Không trách ông ta không đi vào phòng trà cùng với bọn họ, nhiều người bàn luận sẽ dễ bị dẫn dắt và chạy theo đám đông, hẹn gặp riêng lẻ mới có thể lần lượt đánh tan.
Khương Dư Miên là người trụ cột trong việc nghiên cứu phát minh, là khó khăn lớn nhất trong đám kia. Tổng giám đốc Đường vừa đấm vừa xoa: “Đừng quên, công ty đã đăng ký bản quyền của phần mềm. Cô muốn toàn bộ tâm huyết của mình cứ rách nát ở đây như vậy sao?”
Trước sau gì thì nhà tư bản vẫn lấy lợi ích làm đầu.
Nhưng ước nguyện ban đầu của bọn họ khi nghiên cứu phát minh ra ‘Theo Đuổi Ngôi sao’ cũng không phải là kiếm lời, Khương Dư Miên nhất quyết không cho phép hệ thống chưa đầy đủ được đưa ra thị trường.
Cuối cùng hai người tan rã trông không vui cho lắm.
Khương Dư Miên lập tức gọi điện cho Thẩm Thanh Bạch, nói ý đồ của tổng giám đốc Đường.
“Bây giờ em nghĩ như thế nào?” Thẩm Thanh Bạch hỏi cô.
Thái độ của Khương Dư Miên rất rõ ràng: “Đương nhiên không thể cho ra thị trường ngay bây giờ được, đặc biệt là trong giai đoạn Đường thị đang nhạy cảm như vậy. Một khi ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ bị nhìn chằm chằm vào thì mạng lưới thông tin mà chúng ta xây dựng cũng dễ dàng gặp công kích.”
Phần khống chế ở Đường thị, nếu như bọn họ nhất định phải đưa ra thị trường, bọn họ không ngăn được. Trừ khi bọn họ đứng ra nói rõ chân tướng thì ‘Theo Đuổi Ngôi Sao’ cứ như vậy sẽ biến thành hệ thống không đáng tin tưởng trong mắt mọi người. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vậy tất cả những gì bọn họ làm ra đều uổng phí.
Lúc này đây, Khương Dư Miên mới phát hiện, nếu như kỹ thuật hàng đầu bị tư bản chi phối thì cũng sẽ đi về hai hướng.
Một là thành công, hai là bị hủy diệt.
Khương Dư Miên vì thế mà phát sầu, trong bụng đầy tâm sự đi vào đường mòn trong rừng rậm, đột nhiên điện thoại vang lên, cô nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Khương Dư Miên cầm điện thoại, thay đổi tuyến đường, đi về phía một con đường khác.
Chỗ này cách phòng trà Sâm Lâm không xa, những chùm sáng màu vàng hắt vào giữa khu rừng, còn có du khách đang chụp ảnh ở dưới tán cây.
Khương Dư Miên dựa theo định vị, đi thêm một đoạn đường nữa, rốt cuộc cũng tìm được anh.
Lục Yến Thần ôm cánh tay đứng dưới tán cây, cả người mặc quần áo thể thao màu trắng, so với người đàn ông mặc âu phục giày da của ngày xưa như hai người khác nhau.
Quả nhiên anh tới rồi.
Khương Dư Miên cất bước đi tới bên dòng suối, đứng sóng vai với anh.
Trong rừng có dòng suối trong suốt thấy được đáy, tảng đá chiếu lên mặt nước, hiện ra đất cát bị ánh mặt trời hong khô.
Khương Dư Miên nhấc chân lên cọ cọ viên đá nhọn ở gần mép nước, thấp giọng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Lục Yến Thần buông tay ra, lời ít ý nhiều nói: “Có việc.”
“Thần thần bí bí.” Nhớ tới tin nhắn ngắn vừa nãy, cùng với bóng lưng ngồi ở trong phòng trà, Khương Dư Miên chặn lời anh: “Ăn dưa hấu mà anh cũng phải nhìn chằm chằm em sao.”
Nghe ra sự bất an của cô, Lục Yến Thần phản bác: “Người ăn nhiều dưa hấu rồi bị đau bụng là ai?”
“Em tự biết mà.” Không cần anh nhắc nhở.
“Biết rõ rồi còn đi ăn của người khác?”
“Anh quản lý em sao?” Buổi sáng gặp tổng giám đốc Đường nên tâm trạng của cô cũng đã không tốt nên bây giờ nói chuyện toàn mang theo mùi thuốc súng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lục Yến Thần cũng phát hiện ra tâm trạng của cô không tốt, nghiêng người nhìn sang, nhìn kỹ vào đôi mắt của cô.
Tướng mạo và khí chất của cô đều có biến hóa so với mấy năm trước, chỉ có cặp mắt hạnh trong suốt kia nếu chăm chú nhìn vào là có thể nhận ra được cảm xúc trong đó mà thôi.
Về nước lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cáu kỉnh.
Lục Yến Thần cảm thấy kì lạ, dựa vào đó mà trêu ghẹo: “Tiểu Miên Miên, tại sao em lại trở nên hung ác như thế?”
Khương Dư Miên ngây ra như phỗng.
Vừa nãy cô hung dữ với Lục Yến Thần sao?
Sau lần gặp lại đó, cô vốn dùng tư thái ưu nhã, hoàn mỹ của người phụ nữ chín muồi xuất hiện ở trước mặt anh. Vậy mà nhiều lần trùng hợp như vậy, lần nào gặp chuyện không may cũng bị Lục Yến Thần tình cờ bắt gặp được.
Thật ra Lục Yến Thần rất tốt tính, mặc kệ cô có thái độ gì, đều chỉ có thể cười: “Đưa cho em một thứ.”
Nói xong, anh móc một cái vòng tay màu hồng nhạt từ trong túi ra.
Vòng tay cũng không phải là ngọc đá phỉ thúy trong ấn tượng, mà được chế tạo thì chất liệu đặc thù, để sát vào hơn một chút có thể ngửi được mùi vị tỏa ra từ trên đó. Cô nhanh chóng đoán được công dụng của vòng tay, nói đúng ra thì đây không phải vòng tay, mà là vòng tay đuổi muỗi được làm theo hình thức tinh xảo.
Cái này với cái vòng tay lần trước cô nhìn thấy ở ngày hội giao lưu là hai loại.
Ngón tay Khương Dư Miên khẽ nhúc nhích, nhưng không nhận lấy.
Lục Yến Thần nâng tay của cô lên, nơi đó vốn nên đeo một cái dây đỏ bình an rồi, bây giờ hai tay đều trống trơn.
Đêm đó cô nhoài người về phía trước, bỏ lại một câu ‘không thích’ ở sau lưng, cắt ngang lời nói của anh, đến ngay cả quà tặng và tâm ý của anh cũng đều vứt bỏ.
Bàn tay dày rộng của người đàn ông khác hoàn toàn so với bàn tay mảnh khảnh của người con gái. Anh nâng bàn tay lên, ngón tay thon dài dán vào hai bên cổ tay, gần như nắm chặt.
Khương Dư Miên cảm nhận được sức lực của anh, theo bản năng rút tay ra, lại bị kéo về.
Lục Yến Thần đeo vòng tay vào cổ tay trái của cô, tỉ mỉ dặn dò: “Trong rừng có rất nhiều muỗi, đeo vào.”
Khương Dư Miên cụp mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng tay mới tinh trên tay, nếu không để sát vào ngửi thì nhìn qua nó chỉ là một cái vòng tay màu hồng nhạt.
Làn da cô trắng, tay mảnh khảnh, đeo thêm trang sức như thêu gấm trên hoa.
Tâm trạng cô không tốt nên muốn tìm lỗi: “Sếp Lục thích tặng người khác vòng tay đuổi muỗi vậy sao?”
Lục Yến Thần bị nghẹn: “Không phải hiểu lầm của bạn em đã được giải thích rõ ràng rồi sao?”
Lão Ngô nhận nhầm người, ma xui quỷ khiến tạo thành một loạt hiểu lầm, huống chi vòng tay đuổi muỗi con vật kia chỉ được mua ở khu gần hội trường, làm sao có thể so sánh với cái bây giờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên không nhịn được, cười lên.
Biểu cảm của cô cũng không quá khoa trương, là tư thái thục nữ rất tiêu chuẩn, môi trên giương lên, mắt cong cong: “Cảm ơn anh, Lục Yến Thần.”
Cảm ơn anh, đều dành cho em sự dịu dàng vào đúng lúc em khổ sở.
“Không cần khách khí.”
“Nhưng mà sao anh biết em ở đây? Còn mang theo vòng tay trong người nữa?” Từ phòng trà tới đây, dường như Lục Yến Thần ở khắp mọi nơi, nắm rõ mọi chuyện của cô ở trong lòng bàn tay.
Khương Dư Miên giật mình, ánh mắt hoài nghi lưu chuyển vài vòng trên mặt anh.
Lục Yến Thần khiêm tốn nắm tay đưa đến bên môi ho nhẹ: “Có việc.”
Anh thừa nhận rằng mình biết được bọn họ sẽ đến đây, chỉ có điều anh đến đây là có ý đồ khác. Còn nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa tới lúc nói.
“Được rồi.”
Khương Dư Miên mím môi, nghe ra anh không có ý nói sâu, cũng không truy hỏi.
Cô nắm vòng tay, tìm một khối đá lớn ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Trong lòng áng chừng mọi chuyện, cô không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Trong lúc đó, gần như không có bí mật nào có thể che giấu hoàn toàn ở trong ngành nghề, Lục Yến Thần có kinh nghiệm phòng phú về việc bày mưu tính kế hơn cô rất nhiều, vậy cô có thể xin anh chỉ dạy phương pháp phá giải không?
Nhưng nếu như cô chủ động nhờ Lục Yến Thần giúp đỡ, chẳng phải lại biến thành bé gái chỉ biết ỷ lại anh lúc trước sao…
Nhưng cô lại nghĩ, người trưởng thành càng nên lý trí phân tích lợi ích lấy hay bỏ, mà không phải tức giận nhất thời.
Trong lòng Khương Dư Miên vô cùng rối rắm, lúc cô đang muốn mở miệng, đối phương lại cướp trước một bước: “Anh nhớ ở phía trước có một cái xích đu dây, có muốn đến đấy chơi một chút không?”
Khương Dư Miên ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cảnh vật nơi đó rất tốt, ở giữa mùa hè nóng bức mà vẫn mát mẻ, lại đúng lúc kỳ nghỉ hè và cuối tuần nên du khách đến khá nhiều. Cô thật sự nhìn thấy xích đu dây, nhưng nó đã bị mọi người dùng để chụp ảnh, thậm chí bên cạnh còn có một nhóm đang xếp hàng.
Khương Dư Miên thở dài, nghĩ thầm hôm nay thật xui xẻo.
Lúc này có hai nữ sinh trẻ tuổi đi tới: “Chào anh chị, xin hỏi hai người có bật lửa không? Chỗ chúng tôi bị cái gì đó quấn lấy, muốn mượn bật lửa đốt đứt.”
Khương Dư Miên nhìn về phía Lục Yến Thần.
Lục Yến Thần buông tay: “Không có.”
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Hai nữ sinh lại đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Khương Dư Miên lại cảm thấy kỳ lạ: “Không phải mấy người hút thuốc như các anh đều mang theo bật lửa bên người sao?”
Lục Yến Thần đáp: “Đã cai.”
“Ồ, tại sao đột nhiên lại như thế?”
“Không phải em nói sao?” Lục Yến Thần nhìn về phía cô, nói ra một câu nói từ trong trí nhớ: “Hút thuốc có hại cho cơ thể.”
Năm ấy trải qua cái tết ở nước ngoài, trước khi Khương Dư Miên thu dọn đồ đạc đi, lúc cầm tiêu bản con bướm thì nhìn thấy cái gạt tàn vốn sạch sẽ như mới bỗng có rất nhiều tàn thuốc.
Cô không biết vì sao trong một đêm Lục Yến Thần lại hút nhiều thuốc như vậy. Lúc cô cúi người lấy tiêu bản con bướm đi, không nhịn được nữa nói một câu mà cô không nên quản lý: “Hút thuốc có hại cho cơ thể.”
Lúc đó Lục Yến Thần cũng đứng ở sau lưng cô, không nói một lời.
Cô cũng không đợi anh đáp lại, ôm tiêu bản con bướm đi, còn cả một vài thứ khác nữa, cô đeo lên vì cũng không có nhiều.
Khương Dư Miên biết được nguyên nhân thì ngạc nhiên.
Cô cũng không biết một câu nói của mình có thể làm cho người đàn ông dứt khoát bỏ thói quen hút thuốc.
Khương Dư Miên nắm ngón tay, kéo tâm tư tự do về, nhỏ giọng phụ họa: “Cai được rồi thì tốt lắm, rất khỏe mạnh.”
Lục Yến Thần nhếch đuôi lông mày, trêu chọc chính mình: “Đúng vậy, còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Xích đu dây đã bị chiếm dụng, Khương Dư Miên không có ý định sẽ tụ tập với đám đông kia, cô giẫm lên tảng đá, bước qua dòng suối nhỏ, trong lòng đầy tâm sự.
Lúc sắp lên bờ, đột nhiên lòng bàn chân giẫm trượt.
“A…”
May mà phản xạ của cô nhanh nhẹn, nhanh tay lẹ mắt chống vào tảng đá bên cạnh nên không bị ngã xuống.
Giữa lúc cô đang mừng vì may mắn thì tảng đá mà bàn tay ấn lên lăn một vòng, ‘bịch’ một tiếng, Khương Dư Miên đặt mông ngồi xuống nước. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bọt nước tung tóe bắn lên mặt, bên tai Khương Dư Miên ong ong, đại não trống rỗng.
Vì sao lại có chuyện hài kịch như vậy xảy ra ở trên người cô…
Lục Yến Thần cúi người ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng bế người lên: “Ngã đau không?”
Khương Dư Miên không còn sức trả lời, chỉ cảm thấy phía sau vô cùng ẩm ướt, một màn vừa rồi … Quả nhiên đã ngã vào nước. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Dòng suối nhỏ không sâu nên chỉ thấm ướt mông, cô không nhìn thấy phía sau, cô chỉ biết được Lục Yến Thần đứng ở trước mặt, gò má vô cùng nóng bỏng vì xấu hổ.
Thấy được biểu cảm vi diệu của cô, Lục Yến Thần nắm chặt cánh tay cô, cúi đầu nhìn.
Giọt nước đi theo lòng bàn tay chảy xuống cánh tay, Khương Dư Miên duỗi tay che trước mắt anh, khẩn thiết quát: “Không được nhìn.”
Người mẫu mặc trang phục rừng rậm vào các chuyên viên quay phim đe máy ảnh trên cổ đi vòng qua, Khương Dư Miên xoay người theo bản năng, sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng khi cô quay người lại, lại quay lưng với Lục Yến Thần.
Khương Dư Miên khó chịu nghiêng người, lòng bàn chân như giẫm lên bàn chông, vẫn luôn di chuyển không ngừng.
Thời tiết tháng tám, tất cả mọi người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, không có thừa để che chắn cho cô. Du khách tới bên ngày để chụp ảnh rất nhiều, Khương Dư Miên hận không thể che mặt mình.
Bây giờ cô đi về người khác nhìn thấy có thể cho rằng là cô tè ra quần không?
Lục Yến Thần lặng lẽ chặn ở sau lưng cô, những ánh mắt bị dẫn tới vì động tĩnh vừa rồi bên này đều bị ánh mắt sắc bén của người đàn ông xua đuổi.
Bốn phương tám hướng quanh dòng suối nhỏ đều có người, thật sự không có chỗ để ẩn nấp, Khương Dư Miên xoay người lại thì va vào một vùng ngực cực nóng.
Một thứ mềm mại va vào lồng ngực, xúc cảm rõ ràng khiến hơi thở của Lục Yến Thần cứng lại.
Lần trước là mắt thường nhìn thấy, hiện tại là da thịt dán vào nhau, Lục Yến Thần ý thức được lần nữa, cô không còn là cô bé đã từng lén lút ăn đu đủ để bổ sung cơ thể kia, mà là người phụ nữ có dáng người đẫy đà. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Hầu kết người đàn ông khẽ động, thậm chí anh còn không dám tự nhiên cúi đầu xuống nhìn, hai tay buông thõng bên người, ngón tay dần nắm lại thành quyền.
“Miên Miên…” Anh mở miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, như có đất cát chặn ở cổ họng, rất ngứa ngáy.
Khương Dư Miên lắc đầu trong ngực anh, hai tay nắm chặt ống tay áo anh, khuôn mặt nhỏ chôn xuống: “Bọn họ đang cười em.”
Đột nhiên đầu nhỏ chặn ở trước ngực Lục Yến Thần khiến anh đẩy ra không được, chỉ có thể che chở, thấp giọng dỗ dành nói: “Không có.”
“Có!” Khương Dư Miên một mực chắc chắn, ngón tay vẫn nắm lấy ống tay áo của anh: “Bây giờ em về thế nào đây?”
Lục Yến Thần cúi đầu nhìn, lúc này cô gái đã đỏ bừng cả tai.
Anh không khỏi giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc đen thu mềm mại mà cô mang tới mà chỉ nhẫn nại trấn an: “Không nên quá quan tâm ánh mắt của người khác, bọn họ không quen biết em.”
Câu nói này giống như đang nói: ‘Chỉ cần em không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.’
Cô đỏ mặt, trong lời nói xấu hổ biểu lộ mấy phần uất ức: “Người rơi xuống nước không phải anh, đương nhiên anh sẽ không thèm để ý rồi.”
Vừa mới nói xong thì cô nghe được giọng trẻ con non nớt phát ra từ đứa trẻ đi ngang qua: “Mẹ, mẹ nhìn xem chị gái kia tè ra quần kìa.”
Người mẹ nhanh chóng che miệng đứa nhỏ lại: “Đừng nói lung tung, chị gái chỉ đang nghịch nước.”
A a!
Dây thần kinh xấu hổ của Khương Dư Miên gần như tan vỡ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lục Yến Thần cúi đầu, âm thanh trầm thấp chui vào lỗ tai cô: “Anh bế em về, có được không?”