Lúc Lục Yến Thần và Tần Chu Việt rời khỏi phòng nghỉ không lâu thì Từ Thiên Kiêu cúp máy, cố ý dây dưa thêm chút thời gian rồi mới đi ra ngoài. Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy Lục Yến Thần kiên nhẫn dạy Khương Dư Miên đánh golf.
Trong lúc nhất thời, Từ Thiên Kiêu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Nhớ lại trước đó, ở trong ngày hội giao lưu, Lục Yến Thần cũng đối xử đặc biệt với Khương Dư Miên, ngược lại vào hôm đấy, cô ấy và Lục Yến Thần cũng không có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể hay lời nói nào.
Từ Thiên Kiêu cúi đầu nhìn vòng tay đuổi muỗi trên tay, đột nhiên nhớ tới lúc ở dưới tàng cây, Khương Dư Miên bị muỗi đốt gò má.
Rất buồn cười, cuối cùng cô đeo thứ này, trong lòng đầy tính toán, còn bị Khương Dư Miên nhìn thấy nhiều lần.
Từ Thiên Kiêu giận dữ và xấu hổ kéo vòng tay xuống, nhưng vào lúc chuẩn bị ném xuống, cô ấy lại do dự.
Bây giờ cô ấy đi quyến rũ Lục Yến Thần, tỷ lệ thất bại cực cao, nhưng nếu như cô ấy giúp Lục Yến Thần, nói không chừng còn có thể chiếm được một chút ân tình.
Vì thế cô ấy kiên nhẫn đợi thời cơ, đợi đến lúc Lục Yến Thần đi ra khỏi phòng nghỉ, Từ Thiên Kiêu ôm tâm trạng đánh cược một phen, tiến lên nghênh đón: “Sếp Lục, có phải trong ngày hội giao lưu hôm đó anh đã cho người cho Khương Dư Miên một cái vòng tay đuổi muỗi không?”
“Đúng vậy.” Tầm mắt Lục Yến Thần rơi trên chiếc vòng đuổi muỗi màu xanh nhạt kia. Nếu không phải Từ Thiên Kiêu cố ý nhắc đến thì anh vốn không chú ý tới.
Từ Thiên Kiêu ra ngoài xã hội sớm nên cân nhắc thiệt hơn là nguyên tắc làm người của cô ấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô ấy biết rõ giở trò ở trước mặt người này sẽ dễ dàng bị bại lộ nên dứt khoát thẳng thắn, cởi bỏ hiểu lầm này.
Cô ấy đưa vòng tay về phía Lục Yến Thần, anh duỗi tay nhận lấy, toàn cảnh này bị Khương Dư Miên đi tới đúng lúc nhìn thấy.
“Lục Yến Thần và Từ Thiên Kiêu?”
Cô nhớ tới chuyện Từ Thiên Kiêu đang thực tập ở Thiên Dự, nhưng vòng tay của Từ Thiên Kiêu là do ‘người có tâm’ tặng cho trong ngày hội giao lưu, vì sao lại đưa cho Lục Yến Thần? Lẽ nào người có tâm kia chính là…
Anh?
Khương Dư Miên mặt không cảm xúc nhìn hai người họ tách ra, quay về hai hướng ngược nhau.
“Miên Miên?” Đột nhiên Từ Thiên Kiêu phát hiện ra sự tồn tại của cô, không biết cô đã đứng ở đây xem được bao lâu: “Cậu nhìn thấy rồi à?”
Khương Dư Miên gật đầu.
Từ Thiên Kiêu “À” một hơi, nhân cơ hội này cùng nhau giải thích: “Trước đó là tớ hiểu lầm, vòng tay đuổi muỗi này vốn là đồ muốn tặng cho cậu.”
Khương Dư Miên nhìn thấy trên tay Từ Thiên Kiêu rỗng tuếch.
Thực ra dựa vào những chuyện Từ Thiên Kiêu trải qua, cô cũng đoán được.
Lục Yến Thần và Từ Thiên Kiêu cũng chưa từng gặp nhau, không đến nỗi lại đột ngột tặng Từ Thiên Kiêu đồ trong ngày hội giao lưu. Cho dù có người thật sự nhất kiến chung tình với Từ Thiên Kiêu, chú ý tới những chi tiết nhỏ này thì chắc chắn cũng không phải Lục Yến Thần.
Cô không biết khi Lục Yến Thần thích một người sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không lén lén lút lút, sợ đầu sợ đuôi.
Hai người cùng đi vào khu nghỉ ngơi, vào chỗ ăn uống, ngồi xuống trong góc tối yên tĩnh.
Từ Thiên Kiêu vẫn có nghi hoặc: “Cậu và Lục Yến Thần bắt đầu từ khi nào?”
Khương Dư Miên cầm cốc nước lạnh khẽ hút một ngụm: “Cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Từ Thiên Kiêu ngạc nhiên: “Chuyện này còn có thể nói dối sao?”
Khương Dư Miên hút được quả chua ở bên trong, nghiền ngẫm nhai trong miệng rồi nuốt xuống: “Lời nói dối là chúng tớ bắt đầu gặp nhau từ ngày hội giao lưu.”
Trong đáy mắt Từ Thiên Kiêu hiện lên nghi hoặc: “Vậy lời nói thật?”
Khương Dư Miên dùng ống hút khuấy mấy viên đá trong suốt trong cốc, nó nhiễm màu nước tạo ra màu sắc lưu chuyển trong đáy mắt, giống như những ký ức đầy màu sắc đã trôi qua: “Lời nói thật là tớ với anh ấy đã quen nhau từ rất lâu, vào buổi chiều ngày hội giao lưu là gặp lại nhau.”
“Hai người có quen biết từ trước sao?” Hóa ra cô ấy muốn kiếm chút ân tình, cuối cùng lại toi công.
Khương Dư Miên gật đầu: “Có hơi phức tạp.”
Từ Thiên Kiêu nhớ tới hành động trước đó của mình thì xấu hổ: “Tớ làm trò hề ở trước mặt cậu rồi, xấu hổ quá.”
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, không cần phải để ở trong lòng.” Lúc đó cô quả thật không nghĩ tới là Lục Yến Thần sẽ đưa đồ cho cô.
Từ Thiên Kiêu cúi đầu cắn ống hút.
Có vài người trời sinh đã có vận may, không chỉ có đầu óc thông minh, vẻ ngoài và dáng người xuất sắc mà còn được gặp gỡ những người giỏi nhất, thật khiến người khác hâm mộ.
Mọi người ở sân golf cả buổi sáng, đến trưa, tổng giám đốc Đường tự mình mời đoàn bọn họ ăn cơm.
Gần đây ông chủ quá nhiệt tình với bọn họ, Khương Dư Miên lại cảm thấy không dễ chịu, nhưng trong khoảng thời gian này, cho dù có người nhắc tới công việc, ông chủ Đường đều sẽ khuyên bảo mọi người: “Hôm nay đi ra ngoài để thả lỏng, chúng ta chỉ nói về chuyện ăn uống, không nhắc tới công việc.”
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Khương Dư Miên và Thẩm Thanh Bạch ngồi chung một chiếc xe trở về khu nhà Gia Cảnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trên đường, Khương Dư Miên không nhịn được nói ra sự nghi hoặc trong lòng: “Anh có cảm thấy gần đây thái độ của tổng giám đốc Đường hơi lạ không?”
“Ý em nói là không có chuyện gì mà ân cần hả?” Thẩm Thanh Bạch cũng cảm thấy vậy.
Mặc dù không thể coi là lấy lòng, nhưng so với hình thức nói chuyện trước đó thì hơi khác.
Loại cảm giác này không thể nói bằng lời, Khương Dư Miên cũng không nói được: “Bây giờ em cũng mong ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ sớm được thông qua kiểm tra, thuận lợi ra ngoài thị trường.”
Tổng giám đốc Đường xuất tiền, bọn họ cho ra kỹ thuật, hai bên hợp tác cùng có lợi.
…
Buổi chiều, Lục Yến Thần tra xét sơ yếu lý lịch của Từ Thiên Kiêu cùng với ghi chép của cuộc phỏng vấn. Lúc quản lý phòng nhân sự cho rằng mình đã thắng cược thì đột nhiên nhận được thông báo bị sa thải.
Lục Yến Thần làm việc mạnh mẽ, vang dội, tuyệt đối không lề mề, Tần Chu Việt nằm ở trong phòng làm việc của anh xem kịch vui: “Vậy còn Từ Thiên Kiêu, cậu định xử lý như thế nào?”
Lục Yến Thần không hề nghĩ ngợi, nói: “Vẫn thực tập như bình thường, có thể giữ lại hay không thì xem bản lĩnh của cô ta.”
Nhưng bọn họ đều biết, dựa vào năng lực trước mắt của Từ Thiên Kiều thì gần như không có cách nào chuyển thành chính thức.
Tần Chu Việt nhìn một loạt động tác thì liên tục kêu ‘móa’: “Cậu đây là vì Khương Dư Miên mà cho cô ấy đi cửa sau sao?”
“Trả ân tình.” Một phần trọng lượng ân tình ở sự kiện kia có liên quan đến lợi ích hoặc… Người.
Tần Chu Việt nhướng mày, không bình luận gì về cách làm của anh.
Tần Chu Việt vừa mới nhận được một tin tức, vẻ mặt nghiêm túc hơn mấy phần: “Tôi nghe thấy một vài lời đồn, hình như mắt xích tài chính của tập đoàn Đường thị xảy ra chút vấn đề.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ở trong sự nghiệp kinh doanh của mình, cũng phải để ý đến hướng phát triển của các công ty lớn trong ngành nghề.
Lòng bàn tay Lục Yến Thần đẩy góc bàn, ghế dựa lùi ra xa nửa mét, mười ngón tay anh đan lại, đặt trên gối. Anh không nhanh không chậm mở miệng: “Tin tức của cậu quá chậm.”
Tần Chu Việt giơ ngón tay cái lên: “Xem ra cậu đã biết từ lâu.”
Anh thừa nhận: “Quan tâm đến mà.”
Tần Chu Việt lại hỏi: “Vậy cậu định làm gì? Nghe nói gần đây ông Đường đang tìm người giúp đỡ khắp nơi.”
“Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chẳng phải rất hay sao.” Lục Yến Thần nói rất tự nhiên, dường như đều nắm tất cả trong lòng bàn tay.
“Cậu có lòng tốt như vậy sao?” Xem ra anh đã có kế hoạch từ lâu, Tần Chu Việt xoay người ngồi dậy trên ghế sô pha, thăm dò hỏi: “Không phải vì cô nhóc kia đấy chứ?”
Lục Yến Thần chỉ liếc nhìn anh ta một cái: “Gần đây tần suất cậu nhắc đến cô ấy rất cao.”
“Chứ không phải là do cậu à? Lớn tuổi rồi như thế này rồi mà bên cạnh vẫn không có người phụ nữ nào.” Có lúc anh ta muốn lảm nhảm tán gẫu về chuyện tình cảm của anh em đều không có tài liệu thực tế.
Lục Yến Thần tức giận, cười: “Cho dù tôi có người phụ nữ nào thì cũng không phải là đề tài cho câu chuyện của cậu.”
Tần Chu Việt nhấc tay đầu hàng.
Nghe giọng điệu là anh ta biết đề tài này nhất định phải có chừng mực, nếu cứ trêu chọc tiếp thì Lục Yến Thần sẽ trở mặt với anh ta.
Tần Chu Việt quét mắt nhìn điện thoại, chuyển về vấn đề tài chính: “Tin tức ngầm, có người nói ông Đường định dẫn theo nhóm người kia đi tới biệt thự ở ngoại ô, đoán chừng lão hồ ly này đã không kiềm chế được rồi.”
Lục Yến Thần nhìn thấy địa chỉ anh ta gửi tới, bên kia có phòng trà Sâm Lâm rất yên tĩnh, có rừng cây và dòng suối nhỏ, cực kỳ giống với chỗ ở Nam Lâm mà lúc trước anh và Khương Dư Miên nhìn thấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lục Yến Thần khẽ kéo khóe miệng, cười như không cười: “Đúng thật sẽ chọn nơi này.”
…
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên ông Đường mời nhóm nghiên cứu phát minh ra ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ đi tới biệt thự ở ngoại ô.
Lần này hành động cực kỳ giống chiến thuật ngoại giao trước, quân sự sau, Khương Dư Miên không tỏ vẻ gì, lén lút liên kết với Thẩm Thanh Bạch.
Hiện tại trải qua mọi việc càng thoải mái thì cũng dễ dàng ngã vào cái bẫy nhà tư bản đã bện ra.
Ở vùng ngoại ô có phòng trà Sâm Lâm được giấu rất kỹ ở bên dưới những tán cây đại thụ, phong cách được dung hợp giữa Trung Quốc và phương Tây. Ngoài cửa sổ cây cối xanh um tươi tốt, ngồi ở bên trong thưởng thức trà, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh làm sạch tâm hồn.
Thật sự là một địa điểm tốt để hưởng thụ, đáng tiếc nơi này có người có ý đồ riêng.
“Ở bên cạnh cũng không tệ, vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, rất lâu không được hít thở không khí mới mẻ.” Tiểu Lý của nhóm nghiên cứu phát minh cố ý mang theo camera quay chụp lại phong cảnh. Lúc tiến vào phòng trà, cậu ta lại tìm kiếm góc độ quay chụp trong phòng, loay hoay đến mức chân không chạm đất.
“Chị Khương, anh Thẩm.”
Thật ra tuổi tác của hai người còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng dựa vào năng lực trong tổ, tất cả mọi người đều coi bọn họ đứng đầu.
Nghe thấy tiếng Tiểu Lý gọi, hai người cùng quay đầu lại, máy quay phim bắt lấy một cảnh này của bọn họ: “Hai người ngồi im đừng nhúc nhích, cứ duy trì tư thế này đi, tôi quay cho hai người vài thước phim.”
Lúc Tiểu Lý chuẩn bị ấn xuống màn trập, nhân viên cửa hàng vưng khay lên chui vào trong máy quay phim: “Đã quấy rầy rồi, đây là hoa quả chuẩn vị cho các vị.”
Phòng trà ở đây mở ra không chỉ thưởng thức trà.
Nhân viên cửa hàng bê tới mấy bàn hoa quả, dưa hấu đỏ tươi mọng nước được cắt thành khối lập phương, chia làm vài phần, để riêng xuống trước mặt từng vị khách.
Tiểu Lý xoay camera khỏi nơi khác đợi nhân viên cửa hàng rời đi, đối phương lại quay đầu lại nói cho cậu ta biết: “Thưa ngài, vô cùng xin lỗi, trong cửa hàng tôi cấm quay chụp.”
“À, nhưng vừa nãy…” Vừa nãy cậu ta chụp nhiều như vậy mà các nhân viên khác của cửa hàng cũng không nói gì mà.
Làm khách mời nên chỉ có thể nghe theo quy định của phòng trà, Tiểu Lý hậm hực cất camera: “Xin lỗi, tôi không chụp nữa.”
Khương Dư Miên không có hứng thú lớn với chụp ảnh, dặn dò Tiểu Lý: “Không sao đâu, ăn dưa hấu đi.”
Dưa hấu và mùa hè là tuyệt phối, Khương Dư Miên cầm lấy dĩa ăn ở bên cạnh, lúc nhìn điện thoại xem tài liệu cũng không ngừng bỏ vào miệng ăn, ăn một miếng lại tiếp tục một miếng.
Rất nhanh sau đó, khay của Khương Dư Miên đã nhìn thấy đáy.
Cô chăm chú nhìn vào tài liệu nên không có quá chú ý nên vẫn lấy đồ trong khay theo bản năng. Thẩm Thanh Bạch đưa khay của mình tới: “Ở đây vẫn còn.”
Khương Dư Miên ngạc nhiên, gần như cùng lúc đó, điện thoại hiện lên một tin nhắn mới.
L: [Không được tham ăn.]
Đột ngột tin nhắn xuất hiện làm cho Khương Dư Miên đánh rơi cả nĩa ăn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, giống như đang cố tìm lấy một bóng lưng quen thuộc trong đông đảo khách mời.
Cô đang muốn đứng dậy đi xác nhận thì đột nhiên một thành viên khác trong tổ tới: “Chị Khương, tổng giám đốc Đường bảo cô đi đến đây một chuyến.”
Khương Dư Miên quay đầu lại dùng ánh mắt ra dấu hiệu với Thẩm Thanh Bạch, biểu cảm nghiêm nghị thêm mấy phần.
Đi dọc theo con đường mòn bên ngoài phòng trà Sâm Lâm đi tới phía sau, có một người đang câu cá trong ao. Tổng giám đốc Đường bụng phệ mặc âu phục ngồi ở đó thả câu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Tiểu Khương à, đến đây ngồi đi.” Tổng giám đốc Đường tươi cười, vẫy tay với cô nhưng không biết bên trong che giấu bao nhiêu con dao sắc bén: “Dạo này mọi người vất vả rồi, đặc biệt là cô. Về phát minh ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ không thể không kể công cô.”
Ông ta nhắc tới ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ khiến Khương Dư Miên cảnh giác thêm mấy phần. Trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười yếu ớt, khách sáo nói: “Tổng giám đốc Đường khách sáo rồi đây là việc nên làm thôi.”
Ông ta lại tiếp tục hỏi: “Tiến độ của ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ thế nào rồi?”
Khương Dư Miên thật lòng nói: “Trước đây không lâu vừa mới sửa chữa lỗ hổng, ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ đang ở giai đoạn hoàn thiện cuối cùng, còn phải cần một chút thời gian nữa.”
Rốt cuộc tổng giám đốc Đường cũng không kiềm chế nổi, đưa ra kiến nghị để cho ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ lập tức đưa ra thị trường: “‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ vốn là kế hoạch online năm nay, nó đã rất tốt, nên sớm cho ra thị trường để có thể sử dụng.”
Lời lẽ của Khương Dư Miên đanh thép: “Tổng giám đốc Đường, chúng tôi xây dựng dữ liệu mạng lưới thông tin khổng lồ, còn chưa kiểm tra, tìm ra lỗ hổng. Nhất định phải thông qua xét duyệt nghiêm ngặt, phải đảm bảo không có sơ hở nào mới được.”
“Nếu như các cô có thể tìm ra được lỗ hổng nào thì sửa chữa.” Tổng giám đốc Đường thả cần câu xuống: “Không có một phần mềm nào có thể hoàn thành trăm phần trăm ngay trong một lần, thời đại tiến bộ, hệ thống phải không ngừng thay đổi. Phải cho ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ chính thức bắt đầu sử dụng mới có thể nhanh chóng tìm ra sự cố, dựa vào nhu cầu của người sử dụng để cập nhật.”
Khương Dư Miên cau mày: “Sao có thể giống nhau được?”
Đoạn văn này nghe thật hay, nếu như Khương Dư Miên là một người qua đường không hiểu cái gì thì có lẽ đã bị ông ta đưa vào tròng. Nhưng ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ không thể đưa ra thử nghiệm để dựa vào cảm nhận của người sử dụng mà hoàn thiện được.
Hệ thống ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ chặn lại các tin tức lừa dối người dùng hoặc tin nhắn rác, đồng thời sẽ lưu giữ lại dữ liệu của người dùng để tiến hành phân tích. Nếu để cho phần mềm không hoàn chỉnh phát hành ra ngoài thị trường thì rất có khả năng để lộ thông tin của người sử dụng, vô cùng không an toàn.
“Khương Dư Miên, một năm qua các cô nghiên cứu phát minh ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’, Đường thị của chúng tôi ủng hộ lớn nhất. Nếu như Đường thị thật sự gặp sự cố, cô cảm thấy người sử dụng sẽ còn tin tưởng phần mềm cho Đường thị nghiên cứu và phát hành ra sao?” Nụ cười giả tạo trên mặt người đàn ông đã gần như biến mất hoàn toàn.
“Huống chi những người khác trong nhóm nghiên cứu phát minh của các cô đều đã đồng ý.” Hồ ly nhìn xa trông rộng rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật.