Gấp rút muốn Justin chết, cách thức thì manh động lại không có quy tắc, mà còn có thể thăm dò được con đường chuyển người bí mật của cục SHIELD đồng thời dắt mũi cục SHIELD, khiến bọn họ nghĩ rằng chuyện này do công ty Umbrella làm.
Những kẻ sẽ làm và có thể làm được những chuyện này, chắc chắn chỉ có kẻ biết phân tán như Whitehall. Tuy nhiên, Evanson vẫn hỏi: "Làm sao cô biết?"
"Chiếc máy bay chiến đấu tập kích xe chở tù hôm đó có phun sơn dòng chữ "Umbrella". Nhóm những kẻ phục kích cũng mang huy hiệu Umbrella trên tay áo." Melinda giải thích.
Evanson thầm nghĩ, gã khốn này lại hành động trực tiếp quá rồi, làm quá là lộ liễu. Làm xong lại còn vội vã đưa ra tuyên bố và nói rằng công ty Umbrella chịu trách nhiệm cho cuộc tấn công này.
"Các người không cảm thấy như vậy là giấu đầu hở đuôi sao?"
"Có khả năng như vậy." Melinda gật đầu.
"Binh pháp có nói, hư mà lại thực, thực mà lại hư. Bọn chúng cũng có thể cố tình làm điều ngược lại."
Haizz, Evanson lén lút thở dài. Trời ạ, có phải tất cả các người đều đã từng đọc cuốn "Tam quốc diễn nghĩa" không? Cho xin đi, các người là công dân Mỹ đó. Có vẻ như chuyện về Umbrella tạm thời không vứt đi được.
"Vậy thì SHIELD của các cô quả thật là để tin tức rò rỉ tứ phía vậy. Lúc trước là một Hydra. Bây giờ ngay cả Umbrella cũng dò ra được đường đi nước bước của các cô luôn."
"Đúng thế." Melinda nói bằng giọng chán nản: "Vì điều này, cục trưởng Fury đã bị đả kích trầm trọng nên giai đoạn này anh ta trở nên hơi nhạy cảm chút thôi."
"Đây là lý do tại sao ông ta hoài nghi Claire?" Evanson hỏi.
"Đúng vậy." Melinda thừa nhận:
"Trong thời điểm này, giá trị của anh hết sức quan trọng, vả lại tình hình cũng rất nguy hiểm, vì vậy cục trưởng sẽ đặc biệt chú ý đến những người ở gần anh."
"Đừng quên." Melinda bổ sung thêm:
"Hydra đang bắt đầu lộ diện, mà đối với những tin tình báo của Umbrella thì anh là người biết rõ nhất trong số chúng tôi. Và trong nội bộ SHIELD... tôi e là có tai mắt của hai bộ phận người, nếu để cho họ biết rằng có sự tồn tại của một người như anh, họ chắc chắn sẽ cố gắng tìm mọi cách để khiến anh biến mất."
"Vậy thì Nick Fury kiên quyết phái cô tới đây là để cô bảo vệ tôi rồi?" Evanson trêu đùa.
"Đúng đó." Trán Melinda nhăn lại.
"Gì mà kiên quyết phái tới? Anh không vui à?"
"Tôi đã phải từ chối buổi hẹn hò đó." Evanson nhún vai rồi liếc nhìn Melinda.
"Mà bây giờ tôi lại ở một mình với người phụ nữ khác, như vậy tôi sẽ cảm thấy tội lỗi lắm. Vả lại tôi cũng không nghĩ rằng mình cần cô bảo vệ."
"Này, lần đầu tiên tôi nghe nói chơi điện tử với nhau cũng có thể tính là một cuộc hẹn hò đấy."
Melinda mỉm cười khinh bỉ, ngay sau đó liền trở nên nghiêm túc:
"Tôi thừa nhận là năng lực của anh rất mạnh nhưng kinh nghiệm thì lại ít hơn tôi. Anh có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra nguy hiểm nhanh hơn tôi. Vì vậy, sự hợp tác của chúng ta coi như là lấy mạnh bù yếu đi."
Lấy mạnh bù yếu? Sắc mặt Evanson hơi khó coi, cô nói ra những lời này mà không cảm thấy kì cục à?
Tuy nhiên, nếu vứt mấy thứ đó sang một bên thì lời của Melinda nói cũng có chút hợp lý. Ít nhất người có thể sống sót để trở thành một đặc công cao cấp thì mỗi người đều là tinh anh cả, hơn nữa còn là những tinh anh làm việc không theo nguyên tắc.
“Này.” Khi chiếc xe chạy đến khu vực dịch vụ bên đường cao tốc, Evanson bất ngờ lắc đầu và lạnh lùng nói:
“Nghe này, nếu một ngày nào đó mà tôi chết thì chắc chắn là bị các người hãm hại."
"Ơ? Ý anh là gì." Melinda chớp chớp mắt rồi hỏi.
Evanson bẻ lái, chiếc xe liền đi vào khu vực dịch vụ. Sau khi chiếc xe đậu ở lối vào siêu thị, anh ta nói:
"Tôi có ý gì thì cô phải rõ ràng lắm chứ. Cô mời tôi đi ăn tối đi."
Đùa à, nếu nói rằng Nick Fury đột nhiên phát hiện ra SHIELD mà bản thân mình tâm huyết nửa đời lại có nhiều tai mắt trà trộn vào như vậy, phải chịu một chút đả kích, điều này thì tôi tin. Tuy nhiên, cô nói rằng vì sự đả kích này mà đầu óc trở nên nhạy cảm, làm mấy hành vi khác thường. Ai tin được chứ.
Lý do, Nick Fury là một người đàn ông vô cùng dũng cảm, ý chí kiên cường như sắt thép.
Evanson cảm thấy màn trình diễn hiện tại của anh ta hoàn toàn là một vở kịch, với mục đích bí mật tiết lộ rằng Evanson biết rất nhiều tin tức tình báo và biến anh trở thành mồi nhử để bắt lấy Hydra hoặc Umbrella.
Về phần Melinda, có lẽ Nick Fury thực sự có ý phái cô ấy đến để giúp Evanson nhưng chắc còn có một nhiệm vụ khác. Đó là sau khi bị tấn công sẽ tự nhắc mình đừng biến những kẻ đó thành tro phải bắt sống bọn chúng để dẫn về thẩm vấn.
Haizz, thực sự là không bớt lo nổi.
"Xe của anh không phải tiếp nhiên liệu à?" Melinda hỏi một cách kì lạ, cô nhớ rằng dung tích bình xăng của chiếc xe cũng không thấp, bây giờ chạy một quãng đường dài như vậy mà không cần thêm nguyên liệu sao? Đừng có để chạy thêm một đoạn nữa lại phải xuống đẩy xe.
"Không, xe của tôi không ngốn nhiều nhiên liệu như vậy." Evanson nói.
"Ma thuật?" Melinda hỏi.
"Ừ, xe tiết kiệm năng lượng đó." Evanson nói kiểu qua loa. Tôi không thể nói với cô rằng chiếc xe của tôi đốt cháy một linh hồn bị ghét.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Melinda hỏi, cô thấy Evanson vẫn cứ luôn nhìn vào điện thoại di động của mình sau khi xuống xe.
"Hướng dẫn du lịch New Mexico." Evanson lơ đãng nói.
"Anh rảnh rỗi quá nhỉ, chúng ta đâu phải đi du lịch đâu." Melinda quay lại và nói.
"Không dễ gì mới có một chuyến như thế này, phải đi xem qua đặc sản ở đây chứ." Evanson nói giọng vô tư.
"Vậy anh tìm thấy món đặc sản nào rồi?" Melinda mở cửa siêu thị đứng đợi Evanson, người vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại.
"Đặc sản thứ nhất." Evanson cất điện thoại đi: "Tiếng Tây Ban Nha".
"Quý cô xinh đẹp." Evanson bước tới chỗ nhân viên bán hàng siêu thị và nói bằng tiếng Tây Ban Nha: "Làm ơn cho chúng tôi hai tacos gà ngô Mexico."
"Anh trai, giọng của anh rất chuẩn đó." Một người bán hàng gốc Latin thân thiết đưa cho Evanson hai bánh tacos gà. Đối với họ, tiếng Tây Ban Nha cũng giống như tiếng mẹ đẻ vậy.
"Đặc sản thứ hai." Evanson đưa cho Melinda một cuộn tacos gà Mexico.
Melinda lấy cuộn gà và mỉm cười: "Anh biết nói tiếng Tây Ban Nha?"
"Cũng coi như là biết, giao tiếp bình thường thì không có vấn đề." Evanson nói. Tiếng Tây Ban Nha đã là gì. Tôi còn có thể nói được ngôn ngữ của Demon đấy.
"Anh thực sự chưa học xong trung học?" Melinda hơi không hiểu. Từ những cuộc trò chuyện hàng ngày có thể thấy Evanson không giống một người chưa qua trường lớp đại học. Bây giờ anh ta vẫn có thể nói được một thứ tiếng nước ngoài đấy thôi.
"Chà, tôi thường không thảo luận về trình độ học vấn với những người khác."
Có gì sai khi không học xong trung học? Tôi có tự hào à? Tôi thậm chí không học xong trung học cơ sở và tôi có tự hào về điều đó sao?
Evanson vừa ăn tacos gà vừa đi qua đi lại mấy kệ hàng một cách nhàm chán, vô tình thấy bên ngoài cửa có một ông chú che đậy kín mít, khập khiễng về phía siêu thị.
Sau khi ông ấy bước vào, Evanson thấy rõ ràng mặt ông ta vẫn còn mấy vết xanh tím, chắc lúc trước bị kẻ nào đó đánh một trận đau.
Đột nhiên, người đó bước nhanh vào cửa, rút một khẩu súng trong người ra, lên đạn.
"Đặc sản thứ ba." Evanson thấy cảnh này liền nói nhỏ: "Đúng kiểu phương Tây."
Sau khi người đàn ông bước vào cửa liền ngay lập tức chĩa khẩu súng vào người bán hàng và hét: "Bỏ hết tiền ra. Nhưng anh ta nói một chút kì lạ, vội vàng như kiểu bị rơi mất cái răng cửa vậy.
Khi tính mạng và tài sản của những công dân đóng thuế bị đe dọa nghiêm trọng, Evanson - cố vấn cục SHIELD, người làm công ăn lương của chính phủ - đã nhanh chóng đưa ra quyết định... trốn sau kệ hàng, tiếp tục gặm bánh tacos.
Anh ta vừa ăn vừa thì thà thì thầm: "Tôi ghét những vụ cướp kiểu này nhất. Không có tí kỹ thuật nào cả."
Melinda: "Anh định cứ trốn ở đây như vậy à?"
Evanson nuốt nốt thức ăn trong miệng và quay lại nhìn Melinda, người đang nằm bên cạnh anh ta với vẻ mặt khó hiểu: "Không phải cô cũng đang trốn ở đây sao?"
"Tôi phải quan sát tình hình." Melinda lén nhìn qua khe hở để quan sát chỗ quầy thu ngân: "Tôi phải xác nhận xem ông ta thực sự là tên cướp, hay là... muốn dụ chúng ta ra mặt."
Đúng là một đặc công đặc biệt mà, chỉ thích nghĩ nhiều. Nhưng ban nãy cũng nói rồi, bây giờ bọn họ chính là mồi để nhử cá. Vì vậy, Melinda trước hết phải xác định xem gã đàn ông này sẽ là một tên cướp vặt có thể tóm lại nhanh gọn hay là một tên sát thủ trong người giấu chục ngòi nổ do Hydra phái tới.
"Không ngờ đấy, tôi sẽ trốn đi nhé, thưa quý cô."
Tên cướp có lẽ đã cắn thuốc trước khi đến đây, ông ta bây giờ có vẻ hơi kích động.
"Mặc dù lần này chỉ có một mình tao, nhưng cái tên mặc vest, đeo kính râm, nham hiểm và biết võ kia cũng đâu có ở đây, vì vậy cô mau chóng đưa tiền ra đây."
"Mặc vest, đeo kính râm, nham hiểm, biết võ? À..."
Evanson đếm đếm ngón tay rồi quay lại nhìn tên cướp, phát hiện ra rằng ở trên chỗ chân bị què của ông ta còn đắp cả thạch cao.
"Có lẽ tôi biết mấy vết thương trên người ông ta là do ai làm rồi."
"Trùng hợp đó, tôi cũng biết rồi."
Melinda trốn bên cạnh đang khởi động cổ tay và cổ, có vẻ như chuẩn bị ra tay rồi.
"Tôi còn biết rõ gã đó hơn anh."
"Điều này thì tôi tin." Evanson nói.
"Ê!" Melinda đĩnh đạc bước thẳng ra khỏi phía sau kệ hàng, đã thế còn chào hỏi với tên cướp kia.
“Ai?” Tên cướp ngay lập tức quay khẩu súng và chĩa vào Melinda.
"Đừng căng thẳng." Melinda vừa nói vừa dùng hai ngón tay rút súng của mình ra. "Tôi chỉ muốn hỏi chỗ tôi vẫn còn một khẩu súng. Ông có muốn lấy không?"
Tên cướp đột nhiên đơ ra, sau đó ông ta nở một nụ cười quỷ dị.
"Chiêu này của cô có kẻ đã dùng rồi." Tên cướp không do dự mà bóp cò luôn.
"Pằng." Một người lăn lộn chiến trường nhiều như Melinda tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện trên đất quen của mình rồi, cô né qua một bên rồi trốn trong chỗ gian hàng bên cạnh.
"Ha, tao giống một tên ngốc lắm sao?" Tên cướp bắn liên tiếp vào kệ hàng mà Melinda đang trốn bên trong. Vừa bắn vừa hét lớn: "Vẫn muốn lừa tao bằng trò này."
"Xem ra có vẻ như đó không phải là một cách tốt." Evanson ăn nốt miếng tacos cuối cùng rồi nhặt một gói bột nhỏ lên và ném vào đầu tên cướp.
"A, lại là một tên nữa." Bột phủ đầy trên đầu của tên cướp, trực tiếp làm mờ mắt hắn.
Melinda canh đúng thời cơ để phi thẳng một đòn vào mặt tên cướp, ước chừng tên đáng thương đó đã bất tỉnh nhân sự khi chưa kịp ngã lăn ra đất rồi. Nhưng cũng có thể vì ông ta quá lúng túng, mà Melinda lại đá vào chân bình thường của gã đó. Nghe thấy cả tiếng xương gãy cái "rắc". Cùng với cái chân què quặt, có thể nói là e rằng phần đời còn lại của ông ta phải gắn với chiếc xe lăn rồi.
“Tiền tacos gà.” Melinda đặt một tờ tiền lên trên bàn.
"Để tôi tìm tiền lẻ cho cô." Thế mà những nhân viên bán hàng lại có vẻ không sợ hãi cho lắm mặc dù vừa mới trải qua một vụ cướp. Bọn họ vẫn còn tâm tư đi tìm tiền lẻ để trả lại cho khách.
Sau đó Melinda đặt khẩu súng của tên cướp lên bàn, định dặn dò bọn họ mấy câu. Ai ngờ đâu vừa định mở miệng, cô gái bán hàng kia lại nhanh nhảu nói trước:
"Tôi biết, tôi sẽ nói với cảnh sát rằng tôi đã không phí công khi xem nhiều phim hành động như thế."
Miệng của Melinda mở ra rồi lại khép vào luôn, cô nói một cách bất lực: "Vâng, đúng vậy."
Sau khi cả hai rời khỏi siêu thị rồi tiếp tục xuất phát. Trên đường đi, Evanson đột nhiên cười lớn rồi nói: "Cô và gã đó có quan hệ gì vậy? Ăn ý phết đó, ngay cả cách đối đầu với nhau cũng giống nhau y hệt."
"Ai?" Melinda hỏi một cách cố ý.
Evanson nói: "Coulson."
Hai tuần trước, Coulson cũng lái xe đến New Mexico từ con đường này, anh ta có lẽ cũng dừng chân tại khu vực dịch vụ này. Lần trước tên cướp đến đây, có lẽ chính là bị anh ta chỉnh."
Cả hai lần đều bị chế ngự bởi các điệp viên cấp cao của SHIELD. Tên cướp kia cũng coi như không phải dạng vừa rồi.
"Chúng tôi từng là đối tác, anh biết mà." Melinda nói.
Evanson nói: "Ăn ý đến mức nào rồi?"
"Hợp tác với nhau trong một thời gian dài tự nhiên sẽ hiểu ý nhau thôi." Melinda nói.
"Có ma mới tin được." Evanson có thể chắc chắn rằng, ít nhất là trong quá khứ, chắc hẳn phải có gì đó giữa Melinda và Coulson.
Trông thấy nụ cười đểu cáng của Evanson, Melinda không tức giận mà ra tay luôn, chỉ là đang cân nhắc xem có nên cho anh một cú đấm hay không, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gầm rú từ phía sau.
Dựa vào âm thanh để phán đoán thì đây sẽ là âm thanh của động cơ xe máy và nó đang tiến tới chỗ chiếc xe này với tốc độ rất nhanh.
Lẽ nào là đồng bọn của tên cướp đến để trả thù. Melinda mang theo suy nghĩ này quay đầu lại nhìn, sau đó ngây ra luôn.
Đó chỉ là một nhóm lửa đang tiến đến nhanh chóng, nhưng có một cái bóng của một chiếc xe máy mờ mờ ảo ảo ở trong đó. Melinda thề rằng cô chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì kỳ lạ như vậy trong đời.
Dù nó là thứ gì, để nó đến gần cũng không phải điều hay. Melinda lập tức quay người yêu cầu Evanson tăng tốc để bỏ xa thứ đó đi.
"Tôi thấy rồi, thắt chặt dây an toàn vào." Không đợi Melinda mở lời, Evanson nhìn vào gương và nói, đồng thời đạp mạnh ga, tốc độ nhanh chóng đạt tới hơn 200km/h.
Melinda quay lại nhìn, nhưng ngọn lửa đằng sau cũng đuổi theo với tốc độ nhanh, vẫn đang bám sát theo xe của cô.
"Cái gì vậy?" Melinda nghĩ rằng điều đó không thể giải thích được bằng khoa học, vì vậy cô muốn thử dùng ma thuật để giải thích thứ đó.
"Đặc sản đặc biệt nhất ở vùng New Mexico." Evanson nói một cách bất lực.
"Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn đụng vào chúng."
Sau đó anh nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện thấy khoảng cách giữa bọn họ không tới 100 mét. Anh nói với Melinda: "Lát nữa không được nhìn vào mắt bọn chúng. Nhớ đấy. Nhất định không được nhìn."
Những kẻ sẽ làm và có thể làm được những chuyện này, chắc chắn chỉ có kẻ biết phân tán như Whitehall. Tuy nhiên, Evanson vẫn hỏi: "Làm sao cô biết?"
"Chiếc máy bay chiến đấu tập kích xe chở tù hôm đó có phun sơn dòng chữ "Umbrella". Nhóm những kẻ phục kích cũng mang huy hiệu Umbrella trên tay áo." Melinda giải thích.
Evanson thầm nghĩ, gã khốn này lại hành động trực tiếp quá rồi, làm quá là lộ liễu. Làm xong lại còn vội vã đưa ra tuyên bố và nói rằng công ty Umbrella chịu trách nhiệm cho cuộc tấn công này.
"Các người không cảm thấy như vậy là giấu đầu hở đuôi sao?"
"Có khả năng như vậy." Melinda gật đầu.
"Binh pháp có nói, hư mà lại thực, thực mà lại hư. Bọn chúng cũng có thể cố tình làm điều ngược lại."
Haizz, Evanson lén lút thở dài. Trời ạ, có phải tất cả các người đều đã từng đọc cuốn "Tam quốc diễn nghĩa" không? Cho xin đi, các người là công dân Mỹ đó. Có vẻ như chuyện về Umbrella tạm thời không vứt đi được.
"Vậy thì SHIELD của các cô quả thật là để tin tức rò rỉ tứ phía vậy. Lúc trước là một Hydra. Bây giờ ngay cả Umbrella cũng dò ra được đường đi nước bước của các cô luôn."
"Đúng thế." Melinda nói bằng giọng chán nản: "Vì điều này, cục trưởng Fury đã bị đả kích trầm trọng nên giai đoạn này anh ta trở nên hơi nhạy cảm chút thôi."
"Đây là lý do tại sao ông ta hoài nghi Claire?" Evanson hỏi.
"Đúng vậy." Melinda thừa nhận:
"Trong thời điểm này, giá trị của anh hết sức quan trọng, vả lại tình hình cũng rất nguy hiểm, vì vậy cục trưởng sẽ đặc biệt chú ý đến những người ở gần anh."
"Đừng quên." Melinda bổ sung thêm:
"Hydra đang bắt đầu lộ diện, mà đối với những tin tình báo của Umbrella thì anh là người biết rõ nhất trong số chúng tôi. Và trong nội bộ SHIELD... tôi e là có tai mắt của hai bộ phận người, nếu để cho họ biết rằng có sự tồn tại của một người như anh, họ chắc chắn sẽ cố gắng tìm mọi cách để khiến anh biến mất."
"Vậy thì Nick Fury kiên quyết phái cô tới đây là để cô bảo vệ tôi rồi?" Evanson trêu đùa.
"Đúng đó." Trán Melinda nhăn lại.
"Gì mà kiên quyết phái tới? Anh không vui à?"
"Tôi đã phải từ chối buổi hẹn hò đó." Evanson nhún vai rồi liếc nhìn Melinda.
"Mà bây giờ tôi lại ở một mình với người phụ nữ khác, như vậy tôi sẽ cảm thấy tội lỗi lắm. Vả lại tôi cũng không nghĩ rằng mình cần cô bảo vệ."
"Này, lần đầu tiên tôi nghe nói chơi điện tử với nhau cũng có thể tính là một cuộc hẹn hò đấy."
Melinda mỉm cười khinh bỉ, ngay sau đó liền trở nên nghiêm túc:
"Tôi thừa nhận là năng lực của anh rất mạnh nhưng kinh nghiệm thì lại ít hơn tôi. Anh có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra nguy hiểm nhanh hơn tôi. Vì vậy, sự hợp tác của chúng ta coi như là lấy mạnh bù yếu đi."
Lấy mạnh bù yếu? Sắc mặt Evanson hơi khó coi, cô nói ra những lời này mà không cảm thấy kì cục à?
Tuy nhiên, nếu vứt mấy thứ đó sang một bên thì lời của Melinda nói cũng có chút hợp lý. Ít nhất người có thể sống sót để trở thành một đặc công cao cấp thì mỗi người đều là tinh anh cả, hơn nữa còn là những tinh anh làm việc không theo nguyên tắc.
“Này.” Khi chiếc xe chạy đến khu vực dịch vụ bên đường cao tốc, Evanson bất ngờ lắc đầu và lạnh lùng nói:
“Nghe này, nếu một ngày nào đó mà tôi chết thì chắc chắn là bị các người hãm hại."
"Ơ? Ý anh là gì." Melinda chớp chớp mắt rồi hỏi.
Evanson bẻ lái, chiếc xe liền đi vào khu vực dịch vụ. Sau khi chiếc xe đậu ở lối vào siêu thị, anh ta nói:
"Tôi có ý gì thì cô phải rõ ràng lắm chứ. Cô mời tôi đi ăn tối đi."
Đùa à, nếu nói rằng Nick Fury đột nhiên phát hiện ra SHIELD mà bản thân mình tâm huyết nửa đời lại có nhiều tai mắt trà trộn vào như vậy, phải chịu một chút đả kích, điều này thì tôi tin. Tuy nhiên, cô nói rằng vì sự đả kích này mà đầu óc trở nên nhạy cảm, làm mấy hành vi khác thường. Ai tin được chứ.
Lý do, Nick Fury là một người đàn ông vô cùng dũng cảm, ý chí kiên cường như sắt thép.
Evanson cảm thấy màn trình diễn hiện tại của anh ta hoàn toàn là một vở kịch, với mục đích bí mật tiết lộ rằng Evanson biết rất nhiều tin tức tình báo và biến anh trở thành mồi nhử để bắt lấy Hydra hoặc Umbrella.
Về phần Melinda, có lẽ Nick Fury thực sự có ý phái cô ấy đến để giúp Evanson nhưng chắc còn có một nhiệm vụ khác. Đó là sau khi bị tấn công sẽ tự nhắc mình đừng biến những kẻ đó thành tro phải bắt sống bọn chúng để dẫn về thẩm vấn.
Haizz, thực sự là không bớt lo nổi.
"Xe của anh không phải tiếp nhiên liệu à?" Melinda hỏi một cách kì lạ, cô nhớ rằng dung tích bình xăng của chiếc xe cũng không thấp, bây giờ chạy một quãng đường dài như vậy mà không cần thêm nguyên liệu sao? Đừng có để chạy thêm một đoạn nữa lại phải xuống đẩy xe.
"Không, xe của tôi không ngốn nhiều nhiên liệu như vậy." Evanson nói.
"Ma thuật?" Melinda hỏi.
"Ừ, xe tiết kiệm năng lượng đó." Evanson nói kiểu qua loa. Tôi không thể nói với cô rằng chiếc xe của tôi đốt cháy một linh hồn bị ghét.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Melinda hỏi, cô thấy Evanson vẫn cứ luôn nhìn vào điện thoại di động của mình sau khi xuống xe.
"Hướng dẫn du lịch New Mexico." Evanson lơ đãng nói.
"Anh rảnh rỗi quá nhỉ, chúng ta đâu phải đi du lịch đâu." Melinda quay lại và nói.
"Không dễ gì mới có một chuyến như thế này, phải đi xem qua đặc sản ở đây chứ." Evanson nói giọng vô tư.
"Vậy anh tìm thấy món đặc sản nào rồi?" Melinda mở cửa siêu thị đứng đợi Evanson, người vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại.
"Đặc sản thứ nhất." Evanson cất điện thoại đi: "Tiếng Tây Ban Nha".
"Quý cô xinh đẹp." Evanson bước tới chỗ nhân viên bán hàng siêu thị và nói bằng tiếng Tây Ban Nha: "Làm ơn cho chúng tôi hai tacos gà ngô Mexico."
"Anh trai, giọng của anh rất chuẩn đó." Một người bán hàng gốc Latin thân thiết đưa cho Evanson hai bánh tacos gà. Đối với họ, tiếng Tây Ban Nha cũng giống như tiếng mẹ đẻ vậy.
"Đặc sản thứ hai." Evanson đưa cho Melinda một cuộn tacos gà Mexico.
Melinda lấy cuộn gà và mỉm cười: "Anh biết nói tiếng Tây Ban Nha?"
"Cũng coi như là biết, giao tiếp bình thường thì không có vấn đề." Evanson nói. Tiếng Tây Ban Nha đã là gì. Tôi còn có thể nói được ngôn ngữ của Demon đấy.
"Anh thực sự chưa học xong trung học?" Melinda hơi không hiểu. Từ những cuộc trò chuyện hàng ngày có thể thấy Evanson không giống một người chưa qua trường lớp đại học. Bây giờ anh ta vẫn có thể nói được một thứ tiếng nước ngoài đấy thôi.
"Chà, tôi thường không thảo luận về trình độ học vấn với những người khác."
Có gì sai khi không học xong trung học? Tôi có tự hào à? Tôi thậm chí không học xong trung học cơ sở và tôi có tự hào về điều đó sao?
Evanson vừa ăn tacos gà vừa đi qua đi lại mấy kệ hàng một cách nhàm chán, vô tình thấy bên ngoài cửa có một ông chú che đậy kín mít, khập khiễng về phía siêu thị.
Sau khi ông ấy bước vào, Evanson thấy rõ ràng mặt ông ta vẫn còn mấy vết xanh tím, chắc lúc trước bị kẻ nào đó đánh một trận đau.
Đột nhiên, người đó bước nhanh vào cửa, rút một khẩu súng trong người ra, lên đạn.
"Đặc sản thứ ba." Evanson thấy cảnh này liền nói nhỏ: "Đúng kiểu phương Tây."
Sau khi người đàn ông bước vào cửa liền ngay lập tức chĩa khẩu súng vào người bán hàng và hét: "Bỏ hết tiền ra. Nhưng anh ta nói một chút kì lạ, vội vàng như kiểu bị rơi mất cái răng cửa vậy.
Khi tính mạng và tài sản của những công dân đóng thuế bị đe dọa nghiêm trọng, Evanson - cố vấn cục SHIELD, người làm công ăn lương của chính phủ - đã nhanh chóng đưa ra quyết định... trốn sau kệ hàng, tiếp tục gặm bánh tacos.
Anh ta vừa ăn vừa thì thà thì thầm: "Tôi ghét những vụ cướp kiểu này nhất. Không có tí kỹ thuật nào cả."
Melinda: "Anh định cứ trốn ở đây như vậy à?"
Evanson nuốt nốt thức ăn trong miệng và quay lại nhìn Melinda, người đang nằm bên cạnh anh ta với vẻ mặt khó hiểu: "Không phải cô cũng đang trốn ở đây sao?"
"Tôi phải quan sát tình hình." Melinda lén nhìn qua khe hở để quan sát chỗ quầy thu ngân: "Tôi phải xác nhận xem ông ta thực sự là tên cướp, hay là... muốn dụ chúng ta ra mặt."
Đúng là một đặc công đặc biệt mà, chỉ thích nghĩ nhiều. Nhưng ban nãy cũng nói rồi, bây giờ bọn họ chính là mồi để nhử cá. Vì vậy, Melinda trước hết phải xác định xem gã đàn ông này sẽ là một tên cướp vặt có thể tóm lại nhanh gọn hay là một tên sát thủ trong người giấu chục ngòi nổ do Hydra phái tới.
"Không ngờ đấy, tôi sẽ trốn đi nhé, thưa quý cô."
Tên cướp có lẽ đã cắn thuốc trước khi đến đây, ông ta bây giờ có vẻ hơi kích động.
"Mặc dù lần này chỉ có một mình tao, nhưng cái tên mặc vest, đeo kính râm, nham hiểm và biết võ kia cũng đâu có ở đây, vì vậy cô mau chóng đưa tiền ra đây."
"Mặc vest, đeo kính râm, nham hiểm, biết võ? À..."
Evanson đếm đếm ngón tay rồi quay lại nhìn tên cướp, phát hiện ra rằng ở trên chỗ chân bị què của ông ta còn đắp cả thạch cao.
"Có lẽ tôi biết mấy vết thương trên người ông ta là do ai làm rồi."
"Trùng hợp đó, tôi cũng biết rồi."
Melinda trốn bên cạnh đang khởi động cổ tay và cổ, có vẻ như chuẩn bị ra tay rồi.
"Tôi còn biết rõ gã đó hơn anh."
"Điều này thì tôi tin." Evanson nói.
"Ê!" Melinda đĩnh đạc bước thẳng ra khỏi phía sau kệ hàng, đã thế còn chào hỏi với tên cướp kia.
“Ai?” Tên cướp ngay lập tức quay khẩu súng và chĩa vào Melinda.
"Đừng căng thẳng." Melinda vừa nói vừa dùng hai ngón tay rút súng của mình ra. "Tôi chỉ muốn hỏi chỗ tôi vẫn còn một khẩu súng. Ông có muốn lấy không?"
Tên cướp đột nhiên đơ ra, sau đó ông ta nở một nụ cười quỷ dị.
"Chiêu này của cô có kẻ đã dùng rồi." Tên cướp không do dự mà bóp cò luôn.
"Pằng." Một người lăn lộn chiến trường nhiều như Melinda tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện trên đất quen của mình rồi, cô né qua một bên rồi trốn trong chỗ gian hàng bên cạnh.
"Ha, tao giống một tên ngốc lắm sao?" Tên cướp bắn liên tiếp vào kệ hàng mà Melinda đang trốn bên trong. Vừa bắn vừa hét lớn: "Vẫn muốn lừa tao bằng trò này."
"Xem ra có vẻ như đó không phải là một cách tốt." Evanson ăn nốt miếng tacos cuối cùng rồi nhặt một gói bột nhỏ lên và ném vào đầu tên cướp.
"A, lại là một tên nữa." Bột phủ đầy trên đầu của tên cướp, trực tiếp làm mờ mắt hắn.
Melinda canh đúng thời cơ để phi thẳng một đòn vào mặt tên cướp, ước chừng tên đáng thương đó đã bất tỉnh nhân sự khi chưa kịp ngã lăn ra đất rồi. Nhưng cũng có thể vì ông ta quá lúng túng, mà Melinda lại đá vào chân bình thường của gã đó. Nghe thấy cả tiếng xương gãy cái "rắc". Cùng với cái chân què quặt, có thể nói là e rằng phần đời còn lại của ông ta phải gắn với chiếc xe lăn rồi.
“Tiền tacos gà.” Melinda đặt một tờ tiền lên trên bàn.
"Để tôi tìm tiền lẻ cho cô." Thế mà những nhân viên bán hàng lại có vẻ không sợ hãi cho lắm mặc dù vừa mới trải qua một vụ cướp. Bọn họ vẫn còn tâm tư đi tìm tiền lẻ để trả lại cho khách.
Sau đó Melinda đặt khẩu súng của tên cướp lên bàn, định dặn dò bọn họ mấy câu. Ai ngờ đâu vừa định mở miệng, cô gái bán hàng kia lại nhanh nhảu nói trước:
"Tôi biết, tôi sẽ nói với cảnh sát rằng tôi đã không phí công khi xem nhiều phim hành động như thế."
Miệng của Melinda mở ra rồi lại khép vào luôn, cô nói một cách bất lực: "Vâng, đúng vậy."
Sau khi cả hai rời khỏi siêu thị rồi tiếp tục xuất phát. Trên đường đi, Evanson đột nhiên cười lớn rồi nói: "Cô và gã đó có quan hệ gì vậy? Ăn ý phết đó, ngay cả cách đối đầu với nhau cũng giống nhau y hệt."
"Ai?" Melinda hỏi một cách cố ý.
Evanson nói: "Coulson."
Hai tuần trước, Coulson cũng lái xe đến New Mexico từ con đường này, anh ta có lẽ cũng dừng chân tại khu vực dịch vụ này. Lần trước tên cướp đến đây, có lẽ chính là bị anh ta chỉnh."
Cả hai lần đều bị chế ngự bởi các điệp viên cấp cao của SHIELD. Tên cướp kia cũng coi như không phải dạng vừa rồi.
"Chúng tôi từng là đối tác, anh biết mà." Melinda nói.
Evanson nói: "Ăn ý đến mức nào rồi?"
"Hợp tác với nhau trong một thời gian dài tự nhiên sẽ hiểu ý nhau thôi." Melinda nói.
"Có ma mới tin được." Evanson có thể chắc chắn rằng, ít nhất là trong quá khứ, chắc hẳn phải có gì đó giữa Melinda và Coulson.
Trông thấy nụ cười đểu cáng của Evanson, Melinda không tức giận mà ra tay luôn, chỉ là đang cân nhắc xem có nên cho anh một cú đấm hay không, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gầm rú từ phía sau.
Dựa vào âm thanh để phán đoán thì đây sẽ là âm thanh của động cơ xe máy và nó đang tiến tới chỗ chiếc xe này với tốc độ rất nhanh.
Lẽ nào là đồng bọn của tên cướp đến để trả thù. Melinda mang theo suy nghĩ này quay đầu lại nhìn, sau đó ngây ra luôn.
Đó chỉ là một nhóm lửa đang tiến đến nhanh chóng, nhưng có một cái bóng của một chiếc xe máy mờ mờ ảo ảo ở trong đó. Melinda thề rằng cô chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì kỳ lạ như vậy trong đời.
Dù nó là thứ gì, để nó đến gần cũng không phải điều hay. Melinda lập tức quay người yêu cầu Evanson tăng tốc để bỏ xa thứ đó đi.
"Tôi thấy rồi, thắt chặt dây an toàn vào." Không đợi Melinda mở lời, Evanson nhìn vào gương và nói, đồng thời đạp mạnh ga, tốc độ nhanh chóng đạt tới hơn 200km/h.
Melinda quay lại nhìn, nhưng ngọn lửa đằng sau cũng đuổi theo với tốc độ nhanh, vẫn đang bám sát theo xe của cô.
"Cái gì vậy?" Melinda nghĩ rằng điều đó không thể giải thích được bằng khoa học, vì vậy cô muốn thử dùng ma thuật để giải thích thứ đó.
"Đặc sản đặc biệt nhất ở vùng New Mexico." Evanson nói một cách bất lực.
"Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn đụng vào chúng."
Sau đó anh nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện thấy khoảng cách giữa bọn họ không tới 100 mét. Anh nói với Melinda: "Lát nữa không được nhìn vào mắt bọn chúng. Nhớ đấy. Nhất định không được nhìn."