"Xem ra... chúng tôi hiểu lầm anh rồi."
Vào lúc Evanson đang suy nghĩ đến Captain America có thể sống sót được qua tay kẻ săn ác ma sau khi kết thúc điệu nhảy không thì Melinda ngập ngừng nói.
Bây giờ thì đến tên ngốc cũng hiểu tình hình rốt cuộc là ra sao rồi. Một bà lão hơn chín mươi tuổi đột nhiên trẻ lại không nói, còn có thể túm lấy Captain America lôi đi, cô nói tôi đang tra khảo? Nếu đúng là như vậy thì... tra khảo tôi nhiều vào một chút.
"Đương nhiên."
Evanson khuôn mặt tươi cười nói:
"Tôi sớm đã nói Nick Fury không có kiên nhẫn, nếu ngài ấy có thể chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa thì sự việc sẽ không phát triển thành mức này".
"Được rồi... coi như là chúng tôi không đúng."
Không ngờ, Melinda lại không giải thích gì nhiều, quả quyết nhận sai:
"Nếu mọi chuyện đã được làm rõ, anh có thể giải pháp thuật trên người tôi được không".
"Được thôi." Evanson nhìn Melinda một lúc mới búng tay, giải lời chú suy yếu.
"Rất tốt... " Cảm giác được sức mạnh của bản thân đã quay về, Melinda đứng dậy nhắm mắt lại, vô cùng đắc ý, sau đó khi nhìn khắp xung quanh, đột nhiên mắt mở lớn trừng trừng:
"Hả!... Ui da!"
"Hả?" Evanson xoay người lại, đeo một chiếc kính râm lên, rút điếu xì gà ra hút rồi nói:
"Đối phó với người phụ nữ vừa nhỏ mọn vừa hung dữ như cô, sao tôi có thể phạm phải sai lầm như lần đầu gặp gỡ của chúng ta chứ?"
Melinda là một người phụ nữ cực kỳ hẹp hòi, điểm này Evanson đã biết từ lâu, lại thêm bài học kinh nghiệm từ lần gặp mặt đầu tiên. Lần này, sau khi đã giải chú cho Melinda, anh vẫn giữ lại bức chắn ở giữa. Cho nên khi Melinda ra một quyền này đã đánh thẳng vào bức chắn ở giữa hai người, nghe đã cảm thấy cực kỳ đau rồi.
"Được thôi... Vậy sao anh không nói chuyện này với chúng tôi?" Sắc mặt Melinda vẫn bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện được lông mày khẽ nhếch lên, hơn nữa đằng sau lưng còn không ngừng xoa nắn tay phải.
"Xin lỗi, đây là thông tin bí mật." Evanson cười xấu xa nói.
"Hừ... " Melinda vừa tức vừa buồn cười, câu nói này cô ta đã nói không biết bao nhiêu lần, nghe từ người khác cũng không biết bao nhiêu lần, nhưng mà...
"Đến cả cục trưởng cũng không thể nghe thông tin cơ mật đó sao?"
"Xin lỗi, đây là thông tin cơ mật." Evanson vẫn lặp lại câu đó.
"Evanson, tốt nhất đừng nên có lần sau nữa." Melinda hung ác nói, ý của Evanson rất rõ ràng, vấn đề này hắn ta chỉ giải thích với Nick Fury, còn về cô ta thì không đủ tư cách để biết.
"Được thôi, được thôi." Evanson đi đến phía sau Melinda, ghé sát tai nói:
"Là bạn bè, tôi đã xin lỗi vì đã giấu chuyện lần này, nhưng cô là đặc vụ thì cũng nên biết, có những chuyện không thể vì tình cảm mà bị chi phối. Hơn nữa..."
Lúc này, Evanson túm lấy tay phải của Melinda, ấn ký biểu tượng cho khế ước bên trên hiện ra:
"Cô tận mắt nhìn thấy sự chuyển hóa này cũng rất hay, ít ra cũng biết được hàng mà cô mua là như thế nào".
"Tôi... cũng sẽ trải qua sự chuyển hóa như vậy sao?" Melinda hỏi.
Cô từng ký khế ước với Evanson, được hứa hẹn sẽ có được sức mạnh cực lớn, tuy nhiên bởi vì nhiều nguyên nhân mà khế ước này đã rất lâu chưa thực hiện được, cô cũng hoài nghi rằng Evanson đang lấy cô ra làm trò đùa, căn bản không có khả năng này. Đến hôm nay, chính mắt nhìn thấy chuyện này, cô đã hoàn toàn trút bỏ được sự nghi ngờ.
"Không." Evanson phủ định nói:
"Tôi có sắp xếp khác cho cô, cô và Peggy Carter không giống nhau nên cách mà cô có được sức mạnh cũng sẽ không giống như thế".
"Nhưng cuối cùng tôi cũng sẽ có được sức mạnh?" Melinda tin chắc nói.
"Đúng vậy, tôi đảm bảo." Evanson trả lời.
"Vậy chúng ta kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này thôi." Được Evanson bảo đảm, Melinda tạm thời yên lòng, cũng đặt trọng tâm lên nhiệm vụ lần này.
"Cuộc chiến?" Evanson chau mày lại, cười nói: "Các cô phát hiện bên ngoài có quá yên lặng không?"
Vốn dĩ là Natasha đã bị Sarah trói lại rồi, Melinda lén lút vào đây, còn Captain America tập luyện với Taylor cũng đã bị Carter dẫn đi khiêu vũ.
Vậy thì chỉ còn lại đội hành động bình thường, đối phó với trạng thái hiệp nhất tác chiến của Trippsey, Habbs và Succubus.
Chó địa ngục Habbs cưỡi trên hai ác ma xông đến, Trippsey thì không nhừng ném thuật hỏa cầu, còn Succubus thì bảo vệ hai tên kia bằng cơ thể của mình, dùng mười quyền đối với kẻ địch ở gần, trận chiến này vốn sẽ không kéo dài quá lâu, đột nhiên lại thêm một kẻ nữa, là Doomguard Taylor vừa mới mất đối thủ... Bây giờ tất cả người của đội hành động đã nằm trên mặt đất sùi bọt mép.
"Kết thúc rồi... Trở về hết đi." Evanson dùng liên kết tinh thần để ra mệnh lệnh, ngay sau đó tất cả các ác ma đều rời khỏi cuộc chiến, còn những người của SHIELD vẫn còn đi được đều đi vào phòng. Chính xác mà nói, cũng chỉ có Captain America và Natasha.
"Vậy nghĩa là, đây hoàn toàn là sự hiểu lầm?" Natasha hỏi. Hai chân cô ta khép chặt lại, mặt vẫn còn hơi ửng đỏ. Còn Sarah đi cùng cô ta vào thì đang ôm ấy eo cô ta, không ngừng cọ tới cọ lui.
"Không sai." Evanson trả lời.
"Vậy tôi rốt cuộc là vì cái gì..." Nghe được câu trả lời, Natasha vẻ mặt vô cùng đáng thương. Evanson ánh mắt quét hết một lượt, nhìn về phía Natasha, suýt chút nữa thì xịt máu mũi. Anh nhớ đến bộ truyện tranh bảy viên ngọc rồng, nhớ đến Bulma trong tranh như thế nào, giống lão rùa thần lần đầu gặp đòi ngọc rồng... ở đó đột nhiên xé ra... Ôi, sắp chảy máu mũi rồi...
"Captain, khiêu vũ thế nào?" Để chuyển đổi sự chú ý, anh vội vàng hỏi Captain.
"Cũng... cũng được..." Captain đã được tăng cường cơ thể đến mức tối đa của loài người, lúc này lại trả lời vô cùng yếu ớt.
Mà nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện bộ trang phục trên người anh ta có thêm vài chỗ bị phá so với trước.
"Nhưng, tôi rất cám ơn anh." Lời nói này của Captain America vô cùng chân thành: "Tôi vô cùng cảm ơn anh có thể giúp tôi được ở bên Peggy một lần nữa." Nói xong còn trìu mến nắm chặt tay của Peggy Carter, tuy thảm thương như vậy nhưng nụ cười lại tràn đầy hạnh phúc.
"Vậy thì anh nên tìm công việc kiếm tiền khác..." Evanson vô cùng bất mãn với hành vi yêu đương giữa một đám FA:
"Nuôi một bà già tốn tiền lắm, hay là sau khi quay về, anh và Taylor đi biểu diễn đập đá trên ngực?"
"Không sao." Carter đột nhiên nói:
"Chúng tôi đều có bảo hiểm dưỡng lão và nhiều phúc lợi khác dành cho người già, tiền vốn không phải là vấn đề".
"Ra ngoài..." Evanson tức khắc tim đau như cắt:
"Bà Carter ở lại, còn tất cả những người khác đều ra ngoài, chúng tôi cần phải xử lý nơi này một chút".
"À?" Những người còn lại đều thể hiện ánh mắt không hiểu, nhất là Captain America.
"Tôi phải làm một nghi thức phép quan trọng ở đây." Evanson giải thích nói: "Nếu bị người không hiểu tùy tiện đụng phải thì người đó sẽ bị nguy hiểm không thấp hơn tác động của bức xạ nguyên tử đâu".
Ồ... tất cả mọi người đều lùi xa ra với tốc độ ánh sáng, ừm... Natasha lùi lại chậm hơn, dù sao thì cô ta bây giờ hoạt động không được tiện lắm.
"Bà Carter, bây giờ bà có thể nói với tôi rồi."
Sau khi tất cả mọi người đã lùi ra ngoài, hơn nữa còn đề phòng bị nghe trộm, anh dùng ngôn ngữ ác ma nói:
"Rốt cuộc bà đã nhìn thấy cái gì?"
Vào lúc Evanson đang suy nghĩ đến Captain America có thể sống sót được qua tay kẻ săn ác ma sau khi kết thúc điệu nhảy không thì Melinda ngập ngừng nói.
Bây giờ thì đến tên ngốc cũng hiểu tình hình rốt cuộc là ra sao rồi. Một bà lão hơn chín mươi tuổi đột nhiên trẻ lại không nói, còn có thể túm lấy Captain America lôi đi, cô nói tôi đang tra khảo? Nếu đúng là như vậy thì... tra khảo tôi nhiều vào một chút.
"Đương nhiên."
Evanson khuôn mặt tươi cười nói:
"Tôi sớm đã nói Nick Fury không có kiên nhẫn, nếu ngài ấy có thể chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa thì sự việc sẽ không phát triển thành mức này".
"Được rồi... coi như là chúng tôi không đúng."
Không ngờ, Melinda lại không giải thích gì nhiều, quả quyết nhận sai:
"Nếu mọi chuyện đã được làm rõ, anh có thể giải pháp thuật trên người tôi được không".
"Được thôi." Evanson nhìn Melinda một lúc mới búng tay, giải lời chú suy yếu.
"Rất tốt... " Cảm giác được sức mạnh của bản thân đã quay về, Melinda đứng dậy nhắm mắt lại, vô cùng đắc ý, sau đó khi nhìn khắp xung quanh, đột nhiên mắt mở lớn trừng trừng:
"Hả!... Ui da!"
"Hả?" Evanson xoay người lại, đeo một chiếc kính râm lên, rút điếu xì gà ra hút rồi nói:
"Đối phó với người phụ nữ vừa nhỏ mọn vừa hung dữ như cô, sao tôi có thể phạm phải sai lầm như lần đầu gặp gỡ của chúng ta chứ?"
Melinda là một người phụ nữ cực kỳ hẹp hòi, điểm này Evanson đã biết từ lâu, lại thêm bài học kinh nghiệm từ lần gặp mặt đầu tiên. Lần này, sau khi đã giải chú cho Melinda, anh vẫn giữ lại bức chắn ở giữa. Cho nên khi Melinda ra một quyền này đã đánh thẳng vào bức chắn ở giữa hai người, nghe đã cảm thấy cực kỳ đau rồi.
"Được thôi... Vậy sao anh không nói chuyện này với chúng tôi?" Sắc mặt Melinda vẫn bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện được lông mày khẽ nhếch lên, hơn nữa đằng sau lưng còn không ngừng xoa nắn tay phải.
"Xin lỗi, đây là thông tin bí mật." Evanson cười xấu xa nói.
"Hừ... " Melinda vừa tức vừa buồn cười, câu nói này cô ta đã nói không biết bao nhiêu lần, nghe từ người khác cũng không biết bao nhiêu lần, nhưng mà...
"Đến cả cục trưởng cũng không thể nghe thông tin cơ mật đó sao?"
"Xin lỗi, đây là thông tin cơ mật." Evanson vẫn lặp lại câu đó.
"Evanson, tốt nhất đừng nên có lần sau nữa." Melinda hung ác nói, ý của Evanson rất rõ ràng, vấn đề này hắn ta chỉ giải thích với Nick Fury, còn về cô ta thì không đủ tư cách để biết.
"Được thôi, được thôi." Evanson đi đến phía sau Melinda, ghé sát tai nói:
"Là bạn bè, tôi đã xin lỗi vì đã giấu chuyện lần này, nhưng cô là đặc vụ thì cũng nên biết, có những chuyện không thể vì tình cảm mà bị chi phối. Hơn nữa..."
Lúc này, Evanson túm lấy tay phải của Melinda, ấn ký biểu tượng cho khế ước bên trên hiện ra:
"Cô tận mắt nhìn thấy sự chuyển hóa này cũng rất hay, ít ra cũng biết được hàng mà cô mua là như thế nào".
"Tôi... cũng sẽ trải qua sự chuyển hóa như vậy sao?" Melinda hỏi.
Cô từng ký khế ước với Evanson, được hứa hẹn sẽ có được sức mạnh cực lớn, tuy nhiên bởi vì nhiều nguyên nhân mà khế ước này đã rất lâu chưa thực hiện được, cô cũng hoài nghi rằng Evanson đang lấy cô ra làm trò đùa, căn bản không có khả năng này. Đến hôm nay, chính mắt nhìn thấy chuyện này, cô đã hoàn toàn trút bỏ được sự nghi ngờ.
"Không." Evanson phủ định nói:
"Tôi có sắp xếp khác cho cô, cô và Peggy Carter không giống nhau nên cách mà cô có được sức mạnh cũng sẽ không giống như thế".
"Nhưng cuối cùng tôi cũng sẽ có được sức mạnh?" Melinda tin chắc nói.
"Đúng vậy, tôi đảm bảo." Evanson trả lời.
"Vậy chúng ta kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này thôi." Được Evanson bảo đảm, Melinda tạm thời yên lòng, cũng đặt trọng tâm lên nhiệm vụ lần này.
"Cuộc chiến?" Evanson chau mày lại, cười nói: "Các cô phát hiện bên ngoài có quá yên lặng không?"
Vốn dĩ là Natasha đã bị Sarah trói lại rồi, Melinda lén lút vào đây, còn Captain America tập luyện với Taylor cũng đã bị Carter dẫn đi khiêu vũ.
Vậy thì chỉ còn lại đội hành động bình thường, đối phó với trạng thái hiệp nhất tác chiến của Trippsey, Habbs và Succubus.
Chó địa ngục Habbs cưỡi trên hai ác ma xông đến, Trippsey thì không nhừng ném thuật hỏa cầu, còn Succubus thì bảo vệ hai tên kia bằng cơ thể của mình, dùng mười quyền đối với kẻ địch ở gần, trận chiến này vốn sẽ không kéo dài quá lâu, đột nhiên lại thêm một kẻ nữa, là Doomguard Taylor vừa mới mất đối thủ... Bây giờ tất cả người của đội hành động đã nằm trên mặt đất sùi bọt mép.
"Kết thúc rồi... Trở về hết đi." Evanson dùng liên kết tinh thần để ra mệnh lệnh, ngay sau đó tất cả các ác ma đều rời khỏi cuộc chiến, còn những người của SHIELD vẫn còn đi được đều đi vào phòng. Chính xác mà nói, cũng chỉ có Captain America và Natasha.
"Vậy nghĩa là, đây hoàn toàn là sự hiểu lầm?" Natasha hỏi. Hai chân cô ta khép chặt lại, mặt vẫn còn hơi ửng đỏ. Còn Sarah đi cùng cô ta vào thì đang ôm ấy eo cô ta, không ngừng cọ tới cọ lui.
"Không sai." Evanson trả lời.
"Vậy tôi rốt cuộc là vì cái gì..." Nghe được câu trả lời, Natasha vẻ mặt vô cùng đáng thương. Evanson ánh mắt quét hết một lượt, nhìn về phía Natasha, suýt chút nữa thì xịt máu mũi. Anh nhớ đến bộ truyện tranh bảy viên ngọc rồng, nhớ đến Bulma trong tranh như thế nào, giống lão rùa thần lần đầu gặp đòi ngọc rồng... ở đó đột nhiên xé ra... Ôi, sắp chảy máu mũi rồi...
"Captain, khiêu vũ thế nào?" Để chuyển đổi sự chú ý, anh vội vàng hỏi Captain.
"Cũng... cũng được..." Captain đã được tăng cường cơ thể đến mức tối đa của loài người, lúc này lại trả lời vô cùng yếu ớt.
Mà nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện bộ trang phục trên người anh ta có thêm vài chỗ bị phá so với trước.
"Nhưng, tôi rất cám ơn anh." Lời nói này của Captain America vô cùng chân thành: "Tôi vô cùng cảm ơn anh có thể giúp tôi được ở bên Peggy một lần nữa." Nói xong còn trìu mến nắm chặt tay của Peggy Carter, tuy thảm thương như vậy nhưng nụ cười lại tràn đầy hạnh phúc.
"Vậy thì anh nên tìm công việc kiếm tiền khác..." Evanson vô cùng bất mãn với hành vi yêu đương giữa một đám FA:
"Nuôi một bà già tốn tiền lắm, hay là sau khi quay về, anh và Taylor đi biểu diễn đập đá trên ngực?"
"Không sao." Carter đột nhiên nói:
"Chúng tôi đều có bảo hiểm dưỡng lão và nhiều phúc lợi khác dành cho người già, tiền vốn không phải là vấn đề".
"Ra ngoài..." Evanson tức khắc tim đau như cắt:
"Bà Carter ở lại, còn tất cả những người khác đều ra ngoài, chúng tôi cần phải xử lý nơi này một chút".
"À?" Những người còn lại đều thể hiện ánh mắt không hiểu, nhất là Captain America.
"Tôi phải làm một nghi thức phép quan trọng ở đây." Evanson giải thích nói: "Nếu bị người không hiểu tùy tiện đụng phải thì người đó sẽ bị nguy hiểm không thấp hơn tác động của bức xạ nguyên tử đâu".
Ồ... tất cả mọi người đều lùi xa ra với tốc độ ánh sáng, ừm... Natasha lùi lại chậm hơn, dù sao thì cô ta bây giờ hoạt động không được tiện lắm.
"Bà Carter, bây giờ bà có thể nói với tôi rồi."
Sau khi tất cả mọi người đã lùi ra ngoài, hơn nữa còn đề phòng bị nghe trộm, anh dùng ngôn ngữ ác ma nói:
"Rốt cuộc bà đã nhìn thấy cái gì?"