-Chuyện này..._Vẻ mặt "hoa héo lựu tàn" của Tử Thần quả thật biết dụ dỗ lòng thương cảm của thiếu nữ trong trắng như Gia Băng, cô chẳng thể phản bác được gì, câu nói "Tại sao tôi phải nói với cậu chứ? Cậu là cái thá gì mà tôi phải khai báo rõ ràng!" chưa kịp vọt ra cũng bị da mặt nóng bừng của cô thiêu cho cháy rụi.
-Tôi không cho phép cậu rời khỏi club!_Tử Thần bá đạo tiếp lời, đôi môi ướt át thăm thú quanh vành tai hừng lửa như Hoả Diệm Sơn của ai kia.
-Tôi...đau, Tử Thần!_Lực nắm trên vai Gia Băng càng ngày càng mạnh khiến cảm giác đau nhói trở nên tê liệt, cô nhăn mặt khó chịu, hai tay chạm vào lòng ngực ai kia cố gắng đẩy thân thể gần như ngã nhào vào người mình ra xa.
Nhưng vô dụng, cô càng đẩy, càng thấy khoảng cách vô tình ngắn dần.
-Lăng Tử Thần, cậu có tránh ra không...!
-Đồ ngốc!_Không những không tránh ra theo lời quát nạt của Gia Băng, Tử Thần vòng tay đặt lên eo cô, siết chặt cô bằng vùng ngực ấm áp, khuôn miệng không ngừng thủ thỉ_Cậu có biết 6 ngày dài thế nào không hả? Là 144 giờ, là 8640 phút, là 518400 giây đấy, biết không hả đồ ngốc?
-Này! Cậu muốn chết hả?_Dù không hiểu lắm về chuyện người kia đang nói, Gia Băng bị mấy tiếng "đồ ngốc" đánh cho loạn tâm loạn trí, người không khỏi nổi giận.
-Chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào mỗi ngày Chủ Nhật thôi, cậu không thấy quá chênh lệch sao?
-Cậu đang nói cái quái gì vậy?
-Ở nhà, chúng ta không thể ở bên nhau, ở trường, vì đám vệ sĩ ấy, chúng ta lại càng không thể..._Càng nói, Tử Thần càng siết chặt Gia Băng_...chỉ có những lúc ở club thế này, chúng ta mới có thể gặp nhau thôi, Hàn Gia Băng! Cho nên, cậu không được phép rời khỏi club, không được phép!
-Ơ!_Để ý tứ trong lời nói của Tử Thần như bùa chú dần dần xâm lấn, điều khiển mọi cảm xúc, Gia Băng thẫn thờ, cảm nhận hạnh phúc đang rạo rực trong trái tim, đang hằn sâu trong từng tế bào. Những gì đau đớn nhất, những gì phiền muộn nhất, trong người cô, đều như được trút bỏ, tan biến.
Người ta đang nói, người ta nhớ cô, phải không nhỉ?
-Hàn Gia Băng, cậu hiểu ý tôi chứ?
-Tôi...tôi...
-Cậu Tử Thần, Gia Băng tiểu chủ, 2 người đang làm gì vậy?_Một âm thanh như tiếng ma qủy dưới đáy địa ngục nhằm đúng lúc nhà người khác đang đoàn tụ mà vang lên mờ nhạt, khơi gợi đáp lông lá trên người bất cứ ai nghe được thót mình dựng đứng.
-Chú Gate!_Bị bắt quả tang ngay tại trận, Gia Băng hốt hoảng thốt lên tên của người cận về từ lúc này đã đứng một bên, hai tay như có lực xô mạnh Tử Thần ra xa suýt ngã nhào.
-Chú Gate!_Trái ngược với phản ứng quá khích của ai kia, Tử Thần sau khi lấy lại thăng bằng của cơ thể liền mỉm cười xã giao chào ông chú phá đám, dưng dưng làm ra vẻ như mọi chuyện không có gì.
-2 người thật sự rất to gan_Ông chú kì đà mỉm cười thâm thúy nhìn 2 người, ngón tay cái điệu nghệ lướt trên bàn phím điện thoại.
-Chú Gate à! Thật ra không phải như chú nghĩđâu!_Liếc thấy có điềm không lành, Gia Băng thân thủ siêu phàm nắm chặt lấy tay ông chú kia, cố ngăn ông ta bấm bấm.
-Tiểu thư, tôi không có nghĩ, là tôi mắt thấy tai nghe đấy chứ!_Ông chú tiếp tục cười giả lả, đưa tay gỡ mấy ngón tay bám chặt như đĩa của Gia Băng.
-Không...
-Đúng vậy, như chú thấy, chúng tôi đang ôm nhau..._Tạt cho mọi sự nỗ lực của Gia Băng một gáo nước lạnh, Tử Thần bình thản thừa nhận, cặp mắt trong suốt tràn ngập ý cười hơi gian tà.
"Cậu muốn tôi bị tống sang Newyork mới vui lòng hả?" Gia Băng phùng mang trợn mắt nhìn Tử Thần.
-...nhưng đây chỉ là một cái ôm xã giao giữa người với người, giữa người với động vật của người châu Âu mà thôi, chú ko cần phải làm quá lên như thế chứ?
-Nếu nói như Lăng Thiếu gia đây, vậy chẳng hoá hai người hôn nhau cũng được tính là xã giao sao?_Đáp xoáy bằng lời nói đầy ngụ ý, "ông chú kì đà" mỉm cười, thâm trầm nhìn vị chủ nhân tương lai.
-Chú quả không hổ là người dưới trướng của "cha vợ" tôi, rất tốt!_Đáp lại nụ cười kia, Tử Thần cong môi nhẹ, như cười như không_Nếu chú thực sự muốn phân biệt rõ chúng tôi có ôm nhau xã giao hay không, tôi cũng không phiền ôm chú và hôn một nụ hôn kiểu Pháp chào hỏi, chú thấy sao?
-Hả? Cậu...đang nói gì thế?_Ném ánh nhìn kì quái vào người Tử Thần, Gia Băng may đang đứng gần tường nên không bị té ngã, kinh ngạc hỏi lại thay cho ông chú đang hoá thạch bên cạnh.
-Tôi nói, tôi không ngại ôm và hôn chú Gate để cho chú ấy phân biệt rõ đâu làm ôm, đâu là ôm xã giao_Xẹt anh nhìn qua người đang vã mồ hôi hột vào ngày lạnh thế này, Tử Thần hối thúc_Nào, chúng ta cùng thử!
Nghe vậy, ông chú kì đà giật nảy người, liên tục cười trừ từ chối.
-Không, không cần đâu cậu Tử Thần...
-Thế thì sao được, chúng ta phải ôm nhau thì ông mới phân biệt được chứ!_Nói thôi chưa đủ, Tử Thần tiến lại gần ông chú kì đà, tay toan động.
-Thực không cần đâu, cậu Tử Thần_Ông chú thịt đưa lên miệng còn không chịu ăn, vừa miệng đây đẩy từ chối, vừa chân biết thời thế lùi ra sau.
-Nếu không ôm hôn, ông sẽ hiểu nhầm tôi và Gia Băng thì thật không hay chút nào.
-Tôi...tôi sẽ không hiểu nhầm mà...không hiểu nhầm...
-Vậy chú sẽ không ăn nói bậy bạ gây hại cho Gia Băng chứ?_Đến lúc này, nụ cười đểu giả trên môi Tử Thần xuất hiện càng rõ hơn, ma mị đầy mê hoặc.
-Vâng tôi biết mà!_Ông chú kì đà khốn khổ nhận ra mình mắc bẫy, cũng khốn khổ gật đầu đồng thuận. Ai bảo, người kia quá mưu mô làm gì cơ chứ.
-Ông là một vệ sĩ tốt. Gia Băng giao cho ông quả không cần phải lo ngại_Vỗ vai ông chú kì đà khen ngợi, Tử Thần nhìn Gia Băng đang chăm chú nhìn mình, cười ranh ma, tay đưa lên đầu cô, xoa xoa_Mong cậu cũng hiểu rõ lời tôi nói, Gia Băng!
Ban phát mệnh lệnh đâu ra đấy, Tử Thần đẩy cửa bước ra ngoài, để lại hai con người với hai mảng tâm tình khác biệt nhau.
Thoáng chốc, Gia Băng nhìn theo bóng cậu đưa tiễn, nụ cười hạnh phúc trên môi rộ nở, đẹp như thể một mầm non mới nhú sau cơn mưu bất tận.
P/s: Các bà, có lẽ, 'Thừa nhận' sẽ xb vào năm sau, nên để duy trì tình trạng going, mình sẽ post ngắn lại, moiog các bạn thông cảm cho SU nhé
-Chuyện này..._Vẻ mặt "hoa héo lựu tàn" của Tử Thần quả thật biết dụ dỗ lòng thương cảm của thiếu nữ trong trắng như Gia Băng, cô chẳng thể phản bác được gì, câu nói "Tại sao tôi phải nói với cậu chứ? Cậu là cái thá gì mà tôi phải khai báo rõ ràng!" chưa kịp vọt ra cũng bị da mặt nóng bừng của cô thiêu cho cháy rụi.
-Tôi không cho phép cậu rời khỏi club!_Tử Thần bá đạo tiếp lời, đôi môi ướt át thăm thú quanh vành tai hừng lửa như Hoả Diệm Sơn của ai kia.
-Tôi...đau, Tử Thần!_Lực nắm trên vai Gia Băng càng ngày càng mạnh khiến cảm giác đau nhói trở nên tê liệt, cô nhăn mặt khó chịu, hai tay chạm vào lòng ngực ai kia cố gắng đẩy thân thể gần như ngã nhào vào người mình ra xa.
Nhưng vô dụng, cô càng đẩy, càng thấy khoảng cách vô tình ngắn dần.
-Lăng Tử Thần, cậu có tránh ra không...!
-Đồ ngốc!_Không những không tránh ra theo lời quát nạt của Gia Băng, Tử Thần vòng tay đặt lên eo cô, siết chặt cô bằng vùng ngực ấm áp, khuôn miệng không ngừng thủ thỉ_Cậu có biết ngày dài thế nào không hả? Là giờ, là phút, là giây đấy, biết không hả đồ ngốc?
-Này! Cậu muốn chết hả?_Dù không hiểu lắm về chuyện người kia đang nói, Gia Băng bị mấy tiếng "đồ ngốc" đánh cho loạn tâm loạn trí, người không khỏi nổi giận.
-Chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào mỗi ngày Chủ Nhật thôi, cậu không thấy quá chênh lệch sao?
-Cậu đang nói cái quái gì vậy?
-Ở nhà, chúng ta không thể ở bên nhau, ở trường, vì đám vệ sĩ ấy, chúng ta lại càng không thể..._Càng nói, Tử Thần càng siết chặt Gia Băng_...chỉ có những lúc ở club thế này, chúng ta mới có thể gặp nhau thôi, Hàn Gia Băng! Cho nên, cậu không được phép rời khỏi club, không được phép!
-Ơ!_Để ý tứ trong lời nói của Tử Thần như bùa chú dần dần xâm lấn, điều khiển mọi cảm xúc, Gia Băng thẫn thờ, cảm nhận hạnh phúc đang rạo rực trong trái tim, đang hằn sâu trong từng tế bào. Những gì đau đớn nhất, những gì phiền muộn nhất, trong người cô, đều như được trút bỏ, tan biến.
Người ta đang nói, người ta nhớ cô, phải không nhỉ?
-Hàn Gia Băng, cậu hiểu ý tôi chứ?
-Tôi...tôi...
-Cậu Tử Thần, Gia Băng tiểu chủ, người đang làm gì vậy?_Một âm thanh như tiếng ma qủy dưới đáy địa ngục nhằm đúng lúc nhà người khác đang đoàn tụ mà vang lên mờ nhạt, khơi gợi đáp lông lá trên người bất cứ ai nghe được thót mình dựng đứng.
-Chú Gate!_Bị bắt quả tang ngay tại trận, Gia Băng hốt hoảng thốt lên tên của người cận về từ lúc này đã đứng một bên, hai tay như có lực xô mạnh Tử Thần ra xa suýt ngã nhào.
-Chú Gate!_Trái ngược với phản ứng quá khích của ai kia, Tử Thần sau khi lấy lại thăng bằng của cơ thể liền mỉm cười xã giao chào ông chú phá đám, dưng dưng làm ra vẻ như mọi chuyện không có gì.
- người thật sự rất to gan_Ông chú kì đà mỉm cười thâm thúy nhìn người, ngón tay cái điệu nghệ lướt trên bàn phím điện thoại.
-Chú Gate à! Thật ra không phải như chú nghĩđâu!_Liếc thấy có điềm không lành, Gia Băng thân thủ siêu phàm nắm chặt lấy tay ông chú kia, cố ngăn ông ta bấm bấm.
-Tiểu thư, tôi không có nghĩ, là tôi mắt thấy tai nghe đấy chứ!_Ông chú tiếp tục cười giả lả, đưa tay gỡ mấy ngón tay bám chặt như đĩa của Gia Băng.
-Không...
-Đúng vậy, như chú thấy, chúng tôi đang ôm nhau..._Tạt cho mọi sự nỗ lực của Gia Băng một gáo nước lạnh, Tử Thần bình thản thừa nhận, cặp mắt trong suốt tràn ngập ý cười hơi gian tà.
"Cậu muốn tôi bị tống sang Newyork mới vui lòng hả?" Gia Băng phùng mang trợn mắt nhìn Tử Thần.
-...nhưng đây chỉ là một cái ôm xã giao giữa người với người, giữa người với động vật của người châu Âu mà thôi, chú ko cần phải làm quá lên như thế chứ?
-Nếu nói như Lăng Thiếu gia đây, vậy chẳng hoá hai người hôn nhau cũng được tính là xã giao sao?_Đáp xoáy bằng lời nói đầy ngụ ý, "ông chú kì đà" mỉm cười, thâm trầm nhìn vị chủ nhân tương lai.
-Chú quả không hổ là người dưới trướng của "cha vợ" tôi, rất tốt!_Đáp lại nụ cười kia, Tử Thần cong môi nhẹ, như cười như không_Nếu chú thực sự muốn phân biệt rõ chúng tôi có ôm nhau xã giao hay không, tôi cũng không phiền ôm chú và hôn một nụ hôn kiểu Pháp chào hỏi, chú thấy sao?
-Hả? Cậu...đang nói gì thế?_Ném ánh nhìn kì quái vào người Tử Thần, Gia Băng may đang đứng gần tường nên không bị té ngã, kinh ngạc hỏi lại thay cho ông chú đang hoá thạch bên cạnh.
-Tôi nói, tôi không ngại ôm và hôn chú Gate để cho chú ấy phân biệt rõ đâu làm ôm, đâu là ôm xã giao_Xẹt anh nhìn qua người đang vã mồ hôi hột vào ngày lạnh thế này, Tử Thần hối thúc_Nào, chúng ta cùng thử!
Nghe vậy, ông chú kì đà giật nảy người, liên tục cười trừ từ chối.
-Không, không cần đâu cậu Tử Thần...
-Thế thì sao được, chúng ta phải ôm nhau thì ông mới phân biệt được chứ!_Nói thôi chưa đủ, Tử Thần tiến lại gần ông chú kì đà, tay toan động.
-Thực không cần đâu, cậu Tử Thần_Ông chú thịt đưa lên miệng còn không chịu ăn, vừa miệng đây đẩy từ chối, vừa chân biết thời thế lùi ra sau.
-Nếu không ôm hôn, ông sẽ hiểu nhầm tôi và Gia Băng thì thật không hay chút nào.
-Tôi...tôi sẽ không hiểu nhầm mà...không hiểu nhầm...
-Vậy chú sẽ không ăn nói bậy bạ gây hại cho Gia Băng chứ?_Đến lúc này, nụ cười đểu giả trên môi Tử Thần xuất hiện càng rõ hơn, ma mị đầy mê hoặc.
-Vâng tôi biết mà!_Ông chú kì đà khốn khổ nhận ra mình mắc bẫy, cũng khốn khổ gật đầu đồng thuận. Ai bảo, người kia quá mưu mô làm gì cơ chứ.
-Ông là một vệ sĩ tốt. Gia Băng giao cho ông quả không cần phải lo ngại_Vỗ vai ông chú kì đà khen ngợi, Tử Thần nhìn Gia Băng đang chăm chú nhìn mình, cười ranh ma, tay đưa lên đầu cô, xoa xoa_Mong cậu cũng hiểu rõ lời tôi nói, Gia Băng!
Ban phát mệnh lệnh đâu ra đấy, Tử Thần đẩy cửa bước ra ngoài, để lại hai con người với hai mảng tâm tình khác biệt nhau.
Thoáng chốc, Gia Băng nhìn theo bóng cậu đưa tiễn, nụ cười hạnh phúc trên môi rộ nở, đẹp như thể một mầm non mới nhú sau cơn mưu bất tận.
P/s: Các bà, có lẽ, 'Thừa nhận' sẽ xb vào năm sau, nên để duy trì tình trạng going, mình sẽ post ngắn lại, moiog các bạn thông cảm cho SU nhé