vend Isld là một hòn đảo nhân tạo thu nhỏ, được xây dựng cách đây ko lâu ở Hà Nội dưới bàn tay cần mẫn và tỉ mỉ tuyệt đối của những công nhân lão luyện. Được biết đến như một cung điện giáo hoàng h thu nhỏ thời xưa bởi vẻ ngoài áng lệ và g ọng cùng những g thiết bị hiện đại nhưng ko kém phần cổ kính và huyền bí hóa, vend Isld thu hút rất nhiều sự chú ý của khách tham qu tứ phương g nước lẫn ngoài nước. Người ta gọi nó là vend Isld bởi lẽ bao quh hòn đảo nhân tạo ấy là một dòng sông xh biếc chảy dài ra biển, tạo nên sự cách biệt giữa khác xa với chốn đô thị ầm uất ở nội thành, thh nhã nhưng nhộn nhịp, cổ kính nhưng hiện đại. Chính vì vị í hài hòa giữa đất và nước ấy nên rất dễ dàng để đến được vend Isld, chủ yếu bằng 2 c đường, một là đường thủy, hai là đường bộ, do đó, cũng chẳng cần phải há hốc mồm ngạc nhiên vì lọt thỏm giữa các phương tiện di chuyển mà club bóng rổ soạn ra có một chiên nga nước"
Lênh đênh ên dòng nước ko ngừng chảy, khi chiếc kim phút cuối cùng cũng chịu nhích thêm một nấc nữa thì cũng là lúc cặp thầy ò với vận đen thấu ời từ g hiên nga nước" đặt chân lên bậc đá đầu tiên của vend Isld. Ngồi thụp xuống đất, cô học ò nhỏ họ Hàn nhăn nhó lấy tay đấm đấm lên đôi chân mỏi nhừ vì phải nhô lên hạ xuống đạp vịt cả một chặng đường dài g khi người bên cạnh lại vươn vai bá cổ một cách thoải mái, tiện thể há miệng ngáp tù tì cho đỡ buồn ngủ
-Hai người là thành viên của club bóng rổ phải ko?_Như một o hồn từ cõi Diêm Vương đội mồ lên, một ông già g bộ vest đen g ọng ko biết từ lúc nào đã đứng thù lù sau lưng ông thầy, tự nhiên đặt tay lên vai khiến ổng giãy nãy lên một cái, xô oạch bạn đồng hành khó khăn lắm mới đứng dậy nổi một lần nữa hướng về thủy giới mà đâm đầu vào.
Né ánh những giọt nước bắn ra tung tóe, ông thầy tỉnh bơ phủ nhận mọi tội lỗi, chườm cái mặt kinh ngạc hỏi h ận tình":
-Em nhảy xuống đó làm gì thế?
-Thầy nói như thể thầy hoàn toàn vô tội ấy_Ngoi lên với một bụng nước dạt dào, Hàn Tử Di phụt mạnh c cá nhỏ vô tội đg bơi lội g miệng mình, phóng thích cho nó ở về nơi hog dã, cau có ước thái độ quá đáng của người đối diện. Suốt cả chặng đường tới đây, ông ta ko những ko phụ giúp cô đạp c vịt lấy một khắc mà chỉ ngồi hết gặm sôcôla rồi lại tu nước ngọt cô đã nhẫn nhịn và cho qua. Vậy mà bây giờ, sau khi đẩy cô đổ ầm xuống sông, lão ta còn dám hắng giọng quở ách, đến cánh tay cũng chẳng buồn đưa ra kéo cô lên. Giờ thì cô mới nghiệm ra câu chân lí của ông cha ta "Sai một li đi một dặm", cái xui tận mạng này, âu cũng là kết quả cho việc nhìn nhầm người, đặt nhầm lòng tin mà ra.
-Hai người là thành viên của club bóng rổ?_Nhắc lại câu hỏi ko có hồi âm b nãy, ông già tốt bụng từ từ tiến lại gần bậc đá, tận tình đỡ người bị nạn èo lên, khuôn mặt hiền từ toát lên nét đáng tin khó ngờ
-Có chuyện gì ko?_Chịu để ý sự có mặt của người lạ, ông thầy tiếp lời, khé lắc đầu bất lực ước sự hậu đậu của cô học ò
-Vậy thì chúc mừng, 2 người đã về đích đầu tiên, ở thành nhà vô địch của cuộc thi hôm nay_Bấm tay cái tách ra hiệu gì đó cho đoàn người hung tợn từ bên g nhảy ra, ông già vỗ tay ho hỉ ước sự khó hiểu của 2 người còn lại, nhh chóng dẫn lối cho họ vào một căn phòng sg ọng đã được đặt chỗ sẵn.
-Kho đã! Sao chúng tôi lại thắng g khi mất hơn 2 tiếng mới đến được đây, những người khác đâu_Ra chiều nghi ngờ ước kết quả chung cuộc bất khả thi, Hàn Tử Di ngó nghiêng dò xét xung quh tìm kiếm các thành viên còn lại, ngẫm rằng đây chỉ là một ò đùa chà đạp lên sự thảm bại và tệ hại của kẻ thua cuộc mà thôi.
-To thông tin lấy được từ các gián điệp gửi về..._Đẩy cao gọng kính đen, ông già lấy chiếc Ipad ra khỏi cặp, bấm bấm rồi no mắt nói tiếp_...các thành viên khác gặp một chút rắc rối, có lẽ sẽ ko thể đến được
-Rắc rồi sao?_Tỏ vẻ ngạc nhiên, ông thầy gắp đại một miếng xà lách, nuốt tỏm nó vào g bụng_Bọn quái chiêu đó thì có gì gây khó dễ được chứ?
-Đúng vậy, có khi bọn họ bày ò xổ thuốc xổ vào g đống này cũng nên_Đăm chiêu nghĩ ngợi, Hàn Tử Di soi lên cái miệng rộng ngoác của bạn đồng hành, nói một câu bâng quơ nhưng đủ khiến chỗ thức ăn vừa được nhét vào dạ dày của lão ta ngoi lên to đà phóng ra ngoài
-Ko, ko_Cười nhạt ấn, ông già đau khổ giãi bày sự thật_Với những gì tôi biết thì có vẻ cuộc đua của họ ko mấy thuận lợi cho lắm. Đội ưởng Hạ Kì Thiên và iboy Lăng Tử Thần chắc hiện giờ đg bị cảnh sát rượt vì tội cản ở các phương tiện giao thông khác, có lẽ ko thể tham gia tiếp cuộc thi. Hàn Gia Minh và Hạ Kì Như thì hoàn toàn mất tích, dấu hiệu cho thấy họ vẫn đg đua cũng mất tăm g khi cậu Lương Tuấn Vĩnh và Lâm Chấn lại phải uống à giảng đạo với phòng bảo vệ môi ường với lí do rải tất cả rác ên xe ra lòng đường, cặp Đỗ Tuấn Kiệt và Liễu Giai Tuyền gặp chút rắc rối với bọn gig hồ chỉ vì lỡ quẳng l nước ngọt vào mặt đại ca của chúng. Tóm lại, đến bây giờ, chỉ có 2 người mới ló mặt đến, do đó, với cương vị là ọng tài cuộc thi, tôi tuyên bố 2 vị thắng cuộc...
***
-Cạch!_Đóng nhẹ cửa chính sau khi được ông thầy rẻ c" đưa về, Hàn Tử Di đảo mắt nhìn căn nhà đen kịt ko có lấy một ánh đèn, cảm thấy có chút gì đó lo lắng, g lòng lại nghĩ đến thằng em sg sinh của mình hiện giờ vẫn chưa có tung tích gì mà đau quặn, khóc ko ra nước mắt vì tờ 500 k nó mượn vẫn chưa chịu ả.
Quờ quạng đưa tay tìm công tắc điện, Hàn Tử Di no mắt, khó khăn lắm mới vớ được bức tường bên cạnh để lần mò to thì bất chợt chạm phải cánh tay lạnh như băng của ai đó, cùng với hơi thở thật cô đọng
Thu tay lại to phản xạ, cô nàng họ Hàn thấy có điềm lạ bèn cẩn ọng lùi ra sau vài bước, g bóng đêm mờ mịt moi ra từ g balô một chiếc thước kẻ, vung lên nhằm về phía ước giáng một đòn thật mạnh lên kẻ cô vừa lỡ chạm tay. Sau khi ng thấy tiếng rên rỉ của hắn, cô nàng được thể lấy chân đá túi bụi, hai tay mãnh liệt cầm balô nện lấy nện để vào người tên ộm đen đủi, miệng liên tục bắn từ ko ngớt:
-Chết nè, dám vào nhà bà nè, thấy chưa c,!@#$%^&*!@#$%^&*...
-Đủ rồi!_Tên ộm bị đánh tơi bời nói như hét, tay ra sức nắm lấy cánh tay chứa hung khí của chủ nhà, ko để cho mình bị đánh thêm nữa
-To g, dám lẻn vào nhà bà đây còn dám to tiếng à?_Bực bội vì bị tên ộm xấc láo cả g nắm lấy tay thiếu nữ, Hàn Tử Di dùng lực há miệng thật to, như một c thú dữ cắn lên bàn tay của hắn, đay nghiến
-Là tôi đây!_Tên ộm đau đớn hét lên
-Tôi cái gì mà tôi, đừng có giở thủ đoạn sói đội lốt dê đánh lừa ta nhá, hôm nay người chết chắc_Ko chịu buông tha cho tên ộm xấu số, Hàn cô nương lấy chân dẫm lên cơ thể hắn, ra sức bẻ ngoặc cánh tay rắn chắc vừa nãy bị mình cắn cho thê thảm
Đương lúc đg hăng cơn chiến, Hàn Tử Di há miệng lên ời, cười một cách khả ố ăn mừng chiến thắng lừng lẫy thì đèn điện bỗng bật sáng, oà lên mọi thứ g ko gi ống ải một màu chói lòa, soi rõ bản chất thực sự của tên ộm
-Tôi...tôi thấy hết rồi nhé!_Đưa cánh tay còn lại đẩy mạnh chân kẻ đg giẫm lên mình, tên ộm ngồi dậy, lau nhẹ dòng máu tươi đg ào lên ở khóe miệng, nhìn người đg há hốc miệng chiếu tướng mình
-Sao...sao
-Màu xh da ời cơ đấy, thế mà tôi cứ tưởng là màu hồng_Ôm mặt thất vọng, tên ộm nín nhịn cơn tức cười, yên lặng qu sát biệu hiện đg thay đổi nhh chóng ên nét mặt của Hàn cô nương
-Cậu...cậu..._Nắm tay thành đấm, Hàn cô nướng ép cơn giận dữ dội lên hai chân mình, ko do dự, ko luyến tiếc, ko cảm thấy có lỗi giáng thêm một đòn vào bụng tên yêu râu xh rồi chạy tót lên phòng, đóng rầm cửa cố thủ
-Lăng Tử Thần, hôm nay ta ko vặt lông luộc chính ngươi, ta sẽ ko làm người
***
Vắt kiệt quả cam thứ 9 vào chiếc cốc vàng khè đầy nước cam, Hàn Tử Di hít một hơi thật sâu lấy lại mớ ko khí nãy giờ đã tống hét ra ngoài, miệng nở một nụ cười đậm chất mưu mô xảo hoạt. Đưa tay lôi từ g túi quần một gói thuốc đầy khả nghi, cô nàng thỏa chí xổ hết toàn bộ vào cốc nước, khấy một cách điên cuồng.
Sau khi chắc mẩm mớ thuốc đã hòa t ko dấu vệt, cô nàng mới phi như bay lên tầng 2, chỉnh chu lại quần áo ước khi gõ cửa phòng kẻ thù, cố rặn lấy cho mình một nụ cười cực hiền ngụy g rồi chờ đợi, ko phải chỉ chờ đợi Lăng Tử Thần thôi đâu, cô còn chờ đợi cả giây phút mình có thể "xử" đẹp tên o gia này nữa cơ
vend Isld là một hòn đảo nhân tạo thu nhỏ, được xây dựng cách đây ko lâu ở Hà Nội dưới bàn tay cần mẫn và tỉ mỉ tuyệt đối của những công nhân lão luyện. Được biết đến như một cung điện giáo hoàng h thu nhỏ thời xưa bởi vẻ ngoài áng lệ và g ọng cùng những g thiết bị hiện đại nhưng ko kém phần cổ kính và huyền bí hóa, vend Isld thu hút rất nhiều sự chú ý của khách tham qu tứ phương g nước lẫn ngoài nước. Người ta gọi nó là vend Isld bởi lẽ bao quh hòn đảo nhân tạo ấy là một dòng sông xh biếc chảy dài ra biển, tạo nên sự cách biệt giữa khác xa với chốn đô thị ầm uất ở nội thành, thh nhã nhưng nhộn nhịp, cổ kính nhưng hiện đại. Chính vì vị í hài hòa giữa đất và nước ấy nên rất dễ dàng để đến được vend Isld, chủ yếu bằng c đường, một là đường thủy, hai là đường bộ, do đó, cũng chẳng cần phải há hốc mồm ngạc nhiên vì lọt thỏm giữa các phương tiện di chuyển mà club bóng rổ soạn ra có một chiên nga nước"
Lênh đênh ên dòng nước ko ngừng chảy, khi chiếc kim phút cuối cùng cũng chịu nhích thêm một nấc nữa thì cũng là lúc cặp thầy ò với vận đen thấu ời từ g hiên nga nước" đặt chân lên bậc đá đầu tiên của vend Isld. Ngồi thụp xuống đất, cô học ò nhỏ họ Hàn nhăn nhó lấy tay đấm đấm lên đôi chân mỏi nhừ vì phải nhô lên hạ xuống đạp vịt cả một chặng đường dài g khi người bên cạnh lại vươn vai bá cổ một cách thoải mái, tiện thể há miệng ngáp tù tì cho đỡ buồn ngủ
-Hai người là thành viên của club bóng rổ phải ko?_Như một o hồn từ cõi Diêm Vương đội mồ lên, một ông già g bộ vest đen g ọng ko biết từ lúc nào đã đứng thù lù sau lưng ông thầy, tự nhiên đặt tay lên vai khiến ổng giãy nãy lên một cái, xô oạch bạn đồng hành khó khăn lắm mới đứng dậy nổi một lần nữa hướng về thủy giới mà đâm đầu vào.
Né ánh những giọt nước bắn ra tung tóe, ông thầy tỉnh bơ phủ nhận mọi tội lỗi, chườm cái mặt kinh ngạc hỏi h ận tình":
-Em nhảy xuống đó làm gì thế?
-Thầy nói như thể thầy hoàn toàn vô tội ấy_Ngoi lên với một bụng nước dạt dào, Hàn Tử Di phụt mạnh c cá nhỏ vô tội đg bơi lội g miệng mình, phóng thích cho nó ở về nơi hog dã, cau có ước thái độ quá đáng của người đối diện. Suốt cả chặng đường tới đây, ông ta ko những ko phụ giúp cô đạp c vịt lấy một khắc mà chỉ ngồi hết gặm sôcôla rồi lại tu nước ngọt cô đã nhẫn nhịn và cho qua. Vậy mà bây giờ, sau khi đẩy cô đổ ầm xuống sông, lão ta còn dám hắng giọng quở ách, đến cánh tay cũng chẳng buồn đưa ra kéo cô lên. Giờ thì cô mới nghiệm ra câu chân lí của ông cha ta "Sai một li đi một dặm", cái xui tận mạng này, âu cũng là kết quả cho việc nhìn nhầm người, đặt nhầm lòng tin mà ra.
-Hai người là thành viên của club bóng rổ?_Nhắc lại câu hỏi ko có hồi âm b nãy, ông già tốt bụng từ từ tiến lại gần bậc đá, tận tình đỡ người bị nạn èo lên, khuôn mặt hiền từ toát lên nét đáng tin khó ngờ
-Có chuyện gì ko?_Chịu để ý sự có mặt của người lạ, ông thầy tiếp lời, khé lắc đầu bất lực ước sự hậu đậu của cô học ò
-Vậy thì chúc mừng, người đã về đích đầu tiên, ở thành nhà vô địch của cuộc thi hôm nay_Bấm tay cái tách ra hiệu gì đó cho đoàn người hung tợn từ bên g nhảy ra, ông già vỗ tay ho hỉ ước sự khó hiểu của người còn lại, nhh chóng dẫn lối cho họ vào một căn phòng sg ọng đã được đặt chỗ sẵn.
-Kho đã! Sao chúng tôi lại thắng g khi mất hơn tiếng mới đến được đây, những người khác đâu_Ra chiều nghi ngờ ước kết quả chung cuộc bất khả thi, Hàn Tử Di ngó nghiêng dò xét xung quh tìm kiếm các thành viên còn lại, ngẫm rằng đây chỉ là một ò đùa chà đạp lên sự thảm bại và tệ hại của kẻ thua cuộc mà thôi.
-To thông tin lấy được từ các gián điệp gửi về..._Đẩy cao gọng kính đen, ông già lấy chiếc Ipad ra khỏi cặp, bấm bấm rồi no mắt nói tiếp_...các thành viên khác gặp một chút rắc rối, có lẽ sẽ ko thể đến được
-Rắc rồi sao?_Tỏ vẻ ngạc nhiên, ông thầy gắp đại một miếng xà lách, nuốt tỏm nó vào g bụng_Bọn quái chiêu đó thì có gì gây khó dễ được chứ?
-Đúng vậy, có khi bọn họ bày ò xổ thuốc xổ vào g đống này cũng nên_Đăm chiêu nghĩ ngợi, Hàn Tử Di soi lên cái miệng rộng ngoác của bạn đồng hành, nói một câu bâng quơ nhưng đủ khiến chỗ thức ăn vừa được nhét vào dạ dày của lão ta ngoi lên to đà phóng ra ngoài
-Ko, ko_Cười nhạt ấn, ông già đau khổ giãi bày sự thật_Với những gì tôi biết thì có vẻ cuộc đua của họ ko mấy thuận lợi cho lắm. Đội ưởng Hạ Kì Thiên và iboy Lăng Tử Thần chắc hiện giờ đg bị cảnh sát rượt vì tội cản ở các phương tiện giao thông khác, có lẽ ko thể tham gia tiếp cuộc thi. Hàn Gia Minh và Hạ Kì Như thì hoàn toàn mất tích, dấu hiệu cho thấy họ vẫn đg đua cũng mất tăm g khi cậu Lương Tuấn Vĩnh và Lâm Chấn lại phải uống à giảng đạo với phòng bảo vệ môi ường với lí do rải tất cả rác ên xe ra lòng đường, cặp Đỗ Tuấn Kiệt và Liễu Giai Tuyền gặp chút rắc rối với bọn gig hồ chỉ vì lỡ quẳng l nước ngọt vào mặt đại ca của chúng. Tóm lại, đến bây giờ, chỉ có người mới ló mặt đến, do đó, với cương vị là ọng tài cuộc thi, tôi tuyên bố vị thắng cuộc...
-Cạch!_Đóng nhẹ cửa chính sau khi được ông thầy rẻ c" đưa về, Hàn Tử Di đảo mắt nhìn căn nhà đen kịt ko có lấy một ánh đèn, cảm thấy có chút gì đó lo lắng, g lòng lại nghĩ đến thằng em sg sinh của mình hiện giờ vẫn chưa có tung tích gì mà đau quặn, khóc ko ra nước mắt vì tờ k nó mượn vẫn chưa chịu ả.
Quờ quạng đưa tay tìm công tắc điện, Hàn Tử Di no mắt, khó khăn lắm mới vớ được bức tường bên cạnh để lần mò to thì bất chợt chạm phải cánh tay lạnh như băng của ai đó, cùng với hơi thở thật cô đọng
Thu tay lại to phản xạ, cô nàng họ Hàn thấy có điềm lạ bèn cẩn ọng lùi ra sau vài bước, g bóng đêm mờ mịt moi ra từ g balô một chiếc thước kẻ, vung lên nhằm về phía ước giáng một đòn thật mạnh lên kẻ cô vừa lỡ chạm tay. Sau khi ng thấy tiếng rên rỉ của hắn, cô nàng được thể lấy chân đá túi bụi, hai tay mãnh liệt cầm balô nện lấy nện để vào người tên ộm đen đủi, miệng liên tục bắn từ ko ngớt:
-Chết nè, dám vào nhà bà nè, thấy chưa c,[email protected]$%^&[email protected]$%^&...
-Đủ rồi!_Tên ộm bị đánh tơi bời nói như hét, tay ra sức nắm lấy cánh tay chứa hung khí của chủ nhà, ko để cho mình bị đánh thêm nữa
-To g, dám lẻn vào nhà bà đây còn dám to tiếng à?_Bực bội vì bị tên ộm xấc láo cả g nắm lấy tay thiếu nữ, Hàn Tử Di dùng lực há miệng thật to, như một c thú dữ cắn lên bàn tay của hắn, đay nghiến
-Là tôi đây!_Tên ộm đau đớn hét lên
-Tôi cái gì mà tôi, đừng có giở thủ đoạn sói đội lốt dê đánh lừa ta nhá, hôm nay người chết chắc_Ko chịu buông tha cho tên ộm xấu số, Hàn cô nương lấy chân dẫm lên cơ thể hắn, ra sức bẻ ngoặc cánh tay rắn chắc vừa nãy bị mình cắn cho thê thảm
Đương lúc đg hăng cơn chiến, Hàn Tử Di há miệng lên ời, cười một cách khả ố ăn mừng chiến thắng lừng lẫy thì đèn điện bỗng bật sáng, oà lên mọi thứ g ko gi ống ải một màu chói lòa, soi rõ bản chất thực sự của tên ộm
-Tôi...tôi thấy hết rồi nhé!_Đưa cánh tay còn lại đẩy mạnh chân kẻ đg giẫm lên mình, tên ộm ngồi dậy, lau nhẹ dòng máu tươi đg ào lên ở khóe miệng, nhìn người đg há hốc miệng chiếu tướng mình
-Sao...sao
-Màu xh da ời cơ đấy, thế mà tôi cứ tưởng là màu hồng_Ôm mặt thất vọng, tên ộm nín nhịn cơn tức cười, yên lặng qu sát biệu hiện đg thay đổi nhh chóng ên nét mặt của Hàn cô nương
-Cậu...cậu..._Nắm tay thành đấm, Hàn cô nướng ép cơn giận dữ dội lên hai chân mình, ko do dự, ko luyến tiếc, ko cảm thấy có lỗi giáng thêm một đòn vào bụng tên yêu râu xh rồi chạy tót lên phòng, đóng rầm cửa cố thủ
-Lăng Tử Thần, hôm nay ta ko vặt lông luộc chính ngươi, ta sẽ ko làm người
Vắt kiệt quả cam thứ vào chiếc cốc vàng khè đầy nước cam, Hàn Tử Di hít một hơi thật sâu lấy lại mớ ko khí nãy giờ đã tống hét ra ngoài, miệng nở một nụ cười đậm chất mưu mô xảo hoạt. Đưa tay lôi từ g túi quần một gói thuốc đầy khả nghi, cô nàng thỏa chí xổ hết toàn bộ vào cốc nước, khấy một cách điên cuồng.
Sau khi chắc mẩm mớ thuốc đã hòa t ko dấu vệt, cô nàng mới phi như bay lên tầng , chỉnh chu lại quần áo ước khi gõ cửa phòng kẻ thù, cố rặn lấy cho mình một nụ cười cực hiền ngụy g rồi chờ đợi, ko phải chỉ chờ đợi Lăng Tử Thần thôi đâu, cô còn chờ đợi cả giây phút mình có thể "xử" đẹp tên o gia này nữa cơ