Vân Khanh trở lại Thanh Trúc viên cầm lấy một quyển sách yên lặng xem, cả người nàng đều đắm chìm trong sách vở, đến khi cảm giác được mí mắt có chua xót mới để quyển sách xuống day day khóe mắt.
Cảm giác trong nhà có chút âm u, Vân Khanh có chút mệt mỏi hỏi. Con mắt chua xót làm cho nàng khẽ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau mở ra đã khôi phục thanh minh.
“Giờ gì?”
“Tiểu thư, đã giờ Dậu.”
Giờ Dậu? Vậy là Phong Lam Cẩn đã cùng công công còn có tiểu thúc ở thư phòng nghị đàm đã sắp ba canh giờ. (công công: cha chồng)
“Tướng gia đã từng trở lại sao?”
“Không có.” Tử Khâm xốc rèm nhìn ra phía ngoài, “Bất quá nô tỳ vừa rồi đã cho người đi thư phòng hỏi tướng gia có muốn trở lại dùng bữa tối hay không.”
Vân Khanh để quyển sách trên tay xuống, từ trên ghế đệm đứng dậy, nàng thay đổi xiêm y thoải mái, sắc mặt có lo lắng không che dấu được, đến tột cùng là chuyện gì làm cho Phong Lam Cẩn cùng công công thương nghị gần ba canh giờ đây?
Là nạn châu chấu phía nam sao? Chẳng lẽ nạn châu chấu so với Phong Lam Cẩn nói còn nghiêm trọng hơn nhiều?
“Bảo phòng bếp đem thức ăn đều hâm nóng.”
“Cũng đã phân phó xuống.” Kể từ sau một hồi mưa thu khí trời liền dần dần chuyển lạnh, khí trời như vậy, ăn đồ lạnh đã không còn thực dụng, trọng yếu hơn là Phong Lam Cẩn vẫn luôn dùng tình huống “Thể yếu nhiều bệnh” đến lừa người, cho nên không thể để cho người bắt được cái chuôi, hoặc là nói không thể để cho hoàng thất bắt được cái chuôi. Phong Lam Cẩn thân thể yếu đuối chính là điều Khánh Viễn Đế dựa vào, nếu có một ngày hắn phát hiện thân thể Phong Lam Cẩn đã vượt ra khỏi hắn khống chế, hắn sẽ chỉ càng thêm kiêng kỵ Phong Lam Cẩn.
Đang nói, ngoài phòng đã truyền đến âm thanh xe lăn ma sát mặt đất quen thuộc.
Vân Khanh vội vàng đứng dậy nghênh đón, đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn vào nội thất, Phong Lam Cẩn biết rõ Vân Khanh có chuyện hỏi hắn liền vẫy lui đám người Mặc Huyền cùng Tử Khâm. Nhìn vẻ mặt Vân Khanh sầu lo, Phong Lam Cẩn mỉm cười, một tay xoa lên mi tâm nàng, cười nói, “Lông mày đều nhanh nhăn thành một con sâu lông.”
“Phong Lam Cẩn.” Vân Khanh trịnh trọng nhìn hắn, “Chuyện tình nạn châu chấu đến tột cùng là thế nào, nghiêm trọng đến trình độ nào?”
Phong Lam Cẩn cười khổ, “Cũng biết không thể gạt được nàng. Nguyên là dự định hôm nay sẽ nói rõ với nàng, miễn cho nàng lo lắng.”
“Nói rõ một chút.”
“Nạn châu chấu xác thực rất nghiêm trọng, một vùng Giang Nam đã có nhiều huyện thị chịu ảnh hưởng, hơn nữa… Hơn nữa nạn châu chấu còn có xu thế tiếp tục khuếch tán, hôm nay lâm triều cùng bệ hạ nghị sự, chúng đại thần mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nhưng không có một ai có thể xuất ra phương án hành động thiết thực nhằm vào nạn châu chấu, bệ hạ vì thế giận dữ, giận dữ mắng mỏ một vài đại thần. Hiện tại Giang Nam lòng người bàng hoàng, mỗi ngày hộ hộ đóng cửa không ra, địa phương nghiêm trọng châu chấu cũng đã đem lúa nước cắn nuốt sạch sẽ, hôm nay ở Giang Nam gạo mì lương dầu cũng bắt đầu tăng giá vài lần, có vài người trong nhà không có tồn lương lại mua không nổi lương thực, đã có ví dụ chết đói…”
“Khánh Viễn Đế nói như thế nào?”
Phong Lam Cẩn trầm ngâm, cân nhắc dùng từ một chút mới chậm rãi nói, “Bệ hạ có ý phái trọng thần trong triều đi trấn an dân tâm, thuận tiện nghĩ biện pháp giải quyết nạn châu chấu lần này, còn có trọng yếu nhất là cứu nạn thiên tai.”
Vân Khanh trầm mặc.
Không cần phải nói, nhất định là không có người nào nguyện ý lĩnh mệnh đi trước, không nói đến không có phương án trị châu chấu, cho dù có phương án nhưng phí sức lại chẳng có kết quả tốt, một cái chuyện tình làm không tốt còn có thể sẽ vứt bỏ tính mạng thân gia tuyệt đối sẽ không có người nhận lệnh.
Quan viên phái đi chức vị không thể quá nhỏ, nếu không không đạt được hiệu quả trấn an dân tâm, đại thần nhất nhị phẩm phần lớn đều là lão bánh quẩy, ai nguyện ý đi xa ngàn dặm ngăn lại chuyện này? Làm xong còn tốt, nếu làm không được vậy có thể khó giữ được khí tiết tuổi già. (lão bánh quẩy: chỉ những kẻ mưu mô, cong cong quẹo quẹo)
Cứu nạn thiên tai phải cân bằng các phương diện quan hệ nhiều lắm, một chút không ổn, vạn nhất nạn dân hợp nhau tấn công coi như là binh đội Giang Nam điều qua cũng trốn không thoát cái chết.
“… Trong triều không có đại thần nguyện ý lĩnh mệnh đi cứu…” Phong Lam Cẩn chau mày, đáy mắt có thần sắc giận dữ chợt lóe lên, “Những trọng thần này trong triều, ngày thường mỗi người đều ôm bổng lộc triều đình, trong nhà đều là ruộng tốt nhà cao bệ hạ ban thuởng, hôm nay dân chúng cần bọn họ, nguyên một đám lại làm rùa đen rút đầu, quả thực làm người ta thấy trơ trẽn!”
Vân Khanh nghe được giật mình.
Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Lam Cẩn, “Chàng nhận lệnh rồi?”
Mâu quang Phong Lam Cẩn chợt lóe, không nói gì.
Vân Khanh liền biết mình đã đoán đúng. Nàng không biết rõ mình nên nói cái gì cho phải, một cái triều đình to như vậy, hôm nay giúp nạn thiên tai lại muốn thừa tướng một quốc gia tự mình đi trước… Mặt mày Vân Khanh lạnh xuống, “Khánh Viễn Đế nói thế nào?” Nếu Khánh Viễn Đế cũng đồng ý để cho Phong Lam Cẩn đi giúp nạn thiên tai mà nói… Vân Khanh không dám nghĩ trên đường Phong Lam Cẩn sẽ gặp phải cái gì, lại sẽ có ai sẽ từ chuyện này động tay chân cố gắng trừ đi hắn.
“Bệ hạ đang suy nghĩ.” Phong Lam Cẩn châm chọc cười một tiếng, hai đầu lông mày có vài phần thần thái không kềm chế được, hắn dựa ở xe lăn sau người, giễu cợt nói, “Theo ta thấy, hắn cân nhắc cũng liền trong hôm nay ngày mai, hai ngày này ta cần phải xuất phát, Khanh nhi… Chuyện lần này xin lỗi không có thương lượng với nàng, chỉ là sự tình trọng đại, ta có thể bất chấp Khánh Viễn Đế, bất chấp cơ nghiệp triều đình, lại không thể bất chấp dân chúng…” Phong Lam Cẩn nhăn mi, “Dân chúng yêu cầu kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm cái gì cũng có thể nhẫn, những năm gần đây ta có thể ngồi vững vàng ở vị trí thừa tướng này cũng không thiếu được danh vọng dân gian cùng dân chúng ủng hộ, ta hi vọng, nàng có thể hiểu được.”
Nàng đương nhiên có thể hiểu được!
Nhưng là hiểu thì hiểu lại không thể chịu được vai trò Khánh Viễn Đế trong chuyện này.
Trong lòng của nàng ức chế không được khủng hoảng, gắt gao bắt lấy vạt áo Phong Lam Cẩn, ánh mắt kiên nghị nhìn hắn, “Ta muốn đi theo chàng!”
“Không được!” Câu trả lời của hắn sang sảng hữu lực thập phần tuyệt nhiên.
“Ta kiên trì!” Ánh mắt nàng không chút nào buông tha. “Chàng vì cái gì không để cho ta theo cùng? Ta sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, ta đã từng gặp qua chuyện tình không sai biệt lắm, cũng không giống tiểu thư khuê các bình thường không hiểu chính sự. Phong Lam Cẩn, ta có thể giúp chàng.” Vân Khanh ngồi ở bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, “Chàng quả quyết không cho ta đi theo như vậy, có phải còn có chuyện khác hay không?”
Phong Lam Cẩn không trả lời thẳng, chỉ thản nhiên nói, “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Lại tránh được tầm mắt Vân Khanh nóng rực.
Vì vậy Vân Khanh không an tâm. Sống lưng nàng thẳng tắp, đoán xu thế phát triển của chuyện.
Phong Lam Cẩn kiên quyết không để cho nàng đi theo như vậy, tất nhiên là sẽ gặp nguy hiểm, mà có thể tạo thành uy hiếp cho hắn có mấy người? Đếm tới đếm lui bất quá là mấy vị trong nội cung kia thôi. Thời điểm xuất hành Khánh Viễn Đế nhất định sẽ không phái người đánh chặn đường hắn, lão ta còn trông cậy vào Phong Lam Cẩn có thể thay lão bình định cục diện Giang Nam, nhưng là đường về? Không nói đến hắn có thể thành công kềm chế tình hình tai nạn hay không, lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn thành công thì đã sao? Đi theo hắn tới giúp nạn thiên tai tất nhiên là tâm phúc của Khánh Viễn Đế, trên đường về nếu những người kia tìm cách đối phó hắn, một mình hắn ngay cả người trợ giúp cũng không có. Cho dù hắn an trí tốt hướng đi cũng tất tránh không thoát nguy hiểm nặng nề, Vân Khanh không dám tưởng tượng, vạn nhất…
Sợ đúng là cái vạn nhất kia!
Vạn nhất hắn bị ám toán thành công, hoặc là bại lộ chân của mình căn bản không bệnh tật, đến lúc đó Khánh Viễn Đế nhất định sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, gắn cho hắn một cái tội danh khi quân phạm thượng… Kia là tử tội!
Cho nên…
“Ta nhất định phải đi!” Vân Khanh nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn, ánh mắt không có một tia nhượng bộ, kiên định giống như bàn thạch, nàng nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn không tiếng động phản đối, kiên trì nói, “Chàng có thể không mang theo ta, nhưng lại không thể hạn chế tự do của ta, cùng lắm thì chàng chân trước xuất phát. Ta chân sau một mình len lén chạy ra.”
“Khanh nhi…”
“Hãy bớt nói nhảm đi!” Vân Khanh trợn mắt nhìn, “Chàng đến tột cùng có đồng ý hay không?”
Phong Lam Cẩn cười khổ, hắn còn có thể nói “Không” sao? Để cho nàng một mình len lén chuồn ra ngoài không phải là nguy hiểm hơn sao?! Nàng một cô gái yếu đuối dù có chút võ nghệ bàng thân, nhưng là từ kinh thành đến Giang Nam đường xá xa xôi, nàng lại xinh đẹp như vậy, một cô gái tuổi còn trẻ xinh đẹp đi một mình… Hắn cũng không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắn làm ra giãy giụa cuối cùng, “Ta sẽ cho người một tấc cũng không rời trông coi nàng, không cho nàng bước ra phủ đệ một bước.”
“Chàng muốn giam cầm ta…” Sắc mặt Vân Khanh thảm trắng như tờ giấy, thanh âm nàng thấp cơ hồ nghe không được, không thể đè nén nhớ tới một ít đoạn chuyện cũ nàng ngay cả nhớ lại cũng không dám.
Lãnh cung hôn ám ẩm ướt, gián chuột đầy đất, tiếng động lá cây thưa thớt, ánh trăng thảm đạm thê lãnh…
“Khanh nhi!” Phong Lam Cẩn nhìn ra không thích hợp, đáy mắt thoáng hiện lên một vẻ bối rối, hắn đẩy xe lăn tiến lên, đã thấy nàng hoảng sợ lui về sau hai bước, hắn chỉ có thể dừng lại, cuống quít giải thích, “Ta không có ý tứ kia, chỉ là lần này đi Giang Nam một chuyến tất sẽ phong ba không ngừng, nếu nàng đi theo chịu khổ vất vả không nói, dọc theo đường đi khẳng định nguy hiểm không ngừng.” Hắn sao có thể để cho nàng lâm vào nguy hiểm.
Bất quá trước mắt Vân Khanh khiến cho hắn lo lắng, hắn chỉ muốn cho người trông coi nàng mà thôi, nhưng vì sao nàng liền nghĩ đến giam cầm, hắn khống chế không nổi ý nghĩ của mình, chẳng lẽ nàng từng bị người giam cầm?!
Con ngươi Phong Lam Cẩn nhất thời liền lạnh xuống.
Vân Khanh nghe được giải thích bình tĩnh trở lại, thân thể nàng mềm nhũn liền ngồi ở trên giường êm phía sau, cả người giống như là từ trong nước mới vớt ra, toàn thân đều ướt thấu, nàng dựa ở trên giường nệm tựa hồ có chút mệt mỏi dùng cánh tay che mắt.
Phong Lam Cẩn chứng kiến môi của nàng mân lại, hắn cũng có thể tưởng tượng đến thời khắc này nét mặt của nàng, nụ cười kia hẳn tương đối khổ sở đi… Hắn không khỏi oán hận chính mình vì sao không có trí nhớ của kiếp trước, một đời kia của nàng với hắn mà nói là trống rỗng, dù là hắn hôm nay tại cố gắng như thế nào cũng không cách nào xua tan hắc ám trước kia.
Chờ qua nửa khắc đồng hồ, Vân Khanh mới bình tâm, nàng chậm rãi buông cánh tay xuống nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt không thể che hết sầu lo, cười khổ nói, “Thực xin lỗi…” Mới vừa rồi là nàng thất thố, biết rất rõ ràng Phong Lam Cẩn là vì tốt cho nàng, hắc ám từng trải qua cũng không phải dễ dàng liền biến mất như vậy. So với trước kia đã khá hơn nhiều, trước nàng thậm chí chỉ cần nghĩ đến một chút liền không nhịn được hỏng mất.
Nhớ lại thống khổ như vậy cùng người khác không liên quan, chẳng qua là ấn tượng lưu lại quá sâu khắc, ngay lúc đó nàng oán hận cũng quá nồng nặc, hiện giờ ngay cả đụng vào cũng không dám.
Lúc này nhớ lại thậm chí có thể sẽ theo nàng cả đời.
Cho dù Quân Ngạo cùng tất cả những người kiếp trước tổn thương nàng chết đi, cũng sẽ không thể nào biến mất.
“Chúng ta là phu thê, nói xin lỗi cái gì.” Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, phảng phất sầu lo trên mặt vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện, trong cười nhạt biến mất không thấy gì nữa. Người như hắn sớm đã hiểu che giấu tâm tình của mình, càng là chuyện khó có thể khống chế lại càng muốn bảo trì bình tĩnh tỉnh táo, có được đầu óc thanh tỉnh mới có năng lực trả thù.
Hai người rũ mày cũng mất hào hứng nói chuyện.
Nhàn nhạt dùng xong bữa tối, Vân Khanh lúc này mới nghe được Tử Khâm nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay trong sân Phương Du, nghe thấy cho tới bây giờ Tiền Nhu sinh tử chưa biết nàng hơi sững sờ, lập tức hỏi thăm Tử Khâm vài câu.
“Ngươi nói thời điểm mấy thô sử bà tử hành hình dùng là trượng năm mươi cân?”
“Đúng vậy, nô tỳ đã nghe rõ, là Tiền Nhu dám đắc tội tất cả bà tử trong phòng, còn tuyên bố ngày khác trở lại hoàng cung sẽ làm cho những bà tử kia chết không có chỗ chôn, cho nên nô tỳ suy đoán những bà tử kia sợ hãi Tiền Nhu một ngày kia thật sự trở về hoàng cung, cho nên mới hạ sát thủ đối với nàng.” Tử Khâm lắc đầu hừ lạnh, “Cũng là Tiền Nhu người này làm việc không để lại đường rút lui, nếu không nhìn nàng là người bên cạnh Hiền phi nương nương ra ngoài cũng sẽ không đối xử với nàng như thế.”
Vân Khanh không cho là đúng, “Nuông chiều đã quen mà thôi.”
Đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, Phong Lam Cẩn có lòng cùng Vân Khanh trò chuyện, chờ nha đầu trải tốt giường, rửa mặt nửa nằm ở trên giường, hắn thổi đèn nhìn mặt Vân Khanh ẩn trong bóng đêm mới mở miệng, “Hôm nay lúc ta nhận lệnh, Quân Ly cũng nhận lệnh.”
Trong ánh mắt Vân Khanh là kinh ngạc dấu không được.
Phong Lam Cẩn nhìn Vân Khanh đối với cái đề tài này cảm thấy hứng thú, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Mâu quang hắn trầm trầm, nghĩ tới hôm nay lâm triều Khánh Viễn Đế giận dữ mắng mỏ cùng đáy mắt nhàn nhạt chán ghét, thở dài một tiếng nói, “Bất quá Khánh Viễn Đế liền phản đối tại chỗ, hơn nữa trách cứ hắn.”
Edit: Trảm Phong
Sít sao nắm lấy hai tay mới có thể miễn cưỡng kềm chế cảm xúc ba động, chỉ là hận nơi đáy mắt kia khắc cốt thật sâu vẫn loáng thoáng tiết lộ ra ngoài, cũng thật may là lúc này tiêu điểm của mọi người không có ở trên người nàng, nàng mới không bị phát hiện khác thường.
Vân Khanh nghiêng đầu, Quân Ngạo một thân cẩm bào màu vàng sáng, chắp tay đứng ở trên thuyền hoa, giống như công tử văn nhã ưu nhã cao quý, chỉ là chứng kiến hắn như vậy, không còn có tim đập thình thịch, có chỉ là hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro giải hận ý.
“Điện hạ thế nào đi ra.” Bạch Thanh Tiêu mắt xếch khẽ ngưng tụ, lại cười nói, “Bất quá điện hạ ra ngoài đúng lúc, Khanh nhi vô cớ ở trên thuyền hoa rơi xuống nước, kính xin điện hạ chủ trì công đạo.”
“Cái gì? Tỷ tỷ rơi xuống nước rồi?” Bạch Thanh Tiêu vừa dứt lời, đằng sau vạt áo màu vàng sáng liền lóe ra một đạo thân ảnh trắng noãn, bóng dáng kia chạy phải cực nhanh, trong chớp mắt liền đến bên cạnh Vân Khanh. Bạch y nữ tử ngồi xổm bên người Vân Khanh, vẻ mặt lo lắng khóc hô, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao?” Dung nhan nàng đẹp khuynh thành như thiên tiên, là một cô gái chỉ cần nhìn lên một cái liền vĩnh viễn cũng không cách nào quên, lúc này hai tròng mắt nàng rưng rưng, bộ dạng nhu nhược không nơi nương tựa ở giữa một đám nam tử cũng nhịn không được muốn an ủi, vẻ mặt làm rung động lòng người làm cho người ta không khỏi tim đập thình thịch, “Tỷ tỷ, tỷ không cần phải dọa muội muội a.”
Vân Khanh cắn chặt hàm răng, nếm đến mùi máu tươi trong miệng mới khắc chế hận ý dưới đáy mắt. Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào tìm không ra một tia tỳ vết nào, lại cười khiến Vân Vận sinh sinh rùng mình một cái.
Nhẹ nhàng đỡ vai Vân Vận dậy, Vân Khanh vui vẻ càng phát ra ôn nhu, “Muội muội không cần phải lo lắng, tỷ tỷ bất quá là bị người vướng chân đẩy xuống thuyền.” Bỗng nhiên, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, sẳng giọng, mâu quang đâm thẳng Vân Vận, phảng phất muốn tại trên người nàng đâm ra một cái hố, khi thấy ánh mắt Vân Vận khẽ lóe nàng mới lại cười một tiếng, phảng phất vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện qua, “Bất quá muội muội không cần lo lắng, thật may là lần này có biểu ca ở đây, nếu không muội muội hôm nay đã có thể không thấy được tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn tự nhiên là không có chuyện gì.” Vân Vận lau nước mắt, che giấu một tia tiếc nuối ở đáy mắt, trong chớp mắt lại là một bộ dạng tỷ muội tình thâm, tốc độ biến sắc làm cho Vân Khanh xem thế là đủ rồi, trong nội tâm liên tục cười lạnh.
“Khanh nhi, muội là nói muội bị người vướng chân đẩy xuống thuyền?” Bạch Thanh Tiêu nhíu mày liếc nhanh nhìn Vân Vận.
Khóe mắt chú ý tới Vân Vận khẩn trương cùng thân thể, nụ cười cứng ngắc trong nháy mắt, Vân Khanh cười lạnh một tiếng, “Đúng thế!” Không có gì bất ngờ xảy ra chứng kiến trong tay áo Vân Vận nắm chặt quả đấm.
Bạch Thanh Tiêu biến sắc, mắt xếch hẹp dài cực nhanh thoáng hiện lên một tia sẳng giọng, hắn nhìn thẳng Quân Ngạo, “Điện hạ, ta cùng Khanh nhi hôm nay ứng người mời du hồ, lại chưa từng nghĩ xảy ra chuyện như vậy, kính xin điện hạ cho thảo dân cùng Khanh nhi một cái công đạo. Khanh nhi lại thế nào cũng là vị hôn thê quang minh chính đại của điện hạ, điện hạ sẽ không để cho Khanh nhi tại dưới mí mắt người bị người hãm hại mà bỏ mặc đi.”
Bạch Thanh Tiêu nói hùng hổ doạ người, không chút nào sợ hãi thân phận thái tử, trong lòng Vân Khanh ấm áp, biết rõ hắn là vì mình mới mạnh mẽ như vậy, nhất là cái câu ” vị hôn thê quang minh chính đại ” kia giọng nói rất nặng, giống như là đang nhắc nhở cái gì, Vân Khanh như cười như không nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt Vân Vận khẽ thay đổi.
“Thanh Tiêu này nói chuyện này rất đúng.” Quân Ngạo mặt không đổi sắc, vẫn như cũ ôn hòa nói, “Ta tự nhiên biết rõ Vân đại tiểu thư là vị hôn thê của ta, Vân tiểu thư trượt chân rơi xuống thuyền đích xác là ta đây chủ nhà không có làm xong công tác đề phòng.” Nói đến đây, Quân Ngạo nghiêng đầu nhìn về phía Vân Khanh, chắp tay nhận lỗi với nàng nói, “Là ta chủ quan sơ sẩy làm hại Vân tiểu thư trượt chân rơi xuống thuyền, Ngạo hổ thẹn cực kỳ, kính xin Vân tiểu thư chớ có so đo.”
“Nếu ta so đo đây?” Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, cái thuyền hoa này nàng lại rõ ràng, lan can trên thuyền cao đến eo, nếu không phải có người cố ý hại nàng, làm sao có thể sẽ rơi xuống thuyền? Hơn nữa hắn chữ chữ câu câu đều cường điệu nàng “Trượt chân rơi xuống nước” đem tất cả mọi người quan hệ lau sạch sẽ, rõ ràng là trách cứ Bạch Thanh Tiêu nhiều chuyện. Dưới ống tay áo rộng thùng thình, móng tay Vân Khanh khảm thật sâu vào bàn tay, nhìn xem sắc mặt Quân Ngạo khẽ biến, trên mặt lại càng phát ra ôn nhu, nàng che miệng cười nói, “Cùng điện hạ chỉ đùa một chút thôi, điện hạ cần gì tức giận? Bất quá…” Nàng khẽ mỉm cười cúi đầu tự giễu nhìn mình một cái, “Bất quá Vân Khanh một thân này quả thực chật vật, xem ra hôm nay du thuyền chỉ sợ không thể tiếp tục tiến hành, có thể làm phiền điện hạ làm cho người cập bờ hay không, Vân Khanh nghĩ hồi phủ trước.”
“Đó là tự nhiên.” Quân Ngạo khẽ mỉm cười, hắn làm chủ nhân yến tiệc hôm nay từ đầu tới đuôi cũng không có tìm người cầm một bộ y phục cho Vân Khanh toàn thân ướt đẫm che giấu, lúc này lại cười ôn hòa, “Ta phái người đưa Vân tiểu thư hồi phủ.”
“Không cần!” Con ngươi Vân Khanh thanh u càng phát ra thâm thúy, nàng khép lại chặt trường bào Bạch Thanh Tiêu vì nàng mặc, nàng nghiêng đầu nhìn xem Bạch Thanh Tiêu áo đơn cũng tác phong nhanh nhẹn, khẽ mỉm cười, “Biểu ca sẽ không ghét bỏ Khanh nhi vướng víu đi?”
Lắc đầu bật cười, mâu quang Bạch Thanh Tiêu quay vòng tại trên người Vân Vận, lại không nói thêm gì nữa, xoa xoa sợi tóc Vân Khanh ướt đẫm dính ở trên mặt, “Muội nha đầu này, biểu ca làm sao sẽ chê muội vướng víu. Điện hạ, xin cho Thanh Tiêu cáo lui.” Đằng sau một câu lại là nói với Quân Ngạo.
Ánh mắt Quân Ngạo chợt lóe, mỉm cười gật đầu cũng không giữ lại nhiều, cười nói với Vân Khanh, “Hôm nay làm hại Vân tiểu thư rơi xuống nước, ngày khác cần phải tới cửa thượng thư phủ bồi tội.”
Cho dù ai cũng có thể nghe ra Quân Ngạo đây bất quá là lời khách sáo, nhưng kì lạ Vân Khanh giống như là một ít cũng không có nghe hiểu, cười nói, “A? Vậy không biết điện hạ dự định khi nào đi, Vân Khanh cũng sớm ngày làm cho phụ thân chuẩn bị sẵn sàng ở trong nhà chờ?”
Sắc mặt Quân Ngạo hơi đổi, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét nhanh qua Vân Khanh, lại phát hiện ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, mang trên mặt nụ cười trong suốt, trong lúc nhất thời thế nhưng phân không ra lời nàng nói này đến tột cùng là xuất phát từ chân tâm hay là cố ý cầm lời nói đâm hắn. Bất quá Vân Khanh vừa nói ra lời này, hắn cũng không thể không đi, chỉ khẽ mỉm cười, “Ba ngày sau.”
Quả nhiên là thời gian tốt, nếu là tại chỗ chịu đi nhận lỗi, dùng hắn là tôn sư thái tử không khỏi có chút mất thân phận, tự nhiên là không thể thực hiện được. Ba ngày thời gian không nhiều không ít, nếu là một người thịnh nộ, ba ngày tức cũng nên toàn bộ tiêu tán, hắn bất quá là đi qua mà thôi.
Trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, trên mặt lại gật đầu cười, “Ba ngày sau Vân Khanh nhất định làm cho phụ thân chuẩn bị sẵn sàng.” Nàng đang định đi, lại phảng phất đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vận một thân bạch y phiêu phiêu dục tiên, cười nói, “Muội muội, tỷ tỷ cùng biểu ca cáo từ trước, muội một nữ nhi buổi tối về nhà một mình chỉ sợ không quá an toàn, nếu không muội muội cùng ta trở về thôi?”
Trong lòng Vân Vận oán hận, nàng thật vất vả mới có cơ hội cùng người yêu quang minh chính đại chung đụng, Vân Khanh chết tiệt hết lần này tới lần khác muốn quấy rối. Hết lần này tới lần khác trong miệng Vân Khanh khắp nơi cũng là vì nàng tốt, cũng làm cho nàng không cách nào phản bác. Trong lúc nhất thời lúng túng không biết nói cái gì cho phải.
“Vân đại tiểu thư không cần lo lắng.” Quân Ngạo chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khanh, giống như là muốn nhìn một chút hôm nay Vân Khanh tại sao lại trở nên cùng trước kia bất đồng, đáng tiếc, một đôi mắt hắn quen nhìn biết bao người, lúc này lại xem không hiểu tâm tư một cô gái khuê các.”Theo lý thuyết, Vân Vận cô nương là khách nhân ta mời tới, giữa thuyền hoa phần đông là các tiểu thư, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa các nàng trở lại.”
“Như thế rất tốt!” một đôi con ngươi như giếng cổ thâm thúy của Vân Khanh không gợn sóng sợ hãi, nàng cười khẽ. Đang khi nói chuyện, thuyền hoa đã đến bên bờ, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thanh Tiêu ôn nhu mỉm cười, “Biểu ca, vậy huynh đưa ta trở về trước đi.”
“Ừ!”
Bạch Thanh Tiêu nhảy đến trên bờ trước, sau đó lại dè dặt đem Vân Khanh đỡ đến bên bờ, đợi nàng đứng vững vàng mới buông cánh tay của nàng ra.
Bạch Thanh Tiêu đang định mang theo Vân Khanh đến bên bờ tìm xe ngựa Bạch phủ dừng lại, đã thấy Vân Khanh nhìn qua thuyền hoa càng lúc càng xa, trong đồng tử ngăm đen bộc phát ra sát khí mạnh tràn trề lăng liệt hung ác nham hiểm…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh trở lại Thanh Trúc viên cầm lấy một quyển sách yên lặng xem, cả người nàng đều đắm chìm trong sách vở, đến khi cảm giác được mí mắt có chua xót mới để quyển sách xuống day day khóe mắt.
Cảm giác trong nhà có chút âm u, Vân Khanh có chút mệt mỏi hỏi. Con mắt chua xót làm cho nàng khẽ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau mở ra đã khôi phục thanh minh.
“Giờ gì?”
“Tiểu thư, đã giờ Dậu.”
Giờ Dậu? Vậy là Phong Lam Cẩn đã cùng công công còn có tiểu thúc ở thư phòng nghị đàm đã sắp ba canh giờ. (công công: cha chồng)
“Tướng gia đã từng trở lại sao?”
“Không có.” Tử Khâm xốc rèm nhìn ra phía ngoài, “Bất quá nô tỳ vừa rồi đã cho người đi thư phòng hỏi tướng gia có muốn trở lại dùng bữa tối hay không.”
Vân Khanh để quyển sách trên tay xuống, từ trên ghế đệm đứng dậy, nàng thay đổi xiêm y thoải mái, sắc mặt có lo lắng không che dấu được, đến tột cùng là chuyện gì làm cho Phong Lam Cẩn cùng công công thương nghị gần ba canh giờ đây?
Là nạn châu chấu phía nam sao? Chẳng lẽ nạn châu chấu so với Phong Lam Cẩn nói còn nghiêm trọng hơn nhiều?
“Bảo phòng bếp đem thức ăn đều hâm nóng.”
“Cũng đã phân phó xuống.” Kể từ sau một hồi mưa thu khí trời liền dần dần chuyển lạnh, khí trời như vậy, ăn đồ lạnh đã không còn thực dụng, trọng yếu hơn là Phong Lam Cẩn vẫn luôn dùng tình huống “Thể yếu nhiều bệnh” đến lừa người, cho nên không thể để cho người bắt được cái chuôi, hoặc là nói không thể để cho hoàng thất bắt được cái chuôi. Phong Lam Cẩn thân thể yếu đuối chính là điều Khánh Viễn Đế dựa vào, nếu có một ngày hắn phát hiện thân thể Phong Lam Cẩn đã vượt ra khỏi hắn khống chế, hắn sẽ chỉ càng thêm kiêng kỵ Phong Lam Cẩn.
Đang nói, ngoài phòng đã truyền đến âm thanh xe lăn ma sát mặt đất quen thuộc.
Vân Khanh vội vàng đứng dậy nghênh đón, đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn vào nội thất, Phong Lam Cẩn biết rõ Vân Khanh có chuyện hỏi hắn liền vẫy lui đám người Mặc Huyền cùng Tử Khâm. Nhìn vẻ mặt Vân Khanh sầu lo, Phong Lam Cẩn mỉm cười, một tay xoa lên mi tâm nàng, cười nói, “Lông mày đều nhanh nhăn thành một con sâu lông.”
“Phong Lam Cẩn.” Vân Khanh trịnh trọng nhìn hắn, “Chuyện tình nạn châu chấu đến tột cùng là thế nào, nghiêm trọng đến trình độ nào?”
Phong Lam Cẩn cười khổ, “Cũng biết không thể gạt được nàng. Nguyên là dự định hôm nay sẽ nói rõ với nàng, miễn cho nàng lo lắng.”
“Nói rõ một chút.”
“Nạn châu chấu xác thực rất nghiêm trọng, một vùng Giang Nam đã có nhiều huyện thị chịu ảnh hưởng, hơn nữa… Hơn nữa nạn châu chấu còn có xu thế tiếp tục khuếch tán, hôm nay lâm triều cùng bệ hạ nghị sự, chúng đại thần mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nhưng không có một ai có thể xuất ra phương án hành động thiết thực nhằm vào nạn châu chấu, bệ hạ vì thế giận dữ, giận dữ mắng mỏ một vài đại thần. Hiện tại Giang Nam lòng người bàng hoàng, mỗi ngày hộ hộ đóng cửa không ra, địa phương nghiêm trọng châu chấu cũng đã đem lúa nước cắn nuốt sạch sẽ, hôm nay ở Giang Nam gạo mì lương dầu cũng bắt đầu tăng giá vài lần, có vài người trong nhà không có tồn lương lại mua không nổi lương thực, đã có ví dụ chết đói…”
“Khánh Viễn Đế nói như thế nào?”
Phong Lam Cẩn trầm ngâm, cân nhắc dùng từ một chút mới chậm rãi nói, “Bệ hạ có ý phái trọng thần trong triều đi trấn an dân tâm, thuận tiện nghĩ biện pháp giải quyết nạn châu chấu lần này, còn có trọng yếu nhất là cứu nạn thiên tai.”
Vân Khanh trầm mặc.
Không cần phải nói, nhất định là không có người nào nguyện ý lĩnh mệnh đi trước, không nói đến không có phương án trị châu chấu, cho dù có phương án nhưng phí sức lại chẳng có kết quả tốt, một cái chuyện tình làm không tốt còn có thể sẽ vứt bỏ tính mạng thân gia tuyệt đối sẽ không có người nhận lệnh.
Quan viên phái đi chức vị không thể quá nhỏ, nếu không không đạt được hiệu quả trấn an dân tâm, đại thần nhất nhị phẩm phần lớn đều là lão bánh quẩy, ai nguyện ý đi xa ngàn dặm ngăn lại chuyện này? Làm xong còn tốt, nếu làm không được vậy có thể khó giữ được khí tiết tuổi già. (lão bánh quẩy: chỉ những kẻ mưu mô, cong cong quẹo quẹo)
Cứu nạn thiên tai phải cân bằng các phương diện quan hệ nhiều lắm, một chút không ổn, vạn nhất nạn dân hợp nhau tấn công coi như là binh đội Giang Nam điều qua cũng trốn không thoát cái chết.
“… Trong triều không có đại thần nguyện ý lĩnh mệnh đi cứu…” Phong Lam Cẩn chau mày, đáy mắt có thần sắc giận dữ chợt lóe lên, “Những trọng thần này trong triều, ngày thường mỗi người đều ôm bổng lộc triều đình, trong nhà đều là ruộng tốt nhà cao bệ hạ ban thuởng, hôm nay dân chúng cần bọn họ, nguyên một đám lại làm rùa đen rút đầu, quả thực làm người ta thấy trơ trẽn!”
Vân Khanh nghe được giật mình.
Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Lam Cẩn, “Chàng nhận lệnh rồi?”
Mâu quang Phong Lam Cẩn chợt lóe, không nói gì.
Vân Khanh liền biết mình đã đoán đúng. Nàng không biết rõ mình nên nói cái gì cho phải, một cái triều đình to như vậy, hôm nay giúp nạn thiên tai lại muốn thừa tướng một quốc gia tự mình đi trước… Mặt mày Vân Khanh lạnh xuống, “Khánh Viễn Đế nói thế nào?” Nếu Khánh Viễn Đế cũng đồng ý để cho Phong Lam Cẩn đi giúp nạn thiên tai mà nói… Vân Khanh không dám nghĩ trên đường Phong Lam Cẩn sẽ gặp phải cái gì, lại sẽ có ai sẽ từ chuyện này động tay chân cố gắng trừ đi hắn.
“Bệ hạ đang suy nghĩ.” Phong Lam Cẩn châm chọc cười một tiếng, hai đầu lông mày có vài phần thần thái không kềm chế được, hắn dựa ở xe lăn sau người, giễu cợt nói, “Theo ta thấy, hắn cân nhắc cũng liền trong hôm nay ngày mai, hai ngày này ta cần phải xuất phát, Khanh nhi… Chuyện lần này xin lỗi không có thương lượng với nàng, chỉ là sự tình trọng đại, ta có thể bất chấp Khánh Viễn Đế, bất chấp cơ nghiệp triều đình, lại không thể bất chấp dân chúng…” Phong Lam Cẩn nhăn mi, “Dân chúng yêu cầu kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm cái gì cũng có thể nhẫn, những năm gần đây ta có thể ngồi vững vàng ở vị trí thừa tướng này cũng không thiếu được danh vọng dân gian cùng dân chúng ủng hộ, ta hi vọng, nàng có thể hiểu được.”
Nàng đương nhiên có thể hiểu được!
Nhưng là hiểu thì hiểu lại không thể chịu được vai trò Khánh Viễn Đế trong chuyện này.
Trong lòng của nàng ức chế không được khủng hoảng, gắt gao bắt lấy vạt áo Phong Lam Cẩn, ánh mắt kiên nghị nhìn hắn, “Ta muốn đi theo chàng!”
“Không được!” Câu trả lời của hắn sang sảng hữu lực thập phần tuyệt nhiên.
“Ta kiên trì!” Ánh mắt nàng không chút nào buông tha. “Chàng vì cái gì không để cho ta theo cùng? Ta sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, ta đã từng gặp qua chuyện tình không sai biệt lắm, cũng không giống tiểu thư khuê các bình thường không hiểu chính sự. Phong Lam Cẩn, ta có thể giúp chàng.” Vân Khanh ngồi ở bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, “Chàng quả quyết không cho ta đi theo như vậy, có phải còn có chuyện khác hay không?”
Phong Lam Cẩn không trả lời thẳng, chỉ thản nhiên nói, “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Lại tránh được tầm mắt Vân Khanh nóng rực.
Vì vậy Vân Khanh không an tâm. Sống lưng nàng thẳng tắp, đoán xu thế phát triển của chuyện.
Phong Lam Cẩn kiên quyết không để cho nàng đi theo như vậy, tất nhiên là sẽ gặp nguy hiểm, mà có thể tạo thành uy hiếp cho hắn có mấy người? Đếm tới đếm lui bất quá là mấy vị trong nội cung kia thôi. Thời điểm xuất hành Khánh Viễn Đế nhất định sẽ không phái người đánh chặn đường hắn, lão ta còn trông cậy vào Phong Lam Cẩn có thể thay lão bình định cục diện Giang Nam, nhưng là đường về? Không nói đến hắn có thể thành công kềm chế tình hình tai nạn hay không, lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn thành công thì đã sao? Đi theo hắn tới giúp nạn thiên tai tất nhiên là tâm phúc của Khánh Viễn Đế, trên đường về nếu những người kia tìm cách đối phó hắn, một mình hắn ngay cả người trợ giúp cũng không có. Cho dù hắn an trí tốt hướng đi cũng tất tránh không thoát nguy hiểm nặng nề, Vân Khanh không dám tưởng tượng, vạn nhất…
Sợ đúng là cái vạn nhất kia!
Vạn nhất hắn bị ám toán thành công, hoặc là bại lộ chân của mình căn bản không bệnh tật, đến lúc đó Khánh Viễn Đế nhất định sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, gắn cho hắn một cái tội danh khi quân phạm thượng… Kia là tử tội!
Cho nên…
“Ta nhất định phải đi!” Vân Khanh nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn, ánh mắt không có một tia nhượng bộ, kiên định giống như bàn thạch, nàng nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn không tiếng động phản đối, kiên trì nói, “Chàng có thể không mang theo ta, nhưng lại không thể hạn chế tự do của ta, cùng lắm thì chàng chân trước xuất phát. Ta chân sau một mình len lén chạy ra.”
“Khanh nhi…”
“Hãy bớt nói nhảm đi!” Vân Khanh trợn mắt nhìn, “Chàng đến tột cùng có đồng ý hay không?”
Phong Lam Cẩn cười khổ, hắn còn có thể nói “Không” sao? Để cho nàng một mình len lén chuồn ra ngoài không phải là nguy hiểm hơn sao?! Nàng một cô gái yếu đuối dù có chút võ nghệ bàng thân, nhưng là từ kinh thành đến Giang Nam đường xá xa xôi, nàng lại xinh đẹp như vậy, một cô gái tuổi còn trẻ xinh đẹp đi một mình… Hắn cũng không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắn làm ra giãy giụa cuối cùng, “Ta sẽ cho người một tấc cũng không rời trông coi nàng, không cho nàng bước ra phủ đệ một bước.”
“Chàng muốn giam cầm ta…” Sắc mặt Vân Khanh thảm trắng như tờ giấy, thanh âm nàng thấp cơ hồ nghe không được, không thể đè nén nhớ tới một ít đoạn chuyện cũ nàng ngay cả nhớ lại cũng không dám.
Lãnh cung hôn ám ẩm ướt, gián chuột đầy đất, tiếng động lá cây thưa thớt, ánh trăng thảm đạm thê lãnh…
“Khanh nhi!” Phong Lam Cẩn nhìn ra không thích hợp, đáy mắt thoáng hiện lên một vẻ bối rối, hắn đẩy xe lăn tiến lên, đã thấy nàng hoảng sợ lui về sau hai bước, hắn chỉ có thể dừng lại, cuống quít giải thích, “Ta không có ý tứ kia, chỉ là lần này đi Giang Nam một chuyến tất sẽ phong ba không ngừng, nếu nàng đi theo chịu khổ vất vả không nói, dọc theo đường đi khẳng định nguy hiểm không ngừng.” Hắn sao có thể để cho nàng lâm vào nguy hiểm.
Bất quá trước mắt Vân Khanh khiến cho hắn lo lắng, hắn chỉ muốn cho người trông coi nàng mà thôi, nhưng vì sao nàng liền nghĩ đến giam cầm, hắn khống chế không nổi ý nghĩ của mình, chẳng lẽ nàng từng bị người giam cầm?!
Con ngươi Phong Lam Cẩn nhất thời liền lạnh xuống.
Vân Khanh nghe được giải thích bình tĩnh trở lại, thân thể nàng mềm nhũn liền ngồi ở trên giường êm phía sau, cả người giống như là từ trong nước mới vớt ra, toàn thân đều ướt thấu, nàng dựa ở trên giường nệm tựa hồ có chút mệt mỏi dùng cánh tay che mắt.
Phong Lam Cẩn chứng kiến môi của nàng mân lại, hắn cũng có thể tưởng tượng đến thời khắc này nét mặt của nàng, nụ cười kia hẳn tương đối khổ sở đi… Hắn không khỏi oán hận chính mình vì sao không có trí nhớ của kiếp trước, một đời kia của nàng với hắn mà nói là trống rỗng, dù là hắn hôm nay tại cố gắng như thế nào cũng không cách nào xua tan hắc ám trước kia.
Chờ qua nửa khắc đồng hồ, Vân Khanh mới bình tâm, nàng chậm rãi buông cánh tay xuống nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt không thể che hết sầu lo, cười khổ nói, “Thực xin lỗi…” Mới vừa rồi là nàng thất thố, biết rất rõ ràng Phong Lam Cẩn là vì tốt cho nàng, hắc ám từng trải qua cũng không phải dễ dàng liền biến mất như vậy. So với trước kia đã khá hơn nhiều, trước nàng thậm chí chỉ cần nghĩ đến một chút liền không nhịn được hỏng mất.
Nhớ lại thống khổ như vậy cùng người khác không liên quan, chẳng qua là ấn tượng lưu lại quá sâu khắc, ngay lúc đó nàng oán hận cũng quá nồng nặc, hiện giờ ngay cả đụng vào cũng không dám.
Lúc này nhớ lại thậm chí có thể sẽ theo nàng cả đời.
Cho dù Quân Ngạo cùng tất cả những người kiếp trước tổn thương nàng chết đi, cũng sẽ không thể nào biến mất.
“Chúng ta là phu thê, nói xin lỗi cái gì.” Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, phảng phất sầu lo trên mặt vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện, trong cười nhạt biến mất không thấy gì nữa. Người như hắn sớm đã hiểu che giấu tâm tình của mình, càng là chuyện khó có thể khống chế lại càng muốn bảo trì bình tĩnh tỉnh táo, có được đầu óc thanh tỉnh mới có năng lực trả thù.
Hai người rũ mày cũng mất hào hứng nói chuyện.
Nhàn nhạt dùng xong bữa tối, Vân Khanh lúc này mới nghe được Tử Khâm nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay trong sân Phương Du, nghe thấy cho tới bây giờ Tiền Nhu sinh tử chưa biết nàng hơi sững sờ, lập tức hỏi thăm Tử Khâm vài câu.
“Ngươi nói thời điểm mấy thô sử bà tử hành hình dùng là trượng năm mươi cân?”
“Đúng vậy, nô tỳ đã nghe rõ, là Tiền Nhu dám đắc tội tất cả bà tử trong phòng, còn tuyên bố ngày khác trở lại hoàng cung sẽ làm cho những bà tử kia chết không có chỗ chôn, cho nên nô tỳ suy đoán những bà tử kia sợ hãi Tiền Nhu một ngày kia thật sự trở về hoàng cung, cho nên mới hạ sát thủ đối với nàng.” Tử Khâm lắc đầu hừ lạnh, “Cũng là Tiền Nhu người này làm việc không để lại đường rút lui, nếu không nhìn nàng là người bên cạnh Hiền phi nương nương ra ngoài cũng sẽ không đối xử với nàng như thế.”
Vân Khanh không cho là đúng, “Nuông chiều đã quen mà thôi.”
Đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, Phong Lam Cẩn có lòng cùng Vân Khanh trò chuyện, chờ nha đầu trải tốt giường, rửa mặt nửa nằm ở trên giường, hắn thổi đèn nhìn mặt Vân Khanh ẩn trong bóng đêm mới mở miệng, “Hôm nay lúc ta nhận lệnh, Quân Ly cũng nhận lệnh.”
Trong ánh mắt Vân Khanh là kinh ngạc dấu không được.
Phong Lam Cẩn nhìn Vân Khanh đối với cái đề tài này cảm thấy hứng thú, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Mâu quang hắn trầm trầm, nghĩ tới hôm nay lâm triều Khánh Viễn Đế giận dữ mắng mỏ cùng đáy mắt nhàn nhạt chán ghét, thở dài một tiếng nói, “Bất quá Khánh Viễn Đế liền phản đối tại chỗ, hơn nữa trách cứ hắn.”