Đến khi Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn trở về thụ ốc, Minh nhi còn chưa tỉnh lại, Ảnh Cửu vẫn ngốc ở trong phòng chăm nom, nhìn đến hai người trở về đối phương liền không tiếng động lui ra ngoài.
Mục Kỳ đi đến bên giường nhìn Minh nhi vẫn đang ngủ say, ánh mắt không tự giác đều trở nên nhu hòa, thân thủ sờ sờ trán của Minh nhi, một bên lại lẩm bẩm nói, “Minh nhi lớn lên thật giống ngươi.”
Bộ Hoài Viễn liếc mắt nhìn Minh nhi đang nằm ngủ đến chảy nước miếng trên giường, nhất thời cảm thấy khóe mắt của mình nhảy nhảy, a một tiếng, kéo Mục Kỳ qua ôm vào trong ngực, ôn nhu bảo: “Rõ ràng là giống ngươi mà, sỏa Tiểu Kỳ.” (sỏa=ngốc)
Mục Kỳ vừa định đẩy Bộ Hoài Viễn ra, ý bảo không cần đánh thức Minh nhi, lời nói còn chưa xuất khẩu, đột nhiên ngoài phòng liền truyền đến một loạt tiếng kêu ầm ĩ, “Thiếu chủ! Là Tiểu Nguyệt a! Thiếu chủ!”
Minh nhi trên giường bị thanh âm chói tai này làm cho trở mình, tay nhỏ bé vươn lên nhu nhu ánh mắt. Mắt thấy con sắp bị đánh thức, Mục Kỳ liền nhíu nhíu mày, giãy ra khỏi cái ôm của Bộ Hoài Viễn, đi tới cửa.
Ngoài cửa chính là Phó Nguyệt vừa mới nghe được tin Mục Kỳ bị bệnh nặng sắp qua đời. Do bị Ảnh Cửu Ảnh Thập ngăn đón ở ngoài cửa, hắn liền trực tiếp kêu lên. Thời điểm Mục Kỳ mở cửa, Phó Nguyệt mới ngừng thanh, bị Ảnh Cửu Ảnh Thập kèm ở hai bên, có chút chật vật đứng ở cửa. Khuôn mặt đỏ bừng kia hiển nhiên là vừa chạy một mạch tới nay, ánh mắt còn mang theo vài phần lo lắng.
Mục Kỳ nhìn thấy vậy cũng hơi lắp bắp kinh hãi, y không nghĩ tới Phó Nguyệt sẽ đột nhiên chạy tới, còn có bộ dáng như vậy…Trên đường trở về, đã có người của Hạ Minh Hiên đến nói cho y biết an bài của Hà trưởng lão. Tuy rằng, y không biết bọn họ tuyên truyền loại bệnh gì, nhưng nghĩ đến hẳn là sẽ không bình thừng. Nhưng mà tin tức vừa thả ra không được bao lâu, đứa nhỏ này cư nhiên đã chạy tới nơi. Mặc kệ đối phương có bao nhiêu lưu tâm đến mình, nhưng nghĩ đến y trong dĩ vãng đã luôn đối đứa nhỏ này nghi kỵ cùng không kiên nhẫn, quả thật cũng hơi quá phận chút.
“Thiếu chủ, ta vừa mới nghe được có người nói ngươi sinh bệnh, thực nghiêm trọng sao?! Ngươi có chổ nào không thoải mái? Ta đi tìm Hạ ca ca đến xem bệnh cho ngươi!” Phó Nguyệt nhìn thấy Mục Kỳ xuất hiện, lập tức bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn giãy khỏi Ảnh Cửu Ảnh Thập đang kèm hai bên, một mặt lại hướng về phía Mục Kỳ khẩn trương hỏi.
“Buông hắn ra đi!” Mục Kỳ nhìn thoáng qua Ảnh Cửu Ảnh Thập, hai người lập tức buông Phó Nguyệt. Phó Nguyệt vừa định vọt tới bên người Mục Kỳ, Mục Kỳ đã thản nhiên nói một câu: “Ta không sao, ngươi trở về đi!”
Bộ Hoài Viễn lúc này lại trưng vẻ mặt cười yếu ớt đứng ở phía sau Mục Kỳ, dựa vào cánh cửa quan sát Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt nhìn đến Bộ Hoài Viễn đang đứng ở trong phòng Mục Kỳ, ánh mắt lại mở to thêm một ít. Hắn không biết chuyện Bộ Hoài Viễn mới đến vào tối hôm qua, vừa nãy lại lo lắng Mục Kỳ nhất thời không để ý đến còn nhiều ra một tên Ảnh Cửu. Giờ phút này, Bộ Hoài Viễn gióng trống khua chiêng đứng ở trước cửa, Phó Nguyệt liền hoàn toàn không thể bỏ qua. Nhưng hắn còn chưa biết thân phận của Bộ Hoài Viễn, cứ thế mà chỉ thẳng vào mặt Bộ Hoài Viễn, tức giận chất vấn, “Ngươi là ai?! Vì sao lại ở trong phòng thiếu chủ? Thiếu chủ, hắn…”
“Phó Nguyệt, ngươi không cần gọi ta thiếu chủ nữa, ta rất nhanh sẽ không còn là thiếu chủ. Hắn là phu quân của ta, ta sẽ theo hắn hồi Trung Nguyên, những chuyện khác ngươi vẫn là đến hỏi Hà trưởng lão đi!” Mục Kỳ đánh gãy lời Phó Nguyệt nói. Tuy rằng y đối Phó Nguyệt đã bất chấp chạy đến thăm mình, thiệt tình có chút cảm động, nhưng cũng không có nghĩa là địa vị của đứa nhỏ này sẽ có sự chuyển biến. Chỉ bằng vừa nãy hắn thiếu chút đã đánh thức Minh nhi cùng với động tác hiện tại đang chỉ thẳng vào mặt Bộ Hoài Viễn mà suy xét, y thật lòng là không dậy nổi chút yêu thích gì với đối phương.
Bộ Hoài Viễn vẫn là vẻ mặt mỉm cười đứng ở cửa, chỉ là thân hình của hắn vốn cao gầy, lại bởi vì kết cấu thụ ốc nên lại làm cho hắn so với Phó Nguyệt còn cao hơn một ít. Đã vậy hắn còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt liếc nhìn Phó Nguyệt, hơn nữa trời sinh đã mang theo ngạo khí, càng làm cho Bộ Hoài Viễn như người bề cao đền nhìn xuống tôi tớ. Hắn cũng sớm biết được tin tức về cái người tên Phó Nguyệt này do Ảnh Thập truyền lại, tuy rằng đối với một đứa nhỏ bé hơn mình mười mấy tuổi, hắn cũng không có ý định hạ độc thủ gì, nhưng hắn cũng sẽ không mặc kệ cho đối phương kiêu ngạo.
Phó Nguyệt nghe được Mục Kỳ nói, sắc mặt lập tức trắng nhợt. Nhìn xuống như vậy, Bộ Hoài Viễn lại thấy được hốc mắt của đối phương đều ẩn ẩn đỏ lên, đôi môi bị hung hăng cắn chặt, còn đang trừng mắt liếc nhìn Bộ Hoài Viễn. Theo sau đối phương lại mềm giọng nới với Mục Kỳ: “Thiếu chủ, U Đồ mới là nhà của ngài, ngài vì cái gì muốn đi Trung Nguyên?”
Mục Kỳ thở dài một hơi, cũng không thèm quản đến Bộ Hoài Viễn phía sau đã bắt đầu phóng hàn khí, từng bước một đi tới trước mặt Phó Nguyệt, vừa lạnh nhạt mà lạnh lùng bảo: “Nhà của ta không phải nơi này, nơi này không có gia nhân của ta, ta đã nghĩ rất rõ ràng, Tiểu Nguyệt, chính ngươi nên hiểu rõ bản thân mình cần điều gì?”
Phó Nguyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên Mục Kỳ gọi hắn là “Tiểu Nguyệt”. Trong dĩ vãng, Mục Kỳ luôn lạnh lùng thản nhiên gọi hắn Phó Nguyệt, nhưng lúc này đây, hắn lại có cảm giác sâu sắc rằng, đây tựa hồ là lần cuối cùng hắn được nghe đối phương gọi tên mình.
Nghe thấy Mục Kỳ nói Bộ Hoài Viễn là phu quân của y, ánh mắt của Phó Nguyệt lập tức trở nên ám trầm. Hắn không phải không biết sự tồn tại của Bộ Hoài Viễn, từ ngày đầu tiên được phái tới tiếp cận chiếu cố Mục Kỳ, hắn liền đã nghe qua chuyện về Bộ Hoài Viễn chuyện. Nhưng người này ba năm qua chưa từng xuất hiện một lần, nên hắn đã sớm quên mất. Hắn vẫn nghĩ chỉ cần hắn dùng thiệt tình đối đãi Mục Kỳ, dần dà nhất định có thể đả động Mục Kỳ, sau đó hạnh phúc gả cho hắn. Nhưng hôm nay Bộ Hoài Viễn liền đột nhiên xuất hiện, tựa hồ đã dễ dàng đánh vỡ hết thảy cố gắng của hắn trong ba năm nay.
Mục Kỳ nhìn Phó Nguyệt như vậy, có chút không đành lòng, đứa nhỏ này ba năm qua tuy rằng vẫn quấn quít lấy y, lại có chút tùy hứng, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu. Hơn nữa làm bất cứ chuyện gì cũng đặt y lên trước tiên, đối y quả thật rất dụng tâm, giờ phút này y thật giống như một người xấu đã hủy hoại đi giấc mộng khát khao của đứa nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, ngươi nếu có một ngày hiểu rõ những gì mình muốn, thì phải cố gắng tranh thủ đi, thứ không phải của ngươi, vẫn là nên buông tay. Nếu còn có vấn đề gì, ngươi hãy đến hỏi Hà trưởng lão.” Cuối cùng, Mục Kỳ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Phó Nguyệt, thở dài một hơi, nói xong liền cũng không quay đầu lại, trở tay lôi kéo Bộ Hoài Viễn quay vào phòng.
Phó Nguyệt vẫn sửng sờ đứng tại chổ, Ảnh Cửu Ảnh Thập thì nghiêm trang đứng ở trước cửa, tuy rằng Phó Nguyệt này cũng không có gì ghê gớm, nhưng vẫn phải đề phòng hắn sẽ đột nhiên phát tác tại chổ. Sau một lúc lâu, ánh mắt Phó Nguyệt mới có tí gợn sóng, giật giật thân mình có chút cứng ngắc, thật sâu nhìn thoáng qua thụ ốc, một chữ cũng không nói xoay người ly khai.
Mà Mục Kỳ vừa quay vào trong phòng, khi nghe được động tĩnh Phó Nguyệt rời đi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y thật sự là không có biện pháp đối phó với những đứa nhỏ như thế.
“A.” Bộ Hoài Viễn ngồi ở bên cạnh bàn cười khẽ, “Đứa nhỏ này đối với ngươi trái lại rất có tâm à.”
Mục Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, theo sau có chút bất đắc dĩ ngồi xuống bên người hắn, “Hắn quả thật chỉ là một đứa nhỏ…kỳ thật, trước khi ta trở về, hắn chính là người được đính ước với Hạ Minh Hiên.”
Cha Phó Nguyệt là trưởng lão tiền nhiệm, thân phận tại U Đồ tự nhiên không phải bình thường. Cha hắn trước khi chết đã đem Phó Nguyệt phó thác cho Hà trưởng lão, Hà trưởng lão lại đối đãi với hắn như con ruột, nên từ nhỏ Phó Nguyệt đã là một đứa trẻ được thập phần sủng ái. Hà trưởng lão đối xử Phó Nguyệt tốt như vậy, tự nhiên cũng hy vọng hôn sự của hắn được viên mãn. Phó Nguyệt tính tình yếu ớt, cũng không phải là người có thể đảm đương trọng trách, trông cậy vào hắn thú một lão bà trở về chẳng bằng trông cậy vào hắn sẽ được gả cho một phu quân tốt. Bởi vậy Hà trưởng lão đã sớm tính toán, định gả Phó Nguyệt cho tộc trưởng đời tiếp theo.
Trước khi Mục Kỳ trở về, Hà trưởng lão cũng không biết có tìm được Mục Kỳ hay không. Bởi vậy vị phu phân mà ông đã chọn trúng cho Phó Nguyệt trước đó chính là Hạ Minh Hiên. Tuy rằng không có công khai tuyên bố với bên ngoài, nhưng ông vẫn thương xuyên cố ý bài bố để Phó Nguyệt cùng Hạ Minh Hiên thường thường ở chung bồi dưỡng cảm tình.
Vốn hai người này ở chỗ cũng rất tốt, nhưng Mục Kỳ đã trở lại, thiếu niên Phó Nguyệt tràn ngập mong đợi, đối với Mục Kỳ vừa trở về từ bên ngoài này, càng tràn ngập hiếu kỳ cùng sùng bái. Lại bởi vì Hà trưởng lão vẫn hy vọng sẽ gả hắn cho tộc trưởng đời tiếp theo, nên Phó Nguyệt thực tự nhiên cho rằng Mục Kỳ là người mình thích, sau đó còn cầu xin Hà trưởng lão gả hắn cho Mục Kỳ. Cuối cùng việc này bị Mục Kỳ lấy chuyện Bộ Hoài Viễn cùng Minh nhi đẩy qua một bên, nhưng Phó Nguyệt cũng không buông tha, ngược lại còn tự hạ thấp thân phận làm người hầu cho Mục Kỳ, từ đó về sau vẫn thường xuyên theo đuôi Mục Kỳ chạy tới chạy lui.
Những chuyện này đều là Mục Kỳ để cho Ảnh Thập vụng trộm hỏi thăm, cũng bởi vậy mới biết được thanh danh của Phó Nguyệt tại U Đồ càng không tốt. Tuy rằng, chuyện của hắn cùng Hạ Minh Hiên trước đó chưa từng để lộ ra, nhưng đại bộ phận mọi người vẫn có thể suy đoán được. Vì thế phần lớn tộc dân đều cho rằng Phó Nguyệt là người tham mộ hư vinh, cũng cho rằng hắn đã thương tổn Hạ Minh Hiên.
Mục Kỳ biết Phó Nguyệt chỉ là một đứa nhỏ, mặc kệ là đối với y hay là đối với Hạ Minh Hiên, Phó Nguyệt đại khái cũng không biết cái gì gọi là tình yêu. Nhưng nếu đứa nhỏ này còn không sớm chịu thanh tỉnh, chỉ sợ càng lún càng sâu. Y cũng không muốn nhiều chuyện giúp đỡ cho hắn, những chuyện này đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào Phó Nguyệt tự mình câu thông.
Mục Kỳ bất đắc dĩ lại thở dài, lắc đầu, “Không nói đến hắn nữa, hắn có nghĩ thông hay không, chỉ có thể xem tạo hóa của hắn.”
Bộ Hoài Viễn cười cười rồi khẽ mím môi, đối với hài tử này, hắn không có chút cảm giác nguy cơ. Không nói đến tin tức Ảnh Thập truyền về trong ba năm nay, Mục Kỳ đối đứa nhỏ này một chút ý tứ cũng không có, chỉ bằng hắn hôm nay vừa thấy đã biết dược, một hài đồng ngây thơ lông tóc còn chưa mọc đủ như vậy, hắn biết Mục Kỳ cũng chẳng thèm để ý đến.
“Quả thật còn là một tiểu hài tử, đảo mắt chúng ta đều đã qua được mấy năm, Minh nhi năm nay đều ba tuổi.” Bộ Hoài Viễn lộ vẻ trêu đùa, đem Mục Kỳ một lần nữa ôm vào trong lòng.
Mục Kỳ lúc này nghe được Bộ Hoài Viễn nói như vậy, trong lòng hình như lại nổi lên cảm giác gì đó, cũng không có tiếp tục giãy dụa. Đúng vậy, bọn họ đều đã qua ba mươi, quả thật đã không còn nhỏ. Vòng quanh, lãng phí nhiều năm như vậy, cuối cùng hai người vẫn ở cùng một chỗ. Hiện giờ, trong lòng Mục Kỳ đã cảm thấy được, những khổ cực mà bọn họ phải chịu đựng mấy năm nay đều đáng giá.
“Đợi trở về Thịnh Kinh, ta sẽ đem sự tình ở An Quốc Hầu phủ an bài thật tốt, ngươi cũng chính thức từ quan. Sau đó, chúng ta liền ra ngoài du ngoạn một phen, nơi nơi đều phải đi qua, bổ sung cho mấy năm đã lãng phí.” Bộ Hoài Viễn tựa đầu, chôn sâu vào cổ Mục Kỳ cười yếu ớt, hắn nói không chỉ là ba năm chia lìa vừa qua, mà còn là để bù đắp cho hai mươi năm thời gian mà họ đã bỏ lỡ. (vì ai vì ai, vì anh chứ ai ==)
Mục Kỳ ừ nhẹ một tiếng, gật gật đầu, gợi lên khóe môi bật cười. Trong đầu lại nghĩ, bọn họ rời đi ba năm này, Dung Sở Hoa vẫn còn giữ lại chức thừa tướng cho y, cũng không có thăng chức cho những kẻ khác, để chờ bọn họ trở về. Nhưng lần trở lại này bọn họ vừa tới nơi sẽ từ quan, chỉ sợ Dung Sở Hoa sẽ tức giận đến hộc máu đi.
Hai người đang dựa sát vào nhau hưởng thụ khoảnh khắc tình nùng mật ý thì bỗng nhiên, trong phòng lại vang lên một tiếng kêu không lớn không nhỏ. Hai người sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía giường, nguyên lai Minh nhi vẫn ngủ say vừa nãy đã tỉnh dậy, còn chu cái miệng nhỏ, trừng đôi mắt còn có chút mơ hồ nhìn hai người. Gặp hai người nhìn qua, mới chậm rì rì cọ cọ đứng lên, còn không quên xoa xoa khóe miệng của mình.
“A cha, con đói bụng~”
Đến khi Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn trở về thụ ốc, Minh nhi còn chưa tỉnh lại, Ảnh Cửu vẫn ngốc ở trong phòng chăm nom, nhìn đến hai người trở về đối phương liền không tiếng động lui ra ngoài.
Mục Kỳ đi đến bên giường nhìn Minh nhi vẫn đang ngủ say, ánh mắt không tự giác đều trở nên nhu hòa, thân thủ sờ sờ trán của Minh nhi, một bên lại lẩm bẩm nói, “Minh nhi lớn lên thật giống ngươi.”
Bộ Hoài Viễn liếc mắt nhìn Minh nhi đang nằm ngủ đến chảy nước miếng trên giường, nhất thời cảm thấy khóe mắt của mình nhảy nhảy, a một tiếng, kéo Mục Kỳ qua ôm vào trong ngực, ôn nhu bảo: “Rõ ràng là giống ngươi mà, sỏa Tiểu Kỳ.” (sỏa=ngốc)
Mục Kỳ vừa định đẩy Bộ Hoài Viễn ra, ý bảo không cần đánh thức Minh nhi, lời nói còn chưa xuất khẩu, đột nhiên ngoài phòng liền truyền đến một loạt tiếng kêu ầm ĩ, “Thiếu chủ! Là Tiểu Nguyệt a! Thiếu chủ!”
Minh nhi trên giường bị thanh âm chói tai này làm cho trở mình, tay nhỏ bé vươn lên nhu nhu ánh mắt. Mắt thấy con sắp bị đánh thức, Mục Kỳ liền nhíu nhíu mày, giãy ra khỏi cái ôm của Bộ Hoài Viễn, đi tới cửa.
Ngoài cửa chính là Phó Nguyệt vừa mới nghe được tin Mục Kỳ bị bệnh nặng sắp qua đời. Do bị Ảnh Cửu Ảnh Thập ngăn đón ở ngoài cửa, hắn liền trực tiếp kêu lên. Thời điểm Mục Kỳ mở cửa, Phó Nguyệt mới ngừng thanh, bị Ảnh Cửu Ảnh Thập kèm ở hai bên, có chút chật vật đứng ở cửa. Khuôn mặt đỏ bừng kia hiển nhiên là vừa chạy một mạch tới nay, ánh mắt còn mang theo vài phần lo lắng.
Mục Kỳ nhìn thấy vậy cũng hơi lắp bắp kinh hãi, y không nghĩ tới Phó Nguyệt sẽ đột nhiên chạy tới, còn có bộ dáng như vậy…Trên đường trở về, đã có người của Hạ Minh Hiên đến nói cho y biết an bài của Hà trưởng lão. Tuy rằng, y không biết bọn họ tuyên truyền loại bệnh gì, nhưng nghĩ đến hẳn là sẽ không bình thừng. Nhưng mà tin tức vừa thả ra không được bao lâu, đứa nhỏ này cư nhiên đã chạy tới nơi. Mặc kệ đối phương có bao nhiêu lưu tâm đến mình, nhưng nghĩ đến y trong dĩ vãng đã luôn đối đứa nhỏ này nghi kỵ cùng không kiên nhẫn, quả thật cũng hơi quá phận chút.
“Thiếu chủ, ta vừa mới nghe được có người nói ngươi sinh bệnh, thực nghiêm trọng sao?! Ngươi có chổ nào không thoải mái? Ta đi tìm Hạ ca ca đến xem bệnh cho ngươi!” Phó Nguyệt nhìn thấy Mục Kỳ xuất hiện, lập tức bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn giãy khỏi Ảnh Cửu Ảnh Thập đang kèm hai bên, một mặt lại hướng về phía Mục Kỳ khẩn trương hỏi.
“Buông hắn ra đi!” Mục Kỳ nhìn thoáng qua Ảnh Cửu Ảnh Thập, hai người lập tức buông Phó Nguyệt. Phó Nguyệt vừa định vọt tới bên người Mục Kỳ, Mục Kỳ đã thản nhiên nói một câu: “Ta không sao, ngươi trở về đi!”
Bộ Hoài Viễn lúc này lại trưng vẻ mặt cười yếu ớt đứng ở phía sau Mục Kỳ, dựa vào cánh cửa quan sát Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt nhìn đến Bộ Hoài Viễn đang đứng ở trong phòng Mục Kỳ, ánh mắt lại mở to thêm một ít. Hắn không biết chuyện Bộ Hoài Viễn mới đến vào tối hôm qua, vừa nãy lại lo lắng Mục Kỳ nhất thời không để ý đến còn nhiều ra một tên Ảnh Cửu. Giờ phút này, Bộ Hoài Viễn gióng trống khua chiêng đứng ở trước cửa, Phó Nguyệt liền hoàn toàn không thể bỏ qua. Nhưng hắn còn chưa biết thân phận của Bộ Hoài Viễn, cứ thế mà chỉ thẳng vào mặt Bộ Hoài Viễn, tức giận chất vấn, “Ngươi là ai?! Vì sao lại ở trong phòng thiếu chủ? Thiếu chủ, hắn…”
“Phó Nguyệt, ngươi không cần gọi ta thiếu chủ nữa, ta rất nhanh sẽ không còn là thiếu chủ. Hắn là phu quân của ta, ta sẽ theo hắn hồi Trung Nguyên, những chuyện khác ngươi vẫn là đến hỏi Hà trưởng lão đi!” Mục Kỳ đánh gãy lời Phó Nguyệt nói. Tuy rằng y đối Phó Nguyệt đã bất chấp chạy đến thăm mình, thiệt tình có chút cảm động, nhưng cũng không có nghĩa là địa vị của đứa nhỏ này sẽ có sự chuyển biến. Chỉ bằng vừa nãy hắn thiếu chút đã đánh thức Minh nhi cùng với động tác hiện tại đang chỉ thẳng vào mặt Bộ Hoài Viễn mà suy xét, y thật lòng là không dậy nổi chút yêu thích gì với đối phương.
Bộ Hoài Viễn vẫn là vẻ mặt mỉm cười đứng ở cửa, chỉ là thân hình của hắn vốn cao gầy, lại bởi vì kết cấu thụ ốc nên lại làm cho hắn so với Phó Nguyệt còn cao hơn một ít. Đã vậy hắn còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt liếc nhìn Phó Nguyệt, hơn nữa trời sinh đã mang theo ngạo khí, càng làm cho Bộ Hoài Viễn như người bề cao đền nhìn xuống tôi tớ. Hắn cũng sớm biết được tin tức về cái người tên Phó Nguyệt này do Ảnh Thập truyền lại, tuy rằng đối với một đứa nhỏ bé hơn mình mười mấy tuổi, hắn cũng không có ý định hạ độc thủ gì, nhưng hắn cũng sẽ không mặc kệ cho đối phương kiêu ngạo.
Phó Nguyệt nghe được Mục Kỳ nói, sắc mặt lập tức trắng nhợt. Nhìn xuống như vậy, Bộ Hoài Viễn lại thấy được hốc mắt của đối phương đều ẩn ẩn đỏ lên, đôi môi bị hung hăng cắn chặt, còn đang trừng mắt liếc nhìn Bộ Hoài Viễn. Theo sau đối phương lại mềm giọng nới với Mục Kỳ: “Thiếu chủ, U Đồ mới là nhà của ngài, ngài vì cái gì muốn đi Trung Nguyên?”
Mục Kỳ thở dài một hơi, cũng không thèm quản đến Bộ Hoài Viễn phía sau đã bắt đầu phóng hàn khí, từng bước một đi tới trước mặt Phó Nguyệt, vừa lạnh nhạt mà lạnh lùng bảo: “Nhà của ta không phải nơi này, nơi này không có gia nhân của ta, ta đã nghĩ rất rõ ràng, Tiểu Nguyệt, chính ngươi nên hiểu rõ bản thân mình cần điều gì?”
Phó Nguyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên Mục Kỳ gọi hắn là “Tiểu Nguyệt”. Trong dĩ vãng, Mục Kỳ luôn lạnh lùng thản nhiên gọi hắn Phó Nguyệt, nhưng lúc này đây, hắn lại có cảm giác sâu sắc rằng, đây tựa hồ là lần cuối cùng hắn được nghe đối phương gọi tên mình.
Nghe thấy Mục Kỳ nói Bộ Hoài Viễn là phu quân của y, ánh mắt của Phó Nguyệt lập tức trở nên ám trầm. Hắn không phải không biết sự tồn tại của Bộ Hoài Viễn, từ ngày đầu tiên được phái tới tiếp cận chiếu cố Mục Kỳ, hắn liền đã nghe qua chuyện về Bộ Hoài Viễn chuyện. Nhưng người này ba năm qua chưa từng xuất hiện một lần, nên hắn đã sớm quên mất. Hắn vẫn nghĩ chỉ cần hắn dùng thiệt tình đối đãi Mục Kỳ, dần dà nhất định có thể đả động Mục Kỳ, sau đó hạnh phúc gả cho hắn. Nhưng hôm nay Bộ Hoài Viễn liền đột nhiên xuất hiện, tựa hồ đã dễ dàng đánh vỡ hết thảy cố gắng của hắn trong ba năm nay.
Mục Kỳ nhìn Phó Nguyệt như vậy, có chút không đành lòng, đứa nhỏ này ba năm qua tuy rằng vẫn quấn quít lấy y, lại có chút tùy hứng, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu. Hơn nữa làm bất cứ chuyện gì cũng đặt y lên trước tiên, đối y quả thật rất dụng tâm, giờ phút này y thật giống như một người xấu đã hủy hoại đi giấc mộng khát khao của đứa nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, ngươi nếu có một ngày hiểu rõ những gì mình muốn, thì phải cố gắng tranh thủ đi, thứ không phải của ngươi, vẫn là nên buông tay. Nếu còn có vấn đề gì, ngươi hãy đến hỏi Hà trưởng lão.” Cuối cùng, Mục Kỳ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Phó Nguyệt, thở dài một hơi, nói xong liền cũng không quay đầu lại, trở tay lôi kéo Bộ Hoài Viễn quay vào phòng.
Phó Nguyệt vẫn sửng sờ đứng tại chổ, Ảnh Cửu Ảnh Thập thì nghiêm trang đứng ở trước cửa, tuy rằng Phó Nguyệt này cũng không có gì ghê gớm, nhưng vẫn phải đề phòng hắn sẽ đột nhiên phát tác tại chổ. Sau một lúc lâu, ánh mắt Phó Nguyệt mới có tí gợn sóng, giật giật thân mình có chút cứng ngắc, thật sâu nhìn thoáng qua thụ ốc, một chữ cũng không nói xoay người ly khai.
Mà Mục Kỳ vừa quay vào trong phòng, khi nghe được động tĩnh Phó Nguyệt rời đi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y thật sự là không có biện pháp đối phó với những đứa nhỏ như thế.
“A.” Bộ Hoài Viễn ngồi ở bên cạnh bàn cười khẽ, “Đứa nhỏ này đối với ngươi trái lại rất có tâm à.”
Mục Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, theo sau có chút bất đắc dĩ ngồi xuống bên người hắn, “Hắn quả thật chỉ là một đứa nhỏ…kỳ thật, trước khi ta trở về, hắn chính là người được đính ước với Hạ Minh Hiên.”
Cha Phó Nguyệt là trưởng lão tiền nhiệm, thân phận tại U Đồ tự nhiên không phải bình thường. Cha hắn trước khi chết đã đem Phó Nguyệt phó thác cho Hà trưởng lão, Hà trưởng lão lại đối đãi với hắn như con ruột, nên từ nhỏ Phó Nguyệt đã là một đứa trẻ được thập phần sủng ái. Hà trưởng lão đối xử Phó Nguyệt tốt như vậy, tự nhiên cũng hy vọng hôn sự của hắn được viên mãn. Phó Nguyệt tính tình yếu ớt, cũng không phải là người có thể đảm đương trọng trách, trông cậy vào hắn thú một lão bà trở về chẳng bằng trông cậy vào hắn sẽ được gả cho một phu quân tốt. Bởi vậy Hà trưởng lão đã sớm tính toán, định gả Phó Nguyệt cho tộc trưởng đời tiếp theo.
Trước khi Mục Kỳ trở về, Hà trưởng lão cũng không biết có tìm được Mục Kỳ hay không. Bởi vậy vị phu phân mà ông đã chọn trúng cho Phó Nguyệt trước đó chính là Hạ Minh Hiên. Tuy rằng không có công khai tuyên bố với bên ngoài, nhưng ông vẫn thương xuyên cố ý bài bố để Phó Nguyệt cùng Hạ Minh Hiên thường thường ở chung bồi dưỡng cảm tình.
Vốn hai người này ở chỗ cũng rất tốt, nhưng Mục Kỳ đã trở lại, thiếu niên Phó Nguyệt tràn ngập mong đợi, đối với Mục Kỳ vừa trở về từ bên ngoài này, càng tràn ngập hiếu kỳ cùng sùng bái. Lại bởi vì Hà trưởng lão vẫn hy vọng sẽ gả hắn cho tộc trưởng đời tiếp theo, nên Phó Nguyệt thực tự nhiên cho rằng Mục Kỳ là người mình thích, sau đó còn cầu xin Hà trưởng lão gả hắn cho Mục Kỳ. Cuối cùng việc này bị Mục Kỳ lấy chuyện Bộ Hoài Viễn cùng Minh nhi đẩy qua một bên, nhưng Phó Nguyệt cũng không buông tha, ngược lại còn tự hạ thấp thân phận làm người hầu cho Mục Kỳ, từ đó về sau vẫn thường xuyên theo đuôi Mục Kỳ chạy tới chạy lui.
Những chuyện này đều là Mục Kỳ để cho Ảnh Thập vụng trộm hỏi thăm, cũng bởi vậy mới biết được thanh danh của Phó Nguyệt tại U Đồ càng không tốt. Tuy rằng, chuyện của hắn cùng Hạ Minh Hiên trước đó chưa từng để lộ ra, nhưng đại bộ phận mọi người vẫn có thể suy đoán được. Vì thế phần lớn tộc dân đều cho rằng Phó Nguyệt là người tham mộ hư vinh, cũng cho rằng hắn đã thương tổn Hạ Minh Hiên.
Mục Kỳ biết Phó Nguyệt chỉ là một đứa nhỏ, mặc kệ là đối với y hay là đối với Hạ Minh Hiên, Phó Nguyệt đại khái cũng không biết cái gì gọi là tình yêu. Nhưng nếu đứa nhỏ này còn không sớm chịu thanh tỉnh, chỉ sợ càng lún càng sâu. Y cũng không muốn nhiều chuyện giúp đỡ cho hắn, những chuyện này đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào Phó Nguyệt tự mình câu thông.
Mục Kỳ bất đắc dĩ lại thở dài, lắc đầu, “Không nói đến hắn nữa, hắn có nghĩ thông hay không, chỉ có thể xem tạo hóa của hắn.”
Bộ Hoài Viễn cười cười rồi khẽ mím môi, đối với hài tử này, hắn không có chút cảm giác nguy cơ. Không nói đến tin tức Ảnh Thập truyền về trong ba năm nay, Mục Kỳ đối đứa nhỏ này một chút ý tứ cũng không có, chỉ bằng hắn hôm nay vừa thấy đã biết dược, một hài đồng ngây thơ lông tóc còn chưa mọc đủ như vậy, hắn biết Mục Kỳ cũng chẳng thèm để ý đến.
“Quả thật còn là một tiểu hài tử, đảo mắt chúng ta đều đã qua được mấy năm, Minh nhi năm nay đều ba tuổi.” Bộ Hoài Viễn lộ vẻ trêu đùa, đem Mục Kỳ một lần nữa ôm vào trong lòng.
Mục Kỳ lúc này nghe được Bộ Hoài Viễn nói như vậy, trong lòng hình như lại nổi lên cảm giác gì đó, cũng không có tiếp tục giãy dụa. Đúng vậy, bọn họ đều đã qua ba mươi, quả thật đã không còn nhỏ. Vòng quanh, lãng phí nhiều năm như vậy, cuối cùng hai người vẫn ở cùng một chỗ. Hiện giờ, trong lòng Mục Kỳ đã cảm thấy được, những khổ cực mà bọn họ phải chịu đựng mấy năm nay đều đáng giá.
“Đợi trở về Thịnh Kinh, ta sẽ đem sự tình ở An Quốc Hầu phủ an bài thật tốt, ngươi cũng chính thức từ quan. Sau đó, chúng ta liền ra ngoài du ngoạn một phen, nơi nơi đều phải đi qua, bổ sung cho mấy năm đã lãng phí.” Bộ Hoài Viễn tựa đầu, chôn sâu vào cổ Mục Kỳ cười yếu ớt, hắn nói không chỉ là ba năm chia lìa vừa qua, mà còn là để bù đắp cho hai mươi năm thời gian mà họ đã bỏ lỡ. (vì ai vì ai, vì anh chứ ai ==)
Mục Kỳ ừ nhẹ một tiếng, gật gật đầu, gợi lên khóe môi bật cười. Trong đầu lại nghĩ, bọn họ rời đi ba năm này, Dung Sở Hoa vẫn còn giữ lại chức thừa tướng cho y, cũng không có thăng chức cho những kẻ khác, để chờ bọn họ trở về. Nhưng lần trở lại này bọn họ vừa tới nơi sẽ từ quan, chỉ sợ Dung Sở Hoa sẽ tức giận đến hộc máu đi.
Hai người đang dựa sát vào nhau hưởng thụ khoảnh khắc tình nùng mật ý thì bỗng nhiên, trong phòng lại vang lên một tiếng kêu không lớn không nhỏ. Hai người sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía giường, nguyên lai Minh nhi vẫn ngủ say vừa nãy đã tỉnh dậy, còn chu cái miệng nhỏ, trừng đôi mắt còn có chút mơ hồ nhìn hai người. Gặp hai người nhìn qua, mới chậm rì rì cọ cọ đứng lên, còn không quên xoa xoa khóe miệng của mình.
“A cha, con đói bụng~”
Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu) - Chapter 53
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đến khi Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn trở về thụ ốc, Minh nhi còn chưa tỉnh lại, Ảnh Cửu vẫn ngốc ở trong phòng chăm nom, nhìn đến hai người trở về đối phương liền không tiếng động lui ra ngoài.
Mục Kỳ đi đến bên giường nhìn Minh nhi vẫn đang ngủ say, ánh mắt không tự giác đều trở nên nhu hòa, thân thủ sờ sờ trán của Minh nhi, một bên lại lẩm bẩm nói, “Minh nhi lớn lên thật giống ngươi.”
Bộ Hoài Viễn liếc mắt nhìn Minh nhi đang nằm ngủ đến chảy nước miếng trên giường, nhất thời cảm thấy khóe mắt của mình nhảy nhảy, a một tiếng, kéo Mục Kỳ qua ôm vào trong ngực, ôn nhu bảo: “Rõ ràng là giống ngươi mà, sỏa Tiểu Kỳ.” (sỏa=ngốc)
Mục Kỳ vừa định đẩy Bộ Hoài Viễn ra, ý bảo không cần đánh thức Minh nhi, lời nói còn chưa xuất khẩu, đột nhiên ngoài phòng liền truyền đến một loạt tiếng kêu ầm ĩ, “Thiếu chủ! Là Tiểu Nguyệt a! Thiếu chủ!”
Minh nhi trên giường bị thanh âm chói tai này làm cho trở mình, tay nhỏ bé vươn lên nhu nhu ánh mắt. Mắt thấy con sắp bị đánh thức, Mục Kỳ liền nhíu nhíu mày, giãy ra khỏi cái ôm của Bộ Hoài Viễn, đi tới cửa.
Ngoài cửa chính là Phó Nguyệt vừa mới nghe được tin Mục Kỳ bị bệnh nặng sắp qua đời. Do bị Ảnh Cửu Ảnh Thập ngăn đón ở ngoài cửa, hắn liền trực tiếp kêu lên. Thời điểm Mục Kỳ mở cửa, Phó Nguyệt mới ngừng thanh, bị Ảnh Cửu Ảnh Thập kèm ở hai bên, có chút chật vật đứng ở cửa. Khuôn mặt đỏ bừng kia hiển nhiên là vừa chạy một mạch tới nay, ánh mắt còn mang theo vài phần lo lắng.
Mục Kỳ nhìn thấy vậy cũng hơi lắp bắp kinh hãi, y không nghĩ tới Phó Nguyệt sẽ đột nhiên chạy tới, còn có bộ dáng như vậy…Trên đường trở về, đã có người của Hạ Minh Hiên đến nói cho y biết an bài của Hà trưởng lão. Tuy rằng, y không biết bọn họ tuyên truyền loại bệnh gì, nhưng nghĩ đến hẳn là sẽ không bình thừng. Nhưng mà tin tức vừa thả ra không được bao lâu, đứa nhỏ này cư nhiên đã chạy tới nơi. Mặc kệ đối phương có bao nhiêu lưu tâm đến mình, nhưng nghĩ đến y trong dĩ vãng đã luôn đối đứa nhỏ này nghi kỵ cùng không kiên nhẫn, quả thật cũng hơi quá phận chút.
“Thiếu chủ, ta vừa mới nghe được có người nói ngươi sinh bệnh, thực nghiêm trọng sao?! Ngươi có chổ nào không thoải mái? Ta đi tìm Hạ ca ca đến xem bệnh cho ngươi!” Phó Nguyệt nhìn thấy Mục Kỳ xuất hiện, lập tức bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn giãy khỏi Ảnh Cửu Ảnh Thập đang kèm hai bên, một mặt lại hướng về phía Mục Kỳ khẩn trương hỏi.
“Buông hắn ra đi!” Mục Kỳ nhìn thoáng qua Ảnh Cửu Ảnh Thập, hai người lập tức buông Phó Nguyệt. Phó Nguyệt vừa định vọt tới bên người Mục Kỳ, Mục Kỳ đã thản nhiên nói một câu: “Ta không sao, ngươi trở về đi!”
Bộ Hoài Viễn lúc này lại trưng vẻ mặt cười yếu ớt đứng ở phía sau Mục Kỳ, dựa vào cánh cửa quan sát Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt nhìn đến Bộ Hoài Viễn đang đứng ở trong phòng Mục Kỳ, ánh mắt lại mở to thêm một ít. Hắn không biết chuyện Bộ Hoài Viễn mới đến vào tối hôm qua, vừa nãy lại lo lắng Mục Kỳ nhất thời không để ý đến còn nhiều ra một tên Ảnh Cửu. Giờ phút này, Bộ Hoài Viễn gióng trống khua chiêng đứng ở trước cửa, Phó Nguyệt liền hoàn toàn không thể bỏ qua. Nhưng hắn còn chưa biết thân phận của Bộ Hoài Viễn, cứ thế mà chỉ thẳng vào mặt Bộ Hoài Viễn, tức giận chất vấn, “Ngươi là ai?! Vì sao lại ở trong phòng thiếu chủ? Thiếu chủ, hắn…”
“Phó Nguyệt, ngươi không cần gọi ta thiếu chủ nữa, ta rất nhanh sẽ không còn là thiếu chủ. Hắn là phu quân của ta, ta sẽ theo hắn hồi Trung Nguyên, những chuyện khác ngươi vẫn là đến hỏi Hà trưởng lão đi!” Mục Kỳ đánh gãy lời Phó Nguyệt nói. Tuy rằng y đối Phó Nguyệt đã bất chấp chạy đến thăm mình, thiệt tình có chút cảm động, nhưng cũng không có nghĩa là địa vị của đứa nhỏ này sẽ có sự chuyển biến. Chỉ bằng vừa nãy hắn thiếu chút đã đánh thức Minh nhi cùng với động tác hiện tại đang chỉ thẳng vào mặt Bộ Hoài Viễn mà suy xét, y thật lòng là không dậy nổi chút yêu thích gì với đối phương.
Bộ Hoài Viễn vẫn là vẻ mặt mỉm cười đứng ở cửa, chỉ là thân hình của hắn vốn cao gầy, lại bởi vì kết cấu thụ ốc nên lại làm cho hắn so với Phó Nguyệt còn cao hơn một ít. Đã vậy hắn còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt liếc nhìn Phó Nguyệt, hơn nữa trời sinh đã mang theo ngạo khí, càng làm cho Bộ Hoài Viễn như người bề cao đền nhìn xuống tôi tớ. Hắn cũng sớm biết được tin tức về cái người tên Phó Nguyệt này do Ảnh Thập truyền lại, tuy rằng đối với một đứa nhỏ bé hơn mình mười mấy tuổi, hắn cũng không có ý định hạ độc thủ gì, nhưng hắn cũng sẽ không mặc kệ cho đối phương kiêu ngạo.
Phó Nguyệt nghe được Mục Kỳ nói, sắc mặt lập tức trắng nhợt. Nhìn xuống như vậy, Bộ Hoài Viễn lại thấy được hốc mắt của đối phương đều ẩn ẩn đỏ lên, đôi môi bị hung hăng cắn chặt, còn đang trừng mắt liếc nhìn Bộ Hoài Viễn. Theo sau đối phương lại mềm giọng nới với Mục Kỳ: “Thiếu chủ, U Đồ mới là nhà của ngài, ngài vì cái gì muốn đi Trung Nguyên?”
Mục Kỳ thở dài một hơi, cũng không thèm quản đến Bộ Hoài Viễn phía sau đã bắt đầu phóng hàn khí, từng bước một đi tới trước mặt Phó Nguyệt, vừa lạnh nhạt mà lạnh lùng bảo: “Nhà của ta không phải nơi này, nơi này không có gia nhân của ta, ta đã nghĩ rất rõ ràng, Tiểu Nguyệt, chính ngươi nên hiểu rõ bản thân mình cần điều gì?”
Phó Nguyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên Mục Kỳ gọi hắn là “Tiểu Nguyệt”. Trong dĩ vãng, Mục Kỳ luôn lạnh lùng thản nhiên gọi hắn Phó Nguyệt, nhưng lúc này đây, hắn lại có cảm giác sâu sắc rằng, đây tựa hồ là lần cuối cùng hắn được nghe đối phương gọi tên mình.
Nghe thấy Mục Kỳ nói Bộ Hoài Viễn là phu quân của y, ánh mắt của Phó Nguyệt lập tức trở nên ám trầm. Hắn không phải không biết sự tồn tại của Bộ Hoài Viễn, từ ngày đầu tiên được phái tới tiếp cận chiếu cố Mục Kỳ, hắn liền đã nghe qua chuyện về Bộ Hoài Viễn chuyện. Nhưng người này ba năm qua chưa từng xuất hiện một lần, nên hắn đã sớm quên mất. Hắn vẫn nghĩ chỉ cần hắn dùng thiệt tình đối đãi Mục Kỳ, dần dà nhất định có thể đả động Mục Kỳ, sau đó hạnh phúc gả cho hắn. Nhưng hôm nay Bộ Hoài Viễn liền đột nhiên xuất hiện, tựa hồ đã dễ dàng đánh vỡ hết thảy cố gắng của hắn trong ba năm nay.
Mục Kỳ nhìn Phó Nguyệt như vậy, có chút không đành lòng, đứa nhỏ này ba năm qua tuy rằng vẫn quấn quít lấy y, lại có chút tùy hứng, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu. Hơn nữa làm bất cứ chuyện gì cũng đặt y lên trước tiên, đối y quả thật rất dụng tâm, giờ phút này y thật giống như một người xấu đã hủy hoại đi giấc mộng khát khao của đứa nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, ngươi nếu có một ngày hiểu rõ những gì mình muốn, thì phải cố gắng tranh thủ đi, thứ không phải của ngươi, vẫn là nên buông tay. Nếu còn có vấn đề gì, ngươi hãy đến hỏi Hà trưởng lão.” Cuối cùng, Mục Kỳ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Phó Nguyệt, thở dài một hơi, nói xong liền cũng không quay đầu lại, trở tay lôi kéo Bộ Hoài Viễn quay vào phòng.
Phó Nguyệt vẫn sửng sờ đứng tại chổ, Ảnh Cửu Ảnh Thập thì nghiêm trang đứng ở trước cửa, tuy rằng Phó Nguyệt này cũng không có gì ghê gớm, nhưng vẫn phải đề phòng hắn sẽ đột nhiên phát tác tại chổ. Sau một lúc lâu, ánh mắt Phó Nguyệt mới có tí gợn sóng, giật giật thân mình có chút cứng ngắc, thật sâu nhìn thoáng qua thụ ốc, một chữ cũng không nói xoay người ly khai.
Mà Mục Kỳ vừa quay vào trong phòng, khi nghe được động tĩnh Phó Nguyệt rời đi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y thật sự là không có biện pháp đối phó với những đứa nhỏ như thế.
“A.” Bộ Hoài Viễn ngồi ở bên cạnh bàn cười khẽ, “Đứa nhỏ này đối với ngươi trái lại rất có tâm à.”
Mục Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, theo sau có chút bất đắc dĩ ngồi xuống bên người hắn, “Hắn quả thật chỉ là một đứa nhỏ…kỳ thật, trước khi ta trở về, hắn chính là người được đính ước với Hạ Minh Hiên.”
Cha Phó Nguyệt là trưởng lão tiền nhiệm, thân phận tại U Đồ tự nhiên không phải bình thường. Cha hắn trước khi chết đã đem Phó Nguyệt phó thác cho Hà trưởng lão, Hà trưởng lão lại đối đãi với hắn như con ruột, nên từ nhỏ Phó Nguyệt đã là một đứa trẻ được thập phần sủng ái. Hà trưởng lão đối xử Phó Nguyệt tốt như vậy, tự nhiên cũng hy vọng hôn sự của hắn được viên mãn. Phó Nguyệt tính tình yếu ớt, cũng không phải là người có thể đảm đương trọng trách, trông cậy vào hắn thú một lão bà trở về chẳng bằng trông cậy vào hắn sẽ được gả cho một phu quân tốt. Bởi vậy Hà trưởng lão đã sớm tính toán, định gả Phó Nguyệt cho tộc trưởng đời tiếp theo.
Trước khi Mục Kỳ trở về, Hà trưởng lão cũng không biết có tìm được Mục Kỳ hay không. Bởi vậy vị phu phân mà ông đã chọn trúng cho Phó Nguyệt trước đó chính là Hạ Minh Hiên. Tuy rằng không có công khai tuyên bố với bên ngoài, nhưng ông vẫn thương xuyên cố ý bài bố để Phó Nguyệt cùng Hạ Minh Hiên thường thường ở chung bồi dưỡng cảm tình.
Vốn hai người này ở chỗ cũng rất tốt, nhưng Mục Kỳ đã trở lại, thiếu niên Phó Nguyệt tràn ngập mong đợi, đối với Mục Kỳ vừa trở về từ bên ngoài này, càng tràn ngập hiếu kỳ cùng sùng bái. Lại bởi vì Hà trưởng lão vẫn hy vọng sẽ gả hắn cho tộc trưởng đời tiếp theo, nên Phó Nguyệt thực tự nhiên cho rằng Mục Kỳ là người mình thích, sau đó còn cầu xin Hà trưởng lão gả hắn cho Mục Kỳ. Cuối cùng việc này bị Mục Kỳ lấy chuyện Bộ Hoài Viễn cùng Minh nhi đẩy qua một bên, nhưng Phó Nguyệt cũng không buông tha, ngược lại còn tự hạ thấp thân phận làm người hầu cho Mục Kỳ, từ đó về sau vẫn thường xuyên theo đuôi Mục Kỳ chạy tới chạy lui.
Những chuyện này đều là Mục Kỳ để cho Ảnh Thập vụng trộm hỏi thăm, cũng bởi vậy mới biết được thanh danh của Phó Nguyệt tại U Đồ càng không tốt. Tuy rằng, chuyện của hắn cùng Hạ Minh Hiên trước đó chưa từng để lộ ra, nhưng đại bộ phận mọi người vẫn có thể suy đoán được. Vì thế phần lớn tộc dân đều cho rằng Phó Nguyệt là người tham mộ hư vinh, cũng cho rằng hắn đã thương tổn Hạ Minh Hiên.
Mục Kỳ biết Phó Nguyệt chỉ là một đứa nhỏ, mặc kệ là đối với y hay là đối với Hạ Minh Hiên, Phó Nguyệt đại khái cũng không biết cái gì gọi là tình yêu. Nhưng nếu đứa nhỏ này còn không sớm chịu thanh tỉnh, chỉ sợ càng lún càng sâu. Y cũng không muốn nhiều chuyện giúp đỡ cho hắn, những chuyện này đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào Phó Nguyệt tự mình câu thông.
Mục Kỳ bất đắc dĩ lại thở dài, lắc đầu, “Không nói đến hắn nữa, hắn có nghĩ thông hay không, chỉ có thể xem tạo hóa của hắn.”
Bộ Hoài Viễn cười cười rồi khẽ mím môi, đối với hài tử này, hắn không có chút cảm giác nguy cơ. Không nói đến tin tức Ảnh Thập truyền về trong ba năm nay, Mục Kỳ đối đứa nhỏ này một chút ý tứ cũng không có, chỉ bằng hắn hôm nay vừa thấy đã biết dược, một hài đồng ngây thơ lông tóc còn chưa mọc đủ như vậy, hắn biết Mục Kỳ cũng chẳng thèm để ý đến.
“Quả thật còn là một tiểu hài tử, đảo mắt chúng ta đều đã qua được mấy năm, Minh nhi năm nay đều ba tuổi.” Bộ Hoài Viễn lộ vẻ trêu đùa, đem Mục Kỳ một lần nữa ôm vào trong lòng.
Mục Kỳ lúc này nghe được Bộ Hoài Viễn nói như vậy, trong lòng hình như lại nổi lên cảm giác gì đó, cũng không có tiếp tục giãy dụa. Đúng vậy, bọn họ đều đã qua ba mươi, quả thật đã không còn nhỏ. Vòng quanh, lãng phí nhiều năm như vậy, cuối cùng hai người vẫn ở cùng một chỗ. Hiện giờ, trong lòng Mục Kỳ đã cảm thấy được, những khổ cực mà bọn họ phải chịu đựng mấy năm nay đều đáng giá.
“Đợi trở về Thịnh Kinh, ta sẽ đem sự tình ở An Quốc Hầu phủ an bài thật tốt, ngươi cũng chính thức từ quan. Sau đó, chúng ta liền ra ngoài du ngoạn một phen, nơi nơi đều phải đi qua, bổ sung cho mấy năm đã lãng phí.” Bộ Hoài Viễn tựa đầu, chôn sâu vào cổ Mục Kỳ cười yếu ớt, hắn nói không chỉ là ba năm chia lìa vừa qua, mà còn là để bù đắp cho hai mươi năm thời gian mà họ đã bỏ lỡ. (vì ai vì ai, vì anh chứ ai ==)
Mục Kỳ ừ nhẹ một tiếng, gật gật đầu, gợi lên khóe môi bật cười. Trong đầu lại nghĩ, bọn họ rời đi ba năm này, Dung Sở Hoa vẫn còn giữ lại chức thừa tướng cho y, cũng không có thăng chức cho những kẻ khác, để chờ bọn họ trở về. Nhưng lần trở lại này bọn họ vừa tới nơi sẽ từ quan, chỉ sợ Dung Sở Hoa sẽ tức giận đến hộc máu đi.
Hai người đang dựa sát vào nhau hưởng thụ khoảnh khắc tình nùng mật ý thì bỗng nhiên, trong phòng lại vang lên một tiếng kêu không lớn không nhỏ. Hai người sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía giường, nguyên lai Minh nhi vẫn ngủ say vừa nãy đã tỉnh dậy, còn chu cái miệng nhỏ, trừng đôi mắt còn có chút mơ hồ nhìn hai người. Gặp hai người nhìn qua, mới chậm rì rì cọ cọ đứng lên, còn không quên xoa xoa khóe miệng của mình.