strangers Ex
Đoàn người theo quản sự vương phủ chậm rãi tiến vào trong vương phủ, tuy cố gắng không muốn để ý đến cảnh vật nơi đây nhưng vẫn có không ít người bị sự tráng lệ rung động, bình sứ ngọc lan, mái ngói thanh hoa, tinh xảo mà hoa lệ, so với sự xa hoa của Nghiêm gia thì có thêm một phần trang nghiêm.
Chúng nhân không dám nhìn chung quanh, đều thập phần thành thật đi theo quản gia vào phủ. Có thể thi đến vòng này đều là thú y có kinh nghiệm phong phú, trước giờ cũng thường xuyên đi xem ngựa bệnh cho những gia đình phú quý. Tuy có bị sự xa hoa của nơi này gây kinh ngạc, cũng sẽ không giống như nông dân chân đất cái gì cũng chưa thấy qua.
Không biết đi bao lâu, chỉ cảm thấy càng lúc càng hoang vắng, một đám người không khỏi nghi hoặc nhưng cũng không ai dám lên tiếng hỏi. Triệu Thanh Hà trong lòng thầm cố giữ bình tĩnh, trước đó đã nghe Nghiêm Hoảng cùng Thường Đình Chiêu nói vị Vương gia này vô cùng cổ quái, tổng cảm thấy cuộc thi này sẽ không đơn giản như vậy, ai cũng đoán không ra người này sẽ bày trò gì đây.
Đang buồn bực, quản sự dẫn đầu rốt cục dừng bước trước cổng đình viện. Trên cửa đình viện có cái khoá lớn, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cảm thấy được phía sau cánh cửa lớn này có dấu huyền cơ, có chút bí ẩn âm trầm. Rõ ràng thời tiết nóng bức, lại cảm giác bỗng nhiên mát mẻ dị thường.
Quản sự cất cao giọng nói: ” Mọi người đang đứng ở đây đều là thú y kiệt xuất của Đại Hữu, biểu hiện của mọi người trong trận thi đầu tiên khiến Vương gia hết sức hài lòng. Vương gia nhà chúng ta đúng lúc vừa có mấy bảo bối bị bệnh, trong lòng rất là ưu sầu. Bây giờ vừa lúc để cho các vị đại phu nhìn một cái, cũng là để khảo nghiệm mọi người, thứ hai là vì Vương gia phân ưu.”
Nói xong, một nữ tử dị tộc ăn mặc có chút kỳ quái xuất hiện trước mặt mọi người, Triệu Thanh Hà cảm thấy nàng giống hương vị con gái Miêu tộc ở kiếp trước. Trang sức bằng bạc khoa trương lấp lánh kết hợp với vải hoa nhuộm thủ công bằng sáp làm cho hắn càng cảm nhận thân thiết cùng quen thuộc. Bà ngoại hắn là người tộc Miêu, trong nhà còn lưu giữ một bộ trang sức bạc tộc Miêu.
Nhưng vào thời điểm này nhìn thấy cô nương dị tộc như vậy, Triệu Thanh Hà có dự cảm xấu trong lòng.
Quả nhiên cô nương kia mở ra cánh cửa, dẫn đoàn thú y đi vào rước lấy tiếng kinh hô liên tiếp. Mà ngay cả Triệu Thanh Hà cũng nhịn không được da đầu run lên, nơi này chính là Ngũ Độc giáo a!
Ngay ở cửa ra vào nhìn thấy một đống rắn treo ở trên cây còn bò tràn lan xuống mặt bàn, còn có nhện cực lớn, bò cạp, cóc, rết… Thậm chí còn nhìn thấy đến mấy con đại mãnh xà đang lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đứng ở cửa, cảnh giác có kẻ xâm nhập lãnh thổ, chỉ cần có chút hành động thì sẽ xông lên công kích.
Đây là sủng vật của Thập Tam Vương gia?! Triệu Thanh Hà nhịn trong lòng mắng CMN, cái này có quá khác loài không hả. Cho dù là ở kiếp trước, nuôi dưỡng những loại này làm sủng vật cũng sẽ bị người khác coi là quái nhân, huống chi ở thế giới này, có ai lấy độc vật đem làm sủng vật không! Hơn nữa rắn ở đây đều là kịch độc, nào là ngân hoàn xà, ngũ bộ xà, rắn hổ mang các loại, con nhện với bọ cạp cũng không phải là đèn hết dầu nha, may mà một đám độc vật như vậy lại ở bên nhau bình an vô sự.
Sớm có thú y nhịn không được liền xông ra ngoài, hỏi vị quản sự kia: ” Những con vật này là sao?”
Quản sự đã dự đoán trước sẽ có người hỏi như thế, vẻ mặt bình tĩnh nói: ” Tất cả đều là sủng vật Vương gia yêu thích nhất, có mấy con rắn mới mang đến không lâu đã bị bệnh, đang muốn tìm đại phu đến xem.”
Nói xong, thiếu nữ dị tộc đem một con ngũ bộ xà đi tới khiến cho người ta không rét mà run. Ngũ bộ xà là loại ngoan độc nhất, người bị nó cắn một ngụm nếu không cứu chữa kịp thời sẽ chết rất nhanh.
” Thứ này phải trị như thế nào đây?” Có người không nhịn được nói.
Đứng ở đây đều là đại phu, ngày thường cũng thường xuyên gặp được rắn, thậm chí còn lấy rắn làm thuốc, cũng từng tìm bắt vài con. Cho nên đa số người đều không sợ hãi quá mức, nhưng cũng khó dám đến gần. Nhưng nếu vị thì nói làm gì, có vài người ở đây từng trị qua gia súc bị rắn cắn, nhưng rắn bị bệnh thì bọn họ trị như thế nào? Bắt rắn lấy nọc độc thì bọn họ còn biết một hai a.
Rắn ở thế giới này đều là hoang dã, cực ít người nuôi dưỡng thành sủng vật càng không có ai nuôi dưỡng rắn để buôn bán, phần lớn đều là trực tiếp bắt rắn hoang dãm, đối với bệnh rắn cũng liền nửa điểm không biết.
Có người không khỏi lắc đầu thở dài, ” Giải độc rắn thì ta còn biết, nhưng bảo ta trị bệnh rắn thì thật sự là không được.”
Quản sự quét mắt nhìn một lượt người, ” Những thú y ở đây không có ai trị được? Rắn cũng là thú, làm sao không trị được?”
Ngữ khí có chút khinh miệt, những đại phu này tuy rằng có chút sinh khí nhưng không dám phản bác. Chỉ có thể nói: ” Chúng ta chỉ biết trị liệu cho ngựa trâu dê súc vật thông thường, đối với rắn quả thật không trị.”
Quản sự lại cất cao giọng: ” Vương gia đã nói, nếu những đại phu này có thể xem bệnh cho những bảo bối của ngài ấy, trực tiếp thămg cấp bác sĩ thú ý, phần thi phía sau không cần tiến hành.”
Lời này rơi xuống, nhất thời thổn thức một mảnh. Bác sĩ thú y khó mà với tới được, hiện giờ toàn bộ Đại Hữu chỉ có bốn vị. Ở Đại Hữu được xưng là bác sĩ thú y là cấp bậc vinh dự cao nhất, không ít người cuối cùng cũng đi trên con đường làm quan, cao nhất cũng từng làm ở Thái Bộc Tự khanh. Đây chính là quan viên đúng nghĩa, cấp bậc tam phẩm. Đối với thú y mà nói, có thể đi đến được địa vị cao như thế vô cùng khó, mà vài người đọc sách thông qua khoa cử mới có khả năng leo đến vị trí này. Nhưng thật ra là ứng với câu nói: Nghề nào cũng có trạng nguyên.
Cơ hội rõ ràng ngay trước mắt, nhưng không có cách nào bắt lấy, trong lòng tư vị khó mà diễn tả được. Những con rắn này chính là con vật Vương gia yêu thích, nếu trị không xong thì cũng không phải là tiền đồ như cẩm mà là một mảnh hắc ám.
Đoàn người nhìn chằm chằm xà bệnh trên người thiếu nữ dị tộc, hận không thể nhìn đến nở hoa nhưng lại không có cách chi. Cái này không phải là bọn họ không am hiểu, kêu bọn họ xông ra đánh chết hết đám rắn này còn được, cứu sống, chỉ có thể thở dài đứng xem. Nếu không nói những con này đều là rắn bệnh, bọn họ căn bản nhìn không ra, đều là toàn thân trơn trượt khiến người khiếp sợ.
Khác với tâm trạng hậm hực của người khác, Triệu Thanh Hà trong lòng mừng rỡ không thôi, cảm giác như trận này là vì hắn mà chuẩn bị. Nếu không phải là Thường Đình Chiêu không quen biết với Thập Tam Vương gia, hắn sẽ cho là Thường Đình Chiêu đưa ra chủ ý này.
Thôn bọn họ nổi danh là căn cứ nuôi dưỡng, mà trang trại nuôi rắn cũng có không ít. Cho nên Triệu Thanh Hà cũng xem qua không ít bệnh rắn, chẳng qua ông ngoại lại không hiểu biết về chuyên môn này cho nên hắn ỷ vào tây dược, chỉ biết một số chứng bệnh dùng trung dược.
Để bảo đảm hơn, Triệu Thanh Hà cũng không sốt ruột lộ ra mà đi đến gần cô gái kia, cẩn thận quan sát con rắn.
Một người nhìn thấy hắn tập trung, nghi hỏi: ” Triệu đại phu có thể xem bệnh rắn?”
Triệu Thanh Hà giật mình, khó hiểu vì sao người này biết hắn là ai. Có điều Triệu Thanh Hà không biết, hắn tham gia trận đầu cuộc thi cầm danh đệ nhất, lại là người nhỏ tuổi nhất nên nhấc lên một trận gợn sóng trong đám thú ý. Vô luận như thế nào cũng không thể tin nổi Triệu Thanh Hà tuổi còn trẻ, lại có thể đè xuống hết kinh nghiệm phong phú của mọi người.
Lời này âm thanh không nhỏ, vốn không ai chú ý đến thiếu niên này, hiện giờ đều sôi nổi đem ánh mắt hướng về hắn. Có người quái âm quái khí nói: ” Môtk chút bệnh nhỏ nhặt sao có thể làm khó Triệu đại phu chúng ta, hắn chỉ cần vừa lên sân khấu là có thể giành được đệ nhất cuộc thi a.”
” Triệu đại phu còn không nhanh lên, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, chớ có sợ xuất đầu, trị được là thành bác sĩ thú ý.”
” Phải a, cũng cho chúng ta mở rộng tầm mắt nha.”
Một đám người ồn ào, trong giọng nói chua loét từ xa đã nghe đến.
Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, hắn trước đó tận lực muốn thi được thành tích cao lại không nghĩ lại bị nhiều người ganh ghét như vậy, hắn bị biến thành thân liễu đu trong gió. Mà chênh lệch này cũng thật lớn, y thuật của những người này cũng không so với hắn kém như vậy a.
Triệu Thanh Hà không biết, trừ bỏ bản thân hắn dựa vào kỹ thuật của mình mà vượt qua thử thách, những đại phu khác lại quá mức chặt chẽ cẩn thận, luôn lo lắng phạm sai lầm sẽ bị trừ điểm, cho nên chỉ chọn những ca bệnh đơn giản còn hao phí phần lớn sức lực đi chẩn đoán bệnh, đã vậy phải châm chước thật lâu mới dám hạ quyết định. Bởi vậy cũng rớt chậm xuống dưới, cũng không thể xem nhiều xem ít.
Mà Triệu Thanh Hà cũng là không quan tâm, không có đem việc trừ điểm mà ghi nhớ, kết quả xem ít nhưng điểm lại rất nhiều.
Triệu Thanh Hà không để ý bọn họ, chính là hướng đến vị thiếu nữ dị tộc kia nói: ” Có thể cho ta nhìn một cái không?”
Thiếu nữ dị tộc gật đầu đưa rắn bệnh cho hắn. Triệu Thanh Hà bình thường quen tay thuần thục đón lấy, kháp xà thất tất [?]. Ngũ bộ xà này có tên khoa học là Naja Naja atra Cantor, độc tính phi thường mạnh.
image
[ Ngũ độc xà – hay còn gọi là bách hoa xà:
Tên khác: Kỳ Xà (Bản Thảo Cương Mục), Kiềm Xà, Khiển Tỷ Xà (Hòa Hán Dược Khảo), Ngũ Bộ Xà, Bách Bộ Xà, Kỳ Bán Xà (Dược Vật Học Đại Tự Điển), Ngân Hoàn Xà, Nhãn Kính Xà (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), Rắn hổ phì, Rắn hổ đất, Rắn hổ mang, Rắn mang bạnh (Dược Liệu Việt Nam).
Tên khoa học: Naja Naja atra Cantor.
Họ khoa học: Elapidae (Rắn Hổ).
Mô tả: Là loài rắn độc dài 0,7m đến 2m khi tức giận thì cất đầu cao, thân phía trên dựng thẳng lên, cổ bạnh ra (vì thế mà có tên là rắn Mang bành hay Mang bạnh) và phun phì phì (miền bắc còn là rắn Hổ phì, rắn phì). Rắn hổ mang không chủ động tấn công người, ban ngày thường lành như đất (miền nam gọi là rắn Hổ đất). Rắn hổ mang non dữ hơn rắn hổ mang trưởng thành. Rắn hổ mang bơi giỏi, nhưng không sống dưới nước. Thường sống trong hang chuột, gò đống, bờ ruộng, tổ mối, bờ đê hoặc dưới gốc cây, trong bụi tre ở vườn tược làng xóm, Rắn hổ mang kiếm ăn ban đêm, thức ăn chính là thú nhỏ như ếch, cóc, thằn lằn, thích nhất là chuột, rắn Hổ mang còn ăn cả nòng nọc và nhái. Màu sắc thay đổi nhưng thường là màu nâu đen sẫm đều một màu. Trên cổ có một điểm to trắng hình mặt trăng, hoặc 2 điểm trắng to như hai mắt kính. ]
” Đã đem răng nọc nó rút?”
Thiếu nữ dị tộc gật đầu, tiếng phổ thông có chút đông cứng: ” Đúng, sợ cắn người.”
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao cũng là Vương gia làm sao có thể để độc vật gần người. Dù sao cũng là động vật hoang dã, không có tư duy con người, nếu ngày nào đó đột nhiên bị cắn một ngụm thì phiền toái lớn.
” Những con rắn khác có phải đều đã rút?”
” Phải!”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Mau chóng đem những con rắn vành môi bị sưng hoặc bị sưng trong khoang miệng, hoặc là khoang miệng có chút dịch nhờn đọng bên trong, đầu nâng ngang, miệng hơi há ra không thể khép kín tất cả mang đi cách ly, không để những con rắn khác ở cùng nhau.”
Thiếu nữ dị tốc ngẩn người, vội vàng nhìn qua quản sự. Quản sự hướng tới nàng gật gật đầu, thiếu nữ dị tộc lập tức bận rộn lên.
Quản sự thấy thế liền hỏi: ” Triệu đại phu biết những con rắn này bệnh gì chăng?”
Triệu Thanh Hà chắp tay: ” Rắn này là do tiêu độc ở răng khiến cho tà bệnh* nhập vào làm cho khoang miệng nhiễm trùng, nếu cứu trị trễ sẽ lây nhiễm cả bầy rắn. Ta có phương thuốc này ngươi tạm thời xem thử, trước dùng nước muối súc miệng vết thương, sau đó dùng đoán băng sa, thanh đại với băng phiến nghiền thành bột bôi vào, khoảng chừng mười ngày có thể khỏi hẳn.”
[tà bệnh: TTH không thể giải thích là do nhiễm khuẩn vì thế dùng từ tà bệnh như lúc trị dịch gà ở những tập đầu ]
Khuôn mặt quản sự không chút thay đổi lúc này rốt cuộc mỉm cười: ” Triệu đại phu quả nhiên cao minh, đúng là bệnh rắn cũng xem được. Triệu đại phu đã có thể nói ra chuẩn xác bệnh trạng này, vậy phương thuốc này chắc chắn có thể trị.”
Các đại phu khác nghe được lời nói của Triệu Thanh Hà liền ảo não không thôi. Bệnh này bọn họ cũng sẽ chẩn a! Nhưng mà mới nãy tự mình nhận sẽ không xem bệnh rắn, cho nên không dám tiến lên cẩn thận xem xét, nếu biết là miệng vết thương bị viêm thì có ai mà không trị được! Thật sự là không công làm cho tiểu tử này chiếm tiện nghi!
Triệu Thanh Hà gật đầu, lại nói: ” Ta thấy bây giờ không phải thực nghiêm trọng, xác nhận có thể trị liệu. Bệnh này truyền nhiễm tính rất mạnh, nếu là đợi sau này phát hiện đã nghiêm trọng thì chỉ có thể giết chết. Còn có, lưu ý nhắc nhở chính là, răng nọc độc rắn rút cũng không đại biểu rắn không có độc, có vài loại rắn độc cho dù nhổ răng nọc nhưng sâu bên trong khoang miệng vẫn có răng phụ, há mồm vẫn có độc. Rắn sau khi nhổ răng nọc vẫn có thể mọc lại, không quá hai tháng sẽ lớn hoàn toàn, vẫn như cũ không an toàn.”
Quản sự giật mình, chắp tay nói: ” Đa tạ Triệu đại phu nhắc nhở.”
Ba ba ba _______
Chúng nhân theo tiếng nhìn lại, vội vàng quỳ thấp xuống, người tới trên thân khoát mãng bào màu tím, không cần giới thiệu cũng biết là nhân vật nào. Triệu Thanh Hà tuy không muốn quỳ cũng phải quỳ xuống, cùng mọi người hành lễ.
Thập Tam Vương gia ngồi ở trên ghế mà quản sự đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới mở miệng: ” Đều đứng lên đi.”
Trong âm thanh lộ ra biếng nhác, nhưng nghe vào trong tai lại lạnh lẽo vô cùng.
” Triệu đại phu quả nhiên không cô phụ danh hiệu đệ nhất, bệnh gì đều có thể trị được.” Thập Tam gia ngữ khí vẫn thản nhiên, giống như tuỳ tính không mang ra ý vị gì.
Triệu Thanh Hà gật đầu hành lễ: ” Vừa vặn là ta có thể trị bệnh thôi.”
Thập Tam Vương gia nở nụ cười, mang theo hương vị khó đoán được, nhìn như miễn cưỡng lại lộ ra khí thế không cho phép ngỗ nghịch, thập phần tôn quý: ” Không cần khiêm tốn, tất cả đại phu ở đây chỉ có một mình ngươi có thể trị, như vậy có thể thấy được khác biệt, vậy bác sĩ thú y này trao tặng cho ngươi, danh chính ngôn thuận.”
Tuy lúc nãy đã biết được, nhưng chúng nhân hiện tại nghe xong vẫn như cũ không phục. Chẳng qua là chứng viêm đơn giản, thế nhưng lại cho tiểu tử lông tóc chưa mọc hết chiếm được cái chức bác sĩ thú y, cái này không phải là trò đùa đâu. Đây quả là đánh vào mặt của bọn họ, bọn họ làm sao có thể phục.
Có người không sợ chết nói: ” Chẳng qua là Triệu đại phu đi trước một bước, bệnh này rất là đơn giản, chúng ta cũng có thể trị.”
Thập Tam Vương gia chọn mi, người vừa lên tiếng không rét mà run, chân đều run run đứng không vững. Thập Tam Vương gia đảo qua một đám người: ” Các ngươi đều cho là như vậy?”
Tất cả mọi người cúi đầu không dám lên tiếng, có một người nghĩ nghĩ lớn mật nói: ” Ta cảm thấy Triệu đại phu tuy là tuổi trẻ đã có được y thuật như vậy, quả thật đảm nhận được bác sĩ thú y.”
Triệu Thanh Hà đưa mắt nhìn lại, là người ngày hôm đó lên tiếng vì hắn. Người này thật đúng là thật tâm ủng hộ hắn làm cho Triệu Thanh Hà trong lòng cảm kích, hướng tới hắn cười cười, Vạn Hoà cũng cười đáp trả.
Thập Tam Vương gia nhìn về phía người nọ, ” Ngươi tên là…?”
” Bỉ nhân Vạn Hoà.”
Thập Tam Vương gia gật đầu, ” Trừ bỏ Vạn Hoà, còn có ai chịu phục?”
Những người khác không lên tiếng rõ rành không phục, thậm chí hướng ánh mắt khinh bỉ đến Vạn Hoà. Thú y không có chút y thuật đều thầm nghĩ tìm mọi cách làm sao có thể bò lên địa vị cao. Đối với người như thế, bọn họ vô cùng khinh thường.
Thập Tam Vương gia nở nụ cười, nhìn về phía Triệu Thanh Hà, ” Có nhiều người như vậy không phục ngươi, chỉ sợ hôm nay tặng cho ngươi chức vị bác sĩ thú y sẽ đưa tới nhiễu loạn, ngươi muốn tính như thế nào đây?”
Triệu Thanh Hà nói: ” Quản sự trước đó có nói, nếu người nào có thể chữa khỏi rắn bệnh có thể lĩnh danh hiệu bác sĩ thú y, còn giữ lời hay không?”
Thập Tam Vương gia chọn mi, hỏi ngược lại: ” Ngươi xem ta là ai?”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Cũng không phải, mới vừa nãy là ta lỗ mãng không viết xuống mà nói thẳng đáp án, làm cho mọi người không thể triển lãm, là do ta hành xử không ổn. Không bằng như vậy, trong viện có một con rắn bị bệnh không giống với con rắn trước, không bằng bây giờ chúng ta lại thi thêm lần nữa, Vương gia, ngài cảm thấy ý này có được không?”
Nguyên bản nghi ngờ, mọi người không khỏi cả người run rẩy, loại bệnh rắn này bọn họ không có quen thuộc, lúc nãy chẳng qua thí chứng nhiễm trùng vết thương thật sự trị rất đơn giản, cho nên mới cảm thấy tự mình cũng trị được, nếu là bệnh khác thì đúng là không dám nói! Mấu chốt hơn nữa, Triệu Thanh Hà chỉ mới đứng trong sân không lâu đã có thể nhìn ra có một con mãng xà bị bệnh, nếu không có kinh nghiệm dày dặn thì làm sao có thể nhanh chóng nhìn ra, điều này làm cho trong lòng họ lại thấy không bằng người.
Triệu Thanh Hà này tuổi còn trẻ, sợ là có bản lĩnh thật sự!
Thập Tam Vương gia cũng nói: ” Nga? Mãng xà của ta là bệnh thật sao, ta sao lại không có nghe nói.”
Các đại phu khác đứng ở đây trừ bỏ Triệu Thanh Hà với Vạn Hoà, trong lòng vừa muốn trút được một ngụm khí thì quản sự đã nói: ” Vương gia, con mãng xà này bệnh kén ăn nên bây giờ bị gầy, trên mặt da đuôi nhăn nhìn là biết. Chúng ta trước đó cứ ngỡ là thời tiết nóng bức nghĩ vì thế rắn ăn uống không được tốt, nghe Triệu đại phu nói như vậy, chỉ sợ đúng là bị bệnh.”
Thập Tam Vương gia nhíu mi, âm thanh trở nên dị thường lạnh liệt, ” Bảo bối của ta ăn không vô thức ăn, vì sao ta không được biết?”
Quản sự vội vàng quỳ xuống, ” Là tiểu nhân đáng chết, cứ tưởng là do không có tinh thần muốn ăn nên không dám quấy rầy Vương gia…”
Thập Tam Vương gia hừ lạnh, ” Lần này còn tha ngươi, nếu có lần sau liền mang ngươi cho rắn ăn.”
” Dạ, phải.” Quản sự liên tục vâng dạ, không ngừng lau mồ hôi trên trán, hoàn toàn không giống thái độ bình tĩnh lúc trước.
Nhưng mà mấy câu đó đem đám thú y sợ tới mức chết khiếp, trước đó còn định chà xát tay một phen đại triển thân thủ, rắn cũng là súc sinh, mặc kệ là người hay súc sinh thì chỉ có bao nhiêu đó bệnh, có gì khó. Cùng lắm thì cược một trận, nếu thắng thì tiền đồ như cẩm, nếu thua cũng không có gì, dù sao cũng không dùng phương thuốc bọn họ, cùng lắm thì bỏ đi chứ không mang đi chữa trị.
Nhưng xem ra tình hình hiện nay, ai còn dám lên! Vài vị đại phu vốn định đi xem chẩn, nhất thời hơn phân nửa ỉu xìu.
Thập Tam Vương gia không biết là chỉ vì mình nói mấy câu làm cho những thú y này hoảng sợ, chỉ nói: ” Liền y lời Triệu đại phu, ai ở đây không phục thì đi xem một cái đi. Chỉ cần có thể chữa khỏi bảo bối của ta thì người đó chính là bác sĩ thú y, không cần biết có bao nhiêu người. Nhưng mà nếu trị không hết…”
Vẻ mặt Thập Tam Vương gia thảnh thơi, nhưng ánh mắt làm cho một phần thú y không dám hướng tới sân tiến lên, cuối cùng dám đi vào bao gồm cả Triệu Thanh Hà thì cũng chỉ có năm sáu đại phu.
Vài vị đại phu cũng đi nhìn đại mãng, nếu không có phần đuôi nhăn khô héo thì không thể nào đoán là do gầy bệnh kén ăn gây ra, rõ ràng vẫn khổng lồ như thế!
Cái này lại khiến cho mấy người lúng túng, không biết phải bắt mạch cho rắn như thế nào? Xem chẩn ra sao? Bọn hoi hoàn toàn không hiểu. Nhìn phía Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà chỉ nhìn nhìn rồi rời khỏi để lại đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng thấp đầu rời đi.
” Như thế nào?”
Triệu Thanh Hà không vội đáp lời, mà thối lui đứng qua một bên.
Một đại phu nuốt nuốt nước miếng, có chút gian nan nói: ” Bệnh kén ăn thể gầy sợ là do tính khí mệt mỏi, cần dùng dược để kiện tỳ ích dạ dày.”
Thập Tam Vương gia phủi phủi y bào của mình, ” Vậy ngươi viết phương tử đi, ta thật ra là tò mò dược trị liệu kiện tỳ ích dạ dày có gì khác với gia súc chăn nuôi khác.”
Người mới vừa lên tiếng nhất thời á khẩu, hắn cũng không biết a! Nếu không giống, ăn vào mà chết thì làm sao bây giờ?!
Người nọ trên trán tất cả đều là mồ hôi, vội vàng nói: ” Này, này tiểu nhân cũng không biết được.”
Thập Tam Vương gia hí mắt, bộ dáng vốn lười biếng hoàn toàn biến mất: ” Đây chính là chữa trị của ngươi? Ngay cả phương tử còn không có được!”
Người nọ vội quỳ xuống, cả người run rẩy quỳ ở trên mặt đất. ” Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng. Thật sự là tiểu nhân chưa từng trị cho rắn, con rắn này lại là bảo bối của Vương gia, tiểu nhân cũng là sợ…”
Ba ______
Thập Tam Vương gia cả giận nói: ” Nếu không phải là bảo bối của ta thì có thể kê đơn lung tung có phải không?”
Người nọ vội vàng lắc đầu, ” Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không có ý này, thỉnh Vương gia minh giám.”
Thập Tam Vương gia hừ lạnh, không nhìn về phía hắn mà hỏi những người khác: ” Các ngươi thì sao? Biết đây là bệnh gì chưa, biết phương tử như thế nào chưa?”
Những đại phu khác sao còn dám lên tiếng, đều cúi đầu hận không thể cho mình biến mất luôn mới tốt. Thập Tam Vương gia vẻ mặt khinh thường, lại nhìn về phía Triệu Thanh Hà: ” Triệu đại phu cũng không biết?”
Triệu Thanh Hà nhìn những người khác đều bỏ mình, lúc này mới bước lên phía trước, chắp tay nói: ” Tại hạ có thể trị.”
Đại phu ở đây đã không còn kinh ngạc, dù sao Triệu Thanh Hà cũng là người đầu tiên phát hiện đại mãng này bị bệnh, nếu không có mười phần nắm chắc làm sao có thể nói ra như vậy. Hiện giờ bọn họ không phục cũng không được, cho dù tiền đồ quan trọng nhưng cũng không dám lấy mạng của mình ra cược. Tuy chỉ là một con đại mãng, nhưng là đại mãng quý nhân có đôi khi còn trân quý hơn so với mạng của bọn họ, nếu làm không tốt thì cả nhà già trẻ đều phải bị liên luỵ.
Thập Tam Vương gia nhàn nhàn nhìn hắn, ” Nhìn bộ dáng này của Triệu đại phu, có nắm chắc mười phần?”
Người kiêu ngạo như thế nào mới dám tự chặt đứt đường lui của mình, Triệu Thanh Hà thản nhiên nói: ” Thứ duy nhất trên thế giới này không có chính là chuyện tuyệt đối, ta có thể trị cũng sẽ trị, nhưng không thể là bảo chứng nhất định có thể trị tốt. Bất quá ta có chín phần nắm chắc, còn phải xem Vương gia có nguyện ý đánh cược hay không?”
Thập Tam Vương gia nở nụ cươi, ” Tìm ngươi chữa bệnh tức là tín nhiệm mà còn phải đánh cược vận khí, về sau ai còn dám tìm ngươi chữa bệnh.”
Triệu Thanh Hà cũng cười nói: ” Nếu bệnh nhân nào cũng ôm tâm tư có thể trị tuyệt đối lại đây, thầy thuốc chúng ta làm sao dám trị. Chúng ta chỉ có thể nói tận lực, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Trị bệnh có tỷ lệ chữa khỏi nhất định, không trị thì chỉ có một đường chết. Người trên thế gian này đều biết bút sinh ý này lời lãi ra sao, cho nên mới sẽ tin tưởng thầy thuốc như chúng ta, nguyện ý không phải là dưới tình huống trăm phần trăm cho chúng ta trị.”
Thập Tam Vương gia vuốt ve con nhện trên tay, ” Cái miệng nói thật lưu loát, bản vương sẽ tin ngươi một lần.”
Triệu Thanh Hà chắp tay, ” Đa tạ Vương gia tín nhiệm, bệnh này kêu là bệnh khô vĩ [ vĩ: đuôi ], quả thật như vị đại phu kia nói là do tính khí nó khó chịu. Phương tử cũng quả thật dùng dược chủ kiện tỳ ích dạ dày, nhưng dùng xuân sa nhân, mộc hương, đảng sâm, bạch thuật, phục linh cùng với cam thảo sắc lấy nước cho uống là được. Mà động vật hoang dã thích ăn món ăn thôn quê, ta biết được là loài ngũ bộ xà này thích ăn thịt lợn rừng, phải có lông mới ăn, không có lông không ăn, không biết có phải là con mãng xà này cũng như vậy, không bằng các ngươi lúc cho ăn thì thử xem.”
Thập Tam Vương gia liền hứng trí: ” Nga? Thế nhưng còn phải có những điều này?”
” Nghe người ta nói, có thể thử xem.” Đây là kinh nghiệm của một hộ nuôi dưỡng rắn độc ở thôn bọn họ, người nọ từng là cao thủ trị rắn độc, sau đổi thành nghề nuôi rắn độc làm giàu, trước khi hắn xuyên đến đây thì người nọ làm được rất náo nhiệt.
Quản sự bừng tỉnh đại ngộ: ” Trách không được trước đó cho nó ăn thịt được làm sạch cũng không thích, lộ vẻ thích ăn con mồi còn sống. Nguyên bản là bọn chúng hoá ra chỉ ăn sống, bây giờ nghĩ lại chỉ sợ là bởi vì không có lông mới nhổ ra.”
Triệu Thanh Hà kỳ thật cũng không hiểu lắm nên cũng không thể nói tiếp. Đối với hắn mà nói thì hắn ít coi bệnh cho rắn, nếu không phải vừa lúc những con rắn này chỉ bị bệnh thông thường, thì hắn cũng không biết trị như thế nào.
” Hiện tại còn có ai dị nghị?” Thập Tam Vương gia tựa phi tựa tiếu quét mắt nhìn đám đại phu mới vừa không phục, nhất thời mọi người cuối đầu không dám nhìn thẳng.
Thập Tam Vương gia cười lạnh: ” Lúc bệnh đã tìm ra thì các ngươi lá gan không nhỏ, đến thời điểm chữa bệnh thì ai cũng túng quẫn. Biết rõ ràng là bệnh trạng nhưng bị ta doạ một tiếng liền lui bước, đảm lượng* như vậy có tư cách tranh bác sĩ thú y? Ở trận thi đầu tiên các ngươi cũng đã không hợp cách, chẳng qua là một người bị đuổi thì tất cả đều lui bước không dám tiến lên phía trước, chỉ có Triệu Thanh Hà có đảm lượng còn muốn nghĩ ra đối sách, khi đó các ngươi đã không bằng hắn!”
[ đảm: trong can đảm, lượng: trong phân lượng -> đảm lượng: vừa can đảm vừa đủ phân lượng ]
Đầu mọi người đều ép xuống thấp, nhất thời sáng tỏ dụng ý của Thập Tam Vương gia. Thái Bộc Tự tuyển thú y không chỉ là vì để chữa bệnh, lại còn vì cộng đồng nghiên cứu khiến cho y học Đại Hữu càng tiến thêm một bước. Mà muốn thăm dò tri thức thì phải có gan làm loạn, nếu cái gì cũng không dám thử thì làm thế nào phát hiện cái mới.
Cái này thì còn có ai dám nghi ngờ, Triệu Thanh Hà vững vàng tiến vào Thái Bộc Tự, được trao tặng chức vị bác sĩ thú y phẩm cấp cửu phẩm.
…
” Triệu ca! Ngươi thế nhưng đã là Bác sĩ thú y!” Hầu ca nhi được tin tức cả người nhảy dựng lên, nhịn không được ồn ào một trận.
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Cũng không phải sao, bản thân ta cũng không tin lại dễ dàng như thế, còn tưởng là phấn đấu ít nhất vài năm đâu.”
Nghiêm Hoảng khoát tay lên vai Triệu Thanh Hà, một bộ dáng anh em tốt, ” Ta đã sớm nói Thanh Hà chúng ta không thành vấn đề, bác sĩ thú y gì chứ quả thực lấy dễ như trở bàn tay, các ngươi còn không tin. Nhìn đi, hiện tại ứng nghiệm nha.”
Chu Lộ khinh bỉ nói:” Ngươi nói qua khi nào, trước đó ngươi có thể khẩn trương bằng chúng ta sao?”
Nghiêm Hoảng trừng lớn mắt, ” Ta sao lại chưa nói qua, ta suốt ngày treo ở trên miệng chẳng qua do các ngươi không nhìn tới lời của ta.”
Thật đúng là trợn mắt nói dối, mọi người đã sớm quen tính tình này của hắn cho nên cũng không tiếp tục dây dưa. Mọi người đều vì Triệu Thanh Hà mà cao hứng, Hầu ca nhi lại vẻ mặt hạnh phúc, ” Lần này lên kinh thật là đến đúng lúc rồi, chúng ta đều vào được Thái Bộc Tự làm đệ tử, Triệu ca còn thành bác sĩ thú y, một người cũng không bị rớt lại nha, thật sự là quá tốt.”
Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí cũng thập phần vui vẻ, tuy nói bây giờ tiến vào Thái Bộc Tự học dễ dàng, nhưng sang năm bọn họ lại không nói dễ như vậy. Chính là quy củ về sau ai cũng chưa biết rõ ràng, Thập Tam Vương gia cho tới bây giờ đều tuỳ tính, nếu sang năm hắn lại nổi hứng thì chỉ sợ quy củ phải thay đổi lần nữa. Hơn nữa địa phương nhỏ của bọn họ lại cách xa kinh thành, tin tức không thông, có khi còn không dám tiến tới kinh thành nữa đâu.
” Vì kỷ niệm thời đại kích động nhân tâm này, chúng ta đi Tuý hồng lâu chúc mừng đi!” Đột nhiên Nghiêm Hoàng cao giọng nói.
Mọi người vừa nghe đều nghe không rõ, thiếu chút nữa đã đáp ứng.
Triệu Thanh Hà thở dài: ” Ngươi còn chưa chết tâm a, cái loại địa phương này chúng ta là không đi.”
Vẻ mặt Nghiêm Hoảng bất mãn, ” Ý tưởng các ngươi sao lại xấu xa như thế, chúng ta tới đó chỉ uống rượu nghe nhạc xem mỹ nhân, không làm chuyện gì khác. Chẳng lẽ các ngươi không hiếu kỳ l*ng vàng son đó có bộ dáng gì? Không muốn nhìn thử hoa hôi khuynh quốc khuynh thành dáng vẻ ra sao? Không nghĩ nhìn một cái…”
Chu Lộ vội vành đánh gãy, ” Đình chỉ, loại địa phương này chúng ta tiêu thụ không nổi.”
Nghiêm Hoảng reo lên: ” Ta mời khách a, có ta ở đây các ngươi còn sợ không có tiền?”
Dù nói như vậy nhưng mấy người cũng không đồng ý, thậm chí trực tiếp tránh hắn qua một bên thảo chúc mừng đêm nay phải làm như thế nào. Triệu Thanh Hà trù nghệ không có trở ngại, nhưng hôm nay vì hắn chúc mừng thì sao có thể cho hắn xuống bếp. Trước đó còn nghĩ mời đầu bếp nấu cơm cho bọn họ nhưng chưa tìm được ai thích hợp, hiện tại chỉ có thể ra ngoài ăn.
Bên ngoài cái gì cũng quý, trên đỉnh đầu bọn họ lại không có bao nhiêu, thật đúng là phải kiềm chế một chút a.
Nghiêm Hoảng thấy vậy liền nóng nảy, ” Các ngươi tại sao có thể như vậy.”
” Ngươi tại sao có thể như vậy!” Mọi người đồng thanh đáp.
Nhân sĩ duy nhất kết hôn ở đây vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: ” Nếu ngươi đối với chuyện đó có hưng trí vậy, không bằng ta tìm vài cuốn sách cho ngươi xem?”
Nghiêm Hoảng lập tức đỏ mặt: ” Ta, ta khi nào có hưng trí đối với loại chuyện này?”
Chu Lộ mới không tin hắn, bày ra bộ dáng người từng trải: ” Có phải buổi tối ngươi nằm mộng rồi buổi sáng thức dậy phát hiện quần ướt đi?”
Nghiêm Hoảng hoàn toàn nói không ra lời, đầu bốc khói trắng, mà ngay cả Nguỵ Viễn Chí mặt cũng đỏ theo, chỉ có Hầu ca nhi vẻ mặt ngu ngơ không hiểu.
Chu Lộ thoải mái: ” Cái này có gì e lệ, là nam nhân đều phải trải qua chuyện này. Điều này chứng tỏ ngươi đã trưởng thành, có thể cưới vợ sinh con trở thành nam nhân chân chính.”
Nghiêm Hoảng nghẹn nửa ngày, mới nói: ” Có phải trước khi thành hôn, vì kia cái gì, cho nên còn phải cái gì kia?”
Chu Lộ nghe được mạc danh kỳ diệu, ” Cái gì kia cái gì phải kia cái gì?”
Nghiêm Hoảng mặt nghiêm đỏ lên, thanh âm vo ve như ruồi, ” Trước khi ngươi cưới vợ thì cái gì cũng không hiểu, trong nhà có huynh đệ có phải hay không, có phải hay không…”
Chu Lộ nhất thời hiểu được, cười nói: ” Trước lúc thành hôn đều sẽ đưa cho một cuốn sách, nhìn vào cái gì cũng sẽ hiểu, sẽ không biết làm sao để hành sự. Tiểu tử ngươi có phải là sợ lần đầu tiên sẽ doạ người đi, ha ha ha. Này có gì sợ, là nam nhân đến thời điểm đó sẽ biết phải làm cái gì, ngươi sắp thành thân sao?”
Điều này Hầu ca nhi cũng hiểu được, muốn theo Nguỵ Viễn Chí muốn trốn một bên góc tường. Đều là chưa thành hôn, ngày thường cũng không nói mấy chuyện thô tục này noi với người khác, hiện giờ mới nghe lần đầu làm cho xấu hổ đến mức không biết phải làm sao cho phải.
Nghiêm Hoảng chớp mắt: ” Chỉ vậy?”
Chu Lộ nở nụ cười, ” Nếu không còn có cái gì?”
” Ngươi không có huynh đệ sao, cái gì kia?” Nghiêm Hoảng ấp úng nửa ngày nói không ra lời, khiến cho Chu Lộ nghe đến mơ hồ.
Chu Lộ vò vò đầu, ” Là cái gì a? Ta phía trên không có huynh đệ, chỉ có tỷ tỷ, phía dưới cũng không có đệ đệ mà cũng còn nhỏ, không biết có huynh đệ còn có chuyện gì. Dù sao chỉ cần là người gia đình đứng đắn, sẽ không dẫn ngươi đi thanh lâu là được.”
” Không phải, chính là nghĩ cái chuyện đó, còn phải làm cho huynh đệ…”
Nghiêm Hoảng nghẹn đỏ mặt còn muốn nói cái gì, Triệu Thanh Hà từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng chen vào cắt ngang, ” Các ngươi còn muốn chúc mừng cho ta không? Toàn nói chuyện loạn thất bát tao gì không.”
Hầu ca nhi cũng nhảy dựng lên, ” Đúng thế đúng thế, ta tuổi còn nhỏ nha, các ngươi không thể ở đây nói chuyện bậy bạ này.”
Nhất thời Chu Lộ cười ha ha, ” Những lời này thì tính cái gì, ai, các ngươi bây giờ chưa thành thân đều cần phải biết trước, nói cái gì còn che che giấu giấu. Viễn Chí, ngươi cũng sắp thành thân, đừng đến lúc đó cái gì cũng không biết liền phiền phức, ngày hôm sau bị tân nương tử hưu đấy nha.”
Mặt Nguỵ Viễn Chí đỏ bừng, quay qua một bên mặc kệ hắn.
Nghiêm Hoảng không có được đáp án cuối cùng, trong lòng có chút hậm hực. Bất quá không lâu sau liền hồi phục, nói: ” Chúng ta đi đệ nhất lâu chúc mừng đi, không phải lần trước các ngươi đều rất thích sao, chúng ta lần này đổi phòng khác, phong cách khác với lần trước.”
Nguỵ Viễn Chí lắc đầu nói: ” Vẫn là không được, không thể để ngươi lần nào cũng đãi khách.”
Hầu ca nhi cũng gật mạnh đầu: ” Phải a, chúng ta không thể luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
Chu Lộ cũng nói: ” Dù sao ngươi cũng không so đo, chúng ta đi đến mấy tửu quán bình thường vui chơi là được, ngươi ăn cùng, chúng ta cũng vui vẻ. Tuy nói không mời ngươi đến được chổ tốt, nhưng cũng là một chút tâm ý của chúng ta.”
Triệu Thanh Hà thì lại sờ cằm nói: ” Không bằng chúng ta đi khách đ**m mà lúc chúng ta mới đến kinh thành đi? Nói đó giá cả vừa phải mà hương vị đồ ăn cũng tốt.”
Nghiêm Hoảng nghe xong những lời này thì thiếu chút nữa không thể không cảm động khóc chảy nước mắt, mấy người này gia cảnh không được tốt lắm, nhưng chưa bao giờ tham tiền tài của hắn, hắn nghĩ tiền trên người bọn họ muốn tiêu cũng khó, lại vô cùng tôn trọng hắn, không giống mấy người quen biết hắn trước kia. Này chỉ sợ là bằng hữu thực sự trong miệng ca ca đi, suy nghĩ cho ngươi, chứ không phải luôn nghĩ cách chiếm tiện nghi của ngươi.
Nghiêm Hoảng sát nước mắt, khóc thút thít nói: ” Ta thật sự quá cảm động, ngô… Lần này nhất định để ta mời, chờ các ngươi lĩnh tiền công thì mời lại đi, đến lúc đó ta phải đòi hỏi thật nhiều.”
Mấy người bị bộ dáng này của hắn làm dở khóc dở cười, cuối cùng không lay chuyển được mà đi đệ nhất lâu, mỗi người ăn đến bụng căn tròn mới rời đi.
Bọn họ tròn tròn bụng xuống lầu, vừa lúc giáp mặt gặp gỡ một đám người.
Đám người kia ai cũng một thân hoa y cẩm phục, thân bất phàm. Vừa nhìn thấy Nghiêm Hoảng, cả đám đều ngẩn người, một người dắt giọng cổ họng reo lên: ” Yêu, đây không phải là Nghiêm Hoảng sao, ta đã nói hôm nay nhất định sẽ hội ngộ quý nhân, này không phải là thật rồi sao?”
Những người khác đều sôi nổi ý cười, chính là phía sau tươi cười đều làm người cảm nhận được tính kế, xem Nghiêm Hoảng giống như một toàn núi vàng, vẫn là một thằng ngốc nhiều tiền cần phải di chuyển núi vàng.
Nghiêm Hoảng mặt nhăn chu mi lại, vẻ mặt bất mãn.
Đoàn người theo quản sự vương phủ chậm rãi tiến vào trong vương phủ, tuy cố gắng không muốn để ý đến cảnh vật nơi đây nhưng vẫn có không ít người bị sự tráng lệ rung động, bình sứ ngọc lan, mái ngói thanh hoa, tinh xảo mà hoa lệ, so với sự xa hoa của Nghiêm gia thì có thêm một phần trang nghiêm.
Chúng nhân không dám nhìn chung quanh, đều thập phần thành thật đi theo quản gia vào phủ. Có thể thi đến vòng này đều là thú y có kinh nghiệm phong phú, trước giờ cũng thường xuyên đi xem ngựa bệnh cho những gia đình phú quý. Tuy có bị sự xa hoa của nơi này gây kinh ngạc, cũng sẽ không giống như nông dân chân đất cái gì cũng chưa thấy qua.
Không biết đi bao lâu, chỉ cảm thấy càng lúc càng hoang vắng, một đám người không khỏi nghi hoặc nhưng cũng không ai dám lên tiếng hỏi. Triệu Thanh Hà trong lòng thầm cố giữ bình tĩnh, trước đó đã nghe Nghiêm Hoảng cùng Thường Đình Chiêu nói vị Vương gia này vô cùng cổ quái, tổng cảm thấy cuộc thi này sẽ không đơn giản như vậy, ai cũng đoán không ra người này sẽ bày trò gì đây.
Đang buồn bực, quản sự dẫn đầu rốt cục dừng bước trước cổng đình viện. Trên cửa đình viện có cái khoá lớn, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cảm thấy được phía sau cánh cửa lớn này có dấu huyền cơ, có chút bí ẩn âm trầm. Rõ ràng thời tiết nóng bức, lại cảm giác bỗng nhiên mát mẻ dị thường.
Quản sự cất cao giọng nói: ” Mọi người đang đứng ở đây đều là thú y kiệt xuất của Đại Hữu, biểu hiện của mọi người trong trận thi đầu tiên khiến Vương gia hết sức hài lòng. Vương gia nhà chúng ta đúng lúc vừa có mấy bảo bối bị bệnh, trong lòng rất là ưu sầu. Bây giờ vừa lúc để cho các vị đại phu nhìn một cái, cũng là để khảo nghiệm mọi người, thứ hai là vì Vương gia phân ưu.”
Nói xong, một nữ tử dị tộc ăn mặc có chút kỳ quái xuất hiện trước mặt mọi người, Triệu Thanh Hà cảm thấy nàng giống hương vị con gái Miêu tộc ở kiếp trước. Trang sức bằng bạc khoa trương lấp lánh kết hợp với vải hoa nhuộm thủ công bằng sáp làm cho hắn càng cảm nhận thân thiết cùng quen thuộc. Bà ngoại hắn là người tộc Miêu, trong nhà còn lưu giữ một bộ trang sức bạc tộc Miêu.
Nhưng vào thời điểm này nhìn thấy cô nương dị tộc như vậy, Triệu Thanh Hà có dự cảm xấu trong lòng.
Quả nhiên cô nương kia mở ra cánh cửa, dẫn đoàn thú y đi vào rước lấy tiếng kinh hô liên tiếp. Mà ngay cả Triệu Thanh Hà cũng nhịn không được da đầu run lên, nơi này chính là Ngũ Độc giáo a!
Ngay ở cửa ra vào nhìn thấy một đống rắn treo ở trên cây còn bò tràn lan xuống mặt bàn, còn có nhện cực lớn, bò cạp, cóc, rết… Thậm chí còn nhìn thấy đến mấy con đại mãnh xà đang lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người đứng ở cửa, cảnh giác có kẻ xâm nhập lãnh thổ, chỉ cần có chút hành động thì sẽ xông lên công kích.
Đây là sủng vật của Thập Tam Vương gia?! Triệu Thanh Hà nhịn trong lòng mắng CMN, cái này có quá khác loài không hả. Cho dù là ở kiếp trước, nuôi dưỡng những loại này làm sủng vật cũng sẽ bị người khác coi là quái nhân, huống chi ở thế giới này, có ai lấy độc vật đem làm sủng vật không! Hơn nữa rắn ở đây đều là kịch độc, nào là ngân hoàn xà, ngũ bộ xà, rắn hổ mang các loại, con nhện với bọ cạp cũng không phải là đèn hết dầu nha, may mà một đám độc vật như vậy lại ở bên nhau bình an vô sự.
Sớm có thú y nhịn không được liền xông ra ngoài, hỏi vị quản sự kia: ” Những con vật này là sao?”
Quản sự đã dự đoán trước sẽ có người hỏi như thế, vẻ mặt bình tĩnh nói: ” Tất cả đều là sủng vật Vương gia yêu thích nhất, có mấy con rắn mới mang đến không lâu đã bị bệnh, đang muốn tìm đại phu đến xem.”
Nói xong, thiếu nữ dị tộc đem một con ngũ bộ xà đi tới khiến cho người ta không rét mà run. Ngũ bộ xà là loại ngoan độc nhất, người bị nó cắn một ngụm nếu không cứu chữa kịp thời sẽ chết rất nhanh.
” Thứ này phải trị như thế nào đây?” Có người không nhịn được nói.
Đứng ở đây đều là đại phu, ngày thường cũng thường xuyên gặp được rắn, thậm chí còn lấy rắn làm thuốc, cũng từng tìm bắt vài con. Cho nên đa số người đều không sợ hãi quá mức, nhưng cũng khó dám đến gần. Nhưng nếu vị thì nói làm gì, có vài người ở đây từng trị qua gia súc bị rắn cắn, nhưng rắn bị bệnh thì bọn họ trị như thế nào? Bắt rắn lấy nọc độc thì bọn họ còn biết một hai a.
Rắn ở thế giới này đều là hoang dã, cực ít người nuôi dưỡng thành sủng vật càng không có ai nuôi dưỡng rắn để buôn bán, phần lớn đều là trực tiếp bắt rắn hoang dãm, đối với bệnh rắn cũng liền nửa điểm không biết.
Có người không khỏi lắc đầu thở dài, ” Giải độc rắn thì ta còn biết, nhưng bảo ta trị bệnh rắn thì thật sự là không được.”
Quản sự quét mắt nhìn một lượt người, ” Những thú y ở đây không có ai trị được? Rắn cũng là thú, làm sao không trị được?”
Ngữ khí có chút khinh miệt, những đại phu này tuy rằng có chút sinh khí nhưng không dám phản bác. Chỉ có thể nói: ” Chúng ta chỉ biết trị liệu cho ngựa trâu dê súc vật thông thường, đối với rắn quả thật không trị.”
Quản sự lại cất cao giọng: ” Vương gia đã nói, nếu những đại phu này có thể xem bệnh cho những bảo bối của ngài ấy, trực tiếp thămg cấp bác sĩ thú ý, phần thi phía sau không cần tiến hành.”
Lời này rơi xuống, nhất thời thổn thức một mảnh. Bác sĩ thú y khó mà với tới được, hiện giờ toàn bộ Đại Hữu chỉ có bốn vị. Ở Đại Hữu được xưng là bác sĩ thú y là cấp bậc vinh dự cao nhất, không ít người cuối cùng cũng đi trên con đường làm quan, cao nhất cũng từng làm ở Thái Bộc Tự khanh. Đây chính là quan viên đúng nghĩa, cấp bậc tam phẩm. Đối với thú y mà nói, có thể đi đến được địa vị cao như thế vô cùng khó, mà vài người đọc sách thông qua khoa cử mới có khả năng leo đến vị trí này. Nhưng thật ra là ứng với câu nói: Nghề nào cũng có trạng nguyên.
Cơ hội rõ ràng ngay trước mắt, nhưng không có cách nào bắt lấy, trong lòng tư vị khó mà diễn tả được. Những con rắn này chính là con vật Vương gia yêu thích, nếu trị không xong thì cũng không phải là tiền đồ như cẩm mà là một mảnh hắc ám.
Đoàn người nhìn chằm chằm xà bệnh trên người thiếu nữ dị tộc, hận không thể nhìn đến nở hoa nhưng lại không có cách chi. Cái này không phải là bọn họ không am hiểu, kêu bọn họ xông ra đánh chết hết đám rắn này còn được, cứu sống, chỉ có thể thở dài đứng xem. Nếu không nói những con này đều là rắn bệnh, bọn họ căn bản nhìn không ra, đều là toàn thân trơn trượt khiến người khiếp sợ.
Khác với tâm trạng hậm hực của người khác, Triệu Thanh Hà trong lòng mừng rỡ không thôi, cảm giác như trận này là vì hắn mà chuẩn bị. Nếu không phải là Thường Đình Chiêu không quen biết với Thập Tam Vương gia, hắn sẽ cho là Thường Đình Chiêu đưa ra chủ ý này.
Thôn bọn họ nổi danh là căn cứ nuôi dưỡng, mà trang trại nuôi rắn cũng có không ít. Cho nên Triệu Thanh Hà cũng xem qua không ít bệnh rắn, chẳng qua ông ngoại lại không hiểu biết về chuyên môn này cho nên hắn ỷ vào tây dược, chỉ biết một số chứng bệnh dùng trung dược.
Để bảo đảm hơn, Triệu Thanh Hà cũng không sốt ruột lộ ra mà đi đến gần cô gái kia, cẩn thận quan sát con rắn.
Một người nhìn thấy hắn tập trung, nghi hỏi: ” Triệu đại phu có thể xem bệnh rắn?”
Triệu Thanh Hà giật mình, khó hiểu vì sao người này biết hắn là ai. Có điều Triệu Thanh Hà không biết, hắn tham gia trận đầu cuộc thi cầm danh đệ nhất, lại là người nhỏ tuổi nhất nên nhấc lên một trận gợn sóng trong đám thú ý. Vô luận như thế nào cũng không thể tin nổi Triệu Thanh Hà tuổi còn trẻ, lại có thể đè xuống hết kinh nghiệm phong phú của mọi người.
Lời này âm thanh không nhỏ, vốn không ai chú ý đến thiếu niên này, hiện giờ đều sôi nổi đem ánh mắt hướng về hắn. Có người quái âm quái khí nói: ” Môtk chút bệnh nhỏ nhặt sao có thể làm khó Triệu đại phu chúng ta, hắn chỉ cần vừa lên sân khấu là có thể giành được đệ nhất cuộc thi a.”
” Triệu đại phu còn không nhanh lên, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, chớ có sợ xuất đầu, trị được là thành bác sĩ thú ý.”
” Phải a, cũng cho chúng ta mở rộng tầm mắt nha.”
Một đám người ồn ào, trong giọng nói chua loét từ xa đã nghe đến.
Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, hắn trước đó tận lực muốn thi được thành tích cao lại không nghĩ lại bị nhiều người ganh ghét như vậy, hắn bị biến thành thân liễu đu trong gió. Mà chênh lệch này cũng thật lớn, y thuật của những người này cũng không so với hắn kém như vậy a.
Triệu Thanh Hà không biết, trừ bỏ bản thân hắn dựa vào kỹ thuật của mình mà vượt qua thử thách, những đại phu khác lại quá mức chặt chẽ cẩn thận, luôn lo lắng phạm sai lầm sẽ bị trừ điểm, cho nên chỉ chọn những ca bệnh đơn giản còn hao phí phần lớn sức lực đi chẩn đoán bệnh, đã vậy phải châm chước thật lâu mới dám hạ quyết định. Bởi vậy cũng rớt chậm xuống dưới, cũng không thể xem nhiều xem ít.
Mà Triệu Thanh Hà cũng là không quan tâm, không có đem việc trừ điểm mà ghi nhớ, kết quả xem ít nhưng điểm lại rất nhiều.
Triệu Thanh Hà không để ý bọn họ, chính là hướng đến vị thiếu nữ dị tộc kia nói: ” Có thể cho ta nhìn một cái không?”
Thiếu nữ dị tộc gật đầu đưa rắn bệnh cho hắn. Triệu Thanh Hà bình thường quen tay thuần thục đón lấy, kháp xà thất tất [?]. Ngũ bộ xà này có tên khoa học là Naja Naja atra Cantor, độc tính phi thường mạnh.
image
[ Ngũ độc xà – hay còn gọi là bách hoa xà:
Tên khác: Kỳ Xà (Bản Thảo Cương Mục), Kiềm Xà, Khiển Tỷ Xà (Hòa Hán Dược Khảo), Ngũ Bộ Xà, Bách Bộ Xà, Kỳ Bán Xà (Dược Vật Học Đại Tự Điển), Ngân Hoàn Xà, Nhãn Kính Xà (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), Rắn hổ phì, Rắn hổ đất, Rắn hổ mang, Rắn mang bạnh (Dược Liệu Việt Nam).
Tên khoa học: Naja Naja atra Cantor.
Họ khoa học: Elapidae (Rắn Hổ).
Mô tả: Là loài rắn độc dài 0,7m đến 2m khi tức giận thì cất đầu cao, thân phía trên dựng thẳng lên, cổ bạnh ra (vì thế mà có tên là rắn Mang bành hay Mang bạnh) và phun phì phì (miền bắc còn là rắn Hổ phì, rắn phì). Rắn hổ mang không chủ động tấn công người, ban ngày thường lành như đất (miền nam gọi là rắn Hổ đất). Rắn hổ mang non dữ hơn rắn hổ mang trưởng thành. Rắn hổ mang bơi giỏi, nhưng không sống dưới nước. Thường sống trong hang chuột, gò đống, bờ ruộng, tổ mối, bờ đê hoặc dưới gốc cây, trong bụi tre ở vườn tược làng xóm, Rắn hổ mang kiếm ăn ban đêm, thức ăn chính là thú nhỏ như ếch, cóc, thằn lằn, thích nhất là chuột, rắn Hổ mang còn ăn cả nòng nọc và nhái. Màu sắc thay đổi nhưng thường là màu nâu đen sẫm đều một màu. Trên cổ có một điểm to trắng hình mặt trăng, hoặc 2 điểm trắng to như hai mắt kính. ]
” Đã đem răng nọc nó rút?”
Thiếu nữ dị tộc gật đầu, tiếng phổ thông có chút đông cứng: ” Đúng, sợ cắn người.”
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao cũng là Vương gia làm sao có thể để độc vật gần người. Dù sao cũng là động vật hoang dã, không có tư duy con người, nếu ngày nào đó đột nhiên bị cắn một ngụm thì phiền toái lớn.
” Những con rắn khác có phải đều đã rút?”
” Phải!”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Mau chóng đem những con rắn vành môi bị sưng hoặc bị sưng trong khoang miệng, hoặc là khoang miệng có chút dịch nhờn đọng bên trong, đầu nâng ngang, miệng hơi há ra không thể khép kín tất cả mang đi cách ly, không để những con rắn khác ở cùng nhau.”
Thiếu nữ dị tốc ngẩn người, vội vàng nhìn qua quản sự. Quản sự hướng tới nàng gật gật đầu, thiếu nữ dị tộc lập tức bận rộn lên.
Quản sự thấy thế liền hỏi: ” Triệu đại phu biết những con rắn này bệnh gì chăng?”
Triệu Thanh Hà chắp tay: ” Rắn này là do tiêu độc ở răng khiến cho tà bệnh* nhập vào làm cho khoang miệng nhiễm trùng, nếu cứu trị trễ sẽ lây nhiễm cả bầy rắn. Ta có phương thuốc này ngươi tạm thời xem thử, trước dùng nước muối súc miệng vết thương, sau đó dùng đoán băng sa, thanh đại với băng phiến nghiền thành bột bôi vào, khoảng chừng mười ngày có thể khỏi hẳn.”
[tà bệnh: TTH không thể giải thích là do nhiễm khuẩn vì thế dùng từ tà bệnh như lúc trị dịch gà ở những tập đầu ]
Khuôn mặt quản sự không chút thay đổi lúc này rốt cuộc mỉm cười: ” Triệu đại phu quả nhiên cao minh, đúng là bệnh rắn cũng xem được. Triệu đại phu đã có thể nói ra chuẩn xác bệnh trạng này, vậy phương thuốc này chắc chắn có thể trị.”
Các đại phu khác nghe được lời nói của Triệu Thanh Hà liền ảo não không thôi. Bệnh này bọn họ cũng sẽ chẩn a! Nhưng mà mới nãy tự mình nhận sẽ không xem bệnh rắn, cho nên không dám tiến lên cẩn thận xem xét, nếu biết là miệng vết thương bị viêm thì có ai mà không trị được! Thật sự là không công làm cho tiểu tử này chiếm tiện nghi!
Triệu Thanh Hà gật đầu, lại nói: ” Ta thấy bây giờ không phải thực nghiêm trọng, xác nhận có thể trị liệu. Bệnh này truyền nhiễm tính rất mạnh, nếu là đợi sau này phát hiện đã nghiêm trọng thì chỉ có thể giết chết. Còn có, lưu ý nhắc nhở chính là, răng nọc độc rắn rút cũng không đại biểu rắn không có độc, có vài loại rắn độc cho dù nhổ răng nọc nhưng sâu bên trong khoang miệng vẫn có răng phụ, há mồm vẫn có độc. Rắn sau khi nhổ răng nọc vẫn có thể mọc lại, không quá hai tháng sẽ lớn hoàn toàn, vẫn như cũ không an toàn.”
Quản sự giật mình, chắp tay nói: ” Đa tạ Triệu đại phu nhắc nhở.”
Ba ba ba _______
Chúng nhân theo tiếng nhìn lại, vội vàng quỳ thấp xuống, người tới trên thân khoát mãng bào màu tím, không cần giới thiệu cũng biết là nhân vật nào. Triệu Thanh Hà tuy không muốn quỳ cũng phải quỳ xuống, cùng mọi người hành lễ.
Thập Tam Vương gia ngồi ở trên ghế mà quản sự đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới mở miệng: ” Đều đứng lên đi.”
Trong âm thanh lộ ra biếng nhác, nhưng nghe vào trong tai lại lạnh lẽo vô cùng.
” Triệu đại phu quả nhiên không cô phụ danh hiệu đệ nhất, bệnh gì đều có thể trị được.” Thập Tam gia ngữ khí vẫn thản nhiên, giống như tuỳ tính không mang ra ý vị gì.
Triệu Thanh Hà gật đầu hành lễ: ” Vừa vặn là ta có thể trị bệnh thôi.”
Thập Tam Vương gia nở nụ cười, mang theo hương vị khó đoán được, nhìn như miễn cưỡng lại lộ ra khí thế không cho phép ngỗ nghịch, thập phần tôn quý: ” Không cần khiêm tốn, tất cả đại phu ở đây chỉ có một mình ngươi có thể trị, như vậy có thể thấy được khác biệt, vậy bác sĩ thú y này trao tặng cho ngươi, danh chính ngôn thuận.”
Tuy lúc nãy đã biết được, nhưng chúng nhân hiện tại nghe xong vẫn như cũ không phục. Chẳng qua là chứng viêm đơn giản, thế nhưng lại cho tiểu tử lông tóc chưa mọc hết chiếm được cái chức bác sĩ thú y, cái này không phải là trò đùa đâu. Đây quả là đánh vào mặt của bọn họ, bọn họ làm sao có thể phục.
Có người không sợ chết nói: ” Chẳng qua là Triệu đại phu đi trước một bước, bệnh này rất là đơn giản, chúng ta cũng có thể trị.”
Thập Tam Vương gia chọn mi, người vừa lên tiếng không rét mà run, chân đều run run đứng không vững. Thập Tam Vương gia đảo qua một đám người: ” Các ngươi đều cho là như vậy?”
Tất cả mọi người cúi đầu không dám lên tiếng, có một người nghĩ nghĩ lớn mật nói: ” Ta cảm thấy Triệu đại phu tuy là tuổi trẻ đã có được y thuật như vậy, quả thật đảm nhận được bác sĩ thú y.”
Triệu Thanh Hà đưa mắt nhìn lại, là người ngày hôm đó lên tiếng vì hắn. Người này thật đúng là thật tâm ủng hộ hắn làm cho Triệu Thanh Hà trong lòng cảm kích, hướng tới hắn cười cười, Vạn Hoà cũng cười đáp trả.
Thập Tam Vương gia nhìn về phía người nọ, ” Ngươi tên là…?”
” Bỉ nhân Vạn Hoà.”
Thập Tam Vương gia gật đầu, ” Trừ bỏ Vạn Hoà, còn có ai chịu phục?”
Những người khác không lên tiếng rõ rành không phục, thậm chí hướng ánh mắt khinh bỉ đến Vạn Hoà. Thú y không có chút y thuật đều thầm nghĩ tìm mọi cách làm sao có thể bò lên địa vị cao. Đối với người như thế, bọn họ vô cùng khinh thường.
Thập Tam Vương gia nở nụ cười, nhìn về phía Triệu Thanh Hà, ” Có nhiều người như vậy không phục ngươi, chỉ sợ hôm nay tặng cho ngươi chức vị bác sĩ thú y sẽ đưa tới nhiễu loạn, ngươi muốn tính như thế nào đây?”
Triệu Thanh Hà nói: ” Quản sự trước đó có nói, nếu người nào có thể chữa khỏi rắn bệnh có thể lĩnh danh hiệu bác sĩ thú y, còn giữ lời hay không?”
Thập Tam Vương gia chọn mi, hỏi ngược lại: ” Ngươi xem ta là ai?”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Cũng không phải, mới vừa nãy là ta lỗ mãng không viết xuống mà nói thẳng đáp án, làm cho mọi người không thể triển lãm, là do ta hành xử không ổn. Không bằng như vậy, trong viện có một con rắn bị bệnh không giống với con rắn trước, không bằng bây giờ chúng ta lại thi thêm lần nữa, Vương gia, ngài cảm thấy ý này có được không?”
Nguyên bản nghi ngờ, mọi người không khỏi cả người run rẩy, loại bệnh rắn này bọn họ không có quen thuộc, lúc nãy chẳng qua thí chứng nhiễm trùng vết thương thật sự trị rất đơn giản, cho nên mới cảm thấy tự mình cũng trị được, nếu là bệnh khác thì đúng là không dám nói! Mấu chốt hơn nữa, Triệu Thanh Hà chỉ mới đứng trong sân không lâu đã có thể nhìn ra có một con mãng xà bị bệnh, nếu không có kinh nghiệm dày dặn thì làm sao có thể nhanh chóng nhìn ra, điều này làm cho trong lòng họ lại thấy không bằng người.
Triệu Thanh Hà này tuổi còn trẻ, sợ là có bản lĩnh thật sự!
Thập Tam Vương gia cũng nói: ” Nga? Mãng xà của ta là bệnh thật sao, ta sao lại không có nghe nói.”
Các đại phu khác đứng ở đây trừ bỏ Triệu Thanh Hà với Vạn Hoà, trong lòng vừa muốn trút được một ngụm khí thì quản sự đã nói: ” Vương gia, con mãng xà này bệnh kén ăn nên bây giờ bị gầy, trên mặt da đuôi nhăn nhìn là biết. Chúng ta trước đó cứ ngỡ là thời tiết nóng bức nghĩ vì thế rắn ăn uống không được tốt, nghe Triệu đại phu nói như vậy, chỉ sợ đúng là bị bệnh.”
Thập Tam Vương gia nhíu mi, âm thanh trở nên dị thường lạnh liệt, ” Bảo bối của ta ăn không vô thức ăn, vì sao ta không được biết?”
Quản sự vội vàng quỳ xuống, ” Là tiểu nhân đáng chết, cứ tưởng là do không có tinh thần muốn ăn nên không dám quấy rầy Vương gia…”
Thập Tam Vương gia hừ lạnh, ” Lần này còn tha ngươi, nếu có lần sau liền mang ngươi cho rắn ăn.”
” Dạ, phải.” Quản sự liên tục vâng dạ, không ngừng lau mồ hôi trên trán, hoàn toàn không giống thái độ bình tĩnh lúc trước.
Nhưng mà mấy câu đó đem đám thú y sợ tới mức chết khiếp, trước đó còn định chà xát tay một phen đại triển thân thủ, rắn cũng là súc sinh, mặc kệ là người hay súc sinh thì chỉ có bao nhiêu đó bệnh, có gì khó. Cùng lắm thì cược một trận, nếu thắng thì tiền đồ như cẩm, nếu thua cũng không có gì, dù sao cũng không dùng phương thuốc bọn họ, cùng lắm thì bỏ đi chứ không mang đi chữa trị.
Nhưng xem ra tình hình hiện nay, ai còn dám lên! Vài vị đại phu vốn định đi xem chẩn, nhất thời hơn phân nửa ỉu xìu.
Thập Tam Vương gia không biết là chỉ vì mình nói mấy câu làm cho những thú y này hoảng sợ, chỉ nói: ” Liền y lời Triệu đại phu, ai ở đây không phục thì đi xem một cái đi. Chỉ cần có thể chữa khỏi bảo bối của ta thì người đó chính là bác sĩ thú y, không cần biết có bao nhiêu người. Nhưng mà nếu trị không hết…”
Vẻ mặt Thập Tam Vương gia thảnh thơi, nhưng ánh mắt làm cho một phần thú y không dám hướng tới sân tiến lên, cuối cùng dám đi vào bao gồm cả Triệu Thanh Hà thì cũng chỉ có năm sáu đại phu.
Vài vị đại phu cũng đi nhìn đại mãng, nếu không có phần đuôi nhăn khô héo thì không thể nào đoán là do gầy bệnh kén ăn gây ra, rõ ràng vẫn khổng lồ như thế!
Cái này lại khiến cho mấy người lúng túng, không biết phải bắt mạch cho rắn như thế nào? Xem chẩn ra sao? Bọn hoi hoàn toàn không hiểu. Nhìn phía Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà chỉ nhìn nhìn rồi rời khỏi để lại đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng thấp đầu rời đi.
” Như thế nào?”
Triệu Thanh Hà không vội đáp lời, mà thối lui đứng qua một bên.
Một đại phu nuốt nuốt nước miếng, có chút gian nan nói: ” Bệnh kén ăn thể gầy sợ là do tính khí mệt mỏi, cần dùng dược để kiện tỳ ích dạ dày.”
Thập Tam Vương gia phủi phủi y bào của mình, ” Vậy ngươi viết phương tử đi, ta thật ra là tò mò dược trị liệu kiện tỳ ích dạ dày có gì khác với gia súc chăn nuôi khác.”
Người mới vừa lên tiếng nhất thời á khẩu, hắn cũng không biết a! Nếu không giống, ăn vào mà chết thì làm sao bây giờ?!
Người nọ trên trán tất cả đều là mồ hôi, vội vàng nói: ” Này, này tiểu nhân cũng không biết được.”
Thập Tam Vương gia hí mắt, bộ dáng vốn lười biếng hoàn toàn biến mất: ” Đây chính là chữa trị của ngươi? Ngay cả phương tử còn không có được!”
Người nọ vội quỳ xuống, cả người run rẩy quỳ ở trên mặt đất. ” Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng. Thật sự là tiểu nhân chưa từng trị cho rắn, con rắn này lại là bảo bối của Vương gia, tiểu nhân cũng là sợ…”
Ba ______
Thập Tam Vương gia cả giận nói: ” Nếu không phải là bảo bối của ta thì có thể kê đơn lung tung có phải không?”
Người nọ vội vàng lắc đầu, ” Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không có ý này, thỉnh Vương gia minh giám.”
Thập Tam Vương gia hừ lạnh, không nhìn về phía hắn mà hỏi những người khác: ” Các ngươi thì sao? Biết đây là bệnh gì chưa, biết phương tử như thế nào chưa?”
Những đại phu khác sao còn dám lên tiếng, đều cúi đầu hận không thể cho mình biến mất luôn mới tốt. Thập Tam Vương gia vẻ mặt khinh thường, lại nhìn về phía Triệu Thanh Hà: ” Triệu đại phu cũng không biết?”
Triệu Thanh Hà nhìn những người khác đều bỏ mình, lúc này mới bước lên phía trước, chắp tay nói: ” Tại hạ có thể trị.”
Đại phu ở đây đã không còn kinh ngạc, dù sao Triệu Thanh Hà cũng là người đầu tiên phát hiện đại mãng này bị bệnh, nếu không có mười phần nắm chắc làm sao có thể nói ra như vậy. Hiện giờ bọn họ không phục cũng không được, cho dù tiền đồ quan trọng nhưng cũng không dám lấy mạng của mình ra cược. Tuy chỉ là một con đại mãng, nhưng là đại mãng quý nhân có đôi khi còn trân quý hơn so với mạng của bọn họ, nếu làm không tốt thì cả nhà già trẻ đều phải bị liên luỵ.
Thập Tam Vương gia nhàn nhàn nhìn hắn, ” Nhìn bộ dáng này của Triệu đại phu, có nắm chắc mười phần?”
Người kiêu ngạo như thế nào mới dám tự chặt đứt đường lui của mình, Triệu Thanh Hà thản nhiên nói: ” Thứ duy nhất trên thế giới này không có chính là chuyện tuyệt đối, ta có thể trị cũng sẽ trị, nhưng không thể là bảo chứng nhất định có thể trị tốt. Bất quá ta có chín phần nắm chắc, còn phải xem Vương gia có nguyện ý đánh cược hay không?”
Thập Tam Vương gia nở nụ cươi, ” Tìm ngươi chữa bệnh tức là tín nhiệm mà còn phải đánh cược vận khí, về sau ai còn dám tìm ngươi chữa bệnh.”
Triệu Thanh Hà cũng cười nói: ” Nếu bệnh nhân nào cũng ôm tâm tư có thể trị tuyệt đối lại đây, thầy thuốc chúng ta làm sao dám trị. Chúng ta chỉ có thể nói tận lực, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Trị bệnh có tỷ lệ chữa khỏi nhất định, không trị thì chỉ có một đường chết. Người trên thế gian này đều biết bút sinh ý này lời lãi ra sao, cho nên mới sẽ tin tưởng thầy thuốc như chúng ta, nguyện ý không phải là dưới tình huống trăm phần trăm cho chúng ta trị.”
Thập Tam Vương gia vuốt ve con nhện trên tay, ” Cái miệng nói thật lưu loát, bản vương sẽ tin ngươi một lần.”
Triệu Thanh Hà chắp tay, ” Đa tạ Vương gia tín nhiệm, bệnh này kêu là bệnh khô vĩ [ vĩ: đuôi ], quả thật như vị đại phu kia nói là do tính khí nó khó chịu. Phương tử cũng quả thật dùng dược chủ kiện tỳ ích dạ dày, nhưng dùng xuân sa nhân, mộc hương, đảng sâm, bạch thuật, phục linh cùng với cam thảo sắc lấy nước cho uống là được. Mà động vật hoang dã thích ăn món ăn thôn quê, ta biết được là loài ngũ bộ xà này thích ăn thịt lợn rừng, phải có lông mới ăn, không có lông không ăn, không biết có phải là con mãng xà này cũng như vậy, không bằng các ngươi lúc cho ăn thì thử xem.”
Thập Tam Vương gia liền hứng trí: ” Nga? Thế nhưng còn phải có những điều này?”
” Nghe người ta nói, có thể thử xem.” Đây là kinh nghiệm của một hộ nuôi dưỡng rắn độc ở thôn bọn họ, người nọ từng là cao thủ trị rắn độc, sau đổi thành nghề nuôi rắn độc làm giàu, trước khi hắn xuyên đến đây thì người nọ làm được rất náo nhiệt.
Quản sự bừng tỉnh đại ngộ: ” Trách không được trước đó cho nó ăn thịt được làm sạch cũng không thích, lộ vẻ thích ăn con mồi còn sống. Nguyên bản là bọn chúng hoá ra chỉ ăn sống, bây giờ nghĩ lại chỉ sợ là bởi vì không có lông mới nhổ ra.”
Triệu Thanh Hà kỳ thật cũng không hiểu lắm nên cũng không thể nói tiếp. Đối với hắn mà nói thì hắn ít coi bệnh cho rắn, nếu không phải vừa lúc những con rắn này chỉ bị bệnh thông thường, thì hắn cũng không biết trị như thế nào.
” Hiện tại còn có ai dị nghị?” Thập Tam Vương gia tựa phi tựa tiếu quét mắt nhìn đám đại phu mới vừa không phục, nhất thời mọi người cuối đầu không dám nhìn thẳng.
Thập Tam Vương gia cười lạnh: ” Lúc bệnh đã tìm ra thì các ngươi lá gan không nhỏ, đến thời điểm chữa bệnh thì ai cũng túng quẫn. Biết rõ ràng là bệnh trạng nhưng bị ta doạ một tiếng liền lui bước, đảm lượng* như vậy có tư cách tranh bác sĩ thú y? Ở trận thi đầu tiên các ngươi cũng đã không hợp cách, chẳng qua là một người bị đuổi thì tất cả đều lui bước không dám tiến lên phía trước, chỉ có Triệu Thanh Hà có đảm lượng còn muốn nghĩ ra đối sách, khi đó các ngươi đã không bằng hắn!”
[ đảm: trong can đảm, lượng: trong phân lượng -> đảm lượng: vừa can đảm vừa đủ phân lượng ]
Đầu mọi người đều ép xuống thấp, nhất thời sáng tỏ dụng ý của Thập Tam Vương gia. Thái Bộc Tự tuyển thú y không chỉ là vì để chữa bệnh, lại còn vì cộng đồng nghiên cứu khiến cho y học Đại Hữu càng tiến thêm một bước. Mà muốn thăm dò tri thức thì phải có gan làm loạn, nếu cái gì cũng không dám thử thì làm thế nào phát hiện cái mới.
Cái này thì còn có ai dám nghi ngờ, Triệu Thanh Hà vững vàng tiến vào Thái Bộc Tự, được trao tặng chức vị bác sĩ thú y phẩm cấp cửu phẩm.
…
” Triệu ca! Ngươi thế nhưng đã là Bác sĩ thú y!” Hầu ca nhi được tin tức cả người nhảy dựng lên, nhịn không được ồn ào một trận.
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Cũng không phải sao, bản thân ta cũng không tin lại dễ dàng như thế, còn tưởng là phấn đấu ít nhất vài năm đâu.”
Nghiêm Hoảng khoát tay lên vai Triệu Thanh Hà, một bộ dáng anh em tốt, ” Ta đã sớm nói Thanh Hà chúng ta không thành vấn đề, bác sĩ thú y gì chứ quả thực lấy dễ như trở bàn tay, các ngươi còn không tin. Nhìn đi, hiện tại ứng nghiệm nha.”
Chu Lộ khinh bỉ nói:” Ngươi nói qua khi nào, trước đó ngươi có thể khẩn trương bằng chúng ta sao?”
Nghiêm Hoảng trừng lớn mắt, ” Ta sao lại chưa nói qua, ta suốt ngày treo ở trên miệng chẳng qua do các ngươi không nhìn tới lời của ta.”
Thật đúng là trợn mắt nói dối, mọi người đã sớm quen tính tình này của hắn cho nên cũng không tiếp tục dây dưa. Mọi người đều vì Triệu Thanh Hà mà cao hứng, Hầu ca nhi lại vẻ mặt hạnh phúc, ” Lần này lên kinh thật là đến đúng lúc rồi, chúng ta đều vào được Thái Bộc Tự làm đệ tử, Triệu ca còn thành bác sĩ thú y, một người cũng không bị rớt lại nha, thật sự là quá tốt.”
Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí cũng thập phần vui vẻ, tuy nói bây giờ tiến vào Thái Bộc Tự học dễ dàng, nhưng sang năm bọn họ lại không nói dễ như vậy. Chính là quy củ về sau ai cũng chưa biết rõ ràng, Thập Tam Vương gia cho tới bây giờ đều tuỳ tính, nếu sang năm hắn lại nổi hứng thì chỉ sợ quy củ phải thay đổi lần nữa. Hơn nữa địa phương nhỏ của bọn họ lại cách xa kinh thành, tin tức không thông, có khi còn không dám tiến tới kinh thành nữa đâu.
” Vì kỷ niệm thời đại kích động nhân tâm này, chúng ta đi Tuý hồng lâu chúc mừng đi!” Đột nhiên Nghiêm Hoàng cao giọng nói.
Mọi người vừa nghe đều nghe không rõ, thiếu chút nữa đã đáp ứng.
Triệu Thanh Hà thở dài: ” Ngươi còn chưa chết tâm a, cái loại địa phương này chúng ta là không đi.”
Vẻ mặt Nghiêm Hoảng bất mãn, ” Ý tưởng các ngươi sao lại xấu xa như thế, chúng ta tới đó chỉ uống rượu nghe nhạc xem mỹ nhân, không làm chuyện gì khác. Chẳng lẽ các ngươi không hiếu kỳ l*ng vàng son đó có bộ dáng gì? Không muốn nhìn thử hoa hôi khuynh quốc khuynh thành dáng vẻ ra sao? Không nghĩ nhìn một cái…”
Chu Lộ vội vành đánh gãy, ” Đình chỉ, loại địa phương này chúng ta tiêu thụ không nổi.”
Nghiêm Hoảng reo lên: ” Ta mời khách a, có ta ở đây các ngươi còn sợ không có tiền?”
Dù nói như vậy nhưng mấy người cũng không đồng ý, thậm chí trực tiếp tránh hắn qua một bên thảo chúc mừng đêm nay phải làm như thế nào. Triệu Thanh Hà trù nghệ không có trở ngại, nhưng hôm nay vì hắn chúc mừng thì sao có thể cho hắn xuống bếp. Trước đó còn nghĩ mời đầu bếp nấu cơm cho bọn họ nhưng chưa tìm được ai thích hợp, hiện tại chỉ có thể ra ngoài ăn.
Bên ngoài cái gì cũng quý, trên đỉnh đầu bọn họ lại không có bao nhiêu, thật đúng là phải kiềm chế một chút a.
Nghiêm Hoảng thấy vậy liền nóng nảy, ” Các ngươi tại sao có thể như vậy.”
” Ngươi tại sao có thể như vậy!” Mọi người đồng thanh đáp.
Nhân sĩ duy nhất kết hôn ở đây vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: ” Nếu ngươi đối với chuyện đó có hưng trí vậy, không bằng ta tìm vài cuốn sách cho ngươi xem?”
Nghiêm Hoảng lập tức đỏ mặt: ” Ta, ta khi nào có hưng trí đối với loại chuyện này?”
Chu Lộ mới không tin hắn, bày ra bộ dáng người từng trải: ” Có phải buổi tối ngươi nằm mộng rồi buổi sáng thức dậy phát hiện quần ướt đi?”
Nghiêm Hoảng hoàn toàn nói không ra lời, đầu bốc khói trắng, mà ngay cả Nguỵ Viễn Chí mặt cũng đỏ theo, chỉ có Hầu ca nhi vẻ mặt ngu ngơ không hiểu.
Chu Lộ thoải mái: ” Cái này có gì e lệ, là nam nhân đều phải trải qua chuyện này. Điều này chứng tỏ ngươi đã trưởng thành, có thể cưới vợ sinh con trở thành nam nhân chân chính.”
Nghiêm Hoảng nghẹn nửa ngày, mới nói: ” Có phải trước khi thành hôn, vì kia cái gì, cho nên còn phải cái gì kia?”
Chu Lộ nghe được mạc danh kỳ diệu, ” Cái gì kia cái gì phải kia cái gì?”
Nghiêm Hoảng mặt nghiêm đỏ lên, thanh âm vo ve như ruồi, ” Trước khi ngươi cưới vợ thì cái gì cũng không hiểu, trong nhà có huynh đệ có phải hay không, có phải hay không…”
Chu Lộ nhất thời hiểu được, cười nói: ” Trước lúc thành hôn đều sẽ đưa cho một cuốn sách, nhìn vào cái gì cũng sẽ hiểu, sẽ không biết làm sao để hành sự. Tiểu tử ngươi có phải là sợ lần đầu tiên sẽ doạ người đi, ha ha ha. Này có gì sợ, là nam nhân đến thời điểm đó sẽ biết phải làm cái gì, ngươi sắp thành thân sao?”
Điều này Hầu ca nhi cũng hiểu được, muốn theo Nguỵ Viễn Chí muốn trốn một bên góc tường. Đều là chưa thành hôn, ngày thường cũng không nói mấy chuyện thô tục này noi với người khác, hiện giờ mới nghe lần đầu làm cho xấu hổ đến mức không biết phải làm sao cho phải.
Nghiêm Hoảng chớp mắt: ” Chỉ vậy?”
Chu Lộ nở nụ cười, ” Nếu không còn có cái gì?”
” Ngươi không có huynh đệ sao, cái gì kia?” Nghiêm Hoảng ấp úng nửa ngày nói không ra lời, khiến cho Chu Lộ nghe đến mơ hồ.
Chu Lộ vò vò đầu, ” Là cái gì a? Ta phía trên không có huynh đệ, chỉ có tỷ tỷ, phía dưới cũng không có đệ đệ mà cũng còn nhỏ, không biết có huynh đệ còn có chuyện gì. Dù sao chỉ cần là người gia đình đứng đắn, sẽ không dẫn ngươi đi thanh lâu là được.”
” Không phải, chính là nghĩ cái chuyện đó, còn phải làm cho huynh đệ…”
Nghiêm Hoảng nghẹn đỏ mặt còn muốn nói cái gì, Triệu Thanh Hà từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng chen vào cắt ngang, ” Các ngươi còn muốn chúc mừng cho ta không? Toàn nói chuyện loạn thất bát tao gì không.”
Hầu ca nhi cũng nhảy dựng lên, ” Đúng thế đúng thế, ta tuổi còn nhỏ nha, các ngươi không thể ở đây nói chuyện bậy bạ này.”
Nhất thời Chu Lộ cười ha ha, ” Những lời này thì tính cái gì, ai, các ngươi bây giờ chưa thành thân đều cần phải biết trước, nói cái gì còn che che giấu giấu. Viễn Chí, ngươi cũng sắp thành thân, đừng đến lúc đó cái gì cũng không biết liền phiền phức, ngày hôm sau bị tân nương tử hưu đấy nha.”
Mặt Nguỵ Viễn Chí đỏ bừng, quay qua một bên mặc kệ hắn.
Nghiêm Hoảng không có được đáp án cuối cùng, trong lòng có chút hậm hực. Bất quá không lâu sau liền hồi phục, nói: ” Chúng ta đi đệ nhất lâu chúc mừng đi, không phải lần trước các ngươi đều rất thích sao, chúng ta lần này đổi phòng khác, phong cách khác với lần trước.”
Nguỵ Viễn Chí lắc đầu nói: ” Vẫn là không được, không thể để ngươi lần nào cũng đãi khách.”
Hầu ca nhi cũng gật mạnh đầu: ” Phải a, chúng ta không thể luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
Chu Lộ cũng nói: ” Dù sao ngươi cũng không so đo, chúng ta đi đến mấy tửu quán bình thường vui chơi là được, ngươi ăn cùng, chúng ta cũng vui vẻ. Tuy nói không mời ngươi đến được chổ tốt, nhưng cũng là một chút tâm ý của chúng ta.”
Triệu Thanh Hà thì lại sờ cằm nói: ” Không bằng chúng ta đi khách đ**m mà lúc chúng ta mới đến kinh thành đi? Nói đó giá cả vừa phải mà hương vị đồ ăn cũng tốt.”
Nghiêm Hoảng nghe xong những lời này thì thiếu chút nữa không thể không cảm động khóc chảy nước mắt, mấy người này gia cảnh không được tốt lắm, nhưng chưa bao giờ tham tiền tài của hắn, hắn nghĩ tiền trên người bọn họ muốn tiêu cũng khó, lại vô cùng tôn trọng hắn, không giống mấy người quen biết hắn trước kia. Này chỉ sợ là bằng hữu thực sự trong miệng ca ca đi, suy nghĩ cho ngươi, chứ không phải luôn nghĩ cách chiếm tiện nghi của ngươi.
Nghiêm Hoảng sát nước mắt, khóc thút thít nói: ” Ta thật sự quá cảm động, ngô… Lần này nhất định để ta mời, chờ các ngươi lĩnh tiền công thì mời lại đi, đến lúc đó ta phải đòi hỏi thật nhiều.”
Mấy người bị bộ dáng này của hắn làm dở khóc dở cười, cuối cùng không lay chuyển được mà đi đệ nhất lâu, mỗi người ăn đến bụng căn tròn mới rời đi.
Bọn họ tròn tròn bụng xuống lầu, vừa lúc giáp mặt gặp gỡ một đám người.
Đám người kia ai cũng một thân hoa y cẩm phục, thân bất phàm. Vừa nhìn thấy Nghiêm Hoảng, cả đám đều ngẩn người, một người dắt giọng cổ họng reo lên: ” Yêu, đây không phải là Nghiêm Hoảng sao, ta đã nói hôm nay nhất định sẽ hội ngộ quý nhân, này không phải là thật rồi sao?”
Những người khác đều sôi nổi ý cười, chính là phía sau tươi cười đều làm người cảm nhận được tính kế, xem Nghiêm Hoảng giống như một toàn núi vàng, vẫn là một thằng ngốc nhiều tiền cần phải di chuyển núi vàng.
Nghiêm Hoảng mặt nhăn chu mi lại, vẻ mặt bất mãn.