Cứ như vậy, sự việc đến đây xem như xong, Evanson và Melinda lại tiếp tục lên đường. Nhưng mà lần này là do Melinda lái xe.
“Đi cùng với anh đúng là không thiếu những việc kỳ lạ.” Melinda nghĩ lại việc vừa mới xảy ra không khỏi cảm thán.
“Hừ, hai người đó không phải do tôi gọi đến, liên quan gì đến tôi.” Evanson yếu ớt trả lời:
“Hơn nữa, cô đã làm việc ở SHIELD bao nhiêu năm rồi, còn chưa gặp phải chuyện gì kỳ lạ sao?”
“SHIELD được thiết lập tại phòng tuyến giữa thế giới bình thường và thế giới quỷ dị. Haiz, tôi tưởng tôi đã quen rồi chứ.”
Melinda lắc đầu cười khổ: “Nhưng mà sau khi gặp anh mới phát hiện, anh mới thực chính là người trong thế giới quỷ dị và càng quỷ dị hơn.”
“Ý gì đó, tôi rất bình thường được không?” Evanson vẫn cố chống chế nói: “Nhưng mà tôi thích kết luận này của cô, rất giống một lời khen.”
“À, đúng rồi, chúng ta vứt anh ta ở đó có sao không?” Melinda hỏi.
Hai người họ lên xe liền lái đi, vứt Johnny Blaze bị mất khả năng biến hình, tay chân bủn rủn ngồi một mình trên sa mạc đằng kia.
“Không sao đâu, anh ta cũng không chết dược.” Evanson không mặn mà trả lời.
“Vậy anh ta cần bao lâu để hồi phục sức mạnh?” Melinda tiếp tục hỏi.
“Chắc năm sáu ngày.” Evanson tính toán một chút.
“Tôi cũng không chắc lắm.” Sau đó anh nhăn mày nghiêm túc nói: “Nè, tôi khuyên cô một câu, SHIELD tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên đầu anh ta, anh ta khác tôi, anh ta là nô lệ không có tự do, người có thể sai khiến anh ta chỉ có chủ nhân cũng chính là người ký khế ước với anh ta - Mephisto mà thôi.”
“Làm sao có thể, tôi và anh ta chưa từng hợp tác, chỉ vừa mới gặp mặt thôi.” Melinda cười cười, lúc nãy tuy cô chỉ đứng một bên quan sát nhưng cũng đoán được đại khái câu chuyện rồi, làm sao nảy sinh ý hợp tác với ma quỷ chứ!
“Chỉ là cần phái người giám sát theo lệ thôi.”
“Cô nói thật chứ?”
“Tất nhiên, đây là chức trách của SHIELD.” Melinda nói.
“Vậy tốt nhất cô nên phái người lương thiện một chút.” Evanson cười nói:
“Anh ta mà ra tay sẽ không nhân từ như tôi đâu.”
“Người lương thiện? Ha ha...” Melinda lắc đầu cười, đặc vụ thì có ai lương thiện đâu? Đây rõ ràng chính là chuyện cười.
“Nhưng mà xem ra không cần thiết rồi.” Evanson ngả ghế nằm xuống.
“Anh ta tồn tại không lâu đâu, ma quỷ cũng không cho phép sức mạnh của mình trôi dạt bên ngoài quá lâu. Khi có chuyện thì tìm người ký khế ước, tạo ra một kỵ sĩ, sau khi hoàn thành khế ước, sức mạnh của kỵ sĩ sẽ bị thu hồi lại.”
“Hoa quỳnh sớm nở tối tàn?” Melinda vặn hỏi.
“Hoa quỳnh sớm nở tối tàn!” Evanson uể oải đáp.
“Anh ổn chứ?” Melinda quan tâm hỏi thăm. Evanson đang nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ rất là mệt mỏi.
“Không sao, vết thương ngoài da đã trị khỏi rồi.” Evanson lại nằm xuống ghế xe, dụi dụi mắt. “Nhưng mà pháp thuật tiêu hao quá nhiều, cần một chút thời gian để hồi phục.” Nói rồi anh ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh.
“Ôi, ánh nắng thật chói chang.” Sau đó liền lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên.
“Lúc này...” Melinda không nhịn được hỏi: “Đáng lẽ ra anh phải hôn mê hoặc là nôn ra máu chứ?”
Evanson ngồi dậy, cúi đầu, nhìn chằm chằm Melinda từ khe hỡ của kính râm.
“Tôi chỉ là tiêu hao pháp thuật nghiêm trọng thôi chứ không phải tinh thần cạn kiệt, hôn mê cái quỷ gì? Hơn nữa...” Evanson lại nằm trở lại ghế xe.
“Tôi thật không hiểu nổi, tại sao tổn hại về tinh thần lại phải nôn ra thứ gì đó chứ? Nôn ra thuốc tâm thần sao?”
“Nói như vậy, không bao lâu là anh có thể hồi phục rồi sao?” Melinda hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần hai ba ngày thôi.” Tuy là cùng hao tổn sức mạnh nhưng thời gian Evanson hồi phục chắc chắn nhanh hơn Ma tốc độ, dù sao thì chiêu cuối cùng, một người hút một người là bị hút.”
“Vậy thì tốt.” Melinda mỉm cười gật đầu.
“Cảm ơn.” Evanson nằm trên xe lười biếng nói nhưng khi anh sắp ngủ say thì đột ngột ngồi bật dậy, nói:
“Không đúng, cô hỏi thời gian hồi phục của Ma tốc độ, lại hỏi thời gian hồi phục của tôi, chắc chắn có chuyện!”
“Tôi chỉ lo là...” Melinda cứng đầu nói: “Anh có thể thực hiện khế ước đúng thời gian quy định hay không thôi.”
“Ồ, xem ra tôi tự đa tình rồi.” Evanson làm ra một bộ dạng không chịu nổi đả kích, nói:
“Làm ơn đi, người ký khế ước là tôi, không phải cô, tôi không gấp cô gấp cái gì?”
“Biến nơi đây thành địa ngục sống đấy! Anh không lo chút nào sao?” Melinda hỏi. Chuyện lớn như vậy, anh quan tâm chút xíu được không?
“Ha ha ha ha...” Evanson nở một tràng cười lớn, đến khi Melinda mặt đen như đáy nồi, nhịn không được muốn đánh người mới dừng lại.
“Xem ra cô đã bị lão Mephisto dọa rồi. Địa ngục sống? Làm sao có thể?”
“Đầu tiên, muốn biến thế giới này thành địa ngục thì cần phải có sự liên kết giữa thế giới này với địa ngục, nếu không chỉ có thể xem là một địa ngục giả bị bóp méo mà thôi. Kích thước của thế giới này khác với địa ngục, thậm chí nguyên lý cấu tạo vật chất cũng khác nhau nên muốn liên kết hai thế giới này lại cần một nguồn năng lượng lớn vô cùng, hơn một ngàn linh hồn trong khế ước làng San Vengaza cơ bản là không đủ.”
“Nhưng mà bóp méo ra một nơi tương tự địa ngục thì có thể, nơi đó không quá lớn, khoảng bằng một thị trấn mà thôi.”
Evanson liếc xéo Melinda, nói: “Nếu tôi thất bại, cô cho một quả bom nguyên tử đến san bằng nơi đó là được chứ gì.”
“Bom nguyên tử có tác dụng sao?” Melinda hỏi.
“Không biết.” Evanson mơ hồ trả lời: “Chưa thử qua..”
“Hứ.” Melinda bĩu môi, rất không vừa lòng với câu trả lời này.
“À, đúng rồi.” Evanson nhắm mắt, mập mờ nói: “Lúc nãy cô nói giám sát Ma tốc độ? Vậy vừa hay...”
“Cái gì?” Melinda trong lòng thầm nói, lúc nãy anh vừa bảo không cần mà, bây giờ lại vừa hay cái gì?
“Giúp tôi điều tra một chút..” Sắp ngủ say, Evanson lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Johnny Blaze gần đây đi qua những khu nghĩa địa nào?”
“Nghĩa địa?”
“Đúng vậy, chính là nghĩa địa.” Evanson trả lời chắc nịch:
“Tìm cái nơi thật hoang vắng, rất lâu đời rồi, ít nhất là có 100 năm rồi.”
“Còn nữa...” Evanson bổ sung: “Nơi đó còn có một người gác mộ, là một ông già sáu bảy chục tuổi, tên là... là Carter, oh, Carter gì đó? À! Carter Slade. Chỉ là không biết bây giờ ông ta có đổi tên hay không thôi.”
“Khu mộ hoang vắng có hơn 100 năm, một ông già gác mộ khoảng sáu bảy chục tuổi, từng dùng cái tên Carter Slade?” Melinda chuyên nghiệp lặp lại yêu cầu của Evanson.
“Khò… khò…” Evanson đã hoàn toàn ngủ say.
“Đi cùng với anh đúng là không thiếu những việc kỳ lạ.” Melinda nghĩ lại việc vừa mới xảy ra không khỏi cảm thán.
“Hừ, hai người đó không phải do tôi gọi đến, liên quan gì đến tôi.” Evanson yếu ớt trả lời:
“Hơn nữa, cô đã làm việc ở SHIELD bao nhiêu năm rồi, còn chưa gặp phải chuyện gì kỳ lạ sao?”
“SHIELD được thiết lập tại phòng tuyến giữa thế giới bình thường và thế giới quỷ dị. Haiz, tôi tưởng tôi đã quen rồi chứ.”
Melinda lắc đầu cười khổ: “Nhưng mà sau khi gặp anh mới phát hiện, anh mới thực chính là người trong thế giới quỷ dị và càng quỷ dị hơn.”
“Ý gì đó, tôi rất bình thường được không?” Evanson vẫn cố chống chế nói: “Nhưng mà tôi thích kết luận này của cô, rất giống một lời khen.”
“À, đúng rồi, chúng ta vứt anh ta ở đó có sao không?” Melinda hỏi.
Hai người họ lên xe liền lái đi, vứt Johnny Blaze bị mất khả năng biến hình, tay chân bủn rủn ngồi một mình trên sa mạc đằng kia.
“Không sao đâu, anh ta cũng không chết dược.” Evanson không mặn mà trả lời.
“Vậy anh ta cần bao lâu để hồi phục sức mạnh?” Melinda tiếp tục hỏi.
“Chắc năm sáu ngày.” Evanson tính toán một chút.
“Tôi cũng không chắc lắm.” Sau đó anh nhăn mày nghiêm túc nói: “Nè, tôi khuyên cô một câu, SHIELD tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên đầu anh ta, anh ta khác tôi, anh ta là nô lệ không có tự do, người có thể sai khiến anh ta chỉ có chủ nhân cũng chính là người ký khế ước với anh ta - Mephisto mà thôi.”
“Làm sao có thể, tôi và anh ta chưa từng hợp tác, chỉ vừa mới gặp mặt thôi.” Melinda cười cười, lúc nãy tuy cô chỉ đứng một bên quan sát nhưng cũng đoán được đại khái câu chuyện rồi, làm sao nảy sinh ý hợp tác với ma quỷ chứ!
“Chỉ là cần phái người giám sát theo lệ thôi.”
“Cô nói thật chứ?”
“Tất nhiên, đây là chức trách của SHIELD.” Melinda nói.
“Vậy tốt nhất cô nên phái người lương thiện một chút.” Evanson cười nói:
“Anh ta mà ra tay sẽ không nhân từ như tôi đâu.”
“Người lương thiện? Ha ha...” Melinda lắc đầu cười, đặc vụ thì có ai lương thiện đâu? Đây rõ ràng chính là chuyện cười.
“Nhưng mà xem ra không cần thiết rồi.” Evanson ngả ghế nằm xuống.
“Anh ta tồn tại không lâu đâu, ma quỷ cũng không cho phép sức mạnh của mình trôi dạt bên ngoài quá lâu. Khi có chuyện thì tìm người ký khế ước, tạo ra một kỵ sĩ, sau khi hoàn thành khế ước, sức mạnh của kỵ sĩ sẽ bị thu hồi lại.”
“Hoa quỳnh sớm nở tối tàn?” Melinda vặn hỏi.
“Hoa quỳnh sớm nở tối tàn!” Evanson uể oải đáp.
“Anh ổn chứ?” Melinda quan tâm hỏi thăm. Evanson đang nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ rất là mệt mỏi.
“Không sao, vết thương ngoài da đã trị khỏi rồi.” Evanson lại nằm xuống ghế xe, dụi dụi mắt. “Nhưng mà pháp thuật tiêu hao quá nhiều, cần một chút thời gian để hồi phục.” Nói rồi anh ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh.
“Ôi, ánh nắng thật chói chang.” Sau đó liền lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên.
“Lúc này...” Melinda không nhịn được hỏi: “Đáng lẽ ra anh phải hôn mê hoặc là nôn ra máu chứ?”
Evanson ngồi dậy, cúi đầu, nhìn chằm chằm Melinda từ khe hỡ của kính râm.
“Tôi chỉ là tiêu hao pháp thuật nghiêm trọng thôi chứ không phải tinh thần cạn kiệt, hôn mê cái quỷ gì? Hơn nữa...” Evanson lại nằm trở lại ghế xe.
“Tôi thật không hiểu nổi, tại sao tổn hại về tinh thần lại phải nôn ra thứ gì đó chứ? Nôn ra thuốc tâm thần sao?”
“Nói như vậy, không bao lâu là anh có thể hồi phục rồi sao?” Melinda hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần hai ba ngày thôi.” Tuy là cùng hao tổn sức mạnh nhưng thời gian Evanson hồi phục chắc chắn nhanh hơn Ma tốc độ, dù sao thì chiêu cuối cùng, một người hút một người là bị hút.”
“Vậy thì tốt.” Melinda mỉm cười gật đầu.
“Cảm ơn.” Evanson nằm trên xe lười biếng nói nhưng khi anh sắp ngủ say thì đột ngột ngồi bật dậy, nói:
“Không đúng, cô hỏi thời gian hồi phục của Ma tốc độ, lại hỏi thời gian hồi phục của tôi, chắc chắn có chuyện!”
“Tôi chỉ lo là...” Melinda cứng đầu nói: “Anh có thể thực hiện khế ước đúng thời gian quy định hay không thôi.”
“Ồ, xem ra tôi tự đa tình rồi.” Evanson làm ra một bộ dạng không chịu nổi đả kích, nói:
“Làm ơn đi, người ký khế ước là tôi, không phải cô, tôi không gấp cô gấp cái gì?”
“Biến nơi đây thành địa ngục sống đấy! Anh không lo chút nào sao?” Melinda hỏi. Chuyện lớn như vậy, anh quan tâm chút xíu được không?
“Ha ha ha ha...” Evanson nở một tràng cười lớn, đến khi Melinda mặt đen như đáy nồi, nhịn không được muốn đánh người mới dừng lại.
“Xem ra cô đã bị lão Mephisto dọa rồi. Địa ngục sống? Làm sao có thể?”
“Đầu tiên, muốn biến thế giới này thành địa ngục thì cần phải có sự liên kết giữa thế giới này với địa ngục, nếu không chỉ có thể xem là một địa ngục giả bị bóp méo mà thôi. Kích thước của thế giới này khác với địa ngục, thậm chí nguyên lý cấu tạo vật chất cũng khác nhau nên muốn liên kết hai thế giới này lại cần một nguồn năng lượng lớn vô cùng, hơn một ngàn linh hồn trong khế ước làng San Vengaza cơ bản là không đủ.”
“Nhưng mà bóp méo ra một nơi tương tự địa ngục thì có thể, nơi đó không quá lớn, khoảng bằng một thị trấn mà thôi.”
Evanson liếc xéo Melinda, nói: “Nếu tôi thất bại, cô cho một quả bom nguyên tử đến san bằng nơi đó là được chứ gì.”
“Bom nguyên tử có tác dụng sao?” Melinda hỏi.
“Không biết.” Evanson mơ hồ trả lời: “Chưa thử qua..”
“Hứ.” Melinda bĩu môi, rất không vừa lòng với câu trả lời này.
“À, đúng rồi.” Evanson nhắm mắt, mập mờ nói: “Lúc nãy cô nói giám sát Ma tốc độ? Vậy vừa hay...”
“Cái gì?” Melinda trong lòng thầm nói, lúc nãy anh vừa bảo không cần mà, bây giờ lại vừa hay cái gì?
“Giúp tôi điều tra một chút..” Sắp ngủ say, Evanson lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Johnny Blaze gần đây đi qua những khu nghĩa địa nào?”
“Nghĩa địa?”
“Đúng vậy, chính là nghĩa địa.” Evanson trả lời chắc nịch:
“Tìm cái nơi thật hoang vắng, rất lâu đời rồi, ít nhất là có 100 năm rồi.”
“Còn nữa...” Evanson bổ sung: “Nơi đó còn có một người gác mộ, là một ông già sáu bảy chục tuổi, tên là... là Carter, oh, Carter gì đó? À! Carter Slade. Chỉ là không biết bây giờ ông ta có đổi tên hay không thôi.”
“Khu mộ hoang vắng có hơn 100 năm, một ông già gác mộ khoảng sáu bảy chục tuổi, từng dùng cái tên Carter Slade?” Melinda chuyên nghiệp lặp lại yêu cầu của Evanson.
“Khò… khò…” Evanson đã hoàn toàn ngủ say.