Tại năm thứ tư sau khi Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ trở lại Thịnh Kinh, y lại mang thai. Thời điểm ấy tiểu Minh nhi đã muốn bảy tuổi, Mục Kỳ chính mình cũng đã ba mươi bốn tuổi, vậy mà y cư nhiên còn mang thai.
Khi đó, khẩu vị của Mục Kỳ lại không tốt lắm, cũng dễ dàng mệt mỏi. Bộ Hoài Viễn tuy rằng lo lắng, nhưng hai người đều bị chuyện lũ lụt ở An Lạc, bận rộn đến không thể phân thân, cũng chỉ cho là vì vậy nên mới mệt nhọc uể oải. Bất quá Bộ Hoài Viễn vẫn thỉnh Lý Nhạc đến phủu để thay Mục Kỳ khám xem, nhưng ai biết Lý Nhạc còn chưa có tới cửa, Mục Kỳ đã trước một bước té xỉu ở đại điện ngay lúc vào triều. Thế là trưởng ngự y viện đã tự mình đến bắt mạch, cũng xác định cái thai đã hơn hai tháng.
Mục Kỳ tuy cảm thấy ở trước mặt mọi người té xỉu có chút mất mặt, nhưng vẫn đối với tin mình có thai cảm thấy thật cao hứng. Năm đó, y đã bỏ lỡ thời kì trưởng thành tối trọng yếu của Minh nhi, nay đến đứa nhỏ thứ hai, y tự nhiên sẽ càng coi trọng.
Bộ Hoài Viễn so với Mục Kỳ càng lo lắng nhiều hơn, dù sao Nghiêm Tố đã lãnh mặt nói với hắn. Mục Kỳ nay đã là sản phu cao tuổi, thêm vào thời điểm sinh Minh nhi đã bị trọng thương, thân thể vốn không còn khỏe như trước, này lại mang thai lần thứ hai chỉ sợ sẽ càng thêm vất vả, lúc sinh sản cũng chỉ sợ sẽ có biến số. Bộ Hoài Viễn nghe xong những lời này liền lo lắng không thôi, thậm chí còn có ý định khuyên Mục Kỳ không cần đứa nhỏ này nửa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mục Kỳ lúc biết được mình có thai, những lời khuyên bảo kia đã bị hắn cứng rắn ép trở về.
Đều đã là người trải qua sinh tử thì còn sợ gì đâu, nếu là ý của trời cao, vậy thì bọn họ chỉ cần chờ mong đến ngày tiểu sinh mệnh này ra đời là tốt rồi.
Bộ Hoài Viễn không có đem những lời của Nghiêm Tố nói hết cho Mục Kỳ, sợ Mục Kỳ quá mức lo lắng ngược lại ảnh hưởng thân thể. Nhưng mà hắn lại luôn mãi dặn dò Mục Kỳ phải cẩn thận thân thể, An Quốc Hầu phủ từ trên xuống dưới cũng đều chỉnh đốn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng một phen. Phàm là khi Mục Kỳ ở trong phủ, một chút việc nặng đều sẽ không thể làm, đi đến chỗ nào đều có hạ nhân hoặc ảnh vệ theo đuôi, chỉ sợ sẽ xảy ra cớ sự gì. Mục Kỳ tuy rằng phiền muộn muốn chết, nhưng cũng biết đây là hảo ý của Bộ Hoài Viễn, nghĩ đến năm đó chính mình cũng lo lắng cho Bộ Hoài Viễn như vậy, nay bất quá chỉ đảo ngược mà thôi, nên y cũng liền từ từ mặc kệ những người này, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của y là được.
Về phía triều đình y lại không thể xin nghỉ phép. Tuy rằng Dung Sở Hoa sau khi biết được tin tức Mục Kỳ có thai liền miễn cho y thượng triều mỗi ngày, nhưng hắn lại chết sống không chịu chuẩn tấu việc nghỉ phép. Dù sao Mục Kỳ trên tay cũng còn một vài sự vụ không yên lòng, y cũng không nguyện vì chuyện này mà trì hoãn, nên chỉ ở trong quý phủ xử lý sự vụ. Tình cảnh lúc này đảo lại có chút giống với Bộ Hoài Viễn năm đó, ẩn ở phía sau màn làm việc.
Tiểu Minh nhi nay đã phi thường hiểu chuyện. Sau khi biết được Mục Kỳ mang thai liền vui vẻ thật lâu. Bé thế nhưng vẫn luôn ghen tị với Tiêu Ninh An có hai cái đệ đệ muội muội. Hiện tại đã biết chính mình sắp có đệ đệ hoặc muội muội, tự nhiên bé cũng thật vui mừng. Bé còn thường xuyên chạy đến trước mặt Mục Kỳ hỏi đông hỏi tây, hỏi thăm khi nào thì có thể nhìn thấy đệ đệ muội muội, chọc cho Mục Kỳ không thể nhịn cười được.
Bộ Hoài Viễn lo lắng Minh nhi bộp chộp hấp tấp sẽ va chạm đến Mục Kỳ, liền tính đem Minh nhi đưa đến Tướng quân phủ, để cho Bạch Nhất hỗ trợ trong coi vài ngày. Mà khi Minh nhi biết được việc này, bé liền khóc to náo loạn thật lâu, còn đỏ mắt nói thẳng, phụ thân có đệ đệ sẽ không muốn bé nữa, làm cho Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ nhìn mà đau lòng một trận. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể dằn lòng giải thích với bé, nói là vì cha thân muốn tĩnh dưỡng, nên mới đưa bé đến Tướng quân phủ ở nhờ mấy tháng, đợi đệ đệ sinh ra liền sẽ đưa bé trở về, đến lúc này mới có thể dụ hống được bé. Cũng may, bên Tướng quân phủ lại có rất nhiều hài tử, cảm tình của Minh cùng bọn nhỏ lại rất tốt. Nên sau khi đến nơi không bao lâu, bé đã rất nhanh chơi đùa đến vui vẻ, ngược lại Mục Kỳ lại có chút luyến tiếc, muốn đón đứa nhỏ về trước thời hạn.
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhều, Minh nhi lớn như vậy, con sẽ biết chiếu cố chính mình, ngự y không phải nói ngươi không được ưu tư hay sao? Ban ngày thì vội vàng chuyện cứu nạn dân thiên tai, buổi tối còn không cho chính mình nghỉ ngơi!” Bộ Hoài Viễn vừa về phòng liền thấy Mục Kỳ đang khẽ cau mày viết “thư nhà” cho Minh nhi. Hắn có chút bất đắc dĩ tiến lên đoạt lấy giấy. Tướng quân phủ cách Hầu phủ bất quá chỉ có mấy cái ngõ nhỏ, đứa nhỏ này lại vẫn phái người đưa thư nhà trở về, rõ ràng trong lòng nhóc còn đang sinh khí chuyện bọn họ đem nhóc đưa đến Tướng quân phủ đây mà.
“Ta biết, nhưng ta nghĩ nếu để Minh nhi ở Tướng quân phủ quá lâu cũng không tốt, chờ mấy ngày nữa vẫn là đem con trở về đi.” Mục Kỳ gặp Bộ Hoài Viễn đã thu đi lá thư, cũng không đoạt loạt, chính là nghĩ nghĩ một hồi rồi nói như vậy.
Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng kéo Mục Kỳ, đi đến bên giường ngồi xuống, “Đứa nhỏ này vừa về nhà là cả ngày quấn quít lấy ngươi, ngươi sao có thể nghỉ ngơi tốt được. Huống chi ở cái tuổi này của con, để con ở Tướng quân phủ cùng mấy tiểu tử kia chơi đùa sẽ vui vẻ hơn, chỉ sợ là nhóc con đã sớm không nhớ rõ nhà mình ở chổ nào rồi.” Nói xong, hắn còn khẽ cười một tiếng, dừng một chút mới nói, “Dù sao Tướng quân phủ cách chổ chúng ta cũng không xa, nếu nhớ con, liền gọi người đưa nhóc trở về ngây ngốc vài ngày, nhưng ngươi vẫn phải lấy thân thể của mình làm trọng biết chưa? Nghiêm Tố còn đủ điều công đạo ngươi muốn mạnh khỏe sinh con thì phải tĩnh dưỡng, ngươi không phải đã quên rồi chứ, ân?”
“Ta không quên, nhưng ngươi đừng có quá khoa trương như vậy. Trước kia cũng không phải ta chưa từng mang thai, lúc này còn đang ở Thịnh Kinh, có thể có chuyện gì chứ?” Mục Kỳ hơi hơi nhíu mày, y đã nghe theo lời của Bộ Hoài Viễn cùng Nghiêm Tố đem những chuyện có thể bỏ liền đẩy qua một bên. Nay, y chỉ bất quá dùng có chút ít thời gian xem vài văn kiện, còn phần lớn thời gian đều ở nhà nghỉ ngơi. Ngay cả thời gian luyện võ vào mỗi ngày, y cũng bỏ qua luôn, người cũng sắp rỉ sét tới nơi rồi.
“Sao có thể so sánh với trước kia chứ, tình huống hiện tại của ngươi…” Bộ Hoài Viễn nhẹ giọng trách mắng, theo sau lại dừng lại một chút, ôn nhu nói: “Chính ngươi cũng biết, thân thể của ngươi trước đó đã thụ thương, đối với việc sinh sảng cũng có ảnh hưởng rất lớn, lúc này không hảo hảo dưỡng tốt một chút sao được!? Dừng làm cho ta lo lắng, Tiểu Kỳ.”
Điều Mục Kỳ không thể nghe được chính là giọng nói vừa mềm nhẹ lại bất đắc dĩ của Bộ Hoài Viễn như thế này. Nếu Bộ Hoài Viễn hung với y, y còn có thể kháng cự, một khi Bộ Hoài Viễn chọn dùng thế công nhu tình, Mục Kỳ chỉ có thể buông khí giáp đầu hàng, bởi vậy y cũng chỉ có thể thuận theo gật đầu.
“Chuyện lũ lụt của An Lạc, ta đã phái Vân Tu đi điều tra, bạc cứu trợ thiên tai đã sớm phát đi. Nhưng ở vùng thành trì phụ cận vẫn luôn truyền đến tin tức nạn dân tràn vao, chỉ sợ là có người lừa trên gạt dưới. Việc này ta sẽ lo tiếp, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Đàm xong việc tư rồi, việc công cũng nên nhắc đến một chút.
“Ân, sau khi điều tra rõ chủ yếu vẫn là dàn xếp cho nạn dân, còn những tên thâu kê mạc cẩu* kia, vẫn nên sớm phế đi.” Nghe Bộ Hoài Viễn đã thay mình tiếp nhận, Mục Kỳ cũng coi như buông được chút tâm tư. Vốn y còn phái người đi tra xét, nhưng dù sao quan văn đi lại thăm dò cũng không thể so với ảnh vệ, việc thư từ và truyền tin cũng mau chóng hơn. Hơn nữa Vân Tu còn tự thân xuất mã, hẳn là rất nhanh sẽ có được kết quả. (thâu kê mạc cẩu~ í chỉ mấy tên vụng trộm ăn cắp)
Nói xong đoạn này, Mục Kỳ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nhu nhu mi tâm. Bộ Hoài Viễn thấy thế liền bước lên phía trước ôm y, ấn hạ tay đối phương, còn tự mình vươn tay giúp y xoa bóp vùng thái dương, “Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi, đã nhiều ngày nay khí sắc của ngươi trông rất kém. Đừng đem thân mình so sánh với sắt thiết, cho dù là dĩ vãng ta cũng không cho phép ngươi không quý trọng thân thể mình như vậy.”
Mục Kỳ từ từ nhắm hai mắt tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn, mang theo ý cười bảo: “Trước kia luôn là ta buộc ngươi uống dược, giáo huấn ngươi. Hiện tại đã đổi lại, ta sẽ cho ngươi có cơ hội bào thù những phiền nhiễu mà ta đã mang đến cho ngươi mấy năm trước.”
Bộ Hoài Viễn nhăn nhăn mi, thanh âm hơi trầm xuống: “Ta trái lại còn tình nguyện không như vậy à, nhìn ngươi như bây giờ, ta cả ngày đều lo lắng muốn chết, so với bản thân ta sinh bệnh còn khó chịu hơn.” Nói xong, Bộ Hoài Viễn đem Mục Kỳ ôm chặt vào trong lòng, “Tiểu Kỳ, nay ta mới cảm nhận được tâm tình của ngươi lúc trước, ta thật sự là rất vô liêm sỉ.”
Mục Kỳ là một dựng phu phi thường phối hợp, tuy rằng y luôn trưng khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, nhưng trên cơ bản, Bộ Hoài Viễn đưa ra yêu cầu gì y đều sẽ đáp ứng hết. Bảo y uống dược, y liền uống hết, bảo y đi nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, thậm chí không cho y xuất môn nhiều, y liền thật sự không bước lấy một bước ra ngoài cổng. Trừ bỏ có một số việc y phải đích thân ra ngoài, thì phần lớn thời điểm khác, y quả thật giống như một ngoan bảo hoàn toàn nghe lời đối phương. Nhưng cho dù như vậy, Bộ Hoài Viễn vẫn lo lắng cả ngày trời. Nghĩ như thế y lại nhớ đến cái người năm đó nhìn qua thật ôn hòa dễ nói chuyện, thật chất lại là một tên cố chấp, không chịu nghe người khác khuyên bảo. Tuy rằng, hắn coi như cũng yêu quý sinh mệnh, nhưng Mục Kỳ khi đó đã hao không biết bao nhiêu tâm tư để chiếu cố hắn.
“Vậy ngươi trong khoảng thời gian này phải hảo hảo chiếu cố ta đi!” Mục Kỳ tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn cười cười. Y kỳ thật cũng không hy vọng Bộ Hoài Viễn sẽ vì chuyện trước kia mà tự trách. Dù sao những chuyện đó đều là do y cam tâm tình nguyện, huống chi nguyên nhân cũng là bởi vì hắn. Chỉ cần hai người bọn họ về sau, sẽ không còn vì chuyện trước đây mà tiêu phí thời gian, quá khứ lúc trước, Mục Kỳ đã sớm không quan tâm.
Bộ Hoài Viễn cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc của Mục Kỳ, mềm nhẹ đáp: “Về sau ta đều sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Mục Kỳ dùng nửa đời trước để truy đuổi hắn, làm cho hắn bị chặt chẽ nắm giữ, rốt cuộc đã không còn biện pháp buông y ra nữa. Hôm nay, những thứ trôi qua đã không còn cách nào làm lại, hắn chỉ có thể dùng nửa đời còn lại để yêu thương người nam nhân luôn làm cho hắn đau lòng này.
******
Thời điểm Mục Kỳ mang thai đến tháng thứ tám, U Đồ lại gửi đến một phong thơ, là do Hạ Minh Hiên phái người đưa đến. Nội dung trong thư không viết rõ ràng lắm, chính là nói thỉnh Mục Kỳ hỗ trợ tìm thần y Vân Mặc Chi đến U Đồ một chuyến. Khi Mục Kỳ hỏi thăm người truyền tin mới biết được, là do xà loạn ở U Đồ, La Giác chém mẫu xà trong lễ tế tự Xà Tổ, một tay xém bị phế còn thân trúng kịch độc. Vu y ở U Đồ đã không có cách nào chữa trị, bởi vậy bọn họ mới muốn mời Vân Mặc Chi tiến đến cứu chữa.
Mục Kỳ cùng La Giác không có giao tình gì, thậm chí còn từng có một chút đụng chạm. Nhưng y dù sao đã từng là thánh tử của U Đồ, mặc kệ những người đó là vì điều gì mới giúp y, bọn họ cuối cùng cũng đã thay y nhận lấy trách nhiệm, y tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu được. Bất quá, thân thể hiện tại của y không thể đi đến U Đồ, huống chi lúc y rời đi cũng đã từng nói qua sẽ không quay trở về. Bởi vậy điều duy nhất y có thể làm ở hiện tại, cũng chỉ là viết một phong thư gửi đến thành Vân Hà, thỉnh Vân Mặc Chi ra mặt hỗ trợ.
Thư rất nhanh đã viết xong, Mục Kỳ trực tiếp phái Ảnh Thập mang theo sứ giả U Đồ đi gặp Vân Mặc Chi. Vì không để chậm trễ thời gian, Mục Kỳ còn dặn Ảnh Thập nếu sự thành liền trực tiếp đi theo Vân Mặc Chi, bảo hộ đối phương an toàn đến U Đồ. Không cần gấp rút quay lại Thịnh Kinh, đợi hết thảy mọi chuyện đều chấm dứt rồi quay về cũng được.
Ảnh Thập từ sau khi trở về từ U Đồ đã bị Bộ Hoài Viễn trực tiếp phân đến bảo vệ Mục Kỳ. Đối phương cũng tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Mục Kỳ. Bởi vậy vào ngay buổi chiều hôm đó, hắn liền mang theo người truyền tin ly khai Thịnh Kinh. Bởi vậy cho đến lúc Bộ Hoài Viễn biết được tin tức, Ảnh Thập đã rời khỏi thành được một đoạn thời gian.
“Chỉ là chuyện truyền tin này nọ, ngươi đem Ảnh Thập phải đi làm gì? Bây giờ bên người ngươi không có lấy một thủ vệ, người hỏi ta làm sao yên tâm đây?” Bộ Hoài Viễn đối quyết định này của Mục Kỳ thập phần không thể tiếp nhận, hơi có chút bất đắc dĩ nói.
“An Quốc Hầu phủ nhiều người như vậy, ngươi sợ không có người sao?” Mục Kỳ không quá để ý trả lời, “Trong thư Hạ Minh Hiên mặc dù không miêu tả nhiều lắm, nhưng ta biết không không đến vạn bất đắc dĩ bọn họ sẽ không cầu ta hỗ trợ. Tình huống của La Giác hiện giờ hẳn là đã rất nghiêm trọng, để cho Ảnh Thập đi cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian, nếu đuổi kịp còn có thể cứu được một mệnh.”
“Tình huống của ngươi hiện tại cũng thực khẩn cấp, Nghiêm Tố cũng nói ngươi tùy thời đều có thể sinh non…” Bộ Hoài Viễn vẫn cau mày chặt chẽ nói, “Ta nghĩ ta sẽ hướng Đế Thượng xin phép, ở nhà cùng ngươi mấy ngày nay, mặt khác ta sẽ điều thêm hai người thông minh một chút đi theo ngươi…”
Mục Kỳ không rõ chân tướng, bởi vậy đối với biểu tình sợ lớn hãi nhỏ của Bộ Hoài hơi hơi có chút không biết nói gì. Nhưng y cũng sẽ không phản bác Bộ Hoài Viễn, đối với những an bài của Bộ Hoài Viễn, y đều là trầm mặc đáp lời.
Mà sự thật đã chứng minh những lo lắng của Bộ Hoài Viễn không phải dư thừa. Ngay tại ngày thứ bảy Mục Kỳ phái Ảnh Thập rời đi, nhị bánh bao của bọn họ liền khẩn cấp muốn đi vào nhân thế rồi.
Nhị bánh bao xuất thế
Tại năm thứ tư sau khi Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ trở lại Thịnh Kinh, y lại mang thai. Thời điểm ấy tiểu Minh nhi đã muốn bảy tuổi, Mục Kỳ chính mình cũng đã ba mươi bốn tuổi, vậy mà y cư nhiên còn mang thai.
Khi đó, khẩu vị của Mục Kỳ lại không tốt lắm, cũng dễ dàng mệt mỏi. Bộ Hoài Viễn tuy rằng lo lắng, nhưng hai người đều bị chuyện lũ lụt ở An Lạc, bận rộn đến không thể phân thân, cũng chỉ cho là vì vậy nên mới mệt nhọc uể oải. Bất quá Bộ Hoài Viễn vẫn thỉnh Lý Nhạc đến phủu để thay Mục Kỳ khám xem, nhưng ai biết Lý Nhạc còn chưa có tới cửa, Mục Kỳ đã trước một bước té xỉu ở đại điện ngay lúc vào triều. Thế là trưởng ngự y viện đã tự mình đến bắt mạch, cũng xác định cái thai đã hơn hai tháng.
Mục Kỳ tuy cảm thấy ở trước mặt mọi người té xỉu có chút mất mặt, nhưng vẫn đối với tin mình có thai cảm thấy thật cao hứng. Năm đó, y đã bỏ lỡ thời kì trưởng thành tối trọng yếu của Minh nhi, nay đến đứa nhỏ thứ hai, y tự nhiên sẽ càng coi trọng.
Bộ Hoài Viễn so với Mục Kỳ càng lo lắng nhiều hơn, dù sao Nghiêm Tố đã lãnh mặt nói với hắn. Mục Kỳ nay đã là sản phu cao tuổi, thêm vào thời điểm sinh Minh nhi đã bị trọng thương, thân thể vốn không còn khỏe như trước, này lại mang thai lần thứ hai chỉ sợ sẽ càng thêm vất vả, lúc sinh sản cũng chỉ sợ sẽ có biến số. Bộ Hoài Viễn nghe xong những lời này liền lo lắng không thôi, thậm chí còn có ý định khuyên Mục Kỳ không cần đứa nhỏ này nửa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mục Kỳ lúc biết được mình có thai, những lời khuyên bảo kia đã bị hắn cứng rắn ép trở về.
Đều đã là người trải qua sinh tử thì còn sợ gì đâu, nếu là ý của trời cao, vậy thì bọn họ chỉ cần chờ mong đến ngày tiểu sinh mệnh này ra đời là tốt rồi.
Bộ Hoài Viễn không có đem những lời của Nghiêm Tố nói hết cho Mục Kỳ, sợ Mục Kỳ quá mức lo lắng ngược lại ảnh hưởng thân thể. Nhưng mà hắn lại luôn mãi dặn dò Mục Kỳ phải cẩn thận thân thể, An Quốc Hầu phủ từ trên xuống dưới cũng đều chỉnh đốn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng một phen. Phàm là khi Mục Kỳ ở trong phủ, một chút việc nặng đều sẽ không thể làm, đi đến chỗ nào đều có hạ nhân hoặc ảnh vệ theo đuôi, chỉ sợ sẽ xảy ra cớ sự gì. Mục Kỳ tuy rằng phiền muộn muốn chết, nhưng cũng biết đây là hảo ý của Bộ Hoài Viễn, nghĩ đến năm đó chính mình cũng lo lắng cho Bộ Hoài Viễn như vậy, nay bất quá chỉ đảo ngược mà thôi, nên y cũng liền từ từ mặc kệ những người này, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của y là được.
Về phía triều đình y lại không thể xin nghỉ phép. Tuy rằng Dung Sở Hoa sau khi biết được tin tức Mục Kỳ có thai liền miễn cho y thượng triều mỗi ngày, nhưng hắn lại chết sống không chịu chuẩn tấu việc nghỉ phép. Dù sao Mục Kỳ trên tay cũng còn một vài sự vụ không yên lòng, y cũng không nguyện vì chuyện này mà trì hoãn, nên chỉ ở trong quý phủ xử lý sự vụ. Tình cảnh lúc này đảo lại có chút giống với Bộ Hoài Viễn năm đó, ẩn ở phía sau màn làm việc.
Tiểu Minh nhi nay đã phi thường hiểu chuyện. Sau khi biết được Mục Kỳ mang thai liền vui vẻ thật lâu. Bé thế nhưng vẫn luôn ghen tị với Tiêu Ninh An có hai cái đệ đệ muội muội. Hiện tại đã biết chính mình sắp có đệ đệ hoặc muội muội, tự nhiên bé cũng thật vui mừng. Bé còn thường xuyên chạy đến trước mặt Mục Kỳ hỏi đông hỏi tây, hỏi thăm khi nào thì có thể nhìn thấy đệ đệ muội muội, chọc cho Mục Kỳ không thể nhịn cười được.
Bộ Hoài Viễn lo lắng Minh nhi bộp chộp hấp tấp sẽ va chạm đến Mục Kỳ, liền tính đem Minh nhi đưa đến Tướng quân phủ, để cho Bạch Nhất hỗ trợ trong coi vài ngày. Mà khi Minh nhi biết được việc này, bé liền khóc to náo loạn thật lâu, còn đỏ mắt nói thẳng, phụ thân có đệ đệ sẽ không muốn bé nữa, làm cho Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ nhìn mà đau lòng một trận. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể dằn lòng giải thích với bé, nói là vì cha thân muốn tĩnh dưỡng, nên mới đưa bé đến Tướng quân phủ ở nhờ mấy tháng, đợi đệ đệ sinh ra liền sẽ đưa bé trở về, đến lúc này mới có thể dụ hống được bé. Cũng may, bên Tướng quân phủ lại có rất nhiều hài tử, cảm tình của Minh cùng bọn nhỏ lại rất tốt. Nên sau khi đến nơi không bao lâu, bé đã rất nhanh chơi đùa đến vui vẻ, ngược lại Mục Kỳ lại có chút luyến tiếc, muốn đón đứa nhỏ về trước thời hạn.
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhều, Minh nhi lớn như vậy, con sẽ biết chiếu cố chính mình, ngự y không phải nói ngươi không được ưu tư hay sao? Ban ngày thì vội vàng chuyện cứu nạn dân thiên tai, buổi tối còn không cho chính mình nghỉ ngơi!” Bộ Hoài Viễn vừa về phòng liền thấy Mục Kỳ đang khẽ cau mày viết “thư nhà” cho Minh nhi. Hắn có chút bất đắc dĩ tiến lên đoạt lấy giấy. Tướng quân phủ cách Hầu phủ bất quá chỉ có mấy cái ngõ nhỏ, đứa nhỏ này lại vẫn phái người đưa thư nhà trở về, rõ ràng trong lòng nhóc còn đang sinh khí chuyện bọn họ đem nhóc đưa đến Tướng quân phủ đây mà.
“Ta biết, nhưng ta nghĩ nếu để Minh nhi ở Tướng quân phủ quá lâu cũng không tốt, chờ mấy ngày nữa vẫn là đem con trở về đi.” Mục Kỳ gặp Bộ Hoài Viễn đã thu đi lá thư, cũng không đoạt loạt, chính là nghĩ nghĩ một hồi rồi nói như vậy.
Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng kéo Mục Kỳ, đi đến bên giường ngồi xuống, “Đứa nhỏ này vừa về nhà là cả ngày quấn quít lấy ngươi, ngươi sao có thể nghỉ ngơi tốt được. Huống chi ở cái tuổi này của con, để con ở Tướng quân phủ cùng mấy tiểu tử kia chơi đùa sẽ vui vẻ hơn, chỉ sợ là nhóc con đã sớm không nhớ rõ nhà mình ở chổ nào rồi.” Nói xong, hắn còn khẽ cười một tiếng, dừng một chút mới nói, “Dù sao Tướng quân phủ cách chổ chúng ta cũng không xa, nếu nhớ con, liền gọi người đưa nhóc trở về ngây ngốc vài ngày, nhưng ngươi vẫn phải lấy thân thể của mình làm trọng biết chưa? Nghiêm Tố còn đủ điều công đạo ngươi muốn mạnh khỏe sinh con thì phải tĩnh dưỡng, ngươi không phải đã quên rồi chứ, ân?”
“Ta không quên, nhưng ngươi đừng có quá khoa trương như vậy. Trước kia cũng không phải ta chưa từng mang thai, lúc này còn đang ở Thịnh Kinh, có thể có chuyện gì chứ?” Mục Kỳ hơi hơi nhíu mày, y đã nghe theo lời của Bộ Hoài Viễn cùng Nghiêm Tố đem những chuyện có thể bỏ liền đẩy qua một bên. Nay, y chỉ bất quá dùng có chút ít thời gian xem vài văn kiện, còn phần lớn thời gian đều ở nhà nghỉ ngơi. Ngay cả thời gian luyện võ vào mỗi ngày, y cũng bỏ qua luôn, người cũng sắp rỉ sét tới nơi rồi.
“Sao có thể so sánh với trước kia chứ, tình huống hiện tại của ngươi…” Bộ Hoài Viễn nhẹ giọng trách mắng, theo sau lại dừng lại một chút, ôn nhu nói: “Chính ngươi cũng biết, thân thể của ngươi trước đó đã thụ thương, đối với việc sinh sảng cũng có ảnh hưởng rất lớn, lúc này không hảo hảo dưỡng tốt một chút sao được!? Dừng làm cho ta lo lắng, Tiểu Kỳ.”
Điều Mục Kỳ không thể nghe được chính là giọng nói vừa mềm nhẹ lại bất đắc dĩ của Bộ Hoài Viễn như thế này. Nếu Bộ Hoài Viễn hung với y, y còn có thể kháng cự, một khi Bộ Hoài Viễn chọn dùng thế công nhu tình, Mục Kỳ chỉ có thể buông khí giáp đầu hàng, bởi vậy y cũng chỉ có thể thuận theo gật đầu.
“Chuyện lũ lụt của An Lạc, ta đã phái Vân Tu đi điều tra, bạc cứu trợ thiên tai đã sớm phát đi. Nhưng ở vùng thành trì phụ cận vẫn luôn truyền đến tin tức nạn dân tràn vao, chỉ sợ là có người lừa trên gạt dưới. Việc này ta sẽ lo tiếp, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Đàm xong việc tư rồi, việc công cũng nên nhắc đến một chút.
“Ân, sau khi điều tra rõ chủ yếu vẫn là dàn xếp cho nạn dân, còn những tên thâu kê mạc cẩu kia, vẫn nên sớm phế đi.” Nghe Bộ Hoài Viễn đã thay mình tiếp nhận, Mục Kỳ cũng coi như buông được chút tâm tư. Vốn y còn phái người đi tra xét, nhưng dù sao quan văn đi lại thăm dò cũng không thể so với ảnh vệ, việc thư từ và truyền tin cũng mau chóng hơn. Hơn nữa Vân Tu còn tự thân xuất mã, hẳn là rất nhanh sẽ có được kết quả. (thâu kê mạc cẩu~ í chỉ mấy tên vụng trộm ăn cắp)
Nói xong đoạn này, Mục Kỳ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nhu nhu mi tâm. Bộ Hoài Viễn thấy thế liền bước lên phía trước ôm y, ấn hạ tay đối phương, còn tự mình vươn tay giúp y xoa bóp vùng thái dương, “Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi, đã nhiều ngày nay khí sắc của ngươi trông rất kém. Đừng đem thân mình so sánh với sắt thiết, cho dù là dĩ vãng ta cũng không cho phép ngươi không quý trọng thân thể mình như vậy.”
Mục Kỳ từ từ nhắm hai mắt tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn, mang theo ý cười bảo: “Trước kia luôn là ta buộc ngươi uống dược, giáo huấn ngươi. Hiện tại đã đổi lại, ta sẽ cho ngươi có cơ hội bào thù những phiền nhiễu mà ta đã mang đến cho ngươi mấy năm trước.”
Bộ Hoài Viễn nhăn nhăn mi, thanh âm hơi trầm xuống: “Ta trái lại còn tình nguyện không như vậy à, nhìn ngươi như bây giờ, ta cả ngày đều lo lắng muốn chết, so với bản thân ta sinh bệnh còn khó chịu hơn.” Nói xong, Bộ Hoài Viễn đem Mục Kỳ ôm chặt vào trong lòng, “Tiểu Kỳ, nay ta mới cảm nhận được tâm tình của ngươi lúc trước, ta thật sự là rất vô liêm sỉ.”
Mục Kỳ là một dựng phu phi thường phối hợp, tuy rằng y luôn trưng khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, nhưng trên cơ bản, Bộ Hoài Viễn đưa ra yêu cầu gì y đều sẽ đáp ứng hết. Bảo y uống dược, y liền uống hết, bảo y đi nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, thậm chí không cho y xuất môn nhiều, y liền thật sự không bước lấy một bước ra ngoài cổng. Trừ bỏ có một số việc y phải đích thân ra ngoài, thì phần lớn thời điểm khác, y quả thật giống như một ngoan bảo hoàn toàn nghe lời đối phương. Nhưng cho dù như vậy, Bộ Hoài Viễn vẫn lo lắng cả ngày trời. Nghĩ như thế y lại nhớ đến cái người năm đó nhìn qua thật ôn hòa dễ nói chuyện, thật chất lại là một tên cố chấp, không chịu nghe người khác khuyên bảo. Tuy rằng, hắn coi như cũng yêu quý sinh mệnh, nhưng Mục Kỳ khi đó đã hao không biết bao nhiêu tâm tư để chiếu cố hắn.
“Vậy ngươi trong khoảng thời gian này phải hảo hảo chiếu cố ta đi!” Mục Kỳ tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn cười cười. Y kỳ thật cũng không hy vọng Bộ Hoài Viễn sẽ vì chuyện trước kia mà tự trách. Dù sao những chuyện đó đều là do y cam tâm tình nguyện, huống chi nguyên nhân cũng là bởi vì hắn. Chỉ cần hai người bọn họ về sau, sẽ không còn vì chuyện trước đây mà tiêu phí thời gian, quá khứ lúc trước, Mục Kỳ đã sớm không quan tâm.
Bộ Hoài Viễn cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc của Mục Kỳ, mềm nhẹ đáp: “Về sau ta đều sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Mục Kỳ dùng nửa đời trước để truy đuổi hắn, làm cho hắn bị chặt chẽ nắm giữ, rốt cuộc đã không còn biện pháp buông y ra nữa. Hôm nay, những thứ trôi qua đã không còn cách nào làm lại, hắn chỉ có thể dùng nửa đời còn lại để yêu thương người nam nhân luôn làm cho hắn đau lòng này.
Thời điểm Mục Kỳ mang thai đến tháng thứ tám, U Đồ lại gửi đến một phong thơ, là do Hạ Minh Hiên phái người đưa đến. Nội dung trong thư không viết rõ ràng lắm, chính là nói thỉnh Mục Kỳ hỗ trợ tìm thần y Vân Mặc Chi đến U Đồ một chuyến. Khi Mục Kỳ hỏi thăm người truyền tin mới biết được, là do xà loạn ở U Đồ, La Giác chém mẫu xà trong lễ tế tự Xà Tổ, một tay xém bị phế còn thân trúng kịch độc. Vu y ở U Đồ đã không có cách nào chữa trị, bởi vậy bọn họ mới muốn mời Vân Mặc Chi tiến đến cứu chữa.
Mục Kỳ cùng La Giác không có giao tình gì, thậm chí còn từng có một chút đụng chạm. Nhưng y dù sao đã từng là thánh tử của U Đồ, mặc kệ những người đó là vì điều gì mới giúp y, bọn họ cuối cùng cũng đã thay y nhận lấy trách nhiệm, y tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu được. Bất quá, thân thể hiện tại của y không thể đi đến U Đồ, huống chi lúc y rời đi cũng đã từng nói qua sẽ không quay trở về. Bởi vậy điều duy nhất y có thể làm ở hiện tại, cũng chỉ là viết một phong thư gửi đến thành Vân Hà, thỉnh Vân Mặc Chi ra mặt hỗ trợ.
Thư rất nhanh đã viết xong, Mục Kỳ trực tiếp phái Ảnh Thập mang theo sứ giả U Đồ đi gặp Vân Mặc Chi. Vì không để chậm trễ thời gian, Mục Kỳ còn dặn Ảnh Thập nếu sự thành liền trực tiếp đi theo Vân Mặc Chi, bảo hộ đối phương an toàn đến U Đồ. Không cần gấp rút quay lại Thịnh Kinh, đợi hết thảy mọi chuyện đều chấm dứt rồi quay về cũng được.
Ảnh Thập từ sau khi trở về từ U Đồ đã bị Bộ Hoài Viễn trực tiếp phân đến bảo vệ Mục Kỳ. Đối phương cũng tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Mục Kỳ. Bởi vậy vào ngay buổi chiều hôm đó, hắn liền mang theo người truyền tin ly khai Thịnh Kinh. Bởi vậy cho đến lúc Bộ Hoài Viễn biết được tin tức, Ảnh Thập đã rời khỏi thành được một đoạn thời gian.
“Chỉ là chuyện truyền tin này nọ, ngươi đem Ảnh Thập phải đi làm gì? Bây giờ bên người ngươi không có lấy một thủ vệ, người hỏi ta làm sao yên tâm đây?” Bộ Hoài Viễn đối quyết định này của Mục Kỳ thập phần không thể tiếp nhận, hơi có chút bất đắc dĩ nói.
“An Quốc Hầu phủ nhiều người như vậy, ngươi sợ không có người sao?” Mục Kỳ không quá để ý trả lời, “Trong thư Hạ Minh Hiên mặc dù không miêu tả nhiều lắm, nhưng ta biết không không đến vạn bất đắc dĩ bọn họ sẽ không cầu ta hỗ trợ. Tình huống của La Giác hiện giờ hẳn là đã rất nghiêm trọng, để cho Ảnh Thập đi cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian, nếu đuổi kịp còn có thể cứu được một mệnh.”
“Tình huống của ngươi hiện tại cũng thực khẩn cấp, Nghiêm Tố cũng nói ngươi tùy thời đều có thể sinh non…” Bộ Hoài Viễn vẫn cau mày chặt chẽ nói, “Ta nghĩ ta sẽ hướng Đế Thượng xin phép, ở nhà cùng ngươi mấy ngày nay, mặt khác ta sẽ điều thêm hai người thông minh một chút đi theo ngươi…”
Mục Kỳ không rõ chân tướng, bởi vậy đối với biểu tình sợ lớn hãi nhỏ của Bộ Hoài hơi hơi có chút không biết nói gì. Nhưng y cũng sẽ không phản bác Bộ Hoài Viễn, đối với những an bài của Bộ Hoài Viễn, y đều là trầm mặc đáp lời.
Mà sự thật đã chứng minh những lo lắng của Bộ Hoài Viễn không phải dư thừa. Ngay tại ngày thứ bảy Mục Kỳ phái Ảnh Thập rời đi, nhị bánh bao của bọn họ liền khẩn cấp muốn đi vào nhân thế rồi.
Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu) - Chapter 61
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhị bánh bao xuất thế
Tại năm thứ tư sau khi Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ trở lại Thịnh Kinh, y lại mang thai. Thời điểm ấy tiểu Minh nhi đã muốn bảy tuổi, Mục Kỳ chính mình cũng đã ba mươi bốn tuổi, vậy mà y cư nhiên còn mang thai.
Khi đó, khẩu vị của Mục Kỳ lại không tốt lắm, cũng dễ dàng mệt mỏi. Bộ Hoài Viễn tuy rằng lo lắng, nhưng hai người đều bị chuyện lũ lụt ở An Lạc, bận rộn đến không thể phân thân, cũng chỉ cho là vì vậy nên mới mệt nhọc uể oải. Bất quá Bộ Hoài Viễn vẫn thỉnh Lý Nhạc đến phủu để thay Mục Kỳ khám xem, nhưng ai biết Lý Nhạc còn chưa có tới cửa, Mục Kỳ đã trước một bước té xỉu ở đại điện ngay lúc vào triều. Thế là trưởng ngự y viện đã tự mình đến bắt mạch, cũng xác định cái thai đã hơn hai tháng.
Mục Kỳ tuy cảm thấy ở trước mặt mọi người té xỉu có chút mất mặt, nhưng vẫn đối với tin mình có thai cảm thấy thật cao hứng. Năm đó, y đã bỏ lỡ thời kì trưởng thành tối trọng yếu của Minh nhi, nay đến đứa nhỏ thứ hai, y tự nhiên sẽ càng coi trọng.
Bộ Hoài Viễn so với Mục Kỳ càng lo lắng nhiều hơn, dù sao Nghiêm Tố đã lãnh mặt nói với hắn. Mục Kỳ nay đã là sản phu cao tuổi, thêm vào thời điểm sinh Minh nhi đã bị trọng thương, thân thể vốn không còn khỏe như trước, này lại mang thai lần thứ hai chỉ sợ sẽ càng thêm vất vả, lúc sinh sản cũng chỉ sợ sẽ có biến số. Bộ Hoài Viễn nghe xong những lời này liền lo lắng không thôi, thậm chí còn có ý định khuyên Mục Kỳ không cần đứa nhỏ này nửa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mục Kỳ lúc biết được mình có thai, những lời khuyên bảo kia đã bị hắn cứng rắn ép trở về.
Đều đã là người trải qua sinh tử thì còn sợ gì đâu, nếu là ý của trời cao, vậy thì bọn họ chỉ cần chờ mong đến ngày tiểu sinh mệnh này ra đời là tốt rồi.
Bộ Hoài Viễn không có đem những lời của Nghiêm Tố nói hết cho Mục Kỳ, sợ Mục Kỳ quá mức lo lắng ngược lại ảnh hưởng thân thể. Nhưng mà hắn lại luôn mãi dặn dò Mục Kỳ phải cẩn thận thân thể, An Quốc Hầu phủ từ trên xuống dưới cũng đều chỉnh đốn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng một phen. Phàm là khi Mục Kỳ ở trong phủ, một chút việc nặng đều sẽ không thể làm, đi đến chỗ nào đều có hạ nhân hoặc ảnh vệ theo đuôi, chỉ sợ sẽ xảy ra cớ sự gì. Mục Kỳ tuy rằng phiền muộn muốn chết, nhưng cũng biết đây là hảo ý của Bộ Hoài Viễn, nghĩ đến năm đó chính mình cũng lo lắng cho Bộ Hoài Viễn như vậy, nay bất quá chỉ đảo ngược mà thôi, nên y cũng liền từ từ mặc kệ những người này, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của y là được.
Về phía triều đình y lại không thể xin nghỉ phép. Tuy rằng Dung Sở Hoa sau khi biết được tin tức Mục Kỳ có thai liền miễn cho y thượng triều mỗi ngày, nhưng hắn lại chết sống không chịu chuẩn tấu việc nghỉ phép. Dù sao Mục Kỳ trên tay cũng còn một vài sự vụ không yên lòng, y cũng không nguyện vì chuyện này mà trì hoãn, nên chỉ ở trong quý phủ xử lý sự vụ. Tình cảnh lúc này đảo lại có chút giống với Bộ Hoài Viễn năm đó, ẩn ở phía sau màn làm việc.
Tiểu Minh nhi nay đã phi thường hiểu chuyện. Sau khi biết được Mục Kỳ mang thai liền vui vẻ thật lâu. Bé thế nhưng vẫn luôn ghen tị với Tiêu Ninh An có hai cái đệ đệ muội muội. Hiện tại đã biết chính mình sắp có đệ đệ hoặc muội muội, tự nhiên bé cũng thật vui mừng. Bé còn thường xuyên chạy đến trước mặt Mục Kỳ hỏi đông hỏi tây, hỏi thăm khi nào thì có thể nhìn thấy đệ đệ muội muội, chọc cho Mục Kỳ không thể nhịn cười được.
Bộ Hoài Viễn lo lắng Minh nhi bộp chộp hấp tấp sẽ va chạm đến Mục Kỳ, liền tính đem Minh nhi đưa đến Tướng quân phủ, để cho Bạch Nhất hỗ trợ trong coi vài ngày. Mà khi Minh nhi biết được việc này, bé liền khóc to náo loạn thật lâu, còn đỏ mắt nói thẳng, phụ thân có đệ đệ sẽ không muốn bé nữa, làm cho Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ nhìn mà đau lòng một trận. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể dằn lòng giải thích với bé, nói là vì cha thân muốn tĩnh dưỡng, nên mới đưa bé đến Tướng quân phủ ở nhờ mấy tháng, đợi đệ đệ sinh ra liền sẽ đưa bé trở về, đến lúc này mới có thể dụ hống được bé. Cũng may, bên Tướng quân phủ lại có rất nhiều hài tử, cảm tình của Minh cùng bọn nhỏ lại rất tốt. Nên sau khi đến nơi không bao lâu, bé đã rất nhanh chơi đùa đến vui vẻ, ngược lại Mục Kỳ lại có chút luyến tiếc, muốn đón đứa nhỏ về trước thời hạn.
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhều, Minh nhi lớn như vậy, con sẽ biết chiếu cố chính mình, ngự y không phải nói ngươi không được ưu tư hay sao? Ban ngày thì vội vàng chuyện cứu nạn dân thiên tai, buổi tối còn không cho chính mình nghỉ ngơi!” Bộ Hoài Viễn vừa về phòng liền thấy Mục Kỳ đang khẽ cau mày viết “thư nhà” cho Minh nhi. Hắn có chút bất đắc dĩ tiến lên đoạt lấy giấy. Tướng quân phủ cách Hầu phủ bất quá chỉ có mấy cái ngõ nhỏ, đứa nhỏ này lại vẫn phái người đưa thư nhà trở về, rõ ràng trong lòng nhóc còn đang sinh khí chuyện bọn họ đem nhóc đưa đến Tướng quân phủ đây mà.
“Ta biết, nhưng ta nghĩ nếu để Minh nhi ở Tướng quân phủ quá lâu cũng không tốt, chờ mấy ngày nữa vẫn là đem con trở về đi.” Mục Kỳ gặp Bộ Hoài Viễn đã thu đi lá thư, cũng không đoạt loạt, chính là nghĩ nghĩ một hồi rồi nói như vậy.
Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng kéo Mục Kỳ, đi đến bên giường ngồi xuống, “Đứa nhỏ này vừa về nhà là cả ngày quấn quít lấy ngươi, ngươi sao có thể nghỉ ngơi tốt được. Huống chi ở cái tuổi này của con, để con ở Tướng quân phủ cùng mấy tiểu tử kia chơi đùa sẽ vui vẻ hơn, chỉ sợ là nhóc con đã sớm không nhớ rõ nhà mình ở chổ nào rồi.” Nói xong, hắn còn khẽ cười một tiếng, dừng một chút mới nói, “Dù sao Tướng quân phủ cách chổ chúng ta cũng không xa, nếu nhớ con, liền gọi người đưa nhóc trở về ngây ngốc vài ngày, nhưng ngươi vẫn phải lấy thân thể của mình làm trọng biết chưa? Nghiêm Tố còn đủ điều công đạo ngươi muốn mạnh khỏe sinh con thì phải tĩnh dưỡng, ngươi không phải đã quên rồi chứ, ân?”
“Ta không quên, nhưng ngươi đừng có quá khoa trương như vậy. Trước kia cũng không phải ta chưa từng mang thai, lúc này còn đang ở Thịnh Kinh, có thể có chuyện gì chứ?” Mục Kỳ hơi hơi nhíu mày, y đã nghe theo lời của Bộ Hoài Viễn cùng Nghiêm Tố đem những chuyện có thể bỏ liền đẩy qua một bên. Nay, y chỉ bất quá dùng có chút ít thời gian xem vài văn kiện, còn phần lớn thời gian đều ở nhà nghỉ ngơi. Ngay cả thời gian luyện võ vào mỗi ngày, y cũng bỏ qua luôn, người cũng sắp rỉ sét tới nơi rồi.
“Sao có thể so sánh với trước kia chứ, tình huống hiện tại của ngươi…” Bộ Hoài Viễn nhẹ giọng trách mắng, theo sau lại dừng lại một chút, ôn nhu nói: “Chính ngươi cũng biết, thân thể của ngươi trước đó đã thụ thương, đối với việc sinh sảng cũng có ảnh hưởng rất lớn, lúc này không hảo hảo dưỡng tốt một chút sao được!? Dừng làm cho ta lo lắng, Tiểu Kỳ.”
Điều Mục Kỳ không thể nghe được chính là giọng nói vừa mềm nhẹ lại bất đắc dĩ của Bộ Hoài Viễn như thế này. Nếu Bộ Hoài Viễn hung với y, y còn có thể kháng cự, một khi Bộ Hoài Viễn chọn dùng thế công nhu tình, Mục Kỳ chỉ có thể buông khí giáp đầu hàng, bởi vậy y cũng chỉ có thể thuận theo gật đầu.
“Chuyện lũ lụt của An Lạc, ta đã phái Vân Tu đi điều tra, bạc cứu trợ thiên tai đã sớm phát đi. Nhưng ở vùng thành trì phụ cận vẫn luôn truyền đến tin tức nạn dân tràn vao, chỉ sợ là có người lừa trên gạt dưới. Việc này ta sẽ lo tiếp, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Đàm xong việc tư rồi, việc công cũng nên nhắc đến một chút.
“Ân, sau khi điều tra rõ chủ yếu vẫn là dàn xếp cho nạn dân, còn những tên thâu kê mạc cẩu* kia, vẫn nên sớm phế đi.” Nghe Bộ Hoài Viễn đã thay mình tiếp nhận, Mục Kỳ cũng coi như buông được chút tâm tư. Vốn y còn phái người đi tra xét, nhưng dù sao quan văn đi lại thăm dò cũng không thể so với ảnh vệ, việc thư từ và truyền tin cũng mau chóng hơn. Hơn nữa Vân Tu còn tự thân xuất mã, hẳn là rất nhanh sẽ có được kết quả. (thâu kê mạc cẩu~ í chỉ mấy tên vụng trộm ăn cắp)
Nói xong đoạn này, Mục Kỳ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nhu nhu mi tâm. Bộ Hoài Viễn thấy thế liền bước lên phía trước ôm y, ấn hạ tay đối phương, còn tự mình vươn tay giúp y xoa bóp vùng thái dương, “Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi, đã nhiều ngày nay khí sắc của ngươi trông rất kém. Đừng đem thân mình so sánh với sắt thiết, cho dù là dĩ vãng ta cũng không cho phép ngươi không quý trọng thân thể mình như vậy.”
Mục Kỳ từ từ nhắm hai mắt tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn, mang theo ý cười bảo: “Trước kia luôn là ta buộc ngươi uống dược, giáo huấn ngươi. Hiện tại đã đổi lại, ta sẽ cho ngươi có cơ hội bào thù những phiền nhiễu mà ta đã mang đến cho ngươi mấy năm trước.”
Bộ Hoài Viễn nhăn nhăn mi, thanh âm hơi trầm xuống: “Ta trái lại còn tình nguyện không như vậy à, nhìn ngươi như bây giờ, ta cả ngày đều lo lắng muốn chết, so với bản thân ta sinh bệnh còn khó chịu hơn.” Nói xong, Bộ Hoài Viễn đem Mục Kỳ ôm chặt vào trong lòng, “Tiểu Kỳ, nay ta mới cảm nhận được tâm tình của ngươi lúc trước, ta thật sự là rất vô liêm sỉ.”
Mục Kỳ là một dựng phu phi thường phối hợp, tuy rằng y luôn trưng khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, nhưng trên cơ bản, Bộ Hoài Viễn đưa ra yêu cầu gì y đều sẽ đáp ứng hết. Bảo y uống dược, y liền uống hết, bảo y đi nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, thậm chí không cho y xuất môn nhiều, y liền thật sự không bước lấy một bước ra ngoài cổng. Trừ bỏ có một số việc y phải đích thân ra ngoài, thì phần lớn thời điểm khác, y quả thật giống như một ngoan bảo hoàn toàn nghe lời đối phương. Nhưng cho dù như vậy, Bộ Hoài Viễn vẫn lo lắng cả ngày trời. Nghĩ như thế y lại nhớ đến cái người năm đó nhìn qua thật ôn hòa dễ nói chuyện, thật chất lại là một tên cố chấp, không chịu nghe người khác khuyên bảo. Tuy rằng, hắn coi như cũng yêu quý sinh mệnh, nhưng Mục Kỳ khi đó đã hao không biết bao nhiêu tâm tư để chiếu cố hắn.
“Vậy ngươi trong khoảng thời gian này phải hảo hảo chiếu cố ta đi!” Mục Kỳ tựa vào trong lòng Bộ Hoài Viễn cười cười. Y kỳ thật cũng không hy vọng Bộ Hoài Viễn sẽ vì chuyện trước kia mà tự trách. Dù sao những chuyện đó đều là do y cam tâm tình nguyện, huống chi nguyên nhân cũng là bởi vì hắn. Chỉ cần hai người bọn họ về sau, sẽ không còn vì chuyện trước đây mà tiêu phí thời gian, quá khứ lúc trước, Mục Kỳ đã sớm không quan tâm.
Bộ Hoài Viễn cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc của Mục Kỳ, mềm nhẹ đáp: “Về sau ta đều sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Mục Kỳ dùng nửa đời trước để truy đuổi hắn, làm cho hắn bị chặt chẽ nắm giữ, rốt cuộc đã không còn biện pháp buông y ra nữa. Hôm nay, những thứ trôi qua đã không còn cách nào làm lại, hắn chỉ có thể dùng nửa đời còn lại để yêu thương người nam nhân luôn làm cho hắn đau lòng này.
******
Thời điểm Mục Kỳ mang thai đến tháng thứ tám, U Đồ lại gửi đến một phong thơ, là do Hạ Minh Hiên phái người đưa đến. Nội dung trong thư không viết rõ ràng lắm, chính là nói thỉnh Mục Kỳ hỗ trợ tìm thần y Vân Mặc Chi đến U Đồ một chuyến. Khi Mục Kỳ hỏi thăm người truyền tin mới biết được, là do xà loạn ở U Đồ, La Giác chém mẫu xà trong lễ tế tự Xà Tổ, một tay xém bị phế còn thân trúng kịch độc. Vu y ở U Đồ đã không có cách nào chữa trị, bởi vậy bọn họ mới muốn mời Vân Mặc Chi tiến đến cứu chữa.
Mục Kỳ cùng La Giác không có giao tình gì, thậm chí còn từng có một chút đụng chạm. Nhưng y dù sao đã từng là thánh tử của U Đồ, mặc kệ những người đó là vì điều gì mới giúp y, bọn họ cuối cùng cũng đã thay y nhận lấy trách nhiệm, y tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu được. Bất quá, thân thể hiện tại của y không thể đi đến U Đồ, huống chi lúc y rời đi cũng đã từng nói qua sẽ không quay trở về. Bởi vậy điều duy nhất y có thể làm ở hiện tại, cũng chỉ là viết một phong thư gửi đến thành Vân Hà, thỉnh Vân Mặc Chi ra mặt hỗ trợ.
Thư rất nhanh đã viết xong, Mục Kỳ trực tiếp phái Ảnh Thập mang theo sứ giả U Đồ đi gặp Vân Mặc Chi. Vì không để chậm trễ thời gian, Mục Kỳ còn dặn Ảnh Thập nếu sự thành liền trực tiếp đi theo Vân Mặc Chi, bảo hộ đối phương an toàn đến U Đồ. Không cần gấp rút quay lại Thịnh Kinh, đợi hết thảy mọi chuyện đều chấm dứt rồi quay về cũng được.
Ảnh Thập từ sau khi trở về từ U Đồ đã bị Bộ Hoài Viễn trực tiếp phân đến bảo vệ Mục Kỳ. Đối phương cũng tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Mục Kỳ. Bởi vậy vào ngay buổi chiều hôm đó, hắn liền mang theo người truyền tin ly khai Thịnh Kinh. Bởi vậy cho đến lúc Bộ Hoài Viễn biết được tin tức, Ảnh Thập đã rời khỏi thành được một đoạn thời gian.
“Chỉ là chuyện truyền tin này nọ, ngươi đem Ảnh Thập phải đi làm gì? Bây giờ bên người ngươi không có lấy một thủ vệ, người hỏi ta làm sao yên tâm đây?” Bộ Hoài Viễn đối quyết định này của Mục Kỳ thập phần không thể tiếp nhận, hơi có chút bất đắc dĩ nói.
“An Quốc Hầu phủ nhiều người như vậy, ngươi sợ không có người sao?” Mục Kỳ không quá để ý trả lời, “Trong thư Hạ Minh Hiên mặc dù không miêu tả nhiều lắm, nhưng ta biết không không đến vạn bất đắc dĩ bọn họ sẽ không cầu ta hỗ trợ. Tình huống của La Giác hiện giờ hẳn là đã rất nghiêm trọng, để cho Ảnh Thập đi cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian, nếu đuổi kịp còn có thể cứu được một mệnh.”
“Tình huống của ngươi hiện tại cũng thực khẩn cấp, Nghiêm Tố cũng nói ngươi tùy thời đều có thể sinh non…” Bộ Hoài Viễn vẫn cau mày chặt chẽ nói, “Ta nghĩ ta sẽ hướng Đế Thượng xin phép, ở nhà cùng ngươi mấy ngày nay, mặt khác ta sẽ điều thêm hai người thông minh một chút đi theo ngươi…”
Mục Kỳ không rõ chân tướng, bởi vậy đối với biểu tình sợ lớn hãi nhỏ của Bộ Hoài hơi hơi có chút không biết nói gì. Nhưng y cũng sẽ không phản bác Bộ Hoài Viễn, đối với những an bài của Bộ Hoài Viễn, y đều là trầm mặc đáp lời.
Mà sự thật đã chứng minh những lo lắng của Bộ Hoài Viễn không phải dư thừa. Ngay tại ngày thứ bảy Mục Kỳ phái Ảnh Thập rời đi, nhị bánh bao của bọn họ liền khẩn cấp muốn đi vào nhân thế rồi.