Đương nhiên Tiểu Tiểu có thể nghe ra được sự không tín nhiệm trong lời nói của hắn ta. Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, lạnh giọng: “Có thể vì Hoàng thượng chẩn mạch, là vinh hạnh của tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân có một thói quen, trước nay không chữa bệnh cho người không tín nhiệm mình. Xin lỗi, cáo từ!”
“Hỷ công công, ngươi giúp trẫm mời một đại phu về, tuổi tác không lớn, nhưng tính khí thì thật không nhỏ nhỉ!” Hoàng thượng không tức giận, ngược lại có chút hứng thú nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu mặc xác hắn, xoay người đi ra ngoài. Dù sao thì ngân phiếu cũng đã nhận rồi, có xem bệnh hay không cũng chả sao hết, khó chịu cũng đâu phải là mình, cứ để Hoàng thượng từ từ khó chịu là được.
“Tiêu đại phu!” Hỷ công công chạy ra, kéo cánh tay Tiểu Tiểu, lấy lòng nói: “Đại phu, lúc nãy Hoàng thượng chỉ là đùa với ngài thôi, ngài đừng để bụng, mau giúp Hoàng thượng xem bệnh đi, Hoàng thượng vẫn còn đang đợi ngài đấy?”
Hỷ công công nhướn nhướn mày, Tiểu Tiểu vô vị nhìn ông ta một cái: “Ừm…”
“Hỷ công công, mặt của ngươi sao rồi? Không thoải mái à?”
Một âm thanh, dọa cho Hỷ công công nhảy dựng cả lên, ông quay lưng về phía Hoàng thượng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Tiểu cơ mà, sao còn có người nhìn thấy nhỉ? Lúc ngẩng đầu, mới nhìn thấy Sóc vương vốn phải đang bận rộn trong Ngự thư phòng kia, trùng hợp quá ta, hắn đến xem náo nhiệt gì đây?
“Sóc vương, ngài đến rồi à!” Hỷ công công lập tức chào hỏi Sóc vương, Sóc vương cười lạnh nói: “Ừm, vị này là…”
“Đây là vị cao nhân ta giúp Hoàng thượng mời đến, chuyên môn giúp Hoàng thượng chẩn bệnh.” Hỷ công công giải thích.
“Ồ, vậy sao?” dùng cái ánh mắt không tín nhiệm quét nhìn Tiểu Tiểu, Sóc vương nói: “Ngươi còn ngây ngốc ở đấy làm gì? Sao còn không mau đi chẩn bệnh cho Hoàng thượng đi?”
Hắn không nhận ra mình? Từ lúc hắn vừa nói chuyện, trái tim Tiểu Tiểu đã muốn bay cao tới tận mắt, Sóc vương này, ta dám bảo đảm mình có thù với hắn, nếu không thì lúc nhìn thấy hắn cũng không lo lắng tới vậy. Vừa nãy, Tiểu Tiểu đã quên hiện tại nàng không phải là Tiểu Tiểu, mà là Tiêu Kiếm.
Mình lúc này, một thân nam trang, ngay cả khuôn mặt, giọng nói cũng thay đổi, Hỷ công công cũng không nhận ra mình, cái tên Sóc vương chỉ có duyên gặp mặt vài lần này thì càng không cần lo lắng. Vừa nãy chẳng qua chỉ là mình bị dọa ngây ngốc chút xíu mà thôi.
“Vâng!”
Nghiến răng nghiến lợi đáp trả một tiếng, ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy? Thật đúng là muốn bị ăn đòn mà.
Chẩn mạch lung tung một hồi, Tiểu Tiểu cố ý kéo dài thời gian một chút, như vậy mới có thể cho thấy kĩ thuật của mình cao minh, đặc biệt là cái tên Sóc vương mắt đang nhìn chằm chằm kia, một dịp thích hợp nào đó phải thu thập hắn mới được.
“Sao rồi? Đại phu?” Hỷ công công thấy Tiểu Tiểu vẫn luôn nhíu mày không nói năng gì, khẩn trương hỏi.
“Bệnh đúng là khá nghiêm trọng, nhưng cũng không thể làm khó được ta. Ta khai một phương thuốc, chỉ cần Hoàng thượng uống ba ngày là có thể diệt trừ tận gốc…” Gật gà gật gù nói một lèo, Hỷ công công vừa nghe cái từ ‘ba ngày’ kia lại thấy choáng cả đầu, đừng nói lại là cái thuốc kia đấy nhá?
“Khai phương thuốc gì?” Hoàng thượng mặt hơi biến sắc nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cao hứng tới nỗi trong lòng nở hoa: người ta nói ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, Hoàng thượng này đã một lần uống nước tiểu đồng tử, vừa nghe thấy thì liền biến sắc!
Thì ra hắn cũng có thứ để sợ, sảng khoái, thật là sảng khoái!
“Còn có thể là phương thuốc gì nữa? Phương thuôc kia tuy không dễ nuốt cho lắm, uống vào thì khó xuống họng, nhưng tuyệt đối sẽ chữa được bệnh. Mà ta đảm bảo, tuyệt đối có công hiệu cường thân khang thể…”
Tiểu Tiểu mơ hồ nói, thành công nhìn thấy bản mặt ba người trong tẩm thất đều biến sắc: Hoàng thượng một bộ dáng mãnh liệt muốn mửa, Sóc vương dáng vẻ muốn giết người, Hỷ công công thì mang vẻ bi thống gần chết…
Ba người, ba khuôn mặt, muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu!
“Khụ khụ, đại phu, cho dù trẫm bệnh chết cũng tuyệt đối không uông vị thuốc kia…”
Mửa xong xuôi, Hoàng thượng dùng gương mặt nhợt nhạt của mình, nói lời cảnh cáo với Tiểu Tiểu.
“Hoàng thượng, ngài nói vậy là không đúng rồi. Ngài chưa nghe qua sao? Chết tử tế không bằng sống tốt, càng huống hồ chi ngài là vua một nước, thuốc của ta tuy có hơi khó nuốt một tẹo, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cái loại thuốc khiến người ta khó nuốt trôi kia…” Tiểu Tiểu cố chấp khuyên nhủ, Hoàng thượng phất phất tay:
“Hỷ công công, tiễn vị đại phu này trở về đi. Nếu bệnh của trẫm không cứu được nữa, thì để Lân vương và Sóc vương, tùy tiện một người kế vị đi. Dù sao chăng nữa thì trẫm cũng không uống loại thuốc kia đâu…”
Hỷ công công vẻ mặt chực khóc nhìn Hoàng thượng, Sao Hoàng thượng lại bỏ cuộc thế chứ? Hơn nữa tiểu tổ tông kia không phải đã nói, không dùng loại thuốc kia cũng được hay sao? Tại sao người mà nàng ta đề cử này lại không khai một phương thuốc khác chứ? Chẳng lẽ là cố ý đùa giỡn mình sao?
Ai oán đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, Hỷ công công hỏi rất nhỏ tiếng: “Đại phu, không phải đã nói là không cần uống cái kia rồi sao? Tại sao lại còn khai phương thuốc đó nữa?”
“Cái kia? cái kia là cái gì?” chớp chớp mắt vô tội, Tiểu Tiểu thông minh hỏi.
“Chính là nước…., Hoàng thượng thân là vua một nước, tuyệt đối không uống thuốc kia lần nữa, đại phu hảo tâm chút, hãy đưa ra phương thuốc khác đi!” Mặc kệ ánh mắt dò xét của Hoàng thượng, Hỷ công công không ngại hiềm nghi cầu xin.
“Hóa ra ‘cái kia’ là chỉ nước tiểu đồng tử à, ha ha, Hoàng thượng đã dùng qua vị thuốc đó rồi hả? Cái kia đích thực là không thích hợp với Hoàng thượng, nhưng mà ai nói là ta muốn cho Hoàng thượng dùng vị thuốc kia hả?” Buồn cười nhìn dáng vẻ giật mình kinh ngạc của bọn họ, Tiểu Tiểu cực kì vô tội nói.
“Cái ngươi nói vừa nãy không phải là thứ thuốc kia à?” Hoàng thượng là người đầu tiên phản ứng, có vẻ như là bị tên đại phu này trêu đùa một trận vậy.
“Đúng thế, ta vẫn còn chưa nói là vị thuốc nào à?” Nhướn nhướn mày, cái mình muốn chính là hiệu quả này đây.
Động tác nhỏ theo thói quen này, rơi vào tầm mắt của Sóc vương. Sóc vương khó hiểu nhìn y, động tác này của y sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Hình như đã thấy qua ở đấu đó rồi.
“Nhưng ngươi vừa nói thuốc này rất khó dùng, rất khó nuốt…” Hoàng thượng ngu ngơ nhìn Tiểu Tiểu.
“Đúng thế, cái kia sử dụng rất nhiều hoa màu, lại thêm chút dược liệu, đối với người đã ăn quen cao lương mỹ vị như Hoàng thượng mà nói, đích thực là rất khó nuốt.”
“Chỉ là hoa màu thôi à?” Khó hiểu nhìn y, là mình bị y làm cho hiểu lầm.
“Ừm!” Tiểu Tiểu gật đầu, một ít hoa màu, có thể bán với giá hai ngàn lượng hoàng kim, e rằng y là người biết kiếm lợi nhất trên thế giới này rồi đấy.
“Hỷ công công, còn không mau bồi Tiêu công tử đi chế thuốc!” Não chuyển một hồi, sự hi vọng trở lại trên gương mặt của Hoàng thượng, hắn vội căn dặn nói.
Mặt mày tràn ngập ý cười, không ngờ Hoàng thượng cũng có lúc trẻ con như vậy, ngươi đừng nói, biểu tình lúc nãy của hắn thật sự là rất giống với Điểm Điểm.
Theo Hỷ công công rời khỏi tẩm cung, nhìn đám người đen nghịt bên ngoài, Tiểu Tiểu cả kinh: nhiều cung nữ thái giám như thế tụ tập ở đây làm gì? Đừng nói là muốn bức cung đấy nhá? Nếu vậy thì tốt rồi, há chẳng phải mình sẽ có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Nhưng đám người này, bọn họ có lá gan lớn vậy hay sao?
Đương nhiên Tiểu Tiểu có thể nghe ra được sự không tín nhiệm trong lời nói của hắn ta. Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, lạnh giọng: “Có thể vì Hoàng thượng chẩn mạch, là vinh hạnh của tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân có một thói quen, trước nay không chữa bệnh cho người không tín nhiệm mình. Xin lỗi, cáo từ!”
“Hỷ công công, ngươi giúp trẫm mời một đại phu về, tuổi tác không lớn, nhưng tính khí thì thật không nhỏ nhỉ!” Hoàng thượng không tức giận, ngược lại có chút hứng thú nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu mặc xác hắn, xoay người đi ra ngoài. Dù sao thì ngân phiếu cũng đã nhận rồi, có xem bệnh hay không cũng chả sao hết, khó chịu cũng đâu phải là mình, cứ để Hoàng thượng từ từ khó chịu là được.
“Tiêu đại phu!” Hỷ công công chạy ra, kéo cánh tay Tiểu Tiểu, lấy lòng nói: “Đại phu, lúc nãy Hoàng thượng chỉ là đùa với ngài thôi, ngài đừng để bụng, mau giúp Hoàng thượng xem bệnh đi, Hoàng thượng vẫn còn đang đợi ngài đấy?”
Hỷ công công nhướn nhướn mày, Tiểu Tiểu vô vị nhìn ông ta một cái: “Ừm…”
“Hỷ công công, mặt của ngươi sao rồi? Không thoải mái à?”
Một âm thanh, dọa cho Hỷ công công nhảy dựng cả lên, ông quay lưng về phía Hoàng thượng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Tiểu cơ mà, sao còn có người nhìn thấy nhỉ? Lúc ngẩng đầu, mới nhìn thấy Sóc vương vốn phải đang bận rộn trong Ngự thư phòng kia, trùng hợp quá ta, hắn đến xem náo nhiệt gì đây?
“Sóc vương, ngài đến rồi à!” Hỷ công công lập tức chào hỏi Sóc vương, Sóc vương cười lạnh nói: “Ừm, vị này là…”
“Đây là vị cao nhân ta giúp Hoàng thượng mời đến, chuyên môn giúp Hoàng thượng chẩn bệnh.” Hỷ công công giải thích.
“Ồ, vậy sao?” dùng cái ánh mắt không tín nhiệm quét nhìn Tiểu Tiểu, Sóc vương nói: “Ngươi còn ngây ngốc ở đấy làm gì? Sao còn không mau đi chẩn bệnh cho Hoàng thượng đi?”
Hắn không nhận ra mình? Từ lúc hắn vừa nói chuyện, trái tim Tiểu Tiểu đã muốn bay cao tới tận mắt, Sóc vương này, ta dám bảo đảm mình có thù với hắn, nếu không thì lúc nhìn thấy hắn cũng không lo lắng tới vậy. Vừa nãy, Tiểu Tiểu đã quên hiện tại nàng không phải là Tiểu Tiểu, mà là Tiêu Kiếm.
Mình lúc này, một thân nam trang, ngay cả khuôn mặt, giọng nói cũng thay đổi, Hỷ công công cũng không nhận ra mình, cái tên Sóc vương chỉ có duyên gặp mặt vài lần này thì càng không cần lo lắng. Vừa nãy chẳng qua chỉ là mình bị dọa ngây ngốc chút xíu mà thôi.
“Vâng!”
Nghiến răng nghiến lợi đáp trả một tiếng, ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy? Thật đúng là muốn bị ăn đòn mà.
Chẩn mạch lung tung một hồi, Tiểu Tiểu cố ý kéo dài thời gian một chút, như vậy mới có thể cho thấy kĩ thuật của mình cao minh, đặc biệt là cái tên Sóc vương mắt đang nhìn chằm chằm kia, một dịp thích hợp nào đó phải thu thập hắn mới được.
“Sao rồi? Đại phu?” Hỷ công công thấy Tiểu Tiểu vẫn luôn nhíu mày không nói năng gì, khẩn trương hỏi.
“Bệnh đúng là khá nghiêm trọng, nhưng cũng không thể làm khó được ta. Ta khai một phương thuốc, chỉ cần Hoàng thượng uống ba ngày là có thể diệt trừ tận gốc…” Gật gà gật gù nói một lèo, Hỷ công công vừa nghe cái từ ‘ba ngày’ kia lại thấy choáng cả đầu, đừng nói lại là cái thuốc kia đấy nhá?
“Khai phương thuốc gì?” Hoàng thượng mặt hơi biến sắc nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cao hứng tới nỗi trong lòng nở hoa: người ta nói ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, Hoàng thượng này đã một lần uống nước tiểu đồng tử, vừa nghe thấy thì liền biến sắc!
Thì ra hắn cũng có thứ để sợ, sảng khoái, thật là sảng khoái!
“Còn có thể là phương thuốc gì nữa? Phương thuôc kia tuy không dễ nuốt cho lắm, uống vào thì khó xuống họng, nhưng tuyệt đối sẽ chữa được bệnh. Mà ta đảm bảo, tuyệt đối có công hiệu cường thân khang thể…”
Tiểu Tiểu mơ hồ nói, thành công nhìn thấy bản mặt ba người trong tẩm thất đều biến sắc: Hoàng thượng một bộ dáng mãnh liệt muốn mửa, Sóc vương dáng vẻ muốn giết người, Hỷ công công thì mang vẻ bi thống gần chết…
Ba người, ba khuôn mặt, muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu!
“Khụ khụ, đại phu, cho dù trẫm bệnh chết cũng tuyệt đối không uông vị thuốc kia…”
Mửa xong xuôi, Hoàng thượng dùng gương mặt nhợt nhạt của mình, nói lời cảnh cáo với Tiểu Tiểu.
“Hoàng thượng, ngài nói vậy là không đúng rồi. Ngài chưa nghe qua sao? Chết tử tế không bằng sống tốt, càng huống hồ chi ngài là vua một nước, thuốc của ta tuy có hơi khó nuốt một tẹo, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cái loại thuốc khiến người ta khó nuốt trôi kia…” Tiểu Tiểu cố chấp khuyên nhủ, Hoàng thượng phất phất tay:
“Hỷ công công, tiễn vị đại phu này trở về đi. Nếu bệnh của trẫm không cứu được nữa, thì để Lân vương và Sóc vương, tùy tiện một người kế vị đi. Dù sao chăng nữa thì trẫm cũng không uống loại thuốc kia đâu…”
Hỷ công công vẻ mặt chực khóc nhìn Hoàng thượng, Sao Hoàng thượng lại bỏ cuộc thế chứ? Hơn nữa tiểu tổ tông kia không phải đã nói, không dùng loại thuốc kia cũng được hay sao? Tại sao người mà nàng ta đề cử này lại không khai một phương thuốc khác chứ? Chẳng lẽ là cố ý đùa giỡn mình sao?
Ai oán đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, Hỷ công công hỏi rất nhỏ tiếng: “Đại phu, không phải đã nói là không cần uống cái kia rồi sao? Tại sao lại còn khai phương thuốc đó nữa?”
“Cái kia? cái kia là cái gì?” chớp chớp mắt vô tội, Tiểu Tiểu thông minh hỏi.
“Chính là nước…., Hoàng thượng thân là vua một nước, tuyệt đối không uống thuốc kia lần nữa, đại phu hảo tâm chút, hãy đưa ra phương thuốc khác đi!” Mặc kệ ánh mắt dò xét của Hoàng thượng, Hỷ công công không ngại hiềm nghi cầu xin.
“Hóa ra ‘cái kia’ là chỉ nước tiểu đồng tử à, ha ha, Hoàng thượng đã dùng qua vị thuốc đó rồi hả? Cái kia đích thực là không thích hợp với Hoàng thượng, nhưng mà ai nói là ta muốn cho Hoàng thượng dùng vị thuốc kia hả?” Buồn cười nhìn dáng vẻ giật mình kinh ngạc của bọn họ, Tiểu Tiểu cực kì vô tội nói.
“Cái ngươi nói vừa nãy không phải là thứ thuốc kia à?” Hoàng thượng là người đầu tiên phản ứng, có vẻ như là bị tên đại phu này trêu đùa một trận vậy.
“Đúng thế, ta vẫn còn chưa nói là vị thuốc nào à?” Nhướn nhướn mày, cái mình muốn chính là hiệu quả này đây.
Động tác nhỏ theo thói quen này, rơi vào tầm mắt của Sóc vương. Sóc vương khó hiểu nhìn y, động tác này của y sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Hình như đã thấy qua ở đấu đó rồi.
“Nhưng ngươi vừa nói thuốc này rất khó dùng, rất khó nuốt…” Hoàng thượng ngu ngơ nhìn Tiểu Tiểu.
“Đúng thế, cái kia sử dụng rất nhiều hoa màu, lại thêm chút dược liệu, đối với người đã ăn quen cao lương mỹ vị như Hoàng thượng mà nói, đích thực là rất khó nuốt.”
“Chỉ là hoa màu thôi à?” Khó hiểu nhìn y, là mình bị y làm cho hiểu lầm.
“Ừm!” Tiểu Tiểu gật đầu, một ít hoa màu, có thể bán với giá hai ngàn lượng hoàng kim, e rằng y là người biết kiếm lợi nhất trên thế giới này rồi đấy.
“Hỷ công công, còn không mau bồi Tiêu công tử đi chế thuốc!” Não chuyển một hồi, sự hi vọng trở lại trên gương mặt của Hoàng thượng, hắn vội căn dặn nói.
Mặt mày tràn ngập ý cười, không ngờ Hoàng thượng cũng có lúc trẻ con như vậy, ngươi đừng nói, biểu tình lúc nãy của hắn thật sự là rất giống với Điểm Điểm.
Theo Hỷ công công rời khỏi tẩm cung, nhìn đám người đen nghịt bên ngoài, Tiểu Tiểu cả kinh: nhiều cung nữ thái giám như thế tụ tập ở đây làm gì? Đừng nói là muốn bức cung đấy nhá? Nếu vậy thì tốt rồi, há chẳng phải mình sẽ có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Nhưng đám người này, bọn họ có lá gan lớn vậy hay sao?