Trên mặt đất, là vài nam nhân vừa bị hộ vệ của Thiên Phương quăng ra ngoài cửa. Quần áo rách nát, khuôn mặt lôi thôi đã sớm không nhìn ra bộ mặt nguyên trạng, hoàn toàn là chật vật. Mấy người hộ vệ chắc dùng lực cũng không nhỏ, xương sườn như đã bị bẻ gãy, có máu tươi từ chỗ quần áo chảy ra, hắn gian nan muốn đứng lên, lại lảo đảo ngã xuống.
Nhìn thấy quần áo màu đỏ kia, Khuynh Lăng không khỏi chán ghét từ tận xương tủy với màu đỏ, xuất phát từ bản năng, nàng bước nhanh tới chỗ người đang nằm trên mặt đất kia, khoác áo choàng màu tím có thêu cây mai lớn trong mùa đông trên người mình cho hắn, vừa vặn che hết thứ màu đỏ đáng ghét kia trên người y.
"Có thời gian dạo thanh lâu, không bằng dùng nhiều thời gian một chút quan sát người vẫn luôn ở đằng sau chờ ngươi." Khi nào thì gia chủ của đệ nhất thế gia Vân Sơ công tử lại biến mình thành người chật vật như vậy? Không để ý đến danh tiếng của thế gia đại tộc chuộc danh kỹ cầm là Uyển Tâm ra để nàng có thân phận chân chính, nhưng cuối cùng vẫn không còn quên đi dạo thanh lâu. Ai, đi một đường từ Thanh Lâm Thành tới Tấn Vân thành, tìm mỹ nữ thích chưng diện cái đẹp, thật đúng là thiên địa chứng giám. Nhưng rơi vào bộ dạng nghèo túng như vậy, lại làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Vạn vạn không ngờ được Khuynh Lăng sẽ nói như thế, mặt Vân Sơ bị sợi tóc che đi đen lại, người này, không ai tin tưởng hắn là gia chủ của đệ nhất thế gia, là Vân Sơ công tử phong lưu không kiềm chế được, nhưng từ trong ánh mắt của nàng, hắn tự dưng cảm thấy nữ nhân đứng trước mặt, ánh mắt của nàng giống như nhìn thấu hết thảy.
"Cám ơn nhắc nhở." Rốt cục, một trận đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, hắn mày cũng không nhăn nắn lại xương chân một chút, lập tức khập khiễng rời đi.
Khách làng chơi bị hộ vệ ném ra khỏi cửa là chuyện sớm nhìn mãi cũng quen mắt. Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, tiêu điểm mọi người đang chú ý, đột nhiên chuyển đến Khuynh Lăng trong lòng đang ôm con chó trắng muốt cùng với An Lịch Cảnh siêng năng đi sau nàng.
Tổ hợp một nam một nữ cộng thêm một con chó, là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Mà nhìn kỹ, nam tử này tuấn mỹ vô trù, tao nhã trác tuyệt vô hạn, không phải An Lịch Cảnh được Cẩm Hoài đế thân phong làm Tả tướng thì còn là ai?
Bức họa của hắn được lưu truyền khắp phố phường, An Lịch Cảnh đã sớm trở thành đối tượng hoài xuân của phần đông các cô gái cùng với phụ nhân đại nương. Mà người chuyên bán bức họa của hắn, tức thì làm ăn phát đạt đến cực hạn.
"Tả tướng đại nhân, thật là Tả tướng đại nhân!" Trong đám người, không biết là ai hô một tiếng, lập tức, tình cảm quần chúng kích động, một đám người đông nghìn nghịt, phần lớn đều là nữ tử, một đám tự nhận nụ cười trên mặt là xinh đẹp nhất, điên cuồng chạy về phía An Lịch Cảnh.
"Tả tướng, ngài không thể thành thân, ngài không thể cưới người khác... Ngài thành thân, chúng ta làm sao bây giờ..."
Mí mắt giật giật, An Lịch Cảnh hít vào một trận khí lạnh, vừa định dùng chiêu chạy lấy người cho xong việc, mới ý thức được đây là nhân giới. Mà bên cạnh hắn còn có Khuynh Lăng đang mang vẻ mặt xem kịch vui.
Cô gái này, nhìn hắn bị một đống lớn nữ nhân kêu khóc đuổi theo, rất có ý tứ phải không? Đây là biểu cảm gì? Vui sướng khi người khác gặp họa sao?
"Cám ơn các vị kính yêu bản quan, đáng tiếc bản quan không có phúc hưởng thụ." Dứt lời, nhân lúc mọi người còn chưa chú ý, trực tiếp dùng khinh công ôm Khuynh Lăng phi thân lên, nhảy vào trong Thiên Phương các.
Trong đám người, Chi Đinh thu lại tiên khí vẫn mang khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhìn bóng dáng hai người vô cùng thân thiết rời đi, không cam lòng xiết chặt lòng bàn tay.
Theo sát Chi Đinh Thái Thượng Lão Quân ẩn nấp hơi thở, có chút suy nghĩ liếc nhìn nữ nhi được Phục Vi thượng thần sủng ái nhất, con ngươi già nua lại nhìn về phía Thiên Phương các, có chút bất đắc dĩ.
Thương Dạ Thần Quân thật đúng là làm càn, sao cứ phải thành thân ở nhân gian, gây ra nhiều chuyện như vậy. Trực tiếp bắt cóc người không phải dễ dàng hơn sao?
Trên mặt đất, là vài nam nhân vừa bị hộ vệ của Thiên Phương quăng ra ngoài cửa. Quần áo rách nát, khuôn mặt lôi thôi đã sớm không nhìn ra bộ mặt nguyên trạng, hoàn toàn là chật vật. Mấy người hộ vệ chắc dùng lực cũng không nhỏ, xương sườn như đã bị bẻ gãy, có máu tươi từ chỗ quần áo chảy ra, hắn gian nan muốn đứng lên, lại lảo đảo ngã xuống.
Nhìn thấy quần áo màu đỏ kia, Khuynh Lăng không khỏi chán ghét từ tận xương tủy với màu đỏ, xuất phát từ bản năng, nàng bước nhanh tới chỗ người đang nằm trên mặt đất kia, khoác áo choàng màu tím có thêu cây mai lớn trong mùa đông trên người mình cho hắn, vừa vặn che hết thứ màu đỏ đáng ghét kia trên người y.
"Có thời gian dạo thanh lâu, không bằng dùng nhiều thời gian một chút quan sát người vẫn luôn ở đằng sau chờ ngươi." Khi nào thì gia chủ của đệ nhất thế gia Vân Sơ công tử lại biến mình thành người chật vật như vậy? Không để ý đến danh tiếng của thế gia đại tộc chuộc danh kỹ cầm là Uyển Tâm ra để nàng có thân phận chân chính, nhưng cuối cùng vẫn không còn quên đi dạo thanh lâu. Ai, đi một đường từ Thanh Lâm Thành tới Tấn Vân thành, tìm mỹ nữ thích chưng diện cái đẹp, thật đúng là thiên địa chứng giám. Nhưng rơi vào bộ dạng nghèo túng như vậy, lại làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Vạn vạn không ngờ được Khuynh Lăng sẽ nói như thế, mặt Vân Sơ bị sợi tóc che đi đen lại, người này, không ai tin tưởng hắn là gia chủ của đệ nhất thế gia, là Vân Sơ công tử phong lưu không kiềm chế được, nhưng từ trong ánh mắt của nàng, hắn tự dưng cảm thấy nữ nhân đứng trước mặt, ánh mắt của nàng giống như nhìn thấu hết thảy.
"Cám ơn nhắc nhở." Rốt cục, một trận đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, hắn mày cũng không nhăn nắn lại xương chân một chút, lập tức khập khiễng rời đi.
Khách làng chơi bị hộ vệ ném ra khỏi cửa là chuyện sớm nhìn mãi cũng quen mắt. Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, tiêu điểm mọi người đang chú ý, đột nhiên chuyển đến Khuynh Lăng trong lòng đang ôm con chó trắng muốt cùng với An Lịch Cảnh siêng năng đi sau nàng.
Tổ hợp một nam một nữ cộng thêm một con chó, là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Mà nhìn kỹ, nam tử này tuấn mỹ vô trù, tao nhã trác tuyệt vô hạn, không phải An Lịch Cảnh được Cẩm Hoài đế thân phong làm Tả tướng thì còn là ai?
Bức họa của hắn được lưu truyền khắp phố phường, An Lịch Cảnh đã sớm trở thành đối tượng hoài xuân của phần đông các cô gái cùng với phụ nhân đại nương. Mà người chuyên bán bức họa của hắn, tức thì làm ăn phát đạt đến cực hạn.
"Tả tướng đại nhân, thật là Tả tướng đại nhân!" Trong đám người, không biết là ai hô một tiếng, lập tức, tình cảm quần chúng kích động, một đám người đông nghìn nghịt, phần lớn đều là nữ tử, một đám tự nhận nụ cười trên mặt là xinh đẹp nhất, điên cuồng chạy về phía An Lịch Cảnh.
"Tả tướng, ngài không thể thành thân, ngài không thể cưới người khác... Ngài thành thân, chúng ta làm sao bây giờ..."
Mí mắt giật giật, An Lịch Cảnh hít vào một trận khí lạnh, vừa định dùng chiêu chạy lấy người cho xong việc, mới ý thức được đây là nhân giới. Mà bên cạnh hắn còn có Khuynh Lăng đang mang vẻ mặt xem kịch vui.
Cô gái này, nhìn hắn bị một đống lớn nữ nhân kêu khóc đuổi theo, rất có ý tứ phải không? Đây là biểu cảm gì? Vui sướng khi người khác gặp họa sao?
"Cám ơn các vị kính yêu bản quan, đáng tiếc bản quan không có phúc hưởng thụ." Dứt lời, nhân lúc mọi người còn chưa chú ý, trực tiếp dùng khinh công ôm Khuynh Lăng phi thân lên, nhảy vào trong Thiên Phương các.
Trong đám người, Chi Đinh thu lại tiên khí vẫn mang khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhìn bóng dáng hai người vô cùng thân thiết rời đi, không cam lòng xiết chặt lòng bàn tay.
Theo sát Chi Đinh Thái Thượng Lão Quân ẩn nấp hơi thở, có chút suy nghĩ liếc nhìn nữ nhi được Phục Vi thượng thần sủng ái nhất, con ngươi già nua lại nhìn về phía Thiên Phương các, có chút bất đắc dĩ.
Thương Dạ Thần Quân thật đúng là làm càn, sao cứ phải thành thân ở nhân gian, gây ra nhiều chuyện như vậy. Trực tiếp bắt cóc người không phải dễ dàng hơn sao?