Tiếng rít gào kéo dài đến hết thuốc chữa.
Hệt như như làn nước sôi sùng sục đang không ngừng cuộn trào trong lòng cô không sao dằn xuống được.
Luồng khí nóng ở cổ cũng hun nóng đến tận mang tai, cô nhìn thấy ở nơi góc rẽ cách đó không xa, người đàn ông mặc áo khoác màu xám đậm vừa cúp điện thoại.
Người ấy rảo bước về phía cô.
“Biểu diễn kết thúc rồi sao?” Trình Hoài Cẩn bước tới trước mặt cô khẽ hỏi.
Tô Chỉ cảm thấy khắp người nóng như phải bỏng, cô cố dằn xuống nhịp tim đập loạn, gật đầu nói: “Chú tới muộn rồi.”
“Xin lỗi, trên đường cao tốc có tai nạn, bị kẹt xe lâu quá.”
“Không sao.”
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Tô Chỉ cứ thế nhìn Trình Hoài Cẩn.
Ánh đèn mịt mờ chầm chậm lưu động trên hàng lông mày cùng sống mũi cao thẳng của anh, anh cứ vậy lặng lẽ nhìn cô chăm chú, cũng từ từ vỗ về xoa dịu nhịp tim cô.
“Sao chú lại gọi tôi là hoa chuông nhỏ?” Tô Chỉ chợt nhớ tới những lời anh nói trong điện thoại, hai gò má lại nóng bừng lên.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn xuống búi tóc của cô.
Tô Chỉ khẽ “hả” một tiếng, cô giơ tay lên sờ mới nhớ ra đóa hoa nhỏ trên búi tóc mình.
“Đây không phải hoa chuông! Chỉ là bông hoa nhỏ bình thường thôi! Hơn nữa tôi thích hoa cát tường cơ mà! Hoa cát tường! Không phải hoa chuông, đây là hai loài hoa khác nhau!”
Trong mắt Trình Hoài Cẩn hiện lên ý cười rất nhạt, anh ngó lơ luôn dáng vẻ “cáu kỉnh loạn xì ngầu” của cô: “Áo khoác của cháu đâu?”
Lúc này Tô Chỉ mới muộn màng nhận ra mình chỉ đang mặc chiếc váy mỏng manh trên người.
“Tôi để trong lớp rồi, đi thôi, chúng ta lấy áo khoác xong về trước, đằng nào tối nay cũng không có tiết tự học buổi tối.” Tô Chỉ nói rồi cùng Trình Hoài Cẩn đi về phía lớp học.
Hội trường cách lớp học rất gần, chưa tới hai phút Tô Chỉ đã lấy được balo và áo khoác của mình.
Cô đi vào nhà vệ sinh nữ cạnh lớp học để thay váy, lúc bước ra thấy Trình Hoài Cẩn đang đứng ở cầu thang xách balo kiên nhẫn đợi cô. Trong tòa giảng đường rất vắng vẻ, chỉ có bóng đèn sáng trưng, và có một Trình Hoài Cẩn đang đợi cô.
Cô cảm thấy trước mắt xuất hiện cơn choáng váng, tựa như bầu trời đêm đầy sao lấp ló, mỗi một khoảnh khắc đều nên được chụp lưu giữ lại.
Tại sao lại có thể đẹp đẽ đến vậy, khoảnh khắc này sao mà tươi đẹp đến thế.
Cô đeo găng tay xong liền bước tới bên cạnh Trình Hoài Cẩn, vừa định vươn tay lấy lại balo của mình, Trình Hoài Cẩn đã xoay người đi xuống lầu trước cô.
Cánh tay Tô Chỉ khựng lại, cảm giác tê dại cũng theo đà bò dọc khắp sống lưng, ánh mắt cô nhìn theo từng bước chân đi xuống lầu của Trình Hoài Cẩn. Khoé môi lúc này đã không thể hạ xuống được nữa.
Từng bước chân nhanh nhẹn, cô theo sát phía sau anh.
Sau khi hai người lên xe, Trình Hoài Cẩn hỏi cô muốn ăn gì, hôm nay ăn ở ngoài hàng.
Tô Chỉ cởi áo khoác ra, cô vuốt lại chiếc áo len trắng rồi hỏi anh: “Hay là về nhà ăn đi, chú lái xe suốt dọc đường về đây đã đủ mệt lắm rồi.”
“Vẫn ổn,” Trình Hoài Cẩn khởi động xe, bật đèn xi nhan, “Cháu cứ tìm trước đi, tôi đi đổ xăng đã.”
Hơn bảy giờ tối, hai người vào một nhà hàng chuyên món Quảng Đông. Buổi tối đêm Bình An, mọi hàng quán đều trang hoàng lộng lẫy rực rỡ. Hình dán bông tuyết màu trắng bạc cỡ đại được dán trên tấm cửa kính sát sàn, phần viền còn dán một vòng hình ông già noel màu đỏ.
Nhân viên phục vụ mở cửa từ phía trong, tiếng chuông gió “đinh đinh” cũng vang lên ngay sau đó.
Trình Hoài Cẩn đi phía sau Tô Chỉ, cả hai cùng đi theo nhân viên phục vụ tới phòng riêng.
Tô Chỉ hớn hở cởi áo khoác của mình ra, gấp gọn đặt lên cái ghế bên cạnh, sau đó cảm ơn Trình Hoài Cẩn bằng bộ dạng xun xoe nịnh nọt: “Cảm ơn áo khoác của chú Trình.”
Trình Hoài Cẩn cũng vừa mới treo áo khoác của mình lên, anh vừa rót nước uống vừa liếc xem cô lại có chiêu gì mới.
“Đẹp không?” Tô Chỉ hết chỉ trỏ áo khoác của mình rồi lại đến cái áo len màu trắng, “Tháng trước dì Lý đi mua với tôi đó, kiểu dáng vừa đẹp lại còn đúng lúc giảm giá, tôi đã bớt chút tiền tiêu vặt để mua đó.”
“Sinh hoạt phí có đủ không?” Trình Hoài Cẩn đẩy một chén trà ấm đến trước mặt Tô Chỉ, “Nếu không đủ thì phải kịp thời nói với tôi.”
“Đủ chứ đủ chứ,” Hai tay Tô Chỉ cầm chén trà, hơi ấm áp bốc lên gò má cô, “Nhưng đây vốn dĩ cũng không phải tiền của tôi. Chú chỉ cần lo cho tôi đủ ăn đủ sống là được rồi, những thứ còn lại chú vốn không cần phải quan tâm.”
“Hôm nay khách sáo thế?” Trình Hoài Cẩn giơ tay nhấp một ngụm trà, trong mắt có chút ý cười nhàn nhạt.
“Hôm nào cũng khách sáo mà.”
Trình Hoài Cẩn biết tỏng nhưng không nói toạc ra, chỉ cong cong khoé môi đưa menu đến trước mặt cô: “Gọi món đi.”
Tô Chỉ rất thích các món điểm tâm trong ẩm thực Quảng Đông, lượng đồ ăn ít nên có thể nếm thử đủ các loại món. Trình Hoài Cẩn cũng không kén chọn gì, chỉ gọi thêm một món canh sau khi Tô Chỉ đã gọi món xong.
Nhà hàng này lên món rất nhanh, chẳng mấy chốc mà trên bàn đã bày biện đầy ắp các món điểm tâm ngon mắt. Ngồi trong nhà hàng còn có thể nghe được những bài nhạc Giáng sinh tươi vui, Tô Chỉ cắn một miếng phù trúc cuốn tôm thịt, phần nhân bên trong mềm tan đến mức khiến trái tim cô run lên.
“Ngon ghê!” Cô cười tít cả mắt.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ rộng rãi màu trắng. Cả người khẽ run lên vì quá đỗi vui vẻ thoải mái, mái tóc đen được buộc gọn trên đỉnh đầu.
Trong một thoáng ngẩn ngơ, Trình Hoài Cẩn chợt nhớ tới con mèo nhỏ từng ngủ ngon lành trên tay anh.
Cơ thể ấm áp, nhịp tim đều đặn.
Không chút phòng bị. Cũng giống như giây phút này, cô không hề đề phòng chút nào.
Tiếng tin nhắn khe khẽ vang lên, hai người cùng nhìn vào điện thoại của Trình Hoài Cẩn.
Người đàn ông đặt đũa xuống, ánh mắt liếc nhìn Tô Chỉ một cái.
Tô Chỉ lập tức căng thẳng: “Lẽ nào là kết quả thi tháng?”
Trình Hoài Cẩn nhấn mở tin nhắn: “Phải.”
“Cô Nghiêm cũng biết chọn đúng lúc thật đấy! Lợi dụng bọn tôi xong là lập tức giáng cho một đòn cảnh tỉnh!” Tô Chỉ sốt sắng muốn xem thành tích của mình, thế là đứng ngay dậy đi sang bên Trình Hoài Cẩn ngồi xuống.
Cô chúi lại gần điện thoại của Trình Hoài Cẩn, cứ nhìn nhìn rồi khoé môi lại từ từ nhếch lên.
“Hạng hai mươi tư này, tôi chưa bao giờ làm bài tốt như vậy đấy.” Tô Chỉ mừng rỡ nhìn vào mắt Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô: “Xem ra lúc tôi không có ở đây, cháu đã học hành rất chăm chỉ.”
“Tôi vẫn luôn rất cố gắng đó.”
“Vậy sao?”
“Vốn dĩ là thế mà,” Lúc này Tô Chỉ tràn đầy tự tin, “Còn nữa, tôi không muốn phải chuyển trường nữa, tôi cảm thấy trạng thái dạo này của mình khá tốt rồi, không muốn đi hành xác thêm nữa.”
Trình Hoài Cẩn tắt điện thoại, “Được. Trước mắt cháu đã cân nhắc muốn thi vào trường đại học nào chưa?”
Vừa nghe thấy là chủ đề nói chuyện nghiêm túc, Tô Chỉ cũng ngồi ngay ngắn lại.
“Đại học Bắc Lĩnh.”
“Bắc Kinh sao?” Trình Hoài Cẩn nhìn sang.
“Phải,” Tô Chỉ gật đầu, “Với điểm số của tôi thì không thể thi vào ngôi trường nào quá tốt ở Bắc Xuyên được, đại học Bắc Xuyên thì đoán chừng không đậu nổi. Nhưng cùng điểm số đó, nếu chọn tỉnh khác thì có thể thi vào ngôi trường tốt hơn một chút.”
Trình Hoài Cẩn yên lặng lắng nghe cô giải thích, “Dạo này cháu còn liên lạc với ba mẹ không?”
Anh bất chợt nhắc đến Tô Xương Minh và Tề Mỹ Ngọc.
Tô Chỉ khựng lại một lúc, “Không, vẫn luôn không liên lạc gì cả.”
Trình Hoài Cẩn ừm một tiếng, “Học phí đại học đã có sắp xếp gì chưa? Nếu Tô Xương Minh mãi mãi không liên lạc với cháu nữa, cháu định tính sao?”
Tự nhiên hôm nay anh lại đem chuyện này ra bàn, Tô Chỉ thấy hơi khó hiểu.
Nhưng cô vẫn chậm rãi trả lời: “Đến lúc đó tôi sẽ xin khoản vay vốn hỗ trợ sinh viên gì gì đó, hình như trường đại học có mấy thứ như vậy thì phải.”
“Thế cháu có giấy chứng nhận hộ nghèo do ba mẹ cung cấp không?”
“Đó là cái gì?” Tô Chỉ hỏi.
Trình Hoài Cẩn quay qua nhìn cô: “Vậy thì cháu không thể xin hỗ trợ vay vốn sinh viên được.”
Lời nói chắc nịch của anh khiến đáy lòng Tô Chỉ câm nín.
Ngón tay ấn trên mặt bàn từ từ siết chặt lại, nhưng rồi cô lại nghe thấy anh nói: “Số tiền tôi gửi cho cháu hàng tháng vẫn còn trong thẻ chứ? Còn dư bao nhiêu?”
“Vẫn còn hơn ba mươi lăm nghìn tệ, cụ thể thì tôi phải xem lại đã.” Tô Chỉ nói rồi định lấy điện thoại ra.
“Không cần nói con số cụ thể với tôi,” Trình Hoài Cẩn đè điện thoại của cô xuống, “Cháu cũng chẳng tiêu bao nhiêu.”
“Chẳng có gì cần tiêu đến tiền hết, trừ học phí của học kỳ này ra, tôi ăn ở đều của nhà chú cả, cũng không có gì cần tiêu đến tiền.”
Trình Hoài Cẩn gật đầu, “Tô Chỉ.”
Anh đột nhiên kêu tên cô khiến Tô Chỉ giật thót, ánh mắt nhìn anh hơi mịt mờ không chắc chắn.
“Đợi cháu thi đại học xong, bất kể trong thẻ còn dư lại bao nhiêu, tôi đều sẽ giúp cháu bù thêm đủ ba trăm nghìn tệ.” ()
() ≈ , tỷ VNĐ.
Giọng điệu của Trình Hoài Cẩn vẫn bình tĩnh là thế, nhưng Tô Chỉ lại cuống cả lên, cô đang định lên tiếng thì lại nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Cháu không cần từ chối tôi, đây là tôi cho cháu mượn. Cháu vay vốn hỗ trợ sinh viên cũng là vay, mà vay của tôi cũng là vay, không cần phải từ chối tôi.” Ánh mắt người đàn ông dịu dàng đáp lên gò má cô, anh nói tiếp: “Không cần phải ra vẻ với tương lai của chính mình, lựa chọn con đường có lợi cho bản thân không phải chuyện gì đáng xấu hổ.”
Tô Chỉ nhìn vào mắt Trình Hoài Cẩn, dường như anh luôn biết hết mọi suy nghĩ trong lòng cô.
Chỉ với vài ba câu nói, anh đã chặt đứt mọi cái cớ cô định đưa ra.
Lời từ chối “quá mức ra vẻ” ấy, không nên mang ra so sánh với tương lai của cô.
“Vậy để tôi viết một tờ giấy ghi nợ cho chú.”
“Không cần.”
“Nhỡ tôi quỵt nợ thì sao?”
“Tôi tin cháu không như vậy.”
“Sao chú lại tin tưởng tôi?” Tô Chỉ không hiểu, nhưng rồi ngay lập tức hiểu ra ý anh.
Một lúc sau, cô lí nhí nói: “Không phải chú nói tờ giấy đó chỉ là trò đùa, không ai có thể bảo đảm sao?”
Trình Hoài Cẩn gật đầu: “Đúng là không thể bảo đảm.”
“Thế chú…”
“Chủ yếu là cháu có trả lại ba trăm nghìn đó hay không, đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt…”
Tô Chỉ: “...”
Trình Hoài Cẩn bày ra vẻ mặt như đúng rồi, Tô Chỉ chỉ có thể âm thầm tẩn anh một trận túi bụi ở trong lòng. Cuối cùng vẫn phải cười đon đả ngọt xớt, nói: “Chú Trình này, chú đúng là lắm tiền thật đấy.”
“Giả tạo quá rồi đấy.” Trình Hoài Cẩn liếc cô.
Tô Chỉ: “...”
Hai người hừng hực khí thế ăn cho xong bữa tối, Trình Hoài Cẩn đi ra lấy xe ở phía sau nhà hàng.
Tô Chỉ thắt dây an toàn xong vẫn đang hồi tưởng lại bát canh cuối cùng đã uống. Liếc mắt một cái đã thấy Trình Hoài Cẩn lấy từ ghế sau ra một cái hộp màu nâu bạc, nhãn hiệu phía trên tuy chưa từng mua nhưng cô cũng đã nghe nói đến từ lâu.
[BVLGARI]
Tô Chỉ nhìn ngay về phía Trình Hoài Cẩn, không dám nhúc nhích.
Trình Hoài Cẩn đưa cái hộp đến trước mặt cô, “Mở ra xem đi.”
Tô Chỉ vẫn không động đậy: “Đây là cái gì?”
“Người ta tặng,” Giọng điệu của Trình Hoài Cẩn vẫn giữ cái vẻ thản nhiên như cũ: “Trong nhà tôi không có phụ nữ, cứ bỏ đấy cũng lãng phí.”
Tô Chỉ biết đồ của hãng này không hề rẻ, tuy Trình Hoài Cẩn nói vậy nhưng cô vẫn hơi do dự.
“Không thích thì vứt đi cũng được.”
Tô Chỉ: “...”
Tô Chỉ chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền vàng hồng tinh xảo, phía dưới là mặt dây chuyền hình dẻ quạt màu đỏ, viền xung quanh được nạm những viên kim cương nhỏ trong suốt sáng bóng.
Trong khoang xe tối mờ, sợi dây chuyền ánh lên tia lấp lánh sáng chói không gì che lấp.
“Ngày thường cứ đeo tùy thích.” Trình Hoài Cẩn nhẹ nhàng nói.
Sự do dự trong lòng trước đó đã bị cảm giác phấn khích sôi trào che lấp từ lâu, Tô Chỉ lấy sợi dây chuyền ra, vắt lên mu bàn tay mình.
Mu bàn tay mảnh dẻ trắng ngần càng làm tôn lên vẻ diễm lệ rực rỡ của mặt dây chuyền màu đỏ ấy.
Cô khẽ đung đưa tay, có thể nhìn thấy sợi dây chuyền ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Trình Hoài Cẩn đặt một tay trên vô lăng, anh quay qua nhìn Tô Chỉ đang nhoẻn miệng cười. Ánh đèn thưa thớt ngoài ô cửa sổ hắt lên đôi mắt cô tựa như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, một tia sáng bàng bạc vụn vặt nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống.
Trình Hoài Cẩn cong cong khóe môi, anh khởi động xe hoà vào con đường phía trước.
“Cảm ơn chú, nhưng mà người bạn tặng món quà này không biết trong nhà chú không có nữ giới sao?” Một lúc sau Tô Chỉ mới bừng tỉnh khỏi cơn phấn khích, cô quay sang hỏi anh.
“Biết.” Trình Hoài Cẩn mặt không đổi sắc.
“Thế sao người đó vẫn tặng dây chuyền cho chú thế?”
“Tặng thứ gì không quan trọng, quan trọng là hành động tặng quà.”
Tô Chỉ không hiểu lắm cái gọi là anh có qua tôi có lại giữa những người lớn như bọn họ, cô yên lặng một lúc rồi cảm thán: “Nhưng sợi dây chuyền này đắt quá, tặng tôi có vẻ không phù hợp thì phải?”
“Sao lại không phù hợp?”
“Không đáng chứ sao, tôi chẳng có gì để báo đáp chú, cũng không thể giúp được gì cho chú cả.” Tô Chỉ nhìn sườn mặt của Trình Hoài Cẩn nói.
Ngoài kia, đèn đỏ sáng lên.
Trình Hoài Cẩn đạp chân phanh, quay sang nhìn cô: “Không đáng sao? Tôi lại cảm thấy rất đáng.”
“Rất đáng chỗ nào?”
“Bây giờ tôi vẫn có thể nghe thấy.”
“Nghe thấy cái gì cơ?” Tô Chỉ không hiểu.
Cuối cùng Trình Hoài Cẩn liếc cô một cái, đèn xanh sáng lên, một chân anh đạp chân ga.
“Nghe thấy tiếng cười ngờ nghệch vừa nãy của cháu.”