Cực nam quanh năm ẩm ướt, đa số cảnh quan đều là đầm lầy rừng rậm. Càng đi sâu về phía nam vết chân người càng lúc càng hiếm thấy, cơ bản chỉ cần qua biên giới Việt Quốc, liền có rất ít ai đặt chân đến. Mà Mam lĩnh Miêu Cương so với Đông Hải, Thiên Sơn, Tây Sa cũng được xưng là tứ đại cực địa, nơi nào cũng rất dữ dội, thần bí khó lường.
Ở nơi sâu nhất trong đầm lấy của Miêu Cương có một bộ lạc U Đồ, tính ngày Mục Kỳ sắp sửa đã ở nơi đây được ba năm. Vào giờ phút hiện tại, y đang mặc một bộ y phục ngắn tay, nguyên bản mái tóc dài luôn được buộc cao nay lại tùy ý để ở sau người, thần thái lười biếng him híp mắt nằm ở chiếc ghế tre trong thụ ốc. (thụ=cây, ốc là phòng, túm lại e ấy đang ở nhà cây)
Ba năm trước Mục Kỳ đã gạt Bộ Hoài Viễn một mình rời khỏi Vô Âm đảo trở lại bờ. Theo sau, y liền trực tiếp đi theo người của U Đồ tới đón đến Miêu Cương bộ tộc cũng chính là—— bộ tộc U Đồ. Thời điểm vừa mới đến U Đồ, bởi vì hoàn cảnh và phương diện khác biệt, Mục Kỳ còn có chút không thích ứng. Tuy rằng y trước đó cũng đã đi qua Đông Hải, nhưng khí hậu và hoàn cảnh của Vô Âm đảo trái lại cũng hơn kém Chiêu Quốc không bao nhiêu, thậm chí so với Chiêu Quốc còn thoải mái hơn. Trừ bỏ thức ăn này nọ có đơn điệu chút, thì những thứ khác đều coi như hoàn hảo. Nhưng U Đồ lại là nơi nhiều đầm lầy, khí hậu ẩm thấp quá sức, thời tiết lại vô cùng ác liệt, làm cho Mục Kỳ vừa tới nơi thậm chí vì không hợp thủy thổ mà bị dày vò một trận, cũng may sau đó đã chậm rãi điều dưỡng thành thói quen.
Sau khi đã dung hợp với hoàn cảnh sống hiện tại, Mục Kỳ đã nghĩ sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề về thánh tử gì đó. Nhưng khi biết được mọi chuyện y mới phát hiện, muốn ngay lập tức bỏ lại U Đồ ấn rời đi căn bản không có khả năng. Chỉ có thể từng bước một từ từ thực hiện, một bên vừa giải quyết tốt hậu quả mà mẫu thân để lại cho y, một bên lại chờ người kia tới đón.
Ngáp một cái, Mục Kỳ một tay chống đầu một tay phe phẩy cây quạt. Y hiện tại đối với việc U Đồ mỗi ngày đều có mưa rơi đã rõ như lòng bàn tay. Dù thời tiết ẩm thấp như vậy nhưng vùng đất này lại mỗi ngày nóng bức đến thần kỳ nhiệt, điều này đã khiến y luôn phi thường khó hiểu, ân…chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chân chính khiến mẫu thân năm đó phải rời đi?
“Thiếu chủ!” Bên ngoài thụ ốc đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to thanh thúy, nghe ra tuổi người này cũng không lớn, thập phần có sức sống.
Mục Kỳ nhíu nhíu hàng chân mày, liếc mắt về phía cửa phòng một cái. Đã trốn đến nơi này còn cò thể tìm ra được, thật không hổ là người của trưởng lão phái đến. Thở dài, y lại đối với người ngoài phòng hô một tiếng, “Vào đi!”
Người đẩy cửa vào là một thiếu niên ăn mặc phục sức rất đặc biệt, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi hoặc nhỏ hơn. Mái tóc ngắn ngủn dán ở hai bên tai, bộ dạng thập phần thanh tú nhưng cũng mang theo vài nét ngây ngô chưa trưởng thành. Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra, tiếp qua vài năm nữa đối phương sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
Thiếu niên sau khi vào cửa liền chạy vài bước nhỏ đến bên người Mục Kỳ, cong cong ánh mắt như trăng lưỡi liềm hướng Mục Kỳ cung kính nói: “Thiếu chủ, Tiểu Nguyệt đã tìm được người rồi!”
Mục Kỳ tiếp tục quạt cây quạt, tà tà liếc liếc thiếu niên một cái, không biểu tình gì ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Thiếu niên cũng không thèm để ý đến sự lãnh đạm của Mục Kỳ, vẫn là một bộ hoạt bát khả ái, cười hì hì nói: “Thiếu chủ, Hà trưởng lão thỉnh ngài buổi tối đi qua, đêm nay phải tế Xà Tổ đại nhân ạ.”
Xà Tổ là thần thú thủ hộ bộ tộc U Đồ, năm đó ngọc bài của Mục Kỳ cũng là thánh vật của U Đồ, điêu văn in trên U Đồ ấn không thể nghi ngờ chính là một con rắn đầu đuôi tương liên, cũng chính là Xà Tổ trong truyền thuyết. Người dân U Đồ vốn sùng thần, thần linh trong tín ngưỡng của họ chính là Mộng Trạch thượng thần trong truyền thuyết, mà Xà Tổ còn lại là sủng vật của Mộng Trạch thần, cũng chính là thú thần trong tín ngưỡng của U Đồ bộ tộc. Hơn nữa so với Mộng Trạch thần, thầy tế và người bộ lạc U Đồ ngược lại càng coi trọng thủ hộ thần thú Xà Tổ hơn.
Trong truyền thuyết, U Đồ bộ tộc trước kia được gọi là Sùng Thần Tộc, sau lại không biết tộc trưởng đương nhiệm khi ấy cảm thấy thế nào mà lại nghĩ cái tên Sùng Thần Tộc thật khó nghe, vì vậy liền sữa tên thành U Đồ. Đồng thời cũng đem vương ấn truyền thừa từ đời xưa đồi tên thành U Đồ ấn, rồi lại tiếp tục sử dụng đến đời sau. Bất quá bởi vì U Đồ chưa bao giờ nhập thế, bởi vậy thế nhân cũng không biết đến nó. Về phần Vô Âm đảo, Thiên Tướng Môn cùng Yên Vũ Lâu, đã nhiều năm chưa từng lui tới, bởi vậy bọn họ vẫn giữ thói quen gọi bộ lạc này là Sùng Thần Tộc.
Thời điểm Mục Kỳ vừa tới nơi đây, đối với Mộng Trạch Thần rồi Xà Tổ gì đó hoàn toàn không chút kiến thức. Nhưng ba năm trôi qua cũng dần dần hình thành thói quen với tín ngưỡng của người dân nơi đây. Tuy rằng chẳng muốn kế thừa chức vị tộc trưởng, nhưng y cũng không tiện cự tuyệt hoàn toàn những buổi lễ tế tự này, chỉ phải gật gật đầu, “Ta đã biết, ngươi trở về nói với Hà trưởng lão, buổi tối ta sẽ đúng hạn đến.”
Thiếu niên nghe xong thè lưỡi, không hề động thân trở về, ngược lại còn kề sát vào Mục Kỳ, đoạt qua cây quạt trên tay Mục Kỳ, bắt đầu phẩy gió mát cho y, “Tiểu Nguyệt không quay về đâu, Hà trưởng lão bảo Tiểu Nguyệt phải chăm sóc thiếu chủ, buổi tối sẽ đi theo thiếu chủ cùng qua đó, miễn cho thiếu chủ đến buổi tối lại quên mất!”
Mục Kỳ cau chặt mi, thiếu niên này là sau khi đến U Đồ, Hà trưởng lão đã an bài đối phương trở thành “người hầu” của y, tên là Phó Nguyệt. Tuy rằng nói là người hầu, nhưng Mục Kỳ lại biết Phó Nguyệt này nguyên bản là an bài trở thành “thị quân” của y. Chẳng qua sau khi trở về, Hà trưởng lão biết y đã thành thân, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai, dưới sự bài xích mãnh liệt của y, mới đưa người “thị quân” này đổi thành “người hầu”. Bất quá, cái người kêu Phó Nguyệt này so với người hầu bình thường lại có thân phận cao hơn, thái độ của đại bộ phận mọi người trong tộc đối với hắn đều thực tôn kính.
Nói đến đây, Mục Kỳ cũng không chán ghét đứa nhỏ này, nhưng mà cũng không thích. Phó Nguyệt niên kỉ còn nhỏ, ba năm trước bất quá mười ba tuổi, nay cũng chỉ vừa mới mười sáu. Phụ thân của hắn từng là trưởng lão trong tộc, sau lại vì bảo hộ ngoại công Mục Kỳ thụ thương rồi qua đời. Phó Nguyệt khi đó không có chổ dựa, liền được Hà trưởng lão thu làm nghĩa tử, thân phận tự nhiên so với người thường còn cao hơn. Bởi vậy hắn đối với người ngoài luôn có một chút kiêu căng, nhưng không có tâm nhãn gì xấu xa. Ở trước mặt Mục Kỳ từ trước đến giờ, đối phương vẫn nhu thuận hiểu chuyện, nhiệt tình sáng sủa, còn luôn cười hì hì lấy lòng Mục Kỳ. Nhưng Mục Kỳ không thích chính là không thích, hoặc là bởi vì đối phương quá nhiệt tình, mục đích tính toán cũng quá rõ ràng, mới làm cho Mục Kỳ trong lòng có chút bài xích.
Trên đời này, chuyện Mục Kỳ không thích trừ bỏ dính dán đến Bộ Hoài Viễn cùng Dung Sở Hoa y còn có thể miễn cưỡng làm bộ một chút. Nhưng đối với những người khác, y thật đúng là không thể giữ nối thái độ kiên nhẫn hòa hảo gì đó. Nhìn Phó Nguyệt còn đang tươi cười ngọt ngào bên cạnh, Mục Kỳ trong lòng một trận phiền táo, cau mày lấy tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn bằng trước. Rất nhanh một bóng dáng mờ hồ đã tiến nhập vào trong thụ ốc, lễ độ đứng phía sau Mục Kỳ, thấp giọng cung kính kêu một tiếng: “Mục thừa tướng.”
Mục Kỳ ừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Phó Nguyệt, nói: “Ngươi trở về đi, Ảnh Thập buổi tối sẽ nhắc nhở ta, sẽ không quên.”
Người đứng ở phía sau Mục Kỳ hiện tại chính là Ảnh Thập đã đi theo Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn đến Vô Âm đảo. Lúc Mục Kỳ lên đường đến U Đồ, Ảnh Thập đã mang theo vài người về đến Vô Âm đảo. Sau khi bị Bộ Hoài Viễn hung hăng giáo huấn một trận, lại được Bộ Hoài Viễn phái đi ra ngoài tìm đến bộ tộc của Mục Kỳ, bảo hộ cho đối phương.
Ảnh Thập chỉ biết nơi Mục Kỳ đi đến là cực nam ở Miêu Cương, lại chậm chạp tìm không được lối vào U Đồ bộ lạc. Dù sao U Đồ mặc dù nằm ở Miêu Cương, nhưng muốn đi vào thì cẩn phải băng qua một đầm lầy Mê Chiểu. Mà bốn phía nơi này đều có vô số độc vật và khí độc, người bình thường căn bản không thể tìm được đến đây. Nhưng vừa vặn Ảnh Thập lại đụng phải Vân Mặc Chi lúc ấy cũng đang đi tìm U Đồ. Có thần y làm bạn, hắn tự nhiên có thể thoải mái xuyên qua hồ khí độc mà người ngoài căn bản là lọt không qua nổi. Sau khi Vân Mặc Chi rời đi, Ảnh Thập liền được giữ lại đi theo Mục Kỳ. Mục Kỳ biết Ảnh Thập là được Bộ Hoài Viễn an bài đến đây, lại vì y quả thật không thể dùng những người bên ngoài nên liền để hắn lại.
Lúc này, Ảnh Thập nghe được lời phân phó của Mục Kỳ liền hơi cúi đầu trầm giọng đáp: “Dạ!”. Theo sau liền một tiếng cũng không phát ra đứng yên ở phía sau Mục Kỳ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt không có võ công, bị Ảnh Thập đột nhiên xuất hiện dọa cho nhảy dựng một trận, chỉ có thể trừng mắt to bỉu môi, đáng thương hề hề nhìn Mục Kỳ. Nhưng Mục Kỳ bây giờ đã bất vi sở động nhắm lại hai mắt, Phó Nguyệt vòng vo đảo nhãn câu, cuối cùng chỉ có thể oán hận quăng cây quạt trong tay, hừ một tiếng thật lớn, xoay người rời đi. (Thụ x Thụ thì chỉ có thể liếc mắt trừng nhau mà thôi ^o^)
Hai năm qua, Phó Nguyệt ở trên tay Ảnh Thập ăn thiệt cũng không ít. Tuy rằng tính tình của Mục Kỳ bình thường đối với người khác không tốt lắm, nhưng dù sao đáy lòng của y vốn thiện lương, rất nhiều chuyện cũng không thể ngoan tâm được. Phó Nguyệt ỷ vào tuổi còn nhỏ cùng thân phận của mình, thường xuyên thích dán vào Mục Kỳ. Mục Kỳ lại không tiện động thủ, có mấy lần phiền muộn quá mất, liền chiêu gọi Ảnh Thập, làm cho Ảnh Thập đem Phó Nguyệt đuổi đi.
Ảnh Thập là ảnh vệ đã trải qua huấn huyện đặc biệt, muốn hắn đối phó với Phó Nguyệt cũng không cần quá lưu ý. Lần đầu tiên hắn đã trực tiếp ra tay đem Phó Nguyệt từ trong phòng ném ra bên ngoài, dập cho Phó Nguyệt tức giận muốn chết. Sau lại bị Ảnh Thập bất đồng lực đạo đạp ra thêm ngoài vài lần, có một lần Phó Nguyệt đã trực tiếp bị đá ra khỏi thụ ốc. Phó Nguyệt không có võ công đương nhiên rơi xuống không nhẹ, ở trên giường nằm vài ngày, nháo đến Hà trưởng lão phải tự mình tới hỏi thăm tình huống. Mục Kỳ tự nhiên sẽ che chở Ảnh Thập, Hà trưởng lão không có cách nào khác, chỉ có thể răn dạy Phó Nguyệt về sau chú ý tôn ti bối phận.
Từ đó về sau, Phó Nguyệt cuối cùng đã biết được, đối với Ảnh Thập mà nói, chuyện đối phương muốn giết mình cũng chỉ là cần trong nháy mắt là xong. Đối phương căn bản sẽ không để ý thân phận của hắn, bởi vậy nơi nào có Ảnh Thập Phó Nguyệt sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Mà Mục Kỳ cũng báo qua cho Ảnh Thập, về sau tận lực ít động thủ. Bởi vậy, đến hiện tại Ảnh Thập cũng rất ít đạp Phó Nguyệt ra ngoài nữa, thay vào đó, hắn chỉ đứng ở phía sau Mục Kỳ, phóng thích hơi thở mãnh liệt mang theo một tia sát ý, làm cho Phó Nguyệt chính mình thức thời rời đi.
Phó Nguyệt một bên rầm rì một bên lại bám vào cái thang trên thân cây ly khai thụ ốc. Mục Kỳ lúc này mới nhu nhu mi tâm, cầm lấy cây quạt trên đất, tiếp tục phẩy gió cho mình, đối Ảnh Thập phía sau dặn dò: “Buổi tối ngươi theo ta đi đến đó, không cần ẩn thân.”
“Dạ.” Ảnh Thập đáp.
Mục Kỳ gật gật đầu, hỏi: “Gần đây có tin tức từ Thịnh Kinh hoặc Vô Âm đảo không?”
“Hồi Mục thừa tướng, trước hai ngày Vân thần y đã truyền tin tức đến, nói là Vân công tử ngày trước đã sinh một nữ nhi.” Ảnh Thập suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Mục Kỳ nhíu mày, Vân công tử chính là người hộ vệ năm xưa của Vân Mặc Chi, từng là sát thủ “Vô Mệnh” của Yên Vũ Lâu. Sau lại bị Vân Mặc Chi thu làm hộ vệ, cải danh “Nhạc Thiện”. Rồi đến sau đó, cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, tóm lại người hộ vệ kia trái lại không muốn dùng đến hai cái tên trước đó nữa, mà theo họ “Vân” của Vân Mặc Chi, cũng được Vân Mặc Chi một lần nữa đổi tên là “Vân Kim”, hai người cũng đã thành thân.
Nếu nói Mục Kỳ y cả đời này trừ bỏ Bộ Hoài Viễn thì còn có người bạn hữu nào khác, thì Vân Mặc Chi tuyệt đối chính là người thứ nhất. Bởi vậy hai năm trước, khi Vân Mặc Chi một đầu tóc trắng tiều tụy dị thường, dẫn theo người kia tìm tới U Đồ, nói là tìm cổ vương, Mục Kỳ chỉ có thể cảm thán là phi thường. Không nói đến võ nghệ của tên kia mặc dù không cao, nhưng một thân y thuật cùng độc thuật cũng không phải là đùa giỡn, ngay cả Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám dễ dàng đắc tội Vân Mặc Chi nữa là.
Sau đó, Vân Mặc Chi lại tìm được cổ vương tự giải độc cổ trên thân, để Ảnh Thập lại cho y liền ly khai. Hai năm này, y cũng chưa nghe qua tin tức của bọn họ, hôm nay biết được hai người đã sinh nữ nhi, Mục Kỳ cũng không khỏi gợi lên khóe miệng vì bọn họ cao hứng.
“Ngươi tìm một thời gian thích hợp truyền tin tức trở về, thay ta chúc mừng Mặc Chi.” Nơi truyền tin tức cho Ảnh Thập đều là do người trong ảnh vệ sử dụng phương thức trao đổi đặc thù của bọn họ. Mục Kỳ biết lúc bình thường cách trao đổi tin tức này cũng không dễ dàng truyền ra bên ngoài, bởi vậy y cũng chưa bao giờ hỏi đến. Có chuyện gì đều phân phó cho Ảnh Thập thay y truyền đạt, “Trừ bỏ chuyện của Mặc Chi, còn có tin tức gì khác?”
“Đế Thượng lại hướng Phó thống lĩnh gây áp lực, để cho thuộc hạ chuyển đạt đến Mục thừa tướng, mau chóng hồi Thịnh Kinh.” Ảnh Thập lo lắng một chút, vẫn là ưu tiên yêu cầu của Dung Sở Hoa truyền đạt nội dung.
Mục Kỳ gật gật đầu, tin tức này cơ hồ cách một đoạn thời gian đều phải nghe một lần. Năm đó, tuy rằng là Dung Sở Hoa đã đồng ý cho y cùng Bộ Hoài Viễn rời đi Thịnh Kinh, nhưng nay thân thể Bộ Hoài Viễn đã được chữa khỏi, mà hai người lại chậm chạp không về. Dung Sở Hoa đã sớm vì chuyện này mà bạo phát tính tình mấy lần, đáng tiếc hai người bọn họ đều nhất thời nửa khắc không thể quay về. Bất quá chia lìa lâu như vậy, Mục Kỳ thật là có cảm giác muốn mau chóng trở về…
“Mục thừa tướng…” Ảnh Thập ngừng một chút, lại mở miệng nói, “Ảnh Cửu cũng truyền đến tin tức, Hầu gia đã rời đi Vô Âm đảo.”
Mục Kỳ sửng sốt một chút, ánh mắt nhắm chặt hốt hoảng mở ra, trong đôi mắt cũng hiện lên một chút lưu quang, “Chuyện khi nào?”
“Thời điểm thuộc hạ thu được tin tức là ngày hôm qua.”
“Ta đã biết.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng, “Ngươi trong hai ngày này có rảnh thì đi đến Mê Chiểu một lúc đi, nếu nhìn thấy Hầu gia liền dẫn hắn tiến vào. Dược Mặc Chi lưu lại ngươi nhớ mang theo, chớ để độc khí làm cho làm bị thương hắn.”
“Dạ!” Ảnh Thập ôm quyền cao giọng đáp.
Mục Kỳ phất phất tay để cho Ảnh Thập lui ra, lại nhắm mắt lại, phẩy phẩy cây quạt, bất quá độ cong nơi khóe miệng bên môi của y lần này vẫn thủy chung loan loan như cũ.
Cực nam quanh năm ẩm ướt, đa số cảnh quan đều là đầm lầy rừng rậm. Càng đi sâu về phía nam vết chân người càng lúc càng hiếm thấy, cơ bản chỉ cần qua biên giới Việt Quốc, liền có rất ít ai đặt chân đến. Mà Mam lĩnh Miêu Cương so với Đông Hải, Thiên Sơn, Tây Sa cũng được xưng là tứ đại cực địa, nơi nào cũng rất dữ dội, thần bí khó lường.
Ở nơi sâu nhất trong đầm lấy của Miêu Cương có một bộ lạc U Đồ, tính ngày Mục Kỳ sắp sửa đã ở nơi đây được ba năm. Vào giờ phút hiện tại, y đang mặc một bộ y phục ngắn tay, nguyên bản mái tóc dài luôn được buộc cao nay lại tùy ý để ở sau người, thần thái lười biếng him híp mắt nằm ở chiếc ghế tre trong thụ ốc. (thụ=cây, ốc là phòng, túm lại e ấy đang ở nhà cây)
Ba năm trước Mục Kỳ đã gạt Bộ Hoài Viễn một mình rời khỏi Vô Âm đảo trở lại bờ. Theo sau, y liền trực tiếp đi theo người của U Đồ tới đón đến Miêu Cương bộ tộc cũng chính là—— bộ tộc U Đồ. Thời điểm vừa mới đến U Đồ, bởi vì hoàn cảnh và phương diện khác biệt, Mục Kỳ còn có chút không thích ứng. Tuy rằng y trước đó cũng đã đi qua Đông Hải, nhưng khí hậu và hoàn cảnh của Vô Âm đảo trái lại cũng hơn kém Chiêu Quốc không bao nhiêu, thậm chí so với Chiêu Quốc còn thoải mái hơn. Trừ bỏ thức ăn này nọ có đơn điệu chút, thì những thứ khác đều coi như hoàn hảo. Nhưng U Đồ lại là nơi nhiều đầm lầy, khí hậu ẩm thấp quá sức, thời tiết lại vô cùng ác liệt, làm cho Mục Kỳ vừa tới nơi thậm chí vì không hợp thủy thổ mà bị dày vò một trận, cũng may sau đó đã chậm rãi điều dưỡng thành thói quen.
Sau khi đã dung hợp với hoàn cảnh sống hiện tại, Mục Kỳ đã nghĩ sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề về thánh tử gì đó. Nhưng khi biết được mọi chuyện y mới phát hiện, muốn ngay lập tức bỏ lại U Đồ ấn rời đi căn bản không có khả năng. Chỉ có thể từng bước một từ từ thực hiện, một bên vừa giải quyết tốt hậu quả mà mẫu thân để lại cho y, một bên lại chờ người kia tới đón.
Ngáp một cái, Mục Kỳ một tay chống đầu một tay phe phẩy cây quạt. Y hiện tại đối với việc U Đồ mỗi ngày đều có mưa rơi đã rõ như lòng bàn tay. Dù thời tiết ẩm thấp như vậy nhưng vùng đất này lại mỗi ngày nóng bức đến thần kỳ nhiệt, điều này đã khiến y luôn phi thường khó hiểu, ân…chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chân chính khiến mẫu thân năm đó phải rời đi?
“Thiếu chủ!” Bên ngoài thụ ốc đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to thanh thúy, nghe ra tuổi người này cũng không lớn, thập phần có sức sống.
Mục Kỳ nhíu nhíu hàng chân mày, liếc mắt về phía cửa phòng một cái. Đã trốn đến nơi này còn cò thể tìm ra được, thật không hổ là người của trưởng lão phái đến. Thở dài, y lại đối với người ngoài phòng hô một tiếng, “Vào đi!”
Người đẩy cửa vào là một thiếu niên ăn mặc phục sức rất đặc biệt, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi hoặc nhỏ hơn. Mái tóc ngắn ngủn dán ở hai bên tai, bộ dạng thập phần thanh tú nhưng cũng mang theo vài nét ngây ngô chưa trưởng thành. Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra, tiếp qua vài năm nữa đối phương sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
Thiếu niên sau khi vào cửa liền chạy vài bước nhỏ đến bên người Mục Kỳ, cong cong ánh mắt như trăng lưỡi liềm hướng Mục Kỳ cung kính nói: “Thiếu chủ, Tiểu Nguyệt đã tìm được người rồi!”
Mục Kỳ tiếp tục quạt cây quạt, tà tà liếc liếc thiếu niên một cái, không biểu tình gì ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Thiếu niên cũng không thèm để ý đến sự lãnh đạm của Mục Kỳ, vẫn là một bộ hoạt bát khả ái, cười hì hì nói: “Thiếu chủ, Hà trưởng lão thỉnh ngài buổi tối đi qua, đêm nay phải tế Xà Tổ đại nhân ạ.”
Xà Tổ là thần thú thủ hộ bộ tộc U Đồ, năm đó ngọc bài của Mục Kỳ cũng là thánh vật của U Đồ, điêu văn in trên U Đồ ấn không thể nghi ngờ chính là một con rắn đầu đuôi tương liên, cũng chính là Xà Tổ trong truyền thuyết. Người dân U Đồ vốn sùng thần, thần linh trong tín ngưỡng của họ chính là Mộng Trạch thượng thần trong truyền thuyết, mà Xà Tổ còn lại là sủng vật của Mộng Trạch thần, cũng chính là thú thần trong tín ngưỡng của U Đồ bộ tộc. Hơn nữa so với Mộng Trạch thần, thầy tế và người bộ lạc U Đồ ngược lại càng coi trọng thủ hộ thần thú Xà Tổ hơn.
Trong truyền thuyết, U Đồ bộ tộc trước kia được gọi là Sùng Thần Tộc, sau lại không biết tộc trưởng đương nhiệm khi ấy cảm thấy thế nào mà lại nghĩ cái tên Sùng Thần Tộc thật khó nghe, vì vậy liền sữa tên thành U Đồ. Đồng thời cũng đem vương ấn truyền thừa từ đời xưa đồi tên thành U Đồ ấn, rồi lại tiếp tục sử dụng đến đời sau. Bất quá bởi vì U Đồ chưa bao giờ nhập thế, bởi vậy thế nhân cũng không biết đến nó. Về phần Vô Âm đảo, Thiên Tướng Môn cùng Yên Vũ Lâu, đã nhiều năm chưa từng lui tới, bởi vậy bọn họ vẫn giữ thói quen gọi bộ lạc này là Sùng Thần Tộc.
Thời điểm Mục Kỳ vừa tới nơi đây, đối với Mộng Trạch Thần rồi Xà Tổ gì đó hoàn toàn không chút kiến thức. Nhưng ba năm trôi qua cũng dần dần hình thành thói quen với tín ngưỡng của người dân nơi đây. Tuy rằng chẳng muốn kế thừa chức vị tộc trưởng, nhưng y cũng không tiện cự tuyệt hoàn toàn những buổi lễ tế tự này, chỉ phải gật gật đầu, “Ta đã biết, ngươi trở về nói với Hà trưởng lão, buổi tối ta sẽ đúng hạn đến.”
Thiếu niên nghe xong thè lưỡi, không hề động thân trở về, ngược lại còn kề sát vào Mục Kỳ, đoạt qua cây quạt trên tay Mục Kỳ, bắt đầu phẩy gió mát cho y, “Tiểu Nguyệt không quay về đâu, Hà trưởng lão bảo Tiểu Nguyệt phải chăm sóc thiếu chủ, buổi tối sẽ đi theo thiếu chủ cùng qua đó, miễn cho thiếu chủ đến buổi tối lại quên mất!”
Mục Kỳ cau chặt mi, thiếu niên này là sau khi đến U Đồ, Hà trưởng lão đã an bài đối phương trở thành “người hầu” của y, tên là Phó Nguyệt. Tuy rằng nói là người hầu, nhưng Mục Kỳ lại biết Phó Nguyệt này nguyên bản là an bài trở thành “thị quân” của y. Chẳng qua sau khi trở về, Hà trưởng lão biết y đã thành thân, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai, dưới sự bài xích mãnh liệt của y, mới đưa người “thị quân” này đổi thành “người hầu”. Bất quá, cái người kêu Phó Nguyệt này so với người hầu bình thường lại có thân phận cao hơn, thái độ của đại bộ phận mọi người trong tộc đối với hắn đều thực tôn kính.
Nói đến đây, Mục Kỳ cũng không chán ghét đứa nhỏ này, nhưng mà cũng không thích. Phó Nguyệt niên kỉ còn nhỏ, ba năm trước bất quá mười ba tuổi, nay cũng chỉ vừa mới mười sáu. Phụ thân của hắn từng là trưởng lão trong tộc, sau lại vì bảo hộ ngoại công Mục Kỳ thụ thương rồi qua đời. Phó Nguyệt khi đó không có chổ dựa, liền được Hà trưởng lão thu làm nghĩa tử, thân phận tự nhiên so với người thường còn cao hơn. Bởi vậy hắn đối với người ngoài luôn có một chút kiêu căng, nhưng không có tâm nhãn gì xấu xa. Ở trước mặt Mục Kỳ từ trước đến giờ, đối phương vẫn nhu thuận hiểu chuyện, nhiệt tình sáng sủa, còn luôn cười hì hì lấy lòng Mục Kỳ. Nhưng Mục Kỳ không thích chính là không thích, hoặc là bởi vì đối phương quá nhiệt tình, mục đích tính toán cũng quá rõ ràng, mới làm cho Mục Kỳ trong lòng có chút bài xích.
Trên đời này, chuyện Mục Kỳ không thích trừ bỏ dính dán đến Bộ Hoài Viễn cùng Dung Sở Hoa y còn có thể miễn cưỡng làm bộ một chút. Nhưng đối với những người khác, y thật đúng là không thể giữ nối thái độ kiên nhẫn hòa hảo gì đó. Nhìn Phó Nguyệt còn đang tươi cười ngọt ngào bên cạnh, Mục Kỳ trong lòng một trận phiền táo, cau mày lấy tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn bằng trước. Rất nhanh một bóng dáng mờ hồ đã tiến nhập vào trong thụ ốc, lễ độ đứng phía sau Mục Kỳ, thấp giọng cung kính kêu một tiếng: “Mục thừa tướng.”
Mục Kỳ ừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Phó Nguyệt, nói: “Ngươi trở về đi, Ảnh Thập buổi tối sẽ nhắc nhở ta, sẽ không quên.”
Người đứng ở phía sau Mục Kỳ hiện tại chính là Ảnh Thập đã đi theo Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn đến Vô Âm đảo. Lúc Mục Kỳ lên đường đến U Đồ, Ảnh Thập đã mang theo vài người về đến Vô Âm đảo. Sau khi bị Bộ Hoài Viễn hung hăng giáo huấn một trận, lại được Bộ Hoài Viễn phái đi ra ngoài tìm đến bộ tộc của Mục Kỳ, bảo hộ cho đối phương.
Ảnh Thập chỉ biết nơi Mục Kỳ đi đến là cực nam ở Miêu Cương, lại chậm chạp tìm không được lối vào U Đồ bộ lạc. Dù sao U Đồ mặc dù nằm ở Miêu Cương, nhưng muốn đi vào thì cẩn phải băng qua một đầm lầy Mê Chiểu. Mà bốn phía nơi này đều có vô số độc vật và khí độc, người bình thường căn bản không thể tìm được đến đây. Nhưng vừa vặn Ảnh Thập lại đụng phải Vân Mặc Chi lúc ấy cũng đang đi tìm U Đồ. Có thần y làm bạn, hắn tự nhiên có thể thoải mái xuyên qua hồ khí độc mà người ngoài căn bản là lọt không qua nổi. Sau khi Vân Mặc Chi rời đi, Ảnh Thập liền được giữ lại đi theo Mục Kỳ. Mục Kỳ biết Ảnh Thập là được Bộ Hoài Viễn an bài đến đây, lại vì y quả thật không thể dùng những người bên ngoài nên liền để hắn lại.
Lúc này, Ảnh Thập nghe được lời phân phó của Mục Kỳ liền hơi cúi đầu trầm giọng đáp: “Dạ!”. Theo sau liền một tiếng cũng không phát ra đứng yên ở phía sau Mục Kỳ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt không có võ công, bị Ảnh Thập đột nhiên xuất hiện dọa cho nhảy dựng một trận, chỉ có thể trừng mắt to bỉu môi, đáng thương hề hề nhìn Mục Kỳ. Nhưng Mục Kỳ bây giờ đã bất vi sở động nhắm lại hai mắt, Phó Nguyệt vòng vo đảo nhãn câu, cuối cùng chỉ có thể oán hận quăng cây quạt trong tay, hừ một tiếng thật lớn, xoay người rời đi. (Thụ x Thụ thì chỉ có thể liếc mắt trừng nhau mà thôi ^o^)
Hai năm qua, Phó Nguyệt ở trên tay Ảnh Thập ăn thiệt cũng không ít. Tuy rằng tính tình của Mục Kỳ bình thường đối với người khác không tốt lắm, nhưng dù sao đáy lòng của y vốn thiện lương, rất nhiều chuyện cũng không thể ngoan tâm được. Phó Nguyệt ỷ vào tuổi còn nhỏ cùng thân phận của mình, thường xuyên thích dán vào Mục Kỳ. Mục Kỳ lại không tiện động thủ, có mấy lần phiền muộn quá mất, liền chiêu gọi Ảnh Thập, làm cho Ảnh Thập đem Phó Nguyệt đuổi đi.
Ảnh Thập là ảnh vệ đã trải qua huấn huyện đặc biệt, muốn hắn đối phó với Phó Nguyệt cũng không cần quá lưu ý. Lần đầu tiên hắn đã trực tiếp ra tay đem Phó Nguyệt từ trong phòng ném ra bên ngoài, dập cho Phó Nguyệt tức giận muốn chết. Sau lại bị Ảnh Thập bất đồng lực đạo đạp ra thêm ngoài vài lần, có một lần Phó Nguyệt đã trực tiếp bị đá ra khỏi thụ ốc. Phó Nguyệt không có võ công đương nhiên rơi xuống không nhẹ, ở trên giường nằm vài ngày, nháo đến Hà trưởng lão phải tự mình tới hỏi thăm tình huống. Mục Kỳ tự nhiên sẽ che chở Ảnh Thập, Hà trưởng lão không có cách nào khác, chỉ có thể răn dạy Phó Nguyệt về sau chú ý tôn ti bối phận.
Từ đó về sau, Phó Nguyệt cuối cùng đã biết được, đối với Ảnh Thập mà nói, chuyện đối phương muốn giết mình cũng chỉ là cần trong nháy mắt là xong. Đối phương căn bản sẽ không để ý thân phận của hắn, bởi vậy nơi nào có Ảnh Thập Phó Nguyệt sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Mà Mục Kỳ cũng báo qua cho Ảnh Thập, về sau tận lực ít động thủ. Bởi vậy, đến hiện tại Ảnh Thập cũng rất ít đạp Phó Nguyệt ra ngoài nữa, thay vào đó, hắn chỉ đứng ở phía sau Mục Kỳ, phóng thích hơi thở mãnh liệt mang theo một tia sát ý, làm cho Phó Nguyệt chính mình thức thời rời đi.
Phó Nguyệt một bên rầm rì một bên lại bám vào cái thang trên thân cây ly khai thụ ốc. Mục Kỳ lúc này mới nhu nhu mi tâm, cầm lấy cây quạt trên đất, tiếp tục phẩy gió cho mình, đối Ảnh Thập phía sau dặn dò: “Buổi tối ngươi theo ta đi đến đó, không cần ẩn thân.”
“Dạ.” Ảnh Thập đáp.
Mục Kỳ gật gật đầu, hỏi: “Gần đây có tin tức từ Thịnh Kinh hoặc Vô Âm đảo không?”
“Hồi Mục thừa tướng, trước hai ngày Vân thần y đã truyền tin tức đến, nói là Vân công tử ngày trước đã sinh một nữ nhi.” Ảnh Thập suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Mục Kỳ nhíu mày, Vân công tử chính là người hộ vệ năm xưa của Vân Mặc Chi, từng là sát thủ “Vô Mệnh” của Yên Vũ Lâu. Sau lại bị Vân Mặc Chi thu làm hộ vệ, cải danh “Nhạc Thiện”. Rồi đến sau đó, cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, tóm lại người hộ vệ kia trái lại không muốn dùng đến hai cái tên trước đó nữa, mà theo họ “Vân” của Vân Mặc Chi, cũng được Vân Mặc Chi một lần nữa đổi tên là “Vân Kim”, hai người cũng đã thành thân.
Nếu nói Mục Kỳ y cả đời này trừ bỏ Bộ Hoài Viễn thì còn có người bạn hữu nào khác, thì Vân Mặc Chi tuyệt đối chính là người thứ nhất. Bởi vậy hai năm trước, khi Vân Mặc Chi một đầu tóc trắng tiều tụy dị thường, dẫn theo người kia tìm tới U Đồ, nói là tìm cổ vương, Mục Kỳ chỉ có thể cảm thán là phi thường. Không nói đến võ nghệ của tên kia mặc dù không cao, nhưng một thân y thuật cùng độc thuật cũng không phải là đùa giỡn, ngay cả Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám dễ dàng đắc tội Vân Mặc Chi nữa là.
Sau đó, Vân Mặc Chi lại tìm được cổ vương tự giải độc cổ trên thân, để Ảnh Thập lại cho y liền ly khai. Hai năm này, y cũng chưa nghe qua tin tức của bọn họ, hôm nay biết được hai người đã sinh nữ nhi, Mục Kỳ cũng không khỏi gợi lên khóe miệng vì bọn họ cao hứng.
“Ngươi tìm một thời gian thích hợp truyền tin tức trở về, thay ta chúc mừng Mặc Chi.” Nơi truyền tin tức cho Ảnh Thập đều là do người trong ảnh vệ sử dụng phương thức trao đổi đặc thù của bọn họ. Mục Kỳ biết lúc bình thường cách trao đổi tin tức này cũng không dễ dàng truyền ra bên ngoài, bởi vậy y cũng chưa bao giờ hỏi đến. Có chuyện gì đều phân phó cho Ảnh Thập thay y truyền đạt, “Trừ bỏ chuyện của Mặc Chi, còn có tin tức gì khác?”
“Đế Thượng lại hướng Phó thống lĩnh gây áp lực, để cho thuộc hạ chuyển đạt đến Mục thừa tướng, mau chóng hồi Thịnh Kinh.” Ảnh Thập lo lắng một chút, vẫn là ưu tiên yêu cầu của Dung Sở Hoa truyền đạt nội dung.
Mục Kỳ gật gật đầu, tin tức này cơ hồ cách một đoạn thời gian đều phải nghe một lần. Năm đó, tuy rằng là Dung Sở Hoa đã đồng ý cho y cùng Bộ Hoài Viễn rời đi Thịnh Kinh, nhưng nay thân thể Bộ Hoài Viễn đã được chữa khỏi, mà hai người lại chậm chạp không về. Dung Sở Hoa đã sớm vì chuyện này mà bạo phát tính tình mấy lần, đáng tiếc hai người bọn họ đều nhất thời nửa khắc không thể quay về. Bất quá chia lìa lâu như vậy, Mục Kỳ thật là có cảm giác muốn mau chóng trở về…
“Mục thừa tướng…” Ảnh Thập ngừng một chút, lại mở miệng nói, “Ảnh Cửu cũng truyền đến tin tức, Hầu gia đã rời đi Vô Âm đảo.”
Mục Kỳ sửng sốt một chút, ánh mắt nhắm chặt hốt hoảng mở ra, trong đôi mắt cũng hiện lên một chút lưu quang, “Chuyện khi nào?”
“Thời điểm thuộc hạ thu được tin tức là ngày hôm qua.”
“Ta đã biết.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng, “Ngươi trong hai ngày này có rảnh thì đi đến Mê Chiểu một lúc đi, nếu nhìn thấy Hầu gia liền dẫn hắn tiến vào. Dược Mặc Chi lưu lại ngươi nhớ mang theo, chớ để độc khí làm cho làm bị thương hắn.”
“Dạ!” Ảnh Thập ôm quyền cao giọng đáp.
Mục Kỳ phất phất tay để cho Ảnh Thập lui ra, lại nhắm mắt lại, phẩy phẩy cây quạt, bất quá độ cong nơi khóe miệng bên môi của y lần này vẫn thủy chung loan loan như cũ.
Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu) - Chapter 44
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cực nam quanh năm ẩm ướt, đa số cảnh quan đều là đầm lầy rừng rậm. Càng đi sâu về phía nam vết chân người càng lúc càng hiếm thấy, cơ bản chỉ cần qua biên giới Việt Quốc, liền có rất ít ai đặt chân đến. Mà Mam lĩnh Miêu Cương so với Đông Hải, Thiên Sơn, Tây Sa cũng được xưng là tứ đại cực địa, nơi nào cũng rất dữ dội, thần bí khó lường.
Ở nơi sâu nhất trong đầm lấy của Miêu Cương có một bộ lạc U Đồ, tính ngày Mục Kỳ sắp sửa đã ở nơi đây được ba năm. Vào giờ phút hiện tại, y đang mặc một bộ y phục ngắn tay, nguyên bản mái tóc dài luôn được buộc cao nay lại tùy ý để ở sau người, thần thái lười biếng him híp mắt nằm ở chiếc ghế tre trong thụ ốc. (thụ=cây, ốc là phòng, túm lại e ấy đang ở nhà cây)
Ba năm trước Mục Kỳ đã gạt Bộ Hoài Viễn một mình rời khỏi Vô Âm đảo trở lại bờ. Theo sau, y liền trực tiếp đi theo người của U Đồ tới đón đến Miêu Cương bộ tộc cũng chính là—— bộ tộc U Đồ. Thời điểm vừa mới đến U Đồ, bởi vì hoàn cảnh và phương diện khác biệt, Mục Kỳ còn có chút không thích ứng. Tuy rằng y trước đó cũng đã đi qua Đông Hải, nhưng khí hậu và hoàn cảnh của Vô Âm đảo trái lại cũng hơn kém Chiêu Quốc không bao nhiêu, thậm chí so với Chiêu Quốc còn thoải mái hơn. Trừ bỏ thức ăn này nọ có đơn điệu chút, thì những thứ khác đều coi như hoàn hảo. Nhưng U Đồ lại là nơi nhiều đầm lầy, khí hậu ẩm thấp quá sức, thời tiết lại vô cùng ác liệt, làm cho Mục Kỳ vừa tới nơi thậm chí vì không hợp thủy thổ mà bị dày vò một trận, cũng may sau đó đã chậm rãi điều dưỡng thành thói quen.
Sau khi đã dung hợp với hoàn cảnh sống hiện tại, Mục Kỳ đã nghĩ sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề về thánh tử gì đó. Nhưng khi biết được mọi chuyện y mới phát hiện, muốn ngay lập tức bỏ lại U Đồ ấn rời đi căn bản không có khả năng. Chỉ có thể từng bước một từ từ thực hiện, một bên vừa giải quyết tốt hậu quả mà mẫu thân để lại cho y, một bên lại chờ người kia tới đón.
Ngáp một cái, Mục Kỳ một tay chống đầu một tay phe phẩy cây quạt. Y hiện tại đối với việc U Đồ mỗi ngày đều có mưa rơi đã rõ như lòng bàn tay. Dù thời tiết ẩm thấp như vậy nhưng vùng đất này lại mỗi ngày nóng bức đến thần kỳ nhiệt, điều này đã khiến y luôn phi thường khó hiểu, ân…chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chân chính khiến mẫu thân năm đó phải rời đi?
“Thiếu chủ!” Bên ngoài thụ ốc đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to thanh thúy, nghe ra tuổi người này cũng không lớn, thập phần có sức sống.
Mục Kỳ nhíu nhíu hàng chân mày, liếc mắt về phía cửa phòng một cái. Đã trốn đến nơi này còn cò thể tìm ra được, thật không hổ là người của trưởng lão phái đến. Thở dài, y lại đối với người ngoài phòng hô một tiếng, “Vào đi!”
Người đẩy cửa vào là một thiếu niên ăn mặc phục sức rất đặc biệt, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi hoặc nhỏ hơn. Mái tóc ngắn ngủn dán ở hai bên tai, bộ dạng thập phần thanh tú nhưng cũng mang theo vài nét ngây ngô chưa trưởng thành. Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra, tiếp qua vài năm nữa đối phương sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
Thiếu niên sau khi vào cửa liền chạy vài bước nhỏ đến bên người Mục Kỳ, cong cong ánh mắt như trăng lưỡi liềm hướng Mục Kỳ cung kính nói: “Thiếu chủ, Tiểu Nguyệt đã tìm được người rồi!”
Mục Kỳ tiếp tục quạt cây quạt, tà tà liếc liếc thiếu niên một cái, không biểu tình gì ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Thiếu niên cũng không thèm để ý đến sự lãnh đạm của Mục Kỳ, vẫn là một bộ hoạt bát khả ái, cười hì hì nói: “Thiếu chủ, Hà trưởng lão thỉnh ngài buổi tối đi qua, đêm nay phải tế Xà Tổ đại nhân ạ.”
Xà Tổ là thần thú thủ hộ bộ tộc U Đồ, năm đó ngọc bài của Mục Kỳ cũng là thánh vật của U Đồ, điêu văn in trên U Đồ ấn không thể nghi ngờ chính là một con rắn đầu đuôi tương liên, cũng chính là Xà Tổ trong truyền thuyết. Người dân U Đồ vốn sùng thần, thần linh trong tín ngưỡng của họ chính là Mộng Trạch thượng thần trong truyền thuyết, mà Xà Tổ còn lại là sủng vật của Mộng Trạch thần, cũng chính là thú thần trong tín ngưỡng của U Đồ bộ tộc. Hơn nữa so với Mộng Trạch thần, thầy tế và người bộ lạc U Đồ ngược lại càng coi trọng thủ hộ thần thú Xà Tổ hơn.
Trong truyền thuyết, U Đồ bộ tộc trước kia được gọi là Sùng Thần Tộc, sau lại không biết tộc trưởng đương nhiệm khi ấy cảm thấy thế nào mà lại nghĩ cái tên Sùng Thần Tộc thật khó nghe, vì vậy liền sữa tên thành U Đồ. Đồng thời cũng đem vương ấn truyền thừa từ đời xưa đồi tên thành U Đồ ấn, rồi lại tiếp tục sử dụng đến đời sau. Bất quá bởi vì U Đồ chưa bao giờ nhập thế, bởi vậy thế nhân cũng không biết đến nó. Về phần Vô Âm đảo, Thiên Tướng Môn cùng Yên Vũ Lâu, đã nhiều năm chưa từng lui tới, bởi vậy bọn họ vẫn giữ thói quen gọi bộ lạc này là Sùng Thần Tộc.
Thời điểm Mục Kỳ vừa tới nơi đây, đối với Mộng Trạch Thần rồi Xà Tổ gì đó hoàn toàn không chút kiến thức. Nhưng ba năm trôi qua cũng dần dần hình thành thói quen với tín ngưỡng của người dân nơi đây. Tuy rằng chẳng muốn kế thừa chức vị tộc trưởng, nhưng y cũng không tiện cự tuyệt hoàn toàn những buổi lễ tế tự này, chỉ phải gật gật đầu, “Ta đã biết, ngươi trở về nói với Hà trưởng lão, buổi tối ta sẽ đúng hạn đến.”
Thiếu niên nghe xong thè lưỡi, không hề động thân trở về, ngược lại còn kề sát vào Mục Kỳ, đoạt qua cây quạt trên tay Mục Kỳ, bắt đầu phẩy gió mát cho y, “Tiểu Nguyệt không quay về đâu, Hà trưởng lão bảo Tiểu Nguyệt phải chăm sóc thiếu chủ, buổi tối sẽ đi theo thiếu chủ cùng qua đó, miễn cho thiếu chủ đến buổi tối lại quên mất!”
Mục Kỳ cau chặt mi, thiếu niên này là sau khi đến U Đồ, Hà trưởng lão đã an bài đối phương trở thành “người hầu” của y, tên là Phó Nguyệt. Tuy rằng nói là người hầu, nhưng Mục Kỳ lại biết Phó Nguyệt này nguyên bản là an bài trở thành “thị quân” của y. Chẳng qua sau khi trở về, Hà trưởng lão biết y đã thành thân, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai, dưới sự bài xích mãnh liệt của y, mới đưa người “thị quân” này đổi thành “người hầu”. Bất quá, cái người kêu Phó Nguyệt này so với người hầu bình thường lại có thân phận cao hơn, thái độ của đại bộ phận mọi người trong tộc đối với hắn đều thực tôn kính.
Nói đến đây, Mục Kỳ cũng không chán ghét đứa nhỏ này, nhưng mà cũng không thích. Phó Nguyệt niên kỉ còn nhỏ, ba năm trước bất quá mười ba tuổi, nay cũng chỉ vừa mới mười sáu. Phụ thân của hắn từng là trưởng lão trong tộc, sau lại vì bảo hộ ngoại công Mục Kỳ thụ thương rồi qua đời. Phó Nguyệt khi đó không có chổ dựa, liền được Hà trưởng lão thu làm nghĩa tử, thân phận tự nhiên so với người thường còn cao hơn. Bởi vậy hắn đối với người ngoài luôn có một chút kiêu căng, nhưng không có tâm nhãn gì xấu xa. Ở trước mặt Mục Kỳ từ trước đến giờ, đối phương vẫn nhu thuận hiểu chuyện, nhiệt tình sáng sủa, còn luôn cười hì hì lấy lòng Mục Kỳ. Nhưng Mục Kỳ không thích chính là không thích, hoặc là bởi vì đối phương quá nhiệt tình, mục đích tính toán cũng quá rõ ràng, mới làm cho Mục Kỳ trong lòng có chút bài xích.
Trên đời này, chuyện Mục Kỳ không thích trừ bỏ dính dán đến Bộ Hoài Viễn cùng Dung Sở Hoa y còn có thể miễn cưỡng làm bộ một chút. Nhưng đối với những người khác, y thật đúng là không thể giữ nối thái độ kiên nhẫn hòa hảo gì đó. Nhìn Phó Nguyệt còn đang tươi cười ngọt ngào bên cạnh, Mục Kỳ trong lòng một trận phiền táo, cau mày lấy tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn bằng trước. Rất nhanh một bóng dáng mờ hồ đã tiến nhập vào trong thụ ốc, lễ độ đứng phía sau Mục Kỳ, thấp giọng cung kính kêu một tiếng: “Mục thừa tướng.”
Mục Kỳ ừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Phó Nguyệt, nói: “Ngươi trở về đi, Ảnh Thập buổi tối sẽ nhắc nhở ta, sẽ không quên.”
Người đứng ở phía sau Mục Kỳ hiện tại chính là Ảnh Thập đã đi theo Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn đến Vô Âm đảo. Lúc Mục Kỳ lên đường đến U Đồ, Ảnh Thập đã mang theo vài người về đến Vô Âm đảo. Sau khi bị Bộ Hoài Viễn hung hăng giáo huấn một trận, lại được Bộ Hoài Viễn phái đi ra ngoài tìm đến bộ tộc của Mục Kỳ, bảo hộ cho đối phương.
Ảnh Thập chỉ biết nơi Mục Kỳ đi đến là cực nam ở Miêu Cương, lại chậm chạp tìm không được lối vào U Đồ bộ lạc. Dù sao U Đồ mặc dù nằm ở Miêu Cương, nhưng muốn đi vào thì cẩn phải băng qua một đầm lầy Mê Chiểu. Mà bốn phía nơi này đều có vô số độc vật và khí độc, người bình thường căn bản không thể tìm được đến đây. Nhưng vừa vặn Ảnh Thập lại đụng phải Vân Mặc Chi lúc ấy cũng đang đi tìm U Đồ. Có thần y làm bạn, hắn tự nhiên có thể thoải mái xuyên qua hồ khí độc mà người ngoài căn bản là lọt không qua nổi. Sau khi Vân Mặc Chi rời đi, Ảnh Thập liền được giữ lại đi theo Mục Kỳ. Mục Kỳ biết Ảnh Thập là được Bộ Hoài Viễn an bài đến đây, lại vì y quả thật không thể dùng những người bên ngoài nên liền để hắn lại.
Lúc này, Ảnh Thập nghe được lời phân phó của Mục Kỳ liền hơi cúi đầu trầm giọng đáp: “Dạ!”. Theo sau liền một tiếng cũng không phát ra đứng yên ở phía sau Mục Kỳ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt không có võ công, bị Ảnh Thập đột nhiên xuất hiện dọa cho nhảy dựng một trận, chỉ có thể trừng mắt to bỉu môi, đáng thương hề hề nhìn Mục Kỳ. Nhưng Mục Kỳ bây giờ đã bất vi sở động nhắm lại hai mắt, Phó Nguyệt vòng vo đảo nhãn câu, cuối cùng chỉ có thể oán hận quăng cây quạt trong tay, hừ một tiếng thật lớn, xoay người rời đi. (Thụ x Thụ thì chỉ có thể liếc mắt trừng nhau mà thôi ^o^)
Hai năm qua, Phó Nguyệt ở trên tay Ảnh Thập ăn thiệt cũng không ít. Tuy rằng tính tình của Mục Kỳ bình thường đối với người khác không tốt lắm, nhưng dù sao đáy lòng của y vốn thiện lương, rất nhiều chuyện cũng không thể ngoan tâm được. Phó Nguyệt ỷ vào tuổi còn nhỏ cùng thân phận của mình, thường xuyên thích dán vào Mục Kỳ. Mục Kỳ lại không tiện động thủ, có mấy lần phiền muộn quá mất, liền chiêu gọi Ảnh Thập, làm cho Ảnh Thập đem Phó Nguyệt đuổi đi.
Ảnh Thập là ảnh vệ đã trải qua huấn huyện đặc biệt, muốn hắn đối phó với Phó Nguyệt cũng không cần quá lưu ý. Lần đầu tiên hắn đã trực tiếp ra tay đem Phó Nguyệt từ trong phòng ném ra bên ngoài, dập cho Phó Nguyệt tức giận muốn chết. Sau lại bị Ảnh Thập bất đồng lực đạo đạp ra thêm ngoài vài lần, có một lần Phó Nguyệt đã trực tiếp bị đá ra khỏi thụ ốc. Phó Nguyệt không có võ công đương nhiên rơi xuống không nhẹ, ở trên giường nằm vài ngày, nháo đến Hà trưởng lão phải tự mình tới hỏi thăm tình huống. Mục Kỳ tự nhiên sẽ che chở Ảnh Thập, Hà trưởng lão không có cách nào khác, chỉ có thể răn dạy Phó Nguyệt về sau chú ý tôn ti bối phận.
Từ đó về sau, Phó Nguyệt cuối cùng đã biết được, đối với Ảnh Thập mà nói, chuyện đối phương muốn giết mình cũng chỉ là cần trong nháy mắt là xong. Đối phương căn bản sẽ không để ý thân phận của hắn, bởi vậy nơi nào có Ảnh Thập Phó Nguyệt sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Mà Mục Kỳ cũng báo qua cho Ảnh Thập, về sau tận lực ít động thủ. Bởi vậy, đến hiện tại Ảnh Thập cũng rất ít đạp Phó Nguyệt ra ngoài nữa, thay vào đó, hắn chỉ đứng ở phía sau Mục Kỳ, phóng thích hơi thở mãnh liệt mang theo một tia sát ý, làm cho Phó Nguyệt chính mình thức thời rời đi.
Phó Nguyệt một bên rầm rì một bên lại bám vào cái thang trên thân cây ly khai thụ ốc. Mục Kỳ lúc này mới nhu nhu mi tâm, cầm lấy cây quạt trên đất, tiếp tục phẩy gió cho mình, đối Ảnh Thập phía sau dặn dò: “Buổi tối ngươi theo ta đi đến đó, không cần ẩn thân.”
“Dạ.” Ảnh Thập đáp.
Mục Kỳ gật gật đầu, hỏi: “Gần đây có tin tức từ Thịnh Kinh hoặc Vô Âm đảo không?”
“Hồi Mục thừa tướng, trước hai ngày Vân thần y đã truyền tin tức đến, nói là Vân công tử ngày trước đã sinh một nữ nhi.” Ảnh Thập suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Mục Kỳ nhíu mày, Vân công tử chính là người hộ vệ năm xưa của Vân Mặc Chi, từng là sát thủ “Vô Mệnh” của Yên Vũ Lâu. Sau lại bị Vân Mặc Chi thu làm hộ vệ, cải danh “Nhạc Thiện”. Rồi đến sau đó, cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, tóm lại người hộ vệ kia trái lại không muốn dùng đến hai cái tên trước đó nữa, mà theo họ “Vân” của Vân Mặc Chi, cũng được Vân Mặc Chi một lần nữa đổi tên là “Vân Kim”, hai người cũng đã thành thân.
Nếu nói Mục Kỳ y cả đời này trừ bỏ Bộ Hoài Viễn thì còn có người bạn hữu nào khác, thì Vân Mặc Chi tuyệt đối chính là người thứ nhất. Bởi vậy hai năm trước, khi Vân Mặc Chi một đầu tóc trắng tiều tụy dị thường, dẫn theo người kia tìm tới U Đồ, nói là tìm cổ vương, Mục Kỳ chỉ có thể cảm thán là phi thường. Không nói đến võ nghệ của tên kia mặc dù không cao, nhưng một thân y thuật cùng độc thuật cũng không phải là đùa giỡn, ngay cả Tiêu Diệc Nhiên cũng không dám dễ dàng đắc tội Vân Mặc Chi nữa là.
Sau đó, Vân Mặc Chi lại tìm được cổ vương tự giải độc cổ trên thân, để Ảnh Thập lại cho y liền ly khai. Hai năm này, y cũng chưa nghe qua tin tức của bọn họ, hôm nay biết được hai người đã sinh nữ nhi, Mục Kỳ cũng không khỏi gợi lên khóe miệng vì bọn họ cao hứng.
“Ngươi tìm một thời gian thích hợp truyền tin tức trở về, thay ta chúc mừng Mặc Chi.” Nơi truyền tin tức cho Ảnh Thập đều là do người trong ảnh vệ sử dụng phương thức trao đổi đặc thù của bọn họ. Mục Kỳ biết lúc bình thường cách trao đổi tin tức này cũng không dễ dàng truyền ra bên ngoài, bởi vậy y cũng chưa bao giờ hỏi đến. Có chuyện gì đều phân phó cho Ảnh Thập thay y truyền đạt, “Trừ bỏ chuyện của Mặc Chi, còn có tin tức gì khác?”
“Đế Thượng lại hướng Phó thống lĩnh gây áp lực, để cho thuộc hạ chuyển đạt đến Mục thừa tướng, mau chóng hồi Thịnh Kinh.” Ảnh Thập lo lắng một chút, vẫn là ưu tiên yêu cầu của Dung Sở Hoa truyền đạt nội dung.
Mục Kỳ gật gật đầu, tin tức này cơ hồ cách một đoạn thời gian đều phải nghe một lần. Năm đó, tuy rằng là Dung Sở Hoa đã đồng ý cho y cùng Bộ Hoài Viễn rời đi Thịnh Kinh, nhưng nay thân thể Bộ Hoài Viễn đã được chữa khỏi, mà hai người lại chậm chạp không về. Dung Sở Hoa đã sớm vì chuyện này mà bạo phát tính tình mấy lần, đáng tiếc hai người bọn họ đều nhất thời nửa khắc không thể quay về. Bất quá chia lìa lâu như vậy, Mục Kỳ thật là có cảm giác muốn mau chóng trở về…
“Mục thừa tướng…” Ảnh Thập ngừng một chút, lại mở miệng nói, “Ảnh Cửu cũng truyền đến tin tức, Hầu gia đã rời đi Vô Âm đảo.”
Mục Kỳ sửng sốt một chút, ánh mắt nhắm chặt hốt hoảng mở ra, trong đôi mắt cũng hiện lên một chút lưu quang, “Chuyện khi nào?”
“Thời điểm thuộc hạ thu được tin tức là ngày hôm qua.”
“Ta đã biết.” Mục Kỳ gợi lên khóe miệng, “Ngươi trong hai ngày này có rảnh thì đi đến Mê Chiểu một lúc đi, nếu nhìn thấy Hầu gia liền dẫn hắn tiến vào. Dược Mặc Chi lưu lại ngươi nhớ mang theo, chớ để độc khí làm cho làm bị thương hắn.”
“Dạ!” Ảnh Thập ôm quyền cao giọng đáp.
Mục Kỳ phất phất tay để cho Ảnh Thập lui ra, lại nhắm mắt lại, phẩy phẩy cây quạt, bất quá độ cong nơi khóe miệng bên môi của y lần này vẫn thủy chung loan loan như cũ.