-Ko phải sao, để thay đổi cuộc sống của cậu..._Cuối cùng cũng chịu buông thân thể thấp thua mình một cái đầu,
Tử Thần nhếch khoe môi đểu giả, nói thêm vế sau cho câu nói của mình thêm hoàn chỉnh
rồi bất ngờ hôn lên đôi môi hồng của đối phương_...tôi sẽ trở thành kẻ mà cậu ko bao giờ muốn quên,
cho dù phải tước bỏ mọi thứ bình yên xung quanh cậu
Nắm chặt chiếc điện thoại đen xì trong tay, Tử Di thở dài sầu não, phả ra làn hơi ấm trắng quyện vào bầu ko khí đang nóng bừng lên vì nhiệt huyết tràn trề tỏa ra từ đám người ko ngừng gào thét xung quanh mình, đôi mắt thẫn thờ soi rọi khắp mọi ngõ ngách có thể, khao khát được nhìn thấy bóng dáng cái tên đang ghét đã bắt cóc khiến bản thân cô rơi vào bế tắc như lúc này.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think you had the last laugh...
Tiếng nhạc chuông yêu thích thường ngày bị tiếng nhạc xập xình lấn át lúc lọt tai cô lúc ko cùng cường độ rung chuyển của chiếc di động như có một mãnh lực nào đó đấm thẳng vào màng nhĩ, nhất thời lôi cô nàng vẫn còn ân hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình lúc nãy ra khỏi cơn sầu não dai dẳng. Nhưng trái với suy đoán của cô, người gọi ko phải là mama đại nhân-kẻ tàn nhẫn cúp mới đứa con gái rượu ko thương tiếc hay người cha suốt ngày ở lì bên NewYork mà là một dòng số lạ ko hề có tên trong danh bạ, điều này khiến cô nàng đã bức bội lại còn chán nản hơn, đầu óc cô lúc này ko cho phép mình tiếp thêm một vị khách ko mời nào nữa nên dứt ý, cô tắt máy ngay ko thương tiếc, chẳng cần biết chủ nhân của nó là ai.
Đút điện thoại vào túi quần, Tử Di tự thấy việc đứng một chỗ cầu cứu người khác sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp nào liền liều mạng thêm một lần nữa, hòa mình vào dòng người đông nghẹt thở, lần mò tìm kiếm cánh cửa để thoát ra khỏi nơi này
Vất vả né tránh bên này đụng bên kia một hồi, bỗng dàn nhạc inh tai chói óc cùng những chiếc đèn pha sặc sỡ liên tục nhấp nháy trên sân khấu vụt tắm, thay vào đó là một dòng nhạc nhẹ nhàng du dương và chút ánh sáng mờ ảo tụ lại một điểm nơi chiếc micro đặt ở trung tâm đang đứng thẳng người, bên dưới sân khấu, chung quanh cô, biển người reo hò ban nãy cũng thôi hò hét, chỉ để lại giữa ko trung những làn khói trắng nóng ấm. Nếu như cô đoán ko nhầm, đó chính là dấu hiệu cho thấy buổi biểu diễn của một nhóm nhạc nam hàng đầu nào đó trong giới K-pop sắp sửa bắt đầu, còn cô là người Việt Nam duy nhất được may mắn chiêm ngưỡng tận mắt, nghe tận tai buổi biểu diễn này mà ko phải thông qua màn hình thủy tinh dày cộp của chiếc tivi Sony 32 inch hay đại loại là một phương tiện truyền thông khác
-Xin lỗi đã làm phiền_Một chàng trai với tông giọng trầm ấm từ cánh gà tiếng lại gần chiếc micro, gập người 90 độ ko sai một li cúi đầu vẻ kín cẩn trước ánh nhìn của hàng nghìn con mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu đang dõi theo rồi đứng thẳng người dậy, soi mắt một lướt xuống phía dưới, nói tiếp bằng tiếng Hàn một cách lưu loát khiến Tử Di dù căng tai hết cỡ để nghe nhưng vẫn chẳng hiểu hắn ta đang nói gì_Chắc các bạn sẽ thắc mắc tôi là ai, từ đâu đến và thần tượng của các bạn đang ở đâu nhưng xin hãy gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ ấy. Tôi đến đây ko phải để phí phạm thời gian quý báu của các bạn mà vì tôi muốn tìm một người, đó là người quan trọng nhất của đời tôi. Ở nơi các bạn đang đứng, cô ấy đang lạc lõng
-Chuyện gì thế nhỉ?_Hàng loạt ý kiến tỏ ý ko vừa lòng cùng sự phàn nàn vang lên "nhộn nhịp" toàn thể đám đông phía dưới, ào lên như một trào lưu dù có lấy bịt miệng che lại cũng ko thể dập tắt nổi
-Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi trở thành một ngôi sao trên bầu trời kia..._Lặng người nhìn chăm chăm vào bầu trời xám xịt u uất ko một ngôi sao trên đầu mình, chàng trai làm mắt buồn, tuy ánh sáng ko đủ để người ta nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh ta một cách chân thực nhất nhưng với kĩ thuật hiện đại và chiếc ti vi to đùng ở phía sau, mọi biểu hiện dù cười dù mếu của anh ta vẫn được đám đông nhiệt tình theo dõi_...cô ấy rất muốn được nghe những thần tượng mà cô ấy hâm mộ hát, tận mắt thấy họ cười, tận tai nghe giai điệu êm ái của họ. Chính vì thế, tôi đành bất chấp sự ngăn cản của gia đình cô ấy, đánh thuốc mê họ rồi đưa cô ấy đến đây để thực hiện tâm nguyện lần cuối...
Nín thở nghe chàng trai trên sân khấu kể lể, vài người đã thầm rơi lệ, len lén chùi giọt nước mắt vụng trộm, cơ hồ ko phản đối hay khó chịu như lúc nãy
-Nhưng...tôi là một kẻ hèn và vô dụng..._Vũ ngực thình thịch 2 cái, chàng trai tiếp tục trong ánh mắt thương cảm tứ phương_...vì đã lỡ làm lạc mất cô ấy, trong đám đông các bạn. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều lần, song chẳng thể tìm thấy gương mặt cười hiền, giọng nói thì thầm trong vắt của cô ấy. Thế nên, xin các bạn, hãy cho tôi một ít thời gian, để có thể tìm ra cô ấy, trước khi mọi chuyện đi quá muộn. Xin hãy giúp đỡ_Cúi đầu thêm lần nữa, chàng trai nọ tỏ ra rất cương quyết, tay quệt lấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má
Thầm thán phục những biểu hiện thay đổi quá nhanh chống của chàng trai nãy giờ lẩm ba lẩm bẩm cái gì đấy trên sân khấu, Tử Di liếc nhìn đám người sụt sịt xung quanh, khó hiểu nhưng vẫn làm theo hành động của bọn họ, theo dõi tiếp mọi hành động của hắn to, coi như đi xem kịch câm cũng được
-Hàn Tử Di!_Cầm chặt micro, ánh mắt đảo chiều tìm kiếm, chàng trai nọ hét thật to vào mic, chẳng mấy quan tâm đến giọng của mình lọt qua micro sẽ to đến cỡ nào_Nếu cậu nghe thấy tôi nói thì hãy bước lên sâu khấu, hiểu ko?
Rành rành một dòng tiếng Việt với âm lượng khủng thản nhiên chui tọt vào màng nhĩ của Tử Di, khiến cô nàng giật nảy mình như trộm ngày bị bắt quả tang, quay đầu sang bên này, ngoái cổ sang bên kia tìm kiếm kẻ vừa gọi mình
-Hàn Tử Di! Nếu nghe thì bước lên sân khấu đi!_Nhắc lại bằng tông đậm chất ra lệnh, chàng trai vẫn ko thôi đảo mắt, thoáng chút lo sợ một điều gì đó
Nhận định chính xác kẻ vừa gọi mình là cái tên lúc nãy đã tuôn một tràng tiếng Hàn trên sân khấu, Tử Di sững sờ, nhìn kĩ lại cái mặt chiếm phần đa bóng tối của hắn mới thấy có nét gì đó thật giống Tử Thần, có chút vở lẽ
-Lần cuối đấy, cậu mà ko vác xác lên đây, hôm nay tôi sẽ bay về Việt Nam để cậu chết rũ xương ở đây luôn_Miệng nói thì đầy chết chóc nhưng mặt lại loang lỗ nước mắt, chốc chốc đưa tay lên quệt, chàng trai nọ dù dùng tiếng nước ngoài đối với cư dân Hàn nhưng hầu hết đều dành được cảm tình của họ, khiến họ ko những ko oán trách mà còn giúp đưa nhãn thần đi truy tìm kẻ sắp uống trà với diêm vương
Nhận lời đe dọa từ phía trên, Tử Di đương lúc còn do dự ko biết có nên lên hay ko phút chốc bị đánh trúng vào điểm yếu của mình, miễn cường cúi gằm mặt nhìn đất mẹ mà vác cái thể xác tàn tạ lên phía trên sân khấu nơi chủ nhân cô đang nhẩm đếm thời gian chờ đợi trong ánh mắt thương cảm trộn lẫn hâm mộ của dòng người đang tản ra hai bên chừa lối đi cho cô
-Ngoan lắm_Rời tay khỏi mic, Tử Thần tiến đến gần Tử Di, nhẹ nhàng xoa đầu cô như chủ nhân vuốt ve bộ lông mượt của con cún con vậy, vô tình chọc vào lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của cô
Chạm tay lấy bàn tay đang ngự trên đầu mình, Tử Di nhẹ nhàng gỡ nó ra, đưa về phía thấp hơn, nơi tầm mắt mình có thể soi rõ rồi dùng lực bẻ thật mạnh, khiến nạn nhân có chút bất ngờ, rên lên một tiếng rồi lặng đi
-Cảm ơn cậu đã ko bỏ rơi tôi_Cong khóe môi hồng cười nhẹ, Tử Di đưa ánh mắt thách thức ngạo nghễ phóng tới kẻ thù
-Cậu là nô lệ của tôi, tất nhiên phải tìm rồi, ko thôi lấy ai phục vụ tôi đây_Ko chừa cái tật thấy tóc người khác đẹp là xoa, Tử Thần đưa tay còn lại tiếp tục công việc dang dở, tay kia cũng xoay một vòng ko đau đớn rồi túm chặt đôi tay tự tiện đả thương mình rồi nhanh chóng đẩy cô ngã vào lòng, ôm thật chặt
-Làm gì thế?_Cựa quậy mạnh, cố thoát khỏi vòng tay đầy mãnh lực đang phong tỏa quanh người, Tử Di gào, mặt mũi đỏ bừng như gấc chín
-Ơn chúa vì đã tìm được cậu_Siết chặt hơn nữa, Tử Thần đưa môi hôn nhẹ lên mái tóc cô, thầm cảm ơn người mà cậu chưa bao giờ thờ phụng, hít một hơi dài rồi nhăn mặt_Cậu ko gội đầu à?
-Não cậu có vấn đề à? Ngày nào tôi cũng gội đấy, duy chỉ có hôm nay, chính cậu đã phá vỡ lịch làm việc hoàn mĩ của tôi_Đưa hai tay lên ngực người kia đẩy mạnh, Tử Di vùng vằng đáp trả, phẫn nộ tràn đầy từng cơ mặt
-Thế nên mới nói, tôi quan trọng với cậu nhường nào?_Mỉm cười hài lòng, Tử Thần tiếp lời, cảm giác bình yên pha lẫn hạnh phúc lóe lên thật rõ trong đôi mắt đen sáng tinh ranh như loài báo đêm
-Mơ đi, mà thả tôi ra, cậu muốn giết người à?
-Ko phải sao, để thay đổi cuộc sống của cậu..._Cuối cùng cũng chịu buông thân thể thấp thua mình một cái đầu, Tử Thần nhếch khoe môi đểu giả, nói thêm vế sau cho câu nói của mình thêm hoàn chỉnh rồi bất ngờ hôn lên đôi môi hồng của đối phương_...tôi sẽ trở thành kẻ mà cậu ko bao giờ muốn quên, cho dù phải tước bỏ mọi thứ bình yên xung quanh cậu
Chấm chấm chiếc khăn tay lên gò má, một người đàn bà trong đám đông đang nín thở nhìn đôi trai gái ko có phúc quyến luyến trên sâu khấu, nở nụ cười nhạt:
-Phu nhân và lão gia mà biết chuyện này, chắc nửa đêm sẽ vùng chăn đòi bay đến đây chém cậu mất đấy, cậu Lăng, nhưng dù sao, mong rằng, cậu sẽ ko lợi dụng cô chủ nhỏ của tôi...
-Hồ quản gia, chúng ta đi thôi_Người bên cạnh kéo tay người đàn bà kia, vẻ khẩn trương_Chúng ta phải ra xe trước khi bị phát hiện
-...bởi lẽ, tôi ko muốn phải tự tay mình giết con người hoàn mĩ như cậu_Quay người bước đi, người đàn bà ngoái nhìn lại cảnh tượng chưa dứt một lần nữa, ánh mắt mơ hồ xa xăm hướng đến chiếc xe đen phía xa
P/s: Sau khi lấy ý kiến, mình thấy có nhiều ng mún vít Heart and hurt hơn là Thừa nhận... , làm sao đây , cho mình ý kiến nghen:, mừ nhớ cmt ủng hộ đấy
-Ko phải sao, để thay đổi cuộc sống của cậu..._Cuối cùng cũng chịu buông thân thể thấp thua mình một cái đầu,
Tử Thần nhếch khoe môi đểu giả, nói thêm vế sau cho câu nói của mình thêm hoàn chỉnh
rồi bất ngờ hôn lên đôi môi hồng của đối phương_...tôi sẽ trở thành kẻ mà cậu ko bao giờ muốn quên,
cho dù phải tước bỏ mọi thứ bình yên xung quanh cậu
Nắm chặt chiếc điện thoại đen xì trong tay, Tử Di thở dài sầu não, phả ra làn hơi ấm trắng quyện vào bầu ko khí đang nóng bừng lên vì nhiệt huyết tràn trề tỏa ra từ đám người ko ngừng gào thét xung quanh mình, đôi mắt thẫn thờ soi rọi khắp mọi ngõ ngách có thể, khao khát được nhìn thấy bóng dáng cái tên đang ghét đã bắt cóc khiến bản thân cô rơi vào bế tắc như lúc này.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think you had the last laugh...
Tiếng nhạc chuông yêu thích thường ngày bị tiếng nhạc xập xình lấn át lúc lọt tai cô lúc ko cùng cường độ rung chuyển của chiếc di động như có một mãnh lực nào đó đấm thẳng vào màng nhĩ, nhất thời lôi cô nàng vẫn còn ân hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình lúc nãy ra khỏi cơn sầu não dai dẳng. Nhưng trái với suy đoán của cô, người gọi ko phải là mama đại nhân-kẻ tàn nhẫn cúp mới đứa con gái rượu ko thương tiếc hay người cha suốt ngày ở lì bên NewYork mà là một dòng số lạ ko hề có tên trong danh bạ, điều này khiến cô nàng đã bức bội lại còn chán nản hơn, đầu óc cô lúc này ko cho phép mình tiếp thêm một vị khách ko mời nào nữa nên dứt ý, cô tắt máy ngay ko thương tiếc, chẳng cần biết chủ nhân của nó là ai.
Đút điện thoại vào túi quần, Tử Di tự thấy việc đứng một chỗ cầu cứu người khác sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp nào liền liều mạng thêm một lần nữa, hòa mình vào dòng người đông nghẹt thở, lần mò tìm kiếm cánh cửa để thoát ra khỏi nơi này
Vất vả né tránh bên này đụng bên kia một hồi, bỗng dàn nhạc inh tai chói óc cùng những chiếc đèn pha sặc sỡ liên tục nhấp nháy trên sân khấu vụt tắm, thay vào đó là một dòng nhạc nhẹ nhàng du dương và chút ánh sáng mờ ảo tụ lại một điểm nơi chiếc micro đặt ở trung tâm đang đứng thẳng người, bên dưới sân khấu, chung quanh cô, biển người reo hò ban nãy cũng thôi hò hét, chỉ để lại giữa ko trung những làn khói trắng nóng ấm. Nếu như cô đoán ko nhầm, đó chính là dấu hiệu cho thấy buổi biểu diễn của một nhóm nhạc nam hàng đầu nào đó trong giới K-pop sắp sửa bắt đầu, còn cô là người Việt Nam duy nhất được may mắn chiêm ngưỡng tận mắt, nghe tận tai buổi biểu diễn này mà ko phải thông qua màn hình thủy tinh dày cộp của chiếc tivi Sony inch hay đại loại là một phương tiện truyền thông khác
-Xin lỗi đã làm phiền_Một chàng trai với tông giọng trầm ấm từ cánh gà tiếng lại gần chiếc micro, gập người độ ko sai một li cúi đầu vẻ kín cẩn trước ánh nhìn của hàng nghìn con mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu đang dõi theo rồi đứng thẳng người dậy, soi mắt một lướt xuống phía dưới, nói tiếp bằng tiếng Hàn một cách lưu loát khiến Tử Di dù căng tai hết cỡ để nghe nhưng vẫn chẳng hiểu hắn ta đang nói gì_Chắc các bạn sẽ thắc mắc tôi là ai, từ đâu đến và thần tượng của các bạn đang ở đâu nhưng xin hãy gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ ấy. Tôi đến đây ko phải để phí phạm thời gian quý báu của các bạn mà vì tôi muốn tìm một người, đó là người quan trọng nhất của đời tôi. Ở nơi các bạn đang đứng, cô ấy đang lạc lõng
-Chuyện gì thế nhỉ?_Hàng loạt ý kiến tỏ ý ko vừa lòng cùng sự phàn nàn vang lên "nhộn nhịp" toàn thể đám đông phía dưới, ào lên như một trào lưu dù có lấy bịt miệng che lại cũng ko thể dập tắt nổi
-Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi trở thành một ngôi sao trên bầu trời kia..._Lặng người nhìn chăm chăm vào bầu trời xám xịt u uất ko một ngôi sao trên đầu mình, chàng trai làm mắt buồn, tuy ánh sáng ko đủ để người ta nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh ta một cách chân thực nhất nhưng với kĩ thuật hiện đại và chiếc ti vi to đùng ở phía sau, mọi biểu hiện dù cười dù mếu của anh ta vẫn được đám đông nhiệt tình theo dõi_...cô ấy rất muốn được nghe những thần tượng mà cô ấy hâm mộ hát, tận mắt thấy họ cười, tận tai nghe giai điệu êm ái của họ. Chính vì thế, tôi đành bất chấp sự ngăn cản của gia đình cô ấy, đánh thuốc mê họ rồi đưa cô ấy đến đây để thực hiện tâm nguyện lần cuối...
Nín thở nghe chàng trai trên sân khấu kể lể, vài người đã thầm rơi lệ, len lén chùi giọt nước mắt vụng trộm, cơ hồ ko phản đối hay khó chịu như lúc nãy
-Nhưng...tôi là một kẻ hèn và vô dụng..._Vũ ngực thình thịch cái, chàng trai tiếp tục trong ánh mắt thương cảm tứ phương_...vì đã lỡ làm lạc mất cô ấy, trong đám đông các bạn. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều lần, song chẳng thể tìm thấy gương mặt cười hiền, giọng nói thì thầm trong vắt của cô ấy. Thế nên, xin các bạn, hãy cho tôi một ít thời gian, để có thể tìm ra cô ấy, trước khi mọi chuyện đi quá muộn. Xin hãy giúp đỡ_Cúi đầu thêm lần nữa, chàng trai nọ tỏ ra rất cương quyết, tay quệt lấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má
Thầm thán phục những biểu hiện thay đổi quá nhanh chống của chàng trai nãy giờ lẩm ba lẩm bẩm cái gì đấy trên sân khấu, Tử Di liếc nhìn đám người sụt sịt xung quanh, khó hiểu nhưng vẫn làm theo hành động của bọn họ, theo dõi tiếp mọi hành động của hắn to, coi như đi xem kịch câm cũng được
-Hàn Tử Di!_Cầm chặt micro, ánh mắt đảo chiều tìm kiếm, chàng trai nọ hét thật to vào mic, chẳng mấy quan tâm đến giọng của mình lọt qua micro sẽ to đến cỡ nào_Nếu cậu nghe thấy tôi nói thì hãy bước lên sâu khấu, hiểu ko?
Rành rành một dòng tiếng Việt với âm lượng khủng thản nhiên chui tọt vào màng nhĩ của Tử Di, khiến cô nàng giật nảy mình như trộm ngày bị bắt quả tang, quay đầu sang bên này, ngoái cổ sang bên kia tìm kiếm kẻ vừa gọi mình
-Hàn Tử Di! Nếu nghe thì bước lên sân khấu đi!_Nhắc lại bằng tông đậm chất ra lệnh, chàng trai vẫn ko thôi đảo mắt, thoáng chút lo sợ một điều gì đó
Nhận định chính xác kẻ vừa gọi mình là cái tên lúc nãy đã tuôn một tràng tiếng Hàn trên sân khấu, Tử Di sững sờ, nhìn kĩ lại cái mặt chiếm phần đa bóng tối của hắn mới thấy có nét gì đó thật giống Tử Thần, có chút vở lẽ
-Lần cuối đấy, cậu mà ko vác xác lên đây, hôm nay tôi sẽ bay về Việt Nam để cậu chết rũ xương ở đây luôn_Miệng nói thì đầy chết chóc nhưng mặt lại loang lỗ nước mắt, chốc chốc đưa tay lên quệt, chàng trai nọ dù dùng tiếng nước ngoài đối với cư dân Hàn nhưng hầu hết đều dành được cảm tình của họ, khiến họ ko những ko oán trách mà còn giúp đưa nhãn thần đi truy tìm kẻ sắp uống trà với diêm vương
Nhận lời đe dọa từ phía trên, Tử Di đương lúc còn do dự ko biết có nên lên hay ko phút chốc bị đánh trúng vào điểm yếu của mình, miễn cường cúi gằm mặt nhìn đất mẹ mà vác cái thể xác tàn tạ lên phía trên sân khấu nơi chủ nhân cô đang nhẩm đếm thời gian chờ đợi trong ánh mắt thương cảm trộn lẫn hâm mộ của dòng người đang tản ra hai bên chừa lối đi cho cô
-Ngoan lắm_Rời tay khỏi mic, Tử Thần tiến đến gần Tử Di, nhẹ nhàng xoa đầu cô như chủ nhân vuốt ve bộ lông mượt của con cún con vậy, vô tình chọc vào lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của cô
Chạm tay lấy bàn tay đang ngự trên đầu mình, Tử Di nhẹ nhàng gỡ nó ra, đưa về phía thấp hơn, nơi tầm mắt mình có thể soi rõ rồi dùng lực bẻ thật mạnh, khiến nạn nhân có chút bất ngờ, rên lên một tiếng rồi lặng đi
-Cảm ơn cậu đã ko bỏ rơi tôi_Cong khóe môi hồng cười nhẹ, Tử Di đưa ánh mắt thách thức ngạo nghễ phóng tới kẻ thù
-Cậu là nô lệ của tôi, tất nhiên phải tìm rồi, ko thôi lấy ai phục vụ tôi đây_Ko chừa cái tật thấy tóc người khác đẹp là xoa, Tử Thần đưa tay còn lại tiếp tục công việc dang dở, tay kia cũng xoay một vòng ko đau đớn rồi túm chặt đôi tay tự tiện đả thương mình rồi nhanh chóng đẩy cô ngã vào lòng, ôm thật chặt
-Làm gì thế?_Cựa quậy mạnh, cố thoát khỏi vòng tay đầy mãnh lực đang phong tỏa quanh người, Tử Di gào, mặt mũi đỏ bừng như gấc chín
-Ơn chúa vì đã tìm được cậu_Siết chặt hơn nữa, Tử Thần đưa môi hôn nhẹ lên mái tóc cô, thầm cảm ơn người mà cậu chưa bao giờ thờ phụng, hít một hơi dài rồi nhăn mặt_Cậu ko gội đầu à?
-Não cậu có vấn đề à? Ngày nào tôi cũng gội đấy, duy chỉ có hôm nay, chính cậu đã phá vỡ lịch làm việc hoàn mĩ của tôi_Đưa hai tay lên ngực người kia đẩy mạnh, Tử Di vùng vằng đáp trả, phẫn nộ tràn đầy từng cơ mặt
-Thế nên mới nói, tôi quan trọng với cậu nhường nào?_Mỉm cười hài lòng, Tử Thần tiếp lời, cảm giác bình yên pha lẫn hạnh phúc lóe lên thật rõ trong đôi mắt đen sáng tinh ranh như loài báo đêm
-Mơ đi, mà thả tôi ra, cậu muốn giết người à?
-Ko phải sao, để thay đổi cuộc sống của cậu..._Cuối cùng cũng chịu buông thân thể thấp thua mình một cái đầu, Tử Thần nhếch khoe môi đểu giả, nói thêm vế sau cho câu nói của mình thêm hoàn chỉnh rồi bất ngờ hôn lên đôi môi hồng của đối phương_...tôi sẽ trở thành kẻ mà cậu ko bao giờ muốn quên, cho dù phải tước bỏ mọi thứ bình yên xung quanh cậu
Chấm chấm chiếc khăn tay lên gò má, một người đàn bà trong đám đông đang nín thở nhìn đôi trai gái ko có phúc quyến luyến trên sâu khấu, nở nụ cười nhạt:
-Phu nhân và lão gia mà biết chuyện này, chắc nửa đêm sẽ vùng chăn đòi bay đến đây chém cậu mất đấy, cậu Lăng, nhưng dù sao, mong rằng, cậu sẽ ko lợi dụng cô chủ nhỏ của tôi...
-Hồ quản gia, chúng ta đi thôi_Người bên cạnh kéo tay người đàn bà kia, vẻ khẩn trương_Chúng ta phải ra xe trước khi bị phát hiện
-...bởi lẽ, tôi ko muốn phải tự tay mình giết con người hoàn mĩ như cậu_Quay người bước đi, người đàn bà ngoái nhìn lại cảnh tượng chưa dứt một lần nữa, ánh mắt mơ hồ xa xăm hướng đến chiếc xe đen phía xa
P/s: Sau khi lấy ý kiến, mình thấy có nhiều ng mún vít Heart and hurt hơn là Thừa nhận... , làm sao đây , cho mình ý kiến nghen:, mừ nhớ cmt ủng hộ đấy