Đại sảnh rộng rãi đại loạn một hồi, ai cũng không nghĩ tới ngày đại hỉ của thừa tướng một quốc gia thế nhưng sẽ có người lựa chọn ám sát vào lúc này.
Thời điểm mũi tên bắn lén bắn tới, Vân Khanh không có phát giác, nhưng cảm giác của nàng luôn luôn nhạy cảm hơn so với người ngoài, nguy hiểm tới gần, phản ứng đầu tiên của nàng chính là lách mình tránh đi, nhưng là nàng đột nhiên nhớ tới vị trí của mình, nàng đứng trong đại sảnh, đối diện chính là cha mẹ Phong Lam Cẩn, nếu nàng tránh ra, hướng tên bắn lén kia đúng là cha mẹ Phong Lam Cẩn.
Cước bộ nàng dừng lại, mũi tên bắn lén lực đạo rất lớn, mang theo cuồng phong lăng liệt gào thét, còn chưa tới trước người nàng kình đạo đã bức bách khăn voan trên đầu nàng phiêu nhiên rơi xuống, sát khí khắp phòng bay thẳng tới chỗ nàng, nàng mang một thân đồ cưới màu tươi đứng ở giữa sát khí bạo ngược lơ lửng, Phượng Hoàng trên người như là sống dậy, diêm dúa chói mắt.
Vân Khanh mắt nhìn một ít mũi tên bắn lén xuyên thấu đại sảnh bắn thẳng đến mi tâm nàng, mâu quang nàng ngưng tụ, nếu đã không thể trốn, chỉ có thể nghênh đón, nàng chăm chú nhìn chằm chằm mũi tên gào thét mà đến kia, trong điện quang hỏa thạch nàng chỉ có thể đưa tay đi bắt đuôi tên. Hết thảy bất quá phát sinh trong nháy mắt, nàng đã chuẩn bị kỹ càng, nàng biết rõ một trảo này nếu thành công lực đạo tên bắn lén kia cũng sẽ ép gãy tay nàng đả thương gân mạch, nếu không thành… Lại chỉ có một con đường chết!
Trong nháy mắt nàng vươn tay phải ra, thân thể lại bị kình phong kéo đi mạnh mẽ xoay tròn, Phong Lam Cẩn một tay nắm chặt tay vịn xe lăn, tay kia kéo lấy tay Vân Khanh, rõ ràng khoảng cách hơi xa lại trong một cái nháy mắt lách mình đến bên người Vân Khanh, hắn giữ chặt tay Vân Khanh mạnh mẽ dùng sức, Vân Khanh rơi vào trong ngực hắn, Phong Lam Cẩn nhìn một ít tên bắn lén, mâu quang run lên, thân thể nghiêng nghiêng, phát sau mà đến trước bắt được đuôi tên.
“Ông – -” tên dài vào tay vẫn run rẩy trong tay Phong Lam Cẩn, có thể thấy được người bắn tên võ công cao, công lực sâu.
“Cẩn nhi…” ngồi trên cao Mạc Ngôn lúc này ngồi không yên, nàng vội vội vàng vàng chạy xuống, nhìn thần sắc Phong Lam Cẩn không thay đổi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng lúc này đã không còn ngây thơ ngày thường đối với người nhà, khuôn mặt muốn nổi bão. Nhìn lại sắc mặt Vân Khanh khẽ trắng bệch, nhớ tới vừa rồi Vân Khanh không tránh không né, trong lòng hiểu nguyên nhân nàng không tránh né, nàng hữu hảo cười một tiếng đối với Vân Khanh, “Con dâu, con không sao chớ?!”
Coi như là tại thời điểm nguy hiểm như vậy Vân Khanh cũng nhịn không được hơi kinh ngạc, cô gái trước mắt thoạt nhìn càng giống như là tỷ tỷ Phong Lam Cẩn này dĩ nhiên là mẫu thân Phong Lam Cẩn sao?
Vân Khanh cúi đầu, khẽ lắc đầu, thanh âm mang theo một tia khàn khàn nghĩ mà sợ, khăn voan đỏ tươi đã rơi xuống đất, lúc này có thể nhìn ra trên mặt phấn son hơi có chút tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời kinh người.
“Ta không sao…”
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện mình lúc này thế nhưng ngồi ở trên đùi Phong Lam Cẩn, nàng còn chưa bao giờ cùng khác phái thân cận như thế, vội vàng từ trên đùi Phong Lam Cẩn đứng dậy, chỉ chớp mắt đã thấy hai mắt Phong Lam Cẩn trước kia đầy ôn nhuận tất cả đều biến mất hầu như không còn, lúc này đầy một mảnh ám trầm, hiển nhiên là chuyện hôm nay này làm cho hắn cực kỳ tức giận.
Một phòng lớn người gấp rút đuổi đến hỏi han ân cần, Vân Khanh lại nhanh nhìn thấy đứng ở chỗ không xa sắc mặt Quân Ngạo một mảnh ám trầm. Hắn đứng ở đó bất động như không, cũng không tới đây ân cần thăm hỏi Phong Lam Cẩn cũng không có tiến lên quan tâm Vân Khanh, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, con mắt nhìn về phía Phong Nhiễm Mặc ra khỏi đại sảnh qua không lâu sau liền đưa tới một nam tử, khuôn mặt người này làm cho hắn quen thuộc đến không thể lại quen thuộc.
Tâm của hắn, mạnh mẽ trầm xuống!
Nam tử kia không phải là ai khác, đúng là thiếp thân thị vệ của muội muội, hắn và mẫu phi tự mình chọn lựa cận thân thị vệ cho Quân Tư Điềm – – Đoạn Tung!
Sắc mặt Phong Nhiễm Mặc âm trầm, đá Đoạn Tung lật ngửa trên mặt đất, sắc mặt uy nghiêm làm cho người ta nhớ tới hắn cũng là một nam tử uy nghiêm ngồi ở vị trí thừa tướng hơn hai mươi năm.
Lúc này trong đại sảnh có người cùng Quân Tư Điềm đi lại gần nhìn thấy nam tử này lập tức kinh hô một tiếng.
“Đây không phải là cận thân thị vệ của Phượng Khê công chúa sao? Hắn làm sao lại đến ám sát tân nương tử.” Mũi tên kia rõ ràng chính là hướng thẳng Vân Khanh.
Phong Nhiễm Mặc đem cung tiễn trong tay mạnh mẽ ném hướng Đoạn Tung, lực đạo mạnh mẽ mang theo kình phong gào thét bắn thẳng đến Đoạn Tung, cung dài ở trong tay Phong Nhiễm Mặc cũng trở thành lợi khí, chỉ nghe “Pằng – -” một tiếng vang thật lớn, Đoạn Tung đau đớn hừ một tiếng, người sáng suốt đều thấy cung kia không có góc cạnh thế nhưng cũng có thể đem chân của hắn cho gõ gãy.
Trong đại sảnh một chút quan văn cùng quan võ cũng nhịn không được nhớ tới thiếu niên thừa tướng văn võ song toàn hơn hai mươi năm trước quát tháo trên triều đình danh tiếng lên cao. Hôm nay vừa thấy, ở đâu là văn võ song toàn, rõ ràng là văn có thể trị quốc võ có thể an bang!
“Ai sai sử ngươi tới ám sát con dâu nhà ta!” Mạc Ngôn một cước một cước đá thẳng Đoạn Tung, lực đạo mặc dù nhẹ nhưng lại không có gián đoạn, bất quá hồi lâu Đoạn Tung vẫn không nói gì, ngược lại là chính nàng mệt mỏi thở hồng hộc. Thấy vậy Phong Nhiễm Mặc liền vội vàng tiến lên vài bước kéo nương tử nhà mình qua, cho Phong Lam Cẩn một cái ánh mắt, để cho hắn tự mình xử lý.
Hắn đã nói Quân Tư Điềm kia sẽ làm ra một ít chuyện, để cho con trai khắp nơi phòng bị, lúc còn trẻ hắn cũng từng nếm qua quả đắng như vậy, không có xử lý tốt một vài cô gái ái mộ, suýt nữa làm cho hắn mất đi Ngôn Nhi. Nghĩ đến đây, sắc mặt Phong Nhiễm Mặc lập tức ám trầm.
“Ai… Phái ngươi tới!” Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, đẩy xe lăn nhẹ nhàng trượt đến bên người Đoạn Tung, đôi mắt giống như là nhiễm băng sương, ớn lạnh thấu xương. Cẩm bào đỏ thẫm sắc phản xạ ra quang hoa quỷ dị, cả người khí thế mạnh mẽ từ công tử ôn nhuận hóa thân Tu La, mang theo hơi thở tử vong.
Đoạn Tung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác cự tuyệt trả lời.
“Ngược lại có cốt khí!” Thanh âm Phong Lam Cẩn nghe không ra là tán thưởng hay là châm chọc, trong cổ họng của hắn phát ra một tiếng cười lạnh trầm thấp, xương ngón tay rõ ràng tay lại nhanh như tia chớp nhanh chóng điểm đại huyệt Đoạn Tung, bẻ cằm của hắn, làm cho hắn không cách nào tìm chết.”Mặc Huyền, lục soát!”
Đứng một bên Mặc Huyền không nói một lời vẫn băng hàn như cũ, động tác hắn rất nhanh không có một tia dừng lại phảng phất như là diễn luyện trăm ngàn lần, động tác thô bạo từ trong miệng của hắn tìm ra một bao độc dược nho nhỏ. Lạnh lùng đem gói thuốc ném xuống đất, Mặc Huyền lần nữa ẩn thân vào trong đám người.
“Hình bộ thượng thư!”
“Có hạ quan, tướng gia có gì phân phó!” Trong đám người đi ra một người trung niên nam tử ôm quyền đối với Phong Lam Cẩn, sắc mặt phức tạp liếc nhanh nhìn Đoạn Tung, nếu là có khả năng, chuyện này hắn một chút cũng không muốn nhúng tay, rất rõ ràng là Quân Tư Điềm phái người này tới muốn mưu sát tân nương, một bên là là hoàng thất, một bên là Phong gia có thể so với hoàng thất, nếu như có khả năng hắn bên nào đều không nghĩ đắc tội a. Nghĩ tới ánh mắt Quân Tư Điềm nhìn Phong Lam Cẩn nóng bỏng không che dấu chút nào, Hình bộ thượng thư lập tức sáng tỏ. Cẩn thận liếc qua Phong Lam Cẩn, nhìn dung nhan hắn giống như bức tranh tuấn mỹ vô trù, trọng yếu hơn là mỗi ngày khóe môi đều là mang theo nụ cười ôn nhuận hữu lễ, không trách được công chúa sẽ vì hắn làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy, nam sắc có đôi khi cũng là họa thủy a.
“Đem người này tới Hình bộ nghiêm khắc tra hỏi, nhất định phải hỏi ra người phía sau màn sai sử hắn!” Phong Lam Cẩn ngẩng đầu nhìn Hình bộ thượng thư, sắc mặt hắn tối tăm, khóe môi còn mang theo một nụ cười, nhàn nhạt “Hử?” Một tiếng, chạm đến hai tròng mắt Phong Lam Cẩn không có cảm tình toàn thân Hình bộ thượng thư lập tức rùng mình, cung kính ôm quyền hồi đáp, “Hạ quan tuân mệnh!”
Liền vào lúc này, mỗi một người trong đại sảnh đều buông lỏng tâm thần bên ngoài phòng lần nữa vọt tới một cô gái cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt nàng điên cuồng, nắm trường kiếm bất chấp mình có thể ở trước mắt mọi người ám sát thành công hay không liền xách theo trường kiếm lao đến. Trường kiếm nàng ta đâm thẳng Vân Khanh, còn điên cuồng hô to, “Vân Khanh, ngươi đi chết, ngươi đi chết đi!”
Quân Tư Điềm là một công chúa điêu ngoa, thuở nhỏ cũng chưa từng học qua bao nhiêu công phu, giờ phút này nếu không phải bị bức điên cũng sẽ không bất kể hậu quả ám sát Vân Khanh như vậy.
Phong Lam Cẩn mắt thấy Vân Khanh muốn ra tay, lại đè lại cánh tay của hắn.
Sắc mặt nàng hơi lạnh, cằm khẽ giương cao, ưu nhã cao quý tựa như một con Kim Phượng Hoàng chân chính.”Giao cho ta, ta có thể tự hành xử lý!”
Vân Khanh vì Phong Lam Cẩn tôn trọng không để lại dấu vết mà cảm động. Nàng khẽ mỉm cười, nhìn Quân Tư Điềm thần sắc điên điên khùng khùng, con mắt sắc đột nhiên thay đổi, con ngươi thâm thúy ám trầm sâu không thấy đáy, mắt thấy trường kiếm Quân Tư Điềm đâm thẳng đến, Vân Khanh bất động, ngay khi mủi kiếm của nàng ta cách nàng gần kề vài tấc, một khắc kia tâm mọi người ở đây khẩn trương lên.
Vân Khanh đột nhiên động.
Thân hình nàng chợt lóe, trường kiếm từ bên cạnh mặt của nàng xẹt qua, nàng cười lạnh một tiếng, nắm chặt cánh tay Quân Tư Điềm sau đó không chút lưu tình dùng sức gập lại.
“Răng rắc – – ”
“A – – ”
Phía trước một tiếng là âm thanh cánh tay Quân Tư Điềm gãy lìa, theo sát đằng sau là nàng thống khổ thét chói tai. Một công chúa sống an nhàn sung sướng cùng một người vì để cho chính mình trở nên mạnh mẽ bất kể hậu quả hung hăng rèn luyện… Kết quả không cần nói cũng biết.
Sắc mặt của mọi người trong đại sảnh đều tương đối khó coi, mọi người không hẹn mà cùng đem tầm mắt chuyển sang Quân Ngạo, đã thấy Quân Ngạo nhìn Vân Khanh thật sâu, ánh mắt không vui không buồn, đáy mắt lại dũng động mạch nước ngầm.
Hắn tiến lên trước một bước, xiêm y màu vàng sáng tượng trưng cho vị trí tôn quý nhất trên đời này hơi động một chút, khí thế cả người đột nhiên trở nên mạnh mẽ, hắn lạnh lùng nhìn Vân Khanh, nhìn nàng một thân đồ cưới đỏ thẫm sắc, sáng rỡ cơ hồ mù mắt hắn, con mắt sắc của hắn lập tức lạnh xuống. Nhìn cũng không nhìn muội muội điên cuồng kêu rên trên mặt đất, hồi lâu sau, hắn đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng.
“Vân Khanh, lá gan của ngươi không nhỏ!”
Vân Khanh vuốt vuốt đồ cưới thoáng có nếp uốn, không thèm để ý cười nói.”Lá gan của ta luôn luôn không nhỏ, chỉ là điện hạ hôm nay chỉ là điểm nào?”
“Dĩ hạ phạm thượng mưu hại công chúa là tử tội!”
Vân Khanh bỗng nhiên cười một tiếng, đồ cưới đỏ tươi cùng nhàn nhạt đắc ý, nụ cười sáng rỡ làm cho người người nhịn không được động dung, đã thấy nàng phảng phất như là cười đủ rồi, bừng tỉnh đại ngộ nói với Quân Ngạo, “A! Thì ra là điện hạ cũng biết mưu hại công chúa là tử tội a? Vậy ngươi bây giờ có thể một kiếm giết chết Quân Tư Điềm!” Nhìn Quân Ngạo hơi sững sờ, khí thế nàng đột nhiên biến đổi, tiếng nói cất cao, quát lạnh, “Chẳng lẽ điện hạ chưa bao giờ đem chuyện tình bị bệ hạ hạ chỉ phong ta làm Hiếu Đồng công chúa để ở trong lòng, hay là điện hạ là quý nhân hay quên, chuyện này sớm đã quên mất từ bốn tháng trước, Phượng Khê công chúa cũng đã bị bệ hạ đoạt phong hào thu Phượng ấn? Bệ hạ đã từng hạ chỉ Quân Tư Điềm không được ra khỏi phủ công chúa nửa bước. Nàng hôm nay bất quá một dân nữ nho nhỏ, được bệ hạ không chê mới không có từ trên ngọc điệp hoàng thất xoá tên, mà Quân Tư Điềm lại kháng lại thánh chỉ của bệ hạ tự mình xuất phủ, hôm nay lại tới mưu sát ta công chúa của một nước, điện hạ nói, nên phán nàng tội gì đây!”
Nàng khí thế bức người, ánh mắt đông lạnh, thế nhưng ép Quân Ngạo một hồi lâu không nói được gì.
Trong lời nàng là một cái tội lớn kháng chỉ, một cái tội danh mưu sát công chúa! Hết lần này tới lần khác mỗi tội danh đều làm cho không ai có thể phản bác, mà hai cái tội danh này tùy tiện xuất ra một cũng đủ Quân Tư Điềm chết trăm ngàn lần.
Gặp Quân Ngạo mặt mày lạnh lùng không nói một lời, Vân Khanh cười lạnh nói, “Điện hạ hôm nay còn có lời muốn nói!” Nàng lại khẽ mỉm cười, “Hoặc là… Ta nên gọi điện hạ là hoàng huynh?!”
Mặt mày Quân Ngạo lập tức lạnh lẽo.
“Vân Khanh, ngươi cái đồ tiện nhân này!” Con mắt Quân Tư Điềm bị một màn đỏ thẫm trên người Vân Khanh đâm đỏ tròng mắt, nàng ta thét to, “Ngươi đáng chết, ngươi sớm đáng chết! Nếu không phải ngươi, ta làm sao sẽ luân lạc đến mức này!”
Mắt Vân Khanh bao quát nàng, khóe môi khơi mào, châm chọc nói, “Trời làm bậy vẫn còn có thể thứ cho, tự gây nghiệt – – không thể sống!”
Nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua cùng Quân Tư Điềm đối nghịch, chỉ là nàng ta lần nữa bức bách. Nếu là nàng mềm lòng nương tay, hôm nay ngã xuống đất không dậy nổi chỉ sợ sẽ là nàng.
Chậm rãi kề sát vào Quân Tư Điềm, tại bên tai nàng dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng có thể nghe được, Vân Khanh lãnh đạm nói, “Ngươi thật sự cho là ta không biết lần trước ta gặp chuyện là ngươi làm chủ à? Quân Tư Điềm, ngươi thật sự là rất đáng thương, xem một chút bộ dáng ngươi hôm nay có còn một chút cao quý? Thân là công chúa, được phụ hoàng sủng ái mình cấm túc ngươi hận sao? Ta thật sự là thương cảm ngươi a, ngươi xem ngươi một chút, bị cấm tại phủ công chúa, huynh trưởng cùng mẫu phi của ngươi có một tia thương tiếc ngươi. Tặc tặc…”
Quân Tư Điềm quả nhiên nhận lấy kích thích, con mắt đỏ ngầu đưa tay liền hướng mặt Vân Khanh nhắm đến. Nàng hô lớn, “Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!” Nàng vốn là ôm hy vọng, nhưng bốn tháng trôi qua nàng đã chịu không được lại lừa mình dối người, huynh trưởng cùng mẫu thân của nàng chỉ sợ sớm đã coi nàng như con cờ bỏ không có ý định cứu nàng, nàng đợi bốn tháng, chờ tới lại là tin tức Phong Lam Cẩn muốn cưới Vân Khanh, cho nên nàng đi ra, liều mạng cùng Vân Khanh đồng quy vu tận cũng quyết không để cho nàng gả cho Phong Lam Cẩn.
Mạc Ngôn ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn con dâu nhà mình, vốn là thấy bộ dạng nàng thanh thanh đạm đạm còn tưởng rằng là một tiểu bạch thỏ, lại không nghĩ rằng thì ra là nàng nhìn lầm rồi, không phải là tiểu bạch thỏ hẳn là tiểu Bạch miêu, ngày thường nhìn không ra, một khi gặp được chuyện sẽ duỗi ra lệ trảo của bản thân hung hăng cho địch nhân một kích! Người con dâu này – – nàng thích! Hắc hắc!
Vân Khanh đang định lại kích thích Quân Tư Điềm vài câu làm cho nàng nổi điên, lại chợt nghe xa xa truyền đến thanh tuyến lanh lảnh độc hữu của thái giám, mi tâm nàng ngưng tụ, khóe môi cười lạnh chợt lóe rồi biến mất.
Trong đại sảnh tất cả mọi người quỳ gối chào đón, chỉ có Phong Lam Cẩn một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc bình tĩnh ngồi ở trên xe lăn, đáy mắt thoáng hiện lên u quang chợt lóe rồi biến mất.
Khánh Viễn Đế một thân long bào màu vàng sáng kim quan cột tóc, đôi con mắt thoáng đục ngầu nhìn không ra ý nghĩ của hắn, phía sau hắn là Hiền phi sít sao đi theo, Hiền phi một thân cung trang đẹp đẽ quý giá uốn lượn trên mặt đất, lúc này sắc mặt hơi lo nghĩ nhìn Quân Tư Điềm ôm cánh tay té trên mặt đất.
“Vân Khanh, ngươi lá gan không nhỏ!” Hiền phi cười lạnh, con gái của mình mình cũng không có nỡ lòng động tới một đầu ngón tay, hôm nay lại bị Vân Khanh biến thành bộ dáng chật vật như vậy, trong lòng bà ta thầm hận, trên mặt lạnh lùng, “Cho dù Điềm Nhi đã không có thân phận công chúa cũng là nữ nhi của bệ hạ, khi nào đến phiên ngươi ra tay dạy dỗ, ta xem ngươi là ỷ sủng mà kiêu, quá coi trọng chính mình!”
Không có ý chỉ Khánh Viễn Đế không người nào dám đứng dậy, Vân Khanh nhìn Hiền phi sắc mặt khó coi cùng Khánh Viễn Đế sắc mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, “Vân Khanh cho tới bây giờ đều không cảm thấy mình có tư sản ỷ sủng mà kiêu, Vân Khanh chỉ hỏi nương nương một câu, hôm nay nếu thân phận ta cùng Quân Tư Điềm đổi chỗ, vậy người lại làm như thế nào? Vân Khanh từng nghe nương nương cùng gia mẫu đã từng là khuê trung mật hữu không có gì giấu nhau, người nói, nếu là mẫu thân ta còn tại nhân thế, lại nhiều lần nhìn con gái của mình bị người hãm hại thậm chí mưu sát bà sẽ làm thế nào? Vân Khanh không cầu xin nương nương công bình mà phán, nhưng là có thể thỉnh nương nương thoáng công chính một chút hay không, nơi này nhiều ánh mắt nhìn xem như vậy, chuyện hôm nay chẳng lẽ là Vân Khanh sai sao?!”
Hô hấp Hiền phi cứng lại, đúng vậy, Vân Khanh là vì bệ hạ tứ hôn mới có thể bị Điềm Nhi ghi hận trong lòng, nếu bà ta nói là Vân Khanh sai chẳng phải là quá mức miễn cưỡng sao. Nghe Vân Khanh nhắc tới Bạch U Lan, bà ta hơi có chút hoảng hốt, năm đó bà, Bạch U Lan cùng Ninh Tĩnh Nguyệt ba người không có gì giấu nhau, hôm nay lại thiên nhân vĩnh cách, thậm chí bởi vì bà đối đãi với Vân Khanh quá mức hà khắc làm cho quan hệ cùng Ninh Tĩnh Nguyệt thẳng giáng xuống điểm băng!
“Ngươi đáng chết! Ngươi sớm đáng chết!” Quân Tư Điềm điên cuồng kêu gào lên, nàng nửa nằm trên mặt đất ôm cánh tay bị Vân Khanh bẻ gẫy, điên cuồng kêu to, “Tất cả các ngươi đều đáng chết! Kể cả ngươi! Ngươi! Còn ngươi nữa!” Nàng chỉ Hiền phi Quân Ngạo còn có Khánh Viễn Đế, tất cả mọi người vì Quân Tư Điềm lớn mật mà khiếp sợ không thôi.
Hiền phi lại càng nổi giận nói, “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì!”
“Ta hồ ngôn loạn ngữ?” Quân Tư Điềm bị nhốt bốn tháng ở trong phủ công chúa sớm đã bị ép nổi điên, lý trí nàng hoàn toàn không có, cười lạnh nói, “Các ngươi nguyên một đám ra vẻ đạo mạo nhưng trong lòng đừng nói có bao nhiêu ác độc, Hiền phi? Khá lắm Hiền phi, ta thế nào không ra ngươi hiền lành ở đâu. Con gái ruột ngươi bị giam ở trong phủ công chúa nhận hết ấm lạnh nhân gian, ngươi lại chẳng quan tâm, có mẫu thân như ngươi vậy sao? Trong lòng ngươi chỉ có hoàng huynh, khắp nơi đều cân nhắc mưu tính cho hắn, ta chính là đá kê chân trong mắt các ngươi, thời điểm có thể lợi dụng liền lợi dụng hai chữ thân tình đến đối tốt với ta, một khi ta gây trở ngại đến các ngươi, các ngươi sẽ không chút do dự diệt trừ ta, các ngươi đều là động vật máu lạnh lãnh tâm lãnh tình!”
“Còn ngươi nữa!” Nàng căm tức nhìn Khánh Viễn Đế, người không úy kỵ sống chết là đáng sợ nhất, nàng cười lạnh nước mắt lại chảy ra, “Phụ hoàng, ngươi không phải đối với ta tốt nhất sao, nhưng là ngươi làm cái gì, ta bị ủy khuất ngươi chẳng những không giúp đỡ còn đoạt đi phong hào của ta cấm túc ta! Ta lớn lối ta ương ngạnh ta điêu ngoa còn không phải là ngươi dưỡng ra sao? Hôm nay ngươi nói cho rõ là ai cho quyền lợi ta để cho ta làm càn, phụ hoàng, tâm người là thiết làm sao?”
Nói xong lời cuối cùng, nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt, lại nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn đáy mắt điên cuồng càng phát ra rõ ràng, “Phong Lam Cẩn, ta hận nhất chính là ngươi! Vì ngươi ta khuynh tâm đối đãi, đổi lấy lại là vô tình của ngươi, luận dung mạo luận thân phận, ta đường đường là Phượng Khê công chúa có điểm nào so ra kém Vân Khanh nữ nhi quan tam phẩm không được sủng ái kia.” Đáy mắt nàng đột nhiên thoáng hiện lên một tia quang mang quỷ quyệt, yêu dị làm cho người hoảng sợ, “Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ha ha! Ta chính là chết cũng muốn ngươi cả đời đều nhớ rõ ta!”
Trong lòng Vân Khanh máy động, mạnh mẽ cảnh giác, lại đã là chậm quá…
Thân thể Quân Tư Điềm nổi dậy, nàng đột nhiên đem trái tay vươn vào trong ngực, móc ra một vật màu đen tròn trịa, ánh mắt Vân Khanh đột nhiên co rụt lại, liền nghe thấy thanh âm Quân Tư Điềm điên cuồng kêu gào, “Ta phải cho tất cả mọi người đều chôn cùng ta! Ha ha ha…”
“Coi chừng – – ”
Tim Vân Khanh nhảy ra khỏi cổ họng, vật kia nàng nhận ra, là Phích Lịch đạn! Phích Lịch đạn thời điểm kiếp trước chính là Quân Tư Điềm tạo nên, nàng công chúa này luôn luôn cảm thấy hứng thú đối với pháo hoa pháo trúc, lúc ấy tạo ra được vật này lập tức bị Quân Ngạo dùng đến trên mặt quân sự, vì thế, Quân Ngạo còn đối với muội muội này có phần coi trọng.
Mà kiếp này! Phích Lịch đạn đã tạo ra sao?!
Không có ai nhận ra cái này, Vân Khanh đụng ngã Phong Lam Cẩn cách Quân Tư Điềm không xa, hắn ngồi ở trên xe lăn dễ dàng bị liên lụy nhất, Vân Khanh không do dự, ôm lấy eo Phong Lam Cẩn ngã trên mặt đất, cùng lúc đó, nàng thê lương hô to vang dội đại sảnh, “Mau nằm xuống!”
Người có phản ứng kịp thời vội vàng quỳ xuống, Khánh Viễn Đế bị Toàn Phúc bổ nhào vào trên mặt đất, ngược lại là không có bao nhiêu tổn thương, Quân Ngạo phản ứng cực nhanh, tại thời điểm ánh mắt Quân Tư Điềm lộ ra điên cuồng liền đã dậy lòng cảnh giác, cho nên hắn nhanh chóng lui về phía sau, cực nhanh lách mình đi, hắn nhìn thấy động tác Toàn Phúc lập tức sững sờ, ánh mắt lập tức chợt lóe, hắn cũng nhào tới trên người Khánh Viễn Đế, che đi phần lớn dư âm nổ mạnh cho hắn.
“Bùm – – ”
Một tiếng vang thật lớn sau, đại sảnh quy về yên tĩnh…
Edit: Trảm Phong
Lạnh như băng, hít thở không thông!
Đây là tất cả cảm giác của Vân Khanh.
Há miệng chính là tràn đầy chất lỏng rót vào trong miệng, hô hấp dần dần khó khăn, nàng trong vô tận thống khổ mở mắt ra.
Vừa mở mắt đầy trời nước liền tràn vào đôi mắt, trong mắt Vân Khanh thoáng hiện lên một tia hoang mang, nàng không phải là uống vào rượu độc chết rồi sao? Nhưng là tình hình không để cho nàng nghĩ nhiều, hai chân nàng đạp loạn, cố gắng nổi lên mặt nước.
Thân thể vừa động, Vân Khanh kinh ngạc dừng động tác lại, nàng cố nén cảm giác hít thở không thông, sững sờ giơ cánh tay lên phóng ngay trước mắt, chứng kiến cánh tay động tác linh hoạt, nàng bỗng nhiên đỏ mắt vành mắt.
Không ai có thể hiểu rõ thống khổ tứ chi bị bẻ gẫy, đau a… Thật sự rất đau! Đúng là lại đau cũng không sánh bằng cái loại hốt hoảng bất lực lúc đó, trong lòng giống như phá ra một lỗ thủng to, đen nhánh, như động không đáy vĩnh viễn cũng điền không đầy.
Là mộng sao? Vân Khanh nhắm mắt lại, nếu như là mộng nàng hi vọng mình vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại. Đúng là cảm giác hít thở không thông mãnh liệt cùng chân thật như thế, Vân Khanh mạnh mẽ mở hai mắt ra, không, đây không phải là mộng!
Phổi cực độ thiếu dưỡng, nàng nhịn không được mở miệng hô hấp, mang ra khỏi lại là mảng lớn bọt khí, thần trí tại thời khắc này thanh minh vô hạn, bất kể là tình huống nào, đối với người đã chết qua thật sự mà nói tính không là cái gì, Vân Khanh lập tức tỉnh táo lại, nàng bày ra tư thế bơi lội liền muốn nổi lên trên mặt nước.
“Phù phù – – ”
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn thấy một nam nhân xanh xao vàng vọt tóc dài xuống nước, nàng sững sờ, chân mày hơi nhíu lại, chẳng lẽ là có người xuống nước cứu nàng?
Vừa nghĩ tới bơi qua chỗ người nọ, mâu quang chuyển một cái liền chứng kiến dưới đáy nước trong tay người kia cầm môt cây chủy thủ, chủy thủ trong nước lóe lên quang mang trong trẻo, Vân Khanh biến sắc, lúc này mới phát hiện nam nhân kia bơi lại chỗ nàng trên mặt mang sát ý rõ ràng.
Đáy lòng trầm xuống, mâu quang đột nhiên trở nên cực lạnh!
Vân Khanh nhanh chóng suy tư, bản thân nàng biết một chút công phu, năm đó Quân Ngạo thường xuyên gặp phải những hoàng tử khác ám sát, nàng vì bảo vệ hắn cũng vì không liên lụy hắn, mời rất nhiều cao thủ ở trong phủ dạy nàng võ công, vài năm khắc khổ học tập, nàng mặc dù không trở thành cao thủ, nhưng là gặp người bình thường vẫn có thể tự vệ. Nhưng là ở trong nước nàng lại không có nắm chắc có thể chế phục một đại nam nhân cầm chủy thủ, bởi vậy, nàng hơi chút suy tư liền muốn rời xa nam nhân kia.
Ai ngờ kỹ thuật bơi lội của nam nhân kia thật đúng là không tệ, chân dùng sức đạp vài cái liền bơi đến bên cạnh, phổi Vân Khanh thiếu dưỡng khí, phun ra mảng lớn bọt trong nước khí. Mắt thấy nam nhân kia mặt mày âm trầm nắm chủy thủ đâm tới, nàng theo bản năng liền trốn. Nam nhân kia sững sờ, giống như là không nghĩ tới nàng có thể tránh thoát một sát chiêu này, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, người nọ liền lần nữa nắm chủy thủ đâm tới.
Động tác hắn đâm vào hoàn toàn không có chiêu thức đáng nói, hiển nhiên không có công phu, hô hấp Vân Khanh dần dần khó khăn, kìm nén bực bội nắm cổ tay của nam nhân, tay chuyển một cái chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, nam tử kia nhịn đau không hô ra tiếng, lại phát hiện há miệng có đại lượng nước tuôn vào trong miệng, hắn vội vã ngậm miệng lại. Chủy thủ trong tay liền rơi xuống dưới đáy nước. Mâu quang Vân Khanh đầy lệ ý, cổ tay khẽ đảo liền đem tay còn lại của hắn bắt trong tay, lại là một tiếng “Răng rắc”, tay kia của nam nhân cũng lên tiếng mà đoạn.
Nam nhân kia phát ra “Ô ô” kêu đau ở trong nước, cả gương mặt đều bởi vì đau đớn mà vặn vẹo không còn hình dáng, trong lòng Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, buông tay hắn xuống làm cho hắn tự sinh tự diệt đi, mà chính nàng thì nhanh chóng bơi lên mặt nước.
Còn không có bơi tới mặt nước cổ áo căng thẳng, thân thể bay lên không, nàng kinh hô một tiếng, sau một khắc liền rơi ở trên đất bằng.
“Khụ khụ khụ…” Nàng cũng không biết mình đã rơi vào đâu, chỉ cảm thấy trong lỗ tai trận trận nổ vang, thanh âm chung quanh huyên náo cũng nghe không rõ ràng, ho khan một trận cổ họng liền có nước theo khóe miệng chảy ra.
“Khàn – -” một hồi gió rét thổi tới, nàng run lên nhè nhẹ một chút, nhịn không được ôm lấy đầu vai co rúm lại một chút.
Trên vai ấm áp, một món xiêm y mang theo mùi lá trúc nhàn nhạt thơm ngát đã rơi vào đầu vai, Vân Khanh khép chặt lại xiêm y cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại đem xiêm y thấm ướt.
“Có khỏe không?”
Tiếng nói quen thuộc mang theo ân cần nhàn nhạt, Vân Khanh nghe được thanh âm này cơ hồ nhịn không được suýt rơi nước mắt.
Sững sờ ngẩng đầu nhìn qua nam tử chỉ áo đơn trước người, tướng mạo hắn xuất sắc, tàm mi, mắt xếch, da trắng, một đầu tóc dài đen như mực dùng ngọc quan buộc lên, dưới chân đạp một đôi giày da hươu mềm. Bởi vì thoát áo ngoài, gió thổi cực kỳ lớn, quần áo màu trắng đơn độc trên người hắn nhẹ nhàng phiêu đãng, có thể hắn cũng không chú ý gió lạnh thổi quét, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
Chóp mũi Vân Khanh đau xót, nam tử ưu tú này không phải là người khác, là biểu huynh của nàng – – Bạch Thanh Tiêu.
Trước khi nàng gả cho Quân Ngạo, Bạch Thanh Tiêu vẫn luôn đối tốt với nàng vô điều kiện, không liên quan đến tình yêu nam nữ, nhưng có sâu sắc huynh muội yêu thương. Hắn làm người thanh đạm ưu nhã, đối với quyền thế nhìn cực nhạt, đối với quan trường cũng rất là chán ghét. Nhưng là Quân Ngạo vẫn luôn rất kính trọng hắn, hắn tài hoa xuất chúng, kiến giải bất phàm, là nhân tài Quân Ngạo hao hết tâm tư muốn kéo lại, bởi vậy sau khi nàng gả cho Quân Ngạo liền đau khổ cầu khẩn hắn trợ giúp Quân Ngạo, hắn nhịn không được nàng cầu khẩn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Có thể nói Bạch Thanh Tiêu là một trong những người nàng thân cận nhất, chỉ là về sau nàng cảm giác mình lợi dụng hắn, chỉ nhìn thấy hắn sẽ áy náy, bởi vậy chỉ có thể dùng lãnh đạm che kín tình cảm của mình, hơn nữa đã gả cho người, không thể cùng ngoại nam có quá nhiều tiếp xúc, thế cho nên càng về sau bọn họ liên lạc liền dần ít.
“Thanh Tiêu ca ca…” vành mắt Vân Khanh ửng hồng, đột nhiên nghĩ đến lúc trước nàng muốn gả cho Quân Ngạo, Bạch Thanh Tiêu đã nói với nàng. Bạch Thanh Tiêu là một người thông thấu, hắn cơ hồ là liếc thấy thái độ Quân Ngạo đối với nàng cũng không đơn thuần, lúc ấy khuyên nàng chọn lương phối khác, nhưng là nàng lúc ấy một lòng đều nhào vào trên người Quân Ngạo, nói như vậy tự nhiên hoàn toàn không có để ở trong lòng.
“Khanh nhi đừng sợ…” Bạch Thanh Tiêu xem hốc mắt Vân Khanh đỏ bừng, cho rằng nàng là rơi vào trong nước vô cùng sợ hãi, trong mắt đan phượng hẹp dài hiện lên từng tia thương tiếc, không nhịn được nói, “Không sao không sao…”
Vân Khanh nỗ lực khống chế tâm tình, nàng đảo mắt nhìn chung quanh lại phát hiện thân ở trên một cái thuyền hoa cực lớn, nàng ngồi ở trên sàn tàu nhìn vào trong, chỉ thấy thuyền hoa rực rỡ đeo ruy băng bồng bềnh, từ cửa nhìn vào bên trong trùng tu cũng tráng lệ, ngọn đèn giữa thuyền hoa nhu hòa, nhìn qua liền có loại cảm giác ấm áp, nhưng là Vân Khanh lại cảm giác mình càng thêm lạnh, bởi vì nàng đối với cái thuyền hoa này lại quá quen thuộc, thuyền hoa này đúng là vật sở hữu của Quân Ngạo, Quân Ngạo thường xuyên trên thuyền hoa này thiết yến mời một ít quý công tử, hắn có rất nhiều thế lực đều là từ nơi này lôi kéo khai quật tới. Nhưng là về sau hắn leo lên ngôi vị hoàng đế thuyền này liền bị đốt rụi, nhưng là bây giờ thế nhưng lại xuất hiện…
Nàng lại đưa con mắt nhìn về nơi xa, hai bờ sông liễu xanh rủ xuống, như khói như sương, đẹp không sao tả xiết. Mà bên ngoài hàng liễu đều là từng dãy nhà dân xưa cũ, mảnh ngói ám xanh, đám người thuần phác khắp nơi đều đang nhắc nhở nàng một cái sự thật khó mà tin được lại cứ là sự thật.
Trọng sinh… Hơn nữa còn trọng sinh tại thời điểm nàng còn chưa có gả cho Quân Ngạo… Bởi vì sau khi nàng gả cho Quân Ngạo, Bạch Thanh Tiêu liền liên tục xưng nàng là thái tử phi, sau lại chính là hoàng hậu nương nương.
“Khanh nhi…” Chỉ quần áo đơn tuấn mỹ nam tử nhìn Vân Khanh mâu quang ngưng lại, lo lắng nắm đầu vai của nàng, “Khanh nhi, muội làm sao vậy?”
“Ta không sao!” Vân Khanh khép lại chặt xiêm y, ba câu cuối cùng trong lãnh cung còn bồi hồi vang vọng ở bên tai, nếu có kiếp sau… Lúc ấy chỉ cho là lời nói hả giận, lại không nghĩ rằng một câu thành sấm, đây phải chăng thuyết minh thượng thiên cho nàng trọng sinh một lần để nàng báo thù.
“Thanh Tiêu, huynh sao lại ở chỗ này?”
Một đạo thanh âm trong trẻo từ giữa thuyền hoa truyền ra, giọng nói này làm cho thân thể Vân Khanh lập tức cứng đờ, trong ánh mắt phát ra hận ý khắc cốt lành lạnh…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Trảm Phong
“A, coi chừng – – ”
“Lão thiên a, mau tránh ra!”
Đại sảnh rộng rãi đại loạn một hồi, ai cũng không nghĩ tới ngày đại hỉ của thừa tướng một quốc gia thế nhưng sẽ có người lựa chọn ám sát vào lúc này.
Thời điểm mũi tên bắn lén bắn tới, Vân Khanh không có phát giác, nhưng cảm giác của nàng luôn luôn nhạy cảm hơn so với người ngoài, nguy hiểm tới gần, phản ứng đầu tiên của nàng chính là lách mình tránh đi, nhưng là nàng đột nhiên nhớ tới vị trí của mình, nàng đứng trong đại sảnh, đối diện chính là cha mẹ Phong Lam Cẩn, nếu nàng tránh ra, hướng tên bắn lén kia đúng là cha mẹ Phong Lam Cẩn.
Cước bộ nàng dừng lại, mũi tên bắn lén lực đạo rất lớn, mang theo cuồng phong lăng liệt gào thét, còn chưa tới trước người nàng kình đạo đã bức bách khăn voan trên đầu nàng phiêu nhiên rơi xuống, sát khí khắp phòng bay thẳng tới chỗ nàng, nàng mang một thân đồ cưới màu tươi đứng ở giữa sát khí bạo ngược lơ lửng, Phượng Hoàng trên người như là sống dậy, diêm dúa chói mắt.
Vân Khanh mắt nhìn một ít mũi tên bắn lén xuyên thấu đại sảnh bắn thẳng đến mi tâm nàng, mâu quang nàng ngưng tụ, nếu đã không thể trốn, chỉ có thể nghênh đón, nàng chăm chú nhìn chằm chằm mũi tên gào thét mà đến kia, trong điện quang hỏa thạch nàng chỉ có thể đưa tay đi bắt đuôi tên. Hết thảy bất quá phát sinh trong nháy mắt, nàng đã chuẩn bị kỹ càng, nàng biết rõ một trảo này nếu thành công lực đạo tên bắn lén kia cũng sẽ ép gãy tay nàng đả thương gân mạch, nếu không thành… Lại chỉ có một con đường chết!
Trong nháy mắt nàng vươn tay phải ra, thân thể lại bị kình phong kéo đi mạnh mẽ xoay tròn, Phong Lam Cẩn một tay nắm chặt tay vịn xe lăn, tay kia kéo lấy tay Vân Khanh, rõ ràng khoảng cách hơi xa lại trong một cái nháy mắt lách mình đến bên người Vân Khanh, hắn giữ chặt tay Vân Khanh mạnh mẽ dùng sức, Vân Khanh rơi vào trong ngực hắn, Phong Lam Cẩn nhìn một ít tên bắn lén, mâu quang run lên, thân thể nghiêng nghiêng, phát sau mà đến trước bắt được đuôi tên.
“Ông – -” tên dài vào tay vẫn run rẩy trong tay Phong Lam Cẩn, có thể thấy được người bắn tên võ công cao, công lực sâu.
“Cẩn nhi…” ngồi trên cao Mạc Ngôn lúc này ngồi không yên, nàng vội vội vàng vàng chạy xuống, nhìn thần sắc Phong Lam Cẩn không thay đổi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng lúc này đã không còn ngây thơ ngày thường đối với người nhà, khuôn mặt muốn nổi bão. Nhìn lại sắc mặt Vân Khanh khẽ trắng bệch, nhớ tới vừa rồi Vân Khanh không tránh không né, trong lòng hiểu nguyên nhân nàng không tránh né, nàng hữu hảo cười một tiếng đối với Vân Khanh, “Con dâu, con không sao chớ?!”
Coi như là tại thời điểm nguy hiểm như vậy Vân Khanh cũng nhịn không được hơi kinh ngạc, cô gái trước mắt thoạt nhìn càng giống như là tỷ tỷ Phong Lam Cẩn này dĩ nhiên là mẫu thân Phong Lam Cẩn sao?
Vân Khanh cúi đầu, khẽ lắc đầu, thanh âm mang theo một tia khàn khàn nghĩ mà sợ, khăn voan đỏ tươi đã rơi xuống đất, lúc này có thể nhìn ra trên mặt phấn son hơi có chút tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời kinh người.
“Ta không sao…”
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện mình lúc này thế nhưng ngồi ở trên đùi Phong Lam Cẩn, nàng còn chưa bao giờ cùng khác phái thân cận như thế, vội vàng từ trên đùi Phong Lam Cẩn đứng dậy, chỉ chớp mắt đã thấy hai mắt Phong Lam Cẩn trước kia đầy ôn nhuận tất cả đều biến mất hầu như không còn, lúc này đầy một mảnh ám trầm, hiển nhiên là chuyện hôm nay này làm cho hắn cực kỳ tức giận.
Một phòng lớn người gấp rút đuổi đến hỏi han ân cần, Vân Khanh lại nhanh nhìn thấy đứng ở chỗ không xa sắc mặt Quân Ngạo một mảnh ám trầm. Hắn đứng ở đó bất động như không, cũng không tới đây ân cần thăm hỏi Phong Lam Cẩn cũng không có tiến lên quan tâm Vân Khanh, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, con mắt nhìn về phía Phong Nhiễm Mặc ra khỏi đại sảnh qua không lâu sau liền đưa tới một nam tử, khuôn mặt người này làm cho hắn quen thuộc đến không thể lại quen thuộc.
Tâm của hắn, mạnh mẽ trầm xuống!
Nam tử kia không phải là ai khác, đúng là thiếp thân thị vệ của muội muội, hắn và mẫu phi tự mình chọn lựa cận thân thị vệ cho Quân Tư Điềm – – Đoạn Tung!
Sắc mặt Phong Nhiễm Mặc âm trầm, đá Đoạn Tung lật ngửa trên mặt đất, sắc mặt uy nghiêm làm cho người ta nhớ tới hắn cũng là một nam tử uy nghiêm ngồi ở vị trí thừa tướng hơn hai mươi năm.
Lúc này trong đại sảnh có người cùng Quân Tư Điềm đi lại gần nhìn thấy nam tử này lập tức kinh hô một tiếng.
“Đây không phải là cận thân thị vệ của Phượng Khê công chúa sao? Hắn làm sao lại đến ám sát tân nương tử.” Mũi tên kia rõ ràng chính là hướng thẳng Vân Khanh.
Phong Nhiễm Mặc đem cung tiễn trong tay mạnh mẽ ném hướng Đoạn Tung, lực đạo mạnh mẽ mang theo kình phong gào thét bắn thẳng đến Đoạn Tung, cung dài ở trong tay Phong Nhiễm Mặc cũng trở thành lợi khí, chỉ nghe “Pằng – -” một tiếng vang thật lớn, Đoạn Tung đau đớn hừ một tiếng, người sáng suốt đều thấy cung kia không có góc cạnh thế nhưng cũng có thể đem chân của hắn cho gõ gãy.
Trong đại sảnh một chút quan văn cùng quan võ cũng nhịn không được nhớ tới thiếu niên thừa tướng văn võ song toàn hơn hai mươi năm trước quát tháo trên triều đình danh tiếng lên cao. Hôm nay vừa thấy, ở đâu là văn võ song toàn, rõ ràng là văn có thể trị quốc võ có thể an bang!
“Ai sai sử ngươi tới ám sát con dâu nhà ta!” Mạc Ngôn một cước một cước đá thẳng Đoạn Tung, lực đạo mặc dù nhẹ nhưng lại không có gián đoạn, bất quá hồi lâu Đoạn Tung vẫn không nói gì, ngược lại là chính nàng mệt mỏi thở hồng hộc. Thấy vậy Phong Nhiễm Mặc liền vội vàng tiến lên vài bước kéo nương tử nhà mình qua, cho Phong Lam Cẩn một cái ánh mắt, để cho hắn tự mình xử lý.
Hắn đã nói Quân Tư Điềm kia sẽ làm ra một ít chuyện, để cho con trai khắp nơi phòng bị, lúc còn trẻ hắn cũng từng nếm qua quả đắng như vậy, không có xử lý tốt một vài cô gái ái mộ, suýt nữa làm cho hắn mất đi Ngôn Nhi. Nghĩ đến đây, sắc mặt Phong Nhiễm Mặc lập tức ám trầm.
“Ai… Phái ngươi tới!” Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, đẩy xe lăn nhẹ nhàng trượt đến bên người Đoạn Tung, đôi mắt giống như là nhiễm băng sương, ớn lạnh thấu xương. Cẩm bào đỏ thẫm sắc phản xạ ra quang hoa quỷ dị, cả người khí thế mạnh mẽ từ công tử ôn nhuận hóa thân Tu La, mang theo hơi thở tử vong.
Đoạn Tung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác cự tuyệt trả lời.
“Ngược lại có cốt khí!” Thanh âm Phong Lam Cẩn nghe không ra là tán thưởng hay là châm chọc, trong cổ họng của hắn phát ra một tiếng cười lạnh trầm thấp, xương ngón tay rõ ràng tay lại nhanh như tia chớp nhanh chóng điểm đại huyệt Đoạn Tung, bẻ cằm của hắn, làm cho hắn không cách nào tìm chết.”Mặc Huyền, lục soát!”
Đứng một bên Mặc Huyền không nói một lời vẫn băng hàn như cũ, động tác hắn rất nhanh không có một tia dừng lại phảng phất như là diễn luyện trăm ngàn lần, động tác thô bạo từ trong miệng của hắn tìm ra một bao độc dược nho nhỏ. Lạnh lùng đem gói thuốc ném xuống đất, Mặc Huyền lần nữa ẩn thân vào trong đám người.
“Hình bộ thượng thư!”
“Có hạ quan, tướng gia có gì phân phó!” Trong đám người đi ra một người trung niên nam tử ôm quyền đối với Phong Lam Cẩn, sắc mặt phức tạp liếc nhanh nhìn Đoạn Tung, nếu là có khả năng, chuyện này hắn một chút cũng không muốn nhúng tay, rất rõ ràng là Quân Tư Điềm phái người này tới muốn mưu sát tân nương, một bên là là hoàng thất, một bên là Phong gia có thể so với hoàng thất, nếu như có khả năng hắn bên nào đều không nghĩ đắc tội a. Nghĩ tới ánh mắt Quân Tư Điềm nhìn Phong Lam Cẩn nóng bỏng không che dấu chút nào, Hình bộ thượng thư lập tức sáng tỏ. Cẩn thận liếc qua Phong Lam Cẩn, nhìn dung nhan hắn giống như bức tranh tuấn mỹ vô trù, trọng yếu hơn là mỗi ngày khóe môi đều là mang theo nụ cười ôn nhuận hữu lễ, không trách được công chúa sẽ vì hắn làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy, nam sắc có đôi khi cũng là họa thủy a.
“Đem người này tới Hình bộ nghiêm khắc tra hỏi, nhất định phải hỏi ra người phía sau màn sai sử hắn!” Phong Lam Cẩn ngẩng đầu nhìn Hình bộ thượng thư, sắc mặt hắn tối tăm, khóe môi còn mang theo một nụ cười, nhàn nhạt “Hử?” Một tiếng, chạm đến hai tròng mắt Phong Lam Cẩn không có cảm tình toàn thân Hình bộ thượng thư lập tức rùng mình, cung kính ôm quyền hồi đáp, “Hạ quan tuân mệnh!”
Liền vào lúc này, mỗi một người trong đại sảnh đều buông lỏng tâm thần bên ngoài phòng lần nữa vọt tới một cô gái cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt nàng điên cuồng, nắm trường kiếm bất chấp mình có thể ở trước mắt mọi người ám sát thành công hay không liền xách theo trường kiếm lao đến. Trường kiếm nàng ta đâm thẳng Vân Khanh, còn điên cuồng hô to, “Vân Khanh, ngươi đi chết, ngươi đi chết đi!”
Quân Tư Điềm là một công chúa điêu ngoa, thuở nhỏ cũng chưa từng học qua bao nhiêu công phu, giờ phút này nếu không phải bị bức điên cũng sẽ không bất kể hậu quả ám sát Vân Khanh như vậy.
Phong Lam Cẩn mắt thấy Vân Khanh muốn ra tay, lại đè lại cánh tay của hắn.
Sắc mặt nàng hơi lạnh, cằm khẽ giương cao, ưu nhã cao quý tựa như một con Kim Phượng Hoàng chân chính.”Giao cho ta, ta có thể tự hành xử lý!”
Vân Khanh vì Phong Lam Cẩn tôn trọng không để lại dấu vết mà cảm động. Nàng khẽ mỉm cười, nhìn Quân Tư Điềm thần sắc điên điên khùng khùng, con mắt sắc đột nhiên thay đổi, con ngươi thâm thúy ám trầm sâu không thấy đáy, mắt thấy trường kiếm Quân Tư Điềm đâm thẳng đến, Vân Khanh bất động, ngay khi mủi kiếm của nàng ta cách nàng gần kề vài tấc, một khắc kia tâm mọi người ở đây khẩn trương lên.
Vân Khanh đột nhiên động.
Thân hình nàng chợt lóe, trường kiếm từ bên cạnh mặt của nàng xẹt qua, nàng cười lạnh một tiếng, nắm chặt cánh tay Quân Tư Điềm sau đó không chút lưu tình dùng sức gập lại.
“Răng rắc – – ”
“A – – ”
Phía trước một tiếng là âm thanh cánh tay Quân Tư Điềm gãy lìa, theo sát đằng sau là nàng thống khổ thét chói tai. Một công chúa sống an nhàn sung sướng cùng một người vì để cho chính mình trở nên mạnh mẽ bất kể hậu quả hung hăng rèn luyện… Kết quả không cần nói cũng biết.
Sắc mặt của mọi người trong đại sảnh đều tương đối khó coi, mọi người không hẹn mà cùng đem tầm mắt chuyển sang Quân Ngạo, đã thấy Quân Ngạo nhìn Vân Khanh thật sâu, ánh mắt không vui không buồn, đáy mắt lại dũng động mạch nước ngầm.
Hắn tiến lên trước một bước, xiêm y màu vàng sáng tượng trưng cho vị trí tôn quý nhất trên đời này hơi động một chút, khí thế cả người đột nhiên trở nên mạnh mẽ, hắn lạnh lùng nhìn Vân Khanh, nhìn nàng một thân đồ cưới đỏ thẫm sắc, sáng rỡ cơ hồ mù mắt hắn, con mắt sắc của hắn lập tức lạnh xuống. Nhìn cũng không nhìn muội muội điên cuồng kêu rên trên mặt đất, hồi lâu sau, hắn đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng.
“Vân Khanh, lá gan của ngươi không nhỏ!”
Vân Khanh vuốt vuốt đồ cưới thoáng có nếp uốn, không thèm để ý cười nói.”Lá gan của ta luôn luôn không nhỏ, chỉ là điện hạ hôm nay chỉ là điểm nào?”
“Dĩ hạ phạm thượng mưu hại công chúa là tử tội!”
Vân Khanh bỗng nhiên cười một tiếng, đồ cưới đỏ tươi cùng nhàn nhạt đắc ý, nụ cười sáng rỡ làm cho người người nhịn không được động dung, đã thấy nàng phảng phất như là cười đủ rồi, bừng tỉnh đại ngộ nói với Quân Ngạo, “A! Thì ra là điện hạ cũng biết mưu hại công chúa là tử tội a? Vậy ngươi bây giờ có thể một kiếm giết chết Quân Tư Điềm!” Nhìn Quân Ngạo hơi sững sờ, khí thế nàng đột nhiên biến đổi, tiếng nói cất cao, quát lạnh, “Chẳng lẽ điện hạ chưa bao giờ đem chuyện tình bị bệ hạ hạ chỉ phong ta làm Hiếu Đồng công chúa để ở trong lòng, hay là điện hạ là quý nhân hay quên, chuyện này sớm đã quên mất từ bốn tháng trước, Phượng Khê công chúa cũng đã bị bệ hạ đoạt phong hào thu Phượng ấn? Bệ hạ đã từng hạ chỉ Quân Tư Điềm không được ra khỏi phủ công chúa nửa bước. Nàng hôm nay bất quá một dân nữ nho nhỏ, được bệ hạ không chê mới không có từ trên ngọc điệp hoàng thất xoá tên, mà Quân Tư Điềm lại kháng lại thánh chỉ của bệ hạ tự mình xuất phủ, hôm nay lại tới mưu sát ta công chúa của một nước, điện hạ nói, nên phán nàng tội gì đây!”
Nàng khí thế bức người, ánh mắt đông lạnh, thế nhưng ép Quân Ngạo một hồi lâu không nói được gì.
Trong lời nàng là một cái tội lớn kháng chỉ, một cái tội danh mưu sát công chúa! Hết lần này tới lần khác mỗi tội danh đều làm cho không ai có thể phản bác, mà hai cái tội danh này tùy tiện xuất ra một cũng đủ Quân Tư Điềm chết trăm ngàn lần.
Gặp Quân Ngạo mặt mày lạnh lùng không nói một lời, Vân Khanh cười lạnh nói, “Điện hạ hôm nay còn có lời muốn nói!” Nàng lại khẽ mỉm cười, “Hoặc là… Ta nên gọi điện hạ là hoàng huynh?!”
Mặt mày Quân Ngạo lập tức lạnh lẽo.
“Vân Khanh, ngươi cái đồ tiện nhân này!” Con mắt Quân Tư Điềm bị một màn đỏ thẫm trên người Vân Khanh đâm đỏ tròng mắt, nàng ta thét to, “Ngươi đáng chết, ngươi sớm đáng chết! Nếu không phải ngươi, ta làm sao sẽ luân lạc đến mức này!”
Mắt Vân Khanh bao quát nàng, khóe môi khơi mào, châm chọc nói, “Trời làm bậy vẫn còn có thể thứ cho, tự gây nghiệt – – không thể sống!”
Nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua cùng Quân Tư Điềm đối nghịch, chỉ là nàng ta lần nữa bức bách. Nếu là nàng mềm lòng nương tay, hôm nay ngã xuống đất không dậy nổi chỉ sợ sẽ là nàng.
Chậm rãi kề sát vào Quân Tư Điềm, tại bên tai nàng dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng có thể nghe được, Vân Khanh lãnh đạm nói, “Ngươi thật sự cho là ta không biết lần trước ta gặp chuyện là ngươi làm chủ à? Quân Tư Điềm, ngươi thật sự là rất đáng thương, xem một chút bộ dáng ngươi hôm nay có còn một chút cao quý? Thân là công chúa, được phụ hoàng sủng ái mình cấm túc ngươi hận sao? Ta thật sự là thương cảm ngươi a, ngươi xem ngươi một chút, bị cấm tại phủ công chúa, huynh trưởng cùng mẫu phi của ngươi có một tia thương tiếc ngươi. Tặc tặc…”
Quân Tư Điềm quả nhiên nhận lấy kích thích, con mắt đỏ ngầu đưa tay liền hướng mặt Vân Khanh nhắm đến. Nàng hô lớn, “Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!” Nàng vốn là ôm hy vọng, nhưng bốn tháng trôi qua nàng đã chịu không được lại lừa mình dối người, huynh trưởng cùng mẫu thân của nàng chỉ sợ sớm đã coi nàng như con cờ bỏ không có ý định cứu nàng, nàng đợi bốn tháng, chờ tới lại là tin tức Phong Lam Cẩn muốn cưới Vân Khanh, cho nên nàng đi ra, liều mạng cùng Vân Khanh đồng quy vu tận cũng quyết không để cho nàng gả cho Phong Lam Cẩn.
Mạc Ngôn ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn con dâu nhà mình, vốn là thấy bộ dạng nàng thanh thanh đạm đạm còn tưởng rằng là một tiểu bạch thỏ, lại không nghĩ rằng thì ra là nàng nhìn lầm rồi, không phải là tiểu bạch thỏ hẳn là tiểu Bạch miêu, ngày thường nhìn không ra, một khi gặp được chuyện sẽ duỗi ra lệ trảo của bản thân hung hăng cho địch nhân một kích! Người con dâu này – – nàng thích! Hắc hắc!
Vân Khanh đang định lại kích thích Quân Tư Điềm vài câu làm cho nàng nổi điên, lại chợt nghe xa xa truyền đến thanh tuyến lanh lảnh độc hữu của thái giám, mi tâm nàng ngưng tụ, khóe môi cười lạnh chợt lóe rồi biến mất.
Trong đại sảnh tất cả mọi người quỳ gối chào đón, chỉ có Phong Lam Cẩn một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc bình tĩnh ngồi ở trên xe lăn, đáy mắt thoáng hiện lên u quang chợt lóe rồi biến mất.
Khánh Viễn Đế một thân long bào màu vàng sáng kim quan cột tóc, đôi con mắt thoáng đục ngầu nhìn không ra ý nghĩ của hắn, phía sau hắn là Hiền phi sít sao đi theo, Hiền phi một thân cung trang đẹp đẽ quý giá uốn lượn trên mặt đất, lúc này sắc mặt hơi lo nghĩ nhìn Quân Tư Điềm ôm cánh tay té trên mặt đất.
“Vân Khanh, ngươi lá gan không nhỏ!” Hiền phi cười lạnh, con gái của mình mình cũng không có nỡ lòng động tới một đầu ngón tay, hôm nay lại bị Vân Khanh biến thành bộ dáng chật vật như vậy, trong lòng bà ta thầm hận, trên mặt lạnh lùng, “Cho dù Điềm Nhi đã không có thân phận công chúa cũng là nữ nhi của bệ hạ, khi nào đến phiên ngươi ra tay dạy dỗ, ta xem ngươi là ỷ sủng mà kiêu, quá coi trọng chính mình!”
Không có ý chỉ Khánh Viễn Đế không người nào dám đứng dậy, Vân Khanh nhìn Hiền phi sắc mặt khó coi cùng Khánh Viễn Đế sắc mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, “Vân Khanh cho tới bây giờ đều không cảm thấy mình có tư sản ỷ sủng mà kiêu, Vân Khanh chỉ hỏi nương nương một câu, hôm nay nếu thân phận ta cùng Quân Tư Điềm đổi chỗ, vậy người lại làm như thế nào? Vân Khanh từng nghe nương nương cùng gia mẫu đã từng là khuê trung mật hữu không có gì giấu nhau, người nói, nếu là mẫu thân ta còn tại nhân thế, lại nhiều lần nhìn con gái của mình bị người hãm hại thậm chí mưu sát bà sẽ làm thế nào? Vân Khanh không cầu xin nương nương công bình mà phán, nhưng là có thể thỉnh nương nương thoáng công chính một chút hay không, nơi này nhiều ánh mắt nhìn xem như vậy, chuyện hôm nay chẳng lẽ là Vân Khanh sai sao?!”
Hô hấp Hiền phi cứng lại, đúng vậy, Vân Khanh là vì bệ hạ tứ hôn mới có thể bị Điềm Nhi ghi hận trong lòng, nếu bà ta nói là Vân Khanh sai chẳng phải là quá mức miễn cưỡng sao. Nghe Vân Khanh nhắc tới Bạch U Lan, bà ta hơi có chút hoảng hốt, năm đó bà, Bạch U Lan cùng Ninh Tĩnh Nguyệt ba người không có gì giấu nhau, hôm nay lại thiên nhân vĩnh cách, thậm chí bởi vì bà đối đãi với Vân Khanh quá mức hà khắc làm cho quan hệ cùng Ninh Tĩnh Nguyệt thẳng giáng xuống điểm băng!
“Ngươi đáng chết! Ngươi sớm đáng chết!” Quân Tư Điềm điên cuồng kêu gào lên, nàng nửa nằm trên mặt đất ôm cánh tay bị Vân Khanh bẻ gẫy, điên cuồng kêu to, “Tất cả các ngươi đều đáng chết! Kể cả ngươi! Ngươi! Còn ngươi nữa!” Nàng chỉ Hiền phi Quân Ngạo còn có Khánh Viễn Đế, tất cả mọi người vì Quân Tư Điềm lớn mật mà khiếp sợ không thôi.
Hiền phi lại càng nổi giận nói, “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì!”
“Ta hồ ngôn loạn ngữ?” Quân Tư Điềm bị nhốt bốn tháng ở trong phủ công chúa sớm đã bị ép nổi điên, lý trí nàng hoàn toàn không có, cười lạnh nói, “Các ngươi nguyên một đám ra vẻ đạo mạo nhưng trong lòng đừng nói có bao nhiêu ác độc, Hiền phi? Khá lắm Hiền phi, ta thế nào không ra ngươi hiền lành ở đâu. Con gái ruột ngươi bị giam ở trong phủ công chúa nhận hết ấm lạnh nhân gian, ngươi lại chẳng quan tâm, có mẫu thân như ngươi vậy sao? Trong lòng ngươi chỉ có hoàng huynh, khắp nơi đều cân nhắc mưu tính cho hắn, ta chính là đá kê chân trong mắt các ngươi, thời điểm có thể lợi dụng liền lợi dụng hai chữ thân tình đến đối tốt với ta, một khi ta gây trở ngại đến các ngươi, các ngươi sẽ không chút do dự diệt trừ ta, các ngươi đều là động vật máu lạnh lãnh tâm lãnh tình!”
“Còn ngươi nữa!” Nàng căm tức nhìn Khánh Viễn Đế, người không úy kỵ sống chết là đáng sợ nhất, nàng cười lạnh nước mắt lại chảy ra, “Phụ hoàng, ngươi không phải đối với ta tốt nhất sao, nhưng là ngươi làm cái gì, ta bị ủy khuất ngươi chẳng những không giúp đỡ còn đoạt đi phong hào của ta cấm túc ta! Ta lớn lối ta ương ngạnh ta điêu ngoa còn không phải là ngươi dưỡng ra sao? Hôm nay ngươi nói cho rõ là ai cho quyền lợi ta để cho ta làm càn, phụ hoàng, tâm người là thiết làm sao?”
Nói xong lời cuối cùng, nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt, lại nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn đáy mắt điên cuồng càng phát ra rõ ràng, “Phong Lam Cẩn, ta hận nhất chính là ngươi! Vì ngươi ta khuynh tâm đối đãi, đổi lấy lại là vô tình của ngươi, luận dung mạo luận thân phận, ta đường đường là Phượng Khê công chúa có điểm nào so ra kém Vân Khanh nữ nhi quan tam phẩm không được sủng ái kia.” Đáy mắt nàng đột nhiên thoáng hiện lên một tia quang mang quỷ quyệt, yêu dị làm cho người hoảng sợ, “Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ha ha! Ta chính là chết cũng muốn ngươi cả đời đều nhớ rõ ta!”
Trong lòng Vân Khanh máy động, mạnh mẽ cảnh giác, lại đã là chậm quá…
Thân thể Quân Tư Điềm nổi dậy, nàng đột nhiên đem trái tay vươn vào trong ngực, móc ra một vật màu đen tròn trịa, ánh mắt Vân Khanh đột nhiên co rụt lại, liền nghe thấy thanh âm Quân Tư Điềm điên cuồng kêu gào, “Ta phải cho tất cả mọi người đều chôn cùng ta! Ha ha ha…”
“Coi chừng – – ”
Tim Vân Khanh nhảy ra khỏi cổ họng, vật kia nàng nhận ra, là Phích Lịch đạn! Phích Lịch đạn thời điểm kiếp trước chính là Quân Tư Điềm tạo nên, nàng công chúa này luôn luôn cảm thấy hứng thú đối với pháo hoa pháo trúc, lúc ấy tạo ra được vật này lập tức bị Quân Ngạo dùng đến trên mặt quân sự, vì thế, Quân Ngạo còn đối với muội muội này có phần coi trọng.
Mà kiếp này! Phích Lịch đạn đã tạo ra sao?!
Không có ai nhận ra cái này, Vân Khanh đụng ngã Phong Lam Cẩn cách Quân Tư Điềm không xa, hắn ngồi ở trên xe lăn dễ dàng bị liên lụy nhất, Vân Khanh không do dự, ôm lấy eo Phong Lam Cẩn ngã trên mặt đất, cùng lúc đó, nàng thê lương hô to vang dội đại sảnh, “Mau nằm xuống!”
Người có phản ứng kịp thời vội vàng quỳ xuống, Khánh Viễn Đế bị Toàn Phúc bổ nhào vào trên mặt đất, ngược lại là không có bao nhiêu tổn thương, Quân Ngạo phản ứng cực nhanh, tại thời điểm ánh mắt Quân Tư Điềm lộ ra điên cuồng liền đã dậy lòng cảnh giác, cho nên hắn nhanh chóng lui về phía sau, cực nhanh lách mình đi, hắn nhìn thấy động tác Toàn Phúc lập tức sững sờ, ánh mắt lập tức chợt lóe, hắn cũng nhào tới trên người Khánh Viễn Đế, che đi phần lớn dư âm nổ mạnh cho hắn.
“Bùm – – ”
Một tiếng vang thật lớn sau, đại sảnh quy về yên tĩnh…