Mục Kỳ cùng Bạch Nhất suốt dọc đường đều ăn mặc quần áo nhẹ nhàng khoang khái. Cũng chưa đến một tháng thời gian là đoàn người của họ đã đến được ngoại thành của Thịnh Kinh. Có lẽ bởi vì đều là dựng phu, nên ấn tượng của Mục Kỳ đối Bạch Nhất cũng không sai biệt lắm. Mà bản thân Bạch Nhất là một đại phu còn từng là một dựng phu có kinh nghiệm sinh sản, nên y cũng đã chỉ dẫn cho Mục Kỳ không ít chuyện cần chú ý trong thời gian mang thai, trên dọc đường hai người này trái lại ở chung cũng rất hòa thuận.
Ngày mai sẽ đến Thịnh Kinh, Mục Kỳ đột nhiên lại có chút cảm giác thực vi diệu. Trước đó y đã thông qua Bạch Nhất dò xét một chút tình huống của người kia, nhưng Bạch Nhất cùng Bộ Hoài Viễn lại không quen biết, cũng chỉ mới nghe nói qua một ít. Cho nên Mục Kỳ trước mắt chỉ biết được ngươi phu quân chỉ nghe tên mà không thấy mặt kia là một Hầu gia có thân mình không tốt lắm. Hơn nữa dựa vào những gì Bạch Nhất nói, việc thành thân này cũng là do y tự mình thỉnh chỉ tứ hôn. Mục Kỳ chống đầu nhướng nhướng mi mắt, chẳng lẽ, cái người An Quốc Hầu kia chính là người trong mộng y luôn tìm kiếm? HAEHYUK8693
Ngày mai đã có thể gặp được đối phương, đến lúc đó chỉ cần hảo hảo nhìn xem liền biết. Mục Kỳ nhợt nhạt cười cười, cúi người thổi tắt ngọn nến trên giường rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngủ hộ tống bắt đầu xuất phát từ khách *** bình dân, chưa đến buổi trưa đã tới được cửa thành Thịnh Kinh, người nghênh đón từ An Quốc Hầu phủ cũng đã chờ ở cổng thành từ sớm. Thời điểm Mục Kỳ cùng Bạch Nhất tới nơi, liền lập tức có người được phái đến truyền lời, thỉnh Mục Kỳ đến xe ngựa đối diện.
Mục Kỳ xốc màn xe lên nhìn sang, cửa thành hiện tại không có nhiều người lắm, ngẫu nhiên chỉ có một ít người đi đường tạt ngang qua. Xe ngựa của An Quốc Hầu phủ đang dừng ở trước cửa thành, chung quanh có một không ít thị vệ hộ tống, nhìn qua thập phần nổi bật. Bên cạnh xe ngựa lúc này có một thanh niên bận hoa phục đứng ở đó, đang ngẩng đầu nhìn về phía của y.
“Ta đây đi trước nhé, Tiểu Bạch ngươi tự trở về đi.” Mục Kỳ quay đầu giương nụ cười tươi rói nhìn Bạch Nhất, cao giọng lên tiếng. Theo sau lại nói với hạ nhân đến truyền lời một tiến “Đi thôi”, thuận tiện nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi về hướng đối diện.
“Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ chậm rãi đến gần, ánh mắt vô hạn nhu hòa, một bên vừa hé miệng nhẹ nhàng kêu tên y.
Mục Kỳ đi đến trước xe ngựa liền dừng lại, giương mắt nhìn sang. Bộ Hoài Viễn lúc này đang mặc một thượng y bạch sắc cùng một xiêm áo màu nâu, ngoại sam bên ngoài là một kiện áo khoác màu xanh nhạt, tóc dài không có buộc cao mà chỉ xả hạ phía sau lưng. Trên tay đối phương lúc này đang cầm một thanh ngọc phiến, lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời, nhìn qua thật rất ôn hòa.
“Ngươi chính là An Hầu?” Mục Kỳ nhướng mày hỏi.
“Đúng thế!” Bộ Hoài Viễn mỉm cười, vươn tay ôn thanh nói: “Hoan nghênh trở về, Tiểu Kỳ.”
“Hầu gia trăm bận ngàn việc còn cố ý tranh thủ thời gian tới đón ta sao? Thật sự là thụ sủng nhược kinh.” Nhìn tươi cười nhu hòa của Bộ Hoài Viễn, nghĩ đến chính mình phải lưu lạc ba tháng tại Duyên Quốc mà đối phương thế nhưng vẫn an nhàn tại Thịnh Kinh, trong lòng Mục Kỳ đột nhiên không hiểu sao lại nảy lên một cỗ ủy khuất bất mãn, theo bản năng cao giọng châm chọc một phen.
Bộ Hoài Viễn hiển nhiên thật không ngờ Mục Kỳ sẽ nói như vậy. Hắn sửng sốt một chút, theo sau có chút áy náy nhìn Mục Kỳ, “Là ta không tốt, không có đúng lúc tìm được ngươi… Trước theo ta trở về đi, có chuyện gì trở về rồi nói sau.”
Sau khi nói xong câu nói kia, chính bản thân Mục Kỳ cũng sửng sốt một chút. Y vốn không định vừa thấy mặt liền châm chọc đối phương, chính là lời nói đã ra khỏi miệng làm sao có thể thu hồi? Hiện tại nghe được câu trả lời của Bộ Hoài Viễn, y chỉ hừ một tiếng rồi gật gật đầu, nâng tay bắt lấy bàn tay vẫn dừng trên không trung của Bộ Hoài Viễn, sau đó liền chủ động lôi kéo Bộ Hoài Viễn đi lên xe ngựa.
Bố trí trong xe ngựa thực thoải mái, Bộ Hoài Viễn biết Mục Kỳ đang có thai, nên đã cố ý dặn hạ nhân bỏ vào bên trong thêm mấy chiếc đệm mềm mại. Sau khi lên xe ngựa, Mục Kỳ liền tựa vào gối mềm ngồi xuống.
Nhớ tới Bạch Nhất còn chưa trở về, y lập tức nhấc lên màn xe hướng xe ngựa của Bạch Nhất ở đối diện hô một tiếng nói lời từ biệt. Bộ Hoài Viễn an vị tại bên người Mục Kỳ, ôn nhu nhìn hành động của Mục Kỳ.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú của ai kia, Mục Kỳ quay đầu nhìn lại, vừa lúc trông thấy một túi hương màu tím đang treo ở bên hông của Bộ Hoài Viễn. Trước đó lúc còn ở bên ngoài, vì có ống tay áo che mất nên y mới không chú ý tới, giờ phút này đã an vị trong xe, chiếc túi hương màu tím được làm thủ công này so với một thân hoa phục trên người Bộ Hoài Viễn tức khắc trở nên vô cùng bắt mắt. Mục Kỳ hiếu kì chỉ vào túi hương màu tím, hỏi: “Đây là cái gì?”
Bộ Hoài Viễn theo hướng chỉ tay của y nhìn đến túi hương, ánh mắt trong phút chốc càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng trả lời: “Là túi hương ngươi đưa cho ta.”
“Ta đưa?” Mục Kỳ cất cao tiếng nói, “Chẳng lẽ là ta làm?” Trong khoảng thời gian này, y đã nghe Bạch Nhất nói qua một ít tập tục khi phu phu thành thân của Chiêu Quốc. Cũng biết đến chuyện nam thê sẽ tự tay may túi hương trao tặng cho phu quân của mình. Nhưng mấy tháng này phiêu bạc khắp nơi, y cũng chưa từng phát hiện bản thân mình có tài năng về thủ công may vá, bởi vậy y vẫn cho là mình đã bỏ qua tập tục này…
Bộ Hoài Viễn cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy túi hương, “Ta nghĩ, hẳn chính là do người làm rồi.”
“Cười cái gì mà cười!? Không thích thì đừng đeo!” Đôi tai của Mục Kỳ trong nháy mắt có chút đỏ hồng, hung hăng trừng mắt, liếc Bộ Hoài Viễn một cái, rồi lập tức vươn tay muốn đoạt lại túi hương.
Bộ Hoài Viễn đem túi hương nắm chặt trong tay, một phen ngăn lại cánh tay đang vươn ra của Mục Kỳ, gấp gáp nói: “Ta thực thích!”
Bàn tay bị Bộ Hoài dùng cánh tay không mấy sức lực ngăn trở, Mục Kỳ dừng một chút, tuy rằng y chỉ cần dùng thêm một ít sức lực là đã có thể giãy ra, nhưng vẫn theo bản năng dừng lại không nhúc nhích nữa. Y chỉ có thể nhìn theo một khối màu tím vô cùng thê thảm kia bị Bộ Hoài Viễn nhanh chóng thu vào trong lòng, dưới sự túng quẫn cùng xấu hổ, y liền thu tay về không thèm nhắc lại nữa.
Bộ Hoài Viễn cất túi thơm vào ngực, nhìn Mục Kỳ giận dỗi quay đi chổ khác, hắn có chút buồn cười tiến về trước cọ cọ vài cái, ngồi xuống trước mặt Mục Kỳ, nhìn Mục Kỳ với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Tiểu Kỳ, ta là thật sự rất thích nó.”
“Xấu như vậy mà ngươi cũng thích cho được, ngươi thật sự là phẩm vị độc đáo à!” Mục Kỳ hừ một tiếng, cắn răng nói.
“Bởi vì là ngươi làm mà.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu cười.
“…” Khuôn mặt cứng ngắc của Mục Kỳ hơi hơi có chút phiếm hồng, liếc liếc mắt nhìn Bộ Hoài Viễn một cái, mang theo chút bất mãn lên tiếng: “Vậy ngươi cũng làm cho ta một cái đi!”
“Hử?” Bộ Hoài Viễn giật mình ngốc lăng, hơi kinh ngạc nhìn về phía Mục Kỳ.
“Như thế nào, không muốn?” Mục Kỳ lãnh mặt, “Chỉ có ta làm cho ngươi, thật không công bình!”
“Hảo, nếu ngươi thích, ta liền làm cho ngươi một cái.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, Mục Kỳ mất trí nhớ, tự nhiên không nhớ rõ những tập tục này, bất quá làm một cái túi hương thì có trở ngại gì!?
“Ta đây sẽ chờ xem.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng cười rộ lên.
Cửa thành cách An Quốc Hầu phủ cũng một khoảng xa, bởi vì băn khoăn Mục Kỳ đang có thai, Bộ Hoài Viễn đã cố ý sai người đánh xe thả chậm tốc độ một chút để giữ bằng phẳng, cho nên thời gian tiêu phí so với thường ngày cũng càng lâu hơn một ít.
Từ sáng sớm liền ra khỏi thành, lại ở bên ngoài đợi hồi lâu, Bộ Hoài Viễn khó tránh khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi. Bất quá, hắn vẫn cố gắng kéo căng tinh thần để nói chuyện cùng Mục Kỳ. Nghĩ đến bọn họ cũng đã rất lâu chưa được nói chuyện thoải mái như thế này, những năm gần đây lúc hai người cùng một chỗ, đại đa số thời điểm đều là thương lượng chính sự. Hơn nữa trong mấy năm gần đây, tính tình của Mục Kỳ càng trầm mặc nội liễm, so với một Mục Kỳ thích nháo thích nói trước kia cách nhau khá xa…
Nhìn người trước mắt, một hồi vui cười một hồi lại nổi giận, Bộ Hoài Viễn đột nhiên cảm thấy, có lẽ mất trí nhớ đối với Mục Kỳ mà nói cũng là một chuyện tốt. Y có thể quên hết đi những chuyện không vui trước kia, như vậy mai sau y mới có thể sống tự do thoải mái hơn một chút.
“Ngươi phát ngốc cái gì vậy?” Mục Kỳ vươn tay lay động Bộ Hoài Viễn một chút.
“Ân? Không có gì.” Bộ Hoài Viễn lắc đầu.
“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Mục Kỳ cau mày kề sát vào mặt Bộ Hoài Viễn, nghiêm túc nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, vậy ngươi trước nghỉ ngơi một hồi đi.”
“Ta vô sự. Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Còn giả bộ kiên cường, nếu không thoải mái liền nghỉ ngơi đi, lớn như vậy mà ngay cả đạo lý này ngươi còn không biết? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đợi tới lúc chống đỡ không nổi rồi ngã xuống, mới biết được nghiêm trọng là gì sao!?” Mục Kỳ không chút nể mặt, ngữ khí thập phần giáo huấn hướng Bộ Hoài Viễn nói một tràng. Y đã sớm nghe Bạch Nhất nói, Bộ Hoài Viễn là một con ma ốm, hiện tại lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi mà vẫn cố chống cự của đối phương, trong lòng đột nhiên thực khó chịu.
Bộ Hoài Viễn lại ngẩn ra, nhìn Mục Kỳ đột nhiên có chút buồn cười. Trước kia Mục Kỳ mỗi lần khuyên nhũ hắn đều là lạnh lùng thản nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là bướng bỉnh cùng hắn so nghị lực, hoặc là tìm một đống lý do thượng tấu hắn một chuyến. Chứ không hề giống như hôm nay, thẳng thừng chỉ vào mũi của hắn răn dạy… bất quá cảm giác như vậy cũng không tính là xấu.
“Vậy Tiểu Kỳ cùng ta nghỉ ngơi một hồi đi” Giơ lên khóe miệng, Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng lôi kéo Mục Kỳ cùng nhau đổ người vào nhuyễn tháp, “Ngươi đang có bầu, cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều chút.”
“Ta thật sự rất tốt, cũng không có yếu như ngươi đâu.” Mục Kỳ chớp mắt, rồi tự mình động thủ sờ sờ chiếc bụng đã có hơi nổi lên, ngữ điệu mang theo kiêu ngạo mà lên tiếng.
“Ha ha, như vậy cũng phải cẩn thận, nghỉ ngơi nhiều chút mới được.” Bộ Hoài Viễn vươn tay ôn nhu xoa bụng Mục Kỳ, lại ôn nhu nói.
“Ân, ngươi mau ngủ đi, đến nơi ta sẽ gọi ngươi.” Mục Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một tiếng rồi nói.
Bộ Hoài Viễn cũng đã mệt nhọc cực độ, mấy ngày nay tâm tư của hắn vẫn buộc chặt. Hiện tại đã thấy được Mục Kỳ, tản đá lớn trong lòng hắn cũng biến mất, vừa nằm xuống không bao lâu hắn liền ngủ mất. Mà Mục Kỳ lúc này lại chậm rãi mở mắt ra, qua một cái chớp mắt liền bất động nhìn Bộ Hoài Viễn.
Bộ Hoài Viễn đang nhắm hai mắt, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy Mục Kỳ, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng khoát lên bụng của Mục Kỳ, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng khóe môi lại mang theo mỉm cười.
Nhìn thùy nhan ôn hòa của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ chợt rũ mắt suy nghĩ. Người này quả nhiên chính là người mà y muốn tìm, cảm giác nhảy dựng khi mới gặp mặt vừa nãy đã làm cho y biết được, nhất định là hắn.
Tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng lúc hai người ở chung với nhau lại không có chút gì ảnh hưởng, thật giống như những người bạn hữu đã nhận thức nhau từ rất nhiều năm trước, cho nên chuyện bọn họ thành thân chắc cũng có lẽ là thật. Đặt bàn tay lên tay của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ cách bàn tay của Bộ Hoài Viễn vuốt ve bụng của mình, rồi thản nhiên cười rộ lên.
Bất quá, hắn nhìn qua hảo gầy yếu, so với chính y dù đã chịu qua không ít thương tích lại đang hoài thai còn muốn tiều tụy hơn. Thân thể của y kém đến như vậy sao? Nghĩ đến người trong mộng luôn che chở trước người mình, thân ảnh kia cảm giác đặc biệt cao lớn, Mục Kỳ nhíu mi. Lúc trở về, phải cho hắn hảo hảo bồi bổ lại cơ thể mới được, phu quân của y làm sao có thể gầy yếu như vậy được!?
“Hầu gia tướng gia…” Xe ngựa dần dần thả chậm tốc độ rồi dừng lại, người đánh xe bên ngoài nhẹ giọng kêu một tiếng, chuẩn bị nói cho hai người đã đến trước An Quốc Hầu phủ.
“Xuỵt.” Mục Kỳ nâng tay làm một cái thủ thế chớ lên tiếng, theo sau lại nhẹ giọng đáp lời, “Hầu gia đang mệt mỏi phải nghỉ ngơi một hồi, cứ để xe ngựa dừng ở đây một chút đi!
Hạ nhân ở bên ngoài lập tức ngậm miệng, nhỏ giọng đáp trả Mục Kỳ một tiếng. Sau khi ổn định xe ngựa xong, đối phương liền an phận không dám làm ồn nữa.
Mục Kỳ nằm ở bên cạnh Bộ Hoài Viễn, nhìn thấy Bộ Hoài Viễn thật vất vả mới ngủ được, liền không có ý định muốn đánh thức hắn. Cho nên ý mới bảo hạ nhân bên ngoài chờ đời, để cho Bộ Hoài Viễn ngủ nhiều thêm một hồi.
Mục Kỳ cùng Bạch Nhất suốt dọc đường đều ăn mặc quần áo nhẹ nhàng khoang khái. Cũng chưa đến một tháng thời gian là đoàn người của họ đã đến được ngoại thành của Thịnh Kinh. Có lẽ bởi vì đều là dựng phu, nên ấn tượng của Mục Kỳ đối Bạch Nhất cũng không sai biệt lắm. Mà bản thân Bạch Nhất là một đại phu còn từng là một dựng phu có kinh nghiệm sinh sản, nên y cũng đã chỉ dẫn cho Mục Kỳ không ít chuyện cần chú ý trong thời gian mang thai, trên dọc đường hai người này trái lại ở chung cũng rất hòa thuận.
Ngày mai sẽ đến Thịnh Kinh, Mục Kỳ đột nhiên lại có chút cảm giác thực vi diệu. Trước đó y đã thông qua Bạch Nhất dò xét một chút tình huống của người kia, nhưng Bạch Nhất cùng Bộ Hoài Viễn lại không quen biết, cũng chỉ mới nghe nói qua một ít. Cho nên Mục Kỳ trước mắt chỉ biết được ngươi phu quân chỉ nghe tên mà không thấy mặt kia là một Hầu gia có thân mình không tốt lắm. Hơn nữa dựa vào những gì Bạch Nhất nói, việc thành thân này cũng là do y tự mình thỉnh chỉ tứ hôn. Mục Kỳ chống đầu nhướng nhướng mi mắt, chẳng lẽ, cái người An Quốc Hầu kia chính là người trong mộng y luôn tìm kiếm? HAEHYUK
Ngày mai đã có thể gặp được đối phương, đến lúc đó chỉ cần hảo hảo nhìn xem liền biết. Mục Kỳ nhợt nhạt cười cười, cúi người thổi tắt ngọn nến trên giường rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngủ hộ tống bắt đầu xuất phát từ khách bình dân, chưa đến buổi trưa đã tới được cửa thành Thịnh Kinh, người nghênh đón từ An Quốc Hầu phủ cũng đã chờ ở cổng thành từ sớm. Thời điểm Mục Kỳ cùng Bạch Nhất tới nơi, liền lập tức có người được phái đến truyền lời, thỉnh Mục Kỳ đến xe ngựa đối diện.
Mục Kỳ xốc màn xe lên nhìn sang, cửa thành hiện tại không có nhiều người lắm, ngẫu nhiên chỉ có một ít người đi đường tạt ngang qua. Xe ngựa của An Quốc Hầu phủ đang dừng ở trước cửa thành, chung quanh có một không ít thị vệ hộ tống, nhìn qua thập phần nổi bật. Bên cạnh xe ngựa lúc này có một thanh niên bận hoa phục đứng ở đó, đang ngẩng đầu nhìn về phía của y.
“Ta đây đi trước nhé, Tiểu Bạch ngươi tự trở về đi.” Mục Kỳ quay đầu giương nụ cười tươi rói nhìn Bạch Nhất, cao giọng lên tiếng. Theo sau lại nói với hạ nhân đến truyền lời một tiến “Đi thôi”, thuận tiện nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi về hướng đối diện.
“Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ chậm rãi đến gần, ánh mắt vô hạn nhu hòa, một bên vừa hé miệng nhẹ nhàng kêu tên y.
Mục Kỳ đi đến trước xe ngựa liền dừng lại, giương mắt nhìn sang. Bộ Hoài Viễn lúc này đang mặc một thượng y bạch sắc cùng một xiêm áo màu nâu, ngoại sam bên ngoài là một kiện áo khoác màu xanh nhạt, tóc dài không có buộc cao mà chỉ xả hạ phía sau lưng. Trên tay đối phương lúc này đang cầm một thanh ngọc phiến, lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời, nhìn qua thật rất ôn hòa.
“Ngươi chính là An Hầu?” Mục Kỳ nhướng mày hỏi.
“Đúng thế!” Bộ Hoài Viễn mỉm cười, vươn tay ôn thanh nói: “Hoan nghênh trở về, Tiểu Kỳ.”
“Hầu gia trăm bận ngàn việc còn cố ý tranh thủ thời gian tới đón ta sao? Thật sự là thụ sủng nhược kinh.” Nhìn tươi cười nhu hòa của Bộ Hoài Viễn, nghĩ đến chính mình phải lưu lạc ba tháng tại Duyên Quốc mà đối phương thế nhưng vẫn an nhàn tại Thịnh Kinh, trong lòng Mục Kỳ đột nhiên không hiểu sao lại nảy lên một cỗ ủy khuất bất mãn, theo bản năng cao giọng châm chọc một phen.
Bộ Hoài Viễn hiển nhiên thật không ngờ Mục Kỳ sẽ nói như vậy. Hắn sửng sốt một chút, theo sau có chút áy náy nhìn Mục Kỳ, “Là ta không tốt, không có đúng lúc tìm được ngươi… Trước theo ta trở về đi, có chuyện gì trở về rồi nói sau.”
Sau khi nói xong câu nói kia, chính bản thân Mục Kỳ cũng sửng sốt một chút. Y vốn không định vừa thấy mặt liền châm chọc đối phương, chính là lời nói đã ra khỏi miệng làm sao có thể thu hồi? Hiện tại nghe được câu trả lời của Bộ Hoài Viễn, y chỉ hừ một tiếng rồi gật gật đầu, nâng tay bắt lấy bàn tay vẫn dừng trên không trung của Bộ Hoài Viễn, sau đó liền chủ động lôi kéo Bộ Hoài Viễn đi lên xe ngựa.
Bố trí trong xe ngựa thực thoải mái, Bộ Hoài Viễn biết Mục Kỳ đang có thai, nên đã cố ý dặn hạ nhân bỏ vào bên trong thêm mấy chiếc đệm mềm mại. Sau khi lên xe ngựa, Mục Kỳ liền tựa vào gối mềm ngồi xuống.
Nhớ tới Bạch Nhất còn chưa trở về, y lập tức nhấc lên màn xe hướng xe ngựa của Bạch Nhất ở đối diện hô một tiếng nói lời từ biệt. Bộ Hoài Viễn an vị tại bên người Mục Kỳ, ôn nhu nhìn hành động của Mục Kỳ.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú của ai kia, Mục Kỳ quay đầu nhìn lại, vừa lúc trông thấy một túi hương màu tím đang treo ở bên hông của Bộ Hoài Viễn. Trước đó lúc còn ở bên ngoài, vì có ống tay áo che mất nên y mới không chú ý tới, giờ phút này đã an vị trong xe, chiếc túi hương màu tím được làm thủ công này so với một thân hoa phục trên người Bộ Hoài Viễn tức khắc trở nên vô cùng bắt mắt. Mục Kỳ hiếu kì chỉ vào túi hương màu tím, hỏi: “Đây là cái gì?”
Bộ Hoài Viễn theo hướng chỉ tay của y nhìn đến túi hương, ánh mắt trong phút chốc càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng trả lời: “Là túi hương ngươi đưa cho ta.”
“Ta đưa?” Mục Kỳ cất cao tiếng nói, “Chẳng lẽ là ta làm?” Trong khoảng thời gian này, y đã nghe Bạch Nhất nói qua một ít tập tục khi phu phu thành thân của Chiêu Quốc. Cũng biết đến chuyện nam thê sẽ tự tay may túi hương trao tặng cho phu quân của mình. Nhưng mấy tháng này phiêu bạc khắp nơi, y cũng chưa từng phát hiện bản thân mình có tài năng về thủ công may vá, bởi vậy y vẫn cho là mình đã bỏ qua tập tục này…
Bộ Hoài Viễn cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy túi hương, “Ta nghĩ, hẳn chính là do người làm rồi.”
“Cười cái gì mà cười!? Không thích thì đừng đeo!” Đôi tai của Mục Kỳ trong nháy mắt có chút đỏ hồng, hung hăng trừng mắt, liếc Bộ Hoài Viễn một cái, rồi lập tức vươn tay muốn đoạt lại túi hương.
Bộ Hoài Viễn đem túi hương nắm chặt trong tay, một phen ngăn lại cánh tay đang vươn ra của Mục Kỳ, gấp gáp nói: “Ta thực thích!”
Bàn tay bị Bộ Hoài dùng cánh tay không mấy sức lực ngăn trở, Mục Kỳ dừng một chút, tuy rằng y chỉ cần dùng thêm một ít sức lực là đã có thể giãy ra, nhưng vẫn theo bản năng dừng lại không nhúc nhích nữa. Y chỉ có thể nhìn theo một khối màu tím vô cùng thê thảm kia bị Bộ Hoài Viễn nhanh chóng thu vào trong lòng, dưới sự túng quẫn cùng xấu hổ, y liền thu tay về không thèm nhắc lại nữa.
Bộ Hoài Viễn cất túi thơm vào ngực, nhìn Mục Kỳ giận dỗi quay đi chổ khác, hắn có chút buồn cười tiến về trước cọ cọ vài cái, ngồi xuống trước mặt Mục Kỳ, nhìn Mục Kỳ với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Tiểu Kỳ, ta là thật sự rất thích nó.”
“Xấu như vậy mà ngươi cũng thích cho được, ngươi thật sự là phẩm vị độc đáo à!” Mục Kỳ hừ một tiếng, cắn răng nói.
“Bởi vì là ngươi làm mà.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu cười.
“…” Khuôn mặt cứng ngắc của Mục Kỳ hơi hơi có chút phiếm hồng, liếc liếc mắt nhìn Bộ Hoài Viễn một cái, mang theo chút bất mãn lên tiếng: “Vậy ngươi cũng làm cho ta một cái đi!”
“Hử?” Bộ Hoài Viễn giật mình ngốc lăng, hơi kinh ngạc nhìn về phía Mục Kỳ.
“Như thế nào, không muốn?” Mục Kỳ lãnh mặt, “Chỉ có ta làm cho ngươi, thật không công bình!”
“Hảo, nếu ngươi thích, ta liền làm cho ngươi một cái.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, Mục Kỳ mất trí nhớ, tự nhiên không nhớ rõ những tập tục này, bất quá làm một cái túi hương thì có trở ngại gì!?
“Ta đây sẽ chờ xem.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng cười rộ lên.
Cửa thành cách An Quốc Hầu phủ cũng một khoảng xa, bởi vì băn khoăn Mục Kỳ đang có thai, Bộ Hoài Viễn đã cố ý sai người đánh xe thả chậm tốc độ một chút để giữ bằng phẳng, cho nên thời gian tiêu phí so với thường ngày cũng càng lâu hơn một ít.
Từ sáng sớm liền ra khỏi thành, lại ở bên ngoài đợi hồi lâu, Bộ Hoài Viễn khó tránh khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi. Bất quá, hắn vẫn cố gắng kéo căng tinh thần để nói chuyện cùng Mục Kỳ. Nghĩ đến bọn họ cũng đã rất lâu chưa được nói chuyện thoải mái như thế này, những năm gần đây lúc hai người cùng một chỗ, đại đa số thời điểm đều là thương lượng chính sự. Hơn nữa trong mấy năm gần đây, tính tình của Mục Kỳ càng trầm mặc nội liễm, so với một Mục Kỳ thích nháo thích nói trước kia cách nhau khá xa…
Nhìn người trước mắt, một hồi vui cười một hồi lại nổi giận, Bộ Hoài Viễn đột nhiên cảm thấy, có lẽ mất trí nhớ đối với Mục Kỳ mà nói cũng là một chuyện tốt. Y có thể quên hết đi những chuyện không vui trước kia, như vậy mai sau y mới có thể sống tự do thoải mái hơn một chút.
“Ngươi phát ngốc cái gì vậy?” Mục Kỳ vươn tay lay động Bộ Hoài Viễn một chút.
“Ân? Không có gì.” Bộ Hoài Viễn lắc đầu.
“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.” Mục Kỳ cau mày kề sát vào mặt Bộ Hoài Viễn, nghiêm túc nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, vậy ngươi trước nghỉ ngơi một hồi đi.”
“Ta vô sự. Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Còn giả bộ kiên cường, nếu không thoải mái liền nghỉ ngơi đi, lớn như vậy mà ngay cả đạo lý này ngươi còn không biết? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đợi tới lúc chống đỡ không nổi rồi ngã xuống, mới biết được nghiêm trọng là gì sao!?” Mục Kỳ không chút nể mặt, ngữ khí thập phần giáo huấn hướng Bộ Hoài Viễn nói một tràng. Y đã sớm nghe Bạch Nhất nói, Bộ Hoài Viễn là một con ma ốm, hiện tại lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi mà vẫn cố chống cự của đối phương, trong lòng đột nhiên thực khó chịu.
Bộ Hoài Viễn lại ngẩn ra, nhìn Mục Kỳ đột nhiên có chút buồn cười. Trước kia Mục Kỳ mỗi lần khuyên nhũ hắn đều là lạnh lùng thản nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là bướng bỉnh cùng hắn so nghị lực, hoặc là tìm một đống lý do thượng tấu hắn một chuyến. Chứ không hề giống như hôm nay, thẳng thừng chỉ vào mũi của hắn răn dạy… bất quá cảm giác như vậy cũng không tính là xấu.
“Vậy Tiểu Kỳ cùng ta nghỉ ngơi một hồi đi” Giơ lên khóe miệng, Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng lôi kéo Mục Kỳ cùng nhau đổ người vào nhuyễn tháp, “Ngươi đang có bầu, cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều chút.”
“Ta thật sự rất tốt, cũng không có yếu như ngươi đâu.” Mục Kỳ chớp mắt, rồi tự mình động thủ sờ sờ chiếc bụng đã có hơi nổi lên, ngữ điệu mang theo kiêu ngạo mà lên tiếng.
“Ha ha, như vậy cũng phải cẩn thận, nghỉ ngơi nhiều chút mới được.” Bộ Hoài Viễn vươn tay ôn nhu xoa bụng Mục Kỳ, lại ôn nhu nói.
“Ân, ngươi mau ngủ đi, đến nơi ta sẽ gọi ngươi.” Mục Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một tiếng rồi nói.
Bộ Hoài Viễn cũng đã mệt nhọc cực độ, mấy ngày nay tâm tư của hắn vẫn buộc chặt. Hiện tại đã thấy được Mục Kỳ, tản đá lớn trong lòng hắn cũng biến mất, vừa nằm xuống không bao lâu hắn liền ngủ mất. Mà Mục Kỳ lúc này lại chậm rãi mở mắt ra, qua một cái chớp mắt liền bất động nhìn Bộ Hoài Viễn.
Bộ Hoài Viễn đang nhắm hai mắt, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy Mục Kỳ, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng khoát lên bụng của Mục Kỳ, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng khóe môi lại mang theo mỉm cười.
Nhìn thùy nhan ôn hòa của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ chợt rũ mắt suy nghĩ. Người này quả nhiên chính là người mà y muốn tìm, cảm giác nhảy dựng khi mới gặp mặt vừa nãy đã làm cho y biết được, nhất định là hắn.
Tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng lúc hai người ở chung với nhau lại không có chút gì ảnh hưởng, thật giống như những người bạn hữu đã nhận thức nhau từ rất nhiều năm trước, cho nên chuyện bọn họ thành thân chắc cũng có lẽ là thật. Đặt bàn tay lên tay của Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ cách bàn tay của Bộ Hoài Viễn vuốt ve bụng của mình, rồi thản nhiên cười rộ lên.
Bất quá, hắn nhìn qua hảo gầy yếu, so với chính y dù đã chịu qua không ít thương tích lại đang hoài thai còn muốn tiều tụy hơn. Thân thể của y kém đến như vậy sao? Nghĩ đến người trong mộng luôn che chở trước người mình, thân ảnh kia cảm giác đặc biệt cao lớn, Mục Kỳ nhíu mi. Lúc trở về, phải cho hắn hảo hảo bồi bổ lại cơ thể mới được, phu quân của y làm sao có thể gầy yếu như vậy được!?
“Hầu gia tướng gia…” Xe ngựa dần dần thả chậm tốc độ rồi dừng lại, người đánh xe bên ngoài nhẹ giọng kêu một tiếng, chuẩn bị nói cho hai người đã đến trước An Quốc Hầu phủ.
“Xuỵt.” Mục Kỳ nâng tay làm một cái thủ thế chớ lên tiếng, theo sau lại nhẹ giọng đáp lời, “Hầu gia đang mệt mỏi phải nghỉ ngơi một hồi, cứ để xe ngựa dừng ở đây một chút đi!
Hạ nhân ở bên ngoài lập tức ngậm miệng, nhỏ giọng đáp trả Mục Kỳ một tiếng. Sau khi ổn định xe ngựa xong, đối phương liền an phận không dám làm ồn nữa.
Mục Kỳ nằm ở bên cạnh Bộ Hoài Viễn, nhìn thấy Bộ Hoài Viễn thật vất vả mới ngủ được, liền không có ý định muốn đánh thức hắn. Cho nên ý mới bảo hạ nhân bên ngoài chờ đời, để cho Bộ Hoài Viễn ngủ nhiều thêm một hồi.