Đa số tính cách của các nhà khoa học đều bộc trực và có chút tự phụ. Nhưng hai điểm này trên người Ivan Vanko hình như nghiêm trọng hơn. Máy chủ điều khiển mấy bộ giáp và cả vũ khí chiến đấu của ông ta thế nhưng ngay cả mật mã bảo vệ cũng không có. Nè, ông anh, ông rốt cuộc muốn chơi kiểu gì đây? Nếu ông nhất định phải nói do tình huống bây giờ khẩn cấp, không kịp làm mấy lớp phòng vệ phức tạp thì cài một cái khóa màn hình cũng đỡ đi. Còn hay hơn là vứt máy trên bàn một cách trần trụi như vây.
À, không phải là một chút biện pháp bảo mật cũng không có, cả cái máy tính này đều được lập trình bằng tiếng Nga, đây cũng tính là bảo mật rồi.
Chiêu này của Ivan để đối phó với đám người ngu tiếng Nga như Justin thì còn xài được, nhưng đối phó với người giỏi tám thứ tiếng như Natasha thì chỉ có thể… Ha ha, bà cô đây vốn là người Nga, tiếng Nga vốn là tiếng mẹ đẻ của cô.
Vì vậy cô không cần mất nhiều thời gian đã có thể điều khiển được hệ thống máy tính này. Sau đó cô liền nhấn nút tắt đi hoạt động của cả bộ giáp Mark II mà Rhodes đang mặc trên người, đây cũng là uy hiếp lớn nhất với Tony. Sau khi khởi động lại, quyền điều khiển bộ giáp Mark II quay về tay Rhodes. Xem ra mấy thứ cao cấp này sau khi gặp trục trặc, cách xử lý cũng không khác mấy so với máy tính trong quán cà phê, chỉ cần tắt đi khởi động lại là xong.
“Năng lượng từ lò phản ứng hồ quang mới của anh đúng là rất tuyệt.” Natasha thao tác một chút trên bàn phím liền liên lạc được với Người Sắt của Tony, đương nhiên là thông qua sự đồng ý của đối phương.
“Năng lượng phóng ra càng lớn nhưng sinh mạng của anh cũng không có gì nguy hiểm cả.”
“Đúng vậy, xem ra tạm thời không chết được, cám ơn.” Tony từ chối cho ý kiến, trong lòng thầm nghĩ, phương pháp này tuy do các người nói cho tôi biết nhưng do chính thiên tài tôi đây thiết kế ra, tính ra cũng không nợ gì các người.
“Có chuyện gì vậy?” Trên hệ thống liên lạc đột nhiên chen vào một giọng nói tràn đầy nghi vấn, Tony và Natasha trò chuyện rất vui vẻ thế nhưng quên mất Pepper cũng trên hệ thống liên lạc.
“Anh đáng lẽ sắp chết?”
“Yên tâm, bây giờ anh không chết nữa.” Tony chột dạ vội vàng giải thích, trên thế giới này người duy nhất khiến anh ta phải bó tay chịu trói chỉ có Pepper.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mặt Pepper tái đi, cô đã đoán được xảy ra chuyện gì rồi.
“Anh vốn muốn nói cho em biết nhưng.. nhưng sợ em lo lắng...” Tony tiếp tục giải thích.
“Anh muốn nói với em rằng anh đáng lẽ phải chết sao?” Giọng của Pepper đột nhiên trở nên bén nhọn, bị ức hiếp, bị giấu giếm, không muốn cùng cô chia sẻ gánh nặng, điều này khiến cô tức muốn điên lên.
Natasha ở trên màn hình thấy hai người cãi nhau, trong lòng có chút dễ chịu, lúc nãy cô mới ôm một bụng tức giận. Trên màn hình, Pepper đang tranh cãi với Tony thì đột ngột xoay đầu qua một bên, lớn tiếng chất vấn: “Anh cũng sớm biết rồi đúng không? Tony đang khỏe mạnh sao lại mời một cố vấn sức khỏe chứ? Hóa ra là sắp chết!”
“Ui...” Người bị hét vào mặt, không ai khác chính là người đang bảo vệ bên cạnh Pepper, Evanson. Anh vô tội chớp chớp mắt, mấy người cứ cãi việc của mấy người, lôi tôi vào làm gì?
“Tại sao không nói cho tôi biết? Tôi là CEO của tập đoàn còn anh chỉ là một nhân viên mà thôi.” Thường nói phụ nữ tức giận đều không nói lý lẽ. Câu nói này quả thật quá đúng, Pepper, người đang tức giận bốc khói rõ ràng muốn trút giận lên người Evanson.
“Tôi không cần phải nghe lệnh cô, tôi chỉ cần nghe lệnh Tony thôi.” Evanson nhún vai trả lời. Người thuê tôi là Tony, không phải là cô. Hơn nữa, cô cũng chưa từng hỏi tôi việc này mà.
“Tôi hiểu rồi.” Pepper gật gật đầu, tức giận nói với Evanson: “ Evanson Richter, anh đã bị sa thải.”
Evanson ngơ người, câu nói này vừa dứt đột nhiên anh cảm thấy một cơn ớn lạnh. Anh lập tức quay đầu, nhìn trái phải trên dưới nhìn một lượt. Lạ thật, đâu có gì bất thường đâu? Tại sao luôn có cảm giác sắp có một cánh cửa sắt từ trên trời rơi xuống đập nát ngón chân anh chứ?
Tuy chuyện này không phát sinh nhưng dự cảm không lành của anh đã thành hiện thực với một cách thức khác.
“Xét việc anh dám lừa gạt che giấu tôi.” Pepper trừng mắt nhìn Evanson âm u nói: “Tiền lương của anh toàn bộ đều bị cắt.”
Pepper tiếp xúc với Evanson cũng được một khoảng thời gian nên cô rất rõ nhược điểm của đối phương. Trừ sạch tiền lương của anh ta tuyệt đói khiến anh ta khó chịu hơn chết.
“Na... Nany!” Quả nhiên nghe xong câu này, Evanson đã gấp đến nói không ra tiếng người.
“Tony!” Gương mặt của Evanson đột nhiên xuất hiện trên màn hình khiến Natasha và Tony giật cả mình: “Nói tôi nghe, những gì bạn gái anh nói không phải sự thật đi?”
“Đừng kích động, anh bạn. Bây giờ cô ấy đang tức điên máu, tôi bảo đảm một đồng cũng không trả thiếu.” Nghe thấy giọng nói khóc thương thảm thiết của Evanson Tony liền vội lựa lời an ủi. Hết cách rồi, ai bảo ở đây còn phải nhờ anh ta bảo vệ bạn gái mình, nếu chỉ vì trăm mấy ngàn đô-la mà chọc đối phương bỏ gánh giữa đường thì đúng là mất nhiều hơn được rồi.
“Evanson!” Natasha đột nhiên lên tiếng khiến Evanson vừa mới yên lòng lại giật mình.
“Chuyện gì?” Evanson bực bội hỏi.
“Justin Hammer đang ở đâu?” Natasha đặt câu hỏi.
Ở trong tập đoàn Hammer đột nhiên xuất hiện người của công ty Umbrella, nếu nói Justin không biết gì hết thì đánh chết cô cũng không tin. Thế nên Natasha cho rằng bây giờ phải lập tức bắt giữ Justin đề phòng ông ta thừa cơ chạy trốn hoặc nhận được sự giúp đỡ hoặc là bị giết người diệt khẩu.
Sau đó mới từ từ tra khảo tung tích của cái tên sắc nữ khốn khiếp kia, sau đó, sau đó nữa thì hê hê.., phía sau lưng Natasha giống như nhóm lên mấy đốm lửa sáng rực.
“Đã bị cảnh sát dẫn đi.” Ánh mắt Evason khẽ động, anh đương nhiên biết tại sao Natasha sẽ hỏi như vậy, đây vốn là do anh cố tình thiết kế cái màn “anh báo cảnh sát” mà.
“Cái gì?” Natasha trợn mắt, cô thật không dám tin vào tai mình.
Đùa gì chứ? Cái đồ ngốc nhà anh sao lại đi báo cảnh sát? Anh có lộn không vậy? Anh không biết tên này liên quan đến rất nhiều chuyện lớn bên trong sao? Thôi rồi, đúng là không biết.
Bỏ đi, người trong tay cảnh sát còn tốt hơn để chạy thoát. Quay về chỉ cần xin một tờ giấy điều động là có thể đưa người về SHIELD rồi.
“Tony, mấy bộ giáp đang bay về phía anh.” Ngay lúc đó, Natasha phát hiện những người sắt được điều khiển từ xa đang tập kết về chỗ của Tony, nhìn trên màn hình có ít nhất 12 bộ giáp.
“Được thôi, đợi tôi xử lý hết cái đám này rồi nói.” Nói xong liền gọi người bạn thân của anh, trung tá Rhodes tỉnh dậy.
Mấy bộ giáp được điều khiển từ xa này vốn chỉ là phế phẩm, mấy trang bị vũ khí gắn trên đó hoàn toàn không thể tổn hại đến một cọng tóc của Tony và Rhodes. Chất liệu sản xuất của mấy bộ giáp này đều rất bình thường giống như giấy vậy, căn bản không thể ngăn được đòn tấn công của Tony và Rhodes. Cuối cùng một chiêu phóng tia plasma đã chém đứt toàn bộ đội quân người sắt được điều khiển từ xa.
“Tony, cẩn thận, có một người sắt đang bay đến.” Natasha nhìn lên màn hình, thuật lại: “Với lại, xem ra không giống mấy ngưới sắt trước, chỉ số năng lượng của nó cao vô cùng.”
Lúc này Tony từ ra-đa cũng đã phát hiện ra tên người sắt này, sau khi đến một khoảng cách nhất định liền đưa mắt ra nhìn. Chỉ thấy một bộ giáp cồng kềnh từ trên trời bay xuống mang theo tiếng xào xạc.
“Rất vui được trở lại.” Một giọng Anh đậm chất Nga, sau khi hạ cánh, phần đầu của người sắt liền mở ra, đó chính là Ivan Vanko.
“Được lắm, tôi phải dùng vũ khí đặc biệt đối phó hắn.” Đối với cái tên vừa xem anh là khỉ đột, buộc anh và bạn thân đánh nhau sống chết này, anh phải khiến hắn trả giá. Thế là Rhodes liền bước lên trước một bước, nói: “Tôi sẽ dùng chiêu cũ xử đẹp hắn.”
Sau đó, vai trái của trên bộ giáp của anh ta mọc lên một ống bắn tên lửa mini. Sau khi đã làm nóng và ngắm chuẩn, một mũi tên lửa rất chuẩn xác bắn trúng Ivan.
Pằng, toang. Mũi tên lửa mà Rhodes kỳ vọng lại giống như cây bút chì, sau khi bắn trúng bộ giáp của Ivan liền bị bật ra, rơi xuống đất, bắn lên vài tia lửa đã tắt ngúm.
“Vũ khí của Hammer?” Tony hỏi, trong ấn tượng của anh, người có thể làm ra mấy vũ khí đơn giản chỉ muốn chọc cười người khác thì chỉ có Justin. May mà anh mang mặt nạ người sắt, nếu không còn phải suy nghĩ xem nên làm ra vẻ mặt gì.
“Ừ.” Bây giờ Rhodes cảm thấy anh sắp mắt chứng bệnh xấu hổ luôn rồi.
“Để tôi ra tay.” Phía vai của Tony cũng mọc lên hai băng đạn tên lửa mini, sau khi đã ngắm chuẩn liền khai hỏa về phía Ivan, nhưng cũng không có tác dụng gì, nhưng điểm khác biệt so với lúc nãy chính là ít nhất mấy đầu đạn này còn phát nổ.
Ivan không để cho bọn họ có thêm cơ hội liền trực tiếp vung roi điện đã cải tiến xông về phía hai người. Bộ giáp của Ivan tuy đã được ông ta chỉnh sửa tăng độ dày nhưng chất liệu chế tạo rốt cuộc cũng không phải hợp kim cứng rắn nhất như của Tony. Sau khi tăng độ dày, tuy rằng có thể ngăn chặn đa số vũ khí loại nhỏ của Tony và súng ống tấn công của Rhodes. Nhưng phòng ngự do việc phóng năng lượng lại không có ưu thế gì.
Vì vậy chủ ý của Ivan là tuyệt đối không cho hai người có cơ hội phóng năng lượng. Nếu là trước đây, ý tưởng này có chút khó thực hiện nhưng bây giờ thì khác rồi.
Sau khi Ivan sử dụng kĩ thuật lấy từ phía Sarah, bộ giáp trên người đã hợp nhất với cơ thể ông ta. Tất cả mọi động tác, hành động chỉ chịu sự điều khiển từ não bộ ông ta.
Tony và Rhodes bây giờ hoàn toàn là bị đánh và bị đánh, hai người họ phát hiện động tác của đối thủ không chỉ nhanh hơn bọn họ một nhịp thôi đâu, điều này khiến họ rất bực bội.
Phóng năng lượng cần một khoảng thời gian ngắn để nạp năng lượng, khi Tony vừa mới giơ tay còn chưa bổ sung năng lượng hoàn tất thì một roi của Ivan đã vung tới, anh không thể không thu tay tiến hành né tránh.
Đây chẳng lẽ là hậu phát chế nhân, đánh vào chỗ hiểm trong truyền thuyết ư? Chẳng lẽ tên này còn có một tên gọi khác, gọi là độc cô cầu bại Ivan Vanko.
“Tôi... bây giờ đã hoàn thiện rồi.” Ivan mở mũ giáp đắc ý nói. Ôi cảm giác trả thù thành công thật khiến người ta say đắm.
Nhưng biết làm sao đây, nếu ông ta bị cho nổ thì ngay cả tuyệt kỹ vô địch thần công cũng không cứu được ông ta. Ivan chỉ cần dựa theo tiết tấu ban nãy, tiếp tục đánh, chỉ cần không để Tony chạy thoát, nói không chừng có thể báo được thù. Nhưng ông ta cố tình lại muốn mở mặt nạ giáp ra tỏ vẻ, bây giờ liền hay rồi, cho đối phương thừa cơ hội xông lên.
Nhân lúc Ivan đang ra oai, Tony và Rhodes liền thừa cơ áp sát về hai phía của Ivan sau đó đồng thời tấn công.
Và tên Ivan cũng rất ngu ngốc, lần lượt vung hai cây roi về phía hai người, kết quả hai cây roi bị hai người nắm chặt trong tay kéo mạnh về phía sau, Ivan bị kiềm chặt một chỗ không nhúc nhích. Cả người bị cố định rồi thì phản ứng nhanh có ích gì?
Thấy Ivan không thể cử động được nữa, Tony liền đề nghị giúp đỡ từ chiến hữu của anh: “Tôi cần anh phối hợp. Giơ tay lên nào! Anh hiểu ý tôi chứ?” Rhodes rất nhanh liền hiểu ý: “Hạ nó nào!”
Thế là hai người đồng thời giơ tay, hai luồng năng lượng liền được phóng ra, va chạm ngay trước mặt Ivan, ầm ầm, cuối cùng thì phát ra tiếng nổ rất lớn.
Bộ giáp của Ivan vốn đã rất yếu trong việc ngăn chặn các đòn tấn công dùng năng lượng, bây giờ lại đứng ở cự ly gần như thế, nguồn năng lượng cực lớn khiến ông ta phát nổ chỉ còn chút hơi tàn. Nếu không phải trong thời khắc cuối cùng ông ta kịp thời đeo mặt nạ giáp vào, bảo vệ được cái đầu của mình thì bây giờ ngay cả chút hơi tàn cũng không còn.
Bộ não được kết nối trực tiếp với bộ giáp nên tinh thần của Ivan cũng cứng rắn như sắt thép vây, hơn nữa trong tình huống sắp thành công mà lại thất bại này, ông ta còn thản nhiên thể hiện: các người thua rồi! Sau đó ở trên ngực bộ giáp của ông ta và tất cả người sắt do ông ta điều khiển đều chớp tắt ánh sáng màu đỏ.
Tony đương nhiên hiểu điều này có nghĩa gì, gương mặt liền tái xanh, anh còn nhớ rõ ở phía Pepper còn một đám giáp sắt do anh đánh hạ, nếu chúng đều phát nổ thì tiêu rồi. Tony không nói hai lời, lập tức phóng vèo về phía trung tâm triển lãm. Khi anh ta sắp đến nới liền thấy Pepper và Evanson đang đứng ở đó, mà cách họ không xa chính là một tên người sắt đang nằm ở đó.
Tony thấy tình thế nguy cấp liền tăng tốc độ bay, không quan tâm gì hết xông thẳng xuống dưới.
“Ê, Tony, đợi đã, đừng bay xuống, tôi...” Evanson tất nhiên cũng thấy Tony lao đến như một quả tên lửa, liền vẫy tay và hét lớn với anh ta.
Ầm! Răng rắc. Khi Tony dùng hết tốc độ bay xuống đến khi còn cách chỗ Evanson 10m thì đột ngột dang hai tay thành hình chữ “đại” rồi dừng giữa không trung, giống như là bị đụng phải thứ gì đó.
“Tôi đã lập một vòng bảo vệ.” Lúc này Evanson mới thong dong nói hết câu.
Không nói đến mấy bộ giáp đang nằm trên đất phát sáng, ngay cả mấy mảnh vụn thủy tinh, đất đá linh tinh từ trên trời rơi xuống cũng rất nguy hiểm, cho nên trong suốt cuộc chiến Evanson đều giữ vòng bảo vệ.
“Ừm, lần sau anh nói sớm chút.” Tony rên rỉ, men theo vòng bảo vệ từ từ tuột xuống. Lúc nãy anh va chạm rất dữ dội, ngay cả màn hình cũng bị tắt ngủm, tuy người sắt được trang bị khả năng chống va chạm mạnh không khiến anh ta bị thương nhưng cũng không dễ chịu gì.
Bùng, mấy bộ giáp sau khi chớp tia sáng cuối cùng liền phát nổ. Đùng, Tony vẫn chưa đáp xuống mặt đất liền bị vụ nổ hất tung lên trời.
“Ui, xem ra tiền lương của mình gặp nguy hiểm rồi.” Evanson thu hồi vòng bảo vệ, nhìn theo phương hướng Tony bị hất bay, thật tâm cảm nhận tiền lương cố vấn sức khỏe của anh e là đi tong rồi.
À, không phải là một chút biện pháp bảo mật cũng không có, cả cái máy tính này đều được lập trình bằng tiếng Nga, đây cũng tính là bảo mật rồi.
Chiêu này của Ivan để đối phó với đám người ngu tiếng Nga như Justin thì còn xài được, nhưng đối phó với người giỏi tám thứ tiếng như Natasha thì chỉ có thể… Ha ha, bà cô đây vốn là người Nga, tiếng Nga vốn là tiếng mẹ đẻ của cô.
Vì vậy cô không cần mất nhiều thời gian đã có thể điều khiển được hệ thống máy tính này. Sau đó cô liền nhấn nút tắt đi hoạt động của cả bộ giáp Mark II mà Rhodes đang mặc trên người, đây cũng là uy hiếp lớn nhất với Tony. Sau khi khởi động lại, quyền điều khiển bộ giáp Mark II quay về tay Rhodes. Xem ra mấy thứ cao cấp này sau khi gặp trục trặc, cách xử lý cũng không khác mấy so với máy tính trong quán cà phê, chỉ cần tắt đi khởi động lại là xong.
“Năng lượng từ lò phản ứng hồ quang mới của anh đúng là rất tuyệt.” Natasha thao tác một chút trên bàn phím liền liên lạc được với Người Sắt của Tony, đương nhiên là thông qua sự đồng ý của đối phương.
“Năng lượng phóng ra càng lớn nhưng sinh mạng của anh cũng không có gì nguy hiểm cả.”
“Đúng vậy, xem ra tạm thời không chết được, cám ơn.” Tony từ chối cho ý kiến, trong lòng thầm nghĩ, phương pháp này tuy do các người nói cho tôi biết nhưng do chính thiên tài tôi đây thiết kế ra, tính ra cũng không nợ gì các người.
“Có chuyện gì vậy?” Trên hệ thống liên lạc đột nhiên chen vào một giọng nói tràn đầy nghi vấn, Tony và Natasha trò chuyện rất vui vẻ thế nhưng quên mất Pepper cũng trên hệ thống liên lạc.
“Anh đáng lẽ sắp chết?”
“Yên tâm, bây giờ anh không chết nữa.” Tony chột dạ vội vàng giải thích, trên thế giới này người duy nhất khiến anh ta phải bó tay chịu trói chỉ có Pepper.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mặt Pepper tái đi, cô đã đoán được xảy ra chuyện gì rồi.
“Anh vốn muốn nói cho em biết nhưng.. nhưng sợ em lo lắng...” Tony tiếp tục giải thích.
“Anh muốn nói với em rằng anh đáng lẽ phải chết sao?” Giọng của Pepper đột nhiên trở nên bén nhọn, bị ức hiếp, bị giấu giếm, không muốn cùng cô chia sẻ gánh nặng, điều này khiến cô tức muốn điên lên.
Natasha ở trên màn hình thấy hai người cãi nhau, trong lòng có chút dễ chịu, lúc nãy cô mới ôm một bụng tức giận. Trên màn hình, Pepper đang tranh cãi với Tony thì đột ngột xoay đầu qua một bên, lớn tiếng chất vấn: “Anh cũng sớm biết rồi đúng không? Tony đang khỏe mạnh sao lại mời một cố vấn sức khỏe chứ? Hóa ra là sắp chết!”
“Ui...” Người bị hét vào mặt, không ai khác chính là người đang bảo vệ bên cạnh Pepper, Evanson. Anh vô tội chớp chớp mắt, mấy người cứ cãi việc của mấy người, lôi tôi vào làm gì?
“Tại sao không nói cho tôi biết? Tôi là CEO của tập đoàn còn anh chỉ là một nhân viên mà thôi.” Thường nói phụ nữ tức giận đều không nói lý lẽ. Câu nói này quả thật quá đúng, Pepper, người đang tức giận bốc khói rõ ràng muốn trút giận lên người Evanson.
“Tôi không cần phải nghe lệnh cô, tôi chỉ cần nghe lệnh Tony thôi.” Evanson nhún vai trả lời. Người thuê tôi là Tony, không phải là cô. Hơn nữa, cô cũng chưa từng hỏi tôi việc này mà.
“Tôi hiểu rồi.” Pepper gật gật đầu, tức giận nói với Evanson: “ Evanson Richter, anh đã bị sa thải.”
Evanson ngơ người, câu nói này vừa dứt đột nhiên anh cảm thấy một cơn ớn lạnh. Anh lập tức quay đầu, nhìn trái phải trên dưới nhìn một lượt. Lạ thật, đâu có gì bất thường đâu? Tại sao luôn có cảm giác sắp có một cánh cửa sắt từ trên trời rơi xuống đập nát ngón chân anh chứ?
Tuy chuyện này không phát sinh nhưng dự cảm không lành của anh đã thành hiện thực với một cách thức khác.
“Xét việc anh dám lừa gạt che giấu tôi.” Pepper trừng mắt nhìn Evanson âm u nói: “Tiền lương của anh toàn bộ đều bị cắt.”
Pepper tiếp xúc với Evanson cũng được một khoảng thời gian nên cô rất rõ nhược điểm của đối phương. Trừ sạch tiền lương của anh ta tuyệt đói khiến anh ta khó chịu hơn chết.
“Na... Nany!” Quả nhiên nghe xong câu này, Evanson đã gấp đến nói không ra tiếng người.
“Tony!” Gương mặt của Evanson đột nhiên xuất hiện trên màn hình khiến Natasha và Tony giật cả mình: “Nói tôi nghe, những gì bạn gái anh nói không phải sự thật đi?”
“Đừng kích động, anh bạn. Bây giờ cô ấy đang tức điên máu, tôi bảo đảm một đồng cũng không trả thiếu.” Nghe thấy giọng nói khóc thương thảm thiết của Evanson Tony liền vội lựa lời an ủi. Hết cách rồi, ai bảo ở đây còn phải nhờ anh ta bảo vệ bạn gái mình, nếu chỉ vì trăm mấy ngàn đô-la mà chọc đối phương bỏ gánh giữa đường thì đúng là mất nhiều hơn được rồi.
“Evanson!” Natasha đột nhiên lên tiếng khiến Evanson vừa mới yên lòng lại giật mình.
“Chuyện gì?” Evanson bực bội hỏi.
“Justin Hammer đang ở đâu?” Natasha đặt câu hỏi.
Ở trong tập đoàn Hammer đột nhiên xuất hiện người của công ty Umbrella, nếu nói Justin không biết gì hết thì đánh chết cô cũng không tin. Thế nên Natasha cho rằng bây giờ phải lập tức bắt giữ Justin đề phòng ông ta thừa cơ chạy trốn hoặc nhận được sự giúp đỡ hoặc là bị giết người diệt khẩu.
Sau đó mới từ từ tra khảo tung tích của cái tên sắc nữ khốn khiếp kia, sau đó, sau đó nữa thì hê hê.., phía sau lưng Natasha giống như nhóm lên mấy đốm lửa sáng rực.
“Đã bị cảnh sát dẫn đi.” Ánh mắt Evason khẽ động, anh đương nhiên biết tại sao Natasha sẽ hỏi như vậy, đây vốn là do anh cố tình thiết kế cái màn “anh báo cảnh sát” mà.
“Cái gì?” Natasha trợn mắt, cô thật không dám tin vào tai mình.
Đùa gì chứ? Cái đồ ngốc nhà anh sao lại đi báo cảnh sát? Anh có lộn không vậy? Anh không biết tên này liên quan đến rất nhiều chuyện lớn bên trong sao? Thôi rồi, đúng là không biết.
Bỏ đi, người trong tay cảnh sát còn tốt hơn để chạy thoát. Quay về chỉ cần xin một tờ giấy điều động là có thể đưa người về SHIELD rồi.
“Tony, mấy bộ giáp đang bay về phía anh.” Ngay lúc đó, Natasha phát hiện những người sắt được điều khiển từ xa đang tập kết về chỗ của Tony, nhìn trên màn hình có ít nhất 12 bộ giáp.
“Được thôi, đợi tôi xử lý hết cái đám này rồi nói.” Nói xong liền gọi người bạn thân của anh, trung tá Rhodes tỉnh dậy.
Mấy bộ giáp được điều khiển từ xa này vốn chỉ là phế phẩm, mấy trang bị vũ khí gắn trên đó hoàn toàn không thể tổn hại đến một cọng tóc của Tony và Rhodes. Chất liệu sản xuất của mấy bộ giáp này đều rất bình thường giống như giấy vậy, căn bản không thể ngăn được đòn tấn công của Tony và Rhodes. Cuối cùng một chiêu phóng tia plasma đã chém đứt toàn bộ đội quân người sắt được điều khiển từ xa.
“Tony, cẩn thận, có một người sắt đang bay đến.” Natasha nhìn lên màn hình, thuật lại: “Với lại, xem ra không giống mấy ngưới sắt trước, chỉ số năng lượng của nó cao vô cùng.”
Lúc này Tony từ ra-đa cũng đã phát hiện ra tên người sắt này, sau khi đến một khoảng cách nhất định liền đưa mắt ra nhìn. Chỉ thấy một bộ giáp cồng kềnh từ trên trời bay xuống mang theo tiếng xào xạc.
“Rất vui được trở lại.” Một giọng Anh đậm chất Nga, sau khi hạ cánh, phần đầu của người sắt liền mở ra, đó chính là Ivan Vanko.
“Được lắm, tôi phải dùng vũ khí đặc biệt đối phó hắn.” Đối với cái tên vừa xem anh là khỉ đột, buộc anh và bạn thân đánh nhau sống chết này, anh phải khiến hắn trả giá. Thế là Rhodes liền bước lên trước một bước, nói: “Tôi sẽ dùng chiêu cũ xử đẹp hắn.”
Sau đó, vai trái của trên bộ giáp của anh ta mọc lên một ống bắn tên lửa mini. Sau khi đã làm nóng và ngắm chuẩn, một mũi tên lửa rất chuẩn xác bắn trúng Ivan.
Pằng, toang. Mũi tên lửa mà Rhodes kỳ vọng lại giống như cây bút chì, sau khi bắn trúng bộ giáp của Ivan liền bị bật ra, rơi xuống đất, bắn lên vài tia lửa đã tắt ngúm.
“Vũ khí của Hammer?” Tony hỏi, trong ấn tượng của anh, người có thể làm ra mấy vũ khí đơn giản chỉ muốn chọc cười người khác thì chỉ có Justin. May mà anh mang mặt nạ người sắt, nếu không còn phải suy nghĩ xem nên làm ra vẻ mặt gì.
“Ừ.” Bây giờ Rhodes cảm thấy anh sắp mắt chứng bệnh xấu hổ luôn rồi.
“Để tôi ra tay.” Phía vai của Tony cũng mọc lên hai băng đạn tên lửa mini, sau khi đã ngắm chuẩn liền khai hỏa về phía Ivan, nhưng cũng không có tác dụng gì, nhưng điểm khác biệt so với lúc nãy chính là ít nhất mấy đầu đạn này còn phát nổ.
Ivan không để cho bọn họ có thêm cơ hội liền trực tiếp vung roi điện đã cải tiến xông về phía hai người. Bộ giáp của Ivan tuy đã được ông ta chỉnh sửa tăng độ dày nhưng chất liệu chế tạo rốt cuộc cũng không phải hợp kim cứng rắn nhất như của Tony. Sau khi tăng độ dày, tuy rằng có thể ngăn chặn đa số vũ khí loại nhỏ của Tony và súng ống tấn công của Rhodes. Nhưng phòng ngự do việc phóng năng lượng lại không có ưu thế gì.
Vì vậy chủ ý của Ivan là tuyệt đối không cho hai người có cơ hội phóng năng lượng. Nếu là trước đây, ý tưởng này có chút khó thực hiện nhưng bây giờ thì khác rồi.
Sau khi Ivan sử dụng kĩ thuật lấy từ phía Sarah, bộ giáp trên người đã hợp nhất với cơ thể ông ta. Tất cả mọi động tác, hành động chỉ chịu sự điều khiển từ não bộ ông ta.
Tony và Rhodes bây giờ hoàn toàn là bị đánh và bị đánh, hai người họ phát hiện động tác của đối thủ không chỉ nhanh hơn bọn họ một nhịp thôi đâu, điều này khiến họ rất bực bội.
Phóng năng lượng cần một khoảng thời gian ngắn để nạp năng lượng, khi Tony vừa mới giơ tay còn chưa bổ sung năng lượng hoàn tất thì một roi của Ivan đã vung tới, anh không thể không thu tay tiến hành né tránh.
Đây chẳng lẽ là hậu phát chế nhân, đánh vào chỗ hiểm trong truyền thuyết ư? Chẳng lẽ tên này còn có một tên gọi khác, gọi là độc cô cầu bại Ivan Vanko.
“Tôi... bây giờ đã hoàn thiện rồi.” Ivan mở mũ giáp đắc ý nói. Ôi cảm giác trả thù thành công thật khiến người ta say đắm.
Nhưng biết làm sao đây, nếu ông ta bị cho nổ thì ngay cả tuyệt kỹ vô địch thần công cũng không cứu được ông ta. Ivan chỉ cần dựa theo tiết tấu ban nãy, tiếp tục đánh, chỉ cần không để Tony chạy thoát, nói không chừng có thể báo được thù. Nhưng ông ta cố tình lại muốn mở mặt nạ giáp ra tỏ vẻ, bây giờ liền hay rồi, cho đối phương thừa cơ hội xông lên.
Nhân lúc Ivan đang ra oai, Tony và Rhodes liền thừa cơ áp sát về hai phía của Ivan sau đó đồng thời tấn công.
Và tên Ivan cũng rất ngu ngốc, lần lượt vung hai cây roi về phía hai người, kết quả hai cây roi bị hai người nắm chặt trong tay kéo mạnh về phía sau, Ivan bị kiềm chặt một chỗ không nhúc nhích. Cả người bị cố định rồi thì phản ứng nhanh có ích gì?
Thấy Ivan không thể cử động được nữa, Tony liền đề nghị giúp đỡ từ chiến hữu của anh: “Tôi cần anh phối hợp. Giơ tay lên nào! Anh hiểu ý tôi chứ?” Rhodes rất nhanh liền hiểu ý: “Hạ nó nào!”
Thế là hai người đồng thời giơ tay, hai luồng năng lượng liền được phóng ra, va chạm ngay trước mặt Ivan, ầm ầm, cuối cùng thì phát ra tiếng nổ rất lớn.
Bộ giáp của Ivan vốn đã rất yếu trong việc ngăn chặn các đòn tấn công dùng năng lượng, bây giờ lại đứng ở cự ly gần như thế, nguồn năng lượng cực lớn khiến ông ta phát nổ chỉ còn chút hơi tàn. Nếu không phải trong thời khắc cuối cùng ông ta kịp thời đeo mặt nạ giáp vào, bảo vệ được cái đầu của mình thì bây giờ ngay cả chút hơi tàn cũng không còn.
Bộ não được kết nối trực tiếp với bộ giáp nên tinh thần của Ivan cũng cứng rắn như sắt thép vây, hơn nữa trong tình huống sắp thành công mà lại thất bại này, ông ta còn thản nhiên thể hiện: các người thua rồi! Sau đó ở trên ngực bộ giáp của ông ta và tất cả người sắt do ông ta điều khiển đều chớp tắt ánh sáng màu đỏ.
Tony đương nhiên hiểu điều này có nghĩa gì, gương mặt liền tái xanh, anh còn nhớ rõ ở phía Pepper còn một đám giáp sắt do anh đánh hạ, nếu chúng đều phát nổ thì tiêu rồi. Tony không nói hai lời, lập tức phóng vèo về phía trung tâm triển lãm. Khi anh ta sắp đến nới liền thấy Pepper và Evanson đang đứng ở đó, mà cách họ không xa chính là một tên người sắt đang nằm ở đó.
Tony thấy tình thế nguy cấp liền tăng tốc độ bay, không quan tâm gì hết xông thẳng xuống dưới.
“Ê, Tony, đợi đã, đừng bay xuống, tôi...” Evanson tất nhiên cũng thấy Tony lao đến như một quả tên lửa, liền vẫy tay và hét lớn với anh ta.
Ầm! Răng rắc. Khi Tony dùng hết tốc độ bay xuống đến khi còn cách chỗ Evanson 10m thì đột ngột dang hai tay thành hình chữ “đại” rồi dừng giữa không trung, giống như là bị đụng phải thứ gì đó.
“Tôi đã lập một vòng bảo vệ.” Lúc này Evanson mới thong dong nói hết câu.
Không nói đến mấy bộ giáp đang nằm trên đất phát sáng, ngay cả mấy mảnh vụn thủy tinh, đất đá linh tinh từ trên trời rơi xuống cũng rất nguy hiểm, cho nên trong suốt cuộc chiến Evanson đều giữ vòng bảo vệ.
“Ừm, lần sau anh nói sớm chút.” Tony rên rỉ, men theo vòng bảo vệ từ từ tuột xuống. Lúc nãy anh va chạm rất dữ dội, ngay cả màn hình cũng bị tắt ngủm, tuy người sắt được trang bị khả năng chống va chạm mạnh không khiến anh ta bị thương nhưng cũng không dễ chịu gì.
Bùng, mấy bộ giáp sau khi chớp tia sáng cuối cùng liền phát nổ. Đùng, Tony vẫn chưa đáp xuống mặt đất liền bị vụ nổ hất tung lên trời.
“Ui, xem ra tiền lương của mình gặp nguy hiểm rồi.” Evanson thu hồi vòng bảo vệ, nhìn theo phương hướng Tony bị hất bay, thật tâm cảm nhận tiền lương cố vấn sức khỏe của anh e là đi tong rồi.