Sắc trời đã muốn hoàn toàn tối đen, chỉ còn ánh trăng màu ngân bạch mông mông lung lung len lỏi bên trong rừng cây. Hết thảy mọi vật có thể thấy được đều phản phất như bị một tầng lụa mỏng bịt kín đến lờ mờ. Giữa rừng cây trống trơn lẳng lặng lúc này đang có hơn mười bóng người đang giơ cây đuốc chậm chậm đi đến. Đây cũng chính là nhóm ảnh vệ đang được Bộ Hoài Viễn dẫn đầu trở lại rừng cây tìm người.
Ảnh vệ đã ở trong rừng cây này tìm kiếm được một canh giờ, nhưng một chút bóng dáng của Mục Kỳ và bọn người ăn mặc kỳ lạ kia đều không thấy đâu. Mọi người trong lòng cũng nhịn không được lo lắng Mục Kỳ đã bị đám người kia mang đi, nhưng Bộ Hoài Viễn vẫn không chịu buông tha, kiên trì chống thân thể tìm kiếm trong rừng.
“Hầu gia, Lý ngự y đã đến.” Ảnh vệ chạy trở về đón Lý Nhạc đã quay lại, Lý Nhạc theo ở phía sau, sắc mặt ngưng trọng.
“Còn chưa tìm được Mục thừa tướng?” Lúc đi trên đường, Lý Nhạc đã nghe ảnh vệ kể qua tình huống, bởi vậy hắn cũng không còn khách sáo, mà hướng Bộ Hoài Viễn hỏi thẳng vào chủ đề. Bộ Hoài Viễn sắc mặt lạnh lùng lắc lắc đầu. Hắn cũng chỉ đang cố chống đỡ tinh thần, sắc mặt hiện đã có chút tái nhợt, thường thường còn có thể ho khan vài tiếng.
Lý Nhạc thấy thế nhẹ than một tiếng, trước tiến bước lên giúp Bộ Hoài Viễn dò xét mạch đập, mặt mang sầu lo lấy ra một lọ thuốc đưa qua, “An Hầu ăn trước viên thuốc này đi. Để ta vì ngài châm kim điều tức, sau hãy tiếp tục tìm kiếm!?” Gặp Bộ Hoài Viễn định lắc đầu cự tuyệt, Lý Nhạc cũng vội vàng khuyên nhũ, “Ta biết ngài lo lắng Mục thừa tướng, nhưng chắc ngài cũng đã rõ ràng tình huống chính mình rồi, chớ để được cái này lại mất cái khác.”
Bộ Hoài Viễn sâu thẳm nhìn thoáng qua Lý Nhạc, rốt cục vẫn gật đầu đồng ý. Ăn dược xong lại tùy ý Lý Nhạc dùng kim châm đâm vài cái, hắn lúc này mới cảm thấy phần ngực vẫn luôn bị đè nặng đã thông thuận hơn trước, người cũng thoải mái một ít. Sau hắn lập tức mang theo người tiếp tục tìm kiếm, cũng lo lắng hỏi: “Lý ngự y, Tiểu Kỳ…sẽ không có việc gì chứ?”
Lý Nhạc nhíu nhíu mày, suy tư một chút, mới trả lời, “Hạ quan khó có thể cam đoan. Nếu Mục thừa tướng trước đó đã bắt đầu đau bụng sinh, như vậy hiện tại sợ là… Tóm lại vẫn là càng nhanh tìm được càng tốt.” Hắn biết hai người kia đều không cần nghe những lời nói dối thiện ý gì. Chỉ có khi nghe được tình huống chính xác nhất của đối phương, mới có thể làm cho bọn họ an tâm được chút, bởi vậy hắn cũng không có giấu diếm điều gì.
Bộ Hoài Viễn thống khổ nhắm lại hai mắt, hai đấm tay nắm chặt, thật sâu hít vào một hơi. Hắn không có hỏi lại điều gì, chỉ là càng thêm gia tăng tốc độ tìm kiếm.
“Người nào!?”
Đột nhiên một tiếng quát lớn truyền đến từ phía nhóm ảnh vệ đang đi trước tìm kiếm, Bộ Hoài Viễn cùng Lý Nhạc đều cả kinh, liếc mắt một cái liền gấp gáp chạy về phía trước. Không cần chạy quá vài bước thì tiếp theo mọi người liền trông thấy một nhân ảnh bạch sắc dưới ánh trăng, đang lướt nhẹ về phía bọn họ.
Người nọ một thân bạch y dài chấm đất, mái tóc dài đen như mực không có chút trang sức điểm xuyến, tùy ý để rối tung sau đầu, theo thân ảnh đi trước của hắn mà phi vũ tung bay ở đằng sau. Tốc độ lướt đi của người nọ rất nhanh, bộ dạng cũng cực kì tao nhã, tiến từng bước một về phía trước. Cứ tưởng là một ảo ảnh, thế nhưng chỉ chốc lát sau ảo ảnh kia đã từ đằng xa áp sát đến gần bọn họ. Cả người đối phương dưới ánh trăng u ám trong rừng cây lại có vẻ thập phần quỷ dị.
Khi người xa lạ kia đến gần, mọi người mới nhìn rõ, diện mạo của người nọ rất tuấn tú, khí chất ôn nhã, một thân áo trắng không hề bị lây nhiễm một tia bụi trần. Cả người để lộ ra một loại khí tức làm cho người ta khó có thể diễn tả thành lời, như xa như gần lại mơ hồ bất định. Hắn chậm rãi đi tới, ánh mắt quét một vòng quanh mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người Bộ Hoài Viễn, thản nhiên mở miệng: “Ngươi chính là Bộ Hoài Viễn?”
Thanh âm của người nọ cũng thập phần ôn hòa, nhắc tới so với biểu tình thường ngày của Bộ Hoài Viễn cũng có chút giống nhau. Chính là giờ phút này tâm tư của Bộ Hoài Viễn điều chỉ chứa mỗi Mục Kỳ, sớm đã mất bình tĩnh, nào còn bộ dạng thong dong như dĩ vãng nữa.
“Ngươi là ai?” Bộ Hoài Viễn nhìn thấy người đến không phải Mục Kỳ liền mất hứng. Nghe được câu hỏi đối phương, hắn khẽ nhíu máy nhìn sang, không đáp lời mà hỏi lại.
Người nọ lại lạnh nhạt nói: “Ta họ Liễu danh Phù Phong, nhận ủy thác của mẫu thân ngươi đến đón ngươi lên đảo.”
“Ngươi là người của đảo Vô Âm?” Bộ Hoài Viễn hơi phòng bị trầm giọng hỏi. Bọn họ một đường tiến đến đây chính là vì tìm kiếm hòn đảo nhỏ kia, nhưng còn chưa kịp rời bến thì dưới tình huống đặc thù hiện tại lại gặp phải người này. Hỏi sao hắn không tránh khỏi có điều nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Liễu Phù Phong làm như không có cảm nhận được sự biến hóa trong thái độ của Bộ Hoài Viễn, vẫn là một bô ôn nhã, khi nói chuyện đều là bộ dáng mềm mỏng lễ độ, “Theo suy tính ngươi đã đến Cẩm Xuyên, lại chậm chạp chưa từng nhập đảo. Cho nên ta liền đi ra ngoài tìm ngươi, thời gian không nhiều lắm, ngươi theo ta về đảo đi!”
“Ta tạm thời có việc gấp cần làm không thể rời đi.” Bộ Hoài Viễn lãnh đạm đáp trả một câu. Tuy rằng hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người trước mắt này, cũng thực muốn biết người này cùng nương hắn rốt cuộc có quan hệ gì. Nhưng hiện tại, hắn căn bản không có thời gian để phân ra tâm tư suy nghĩ những điều kia. Nay hắn chỉ thầm nghĩ sớm một chút tìm được Mục Kỳ.
“Ngươi đang tìm người? Là phu nhân của ngươi, cái người Mục Kỳ kia sao?” Liễu Phù Phong đột nhiên nhìn Bộ Hoài Viễn lên tiếng hỏi.
Bộ Hoài Viễn nhíu mày quay đầu nghi hoặc: “Ngươi nhìn thấy y?”
Liễu Phù Phong lắc lắc đầu, “Không có, bất quá nếu như ngươi đang tìm y, ta có thể giúp một tay.”
“Ngươi có biện pháp?” Bộ Hoài Viễn nghi hoặc nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái. Đối phương cũng đang mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra một cây sáo nhỏ đặt tại bên miệng thổi nhẹ một tiếng. Chỉ chốc lát sau, từ trong thiên không liền bay tới một con chim với màu lông thuần trắng, vững vàng dừng ở trên cánh tay đang vươn ra của Liễu Phù Phong.
“Ta có thể để nó hỗ trợ.” Nói xong, đối phương với sắc mặt thập phần ôn nhu liền xoa xoa lông trên người bạch điểu, lại đối bạch điểu không biết nói cái gì. Sau hắn lại khẽ nhất tay một cái, làm cho bạch điểu bay đi, “Đi theo nó là có thể tìm được.”
Tất cả mọi người hoài nghi nhìn Liễu Phù Phong, dù sao một người đột nhiên xuất hiện như vậy, lại còn nói muốn giúp bọn hắn tìm người. Sau đó còn kêu tới một con bạch điểu nay không biết đã bay đi nơi nào, là đã nói có thể tìm được. Thật sự rất quái dị, chẳng lẽ chim cũng có cái mũi thính như cẩu hay sao?
Thời điểm mọi người đều còn do dự, Bộ Hoài Viễn lại là người đầu tiên hành động. Tuy sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng phần mi gian nhăn lại đã lộ ra vẻ u sầu trong lòng. Hắn chỉ nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái, liền đi theo bạch điểu vào sâu trong rừng.
Liễu Phù Phong vẫn là bộ dáng không chút gợn sóng không chút sợ hãi, yên lặng đi theo sau Bộ Hoài Viễn. Những người khác thấy Bộ Hoài Viễn đã cất bước, hiển nhiên cũng chỉ có thể trầm mặc đuổi theo. Lý Nhạc xem như là người phản ứng chậm chạp nhất, đợi cho đến khi hắn hồi tỉnh thì tất cả mọi người đã đi được một đoạn ngắn. Hắn nhíu nhíu mày một chút, nhưng vẫn nhận mệnh đi theo sau mọi người.
Bạch điểu trái lại rất có linh tính. Nó không nhanh không chậm bay ở phía trước, có đôi khi còn có thể cố ý đợi mọi người đuổi kịp nó. Mọi người đại khái cũng biết được hướng bay của nó là về phía tây bắc. Cuối cùng bạch điểu dừng lại trên một gốc cây đại thụ, đối với thạch bích phía trước kêu chiêm chiếp hai tiếng, sau liền vỗ cánh bay đi.
Khi đám người Bộ Hoài Viễn đến gần nơi này đều ngửi được một mùi máu tươi phiêu tán trong gió. Bộ Hoài Viễn lập tức biến sắc, bước nhanh hướng thạch bích đang bị rêu xanh che kín. Quả nhiên sau thạch bích có một động khẩu, khua tay đánh rớt cây cỏ che chắn ngoài cửa động, Bộ Hoài Viễn liền trước một bước đi vào trong sơn động.
“Hầu gia, để thuộc hạ đi trước dò đường!” Một ảnh vệ thấy Bộ Hoài Viễn muốn vào động, liền bước lên phía trước ngăn cản, nhưng lại bị Bộ Hoài Viễn lãnh mặt quát một tiếng.
“Lui ra!” Thanh âm của Bộ Hoài Viễn cực kì lạnh lùng, tựa hồ đã làm cho không khí xung quanh nhanh chóng rơi vào băng giá. Hắn mặc kệ người phía sau đang nói nguy hiểm gì đó, từng bước bước vào trong động. Tới khi nhìn thấy người trong sơn động, sắc mặt xoát một cái đã trở nên cực độ khiếp sợ cùng phẫn nộ.
Trong sơn động vô cùng hắc ám, đống lửa phía trước người Mục Kỳ đã gần như tắt liệm. Giờ phút này y đang ôm đứa nhỏ nằm dựa vào thạch bích tựa hồ như đang ngủ. Sắc mặt trắng xanh như người chết, ngay cả khi Bộ Hoài Viễn đến gần y đều không có lấy một chút phản ứng.
Bộ Hoài Viễn bước nhanh đến bên người Mục Kỳ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay run run vươn đến trước cánh mũi của Mục Kỳ. Ngay khi nhận thấy đối phương còn có một chút hơi thở mỏng manh, hắn liền vội vàng mở miệng hướng bên ngoài kêu lên: “Lý ngự y!” Lý Nhạc nghe được tiếng kêu liền hấp tập chạy vào bên trong.
Lý Nhạc vừa vào sơn động thì liền bị thảm trạng trước mắt dọa cho hoảng sợ, vội gấp gáp bước lên phía trước. Nhưng nếu muốn khám cho Mục Kỳ thì phải đem đứa nhỏ trong lòng Mục Kỳ ôm đi. Bộ Hoài Viễn nhìn thoáng qua bảo bảo đang được Mục Kỳ ôm vào trong ngực, cả người đỏ rực, không khóc không nháo ngoan ngoãn ngủ ở trong lòng Mục Kỳ. Hắn thân thủ muốn ôm lấy đứa nhỏ, lại phát hiện Mục Kỳ ôm thật sự rất chặt, không mảy may có ý định buông tay. Lúc này, hắn đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Tiểu Kỳ, ta đến đây, buông tay đi!”
Thốt ra lời này xong, Bộ Hoài Viễn liền thuận lợi từ trong tay Mục Kỳ ôm lấy đứa nhỏ. Lý Nhạc một bên cũng lập tức tiến lên kiểm tra thân thể Mục Kỳ. Bộ Hoài Viễn chỉ bế một hồi, thấy đứa nhỏ dù đã trải qua một trận ép buộc như vậy vẫn còn say ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển tỉnh. Hắn liền đứng dậy chuyển giao đứa nhỏ cho ảnh vệ bên ngoài ôm, còn bản thân thì mang vẻ mặt lo âu nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ cùng Lý Nhạc.
“…” Lý Nhạc kiểm tra qua một phen, thậm chí còn xốc quần áo lên xem qua, cuối cùng muốn nói lại thôi nhìn về phía Bộ Hoài Viễn. Bộ Hoài Viễn trong lòng trầm xuống, mím môi cố gắng lên tiếng: “Lý ngự y cứ nói đừng ngại.”
“Hồi hầu gia, Mục thừa tướng đây là…nội thương thêm ngoại thương, phải nhanh một chút xử lý…”
“Vậy mau động thủ!” Bộ Hoài Viễn thấp giọng vội vàng quát.
Lý Nhạc gật gật đầu, trước cấp Mục Kỳ châm vào mấy huyệt vị, theo sau lại dùng một ít phương pháp giản dị cầm máu, giúp Mục Kỳ dừng lại dòng máu không ngừng tuôn chảy, “Hầu gia, chúng ta vẫn phải mau chóng mang Mục thừa tướng rời khỏi nơi này, nơi đây thật sự không thích hợp ở lâu.”
“Ân? Mùi máu tươi thật quá nồng.” Lúc này, Liễu Phù Phong vẫn đi theo Bộ Hoài Viễn chậm rãi bước tới, nhìn thoáng qua Mục Kỳ nằm trên mặt đất, có chút kinh ngạc.
Giờ phút này, trong lòng Bộ Hoài Viễn đều tràn ngập sự lo lắng cùng phiền táo. Hắn hiện tại đang hối hận muốn chết vì sao mình lúc đó lại nghe theo lời Mục Kỳ tìm đến hòn đảo kia làm gì chứ? Lại ảo não nhớ đến thân thể yếu nhược của bản thân hiện tại chỉ có thể liên lụy Mục Kỳ. Mà ngay bây giờ hắn căn bản không có tâm tình gì để quan tâm Liễu Phù Phong, thầm nghĩ phải mau một chút mang Mục Kỳ trở vào thành trị liệu.
Liễu Phù Phong trái lại không quá để ý đến thái độ của Bộ Hoài Viễn, đi lên trước vài bước nhìn nhìn, sau đó nói: “Nội tức hỗn loạn…bị thương không nhẹ.” Nói xong hắn rất nhanh từ trong ngực lấy ra một bình dược đổ ra một viên thuốc uy vào miệng Mục Kỳ, động tác nhanh đến nổi Bộ Hoài Viễn cùng Lý Nhạc đều không kịp ngăn cản.
“Ngươi cho y ăn cái gì?” Bộ Hoài Viễn nháy mắt giận tái mặt, lạnh giọng hỏi.
“Thuốc ngưng hương lộ, dưỡng huyết điều khí, yên tâm đi!” Liễu Phù Phong lạnh nhạt cười, lại nói: “Các ngươi hiện tại cũng đừng trở về thành, cùng ta lên đảo đi. Ta có biện pháp cứu được hai người các ngươi.”
Bộ Hoài Viễn đầu tiên là nhìn về phía Lý Nhạc, thấy Lý Nhạc gật đầu, biết Mục Kỳ không có việc gì mới thở phào một hơi. Thật sâu nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái, hắn mới trầm mặc một chút, bảo: “Hảo.”
Theo sau, Bộ Hoài Viễn lại cởi ngoại y bao lấy người Mục Kỳ, cự tuyệt những người khác đến hỗ trợ, một mình ôm lấy Mục Kỳ, còn đứa nhỏ liền để cho Lý Nhạc ôm. Sau khi sinh ra đứa nhỏ, Mục Kỳ đã nhẹ không ít, nhưng đối với Bộ Hoài Viễn mà nói thì vẫn có chút cực nhọc. Nhưng lúc này hắn cũng không tái nguyện ý đem Mục Kỳ giao cho bất kì ai khác.
Đoàn người liền như vậy đi theo sau Liễu Phù Phong, vòng qua cửa thành, hướng về biển Đông Hải.
Kỳ thật đối với cái người đột nhiên xuất hiện này, trong lòng Bộ Hoài Viễn vẫn là có chút cố kỵ cùng hoài nghi. Nhưng Mục Kỳ hiện tại đã hôn mê bất tỉnh, nếu đối phương thật sự có biện pháp, hắn không ngại mạo hiểm một lần xem. Đương nhiên hắn cũng không có nói cho những người khác là, diện mạo của Liễu Phù Phong thế mà lại có vài phần tương tự với mẫu thân hắn. Hơn nữa cả hai đều là họ Liễu, bởi vậy trong lòng hắn mới có nhiều hơn vài phần tín nhiệm.
Sắc trời đã muốn hoàn toàn tối đen, chỉ còn ánh trăng màu ngân bạch mông mông lung lung len lỏi bên trong rừng cây. Hết thảy mọi vật có thể thấy được đều phản phất như bị một tầng lụa mỏng bịt kín đến lờ mờ. Giữa rừng cây trống trơn lẳng lặng lúc này đang có hơn mười bóng người đang giơ cây đuốc chậm chậm đi đến. Đây cũng chính là nhóm ảnh vệ đang được Bộ Hoài Viễn dẫn đầu trở lại rừng cây tìm người.
Ảnh vệ đã ở trong rừng cây này tìm kiếm được một canh giờ, nhưng một chút bóng dáng của Mục Kỳ và bọn người ăn mặc kỳ lạ kia đều không thấy đâu. Mọi người trong lòng cũng nhịn không được lo lắng Mục Kỳ đã bị đám người kia mang đi, nhưng Bộ Hoài Viễn vẫn không chịu buông tha, kiên trì chống thân thể tìm kiếm trong rừng.
“Hầu gia, Lý ngự y đã đến.” Ảnh vệ chạy trở về đón Lý Nhạc đã quay lại, Lý Nhạc theo ở phía sau, sắc mặt ngưng trọng.
“Còn chưa tìm được Mục thừa tướng?” Lúc đi trên đường, Lý Nhạc đã nghe ảnh vệ kể qua tình huống, bởi vậy hắn cũng không còn khách sáo, mà hướng Bộ Hoài Viễn hỏi thẳng vào chủ đề. Bộ Hoài Viễn sắc mặt lạnh lùng lắc lắc đầu. Hắn cũng chỉ đang cố chống đỡ tinh thần, sắc mặt hiện đã có chút tái nhợt, thường thường còn có thể ho khan vài tiếng.
Lý Nhạc thấy thế nhẹ than một tiếng, trước tiến bước lên giúp Bộ Hoài Viễn dò xét mạch đập, mặt mang sầu lo lấy ra một lọ thuốc đưa qua, “An Hầu ăn trước viên thuốc này đi. Để ta vì ngài châm kim điều tức, sau hãy tiếp tục tìm kiếm!?” Gặp Bộ Hoài Viễn định lắc đầu cự tuyệt, Lý Nhạc cũng vội vàng khuyên nhũ, “Ta biết ngài lo lắng Mục thừa tướng, nhưng chắc ngài cũng đã rõ ràng tình huống chính mình rồi, chớ để được cái này lại mất cái khác.”
Bộ Hoài Viễn sâu thẳm nhìn thoáng qua Lý Nhạc, rốt cục vẫn gật đầu đồng ý. Ăn dược xong lại tùy ý Lý Nhạc dùng kim châm đâm vài cái, hắn lúc này mới cảm thấy phần ngực vẫn luôn bị đè nặng đã thông thuận hơn trước, người cũng thoải mái một ít. Sau hắn lập tức mang theo người tiếp tục tìm kiếm, cũng lo lắng hỏi: “Lý ngự y, Tiểu Kỳ…sẽ không có việc gì chứ?”
Lý Nhạc nhíu nhíu mày, suy tư một chút, mới trả lời, “Hạ quan khó có thể cam đoan. Nếu Mục thừa tướng trước đó đã bắt đầu đau bụng sinh, như vậy hiện tại sợ là… Tóm lại vẫn là càng nhanh tìm được càng tốt.” Hắn biết hai người kia đều không cần nghe những lời nói dối thiện ý gì. Chỉ có khi nghe được tình huống chính xác nhất của đối phương, mới có thể làm cho bọn họ an tâm được chút, bởi vậy hắn cũng không có giấu diếm điều gì.
Bộ Hoài Viễn thống khổ nhắm lại hai mắt, hai đấm tay nắm chặt, thật sâu hít vào một hơi. Hắn không có hỏi lại điều gì, chỉ là càng thêm gia tăng tốc độ tìm kiếm.
“Người nào!?”
Đột nhiên một tiếng quát lớn truyền đến từ phía nhóm ảnh vệ đang đi trước tìm kiếm, Bộ Hoài Viễn cùng Lý Nhạc đều cả kinh, liếc mắt một cái liền gấp gáp chạy về phía trước. Không cần chạy quá vài bước thì tiếp theo mọi người liền trông thấy một nhân ảnh bạch sắc dưới ánh trăng, đang lướt nhẹ về phía bọn họ.
Người nọ một thân bạch y dài chấm đất, mái tóc dài đen như mực không có chút trang sức điểm xuyến, tùy ý để rối tung sau đầu, theo thân ảnh đi trước của hắn mà phi vũ tung bay ở đằng sau. Tốc độ lướt đi của người nọ rất nhanh, bộ dạng cũng cực kì tao nhã, tiến từng bước một về phía trước. Cứ tưởng là một ảo ảnh, thế nhưng chỉ chốc lát sau ảo ảnh kia đã từ đằng xa áp sát đến gần bọn họ. Cả người đối phương dưới ánh trăng u ám trong rừng cây lại có vẻ thập phần quỷ dị.
Khi người xa lạ kia đến gần, mọi người mới nhìn rõ, diện mạo của người nọ rất tuấn tú, khí chất ôn nhã, một thân áo trắng không hề bị lây nhiễm một tia bụi trần. Cả người để lộ ra một loại khí tức làm cho người ta khó có thể diễn tả thành lời, như xa như gần lại mơ hồ bất định. Hắn chậm rãi đi tới, ánh mắt quét một vòng quanh mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người Bộ Hoài Viễn, thản nhiên mở miệng: “Ngươi chính là Bộ Hoài Viễn?”
Thanh âm của người nọ cũng thập phần ôn hòa, nhắc tới so với biểu tình thường ngày của Bộ Hoài Viễn cũng có chút giống nhau. Chính là giờ phút này tâm tư của Bộ Hoài Viễn điều chỉ chứa mỗi Mục Kỳ, sớm đã mất bình tĩnh, nào còn bộ dạng thong dong như dĩ vãng nữa.
“Ngươi là ai?” Bộ Hoài Viễn nhìn thấy người đến không phải Mục Kỳ liền mất hứng. Nghe được câu hỏi đối phương, hắn khẽ nhíu máy nhìn sang, không đáp lời mà hỏi lại.
Người nọ lại lạnh nhạt nói: “Ta họ Liễu danh Phù Phong, nhận ủy thác của mẫu thân ngươi đến đón ngươi lên đảo.”
“Ngươi là người của đảo Vô Âm?” Bộ Hoài Viễn hơi phòng bị trầm giọng hỏi. Bọn họ một đường tiến đến đây chính là vì tìm kiếm hòn đảo nhỏ kia, nhưng còn chưa kịp rời bến thì dưới tình huống đặc thù hiện tại lại gặp phải người này. Hỏi sao hắn không tránh khỏi có điều nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Liễu Phù Phong làm như không có cảm nhận được sự biến hóa trong thái độ của Bộ Hoài Viễn, vẫn là một bô ôn nhã, khi nói chuyện đều là bộ dáng mềm mỏng lễ độ, “Theo suy tính ngươi đã đến Cẩm Xuyên, lại chậm chạp chưa từng nhập đảo. Cho nên ta liền đi ra ngoài tìm ngươi, thời gian không nhiều lắm, ngươi theo ta về đảo đi!”
“Ta tạm thời có việc gấp cần làm không thể rời đi.” Bộ Hoài Viễn lãnh đạm đáp trả một câu. Tuy rằng hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người trước mắt này, cũng thực muốn biết người này cùng nương hắn rốt cuộc có quan hệ gì. Nhưng hiện tại, hắn căn bản không có thời gian để phân ra tâm tư suy nghĩ những điều kia. Nay hắn chỉ thầm nghĩ sớm một chút tìm được Mục Kỳ.
“Ngươi đang tìm người? Là phu nhân của ngươi, cái người Mục Kỳ kia sao?” Liễu Phù Phong đột nhiên nhìn Bộ Hoài Viễn lên tiếng hỏi.
Bộ Hoài Viễn nhíu mày quay đầu nghi hoặc: “Ngươi nhìn thấy y?”
Liễu Phù Phong lắc lắc đầu, “Không có, bất quá nếu như ngươi đang tìm y, ta có thể giúp một tay.”
“Ngươi có biện pháp?” Bộ Hoài Viễn nghi hoặc nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái. Đối phương cũng đang mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra một cây sáo nhỏ đặt tại bên miệng thổi nhẹ một tiếng. Chỉ chốc lát sau, từ trong thiên không liền bay tới một con chim với màu lông thuần trắng, vững vàng dừng ở trên cánh tay đang vươn ra của Liễu Phù Phong.
“Ta có thể để nó hỗ trợ.” Nói xong, đối phương với sắc mặt thập phần ôn nhu liền xoa xoa lông trên người bạch điểu, lại đối bạch điểu không biết nói cái gì. Sau hắn lại khẽ nhất tay một cái, làm cho bạch điểu bay đi, “Đi theo nó là có thể tìm được.”
Tất cả mọi người hoài nghi nhìn Liễu Phù Phong, dù sao một người đột nhiên xuất hiện như vậy, lại còn nói muốn giúp bọn hắn tìm người. Sau đó còn kêu tới một con bạch điểu nay không biết đã bay đi nơi nào, là đã nói có thể tìm được. Thật sự rất quái dị, chẳng lẽ chim cũng có cái mũi thính như cẩu hay sao?
Thời điểm mọi người đều còn do dự, Bộ Hoài Viễn lại là người đầu tiên hành động. Tuy sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng phần mi gian nhăn lại đã lộ ra vẻ u sầu trong lòng. Hắn chỉ nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái, liền đi theo bạch điểu vào sâu trong rừng.
Liễu Phù Phong vẫn là bộ dáng không chút gợn sóng không chút sợ hãi, yên lặng đi theo sau Bộ Hoài Viễn. Những người khác thấy Bộ Hoài Viễn đã cất bước, hiển nhiên cũng chỉ có thể trầm mặc đuổi theo. Lý Nhạc xem như là người phản ứng chậm chạp nhất, đợi cho đến khi hắn hồi tỉnh thì tất cả mọi người đã đi được một đoạn ngắn. Hắn nhíu nhíu mày một chút, nhưng vẫn nhận mệnh đi theo sau mọi người.
Bạch điểu trái lại rất có linh tính. Nó không nhanh không chậm bay ở phía trước, có đôi khi còn có thể cố ý đợi mọi người đuổi kịp nó. Mọi người đại khái cũng biết được hướng bay của nó là về phía tây bắc. Cuối cùng bạch điểu dừng lại trên một gốc cây đại thụ, đối với thạch bích phía trước kêu chiêm chiếp hai tiếng, sau liền vỗ cánh bay đi.
Khi đám người Bộ Hoài Viễn đến gần nơi này đều ngửi được một mùi máu tươi phiêu tán trong gió. Bộ Hoài Viễn lập tức biến sắc, bước nhanh hướng thạch bích đang bị rêu xanh che kín. Quả nhiên sau thạch bích có một động khẩu, khua tay đánh rớt cây cỏ che chắn ngoài cửa động, Bộ Hoài Viễn liền trước một bước đi vào trong sơn động.
“Hầu gia, để thuộc hạ đi trước dò đường!” Một ảnh vệ thấy Bộ Hoài Viễn muốn vào động, liền bước lên phía trước ngăn cản, nhưng lại bị Bộ Hoài Viễn lãnh mặt quát một tiếng.
“Lui ra!” Thanh âm của Bộ Hoài Viễn cực kì lạnh lùng, tựa hồ đã làm cho không khí xung quanh nhanh chóng rơi vào băng giá. Hắn mặc kệ người phía sau đang nói nguy hiểm gì đó, từng bước bước vào trong động. Tới khi nhìn thấy người trong sơn động, sắc mặt xoát một cái đã trở nên cực độ khiếp sợ cùng phẫn nộ.
Trong sơn động vô cùng hắc ám, đống lửa phía trước người Mục Kỳ đã gần như tắt liệm. Giờ phút này y đang ôm đứa nhỏ nằm dựa vào thạch bích tựa hồ như đang ngủ. Sắc mặt trắng xanh như người chết, ngay cả khi Bộ Hoài Viễn đến gần y đều không có lấy một chút phản ứng.
Bộ Hoài Viễn bước nhanh đến bên người Mục Kỳ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay run run vươn đến trước cánh mũi của Mục Kỳ. Ngay khi nhận thấy đối phương còn có một chút hơi thở mỏng manh, hắn liền vội vàng mở miệng hướng bên ngoài kêu lên: “Lý ngự y!” Lý Nhạc nghe được tiếng kêu liền hấp tập chạy vào bên trong.
Lý Nhạc vừa vào sơn động thì liền bị thảm trạng trước mắt dọa cho hoảng sợ, vội gấp gáp bước lên phía trước. Nhưng nếu muốn khám cho Mục Kỳ thì phải đem đứa nhỏ trong lòng Mục Kỳ ôm đi. Bộ Hoài Viễn nhìn thoáng qua bảo bảo đang được Mục Kỳ ôm vào trong ngực, cả người đỏ rực, không khóc không nháo ngoan ngoãn ngủ ở trong lòng Mục Kỳ. Hắn thân thủ muốn ôm lấy đứa nhỏ, lại phát hiện Mục Kỳ ôm thật sự rất chặt, không mảy may có ý định buông tay. Lúc này, hắn đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Tiểu Kỳ, ta đến đây, buông tay đi!”
Thốt ra lời này xong, Bộ Hoài Viễn liền thuận lợi từ trong tay Mục Kỳ ôm lấy đứa nhỏ. Lý Nhạc một bên cũng lập tức tiến lên kiểm tra thân thể Mục Kỳ. Bộ Hoài Viễn chỉ bế một hồi, thấy đứa nhỏ dù đã trải qua một trận ép buộc như vậy vẫn còn say ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển tỉnh. Hắn liền đứng dậy chuyển giao đứa nhỏ cho ảnh vệ bên ngoài ôm, còn bản thân thì mang vẻ mặt lo âu nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ cùng Lý Nhạc.
“…” Lý Nhạc kiểm tra qua một phen, thậm chí còn xốc quần áo lên xem qua, cuối cùng muốn nói lại thôi nhìn về phía Bộ Hoài Viễn. Bộ Hoài Viễn trong lòng trầm xuống, mím môi cố gắng lên tiếng: “Lý ngự y cứ nói đừng ngại.”
“Hồi hầu gia, Mục thừa tướng đây là…nội thương thêm ngoại thương, phải nhanh một chút xử lý…”
“Vậy mau động thủ!” Bộ Hoài Viễn thấp giọng vội vàng quát.
Lý Nhạc gật gật đầu, trước cấp Mục Kỳ châm vào mấy huyệt vị, theo sau lại dùng một ít phương pháp giản dị cầm máu, giúp Mục Kỳ dừng lại dòng máu không ngừng tuôn chảy, “Hầu gia, chúng ta vẫn phải mau chóng mang Mục thừa tướng rời khỏi nơi này, nơi đây thật sự không thích hợp ở lâu.”
“Ân? Mùi máu tươi thật quá nồng.” Lúc này, Liễu Phù Phong vẫn đi theo Bộ Hoài Viễn chậm rãi bước tới, nhìn thoáng qua Mục Kỳ nằm trên mặt đất, có chút kinh ngạc.
Giờ phút này, trong lòng Bộ Hoài Viễn đều tràn ngập sự lo lắng cùng phiền táo. Hắn hiện tại đang hối hận muốn chết vì sao mình lúc đó lại nghe theo lời Mục Kỳ tìm đến hòn đảo kia làm gì chứ? Lại ảo não nhớ đến thân thể yếu nhược của bản thân hiện tại chỉ có thể liên lụy Mục Kỳ. Mà ngay bây giờ hắn căn bản không có tâm tình gì để quan tâm Liễu Phù Phong, thầm nghĩ phải mau một chút mang Mục Kỳ trở vào thành trị liệu.
Liễu Phù Phong trái lại không quá để ý đến thái độ của Bộ Hoài Viễn, đi lên trước vài bước nhìn nhìn, sau đó nói: “Nội tức hỗn loạn…bị thương không nhẹ.” Nói xong hắn rất nhanh từ trong ngực lấy ra một bình dược đổ ra một viên thuốc uy vào miệng Mục Kỳ, động tác nhanh đến nổi Bộ Hoài Viễn cùng Lý Nhạc đều không kịp ngăn cản.
“Ngươi cho y ăn cái gì?” Bộ Hoài Viễn nháy mắt giận tái mặt, lạnh giọng hỏi.
“Thuốc ngưng hương lộ, dưỡng huyết điều khí, yên tâm đi!” Liễu Phù Phong lạnh nhạt cười, lại nói: “Các ngươi hiện tại cũng đừng trở về thành, cùng ta lên đảo đi. Ta có biện pháp cứu được hai người các ngươi.”
Bộ Hoài Viễn đầu tiên là nhìn về phía Lý Nhạc, thấy Lý Nhạc gật đầu, biết Mục Kỳ không có việc gì mới thở phào một hơi. Thật sâu nhìn Liễu Phù Phong liếc mắt một cái, hắn mới trầm mặc một chút, bảo: “Hảo.”
Theo sau, Bộ Hoài Viễn lại cởi ngoại y bao lấy người Mục Kỳ, cự tuyệt những người khác đến hỗ trợ, một mình ôm lấy Mục Kỳ, còn đứa nhỏ liền để cho Lý Nhạc ôm. Sau khi sinh ra đứa nhỏ, Mục Kỳ đã nhẹ không ít, nhưng đối với Bộ Hoài Viễn mà nói thì vẫn có chút cực nhọc. Nhưng lúc này hắn cũng không tái nguyện ý đem Mục Kỳ giao cho bất kì ai khác.
Đoàn người liền như vậy đi theo sau Liễu Phù Phong, vòng qua cửa thành, hướng về biển Đông Hải.
Kỳ thật đối với cái người đột nhiên xuất hiện này, trong lòng Bộ Hoài Viễn vẫn là có chút cố kỵ cùng hoài nghi. Nhưng Mục Kỳ hiện tại đã hôn mê bất tỉnh, nếu đối phương thật sự có biện pháp, hắn không ngại mạo hiểm một lần xem. Đương nhiên hắn cũng không có nói cho những người khác là, diện mạo của Liễu Phù Phong thế mà lại có vài phần tương tự với mẫu thân hắn. Hơn nữa cả hai đều là họ Liễu, bởi vậy trong lòng hắn mới có nhiều hơn vài phần tín nhiệm.