“Vậy không phải đơn giản hay sao? Tiểu Từ tử, ngươi qua đó kiểm tra một chút!” Một nữ tử mặc y phục hồng nhạt cười nói.
“Dạ!” một tiểu thái giám khoảng hai mươi tuổi đi lên phía trước, chuẩn bị nghiệm thân Điểm Điểm.
Nghe thấy lời nói của họ, Điểm Điểm nhịn không được nữa ngẩng đầu lên, tức giận nói:
“Mấy nữ nhân thối các người, đừng có mà ức hiếp người quá đáng! Ta không phải tiểu thái giám!”
Vừa nói, bàn tay nhỏ dương lên, một thứ bột phấn không rõ hình dạng bay lên trong không trung, làm mờ mắt của mọi người, các phi tử hoảng sợ nói:
“To gan! Mau đi bắt tên tiểu thái giám này lại đây!”
Nhưng, đây cũng chỉ là nói vậy thôi, đợi bọn họ mở mắt ra, cái tên mà bọn họ cho rằng là tiểu thái giám kia sớm đã mất tung tích, chỉ là mắt của các nàng trở nên bỏng rát.
“Đỡ ta trở về, mau truyền thái y!”
Không bắt được người, các nàng chỉ có thể về tìm thái y xem bệnh trước đã, chẳng biết đây là thứ thuốc phấn gì nữa, không biết có để lại hậu di chứng gì không?
Sau khi tung bột phấn, Điểm Điểm liền chạy ngay, tìm nơi hẻo lánh một chút mà chuồn, hôm nay lại đắc tội với một đám người, nếu như hai đám người này đều tìm mình, mẫu thân bên kia không biết có an toàn không đây?
Không biết là do vận khí của Điểm Điểm tốt, hay là do vận khí của mấy phi tử kia xấu, trùng hợp thế nào, Điểm Điểm lại chạy tới nơi chuyên giặt phơi y phục cho phi tử.
Nhìn mấy y phục xanh xanh đỏ đỏ, chất liệu đẹp đẽ quý giá, trang sức tinh xảo kia, Điểm Điểm biết đây là mấy thứ mà mấy nữ nhân vừa nãy chuyên dùng. Mấy ả đó dám mắng mình là thái giám, còn muốn qua đây sờ mình, vậy thì đừng trách mình không khách khí. Điểm Điểm thấy mấy tiểu cung nữ sau khi qua đây phơi y phục xong, liền đi nơi khác, vừa cười nói vừa giặt quần áo. Điểm Điểm nhỏ người, trốn ở chính giữa y phục căn bản là không ai chú ý, bé lén lút phẩy chút gì đó lên vài bộ y phục, cao hứng trở về lãnh cung.
*********
“Mẫu thân!” Run rẩy kêu lên một tiếng, sắc mặt của mẫu thân thật không tốt nha, không phải mẫu thân biết gì đó rồi đấy chứ?
“Con đi đâu vậy hả, không thấy bây giờ đã sắp trưa rồi hay sao?” Tiểu Tiểu giận dữ hét.
“Thế chẳng phải mẫu thân mới thức dậy không lâu hay sao?” Điểm Điểm nhỏ giọng lầm bầm, đừng tưởng con không biết mẫu thân mấy giờ thức dậy, cũng chỉ mới dậy thôi ấy mà.
“Ta…Điểm Điểm, mẫu thân ngủ nướng với việc con ra ngoài thì có quan hệ gì? Nói, lúc nãy con đi đâu làm gì?” Tiểu Tiểu nhéo tai bé, hung hăng trừng bé.
“Mẫu thân, nhẹ chút đi!” Hai cái tay nhỏ bé của Điểm Điểm túm lấy ma trảo của Tiểu Tiểu, nhưng bé nhỏ như vậy, làm sao đẩy được Tiểu Tiểu chứ.
Hu hu, mệnh của Điểm Điểm thật khổ, mẫu thân người ta thấy con mình ai mà không hôn không thương, chỉ có mẫu thân này của ta, luôn đối xử dã man với ta vậy đó…
“Mẫu thân, đau lắm đó, người thả tay ra trước đi, thả tay ra rồi con sẽ nói cho người, con đi đâu làm gì…” ra vẻ bi thảm nói, hai giọt kim đậu tử (*) cũng thuận thế mà rơi xuống, không phải giả bộ, thật sự là rất đau.
Tiểu Tiểu thấy Điểm Điểm khóc, cũng liền thả tay ra, cúi người xuống ôm Điểm Điểm rồi trở về phòng, trong lòng sớm đã không tức giận nữa, nhưng ngoài miệng thì vẫn hung dữ:
“Chẳng phải mẫu thân đã nói rồi sao? Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không đổ lệ!”
“Hu hu, mẫu thân, Điểm Điểm không phải nam tử hán, Điểm Điểm chỉ là một tiểu bảo bảo…hu hu…” Điểm Điểm ủy khuất nhào vào trong lòng Tiểu Tiểu, có nam tử hán nào lớn chừng này không?
“Đừng khóc nữa! Nam nhân đổ máu chứ không đổ lệ, con có phải nam nhân không hả?” Tiểu Tiểu ngây ra một lúc, Điểm Điểm hôm nay thật lạ, sao mới có vậy mà đã khóc rồi?
“Hu hu, mẫu thân, con là tiểu nam hài, sao có thể tính là nam nhân được chứ? Con phải tìm gia gia, trước giờ gia gia chưa bao giờ hung dữ với con, còn mẫu thân thì lúc nào cũng hung dữ…”
Điểm Điểm thấy mẫu thân vẫn hung dữ với bé, dứt khoát dùng sức bật khóc. Không thể trách bé được, hôm nay vốn đã chịu một bụng ủy khuất rồi, trước là bị tên Hoàng thượng【đáng yêu】kia dọa cho một trận, tiếp đó suýt chút nữa là bị mấy mỹ nữ【kiêu ngạo】kia nghiệm thân, mẫu thân không những không an ủi bé, còn hung dữ với bé như vậy, còn có thiên lý hay không?
Haizz, Tiểu Tiểu thở dài một cái: đều nói từ mẫu làm hư con, kỳ thật đâu chỉ là từ mẫu, từ【gia】cũng làm hư cháu đấy thôi.
“Điểm Điểm ngoan, mẫu thân không hung dữ với con nữa…mẫu thân chỉ là lo lắng cho Điểm Điểm thôi mà…” Tiểu Tiểu thấy bé khóc lợi hại như vậy, cũng đoán chắc chắn hôm nay bé đã mắc họa gì đó rồi. Nhưng cũng không sao cả, dù sao thì lãnh cung này cũng không làm khó được hai mẹ con nàng, cùng lắm thì đi là được chứ gì.
“Nương nương, nương nương có ở đây không?” Có kinh nghiệm lần trước, lần này Hỷ công công rất có lễ phép đứng đợi ngoài cửa, trước hỏi Tiểu Tiểu, chuẩn bị đợi nàng trả lời xong rồi mới đi vào.
“Chết rồi! Điểm Điểm, con trốn trước đã, ta ra ngoài một chút rồi về! Ngàn vạn lần đừng lên tiếng nha!”
Kéo chăn ra, nhét Điểm Điểm vào đó, sau đó kéo màn giường lại, Tiểu Tiểu duỗi người, làm bộ mới thức dậy. Nàng đi đến trong viện, không để Hỷ công công vào phòng, hỏi: “Có chuyện gì?”
Hỷ công công cười nịnh nọt: “Nương nương, là như vậy, phương thuốc lần trước người nói thật có tác dụng, nương nương quả là có kiến thức sâu rộng, học thức uyên bác!”
Trước tiên là tâng bốc Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đắc ý bật cười, một là vì sự tâng bốc của Hỷ công công, còn nữa là vì những lời của Hỷ công công. Có tác dụng, chứng tỏ Hoàng thượng đã dùng thuốc, nghĩ đến tình hình Hoàng thượng uống “nước tiểu”, nàng liền vui vẻ muốn cười, nhưng không biết hắn có uống đúng giờ hay khong, mùi vị thế nào nhỉ?
“Chỉ là đúng dịp mà thôi. Hỷ công công, nếu đã có tác dụng, ngươi còn qua đây làm gì?” Tiểu Tiểu dơ tay lên, nghĩ muốn chỉnh lại đầu tóc, Hỷ công công sợ đến nỗi mau chóng lùi về sau một bước, tâm tình Tiểu Tiểu vốn đang tốt lập tức tối sầm lại, tức giận nói:
“Ngươi sợ cái gì? Cứ như ta có thể giết ngươi không bằng?”
Sẽ không giết ta, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho ta khốn đốn. Hỷ công công vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm nói mấy câu. Ngoài miệng thì cười nói:
“Nương nương hiểu lầm rồi, nô tài là sợ cản trở nương nương chỉnh trang…”
Lời nói có chút chột dạ, nhưng Tiểu Tiểu cũng không để ý, kệ ông ta đi, Điểm Điểm còn ở bên trong, khó đảm bảo lúc nào đó nhịn không được sẽ chạy xộc ra ngoài, vẫn là đuổi ông ta đi trước rồi nói sau.
“Hỷ công công, ngươi đến tìm bổn cung, không phải là vì chút chuyện này đấy chứ?”
Tiểu Tiểu không kiên nhẫn lườm ông ta một cái, Hỷ công công vội lắc đầu:
“Nương nương nhất định phải cứu tiểu nhân, nương nương!”
Ông ta quỳ xuống, đáng thương nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu hiếu kỳ hỏi: “Nói sao?”
Cứu người, được đó, chỉ cần các người chịu chơi! Ta thích nhất là cứu người.
“Hoàng thượng chỉ uống một lần, bệnh trạng đã không còn, sau đó không uống nữa….bây giờ ngài ấy đã biết đó là gì rồi, thì càng không uống, thái y đều đã bị ném vào thiên lao cả, nương nương hãy cứu Hoàng thượng, cứu bọn nô tài đi!”
Hỷ công công đáng thương hỏi, Tiểu Tiểu nhíu mày, Hoàng thượng này thật không phải xấu xa bình thường? Bệnh không chữa khỏi có rất nhiều, chẳng lẽ hắn đều đem người ta ném vào thiên lao cả hay sao? Nhưng mà, nếu Hỷ công công đã cầu xin mình rồi, có phải nên moi chút tiền hay không?
“Hỷ công công, cái này, ta cũng không biết phải cứu hắn như thế nào. Nhưng mà, ta có thể nghĩ giúp các ngươi, các ngươi sẽ cho ta bao nhiêu lợi ích?”
Không vòng vo, Tiểu Tiểu trực tiếp cướp tiền.
“Nương nương, một trăm lượng, được không?” Một trăm lượng, mình tự xì ra là được rồi, Hỷ công công đau lòng nói.
“Ồ, mạng của Hoàng thượng không đáng tiền đến thế à. Một ngàn lượng vàng, đem đến đây rồi ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách. Nếu không, cái gì ta cũng chẳng nghĩ ra. Nhưng mà, Hoàng thượng kéo dài rất lâu rồi, không biết còn kiên trì được mấy ngày nữa đây?”
Tiểu Tiểu tốt bụng nhắc nhở ông ta, Hỷ công công vội cáo từ rời khỏi. Một ngàn lượng, không phải là con số nhỏ đâu nha, hay là ông đến thiên lao thượng lượng với mấy thái y kia đi, bình thượng bọn họ ở hậu cung cũng kiếm chác được không ít lợi.
“Ha ha…” Một cái đầu nhỏ chui ra, nước mắt trên mặt sớm đã không thấy nữa, bé cười sáng lạn nói: “ Con nói là ai thiếu đạo đức như vậy, hóa ra là chủ ý của mẫu thân…”
________________
Chú thích;
(*) Kim đậu tử (金豆子): Nước mắt
“Vậy không phải đơn giản hay sao? Tiểu Từ tử, ngươi qua đó kiểm tra một chút!” Một nữ tử mặc y phục hồng nhạt cười nói.
“Dạ!” một tiểu thái giám khoảng hai mươi tuổi đi lên phía trước, chuẩn bị nghiệm thân Điểm Điểm.
Nghe thấy lời nói của họ, Điểm Điểm nhịn không được nữa ngẩng đầu lên, tức giận nói:
“Mấy nữ nhân thối các người, đừng có mà ức hiếp người quá đáng! Ta không phải tiểu thái giám!”
Vừa nói, bàn tay nhỏ dương lên, một thứ bột phấn không rõ hình dạng bay lên trong không trung, làm mờ mắt của mọi người, các phi tử hoảng sợ nói:
“To gan! Mau đi bắt tên tiểu thái giám này lại đây!”
Nhưng, đây cũng chỉ là nói vậy thôi, đợi bọn họ mở mắt ra, cái tên mà bọn họ cho rằng là tiểu thái giám kia sớm đã mất tung tích, chỉ là mắt của các nàng trở nên bỏng rát.
“Đỡ ta trở về, mau truyền thái y!”
Không bắt được người, các nàng chỉ có thể về tìm thái y xem bệnh trước đã, chẳng biết đây là thứ thuốc phấn gì nữa, không biết có để lại hậu di chứng gì không?
Sau khi tung bột phấn, Điểm Điểm liền chạy ngay, tìm nơi hẻo lánh một chút mà chuồn, hôm nay lại đắc tội với một đám người, nếu như hai đám người này đều tìm mình, mẫu thân bên kia không biết có an toàn không đây?
Không biết là do vận khí của Điểm Điểm tốt, hay là do vận khí của mấy phi tử kia xấu, trùng hợp thế nào, Điểm Điểm lại chạy tới nơi chuyên giặt phơi y phục cho phi tử.
Nhìn mấy y phục xanh xanh đỏ đỏ, chất liệu đẹp đẽ quý giá, trang sức tinh xảo kia, Điểm Điểm biết đây là mấy thứ mà mấy nữ nhân vừa nãy chuyên dùng. Mấy ả đó dám mắng mình là thái giám, còn muốn qua đây sờ mình, vậy thì đừng trách mình không khách khí. Điểm Điểm thấy mấy tiểu cung nữ sau khi qua đây phơi y phục xong, liền đi nơi khác, vừa cười nói vừa giặt quần áo. Điểm Điểm nhỏ người, trốn ở chính giữa y phục căn bản là không ai chú ý, bé lén lút phẩy chút gì đó lên vài bộ y phục, cao hứng trở về lãnh cung.
“Mẫu thân!” Run rẩy kêu lên một tiếng, sắc mặt của mẫu thân thật không tốt nha, không phải mẫu thân biết gì đó rồi đấy chứ?
“Con đi đâu vậy hả, không thấy bây giờ đã sắp trưa rồi hay sao?” Tiểu Tiểu giận dữ hét.
“Thế chẳng phải mẫu thân mới thức dậy không lâu hay sao?” Điểm Điểm nhỏ giọng lầm bầm, đừng tưởng con không biết mẫu thân mấy giờ thức dậy, cũng chỉ mới dậy thôi ấy mà.
“Ta…Điểm Điểm, mẫu thân ngủ nướng với việc con ra ngoài thì có quan hệ gì? Nói, lúc nãy con đi đâu làm gì?” Tiểu Tiểu nhéo tai bé, hung hăng trừng bé.
“Mẫu thân, nhẹ chút đi!” Hai cái tay nhỏ bé của Điểm Điểm túm lấy ma trảo của Tiểu Tiểu, nhưng bé nhỏ như vậy, làm sao đẩy được Tiểu Tiểu chứ.
Hu hu, mệnh của Điểm Điểm thật khổ, mẫu thân người ta thấy con mình ai mà không hôn không thương, chỉ có mẫu thân này của ta, luôn đối xử dã man với ta vậy đó…
“Mẫu thân, đau lắm đó, người thả tay ra trước đi, thả tay ra rồi con sẽ nói cho người, con đi đâu làm gì…” ra vẻ bi thảm nói, hai giọt kim đậu tử () cũng thuận thế mà rơi xuống, không phải giả bộ, thật sự là rất đau.
Tiểu Tiểu thấy Điểm Điểm khóc, cũng liền thả tay ra, cúi người xuống ôm Điểm Điểm rồi trở về phòng, trong lòng sớm đã không tức giận nữa, nhưng ngoài miệng thì vẫn hung dữ:
“Chẳng phải mẫu thân đã nói rồi sao? Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không đổ lệ!”
“Hu hu, mẫu thân, Điểm Điểm không phải nam tử hán, Điểm Điểm chỉ là một tiểu bảo bảo…hu hu…” Điểm Điểm ủy khuất nhào vào trong lòng Tiểu Tiểu, có nam tử hán nào lớn chừng này không?
“Đừng khóc nữa! Nam nhân đổ máu chứ không đổ lệ, con có phải nam nhân không hả?” Tiểu Tiểu ngây ra một lúc, Điểm Điểm hôm nay thật lạ, sao mới có vậy mà đã khóc rồi?
“Hu hu, mẫu thân, con là tiểu nam hài, sao có thể tính là nam nhân được chứ? Con phải tìm gia gia, trước giờ gia gia chưa bao giờ hung dữ với con, còn mẫu thân thì lúc nào cũng hung dữ…”
Điểm Điểm thấy mẫu thân vẫn hung dữ với bé, dứt khoát dùng sức bật khóc. Không thể trách bé được, hôm nay vốn đã chịu một bụng ủy khuất rồi, trước là bị tên Hoàng thượng【đáng yêu】kia dọa cho một trận, tiếp đó suýt chút nữa là bị mấy mỹ nữ【kiêu ngạo】kia nghiệm thân, mẫu thân không những không an ủi bé, còn hung dữ với bé như vậy, còn có thiên lý hay không?
Haizz, Tiểu Tiểu thở dài một cái: đều nói từ mẫu làm hư con, kỳ thật đâu chỉ là từ mẫu, từ【gia】cũng làm hư cháu đấy thôi.
“Điểm Điểm ngoan, mẫu thân không hung dữ với con nữa…mẫu thân chỉ là lo lắng cho Điểm Điểm thôi mà…” Tiểu Tiểu thấy bé khóc lợi hại như vậy, cũng đoán chắc chắn hôm nay bé đã mắc họa gì đó rồi. Nhưng cũng không sao cả, dù sao thì lãnh cung này cũng không làm khó được hai mẹ con nàng, cùng lắm thì đi là được chứ gì.
“Nương nương, nương nương có ở đây không?” Có kinh nghiệm lần trước, lần này Hỷ công công rất có lễ phép đứng đợi ngoài cửa, trước hỏi Tiểu Tiểu, chuẩn bị đợi nàng trả lời xong rồi mới đi vào.
“Chết rồi! Điểm Điểm, con trốn trước đã, ta ra ngoài một chút rồi về! Ngàn vạn lần đừng lên tiếng nha!”
Kéo chăn ra, nhét Điểm Điểm vào đó, sau đó kéo màn giường lại, Tiểu Tiểu duỗi người, làm bộ mới thức dậy. Nàng đi đến trong viện, không để Hỷ công công vào phòng, hỏi: “Có chuyện gì?”
Hỷ công công cười nịnh nọt: “Nương nương, là như vậy, phương thuốc lần trước người nói thật có tác dụng, nương nương quả là có kiến thức sâu rộng, học thức uyên bác!”
Trước tiên là tâng bốc Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đắc ý bật cười, một là vì sự tâng bốc của Hỷ công công, còn nữa là vì những lời của Hỷ công công. Có tác dụng, chứng tỏ Hoàng thượng đã dùng thuốc, nghĩ đến tình hình Hoàng thượng uống “nước tiểu”, nàng liền vui vẻ muốn cười, nhưng không biết hắn có uống đúng giờ hay khong, mùi vị thế nào nhỉ?
“Chỉ là đúng dịp mà thôi. Hỷ công công, nếu đã có tác dụng, ngươi còn qua đây làm gì?” Tiểu Tiểu dơ tay lên, nghĩ muốn chỉnh lại đầu tóc, Hỷ công công sợ đến nỗi mau chóng lùi về sau một bước, tâm tình Tiểu Tiểu vốn đang tốt lập tức tối sầm lại, tức giận nói:
“Ngươi sợ cái gì? Cứ như ta có thể giết ngươi không bằng?”
Sẽ không giết ta, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho ta khốn đốn. Hỷ công công vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm nói mấy câu. Ngoài miệng thì cười nói:
“Nương nương hiểu lầm rồi, nô tài là sợ cản trở nương nương chỉnh trang…”
Lời nói có chút chột dạ, nhưng Tiểu Tiểu cũng không để ý, kệ ông ta đi, Điểm Điểm còn ở bên trong, khó đảm bảo lúc nào đó nhịn không được sẽ chạy xộc ra ngoài, vẫn là đuổi ông ta đi trước rồi nói sau.
“Hỷ công công, ngươi đến tìm bổn cung, không phải là vì chút chuyện này đấy chứ?”
Tiểu Tiểu không kiên nhẫn lườm ông ta một cái, Hỷ công công vội lắc đầu:
“Nương nương nhất định phải cứu tiểu nhân, nương nương!”
Ông ta quỳ xuống, đáng thương nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu hiếu kỳ hỏi: “Nói sao?”
Cứu người, được đó, chỉ cần các người chịu chơi! Ta thích nhất là cứu người.
“Hoàng thượng chỉ uống một lần, bệnh trạng đã không còn, sau đó không uống nữa….bây giờ ngài ấy đã biết đó là gì rồi, thì càng không uống, thái y đều đã bị ném vào thiên lao cả, nương nương hãy cứu Hoàng thượng, cứu bọn nô tài đi!”
Hỷ công công đáng thương hỏi, Tiểu Tiểu nhíu mày, Hoàng thượng này thật không phải xấu xa bình thường? Bệnh không chữa khỏi có rất nhiều, chẳng lẽ hắn đều đem người ta ném vào thiên lao cả hay sao? Nhưng mà, nếu Hỷ công công đã cầu xin mình rồi, có phải nên moi chút tiền hay không?
“Hỷ công công, cái này, ta cũng không biết phải cứu hắn như thế nào. Nhưng mà, ta có thể nghĩ giúp các ngươi, các ngươi sẽ cho ta bao nhiêu lợi ích?”
Không vòng vo, Tiểu Tiểu trực tiếp cướp tiền.
“Nương nương, một trăm lượng, được không?” Một trăm lượng, mình tự xì ra là được rồi, Hỷ công công đau lòng nói.
“Ồ, mạng của Hoàng thượng không đáng tiền đến thế à. Một ngàn lượng vàng, đem đến đây rồi ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách. Nếu không, cái gì ta cũng chẳng nghĩ ra. Nhưng mà, Hoàng thượng kéo dài rất lâu rồi, không biết còn kiên trì được mấy ngày nữa đây?”
Tiểu Tiểu tốt bụng nhắc nhở ông ta, Hỷ công công vội cáo từ rời khỏi. Một ngàn lượng, không phải là con số nhỏ đâu nha, hay là ông đến thiên lao thượng lượng với mấy thái y kia đi, bình thượng bọn họ ở hậu cung cũng kiếm chác được không ít lợi.
“Ha ha…” Một cái đầu nhỏ chui ra, nước mắt trên mặt sớm đã không thấy nữa, bé cười sáng lạn nói: “ Con nói là ai thiếu đạo đức như vậy, hóa ra là chủ ý của mẫu thân…”
________________
Chú thích;
() Kim đậu tử (金豆子): Nước mắt