Evanson Richter, một phần tử không kiên định của giai cấp vô sản, do không được học hành tử tế, dẫn đến ý chí bản thân không kiên định, quan niệm chính trị dễ bị dao động. Dưới sự dụ dỗ của nhà tư bản Tony Stark, anh đã từ bỏ giác ngộ của một Warlock, phản bội lại giai cấp của mình, nhào vào lòng của giai cấp tư bản độc tài.
Nếu ông trời cho anh cơ hội để lựa chọn lại, anh nhất định sẽ không hề do dự mà... chọn giống như vậy.
Tiền lương tăng gấp đôi đấy, hơn trăm ngàn đô-la Mỹ đó, không phải chỉ cần tham gia triển lãm, bảo vệ bạn gái anh ta thôi sao? Làm chứ! Với lại, anh cũng là người thích nơi thị phi náo nhiệt, ngại gì mà không đi góp vui chứ.
Thế là, sau khi tắt điện thoại của Tony, Evanson lập tức phóng xe đến trung tâm triển lãm. Trong lúc lái xe anh liền gọi cho Natasha.
Tập đoàn Stark với cương vị là nhà tổ chức, tất nhiên phải sắp xếp, điều tiết từng tiết mục trong triển lãm. Mà Natasha với thân phận hiện nay là thư ký riêng của Pepper - CEO mới của Stark, mấy công việc này tất nhiên rơi xuống đầu của cô ấy.
“Hello, không ngờ anh lại gọi điện cho tôi?” Trong lúc Natasha đang sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì đột nhiên Evanson gọi đến, cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Bởi vì bây giờ sức khỏe của Tony đã hồi phục, điều đó có nghĩa là cái chức cố vấn sức khỏe của Evanson là không cần thiết nữa, mà anh ta cũng rất hiểu rõ vấn đề này, đã một thời gian không thấy xuất hiện rồi. Vậy mà bây giờ đột nhiên anh ta gọi điện đến, rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây?
“Có chuyện gì sao? Không phải anh muốn hẹn hò với tôi chứ?” Natasha trêu đùa.
“Ha ha, tất nhiên không phải.” Evanson trong lòng thầm nghĩ, đúng là có người muốn hẹn hò với cô nhưng người đó không phải là tôi. “Cô Pepper có bên cạnh cô không?”
“Có.” Natasha ngước nhìn Pepper ngồi cách đó không xa liền trả lời.
“Giờ tôi đang đến chỗ cô, là Tony thông báo và đặc biệt dặn dò tôi bảo vệ cô Pepper.” Evanson vừa gọi điện vừa phóng xe như bay, anh tin chắc ngày mai giấy phạt sẽ lại gửi đến nhà.
“Anh ta chắc đã nghe được một số tin tức xấu.”
“Xem ra có người nhịn không được bắt đầu hành động rồi.” Natasha không tiếng động đến bên cạnh Pepper, cô tự tin rằng với khoảng cách này có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.
“Cảm ơn anh đã truyền tin cho tôi.”
“Còn một việc nữa muốn nhờ cô giúp đỡ.” Evanson nói: “Triển lãm chỉ phát thiệp cho khách mời, tôi không muốn xảy ra xung đột với nhân viên triển lãm đâu.”
“Cái gì?” Natasha chau mày, trong phút chốc cô không hiểu câu nói này có nghĩa gì.
“Tôi không có thiệp mời, nếu cô không đi sắp xếp một chút, tôi e là phải xông thẳng vào.”
Trong lúc Evanson đi đến buổi triển lãm, Tony cũng không được rảnh rỗi. Ivan Vanko rõ ràng muốn tuyên chiến với anh ta, mà với tính cách của anh ta làm sao có thể bỏ trốn, huống hồ bạn gái anh ta đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Tony không hề do dự đặt lò phản ứng hồ quang mới nghiên cứu lên trước ngực, bay vèo đến trung tâm triển lãm.
Haiz, thật không biết phải nói sao với anh ta, trang bị chứa dòng điện cực lớn, vậy mà thử nghiệm sơ qua vẫn chưa thử, anh ta đã trực tiếp mặc lên người. Tinh thần này thật không dám so.
“Thưa quý ông và quý bà, tôi xin hân hạnh giới thiệu đội quân người sắt điều khiển từ xa…” Buổi triển lãm đã bắt đầu, Justin là người mở màn, ông ta đang khoa tay múa chân về mấy bộ giáp được điều khiển từ xa, à, còn cả bộ giáp Mark II với phiên bản nhiều vũ khí chiến đấu nữa."
Nhưng bề ngoài nhìn ông ta có vẻ tự tin thật ra trong nội tâm vẫn rất sợ hãi. Bởi vì ông ta còn cho rằng mấy thứ này cũng chỉ là hàng trưng bày thôi.
“Xem ra tôi vẫn chưa đến muộn.” Vừa mới đặt chân đến, Evanson liền tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Natasha.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Natasha vội vàng hỏi nhỏ, cô chỉ biết là có nguy hiểm nhưng lại không biết nguy hiểm từ đâu, khiến cô cảm thấy xung quanh ai cũng nguy hiểm cả.
“Tôi cũng không rõ nữa, chi bằng cô đi hỏi anh ta đi.” Evanson chỉ tay lên trời.
Natasha ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tony mang bộ áo giáp người sắt bay thẳng vào trong trực tiếp đáp xuống sân khấu.
“Ồ, wow.” Sự xuất hiện của Người Sắt đã khiến tâm trạng khán giả trở nên kích động cực kỳ. Họ đều tin rằng chắc chắn có kịch hay để xem. Đây là buổi triển lãm do tập đoàn Stark tổ chức, nhưng lại bị Justin đem đội quân người sắt đến dằn mặt.
Bây giờ Người Sắt Tony đã xuất hiện, nhất định sẽ đáp trả lại, mấy hành động tranh giành giữa mấy nhà tài phiệt chính là chuyện vui của thiên hạ.
“Cậu gặp rắc rối lớn rồi.” Tony vừa đáp xuống, liền nói với Rhodes người đang mặc bộ giáp chiến đấu Mark II. Rắc rối không lớn sao được, với sự hiểu biết của Tony về Ivan, đối với mấy vũ khí chiến đấu đã được sửa chữa và lập trình lại này chắc chắn đã động tay động chân vào chúng.
“Tony, tôi chỉ là nghe theo lệnh làm việc.” Rhodes tuy rằng lần trước có bất hòa với Tony nhưng cũng không đến nỗi giúp Justin dằn mặt Tony, anh thật sự chỉ vì lệnh cấp trên khó cãi. Nhưng rõ ràng anh ta đã hiểu sai ý của Tony, cho rằng Tony đến báo thù chuyện lần trước.
“Ở đây có dân thường, tuyệt đối đừng đánh nhau ở đây.”
Nhưng ngoài dự đoán của anh ta, Tony chỉ bay sát bên anh ta, vẫy tay với khán giả, còn bí mật nói cho anh biết Justin và Ivan đang hợp tác.
Rhodes rất lấy làm ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, Ivan đáng lẽ phải chết rồi mới đúng. Trong lúc Tony đi chất vấn Justin, đột nhiên hệ thống máy tính điều khiển bộ giáp của anh ta bị hack, anh và mấy bộ giáp phía sau anh ta đều hướng vũ khí về phía Tony và khai hỏa.
“Chúng ta ra ngoài đánh đi.” Ở đây dân thường nhiều, không thích hợp để đánh nhau. Thế là Tony liền bay ra ngoài, dụ theo đám người sắt kia chuẩn bị tiêu diệt gọn.
Khán giả ở dưới như muốn phát điên lên, họ chỉ muốn xem tranh chấp giữa mấy nhà tài phiệt chứ đâu muốn xem cuộc đấu sống còn giữa bọn họ, ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào. Phải mau chạy thôi, còn không chạy, e là xui xẻo phải bỏ mạng tại đây.
“Trận đấu rất gây cấn đấy.” Evanson niệm một câu thần chú, trên đầu lập tức xuất hiện một vòng bảo vệ trong suốt.
“Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.” Natasha dìu Pepper vào trong vòng bảo vệ, đợi mấy mảnh kính do đám giáp sắt được điều khiển từ xa bắn vỡ rơi xuống đất hết liền chạy về phía Justin.
Cô phải làm rõ chuyện gì đang diễn ra, cả người Justin cũng trong trạng thái ngơ ngác, con bà nó, mấy thứ điều khiển từ xa này không phải chỉ là hàng trưng bày thôi sao? Sao đột nhiên có thể muốn tấn công là tấn công, muốn bay là bay chứ?
Nhưng ông ta cũng chỉ ngơ ngác một hồi, bởi vì cho dù có ngu hơn nữa cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Mấy bộ giáp sắt này do ai chế tạo ra? Là Ivan Vanko, cái lão người Nga hận Tony Stark đến tận xương tủy, rõ ràng cái tên khốn này không chỉ muốn làm Tony mất mặt mà còn muốn sinh mạng của anh ta.
Ha ha, uổng công ông ta cứ cho rằng mình đang lợi dụng hắn, kết quả thì hoàn toàn ngược lại, là hắn đang lợi dụng ông ta.
Sau khi nghĩ thông mọi việc, Justin liền tìm cách cứu vớt chuyện này. Ông ta đúng là muốn làm Tony mất mặt chứ không muốn tính mạng của anh ta. Giết người và giẫm đạp người khác dưới chân là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, ông ta lại không phải là một kẻ liều mạng, ông đây vẫn còn muốn sống.
Nhưng thuộc hạ của ông ta toàn là lũ ăn hại, hoàn toàn không có cách nào đoạt lại quyền điều khiển từ tay Ivan, vả lại đường dây liên lạc điện thoại đến công ty đã bị cắt, cũng không còn cách nào kêu bảo vệ lên ngăn chặn Ivan, bây giờ ông ta cũng đành phải bó tay hết cách.
Nhưng Natasha lại không có kiên nhẫn lắm, vừa đi qua liền ấn Justin lên bàn: “Nói! Ai đang giở trò?”
“Giở trò cái gì? Buông ra, tôi có thể giải quyết mấy thứ này.” Bị ấn trên bàn, đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ông ta tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ chuyện lớn như vậy.
“Có lẽ tôi sẽ giúp ông thành thật hơn.” Evanson cũng đã đến bên cạnh Justin.
“Là mày!” Bị ấn trên bàn, Justin cố gắng ngước đầu lên nhìn Evanson, vừa nhìn liền nhận ra đây chính là cái thằng dân quê khiến ông ta phải mất mặt giữa phố, xem ra ấn tượng lần trước Evanson để lại cho anh ta rất sâu sắc.
“I... i.... ivan... vanko.” Justin giống như đang chịu đựng một nỗi đau rất lớn, cả người co rúm lại, lắp ba lắp bắp nói ra cái tên này.
“Tên khốn đó đang ở đâu?” Evanson hỏi.
“Ở công ty của tôi.” Justin đã ngưng co giật nhưng đôi mắt đờ đẫn, có vẻ bây giờ cho dù có hỏi cái gì ông ta cũng trả lời đúng sự thật.
“Tôi sẽ đi bắt hắn ta.” Natasha nói với Evanson: “Anh ở đây bảo vệ cô Pepper.”
“OK.” Evanson liền đồng ý rất nhanh, dù sao anh được thuê cũng chỉ để bảo vệ cô Pepper, còn những chuyện khác anh không có hứng xen vào, huống chi việc lần này để Natasha đi xử lý mới được kết quả lý tưởng nhất.
Tập đoàn Hammer, trong văn phòng của Ivan.
“Xem ra mấy bộ giáp kia không phải là đối thủ của Người Sắt rồi.” Trong văn phòng này không chỉ có một mình Ivan mà còn có Sarah, cô nhìn số liệu hiện thị trên màn hình máy tính, số lượng người sắt được điều khiển từ xa đang không ngừng giảm xuống.
“Chúng chẳng qua chỉ là phế phẩm mà thôi.” Ivan mới không quan tâm đến kết cuộc của mấy bộ giáp đó, dù sao cũng chỉ là máy móc không có sinh mạng, tác dụng của chúng chính là bia đỡ đạn làm tiêu hao sức mạnh của Tony, còn về việc lấy đi mạng sống của Tony thì cần phải do ông ta đích thân ra tay mới được.
Ngay lúc này, đèn cảnh báo liền sáng lên, hệ thống bảo an của công ty đã khởi động.
“Có khách không mời mà đến rồi.”
“Xem ra tôi phải đích thân ra tay rồi.” Ivan có chút lo lắng, cũng vì số lượng bộ giáp điều khiển từ xa đang giảm mạnh chỉ còn lại một ít làm sao đủ kiềm chế Tony, cộng thêm việc đột nhiên có người xông vào công ty, xem ra ông ta đã bị bại lộ rồi, vậy càng không cần phải che che giấu giấu, trực tiếp ra trận tận hưởng niềm vui báo thù hay hơn.
“Đợi chút.” Ivan đang muốn đứng lên liền bị Sarah kéo ngồi xuống cái ghế, một người Nga cường tráng thế nhưng lại bị một cô gái yếu ớt ấn xuống ghế không động đậy được, cảnh này nhìn thấy có chút buồn cười.
“Chuyện ông đồng ý với tôi tiến hành như thế nào rồi?”
“Đều đã làm xong.” Ivan vội vàng trả lời, chuyện này nếu không nói rõ ràng e là ông ta cũng không có cách thoát khỏi cái ghế này rồi.
“Tiền tôi đã chuyển khoản rồi.” Ivan bình tĩnh nói: “Yên tâm đi.” Không phải chỉ là vấn đề tiền bạc thôi sao, dù sao cũng là tiêu tiền của người khác, ông ta tiếc gì chứ.
“Bản vẽ của roi điện cùng với tài liệu lần trước cô đưa cho tôi đều đã chỉnh sửa xong rồi, để ở bên đây.” Ivan không cần quay đầu lại tay chỉ vào một túi hồ sơ, nói.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ đi chặn bọn họ.” Sarah nhìn qua camera, thấy Quả phụ đen một đường xông vào liền biểu thị muốn hỗ trợ. “Ông cũng nên nắm bắt thời gian đi.”
Natasha một đường này có thể nói là gặp người giết người, gặp phật giết phật, đám bảo vệ Justin nuôi đâu phải là đối thủ của cô, nếu không bị cô quật ngã xuống đất cũng bị đá treo lên như con nhện. Tóm lại cứ theo tiến độ này, rất nhanh đến được nơi của Ivan. Nhưng có một người ngăn cô lại.
“Cô là ai?” Ngay hành lang cuối cùng, một cô gái tóc vàng mắt xanh, mặc bồ đồ chiến đấu bó sát màu tím đứng ngay đó chặn đường của cô lại.
“Chủ quản phòng an ninh Jill Valatine.” Người xuất hiện đúng là Sarah, mặt cô có chút ửng hồng, vừa nghĩ có thể tiếp cận với mỹ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong, cô đã vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Chủ quản phòng an ninh? Không phải chỉ là đội trưởng đội bảo vệ thôi sao? Nhưng mà xem ra cũng không dễ đối phó.
“Tôi không nhớ là trong đám thuộc hạ của Justin có người lợi hại như cô.”
“Tôi không phải thuộc hạ của ông ta, cũng không bán mạng cho ông ta.” Sarah trả lời.
“Thật không? Vậy cô có thể để tôi qua được rồi chứ?” Nếu cô ấy đã không làm việc cho Justin thì cũng không cần thiết phải ngăn cản cô, hai người còn đánh nhau làm cái quái gì.
Sarah mỉm cười lắc đầu.
“Xem ra không thể giải quyết trong hòa bình rồi.” Natasha tiếc nuối nói, cũng không biết người trước mặt là ai có thể không tiếng động sắp xếp được nhiều bảo vệ như thế.
Không hổ danh là đặc vụ cao cấp, vừa dứt lời, Natasha liền phóng chuẩn xác hai mũi phi tiêu điện về phía đầu của Sarah. Còn Sarah chỉ cần đem đầu nghiêng qua một chút là có thể né tránh hai mũi phi tiêu.
Mà khi cô quay đầu lại liền thấy Natasha nhân khoảnh khắc này nhảy lên cao giáng cho cô một cú thật mạnh. “Ầm” một tiếng vang vọng, cú đánh mạnh mẽ này của Natasha lại bị Sarah dùng một tay hóa giải.
Natasha có chút kinh ngạc, kết quả như vậy rõ ràng ngoài dự đoán của cô, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khiến cô lập tức nghĩ ra biến chiêu.
Hai tay nắm chặt một bên tay của Sarah, vác lên vai xoay người chống lưng, muốn dùng chiêu shoulder throw (ném qua vai) hòng quật ngã đối phương.
Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của cô phong phú, đứng trước mặt Sarah cũng phải kêu là ông nội.
Sarah dùng tay còn lại đẩy vào eo Natasha trong lúc cô đang thực hiện động tác xoay người, chiêu thức này liền được hóa giải.
Thấy mọi việc không ổn, Natasha liền nhảy ra tạo khoảng cách với đối phương, mà Sarah cũng không thừa thắng xông lên. Cô đứng nguyên tại chỗ, tỉ mỉ cảm nhận cảm giác tuyệt vời còn vương vấn trên tay.
“Ôi, sờ thật đã.”
Nếu ông trời cho anh cơ hội để lựa chọn lại, anh nhất định sẽ không hề do dự mà... chọn giống như vậy.
Tiền lương tăng gấp đôi đấy, hơn trăm ngàn đô-la Mỹ đó, không phải chỉ cần tham gia triển lãm, bảo vệ bạn gái anh ta thôi sao? Làm chứ! Với lại, anh cũng là người thích nơi thị phi náo nhiệt, ngại gì mà không đi góp vui chứ.
Thế là, sau khi tắt điện thoại của Tony, Evanson lập tức phóng xe đến trung tâm triển lãm. Trong lúc lái xe anh liền gọi cho Natasha.
Tập đoàn Stark với cương vị là nhà tổ chức, tất nhiên phải sắp xếp, điều tiết từng tiết mục trong triển lãm. Mà Natasha với thân phận hiện nay là thư ký riêng của Pepper - CEO mới của Stark, mấy công việc này tất nhiên rơi xuống đầu của cô ấy.
“Hello, không ngờ anh lại gọi điện cho tôi?” Trong lúc Natasha đang sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì đột nhiên Evanson gọi đến, cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Bởi vì bây giờ sức khỏe của Tony đã hồi phục, điều đó có nghĩa là cái chức cố vấn sức khỏe của Evanson là không cần thiết nữa, mà anh ta cũng rất hiểu rõ vấn đề này, đã một thời gian không thấy xuất hiện rồi. Vậy mà bây giờ đột nhiên anh ta gọi điện đến, rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây?
“Có chuyện gì sao? Không phải anh muốn hẹn hò với tôi chứ?” Natasha trêu đùa.
“Ha ha, tất nhiên không phải.” Evanson trong lòng thầm nghĩ, đúng là có người muốn hẹn hò với cô nhưng người đó không phải là tôi. “Cô Pepper có bên cạnh cô không?”
“Có.” Natasha ngước nhìn Pepper ngồi cách đó không xa liền trả lời.
“Giờ tôi đang đến chỗ cô, là Tony thông báo và đặc biệt dặn dò tôi bảo vệ cô Pepper.” Evanson vừa gọi điện vừa phóng xe như bay, anh tin chắc ngày mai giấy phạt sẽ lại gửi đến nhà.
“Anh ta chắc đã nghe được một số tin tức xấu.”
“Xem ra có người nhịn không được bắt đầu hành động rồi.” Natasha không tiếng động đến bên cạnh Pepper, cô tự tin rằng với khoảng cách này có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.
“Cảm ơn anh đã truyền tin cho tôi.”
“Còn một việc nữa muốn nhờ cô giúp đỡ.” Evanson nói: “Triển lãm chỉ phát thiệp cho khách mời, tôi không muốn xảy ra xung đột với nhân viên triển lãm đâu.”
“Cái gì?” Natasha chau mày, trong phút chốc cô không hiểu câu nói này có nghĩa gì.
“Tôi không có thiệp mời, nếu cô không đi sắp xếp một chút, tôi e là phải xông thẳng vào.”
Trong lúc Evanson đi đến buổi triển lãm, Tony cũng không được rảnh rỗi. Ivan Vanko rõ ràng muốn tuyên chiến với anh ta, mà với tính cách của anh ta làm sao có thể bỏ trốn, huống hồ bạn gái anh ta đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Tony không hề do dự đặt lò phản ứng hồ quang mới nghiên cứu lên trước ngực, bay vèo đến trung tâm triển lãm.
Haiz, thật không biết phải nói sao với anh ta, trang bị chứa dòng điện cực lớn, vậy mà thử nghiệm sơ qua vẫn chưa thử, anh ta đã trực tiếp mặc lên người. Tinh thần này thật không dám so.
“Thưa quý ông và quý bà, tôi xin hân hạnh giới thiệu đội quân người sắt điều khiển từ xa…” Buổi triển lãm đã bắt đầu, Justin là người mở màn, ông ta đang khoa tay múa chân về mấy bộ giáp được điều khiển từ xa, à, còn cả bộ giáp Mark II với phiên bản nhiều vũ khí chiến đấu nữa."
Nhưng bề ngoài nhìn ông ta có vẻ tự tin thật ra trong nội tâm vẫn rất sợ hãi. Bởi vì ông ta còn cho rằng mấy thứ này cũng chỉ là hàng trưng bày thôi.
“Xem ra tôi vẫn chưa đến muộn.” Vừa mới đặt chân đến, Evanson liền tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Natasha.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Natasha vội vàng hỏi nhỏ, cô chỉ biết là có nguy hiểm nhưng lại không biết nguy hiểm từ đâu, khiến cô cảm thấy xung quanh ai cũng nguy hiểm cả.
“Tôi cũng không rõ nữa, chi bằng cô đi hỏi anh ta đi.” Evanson chỉ tay lên trời.
Natasha ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tony mang bộ áo giáp người sắt bay thẳng vào trong trực tiếp đáp xuống sân khấu.
“Ồ, wow.” Sự xuất hiện của Người Sắt đã khiến tâm trạng khán giả trở nên kích động cực kỳ. Họ đều tin rằng chắc chắn có kịch hay để xem. Đây là buổi triển lãm do tập đoàn Stark tổ chức, nhưng lại bị Justin đem đội quân người sắt đến dằn mặt.
Bây giờ Người Sắt Tony đã xuất hiện, nhất định sẽ đáp trả lại, mấy hành động tranh giành giữa mấy nhà tài phiệt chính là chuyện vui của thiên hạ.
“Cậu gặp rắc rối lớn rồi.” Tony vừa đáp xuống, liền nói với Rhodes người đang mặc bộ giáp chiến đấu Mark II. Rắc rối không lớn sao được, với sự hiểu biết của Tony về Ivan, đối với mấy vũ khí chiến đấu đã được sửa chữa và lập trình lại này chắc chắn đã động tay động chân vào chúng.
“Tony, tôi chỉ là nghe theo lệnh làm việc.” Rhodes tuy rằng lần trước có bất hòa với Tony nhưng cũng không đến nỗi giúp Justin dằn mặt Tony, anh thật sự chỉ vì lệnh cấp trên khó cãi. Nhưng rõ ràng anh ta đã hiểu sai ý của Tony, cho rằng Tony đến báo thù chuyện lần trước.
“Ở đây có dân thường, tuyệt đối đừng đánh nhau ở đây.”
Nhưng ngoài dự đoán của anh ta, Tony chỉ bay sát bên anh ta, vẫy tay với khán giả, còn bí mật nói cho anh biết Justin và Ivan đang hợp tác.
Rhodes rất lấy làm ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, Ivan đáng lẽ phải chết rồi mới đúng. Trong lúc Tony đi chất vấn Justin, đột nhiên hệ thống máy tính điều khiển bộ giáp của anh ta bị hack, anh và mấy bộ giáp phía sau anh ta đều hướng vũ khí về phía Tony và khai hỏa.
“Chúng ta ra ngoài đánh đi.” Ở đây dân thường nhiều, không thích hợp để đánh nhau. Thế là Tony liền bay ra ngoài, dụ theo đám người sắt kia chuẩn bị tiêu diệt gọn.
Khán giả ở dưới như muốn phát điên lên, họ chỉ muốn xem tranh chấp giữa mấy nhà tài phiệt chứ đâu muốn xem cuộc đấu sống còn giữa bọn họ, ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào. Phải mau chạy thôi, còn không chạy, e là xui xẻo phải bỏ mạng tại đây.
“Trận đấu rất gây cấn đấy.” Evanson niệm một câu thần chú, trên đầu lập tức xuất hiện một vòng bảo vệ trong suốt.
“Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.” Natasha dìu Pepper vào trong vòng bảo vệ, đợi mấy mảnh kính do đám giáp sắt được điều khiển từ xa bắn vỡ rơi xuống đất hết liền chạy về phía Justin.
Cô phải làm rõ chuyện gì đang diễn ra, cả người Justin cũng trong trạng thái ngơ ngác, con bà nó, mấy thứ điều khiển từ xa này không phải chỉ là hàng trưng bày thôi sao? Sao đột nhiên có thể muốn tấn công là tấn công, muốn bay là bay chứ?
Nhưng ông ta cũng chỉ ngơ ngác một hồi, bởi vì cho dù có ngu hơn nữa cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Mấy bộ giáp sắt này do ai chế tạo ra? Là Ivan Vanko, cái lão người Nga hận Tony Stark đến tận xương tủy, rõ ràng cái tên khốn này không chỉ muốn làm Tony mất mặt mà còn muốn sinh mạng của anh ta.
Ha ha, uổng công ông ta cứ cho rằng mình đang lợi dụng hắn, kết quả thì hoàn toàn ngược lại, là hắn đang lợi dụng ông ta.
Sau khi nghĩ thông mọi việc, Justin liền tìm cách cứu vớt chuyện này. Ông ta đúng là muốn làm Tony mất mặt chứ không muốn tính mạng của anh ta. Giết người và giẫm đạp người khác dưới chân là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, ông ta lại không phải là một kẻ liều mạng, ông đây vẫn còn muốn sống.
Nhưng thuộc hạ của ông ta toàn là lũ ăn hại, hoàn toàn không có cách nào đoạt lại quyền điều khiển từ tay Ivan, vả lại đường dây liên lạc điện thoại đến công ty đã bị cắt, cũng không còn cách nào kêu bảo vệ lên ngăn chặn Ivan, bây giờ ông ta cũng đành phải bó tay hết cách.
Nhưng Natasha lại không có kiên nhẫn lắm, vừa đi qua liền ấn Justin lên bàn: “Nói! Ai đang giở trò?”
“Giở trò cái gì? Buông ra, tôi có thể giải quyết mấy thứ này.” Bị ấn trên bàn, đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ông ta tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ chuyện lớn như vậy.
“Có lẽ tôi sẽ giúp ông thành thật hơn.” Evanson cũng đã đến bên cạnh Justin.
“Là mày!” Bị ấn trên bàn, Justin cố gắng ngước đầu lên nhìn Evanson, vừa nhìn liền nhận ra đây chính là cái thằng dân quê khiến ông ta phải mất mặt giữa phố, xem ra ấn tượng lần trước Evanson để lại cho anh ta rất sâu sắc.
“I... i.... ivan... vanko.” Justin giống như đang chịu đựng một nỗi đau rất lớn, cả người co rúm lại, lắp ba lắp bắp nói ra cái tên này.
“Tên khốn đó đang ở đâu?” Evanson hỏi.
“Ở công ty của tôi.” Justin đã ngưng co giật nhưng đôi mắt đờ đẫn, có vẻ bây giờ cho dù có hỏi cái gì ông ta cũng trả lời đúng sự thật.
“Tôi sẽ đi bắt hắn ta.” Natasha nói với Evanson: “Anh ở đây bảo vệ cô Pepper.”
“OK.” Evanson liền đồng ý rất nhanh, dù sao anh được thuê cũng chỉ để bảo vệ cô Pepper, còn những chuyện khác anh không có hứng xen vào, huống chi việc lần này để Natasha đi xử lý mới được kết quả lý tưởng nhất.
Tập đoàn Hammer, trong văn phòng của Ivan.
“Xem ra mấy bộ giáp kia không phải là đối thủ của Người Sắt rồi.” Trong văn phòng này không chỉ có một mình Ivan mà còn có Sarah, cô nhìn số liệu hiện thị trên màn hình máy tính, số lượng người sắt được điều khiển từ xa đang không ngừng giảm xuống.
“Chúng chẳng qua chỉ là phế phẩm mà thôi.” Ivan mới không quan tâm đến kết cuộc của mấy bộ giáp đó, dù sao cũng chỉ là máy móc không có sinh mạng, tác dụng của chúng chính là bia đỡ đạn làm tiêu hao sức mạnh của Tony, còn về việc lấy đi mạng sống của Tony thì cần phải do ông ta đích thân ra tay mới được.
Ngay lúc này, đèn cảnh báo liền sáng lên, hệ thống bảo an của công ty đã khởi động.
“Có khách không mời mà đến rồi.”
“Xem ra tôi phải đích thân ra tay rồi.” Ivan có chút lo lắng, cũng vì số lượng bộ giáp điều khiển từ xa đang giảm mạnh chỉ còn lại một ít làm sao đủ kiềm chế Tony, cộng thêm việc đột nhiên có người xông vào công ty, xem ra ông ta đã bị bại lộ rồi, vậy càng không cần phải che che giấu giấu, trực tiếp ra trận tận hưởng niềm vui báo thù hay hơn.
“Đợi chút.” Ivan đang muốn đứng lên liền bị Sarah kéo ngồi xuống cái ghế, một người Nga cường tráng thế nhưng lại bị một cô gái yếu ớt ấn xuống ghế không động đậy được, cảnh này nhìn thấy có chút buồn cười.
“Chuyện ông đồng ý với tôi tiến hành như thế nào rồi?”
“Đều đã làm xong.” Ivan vội vàng trả lời, chuyện này nếu không nói rõ ràng e là ông ta cũng không có cách thoát khỏi cái ghế này rồi.
“Tiền tôi đã chuyển khoản rồi.” Ivan bình tĩnh nói: “Yên tâm đi.” Không phải chỉ là vấn đề tiền bạc thôi sao, dù sao cũng là tiêu tiền của người khác, ông ta tiếc gì chứ.
“Bản vẽ của roi điện cùng với tài liệu lần trước cô đưa cho tôi đều đã chỉnh sửa xong rồi, để ở bên đây.” Ivan không cần quay đầu lại tay chỉ vào một túi hồ sơ, nói.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ đi chặn bọn họ.” Sarah nhìn qua camera, thấy Quả phụ đen một đường xông vào liền biểu thị muốn hỗ trợ. “Ông cũng nên nắm bắt thời gian đi.”
Natasha một đường này có thể nói là gặp người giết người, gặp phật giết phật, đám bảo vệ Justin nuôi đâu phải là đối thủ của cô, nếu không bị cô quật ngã xuống đất cũng bị đá treo lên như con nhện. Tóm lại cứ theo tiến độ này, rất nhanh đến được nơi của Ivan. Nhưng có một người ngăn cô lại.
“Cô là ai?” Ngay hành lang cuối cùng, một cô gái tóc vàng mắt xanh, mặc bồ đồ chiến đấu bó sát màu tím đứng ngay đó chặn đường của cô lại.
“Chủ quản phòng an ninh Jill Valatine.” Người xuất hiện đúng là Sarah, mặt cô có chút ửng hồng, vừa nghĩ có thể tiếp cận với mỹ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong, cô đã vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Chủ quản phòng an ninh? Không phải chỉ là đội trưởng đội bảo vệ thôi sao? Nhưng mà xem ra cũng không dễ đối phó.
“Tôi không nhớ là trong đám thuộc hạ của Justin có người lợi hại như cô.”
“Tôi không phải thuộc hạ của ông ta, cũng không bán mạng cho ông ta.” Sarah trả lời.
“Thật không? Vậy cô có thể để tôi qua được rồi chứ?” Nếu cô ấy đã không làm việc cho Justin thì cũng không cần thiết phải ngăn cản cô, hai người còn đánh nhau làm cái quái gì.
Sarah mỉm cười lắc đầu.
“Xem ra không thể giải quyết trong hòa bình rồi.” Natasha tiếc nuối nói, cũng không biết người trước mặt là ai có thể không tiếng động sắp xếp được nhiều bảo vệ như thế.
Không hổ danh là đặc vụ cao cấp, vừa dứt lời, Natasha liền phóng chuẩn xác hai mũi phi tiêu điện về phía đầu của Sarah. Còn Sarah chỉ cần đem đầu nghiêng qua một chút là có thể né tránh hai mũi phi tiêu.
Mà khi cô quay đầu lại liền thấy Natasha nhân khoảnh khắc này nhảy lên cao giáng cho cô một cú thật mạnh. “Ầm” một tiếng vang vọng, cú đánh mạnh mẽ này của Natasha lại bị Sarah dùng một tay hóa giải.
Natasha có chút kinh ngạc, kết quả như vậy rõ ràng ngoài dự đoán của cô, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khiến cô lập tức nghĩ ra biến chiêu.
Hai tay nắm chặt một bên tay của Sarah, vác lên vai xoay người chống lưng, muốn dùng chiêu shoulder throw (ném qua vai) hòng quật ngã đối phương.
Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của cô phong phú, đứng trước mặt Sarah cũng phải kêu là ông nội.
Sarah dùng tay còn lại đẩy vào eo Natasha trong lúc cô đang thực hiện động tác xoay người, chiêu thức này liền được hóa giải.
Thấy mọi việc không ổn, Natasha liền nhảy ra tạo khoảng cách với đối phương, mà Sarah cũng không thừa thắng xông lên. Cô đứng nguyên tại chỗ, tỉ mỉ cảm nhận cảm giác tuyệt vời còn vương vấn trên tay.
“Ôi, sờ thật đã.”