E&B: Strangers Ex
Thường Đình Chiêu dẫn đầu kỵ binh đi trước, bộ binh phía sau. Tình hình chiến đấu khẩn cấp, bởi vậy bộ binh cùng với quân nhu cũng hành quân đi gấp, ước chừng nửa tháng là có thể tới Vệ Thành.
[ quân nhu: Hành trang quân đội, quân tiếp viện hậu cần ]
Triệu Thanh Hà với mấy đồ đệ đều ngồi trên cùng xe trâu, tuy rằng chật chội nhưng cũng không có đi bộ vất vả. Mỗi ngày tốc độ di chuyển nhanh như vậy, những người như bọn họ đúng là kham không nổi.
Bởi vì trong xe có nhiều người, dù rét lạnh nhưng cũng phải thỉnh thoảng nhấc tấm màn lên cho gió lùa, nếu không thật sự là ngột ngạt.
Lô Khả nhìn về bộ binh hành quân mang theo hành trang nặng nề, không khỏi lắc đầu cảm thán, ” Ta ngồi trên xe trâu còn chịu không được, thật không biết những người này thể lực làm sao tốt vậy.”
Chung Tử Bác cười nói: ” Nuôi binh nghìn ngày, bất quá quân Thường quả nhiên là thần binh của Đại Hữu, nếu là những đội ngũ khác sẽ không có thể lực tốt vậy đâu.”
Trong không gian có hạn, Triệu Thanh Hà cố gắng chen chân vào, buông lỏng toàn thân đau nhức. Tính tính bọn họ xuất hành cũng đã năm ngày, Thường Đình Chiêu chắc cũng đã đến Vệ Thành, không biết tình huống phía trước như thế nào. Tuy rằng Thường Đình Chiêu thân thể cường tráng, nhưng mùa đông gió rét ngồi trên lưng ngựa xóc nảy chẳng phải chuyện thoải mái gì. Hắn bây giờ ôm ấm lô ngồi trong xe còn thấy lạnh, bọn họ hứng gió thổi như vậy không biết gian nan cỡ nào.
” Không biết kỵ binh hiện giờ như thế nào?”
Chung Tử Bác do dự một chút cuối cùng mở miệng nói: ” Lúc nãy nghỉ ngơi ta nghe được tin tức kỵ binh đã đến Vệ Thành, hiện giờ đang nghỉ ngơi và hồi phục. Nhân mã mạnh khoẻ, sợ là mấy ngày liền phải xuất binh sát phạt Tây Nhung để thể hiện uy phong.”
Triệu Thanh Hà kịn ngạc, ” Đại quân chúng ta ở phía sau còn chưa tới, bọn họ sao lại xuất binh?”
Chung Tử Bác vội vàng giải thích, ” Sư phụ chớ vội sốt ruột, đại quân Tây Nhung cách Vệ Thành không bao xa cho nên hiện giờ là cho quân đi trước điều tra tác loạn. Tướng quân làm như vậy cũng là vì không cho bọn chúng kiêu ngạo, lại vì ủng hộ sĩ khí.”
Biên quan liên tục thất thủ, làm cho dân chúng với tướng lĩnh biên quan tâm trạng hoảng sợ. Nhu cầu cấp bách lúc này là cần phải có tin thắng trận phấn chấn nhân tâm, vì trận chiến sau này mà mở màn cho thật đẹp.
Trong lòng Triệu Thanh Hà sao lại không nóng nảy, nhưng lúc này cũng không thể ra sức được gì. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Thường Đình Chiêu lấy được toàn thắng, chớ để bị thương.
Nguỵ Viễn Chí cảm nhận được Triệu Thanh Hà u ám, nghĩ nghĩ nói: ” Sư phụ, chúng ta chơi bài đi.”
Lần này xuất binh chuẩn bị đầy đủ, xe ngưu còn lắc lư hơn trên thuyền, muốn đọc sách cũng không được. Chơi bài là trò tiêu khiển vô cùng tốt, lại không chiếm nhiều diện tích. Mấy ngày trước bọn họ luôn bận rộn thương thảo sự vụ cho nên không có thời gian mang ra chơi đùa, hiện tại rảnh rỗi có thể đem ra giải trí.
Triệu Thanh Hà không có phản đối, bây giờ muốn làm cái gì khác cũng phải tạm thời tĩnh tâm lại, không bằng chơi vài ván. Chung Tử Bác, Lữ Song Nguyên với Lô Khả đều chưa từng chơi qua, không khỏi tò mò. Chỉ nói quy củ một lần, sau đó chơi một ván, ba người liền có thể cùng nhau đùa giỡn. Đường dài di chuyển có trò chơi giúp giải trí, làm cho bầu không khí vốn khẩn trương có thể tranh thủ giãn ra không ít.
” Buổi tối khuya ở lại đây không có chó sói chứ?” Lô Khả nhìn bốn phía, có chút lo lắng nói.
Đêm đó toàn quân trú đóng ở trong rừng, ngọn núi này rừng kéo dài không dứt, đến buổi tối còn nghe thấy tiếng động kỳ quái, có chút đáng sợ.
Chu Lộ chụp mạnh bờ vai của hắn, ” Mười vạn đại quân thủ tại đây, còn sợ mấy con súc sinh này?”
Lô Khả hắc hắc nở nụ cười, ” Đúng nha.”
Mấy người dọn bếp lò ra, trước đó Triệu Thanh Hà chuẩn bị vô cùng chu toàn, bởi vậy hoàn toàn do chính mình nấu bếp chứ không cần ăn chung nồi với các tướng sĩ khác. Bên này vừa mới nấu xong, Gia Cát Như liền sờ soạng mò qua, phía sau còn đi theo vài tướng sĩ.
Gia Cát Như hít sâu một hơi, ” Triệu đại phu làm đồ ăn thật thơm.”
Đã nhiều ngày Gia Cát Như với vài vị tướng lĩnh đều lại đây cọ ăn, hiện giờ tất cả mọi người đều quen biết nên không cần câu nệ.
” Hôm nay lại săn được cái gì?” Ánh mắt Lô Khả sáng ngời nhìn các tướng sĩ phía sau.
Chỗ đóng quân nghỉ ngơi này cũng có dụng ý, để cho tiện đi săn động vật hoang dã, đánh bữa ăn ngon.
Một vi tướng lĩnh trong đó tên là La Phong nói: ” Đánh được thỏ hoang gà rừng còn có dã lộc với hoẵng, hôm nay thịt ăn tha hồ no, lão Tống mang đến bờ xong xử lý chút nữa sẽ đem lại đây.”
Ánh mắt Chu Lộ lấp lánh, ” Các vị tướng quân càng ngày càng thể hiện năng lực, mỗi ngày chúng ta ăn so với ngày trước càng thêm ngon.”
Một vị tướng khác nói: ” Đều là nhờ vào nồi lẩu cay của Triệu đại phu, nếu không cứ nấu như vậy hoặc chỉ nướng lên làm sao được hương vị thế này.”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Do các vị nói quá, các ngươi thích thì ta cũng cao hứng. May mắn ta chuẩn bị nhiều, nếu không thật sợ là không đủ. Chờ đại thắng trở về, ta lại mời mọi người ăn một bữa ra trò, để cho tiện mang theo nên những thứ này hơi có đơn giản một chút.”
Vài vị tướng lĩnh sôi nổi cười ha hả, ” Chỉ chờ những lời này của Triệu đại phu, trước lúc xuất chinh mấy món này đã cho chúng ta ăn một trận thoải mái. Cái món này ăn vào mùa đông cực kỳ tuyệt, toàn thân nóng hâm hấp, lúc hành quân không sợ bị đông lạnh.”
Mấy vị tướng quân này kỳ thật đều có ngựa, nhưng cũng giống những binh lính bình thường khác cùng nhau đi bộ. Điều này làm cho Triệu Thanh Hà thập phần bội phục, càng vui vẻ mang ra bảo bối giấu dưới đáy hòm mang ra liên tục. Dù sao trước đó không nghĩ có nhiều như vậy, mà có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không đủ cho những đại hán tử ăn.
Đám người Chu Lộ ăn vô cùng nhiều, mỗi ngày ăn phải hai bát cơm to, nhưng trước mặt những người này căn bản không đủ xem.
Bên ngoài ăn nên không có nhiều chú ý, bắt được dã vật thì chỉ mang ra chặt khúc ném vào trong nồi, nồi đầu tiên vừa chín đã có người tới đây tìm Triệu Thanh Hà.
” Triệu đại phu, ngựa của Hạ giám quân bị bệnh, ngài đi nhìn một cái đi.”
Vừa nghe đến Hạ giám quân, những người ở nơi này đều nhăn chặt đầu mày. Hạ giám quân này là ồn ào nhất, ngồi xe ngựa tốt nhất mà ngày nào cũng chít chít oai oai nói chỗ này đau chỗ kia đau. Ăn mặc đi lại lúc nào cũng phải chú ý, những người khác nhìn thấy khó chịu không thôi, không duyên không cớ còn gây ra không ít phiền toái.
La Phong chép miệng, bất mãn nói: ” Thật sự là không để cho người khác ăn được bữa cơm tử tế, thời điểm nào không gọi lại cố tình lúc này.”
Triệu Thanh Hà không muốn đi cũng không được, Hạ giám quân này hình như là theo dõi hắn, mỗi ngày đều canh vào lúc này đi goii hắn tới xem ngựa, không cho hắn ăn cơm xong. May mà còn không phải ăn chung nồi, nếu không hoặc là không có ăn hoặc chỉ ăn được chút cơm thừa canh lạnh.
Tuy rằng bất mãn, Triệu Thanh Hà vẫn cười nói: ” Ta đi nhìn một cái, các ngươi giữ lại một ít cho ta.”
Gia Cát Như tuy nhiều chủ ý nhưng gặp sự tình này cũng không ra được biện pháp gì, chỉ có thể nói: “‘Triệu đại phu yên tâm đi, chúng ta chờ ngươi trở về rồi cùng ăn.”
Trong lòng Triệu Thanh Hà cảm động, nhưng chuyện này không nên làm như vậy, ” Đừng, các vị tướng quân hôm nay đi đường nhiều như vậy, sao có thể để bụng đói đến lúc đó. Các ngươi ăn trước, ăn hết canh cũng không sao, hôm nay đúng lúc ta muốn ăn gà nướng. A đúng rồi, con gà rừng kia giữ lại, chút nữa ta muốn làm thử khiếu hoa kê.”
[ Khiếu Hoa Kê: Là một món ăn nổi tiếng ở vùng Giang Nam, vốn là một món ăn thông dụng ở Giang Tô, thuộc về ẩm thực Chiết Giang. Món này làm từ gà, bọc lá sen và đất sét rồi nướng, khi chín có màu vàng ươm, hương thơm xông vào mũi, sớ thịt chín mềm, phù hợp ăn khi dã ngoại. (Baidu)
Món này ở VN gọi là “gà nướng đất sét” hay là “gà ăn mày” ]
image
Mấy vị tướng quân đều rõ ràng, bây giờ cũng là đói bụng đến phát hoảng, tuy rất muốn nói nghĩa khí nhưng mà bụng quả thật chịu không được. Vì thế nói: ” Ngươi yên tâm đi, cho dù ăn hết thì đi săn lại là có, có mấy đại ca ở đây, tất sẽ không để cho ngươi bị đói.”
Triệu Thanh Hà cười rời đi, trong lòng không khỏi nói thầm, Hạ giám quân này rốt cuộc mà muốn cái gì.
Nhiều ngày nay luôn tìm hắn đi xem ngựa, nhưng vẫn chưa lộ diện, nếu chỉ vì muốn hắn ăn cơm không ngon thì cũng quá ngây thơ đi? Nhưng mà điều này cũng rất có khả năng, dù sao thời gian này vô cùng khẩn trương, lão ta là giám quân nhưng không có quyền lực đặc biệt gì, muốn làm cái gì cũng phải nhìn xem ánh mắt Định Quốc Công. Hắn tuy là một thú y, nhưng cũng là thập phần trọng yếu, nói thế nào cũng là có phẩm cấp nên không thể tuỳ ý xử trí. Thủ đoạn lớn không dùng được, chỉ có thể làm cho hắn ghê tởm.
” Triệu đại phu, ngài nhìn con ngựa này xem, mới nãy chẳng biết tại sao lại đột nhiên như vậy.” Người tới chi vào con ngựa nói.
Triệu Thanh Hà đi lên dùng cây đuối soi, con ngựa này vừa vặn mới phát bệnh, dáng nằm quay cuồng, thắt lưng quỳ ngồi chồm hổm xuống đất, đầu gập bụng, cần cổ, bả vai, trước ngực đều ra mồ hôi lạnh, thế nhưng còn đột nhiên tiêu chảy, nhất thời một mảnh tanh tưởi. Tơ mắt đỏ như sấm giật, cả người run lên, sờ hướng nhĩ nhĩ mũi, câu rét lun, miệng lưỡi xanh trắng thè ra, mạch trì trệ.
” Mới nãy con ngựa này uống không ít nước lạnh?”
Người tới liên tục gật đầu đáp: ” Đúng, đúng, Triệu đại phu quả nhiên cao minh.”
Triệu Thanh Hà nhíu mày, giọng điệu không tốt nói: ” Trước không phải dặn cho các ngươi biết, con ngựa bụng rỗng không được đê uống nước ẩm lạnh sao, các ngươi thế nào lại không chịu nghe! Đây không phải là cố tình làm chậm trễ sao.”
Người nọ cười hắc hắc nói: ” Đây không phải là do nhất thời sơ sẩy sao, mỗi lần dừng lại rất nhiều việc làm sao kịp thời quan tâm nó. Mà ngựa thì lại không nghe người nói, bởi thế mới cứ như vậy. Huống hồ có Triệu đại phu ở đây, tất là có thuốc trị bệnh.”
Triệu Thanh Hà lười để ý đến hắn, đã mấy ngày nay luôn vì cái lý do sơ sẩy mà làm cho con ngựa này bị bệnh. Hắn ngàn dặn dò vạn căn dặn, tất cả đều là gió bên tai. Hạ mã giám này bình thường lúc nào cũng chọn tốt bỏ xấu, sao lúc này lại không xét nét ồn ào mấy nô bộc này?
Nhưng Triệu Thanh Hà dù sao cũng chỉ là thú y, nào có tư cách quát lớn thuộc hạ của Hạ quốc cữu. Chỉ có thể đen mặt bực dọc xuất châm ra châm cứu, khương nha huyệt, phóng tam giang, bốn vó huyết, tạm thời giảm bớt bệnh trạng con ngựa kia.
” Đi tìm rượu đế, gừng già, đường đỏ đun nước ấm cho nó uống. Chú ý chớ để nó lăn tròn, để cho nó nghỉ ngơi chỗ ấm, lót nhiều cỏ khô một chút, xoa bóp bụng nó, nhớ kỹ, chỉ có thể cho nó uống nước ấm!”
Nô bộc kia liên tục đáp dạ, Triệu Thanh Hà lại dặn dò vài câu sau đó rời đi. Nhưng đến buổi tối sắp đi ngủ, nô bộc kia lại tìm tới: ” Ai yêu, Triệu đại phu, con ngựa đó thế nào cũng không thấy khá lên vậy? Càng lúc càng nghiêm trọng hơn, ngày mai Hạ quốc cữu còn muốn dùng nó kéo xe, như thế này làm sao được. Triệu đại phu, ngài mau đi nhìn một cái đi.”
Triệu Thanh Hà không khỏi nhíu mày, chẳng qua chỉ là chi chứng nhiễm lạnh bình thường, chỉ cần kê đơn cho uống thuốc rồi chăm sóc cẩn thận sẽ khỏi hẳn, sao lại chuyển biến xấu được?
” Các ngươi lại cho nó uống nước lạnh?”
Nô bộc chụp đùi nói: ” Sao có thể a, đều là làm theo ngài nói cẩn thận chăm sóc, thiếu chút nữa là hậu hạ nó không khác gì tổ tông.”
Chu Lộ nói: ” Sư phụ, ngài bôn ba cả ngày mệt mỏi rồi, ngài nghỉ ngơi trước, ta đi nhìn một cái.”
Triệu Thanh Hà còn chưa mở miệng cự tuyệt, tên nô bộc liền nhếch miệng, khinh thường nói: ” Đây là ngựa của Hạ giám quân, đâu thể tuỳ tiện để ai đến xem cũng được?”
Mới nãy Triệu Thanh Hà trở về, mấy người Chu Lộ đều biết được bệnh trạng của con ngựa kia, chẳng qua chỉ là chứng bệnh tầm thường chỉ cần là thú y đã có thể trị liệu.
Chu Lộ nghe thế không khỏi nổi giận, ” Chỉ là căn bệnh lạnh đau thông thường, như thế nào cần phải sư phụ ta xuất mã.”
Nộ bộc xuy một tiếng: ” Ngay cả Triệu đại phu cũng không thể kê đơn trị hết bệnh, ngược lại còn thêm nghiêm trọng hơn, ngươi chỉ là một tên học đồ thì có khả năng gì?”
” Ngươi ______”
Triệu Thanh Hà nhanh tay ngăn Chu Lộ lại, ” Vẫn là để ta đi nhìn đi, nếu đã tiếp nhận thì phải phụ trách đến cùng.”
Chu Lộ lo lắng nói: ” Sư phụ, thân mình ngươi buổi tối lạnh rét làm sao chịu được. Ta thân thể khoẻ mạnh, túc trực một đêm ở đó là được.”
Buổi tối trong núi đặc biệt âm lãnh, hơn nữa gió núi lại lớn, bây giờ còn hạ xuống vài cơn tuyết nhỏ, tất cả mọi người đều phải vây quanh lửa trại mới có cảm giác cả người còn sống, nếu không khắp cả chân không cảm thấy một chút tri giác nào. Nơi này cách doanh trướng Hạ giám quân một đoạn lộ trình, đi hết một đoạn đường này cũng đủ làm người đông lạnh.
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Ta đi nhìn một lát rồi sẽ về, nào có thành như ngươi nói vậy.”
” Ta đây cũng đi theo ngài đi.”
Triệu Thanh Hà vội vàng ngăn lại, ” Nhiều người thêm việc, một mình ra là được. Khí trời lạnh, trâu ngựa dễ đông lạnh, có khi chốc nữa lại có người đến tìm các ngươi, vẫn là đợi đây đi.”
Hành quân có rất nhiều người nhiều việc, bởi vậy đều là tận lực tiết kiệm nhân lực. Có thể nghỉ ngơi thì mau chóng nghỉ ngơi, như vậy mới thay phiên nhau tốt.
Chu Lộ biết không thể tuỳ hứng, đến Định Quốc Công cũng phải kiêng kị Hạ giám quân này ba phần, thú y như bọn họ thì có năng lực gì. Vì thế đưa cho Triệu Thanh Hà một ấm lô lớn lại thêm chút than củi, để cho lửa cháy mạnh một chút, lại tìm cho hắn một kiện áo khoát phủ thêm, lúc này mới khiến cho Triệu Thanh Hà đi theo tên nô bộc rời đi.
Kết quả nhờ mấy thứ mà Chu Lộ chuẩn bị, Triệu Thanh Hà mới không có bị đông chết ở bên kia.
Triệu Thann Hà đi tới nơi con ngựa nằm nghỉ ngơi, những người này đúng thật là làm theo lời hắn phân phó, nhưng mà không biết vì sao bệnh tình con ngựa lại không chuyển biến tốt đẹp.
Triệu Thanh Hà nghi hoặc, ” Các ngươi mới cho nó uống thuốc? Chưa cho uống nước lạnh?”
Nô bộc nói: ” Đó là tất nhiên, tất cả đều làm theo lời ngài nói.”
Triệu Thanh Hà nghĩ không ra, sau đó bảo nấu canh giúp ôn tỳ ấm dạ dày cho con ngựa kia ăn vào. Nhìn con ngựa thoải mái lên không ít, đang muốn rời đi thì tên nô bộc ngăn cản lại, cười nói: ” Triệu đại phu, ngài đừng vội đi, nếu lát nữa lại giống như vậy thì làm sao bây giờ?”
Triệu Thanh Hà bất mãn nói: ” Đây cũng không phải chứng bệnh nan y gì, chỉ cần chiếu cố thật tốt là được, hay là còn muốn để ta ở lại hầu hạ luôn sao?”
Tên nô bộc vẫn cười hắc hắc nói: ” Hạ giám quân nói, ngày mai con ngựa này còn phải kéo xe, nếu đêm nay không tốt thì ngày mai sẽ làm chậm trễ…”
Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, ” Chỉ cần hầu hạ tốt thì ngay mai sẽ khỏi bệnh, huống hồ đâu phải chỉ chuẩn bị một con ngựa này, nó vừa khỏi bệnh cũng không thể bắt nó kéo xe.”
Nô bộc cười có chút quỷ dị, ” Mấy con ngựa khác bệnh vẫn còn chưa khỏi đâu, cũng không biết sao, Triệu đại phu đến thì con ngựa lập tức tốt, vừa đi thì khokng tốt. Cho nên, đêm nay Triệu đại phu vẫn là vất vả một chút, ở lại đây chờ xem. Nếu không phút cuối cùng lỡ có chuyện không may, ngày mai sẽ bị chậm trễ, Triệu đại phu cũng không hay ho.”
” Ngươi… “
Nô bộc lại nói: ” Đây không phải là ý tứ của tiểu nhân, là Hạ giám quân tự mình hạ lệnh. Không dám dối gạt ngài, nhiều ngày nay Hạ giám quân đối với Triệu đại phu ngài có chút bất mãn, nhiều con ngựa ngã xuống như vậy làm cho Hạ giám quân cảm thấy có điềm xấu, không khỏi nghi ngờ y thuật của Triệu đại phu.”
Triệu Thanh Hà hừ lạnh, ” Nếu không tin thì có thể đi tìm người khác.”
Nô bộc lại lắc đầu thở dài, ” Ngài chính là người đứng đầu thú y, ngài trị không hết thì những người khác có năng lực đó sao. Huống hồ các thú y này đều là do ngài tuyển, y thuật sao … “
Nói đến nói đi còn không phải là muốn làm cho hắn ở lại đông chết hắn, hắn đã nói Hạ giám quân này tất sẽ không đùa giỡn hắn đơn giản như vậy, mấy ngày này sợ là chỉ chờ cơ hội này thôi.
Biết rõ đối phương còn cố ý lâm vào, Triệu Thanh Hà lại không thể làm gì. Chỉ có thể lưu lại, may mắn Chu Lộ chuẩn bị cho hắn đầy đủ, nếu không thật sợ là bị đông lạnh rồi. Hơn nữa chuồng ngựa này có chút ấm áp, tuy rằng tanh tưởi nhưng tốt xấu cũng che được gió lùa.
Nhưng mà chuồng có ấm áp đến đâu cũng không bằng trong chăn ấm lều trại, hơn nữa nơi này hở trống, khiến cho Triệu Thanh Hà lạnh run. Tuy nói là đã quen sự tanh tưởi của súc sinh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể ở chung một phòng. Triệu Thanh Hà mặc vào áo khoát chạy chung quanh bốn phía chuồng ngựa, đến lúc này mới cảm thấy chân không còn lạnh như vậy. Nguyên bản cứ nghĩ mỗi mình không hay ho, nhìn đến binh lính thủ vệ trong gió rét, nhấ thời cảm thấy bản thân vẫn hạnh phúc lắm. Người ta trong tay còn cầm thương, vẫn không nhúc nhích, không giống hắn được ôm cái ấm lô.
” Triệu đại phu, ngài muốn đi đâu?” Tên nô bộc đột nhiên chạy ra, nhảy đến trước mặt Triệu Thanh Hà híp mắt nói.
Triệu Thanh Hà vui vẻ, hoá ra không chỉ một mình hắn chịu đông lạnh mà còn có người vì theo dõi hắn không thể chạy đi. Tuy bên cạnh có thủ vệ, nhưng thủ vệ này đều là quân Thường gia, Hạ quốc cữu có kiêu ngạo đến cỡ nào cũng không thể làm cho người ta biết lão ta cố ý khó xử Triệu Thanh Hà, nếu để cho thủ vệ theo dõi, tất là có tâm gây rối.
Triệu Thanh Hà được lòng quân so với Hạ giám quân nhiều hơn lắm, trước ngày xuất chinh còn có cái lẩu ớt cay mua chuộc được hết đám lính. Loại chuyện này mà bị báo lên trên, Hạ giám quân cũng sẽ không hay ho.
Triệu Thanh Hà bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói: ” A, tiểu ca nãy giờ ở đâu, đúng lúc chúng ta cùng nhau đi bộ một vòng.”
Nô bộc bất mãn nói: ” Triệu đại phu vẫn nên ở trong canh giữ con ngựa kia mới tốt, nếu mà xảy ra chuyện… “
Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, bộ dáng anh em tốt: ” Cũng chẳng phải đi đâu, chạy quanh bên cạnh chuồng ngựa thôi. Đúng lúc ngươi cũng không ngủ, chúng ta trò chuyện, ngươi chắc cũng buồn chán lắm đi? Ngươi biết trừ bỏ y thuật ra, ra ta còn có khả năng gì không?”
Nô bộc lắc đầu, Triệu Thanh Hà kích thích mi đầu, cười đến sáng lạn, ” Kể chuyện xưa! Mấy chuyện xưa này ta đảm bảo ngươi chưa bao giờ nghe qua.”
Nô bộc chỉ cảm thấy Triệu Thanh Hà cười là lạ, nhưng cũng không nghĩ đến gì khác, cũng biết giờ vừa lạnh vừa buồn mà có người giải buồn cho mình cũng tốt. Sau, nô bộc cũng biết nụ cười quỷ dị kia là sao, Triệu Thanh Hà quả thật rất am hiểu chuyện xưa, mà toàn là chuyện hắn chưa bao giờ nghe qua, nhưng mà Triệu Thanh Hà lại am hiểu nhất là kể chuyện ma! Khiến cho hắn sợ hãi muốn tè ra quần, ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi. Muốn tìm Triệu Thanh Hà đi cùng, Triệu Thanh Hà thản nhiên nói: ” Ta còn phải canh giữ con ngựa này.”
Một câu nói liền đem người kéo trở lại, tiếp hắn còn muốn chuẩn bị đi tìm địa phương thì đã bị Triệu Thanh Hà ở sau lưng buồn bã nói: ” Chớ đến mấy chỗ nhiều cây nhiều bụi cỏ, tự nhiên có bàn tay chậm rãi vươn đến, răng rắc, hái xuống tiểu huynh đệ của ngươi.”
Đây quả thực làm cho người ta không thể nào dám ra ngoài!
Triệu Thanh Hà nhìn bóng dáng chật vật của tên nô bộc, khôn khỏi cười ha ha. Hắn tuy là cũng sợ mấy thứ ma quái này, nhưng mà bị các loại phim kinh dị cùng chuyện quỷ ma đầu độc qua, lá gan lớn hơn nhiều so với dân bản xứ mê tín nơi này. Huống chi kể chuyện xưa với nghe chuyện xưa khác nhau nhiều lắm. Nơi này tối đen lại thường thường có vài ngọn gió lạnh thổi rì rì, vốn dĩ cũng đã đủ đáng sợ, hiện giờ làm cho tên nô bộc sợ tới mức chết khiếp.
Tuy nói tên nô bộc này là phụng mệnh làm việc, có khi chỉ là bất đắc dĩ, chỉ một chút chỉnh như vậy cũng chẳng làm gì được đầu sỏ gây sự. Nhưng vẫn làm cho trong lòng Triệu Thanh Hà nhảy nhót, một chút đành lòng cũng không có.
Trời vừa sáng, con ngựa cả đêm vô sự, Triệu Thanh Hà đi xem một lượt mấy con ngựa khác không còn tiều tuỵ như trước. Triệu Thanh Hà rốt cục đã có thể rời đi, đã lâu không có thức đêm, mí mắt như muốn đánh nhau. Toàn thân lại lạnh chịu không được, đi đường có chút bay bay.
” Sư phụ, ngươi đã trở về.” Mấy đồ đệ ở thật xa đã chạy tới đây, hốc mắt Lô Khả đỏ cả lên.
Đêm qua mọi người nhận được tin tức đều biết nguyên do vì sao, nhưng lại không thể làm gì. Hạ giám quân sợ bọn họ mang cho hắn quần áo, cho nên không cho bọn họ đi qua, làm cho một đám người sốt ruột không yên.
Triệu Thanh Hà nhìn thấy bọn họ, đầu đang ù ù cũng giãn nở ra rất nhiều, ” Hôm nay các ngươi nhường cho ta nằm một chút, ta muốn ngủ ngon một giấc.
Chu Lộ hung hăng nói: ” Lão già Hạ giám quân đáng chết! Đây không phải là cố ý chỉnh ngươi sao!”
Triệu Thanh Hà quét mắt nhìn hắn một cái, ” Không nên nói chớ nói, bây giờ lão ta đang chờ bắt lỗi ta kìa. Không có gì thì thôi, binh sĩ còn thức thủ vệ cả đêm, ngày hôm sau còn hành quân gấp, so với bọn họ thì ta đã hạnh phúc hơn nhiều.”
Lúc này Chung Tử Bác bưng một chén canh lại đây, ” Sư phụ, mau mau uống chén thuốc này, chớ để bị cảm nhiễm phong hàn.”
” Biết các ngươi tri kỷ nhất.” Triệu Thanh Hà nhận lấy một ngụm uống vào, nháy mắt cả người ấm áp không ít, hàn khí dần dần tán đi.
Nguỵ Viễn Chí nói, ” Sư phụ, ăn trước vài thứ rồi mới nghỉ ngơi.”
Triệu Thanh Hà cũng không cự tuyệt, hôm qua chạy cả đêm bụng đúng là có chút đói, ăn nhanh vài thứ liền chui vào trong xe trâu ngủ bù.
Đến buổi tối Hạ giám quân lại giở trò cũ, Triệu Thanh Hà đã sớm có chuẩn bị nên mang theo một túi hành trang lớn, thí điên thí điên đi theo nô bộc qua đó.
Nô bộc tò mò, ” Triệu đại phu, trong bao quần áo có cái gì a?”
Triệu Thanh Hà cười đến quỷ dị, ” Con ngựa này vẫn luôn không tốt, sợ là bị trúng phải thứ gì không sạch sẽ cho nên mang theo mấy thứ này đuổi tà ma.”
Nô bộc nuốt xuống một chút, nhớ tới chuyện ma quỷ hôm qua, vừa vặn một trận gió thổi tới, cả người run run lên.
Triệu Thanh Hà thoải mái, vui vẻ lắc lư ngâm nga ca hát.
Lần này đóng quân ở địa hình không được bằng phẳng lắm, bởi vậy lều Hạ giám quân cách chuồng ngựa không xa. Trong lòng Triệu Thanh Hà có chủ ý, trước thì xem bệnh cho con ngựa này, sau đó ở một bên nhóm bếp lửa.
Nô bộc không khỏi nhíu mày, ” Triệu đại phu, ngài sao lại nhóm lửa ở đây, như vậy là không được ổn, không thể vì ấm áp của ngài mà phá huỷ quy củ.”
Triệu Thanh Hà đã sớm nghĩ ra đối sách, ” Con ngựa này của các ngươi là bệnh lâu ngày, tất sẽ suy nhược sợ lạnh, cho nên cần phải nhóm lửa sưởi ấm. Nếu không được nhóm lửa thì con ngựa này có bị gì cũng không phải tại ta, nó không khỏi bệnh thì trong lúc hành quân đột nhiên làm cho Hạ giám quân xảy ra chuyện, càng không phải do ta.”
Như thế nô bộc hoàn toàn không nói được gì, Triệu Thanh Hà không thèm để ý tới hắn, mở ra túi hành trang lớn có một cái nồi nhỏ bên trong, để nồi lên trên bếp, tìm một chút nước bắt đầu nấu nấu a.
Trong túi hành trang lớn của Triệu Thanh Hà cái gì cũng có, ăn uống đầy đủ. Triệu Thanh Hà ngồi bệt lên rơm rạ, buổi tối lạnh lẽo nấu một nồi lẩu ngon. Cái này cũng chưa là gì, Triệu Thanh Hà ăn sướng miệng không nói, còn hừ hừ ca hát. Nửa đêm trên cao nguyên lộng gió, vắng lặng, núi cao bao vây tám phía, tiếng hát cứ thế vang đến tận trời, chẳng qua là người nơi này nghe không thể hiểu, mà ngay cả từ ngữ cũng chưa từng nghe qua. Vì thế cảm thấy giống như có quỷ kêu rên, thật sự là vô cùng doạ người.
Nô bộc vội chạy nhanh tới, ” Triệu đại phu, nửa đêm ngài hát cái gì vậy, làm ồn đến giấc ngủ của Hạ giám quân của chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Doanh trướng của Hạ giám quân cách xa với các binh sỉ khác, cũng là vì muốn phô trương lại sợ ồn ào, cho nên tự mình tìm một khu vực lớn. Triệu Thanh Hà đã sớm tính toán tốt lắm, biết là chỉ phá giấc ngủ một mình Hạ giám quân.
Triệu Thanh Hà vô tội nói: ” Ta đây là dùng liệu pháp âm nhạc, con ngựa này mãi cứ không tốt, ta phải xua tan ma quỷ trên người chúng nó. Giám quân nếu không thích như vậy thì mời ông ta đi tìm người khác đi. Chẳng qua là ngay cả chiêu ta giấu tận đáy hòm đem ra dùng cũng không hết, mấy con ngựa này cũng không cứu trị được đâu. Đến lúc đó chậm trễ sự vụ, thì không phải là trách nhiệm của ta mà là do Hạ giám quân không cho ta trị.”
Nô bộc ão não nói: ” Ta sao chưa bao giờ nghe qua liệu pháp âm nhạc vậy? Không phải là Triệu đại phu cố ý làm ồn ào khiến Hạ giám quân không nghỉ ngơi được đấy chứ?”
Triệu Thanh Hà hừ lạnh, ” Vậy ngươi có nghe qua ai có thể giống ta cứu trị bệnh súc bằng cách mổ bụng phá bụng chưa? Tên nô bộc nho nhỏ như ngươi, biết cái mông.”
Nô bộc không làm được gì, chỉ có thể chạy về bên Hạ giám quân hội báo. Hạ giám quân cắn răng, ” Để cho hắn hát, ta xem hắn có thể làm tới khi nào!”
Vì thế, cả đêm bên tai Hạ giám quân đều là tiếng rên quỷ dị làm cho phiền lòng không ngủ được, cái gì a a nga, cái gì kim cô bổng cái bổng cái bổng…
Buổi tối đầu tiên thì thôi đi, nhẫn nhẫn là qua. Đến đêm ngày thứ hai Hạ giám quân phát hiện tiếng rên quỷ dị thế nhưng khắc vào trong đầu, mỗi khi muốn ngủ, đầu óc đều len lỏi tiếng rên. Hơn nữa Triệu Thanh Hà này không phải lúc nào cũng hát, giống như là có phỏng đoán, mỗi lần chuẩn bị chìm trong giấc ngủ thì đột nhiên hét toáng cổ họng lên, làm cho lão ta sợ quá mức.
Hạ giám quân sống an nhàn sung sướng đã quen, vốn là rừng núi hoang vắng đã khiến hắn ăn ngủ không tốt, một chút động tĩnh liền không ngủ được. Hiện giờ tru lên làm sao lão có thể ngủ được, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đến đêm thứ ba, lỗ tai nhét bông, kết quả phát hiện đầu óc vẫn tự nhiên thốt ra tiếng rên, bỏ ra thì lại không có nghe thấy gì.
Điểm chết người chính là, cũng không biết là ai phát động, ban ngày ban mặt thế nhưng cũng có người ngâm nga bài hát quỷ dị này, đã vậy còn là một đám đàn ông cùng nhau rống to cổ họng, quả thật là đem người áp chết.
Hạ giám quân bất mãn hết sức, tức giận bùng nổ. Tướng sĩ trả lời: ” Hành quân trong rừng, như vậy mới có thể doạ đám lang hổ báo. Huống hồ, rống to như vậy cũng có thể làm cho người ta thoải mái.”
Cái này cũng chẳng có gì trái với quân lệnh, không ai quy định hành quân không được rống cổ họng. Cũng chẳng phải bí mật hành quân, hiện giờ là cần phải uy vũ khí phách phô trương làm cho Tây Nhung không dám coi khinh, phải hừng hực khí thế.
Kết quả, mặc kệ là nửa đêm hay ban ngày, lỗ tai Hạ giám quân luôn được dày vò, có đôi khi bản thân cũng rên hừ hừ theo. Khiến cho Hạ giám quân giật mình tát mặt mình một cái, hiện tại nghe đến tiếng rên quỷ dị này thì não cứ thình thịch.
Mà trái lại Triệu Thanh Hà, không chỉ không bị gác đêm ảnh hưởng. Buổi tối còn tìm hai người cùng hắn ăn lẩu uống rượu đánh bài, mỗi ngày an nhàn sống vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng ba người còn cùng nhau rống to cổ họng, mà ngay cả thị vệ trực đêm nhàm chán cũng góp vui một chút, buổi tối Hạ giám quân nhét đầy bông cũng không tài nào đi vào giấc ngủ.
Kiên trì đến ngày thứ bảy, hai con mắt của Hạ giám quân giống như con gấu trúc đã không còn chịu được nữa, đêm đó không còn tìm Triệu Thanh Hà gây phiền toái, bên tai nhất thời yên tĩnh. Chính là phát hiện một chuyện đau thương, vốn đã quen lâu lâu bị doạ một chút, khuya lắc khuya lơ vẫn không thể nào ngù ngon được, chờ chờ có cổ họng rống….
Thường Đình Chiêu dẫn đầu kỵ binh đi trước, bộ binh phía sau. Tình hình chiến đấu khẩn cấp, bởi vậy bộ binh cùng với quân nhu cũng hành quân đi gấp, ước chừng nửa tháng là có thể tới Vệ Thành.
[ quân nhu: Hành trang quân đội, quân tiếp viện hậu cần ]
Triệu Thanh Hà với mấy đồ đệ đều ngồi trên cùng xe trâu, tuy rằng chật chội nhưng cũng không có đi bộ vất vả. Mỗi ngày tốc độ di chuyển nhanh như vậy, những người như bọn họ đúng là kham không nổi.
Bởi vì trong xe có nhiều người, dù rét lạnh nhưng cũng phải thỉnh thoảng nhấc tấm màn lên cho gió lùa, nếu không thật sự là ngột ngạt.
Lô Khả nhìn về bộ binh hành quân mang theo hành trang nặng nề, không khỏi lắc đầu cảm thán, ” Ta ngồi trên xe trâu còn chịu không được, thật không biết những người này thể lực làm sao tốt vậy.”
Chung Tử Bác cười nói: ” Nuôi binh nghìn ngày, bất quá quân Thường quả nhiên là thần binh của Đại Hữu, nếu là những đội ngũ khác sẽ không có thể lực tốt vậy đâu.”
Trong không gian có hạn, Triệu Thanh Hà cố gắng chen chân vào, buông lỏng toàn thân đau nhức. Tính tính bọn họ xuất hành cũng đã năm ngày, Thường Đình Chiêu chắc cũng đã đến Vệ Thành, không biết tình huống phía trước như thế nào. Tuy rằng Thường Đình Chiêu thân thể cường tráng, nhưng mùa đông gió rét ngồi trên lưng ngựa xóc nảy chẳng phải chuyện thoải mái gì. Hắn bây giờ ôm ấm lô ngồi trong xe còn thấy lạnh, bọn họ hứng gió thổi như vậy không biết gian nan cỡ nào.
” Không biết kỵ binh hiện giờ như thế nào?”
Chung Tử Bác do dự một chút cuối cùng mở miệng nói: ” Lúc nãy nghỉ ngơi ta nghe được tin tức kỵ binh đã đến Vệ Thành, hiện giờ đang nghỉ ngơi và hồi phục. Nhân mã mạnh khoẻ, sợ là mấy ngày liền phải xuất binh sát phạt Tây Nhung để thể hiện uy phong.”
Triệu Thanh Hà kịn ngạc, ” Đại quân chúng ta ở phía sau còn chưa tới, bọn họ sao lại xuất binh?”
Chung Tử Bác vội vàng giải thích, ” Sư phụ chớ vội sốt ruột, đại quân Tây Nhung cách Vệ Thành không bao xa cho nên hiện giờ là cho quân đi trước điều tra tác loạn. Tướng quân làm như vậy cũng là vì không cho bọn chúng kiêu ngạo, lại vì ủng hộ sĩ khí.”
Biên quan liên tục thất thủ, làm cho dân chúng với tướng lĩnh biên quan tâm trạng hoảng sợ. Nhu cầu cấp bách lúc này là cần phải có tin thắng trận phấn chấn nhân tâm, vì trận chiến sau này mà mở màn cho thật đẹp.
Trong lòng Triệu Thanh Hà sao lại không nóng nảy, nhưng lúc này cũng không thể ra sức được gì. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Thường Đình Chiêu lấy được toàn thắng, chớ để bị thương.
Nguỵ Viễn Chí cảm nhận được Triệu Thanh Hà u ám, nghĩ nghĩ nói: ” Sư phụ, chúng ta chơi bài đi.”
Lần này xuất binh chuẩn bị đầy đủ, xe ngưu còn lắc lư hơn trên thuyền, muốn đọc sách cũng không được. Chơi bài là trò tiêu khiển vô cùng tốt, lại không chiếm nhiều diện tích. Mấy ngày trước bọn họ luôn bận rộn thương thảo sự vụ cho nên không có thời gian mang ra chơi đùa, hiện tại rảnh rỗi có thể đem ra giải trí.
Triệu Thanh Hà không có phản đối, bây giờ muốn làm cái gì khác cũng phải tạm thời tĩnh tâm lại, không bằng chơi vài ván. Chung Tử Bác, Lữ Song Nguyên với Lô Khả đều chưa từng chơi qua, không khỏi tò mò. Chỉ nói quy củ một lần, sau đó chơi một ván, ba người liền có thể cùng nhau đùa giỡn. Đường dài di chuyển có trò chơi giúp giải trí, làm cho bầu không khí vốn khẩn trương có thể tranh thủ giãn ra không ít.
” Buổi tối khuya ở lại đây không có chó sói chứ?” Lô Khả nhìn bốn phía, có chút lo lắng nói.
Đêm đó toàn quân trú đóng ở trong rừng, ngọn núi này rừng kéo dài không dứt, đến buổi tối còn nghe thấy tiếng động kỳ quái, có chút đáng sợ.
Chu Lộ chụp mạnh bờ vai của hắn, ” Mười vạn đại quân thủ tại đây, còn sợ mấy con súc sinh này?”
Lô Khả hắc hắc nở nụ cười, ” Đúng nha.”
Mấy người dọn bếp lò ra, trước đó Triệu Thanh Hà chuẩn bị vô cùng chu toàn, bởi vậy hoàn toàn do chính mình nấu bếp chứ không cần ăn chung nồi với các tướng sĩ khác. Bên này vừa mới nấu xong, Gia Cát Như liền sờ soạng mò qua, phía sau còn đi theo vài tướng sĩ.
Gia Cát Như hít sâu một hơi, ” Triệu đại phu làm đồ ăn thật thơm.”
Đã nhiều ngày Gia Cát Như với vài vị tướng lĩnh đều lại đây cọ ăn, hiện giờ tất cả mọi người đều quen biết nên không cần câu nệ.
” Hôm nay lại săn được cái gì?” Ánh mắt Lô Khả sáng ngời nhìn các tướng sĩ phía sau.
Chỗ đóng quân nghỉ ngơi này cũng có dụng ý, để cho tiện đi săn động vật hoang dã, đánh bữa ăn ngon.
Một vi tướng lĩnh trong đó tên là La Phong nói: ” Đánh được thỏ hoang gà rừng còn có dã lộc với hoẵng, hôm nay thịt ăn tha hồ no, lão Tống mang đến bờ xong xử lý chút nữa sẽ đem lại đây.”
Ánh mắt Chu Lộ lấp lánh, ” Các vị tướng quân càng ngày càng thể hiện năng lực, mỗi ngày chúng ta ăn so với ngày trước càng thêm ngon.”
Một vị tướng khác nói: ” Đều là nhờ vào nồi lẩu cay của Triệu đại phu, nếu không cứ nấu như vậy hoặc chỉ nướng lên làm sao được hương vị thế này.”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Do các vị nói quá, các ngươi thích thì ta cũng cao hứng. May mắn ta chuẩn bị nhiều, nếu không thật sợ là không đủ. Chờ đại thắng trở về, ta lại mời mọi người ăn một bữa ra trò, để cho tiện mang theo nên những thứ này hơi có đơn giản một chút.”
Vài vị tướng lĩnh sôi nổi cười ha hả, ” Chỉ chờ những lời này của Triệu đại phu, trước lúc xuất chinh mấy món này đã cho chúng ta ăn một trận thoải mái. Cái món này ăn vào mùa đông cực kỳ tuyệt, toàn thân nóng hâm hấp, lúc hành quân không sợ bị đông lạnh.”
Mấy vị tướng quân này kỳ thật đều có ngựa, nhưng cũng giống những binh lính bình thường khác cùng nhau đi bộ. Điều này làm cho Triệu Thanh Hà thập phần bội phục, càng vui vẻ mang ra bảo bối giấu dưới đáy hòm mang ra liên tục. Dù sao trước đó không nghĩ có nhiều như vậy, mà có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không đủ cho những đại hán tử ăn.
Đám người Chu Lộ ăn vô cùng nhiều, mỗi ngày ăn phải hai bát cơm to, nhưng trước mặt những người này căn bản không đủ xem.
Bên ngoài ăn nên không có nhiều chú ý, bắt được dã vật thì chỉ mang ra chặt khúc ném vào trong nồi, nồi đầu tiên vừa chín đã có người tới đây tìm Triệu Thanh Hà.
” Triệu đại phu, ngựa của Hạ giám quân bị bệnh, ngài đi nhìn một cái đi.”
Vừa nghe đến Hạ giám quân, những người ở nơi này đều nhăn chặt đầu mày. Hạ giám quân này là ồn ào nhất, ngồi xe ngựa tốt nhất mà ngày nào cũng chít chít oai oai nói chỗ này đau chỗ kia đau. Ăn mặc đi lại lúc nào cũng phải chú ý, những người khác nhìn thấy khó chịu không thôi, không duyên không cớ còn gây ra không ít phiền toái.
La Phong chép miệng, bất mãn nói: ” Thật sự là không để cho người khác ăn được bữa cơm tử tế, thời điểm nào không gọi lại cố tình lúc này.”
Triệu Thanh Hà không muốn đi cũng không được, Hạ giám quân này hình như là theo dõi hắn, mỗi ngày đều canh vào lúc này đi goii hắn tới xem ngựa, không cho hắn ăn cơm xong. May mà còn không phải ăn chung nồi, nếu không hoặc là không có ăn hoặc chỉ ăn được chút cơm thừa canh lạnh.
Tuy rằng bất mãn, Triệu Thanh Hà vẫn cười nói: ” Ta đi nhìn một cái, các ngươi giữ lại một ít cho ta.”
Gia Cát Như tuy nhiều chủ ý nhưng gặp sự tình này cũng không ra được biện pháp gì, chỉ có thể nói: “‘Triệu đại phu yên tâm đi, chúng ta chờ ngươi trở về rồi cùng ăn.”
Trong lòng Triệu Thanh Hà cảm động, nhưng chuyện này không nên làm như vậy, ” Đừng, các vị tướng quân hôm nay đi đường nhiều như vậy, sao có thể để bụng đói đến lúc đó. Các ngươi ăn trước, ăn hết canh cũng không sao, hôm nay đúng lúc ta muốn ăn gà nướng. A đúng rồi, con gà rừng kia giữ lại, chút nữa ta muốn làm thử khiếu hoa kê.”
[ Khiếu Hoa Kê: Là một món ăn nổi tiếng ở vùng Giang Nam, vốn là một món ăn thông dụng ở Giang Tô, thuộc về ẩm thực Chiết Giang. Món này làm từ gà, bọc lá sen và đất sét rồi nướng, khi chín có màu vàng ươm, hương thơm xông vào mũi, sớ thịt chín mềm, phù hợp ăn khi dã ngoại. (Baidu)
Món này ở VN gọi là “gà nướng đất sét” hay là “gà ăn mày” ]
image
Mấy vị tướng quân đều rõ ràng, bây giờ cũng là đói bụng đến phát hoảng, tuy rất muốn nói nghĩa khí nhưng mà bụng quả thật chịu không được. Vì thế nói: ” Ngươi yên tâm đi, cho dù ăn hết thì đi săn lại là có, có mấy đại ca ở đây, tất sẽ không để cho ngươi bị đói.”
Triệu Thanh Hà cười rời đi, trong lòng không khỏi nói thầm, Hạ giám quân này rốt cuộc mà muốn cái gì.
Nhiều ngày nay luôn tìm hắn đi xem ngựa, nhưng vẫn chưa lộ diện, nếu chỉ vì muốn hắn ăn cơm không ngon thì cũng quá ngây thơ đi? Nhưng mà điều này cũng rất có khả năng, dù sao thời gian này vô cùng khẩn trương, lão ta là giám quân nhưng không có quyền lực đặc biệt gì, muốn làm cái gì cũng phải nhìn xem ánh mắt Định Quốc Công. Hắn tuy là một thú y, nhưng cũng là thập phần trọng yếu, nói thế nào cũng là có phẩm cấp nên không thể tuỳ ý xử trí. Thủ đoạn lớn không dùng được, chỉ có thể làm cho hắn ghê tởm.
” Triệu đại phu, ngài nhìn con ngựa này xem, mới nãy chẳng biết tại sao lại đột nhiên như vậy.” Người tới chi vào con ngựa nói.
Triệu Thanh Hà đi lên dùng cây đuối soi, con ngựa này vừa vặn mới phát bệnh, dáng nằm quay cuồng, thắt lưng quỳ ngồi chồm hổm xuống đất, đầu gập bụng, cần cổ, bả vai, trước ngực đều ra mồ hôi lạnh, thế nhưng còn đột nhiên tiêu chảy, nhất thời một mảnh tanh tưởi. Tơ mắt đỏ như sấm giật, cả người run lên, sờ hướng nhĩ nhĩ mũi, câu rét lun, miệng lưỡi xanh trắng thè ra, mạch trì trệ.
” Mới nãy con ngựa này uống không ít nước lạnh?”
Người tới liên tục gật đầu đáp: ” Đúng, đúng, Triệu đại phu quả nhiên cao minh.”
Triệu Thanh Hà nhíu mày, giọng điệu không tốt nói: ” Trước không phải dặn cho các ngươi biết, con ngựa bụng rỗng không được đê uống nước ẩm lạnh sao, các ngươi thế nào lại không chịu nghe! Đây không phải là cố tình làm chậm trễ sao.”
Người nọ cười hắc hắc nói: ” Đây không phải là do nhất thời sơ sẩy sao, mỗi lần dừng lại rất nhiều việc làm sao kịp thời quan tâm nó. Mà ngựa thì lại không nghe người nói, bởi thế mới cứ như vậy. Huống hồ có Triệu đại phu ở đây, tất là có thuốc trị bệnh.”
Triệu Thanh Hà lười để ý đến hắn, đã mấy ngày nay luôn vì cái lý do sơ sẩy mà làm cho con ngựa này bị bệnh. Hắn ngàn dặn dò vạn căn dặn, tất cả đều là gió bên tai. Hạ mã giám này bình thường lúc nào cũng chọn tốt bỏ xấu, sao lúc này lại không xét nét ồn ào mấy nô bộc này?
Nhưng Triệu Thanh Hà dù sao cũng chỉ là thú y, nào có tư cách quát lớn thuộc hạ của Hạ quốc cữu. Chỉ có thể đen mặt bực dọc xuất châm ra châm cứu, khương nha huyệt, phóng tam giang, bốn vó huyết, tạm thời giảm bớt bệnh trạng con ngựa kia.
” Đi tìm rượu đế, gừng già, đường đỏ đun nước ấm cho nó uống. Chú ý chớ để nó lăn tròn, để cho nó nghỉ ngơi chỗ ấm, lót nhiều cỏ khô một chút, xoa bóp bụng nó, nhớ kỹ, chỉ có thể cho nó uống nước ấm!”
Nô bộc kia liên tục đáp dạ, Triệu Thanh Hà lại dặn dò vài câu sau đó rời đi. Nhưng đến buổi tối sắp đi ngủ, nô bộc kia lại tìm tới: ” Ai yêu, Triệu đại phu, con ngựa đó thế nào cũng không thấy khá lên vậy? Càng lúc càng nghiêm trọng hơn, ngày mai Hạ quốc cữu còn muốn dùng nó kéo xe, như thế này làm sao được. Triệu đại phu, ngài mau đi nhìn một cái đi.”
Triệu Thanh Hà không khỏi nhíu mày, chẳng qua chỉ là chi chứng nhiễm lạnh bình thường, chỉ cần kê đơn cho uống thuốc rồi chăm sóc cẩn thận sẽ khỏi hẳn, sao lại chuyển biến xấu được?
” Các ngươi lại cho nó uống nước lạnh?”
Nô bộc chụp đùi nói: ” Sao có thể a, đều là làm theo ngài nói cẩn thận chăm sóc, thiếu chút nữa là hậu hạ nó không khác gì tổ tông.”
Chu Lộ nói: ” Sư phụ, ngài bôn ba cả ngày mệt mỏi rồi, ngài nghỉ ngơi trước, ta đi nhìn một cái.”
Triệu Thanh Hà còn chưa mở miệng cự tuyệt, tên nô bộc liền nhếch miệng, khinh thường nói: ” Đây là ngựa của Hạ giám quân, đâu thể tuỳ tiện để ai đến xem cũng được?”
Mới nãy Triệu Thanh Hà trở về, mấy người Chu Lộ đều biết được bệnh trạng của con ngựa kia, chẳng qua chỉ là chứng bệnh tầm thường chỉ cần là thú y đã có thể trị liệu.
Chu Lộ nghe thế không khỏi nổi giận, ” Chỉ là căn bệnh lạnh đau thông thường, như thế nào cần phải sư phụ ta xuất mã.”
Nộ bộc xuy một tiếng: ” Ngay cả Triệu đại phu cũng không thể kê đơn trị hết bệnh, ngược lại còn thêm nghiêm trọng hơn, ngươi chỉ là một tên học đồ thì có khả năng gì?”
” Ngươi ______”
Triệu Thanh Hà nhanh tay ngăn Chu Lộ lại, ” Vẫn là để ta đi nhìn đi, nếu đã tiếp nhận thì phải phụ trách đến cùng.”
Chu Lộ lo lắng nói: ” Sư phụ, thân mình ngươi buổi tối lạnh rét làm sao chịu được. Ta thân thể khoẻ mạnh, túc trực một đêm ở đó là được.”
Buổi tối trong núi đặc biệt âm lãnh, hơn nữa gió núi lại lớn, bây giờ còn hạ xuống vài cơn tuyết nhỏ, tất cả mọi người đều phải vây quanh lửa trại mới có cảm giác cả người còn sống, nếu không khắp cả chân không cảm thấy một chút tri giác nào. Nơi này cách doanh trướng Hạ giám quân một đoạn lộ trình, đi hết một đoạn đường này cũng đủ làm người đông lạnh.
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Ta đi nhìn một lát rồi sẽ về, nào có thành như ngươi nói vậy.”
” Ta đây cũng đi theo ngài đi.”
Triệu Thanh Hà vội vàng ngăn lại, ” Nhiều người thêm việc, một mình ra là được. Khí trời lạnh, trâu ngựa dễ đông lạnh, có khi chốc nữa lại có người đến tìm các ngươi, vẫn là đợi đây đi.”
Hành quân có rất nhiều người nhiều việc, bởi vậy đều là tận lực tiết kiệm nhân lực. Có thể nghỉ ngơi thì mau chóng nghỉ ngơi, như vậy mới thay phiên nhau tốt.
Chu Lộ biết không thể tuỳ hứng, đến Định Quốc Công cũng phải kiêng kị Hạ giám quân này ba phần, thú y như bọn họ thì có năng lực gì. Vì thế đưa cho Triệu Thanh Hà một ấm lô lớn lại thêm chút than củi, để cho lửa cháy mạnh một chút, lại tìm cho hắn một kiện áo khoát phủ thêm, lúc này mới khiến cho Triệu Thanh Hà đi theo tên nô bộc rời đi.
Kết quả nhờ mấy thứ mà Chu Lộ chuẩn bị, Triệu Thanh Hà mới không có bị đông chết ở bên kia.
Triệu Thann Hà đi tới nơi con ngựa nằm nghỉ ngơi, những người này đúng thật là làm theo lời hắn phân phó, nhưng mà không biết vì sao bệnh tình con ngựa lại không chuyển biến tốt đẹp.
Triệu Thanh Hà nghi hoặc, ” Các ngươi mới cho nó uống thuốc? Chưa cho uống nước lạnh?”
Nô bộc nói: ” Đó là tất nhiên, tất cả đều làm theo lời ngài nói.”
Triệu Thanh Hà nghĩ không ra, sau đó bảo nấu canh giúp ôn tỳ ấm dạ dày cho con ngựa kia ăn vào. Nhìn con ngựa thoải mái lên không ít, đang muốn rời đi thì tên nô bộc ngăn cản lại, cười nói: ” Triệu đại phu, ngài đừng vội đi, nếu lát nữa lại giống như vậy thì làm sao bây giờ?”
Triệu Thanh Hà bất mãn nói: ” Đây cũng không phải chứng bệnh nan y gì, chỉ cần chiếu cố thật tốt là được, hay là còn muốn để ta ở lại hầu hạ luôn sao?”
Tên nô bộc vẫn cười hắc hắc nói: ” Hạ giám quân nói, ngày mai con ngựa này còn phải kéo xe, nếu đêm nay không tốt thì ngày mai sẽ làm chậm trễ…”
Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, ” Chỉ cần hầu hạ tốt thì ngay mai sẽ khỏi bệnh, huống hồ đâu phải chỉ chuẩn bị một con ngựa này, nó vừa khỏi bệnh cũng không thể bắt nó kéo xe.”
Nô bộc cười có chút quỷ dị, ” Mấy con ngựa khác bệnh vẫn còn chưa khỏi đâu, cũng không biết sao, Triệu đại phu đến thì con ngựa lập tức tốt, vừa đi thì khokng tốt. Cho nên, đêm nay Triệu đại phu vẫn là vất vả một chút, ở lại đây chờ xem. Nếu không phút cuối cùng lỡ có chuyện không may, ngày mai sẽ bị chậm trễ, Triệu đại phu cũng không hay ho.”
” Ngươi… “
Nô bộc lại nói: ” Đây không phải là ý tứ của tiểu nhân, là Hạ giám quân tự mình hạ lệnh. Không dám dối gạt ngài, nhiều ngày nay Hạ giám quân đối với Triệu đại phu ngài có chút bất mãn, nhiều con ngựa ngã xuống như vậy làm cho Hạ giám quân cảm thấy có điềm xấu, không khỏi nghi ngờ y thuật của Triệu đại phu.”
Triệu Thanh Hà hừ lạnh, ” Nếu không tin thì có thể đi tìm người khác.”
Nô bộc lại lắc đầu thở dài, ” Ngài chính là người đứng đầu thú y, ngài trị không hết thì những người khác có năng lực đó sao. Huống hồ các thú y này đều là do ngài tuyển, y thuật sao … “
Nói đến nói đi còn không phải là muốn làm cho hắn ở lại đông chết hắn, hắn đã nói Hạ giám quân này tất sẽ không đùa giỡn hắn đơn giản như vậy, mấy ngày này sợ là chỉ chờ cơ hội này thôi.
Biết rõ đối phương còn cố ý lâm vào, Triệu Thanh Hà lại không thể làm gì. Chỉ có thể lưu lại, may mắn Chu Lộ chuẩn bị cho hắn đầy đủ, nếu không thật sợ là bị đông lạnh rồi. Hơn nữa chuồng ngựa này có chút ấm áp, tuy rằng tanh tưởi nhưng tốt xấu cũng che được gió lùa.
Nhưng mà chuồng có ấm áp đến đâu cũng không bằng trong chăn ấm lều trại, hơn nữa nơi này hở trống, khiến cho Triệu Thanh Hà lạnh run. Tuy nói là đã quen sự tanh tưởi của súc sinh, nhưng không có nghĩa là hắn có thể ở chung một phòng. Triệu Thanh Hà mặc vào áo khoát chạy chung quanh bốn phía chuồng ngựa, đến lúc này mới cảm thấy chân không còn lạnh như vậy. Nguyên bản cứ nghĩ mỗi mình không hay ho, nhìn đến binh lính thủ vệ trong gió rét, nhấ thời cảm thấy bản thân vẫn hạnh phúc lắm. Người ta trong tay còn cầm thương, vẫn không nhúc nhích, không giống hắn được ôm cái ấm lô.
” Triệu đại phu, ngài muốn đi đâu?” Tên nô bộc đột nhiên chạy ra, nhảy đến trước mặt Triệu Thanh Hà híp mắt nói.
Triệu Thanh Hà vui vẻ, hoá ra không chỉ một mình hắn chịu đông lạnh mà còn có người vì theo dõi hắn không thể chạy đi. Tuy bên cạnh có thủ vệ, nhưng thủ vệ này đều là quân Thường gia, Hạ quốc cữu có kiêu ngạo đến cỡ nào cũng không thể làm cho người ta biết lão ta cố ý khó xử Triệu Thanh Hà, nếu để cho thủ vệ theo dõi, tất là có tâm gây rối.
Triệu Thanh Hà được lòng quân so với Hạ giám quân nhiều hơn lắm, trước ngày xuất chinh còn có cái lẩu ớt cay mua chuộc được hết đám lính. Loại chuyện này mà bị báo lên trên, Hạ giám quân cũng sẽ không hay ho.
Triệu Thanh Hà bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói: ” A, tiểu ca nãy giờ ở đâu, đúng lúc chúng ta cùng nhau đi bộ một vòng.”
Nô bộc bất mãn nói: ” Triệu đại phu vẫn nên ở trong canh giữ con ngựa kia mới tốt, nếu mà xảy ra chuyện… “
Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, bộ dáng anh em tốt: ” Cũng chẳng phải đi đâu, chạy quanh bên cạnh chuồng ngựa thôi. Đúng lúc ngươi cũng không ngủ, chúng ta trò chuyện, ngươi chắc cũng buồn chán lắm đi? Ngươi biết trừ bỏ y thuật ra, ra ta còn có khả năng gì không?”
Nô bộc lắc đầu, Triệu Thanh Hà kích thích mi đầu, cười đến sáng lạn, ” Kể chuyện xưa! Mấy chuyện xưa này ta đảm bảo ngươi chưa bao giờ nghe qua.”
Nô bộc chỉ cảm thấy Triệu Thanh Hà cười là lạ, nhưng cũng không nghĩ đến gì khác, cũng biết giờ vừa lạnh vừa buồn mà có người giải buồn cho mình cũng tốt. Sau, nô bộc cũng biết nụ cười quỷ dị kia là sao, Triệu Thanh Hà quả thật rất am hiểu chuyện xưa, mà toàn là chuyện hắn chưa bao giờ nghe qua, nhưng mà Triệu Thanh Hà lại am hiểu nhất là kể chuyện ma! Khiến cho hắn sợ hãi muốn tè ra quần, ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi. Muốn tìm Triệu Thanh Hà đi cùng, Triệu Thanh Hà thản nhiên nói: ” Ta còn phải canh giữ con ngựa này.”
Một câu nói liền đem người kéo trở lại, tiếp hắn còn muốn chuẩn bị đi tìm địa phương thì đã bị Triệu Thanh Hà ở sau lưng buồn bã nói: ” Chớ đến mấy chỗ nhiều cây nhiều bụi cỏ, tự nhiên có bàn tay chậm rãi vươn đến, răng rắc, hái xuống tiểu huynh đệ của ngươi.”
Đây quả thực làm cho người ta không thể nào dám ra ngoài!
Triệu Thanh Hà nhìn bóng dáng chật vật của tên nô bộc, khôn khỏi cười ha ha. Hắn tuy là cũng sợ mấy thứ ma quái này, nhưng mà bị các loại phim kinh dị cùng chuyện quỷ ma đầu độc qua, lá gan lớn hơn nhiều so với dân bản xứ mê tín nơi này. Huống chi kể chuyện xưa với nghe chuyện xưa khác nhau nhiều lắm. Nơi này tối đen lại thường thường có vài ngọn gió lạnh thổi rì rì, vốn dĩ cũng đã đủ đáng sợ, hiện giờ làm cho tên nô bộc sợ tới mức chết khiếp.
Tuy nói tên nô bộc này là phụng mệnh làm việc, có khi chỉ là bất đắc dĩ, chỉ một chút chỉnh như vậy cũng chẳng làm gì được đầu sỏ gây sự. Nhưng vẫn làm cho trong lòng Triệu Thanh Hà nhảy nhót, một chút đành lòng cũng không có.
Trời vừa sáng, con ngựa cả đêm vô sự, Triệu Thanh Hà đi xem một lượt mấy con ngựa khác không còn tiều tuỵ như trước. Triệu Thanh Hà rốt cục đã có thể rời đi, đã lâu không có thức đêm, mí mắt như muốn đánh nhau. Toàn thân lại lạnh chịu không được, đi đường có chút bay bay.
” Sư phụ, ngươi đã trở về.” Mấy đồ đệ ở thật xa đã chạy tới đây, hốc mắt Lô Khả đỏ cả lên.
Đêm qua mọi người nhận được tin tức đều biết nguyên do vì sao, nhưng lại không thể làm gì. Hạ giám quân sợ bọn họ mang cho hắn quần áo, cho nên không cho bọn họ đi qua, làm cho một đám người sốt ruột không yên.
Triệu Thanh Hà nhìn thấy bọn họ, đầu đang ù ù cũng giãn nở ra rất nhiều, ” Hôm nay các ngươi nhường cho ta nằm một chút, ta muốn ngủ ngon một giấc.
Chu Lộ hung hăng nói: ” Lão già Hạ giám quân đáng chết! Đây không phải là cố ý chỉnh ngươi sao!”
Triệu Thanh Hà quét mắt nhìn hắn một cái, ” Không nên nói chớ nói, bây giờ lão ta đang chờ bắt lỗi ta kìa. Không có gì thì thôi, binh sĩ còn thức thủ vệ cả đêm, ngày hôm sau còn hành quân gấp, so với bọn họ thì ta đã hạnh phúc hơn nhiều.”
Lúc này Chung Tử Bác bưng một chén canh lại đây, ” Sư phụ, mau mau uống chén thuốc này, chớ để bị cảm nhiễm phong hàn.”
” Biết các ngươi tri kỷ nhất.” Triệu Thanh Hà nhận lấy một ngụm uống vào, nháy mắt cả người ấm áp không ít, hàn khí dần dần tán đi.
Nguỵ Viễn Chí nói, ” Sư phụ, ăn trước vài thứ rồi mới nghỉ ngơi.”
Triệu Thanh Hà cũng không cự tuyệt, hôm qua chạy cả đêm bụng đúng là có chút đói, ăn nhanh vài thứ liền chui vào trong xe trâu ngủ bù.
Đến buổi tối Hạ giám quân lại giở trò cũ, Triệu Thanh Hà đã sớm có chuẩn bị nên mang theo một túi hành trang lớn, thí điên thí điên đi theo nô bộc qua đó.
Nô bộc tò mò, ” Triệu đại phu, trong bao quần áo có cái gì a?”
Triệu Thanh Hà cười đến quỷ dị, ” Con ngựa này vẫn luôn không tốt, sợ là bị trúng phải thứ gì không sạch sẽ cho nên mang theo mấy thứ này đuổi tà ma.”
Nô bộc nuốt xuống một chút, nhớ tới chuyện ma quỷ hôm qua, vừa vặn một trận gió thổi tới, cả người run run lên.
Triệu Thanh Hà thoải mái, vui vẻ lắc lư ngâm nga ca hát.
Lần này đóng quân ở địa hình không được bằng phẳng lắm, bởi vậy lều Hạ giám quân cách chuồng ngựa không xa. Trong lòng Triệu Thanh Hà có chủ ý, trước thì xem bệnh cho con ngựa này, sau đó ở một bên nhóm bếp lửa.
Nô bộc không khỏi nhíu mày, ” Triệu đại phu, ngài sao lại nhóm lửa ở đây, như vậy là không được ổn, không thể vì ấm áp của ngài mà phá huỷ quy củ.”
Triệu Thanh Hà đã sớm nghĩ ra đối sách, ” Con ngựa này của các ngươi là bệnh lâu ngày, tất sẽ suy nhược sợ lạnh, cho nên cần phải nhóm lửa sưởi ấm. Nếu không được nhóm lửa thì con ngựa này có bị gì cũng không phải tại ta, nó không khỏi bệnh thì trong lúc hành quân đột nhiên làm cho Hạ giám quân xảy ra chuyện, càng không phải do ta.”
Như thế nô bộc hoàn toàn không nói được gì, Triệu Thanh Hà không thèm để ý tới hắn, mở ra túi hành trang lớn có một cái nồi nhỏ bên trong, để nồi lên trên bếp, tìm một chút nước bắt đầu nấu nấu a.
Trong túi hành trang lớn của Triệu Thanh Hà cái gì cũng có, ăn uống đầy đủ. Triệu Thanh Hà ngồi bệt lên rơm rạ, buổi tối lạnh lẽo nấu một nồi lẩu ngon. Cái này cũng chưa là gì, Triệu Thanh Hà ăn sướng miệng không nói, còn hừ hừ ca hát. Nửa đêm trên cao nguyên lộng gió, vắng lặng, núi cao bao vây tám phía, tiếng hát cứ thế vang đến tận trời, chẳng qua là người nơi này nghe không thể hiểu, mà ngay cả từ ngữ cũng chưa từng nghe qua. Vì thế cảm thấy giống như có quỷ kêu rên, thật sự là vô cùng doạ người.
Nô bộc vội chạy nhanh tới, ” Triệu đại phu, nửa đêm ngài hát cái gì vậy, làm ồn đến giấc ngủ của Hạ giám quân của chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Doanh trướng của Hạ giám quân cách xa với các binh sỉ khác, cũng là vì muốn phô trương lại sợ ồn ào, cho nên tự mình tìm một khu vực lớn. Triệu Thanh Hà đã sớm tính toán tốt lắm, biết là chỉ phá giấc ngủ một mình Hạ giám quân.
Triệu Thanh Hà vô tội nói: ” Ta đây là dùng liệu pháp âm nhạc, con ngựa này mãi cứ không tốt, ta phải xua tan ma quỷ trên người chúng nó. Giám quân nếu không thích như vậy thì mời ông ta đi tìm người khác đi. Chẳng qua là ngay cả chiêu ta giấu tận đáy hòm đem ra dùng cũng không hết, mấy con ngựa này cũng không cứu trị được đâu. Đến lúc đó chậm trễ sự vụ, thì không phải là trách nhiệm của ta mà là do Hạ giám quân không cho ta trị.”
Nô bộc ão não nói: ” Ta sao chưa bao giờ nghe qua liệu pháp âm nhạc vậy? Không phải là Triệu đại phu cố ý làm ồn ào khiến Hạ giám quân không nghỉ ngơi được đấy chứ?”
Triệu Thanh Hà hừ lạnh, ” Vậy ngươi có nghe qua ai có thể giống ta cứu trị bệnh súc bằng cách mổ bụng phá bụng chưa? Tên nô bộc nho nhỏ như ngươi, biết cái mông.”
Nô bộc không làm được gì, chỉ có thể chạy về bên Hạ giám quân hội báo. Hạ giám quân cắn răng, ” Để cho hắn hát, ta xem hắn có thể làm tới khi nào!”
Vì thế, cả đêm bên tai Hạ giám quân đều là tiếng rên quỷ dị làm cho phiền lòng không ngủ được, cái gì a a nga, cái gì kim cô bổng cái bổng cái bổng…
Buổi tối đầu tiên thì thôi đi, nhẫn nhẫn là qua. Đến đêm ngày thứ hai Hạ giám quân phát hiện tiếng rên quỷ dị thế nhưng khắc vào trong đầu, mỗi khi muốn ngủ, đầu óc đều len lỏi tiếng rên. Hơn nữa Triệu Thanh Hà này không phải lúc nào cũng hát, giống như là có phỏng đoán, mỗi lần chuẩn bị chìm trong giấc ngủ thì đột nhiên hét toáng cổ họng lên, làm cho lão ta sợ quá mức.
Hạ giám quân sống an nhàn sung sướng đã quen, vốn là rừng núi hoang vắng đã khiến hắn ăn ngủ không tốt, một chút động tĩnh liền không ngủ được. Hiện giờ tru lên làm sao lão có thể ngủ được, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đến đêm thứ ba, lỗ tai nhét bông, kết quả phát hiện đầu óc vẫn tự nhiên thốt ra tiếng rên, bỏ ra thì lại không có nghe thấy gì.
Điểm chết người chính là, cũng không biết là ai phát động, ban ngày ban mặt thế nhưng cũng có người ngâm nga bài hát quỷ dị này, đã vậy còn là một đám đàn ông cùng nhau rống to cổ họng, quả thật là đem người áp chết.
Hạ giám quân bất mãn hết sức, tức giận bùng nổ. Tướng sĩ trả lời: ” Hành quân trong rừng, như vậy mới có thể doạ đám lang hổ báo. Huống hồ, rống to như vậy cũng có thể làm cho người ta thoải mái.”
Cái này cũng chẳng có gì trái với quân lệnh, không ai quy định hành quân không được rống cổ họng. Cũng chẳng phải bí mật hành quân, hiện giờ là cần phải uy vũ khí phách phô trương làm cho Tây Nhung không dám coi khinh, phải hừng hực khí thế.
Kết quả, mặc kệ là nửa đêm hay ban ngày, lỗ tai Hạ giám quân luôn được dày vò, có đôi khi bản thân cũng rên hừ hừ theo. Khiến cho Hạ giám quân giật mình tát mặt mình một cái, hiện tại nghe đến tiếng rên quỷ dị này thì não cứ thình thịch.
Mà trái lại Triệu Thanh Hà, không chỉ không bị gác đêm ảnh hưởng. Buổi tối còn tìm hai người cùng hắn ăn lẩu uống rượu đánh bài, mỗi ngày an nhàn sống vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng ba người còn cùng nhau rống to cổ họng, mà ngay cả thị vệ trực đêm nhàm chán cũng góp vui một chút, buổi tối Hạ giám quân nhét đầy bông cũng không tài nào đi vào giấc ngủ.
Kiên trì đến ngày thứ bảy, hai con mắt của Hạ giám quân giống như con gấu trúc đã không còn chịu được nữa, đêm đó không còn tìm Triệu Thanh Hà gây phiền toái, bên tai nhất thời yên tĩnh. Chính là phát hiện một chuyện đau thương, vốn đã quen lâu lâu bị doạ một chút, khuya lắc khuya lơ vẫn không thể nào ngù ngon được, chờ chờ có cổ họng rống….