Ăn xong bữa sáng, Tống Đình Phàm đứng lên chuẩn bị về công ty, thời gian là 7h50, phỏng chừng thư kí cũng đến rồi. Vừa về đến công ty, thư kí đã ngồi vào bàn làm việc chuẩn bị tài liệu. Thư kí của Tống Đình Phàm là Lưu Tâm, hắn rất trọng dụng nàng, bởi vì năng lực làm việc của nàng rất giỏi, hơn nữa lại cộng tác ăn ý với chính mình, làm hắn tự tin tốc độ làm việc nhanh hơn người thường rất nhiều, nàng cũng chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Khi công ty mới đi vào hoạt động 4 năm trước, Lưu Tâm liền nhận lời mời vào công ty làm việc đến giờ
– “Tống tổng, sớm, cần cà phê không?”
– “Sớm!”
Tống Đình Phàm lắc đầu ý bảo không cần. Lưu Tâm cũng không hỏi thêm, xem ra Tổng tổng của bọn họ đêm qua nghỉ ngơi rất tốt, không nghiêm trọng như Mục Kiệt sáng nay vừa gọi điện dặn dò phải chú ý đến hắn một chút
Sáng nay, trước khi Mục Kiệt lên máy bay đã gọi điện cho Lưu Tâm, đánh thức nàng chỉ để nói nàng hôm nay chú ý đến khí sắc của Tống Đình Phàm, vì hôm qua hắn đã phải đi tiếp khách. Hắn quả thực lo lắng, hắn cùng Lưu Dụ đều đi vắng… mọi việc chỉ một tay Tống Đình Phạm lo liệu, bọn hắn cũng không muốn khi trở về phải câm điếc ngậm hoàng liên. Hắc hắc!
Lúc sau Lưu Tâm vào phòng bàn bạc công việc với Tống Đình Phàm, nói một chút việc và nhắc nhở 10h hôm nay phải kí hợp đồng. Tống Đình Phàm gật đầu nói: “Đã biết” rồi mở ngăn kéo lấy mắt kiếng bắt đầu làm việc. Lưu Tâm im lặng ra khỏi phòng
Lại quên nói, Tống Đình Phàm cận thị gần 2 độ, bình thường hắn không để ý lắm, cũng không thích mang mắt kính nên mỗi khi nhìn thường hay nheo mắt. Nhưng khi làm việc hay kí kết hợp đồng, Tống Đình Phàm đều kiên trì mang mắt kính vì sợ có nhầm lẫn. Kì thật, nếu tình huống không quan trọng thì cận 2 độ cũng không ảnh hưởng gì. Bất quá có thể coi đó như một liệu pháp tâm lí, Tống Đình phàm không thích những gì mình không nắm chắc
Lúc 9h40, Lưu Tâm gõ cửa nhắc Tống Đình Phàm đi kí hợp đồng, đối tác đã ngồi ở phòng chờ
– “Hảo, tôi biết rồi, lập tức sẽ đi, cô mời bọn họ vào phòng họp đi”. Không ngẩng đầu, cứ như vậy phân phó cho thư kí
– “Vậy tôi đi chuẩn bị”. Lưu Tâm xoay người rời đi
Tống Đình Phàm xử lí xong văn kiện trong tay, ngẩng đầu gỡ mắt kiếng đặt lên bàn, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ mi tâm vài cái, đứng lên xoa xoa lưng. Vừa mới đứng lên chợt nghe có tiếng ‘cốp’ trên sàn nhà, thì ra là một góc áo của hắn chạm vào mặt bàn, gạt đôi mắt kiếng rơi xuống đất
Tống Đình Phàm nhặt lên mới thấy một con ốc trên mắt kiếng bị rơi ra, hắn buồn bực. Lát nữa kí hợp đồng hắn chắc chắn phải mang mắt kính, đang do dự không biết phải làm thế nào bây giờ. Đột nhiên trong đầu thoáng nhớ đến tiệm mắt kiếng gần công ty, đến đó tìm một con ốc gắn vào kính hẳn là có thể đi
Hắn ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa cùng thư kí thảo luận, hắn nói nàng đến phòng họp giải thích với đối tác một chút, nói hắn còn đang tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, lập tức sẽ vào họp ngay. Lưu Tâm gật đầu, chưa kịp nhìn rõ đã thấy lão bản vội vã chạy ra ngoài, nàng không rõ có việc gì mà lão bản luôn đúng giờ lại để đối tác đợi, trong khi chính mình hối hả chạy ra ngoài?! Bất quá mặc dù có nghi hoặc, nàng vẫn làm theo lời hắn
Tống Đình Phàm vội vàng rời thang máy công ty đi ra ngoài, nhớ lại những suy nghĩ đêm qua, nhưng vẫn chạy đến cửa hàng mắt kính. Vào cửa hàng, liền nhìn thấy hai cô gái bán hàng ngẩng đầu nói: chào mừng quý khách
Tống Đình Phàm đang rất vội nên không có thời gian đánh giá nội thất, hàng hóa và vân vân, hắn cũng chỉ nói: “Cho tôi lấy một đôi kính cận 2 đi-ốp. Nhanh lên, tôi đang rất vội”. Hai cô gái vừa nghe hắn nói, nhất thời đều mở to hai mắt nhìn vị khách này, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ người này không biết đi mua mắt kiếng, đầu tiên là phải chọn kiểu dáng, đo mắt, cắt kính mắt, đeo vào thử bước đi mới có thể lấy kính sao? Làm sao bây giờ lại có người nghĩ cửa hàng mắt kính là cửa hàng bách hóa, mua, lấy hàng, rồi trả tiền chạy lấy người?
Hai cô bán hàng thoáng nhìn nhau, đều hiểu suy nghĩ của nhau
Vì thế mở miệng nói: “Tiên Sinh, ngài phải chọn mắt kính, ngài cứ nhìn thử rồi chọn một kiểu ưng ý trong cửa hàng chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ đi đo mắt cho ngài, nhìn xem……”. Chưa nói xong đã bị Tống Đình Phàm ngắt lời: “Tôi đang rất gấp, phiền các cô lấy cho tôi một đôi kính cận 2 độ trái phải là được rồi, không cần làm như các cô nói”
Khi lời được nói xong, hai cô bán hàng khó xử không biết phải làm sao, vì chưa bao giờ gặp khách hàng như thế này. Bên cạnh còn có vài người cũng chứng kiến tình huống, Kim Tinh đã đi vào gọi cửa hàng trưởng
Trần Lâm vốn đang ở quầy trong kiểm kê hàng hóa, nghe được tình huống Kim Tinh miêu tả, vội vàng chạy ra
Vừa mới ra đã thấy tình huống giằng co khó xử trước mắt. “Tiên sinh, xin chào, tôi là chủ ở đây? Ngài thực sự cần mua gấp kính mắt sao?”. Tống Đình Phàm gật gật đầu. “Tôi vừa vặn cũng có một đôi kính cận 2 độ, là loại nửa gọng, ngài trước tiên cứ cầm dùng đi, dùng xong lại quay đến đây trả, ngài xem như vậy có được không?”
Tống Đình Phàm nhìn người vừa mới bước ra, nam nhân vừa nói chuyện đã chủ động nắm giữ tình thế trong tay. Không, cũng không hoàn toàn như vậy, cũng không phải là một nam nhân thành thục, chẳng qua chỉ là một đại nam hài trông rất ‘nam tính’, hắn không khỏi nheo mắt đánh giá
– “Tống tổng, sớm, cần cà phê không?”
– “Sớm!”
Tống Đình Phàm lắc đầu ý bảo không cần. Lưu Tâm cũng không hỏi thêm, xem ra Tổng tổng của bọn họ đêm qua nghỉ ngơi rất tốt, không nghiêm trọng như Mục Kiệt sáng nay vừa gọi điện dặn dò phải chú ý đến hắn một chút
Sáng nay, trước khi Mục Kiệt lên máy bay đã gọi điện cho Lưu Tâm, đánh thức nàng chỉ để nói nàng hôm nay chú ý đến khí sắc của Tống Đình Phàm, vì hôm qua hắn đã phải đi tiếp khách. Hắn quả thực lo lắng, hắn cùng Lưu Dụ đều đi vắng… mọi việc chỉ một tay Tống Đình Phạm lo liệu, bọn hắn cũng không muốn khi trở về phải câm điếc ngậm hoàng liên. Hắc hắc!
Lúc sau Lưu Tâm vào phòng bàn bạc công việc với Tống Đình Phàm, nói một chút việc và nhắc nhở 10h hôm nay phải kí hợp đồng. Tống Đình Phàm gật đầu nói: “Đã biết” rồi mở ngăn kéo lấy mắt kiếng bắt đầu làm việc. Lưu Tâm im lặng ra khỏi phòng
Lại quên nói, Tống Đình Phàm cận thị gần 2 độ, bình thường hắn không để ý lắm, cũng không thích mang mắt kính nên mỗi khi nhìn thường hay nheo mắt. Nhưng khi làm việc hay kí kết hợp đồng, Tống Đình Phàm đều kiên trì mang mắt kính vì sợ có nhầm lẫn. Kì thật, nếu tình huống không quan trọng thì cận 2 độ cũng không ảnh hưởng gì. Bất quá có thể coi đó như một liệu pháp tâm lí, Tống Đình phàm không thích những gì mình không nắm chắc
Lúc 9h40, Lưu Tâm gõ cửa nhắc Tống Đình Phàm đi kí hợp đồng, đối tác đã ngồi ở phòng chờ
– “Hảo, tôi biết rồi, lập tức sẽ đi, cô mời bọn họ vào phòng họp đi”. Không ngẩng đầu, cứ như vậy phân phó cho thư kí
– “Vậy tôi đi chuẩn bị”. Lưu Tâm xoay người rời đi
Tống Đình Phàm xử lí xong văn kiện trong tay, ngẩng đầu gỡ mắt kiếng đặt lên bàn, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ mi tâm vài cái, đứng lên xoa xoa lưng. Vừa mới đứng lên chợt nghe có tiếng ‘cốp’ trên sàn nhà, thì ra là một góc áo của hắn chạm vào mặt bàn, gạt đôi mắt kiếng rơi xuống đất
Tống Đình Phàm nhặt lên mới thấy một con ốc trên mắt kiếng bị rơi ra, hắn buồn bực. Lát nữa kí hợp đồng hắn chắc chắn phải mang mắt kính, đang do dự không biết phải làm thế nào bây giờ. Đột nhiên trong đầu thoáng nhớ đến tiệm mắt kiếng gần công ty, đến đó tìm một con ốc gắn vào kính hẳn là có thể đi
Hắn ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa cùng thư kí thảo luận, hắn nói nàng đến phòng họp giải thích với đối tác một chút, nói hắn còn đang tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, lập tức sẽ vào họp ngay. Lưu Tâm gật đầu, chưa kịp nhìn rõ đã thấy lão bản vội vã chạy ra ngoài, nàng không rõ có việc gì mà lão bản luôn đúng giờ lại để đối tác đợi, trong khi chính mình hối hả chạy ra ngoài?! Bất quá mặc dù có nghi hoặc, nàng vẫn làm theo lời hắn
Tống Đình Phàm vội vàng rời thang máy công ty đi ra ngoài, nhớ lại những suy nghĩ đêm qua, nhưng vẫn chạy đến cửa hàng mắt kính. Vào cửa hàng, liền nhìn thấy hai cô gái bán hàng ngẩng đầu nói: chào mừng quý khách
Tống Đình Phàm đang rất vội nên không có thời gian đánh giá nội thất, hàng hóa và vân vân, hắn cũng chỉ nói: “Cho tôi lấy một đôi kính cận 2 đi-ốp. Nhanh lên, tôi đang rất vội”. Hai cô gái vừa nghe hắn nói, nhất thời đều mở to hai mắt nhìn vị khách này, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ người này không biết đi mua mắt kiếng, đầu tiên là phải chọn kiểu dáng, đo mắt, cắt kính mắt, đeo vào thử bước đi mới có thể lấy kính sao? Làm sao bây giờ lại có người nghĩ cửa hàng mắt kính là cửa hàng bách hóa, mua, lấy hàng, rồi trả tiền chạy lấy người?
Hai cô bán hàng thoáng nhìn nhau, đều hiểu suy nghĩ của nhau
Vì thế mở miệng nói: “Tiên Sinh, ngài phải chọn mắt kính, ngài cứ nhìn thử rồi chọn một kiểu ưng ý trong cửa hàng chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ đi đo mắt cho ngài, nhìn xem……”. Chưa nói xong đã bị Tống Đình Phàm ngắt lời: “Tôi đang rất gấp, phiền các cô lấy cho tôi một đôi kính cận 2 độ trái phải là được rồi, không cần làm như các cô nói”
Khi lời được nói xong, hai cô bán hàng khó xử không biết phải làm sao, vì chưa bao giờ gặp khách hàng như thế này. Bên cạnh còn có vài người cũng chứng kiến tình huống, Kim Tinh đã đi vào gọi cửa hàng trưởng
Trần Lâm vốn đang ở quầy trong kiểm kê hàng hóa, nghe được tình huống Kim Tinh miêu tả, vội vàng chạy ra
Vừa mới ra đã thấy tình huống giằng co khó xử trước mắt. “Tiên sinh, xin chào, tôi là chủ ở đây? Ngài thực sự cần mua gấp kính mắt sao?”. Tống Đình Phàm gật gật đầu. “Tôi vừa vặn cũng có một đôi kính cận 2 độ, là loại nửa gọng, ngài trước tiên cứ cầm dùng đi, dùng xong lại quay đến đây trả, ngài xem như vậy có được không?”
Tống Đình Phàm nhìn người vừa mới bước ra, nam nhân vừa nói chuyện đã chủ động nắm giữ tình thế trong tay. Không, cũng không hoàn toàn như vậy, cũng không phải là một nam nhân thành thục, chẳng qua chỉ là một đại nam hài trông rất ‘nam tính’, hắn không khỏi nheo mắt đánh giá