Evanson đội một chiếc mũ che mặt màu đỏ, trên quần áo có khắc những phù văn có tính ăn mòn, thắt lưng được thêu hình đầu lâu, trong tay cần chặt thần khí. Hắn đứng ở trước cửa hàng tạp hóa Richter, rồi hét lên: “Ancient One, bà có gan dám xuống đây để quyết đấu với tôi không!”
Ancient One đứng ở trên mái hiên, nhìn về phía bên dưới, nơi mà Evanson đang đứng rồi nói: “Cậu dám đi lên đây sao?”
Sau khi nghe thấy những lời này thì Evanson liền nhìn về những phù văn tràn ngập tà năng ở trên người mình, hắn có thể cầm cây quyền trượng Sargeras này cùng là nhờ năng lượng của những phù văn này chống đỡ, và đây cũng là khoảng cách lớn nhất giữa hai người bọn họ. Vì vật hắn chỉ có thể gân cổ lên nói: “Bà dám xuống dưới này sao?”
Ancient One: “Cậu dám đi lên sao?”
Evansom: “Bà dám xuống đây sao?”
Cậu dám đi lên sao?
Nhị sư huynh... không đúng, nhầm kênh rồi.
Hừ, không xuống thì thôi, cần gì phải làm như vậy chứ. Evanson cầm quyền trượng chỉ về phía Ancient One rồi nói: “Tôi cũng không giống như những thuật sĩ chỉ biết cận chiến như bà, cho dù đứng ở chỗ này thì tôi cũng có thể dễ dàng đánh bại bà.”
Sắc mặt của Ancient One có phần ngưng trọng, bà ta khẽ chạm vào viên ngọc màu xanh lục ở trên cổ tay của mình, bà ta có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố của cây quyền trượng kia, từ khi nó xuất hiện thì không gian không ngừng chấn động, giống như không gian sẽ bị nó nghiền nát bất cứ lúc nào.
“Thượng Cổ Tôn Giả, những gì mà bà đang làm thì cũng chỉ là vô dụng thôi.” Sau khi nhìn thấy động tác của Ancient One thì Evanson liền nở nụ cười: “Tôi đã từng nói với bà là cây quyền trượng có thể xé rách thời gian cho nên bảo bối của bà không thể tác động đến tôi.”
“Có lẽ là vậy...” Ancient One không những không hề quan tâm đến những lời của Evanson mà còn tiếp tục điều chỉnh viên đá thời gian, sau đó bà ta mới lên tiếng hỏi lại đối phương: “Thế nhưng cậu có thể hoàn toàn khống chế cây quyền trượng này sao?”
Chính là nên biết tự lượng sức của mình, đừng bước một bước dài quá, nếu không có thể ảnh hưởng đến... cái gì đó.
Đúng vậy, cây quyền trượng Sargeras này cũng có ý thức của nó, chỉ cần có thể cầm cây quyền trượng này lên là có thể sửu dụng sức mạnh của nó, thế nhưng đây cũng là một khảo nghiệm dành cho người muốn sử dụng nó.
Có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh của nó? Có thể sử dụng những sức mạnh này để tấn công người nào? Hơn nữa sức mạnh này có khi nào sẽ bắn ngược lại bản thân mình hay không? Tất cả nhưng điều này đều phải dựa vào người sử dụng cây quyền trượng. Nếu như không thể khống chế được nó thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Ví dụ tiêu biểu nhất chính là Ner’zhul, tên thú nhân này lại miễn cưỡng sử dụng thân phận của một Shaman để sử dụng thần khí của một thuật sĩ, mong có thể sử dụng cây quyền trượng để mở một cánh cổng không gian đến thế giới khác.
Thế nhưng ông ta lại không thể khống chế được sức mạnh của cây quyền trượng cho nên lại đem bản thân mình đưa vào trong tay của Kil’jaeden, hơn nữa lại còn khiến cho thế giới Draenor bị nổ tung.
Tuy hành động chiếm đoạt thần khí dành cho thuật sĩ của Ner’zhul không phải là một hành động sáng suốt, và càng là một hành động của người không có đạo đức. Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng là một vị đại tế ti, một đại Shaman, là một trong những người đứng đầu của thế giới người thú, ngay cả tên khốn khiếp Gul’dan cũng đã từng là người dưới trướng của ông ta. Cho nên có thể thấy được ông ta cũng đã có được những thành tựu nhất định ở trên lĩnh vực không chế và thi triển pháp thuật.
Đến một người như Ner’zhul cũng không thể khống chế nó, thì Evanson cũng tự biết rằng một người ngoài nhan sắc hơn hẳn đối phương ra thì không còn điểm mạnh nào như hắn lại càng không thể.
Vì vậy hắn rất sợ bản thân không cẩn thận, thì hậu quả của nó sẽ là vô cùng kinh khủng. Đừng nghĩ rằng nơi này là không gian con do Ancient One tạo ra nên không thể ảnh hưởng đế thế giới thực tế, phải biết rằng cây quyền trượng Sargeras này có thể xé rách không gian, cho nên nó có thể phá vỡ không gian con này trong vài giây.
“Hừ!” Evanson khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang một bên, không bàn đến việc hắn có thể khống chế được cây quyền trượng này hay không nhưng mà khí thế của hắn không thể thua đối phương được: “Tôi không thể khống chế được nó sao? Mấy lời này tôi đã nghe nhiều rồi.” Sau đó hắn lại nhìn về phía Ancient One: “Nhưng mà lúc này thì tôi cũng muốn hỏi lại bà câu đó.”
“Thượng Cổ Tôn Giả, bà có thể hoàn toàn khống chế được viên đá thời gian sao?”
“Lúc nãy thì cậu cũng đã thấy được...” Ancient One không trực tiếp trả lời mà bà ta lại nhìn về phía cặp song sinh Eredar rồi nói: “Nhờ lần giao chiến lúc nãy nên tôi cũng đã tương đối quen tay rồi.”
Hành động này của Ancient One khiến cho cặp song sinh Eredar cảm thấy vô cũng khó chịu, Sacrolash còn suýt nữa là ném một quả cầu lửa về phía của bà ta. Thế nhưng khi thấy Evanson đi ra thì Sacrolash cũng biết được là kế hoạch đã bắt đầu, cho nên cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
“Sử dụng? Chỉ có thể sử dụng khả năng quay ngược lại quá khứ trong một không gian con mà bà dám nói là sử dụng sao? Hừ hừ hừ...” Nụ cười của Evanson lúc này tràn ngập sự khinh thường: “Đó chỉ là cách sử dụng đơn giản nhất mà thôi, Thượng Cổ Tôn Giả, bà không biết cách để vận dụng nguồn ma lực trong cơ thể của bà một cách thích hợp nhất, và bà lại càng không biết cách sử dụng chính xác của viên đá thời gian.”
“Phải không?” Ancient one cũng không tin vào những lời mà Evanson đã nói, bà ta đã cất giữ viên đá thời gian này mấy trăm năm, cho nên không có ai có thể hiểu rõ viên đá này hơn bà ta được.
“Tôi biết có một người có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của viên đá thời gian.” Evanson nói: “Trong tình huống không có gì ngăn cản thì anh ta có thể tùy ý du hành thời gian, cho dù là quá khứ hay tương lai. Trong lúc chiến đấu thì anh ta có thể triệu hồi bản thân anh từ những khoảng thời gian khác nhau đến để giúp đỡ, hắn còn có thể đi đến tương lai hay quay về quá khứ để giết chết chính bản thân mình.” Vừa nói đến đây thì Evanson lại hỏi Ancient One: “Bà có thể làm được như vậy không?”
Còn có thể làm được như vậy sao? Sau khi nghe thấy những lời này của Evanson thì Ancient One có chút ngẩn ra. Có thể triệu hồi bản thân ở những khoảng thời gian khác nhau đến, lại còn có thể đi đến tương lai hoặc quay về quá khứ để giết chết bản thân mình mà lại không làm cho thời gian bị tan vỡ. Nếu như những điều đó là sự thực thì khả năng nắm giữ không gian của bà ta còn kém xa đối phương.
“Thế nhưng anh ta cũng phải sợ hãi sức mạnh của cây quyền trượng này.” Evanson nói.
“Có lẽ vậy.” Ancient One khẽ điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, dù sao thì chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất, huống hồ bà ta cũng không biết nhưng lời mà đối phương nói có bao nhiêu phần là sự thật: “Thế nhưng người có thể làm cho anh ta phải sợ hãi nhất định không phải là cậu.”
“Bà muốn cá không?” Evanson không phủ nhận những lời mà Ancient One vừa nói, mà lại nói: “Chúng ta cũng nhau quyết đấu một trận, để xem ai là người chiến thắng.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Ancient One gật đầu nói.
“Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở bà một câu.” Evanson cũng không lập tức trả lời mà lại nói: “Khi sức mạnh của hai người chúng ta va chạm vào nhau thì có thể khiến cho cả thành phố này rời vào trong khoảng thời gian hỗn loạn.”
“Đó là mạng sống của hơn mười triệu con người đó...” Evanson nói tiếp: “Bà không muốn suy xét lại sao?”
“Chỉ cần có thể tiêu diệt được cậu thì số mạng người mà tôi có thể cứu được chắc chắn cao hơn con số mười triệu kia rất nhiều.” Ancient One dứt khoát trả lời: “Nếu như cậu con sống thì số người phải chết không chỉ là mười triệu.” Sau đó bà ta lại hỏi: “Vậy cậu có biết được cuộc sống sau này của những người đó sẽ như thế nào sao?”
“Đương nhiên là không.” Evanson lập tức lắc đầu, trong giọng nói của hắn có chút bối rối: “Tôi là một phù thủy hắc ám, nếu bà không để ý thì tôi lại càng không cần thiết.”
Sau khi nghe thấy đoạn hội thoại của hai người kia thì Clare vô cùng khiếp sợ, cô cảm thấy hai người đó vô cùng xa lạ, một bên là một vị Thượng Cổ Tôn Giả tuy nghiêm túc nhưng cũng rất hiền lành, một bên là một người tuy vô tâm vô phế nhưng lại rất dịu dàng, thế mà bọn họ lúc này lại không hề để ý đến tính mạng của hơn mười triệu người.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” Ancient One đã bày xong tư thế, hơn nữa ánh sáng của viên đá thời gian ở trên tay của bà ta cũng càng thêm chói lóa.
“Bắt đầu thì bắt đầu.” Evasnson đáp ứng, những phù văn chứa đầy tà năng ở trên người của hắn càng thêm mãnh liệt,
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua nhưng hai người đều không có ý muốn ra tay.
“Ôi chao, thôi bỏ đi.” Một lúc lâu sau thì Evasnson mới thở dài một tiếng, sau đó hắn ta tháo mũ xuống, để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch rồi lên tiếng: “Thượng Cổ Tôn Giả, bà đã thắng, bà so với tôi còn ác, tôi không thể chơ mắt nhìn mười triệu người vì tôi mà chết. Có thể...” Evanson oán hận nói tiếp: “Bà còn hợp làm phù thủy hắc ám hơn tôi.”
Ancient One đứng ở trên mái hiên, nhìn về phía bên dưới, nơi mà Evanson đang đứng rồi nói: “Cậu dám đi lên đây sao?”
Sau khi nghe thấy những lời này thì Evanson liền nhìn về những phù văn tràn ngập tà năng ở trên người mình, hắn có thể cầm cây quyền trượng Sargeras này cùng là nhờ năng lượng của những phù văn này chống đỡ, và đây cũng là khoảng cách lớn nhất giữa hai người bọn họ. Vì vật hắn chỉ có thể gân cổ lên nói: “Bà dám xuống dưới này sao?”
Ancient One: “Cậu dám đi lên sao?”
Evansom: “Bà dám xuống đây sao?”
Cậu dám đi lên sao?
Nhị sư huynh... không đúng, nhầm kênh rồi.
Hừ, không xuống thì thôi, cần gì phải làm như vậy chứ. Evanson cầm quyền trượng chỉ về phía Ancient One rồi nói: “Tôi cũng không giống như những thuật sĩ chỉ biết cận chiến như bà, cho dù đứng ở chỗ này thì tôi cũng có thể dễ dàng đánh bại bà.”
Sắc mặt của Ancient One có phần ngưng trọng, bà ta khẽ chạm vào viên ngọc màu xanh lục ở trên cổ tay của mình, bà ta có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố của cây quyền trượng kia, từ khi nó xuất hiện thì không gian không ngừng chấn động, giống như không gian sẽ bị nó nghiền nát bất cứ lúc nào.
“Thượng Cổ Tôn Giả, những gì mà bà đang làm thì cũng chỉ là vô dụng thôi.” Sau khi nhìn thấy động tác của Ancient One thì Evanson liền nở nụ cười: “Tôi đã từng nói với bà là cây quyền trượng có thể xé rách thời gian cho nên bảo bối của bà không thể tác động đến tôi.”
“Có lẽ là vậy...” Ancient One không những không hề quan tâm đến những lời của Evanson mà còn tiếp tục điều chỉnh viên đá thời gian, sau đó bà ta mới lên tiếng hỏi lại đối phương: “Thế nhưng cậu có thể hoàn toàn khống chế cây quyền trượng này sao?”
Chính là nên biết tự lượng sức của mình, đừng bước một bước dài quá, nếu không có thể ảnh hưởng đến... cái gì đó.
Đúng vậy, cây quyền trượng Sargeras này cũng có ý thức của nó, chỉ cần có thể cầm cây quyền trượng này lên là có thể sửu dụng sức mạnh của nó, thế nhưng đây cũng là một khảo nghiệm dành cho người muốn sử dụng nó.
Có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh của nó? Có thể sử dụng những sức mạnh này để tấn công người nào? Hơn nữa sức mạnh này có khi nào sẽ bắn ngược lại bản thân mình hay không? Tất cả nhưng điều này đều phải dựa vào người sử dụng cây quyền trượng. Nếu như không thể khống chế được nó thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Ví dụ tiêu biểu nhất chính là Ner’zhul, tên thú nhân này lại miễn cưỡng sử dụng thân phận của một Shaman để sử dụng thần khí của một thuật sĩ, mong có thể sử dụng cây quyền trượng để mở một cánh cổng không gian đến thế giới khác.
Thế nhưng ông ta lại không thể khống chế được sức mạnh của cây quyền trượng cho nên lại đem bản thân mình đưa vào trong tay của Kil’jaeden, hơn nữa lại còn khiến cho thế giới Draenor bị nổ tung.
Tuy hành động chiếm đoạt thần khí dành cho thuật sĩ của Ner’zhul không phải là một hành động sáng suốt, và càng là một hành động của người không có đạo đức. Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng là một vị đại tế ti, một đại Shaman, là một trong những người đứng đầu của thế giới người thú, ngay cả tên khốn khiếp Gul’dan cũng đã từng là người dưới trướng của ông ta. Cho nên có thể thấy được ông ta cũng đã có được những thành tựu nhất định ở trên lĩnh vực không chế và thi triển pháp thuật.
Đến một người như Ner’zhul cũng không thể khống chế nó, thì Evanson cũng tự biết rằng một người ngoài nhan sắc hơn hẳn đối phương ra thì không còn điểm mạnh nào như hắn lại càng không thể.
Vì vậy hắn rất sợ bản thân không cẩn thận, thì hậu quả của nó sẽ là vô cùng kinh khủng. Đừng nghĩ rằng nơi này là không gian con do Ancient One tạo ra nên không thể ảnh hưởng đế thế giới thực tế, phải biết rằng cây quyền trượng Sargeras này có thể xé rách không gian, cho nên nó có thể phá vỡ không gian con này trong vài giây.
“Hừ!” Evanson khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang một bên, không bàn đến việc hắn có thể khống chế được cây quyền trượng này hay không nhưng mà khí thế của hắn không thể thua đối phương được: “Tôi không thể khống chế được nó sao? Mấy lời này tôi đã nghe nhiều rồi.” Sau đó hắn lại nhìn về phía Ancient One: “Nhưng mà lúc này thì tôi cũng muốn hỏi lại bà câu đó.”
“Thượng Cổ Tôn Giả, bà có thể hoàn toàn khống chế được viên đá thời gian sao?”
“Lúc nãy thì cậu cũng đã thấy được...” Ancient One không trực tiếp trả lời mà bà ta lại nhìn về phía cặp song sinh Eredar rồi nói: “Nhờ lần giao chiến lúc nãy nên tôi cũng đã tương đối quen tay rồi.”
Hành động này của Ancient One khiến cho cặp song sinh Eredar cảm thấy vô cũng khó chịu, Sacrolash còn suýt nữa là ném một quả cầu lửa về phía của bà ta. Thế nhưng khi thấy Evanson đi ra thì Sacrolash cũng biết được là kế hoạch đã bắt đầu, cho nên cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
“Sử dụng? Chỉ có thể sử dụng khả năng quay ngược lại quá khứ trong một không gian con mà bà dám nói là sử dụng sao? Hừ hừ hừ...” Nụ cười của Evanson lúc này tràn ngập sự khinh thường: “Đó chỉ là cách sử dụng đơn giản nhất mà thôi, Thượng Cổ Tôn Giả, bà không biết cách để vận dụng nguồn ma lực trong cơ thể của bà một cách thích hợp nhất, và bà lại càng không biết cách sử dụng chính xác của viên đá thời gian.”
“Phải không?” Ancient one cũng không tin vào những lời mà Evanson đã nói, bà ta đã cất giữ viên đá thời gian này mấy trăm năm, cho nên không có ai có thể hiểu rõ viên đá này hơn bà ta được.
“Tôi biết có một người có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của viên đá thời gian.” Evanson nói: “Trong tình huống không có gì ngăn cản thì anh ta có thể tùy ý du hành thời gian, cho dù là quá khứ hay tương lai. Trong lúc chiến đấu thì anh ta có thể triệu hồi bản thân anh từ những khoảng thời gian khác nhau đến để giúp đỡ, hắn còn có thể đi đến tương lai hay quay về quá khứ để giết chết chính bản thân mình.” Vừa nói đến đây thì Evanson lại hỏi Ancient One: “Bà có thể làm được như vậy không?”
Còn có thể làm được như vậy sao? Sau khi nghe thấy những lời này của Evanson thì Ancient One có chút ngẩn ra. Có thể triệu hồi bản thân ở những khoảng thời gian khác nhau đến, lại còn có thể đi đến tương lai hoặc quay về quá khứ để giết chết bản thân mình mà lại không làm cho thời gian bị tan vỡ. Nếu như những điều đó là sự thực thì khả năng nắm giữ không gian của bà ta còn kém xa đối phương.
“Thế nhưng anh ta cũng phải sợ hãi sức mạnh của cây quyền trượng này.” Evanson nói.
“Có lẽ vậy.” Ancient One khẽ điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, dù sao thì chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất, huống hồ bà ta cũng không biết nhưng lời mà đối phương nói có bao nhiêu phần là sự thật: “Thế nhưng người có thể làm cho anh ta phải sợ hãi nhất định không phải là cậu.”
“Bà muốn cá không?” Evanson không phủ nhận những lời mà Ancient One vừa nói, mà lại nói: “Chúng ta cũng nhau quyết đấu một trận, để xem ai là người chiến thắng.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Ancient One gật đầu nói.
“Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở bà một câu.” Evanson cũng không lập tức trả lời mà lại nói: “Khi sức mạnh của hai người chúng ta va chạm vào nhau thì có thể khiến cho cả thành phố này rời vào trong khoảng thời gian hỗn loạn.”
“Đó là mạng sống của hơn mười triệu con người đó...” Evanson nói tiếp: “Bà không muốn suy xét lại sao?”
“Chỉ cần có thể tiêu diệt được cậu thì số mạng người mà tôi có thể cứu được chắc chắn cao hơn con số mười triệu kia rất nhiều.” Ancient One dứt khoát trả lời: “Nếu như cậu con sống thì số người phải chết không chỉ là mười triệu.” Sau đó bà ta lại hỏi: “Vậy cậu có biết được cuộc sống sau này của những người đó sẽ như thế nào sao?”
“Đương nhiên là không.” Evanson lập tức lắc đầu, trong giọng nói của hắn có chút bối rối: “Tôi là một phù thủy hắc ám, nếu bà không để ý thì tôi lại càng không cần thiết.”
Sau khi nghe thấy đoạn hội thoại của hai người kia thì Clare vô cùng khiếp sợ, cô cảm thấy hai người đó vô cùng xa lạ, một bên là một vị Thượng Cổ Tôn Giả tuy nghiêm túc nhưng cũng rất hiền lành, một bên là một người tuy vô tâm vô phế nhưng lại rất dịu dàng, thế mà bọn họ lúc này lại không hề để ý đến tính mạng của hơn mười triệu người.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” Ancient One đã bày xong tư thế, hơn nữa ánh sáng của viên đá thời gian ở trên tay của bà ta cũng càng thêm chói lóa.
“Bắt đầu thì bắt đầu.” Evasnson đáp ứng, những phù văn chứa đầy tà năng ở trên người của hắn càng thêm mãnh liệt,
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua nhưng hai người đều không có ý muốn ra tay.
“Ôi chao, thôi bỏ đi.” Một lúc lâu sau thì Evasnson mới thở dài một tiếng, sau đó hắn ta tháo mũ xuống, để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch rồi lên tiếng: “Thượng Cổ Tôn Giả, bà đã thắng, bà so với tôi còn ác, tôi không thể chơ mắt nhìn mười triệu người vì tôi mà chết. Có thể...” Evanson oán hận nói tiếp: “Bà còn hợp làm phù thủy hắc ám hơn tôi.”