“Anh đang nói nhảm gì vậy, tại sao anh lại có thể buông tha một cách dễ dàng như vậy chứ!”
“Sao anh có thể từ bỏ tín ngưỡng của mình như vậy, sao có thể không để ý đến lý tưởng của bản thân chứ!”
Sau khi nhìn thấy Evanson bỏ cuộc thì cặp song sinh Eredar liền bùng nổ, hai người bọn họ lần lượt tiến lên trách móc anh ta.
“Nhưng là tôi đã thua rồi.” Sau khi nhìn thấy bọn họ như vậy thì ngữ khí của Evanson có phần giống như là đã chấp nhận số phận: “Người thua không có tư cách nói chuyện lý tưởng.”
“Vậy thì tương lai của thế giới này sẽ như thế nào?” Alythess vung tay lên, dáng vẻ giống như là không nhìn nổi bộ dáng tiêu cực này của Evanson, sao đó hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là anh muốn nhìn thấy thế giới này hóa thành tro bụi sao?”
“Vậy những mạng sống này thì sao?” Evanson bỗng nhiên hét lên: “Chẳng lẽ tôi phải nhìn bọn họ bị biến thành tro tàn sao? Chẳng lẽ tôi phải nhìn bọn họ...”
“Sự hy sinh của bọn họ là cần thiết, không phải sao?” Sacrolash không đợi Evanson nói xong liền cắt đứt lời của hắn ta: “Nếu muốn chống lại tà ác thì số người phải hy sinh sẽ gấp hàng nghìn lần con số đó.”
“Mười triệu người? Tôi có thể hoàn toàn bình tĩnh khi nhìn những người này hy sinh trên chiến trường, hy sinh trong trận chiến bảo vệ trái đất!” Nói đến đây thì giọng nói của Evanson bỗng nhiên trở nên trầm thấp: “Nhưng tôi không thể nhìn thấy cảnh bọn họ vì tôi mà chết...”
“Hai vị...” Evanson hỏi ngược lại đối phương: “Nếu như mà tôi làm như vậy thì có khác gì kẻ mà chúng ta vẫn luôn muốn chống lại không, nếu tôi làm như vậy thì tôi cũng sẽ trở thành một người trong số bọn họ.”
“Đây là sự lựa chọn của anh sao?” Trong ánh mắt của Alythess tràn đầy sự không đành lòng: “Từ bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của anh!”
“Tôi cũng không muốn kết quả như vậy, nhưng mà thật đáng tiếc...” Giọng nói của Evanson tràn ngập sự bi thương: “Hai vị, đây chính là sự lựa chọn của tôi. Tương lai của thế giới này liền trông cậy vào hai vị rồi, tạm biệt!” Sau khi nói xong thì Evanson còn cúi xuống một cách cung kính ở trước mặt của cặp song sinh.
“Con người này...” Cặp song sinh cũng cố ý lộ ra biểu tình bi thương.
“Thượng Cổ Tôn Giả, bà còn đang làm gì vậy?” Evanson đột nhiên hướng về phía Ancient One hét lên: “Nhanh chóng thực hiện trách nhiệm thẩm lí và phán quyết cái ác của bà đi! Evanson tôi sẽ đứng ở đây để đợi sự phán quyết của bà!”
“Tôn Giả! Tôi cầu xin bà đừng...” Clare không để ý đến tình trạng của bản thân mà vẫn cố gắng dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể để hét lên. Bây giờ thì cô đã tin Evanson không phải là loại người bán linh hồn của mình cho ác quỷ.
“Ai...” Ánh sáng của viên đá thời gian ở trên cổ tay của Ancient One càng lúc càng sáng, nhưng cuối cùng thì bà ta cũng chỉ thở dài một tiếng rồi nói với Evanson: “Chúng ta bàn bạc một chút.”
“Phù thủy hắc ám vẫn luôn là tử địch của phù thủy tốt, huống hồ tôi còn là một thuật sĩ, một thuật sĩ còn tà ác hơn cả phù thủy hắc ám...” Evanso cũng rất nghi hoặc, nhưng trong ánh mắt của anh ta lại lóe lên một tia đắc ý: “Cho nên chúng ta có gì để nói chứ.”
“Cậu không tiếc hy sinh tính mạng của mình vì những người khác, cho nên cậu không giống với những phù thủy hắc ám khác.” Ancient nhìn thẳng về phía Evanson: “Tuy cậu cũng sử dụng phép thuật hắc ám, nhưng trái tim của cậu lại là lương thiện, cho nên tôi nghĩ chúng ta cũng có được tiếng nói chung.”
“... Được rồi.” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì Evanson mới làm ra động tác mời: “Mời vào, nếu như mà bà dám.”
Khắp nơi trong căn cứ của Evanson đều là cạm bẫy, nhưng mà Ancient One lại không hề lo sợ mà đi thẳng về phía phòng khách, bà ấy tin tưởng bản thân mình đã biết được phần nào cách làm người của Evanson.
“Bà muốn nói chuyện gì?” Bởi vì đã đi đến địa bàn của mình cho nên Evanson vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ghế sô pha, cặp song sinh Eredar cũng đi theo ở phía sau, Evanson tiếp tục dò hỏi: “Chẳng lẽ bà không sợ là tôi sẽ không để ý đến việc sống chết của những người đó sao?”
Lúc này thì ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Ancient One, bọn họ cũng rất muốn biết suy nghĩ của người tự xưng là kẻ bảo vệ nhân loại này về việc sống chết của hơn mười triệu người là như thế nào.
“Nếu mà như vậy thì chứng tỏ là sự lựa chọn của tôi cũng không có sai.” Ancient One hoàn toàn bình tĩnh, và bà ta không hề cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này: “Nếu như lúc đó mà cậu ra tay thì tôi cũng sẽ dốc hết sức lực để chống lại cậu, tuy phải hy sinh hơn mười triệu người nhưng tôi lại không thấy việc đó đáng tiếc, bởi vì để một kẻ độc ác như vậy tồn tại thì sẽ hại chết nhiều người hơn.
Kẻ bảo vệ thế giới cũng không phải là người hiền lành gì, cho nên việc hy sinh là không thể tránh khỏi. Nếu như không có đủ khả năng để bảo vệ tất cả mọi người thì chỉ có thể hy sinh một bộ phận nhỏ để bảo vệ số đông. Tuy điều đó là không công bằng nhưng còn có sự lựa chọn tốt hơn sao?
“Vậy bà muốn nói về chuyện gì?” Evanson móc lỗ tai rồi nói.
Ancient One nói: “Tất cả những chuyện liên quan đến cậu.”
“Đây là một câu chuyện rất dài.” Evanson khẽ dựa vào ghế sô pha rồi nói tiếp: “Phải bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Sự truyền thừa của cậu.” Ancient One trực tiếp hỏi: “Pháp thuật của cậu rất đặc biệt, hoàn toàn khác với tôi cho nên tôi muốn biết là cậu đã học được nó ở đâu?”
“Thượng Cổ Tôn Giả, tôi đương nhiên là có sư phụ.” Evanson cũng không hề dấu diếm mà nói hết ra: “Thế nhưng người dạy những phép thuật này cho tôi đã không ở trên thế giới này.”
“À?” Mới đầu thì Ancient One có chút bất ngờ nhưng mà bà ấy cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh rồi nói tiếp: “Thật sự xin lỗi cậu.” Theo như lý giải của bà thì chỉ có một khả năng cho việc đối phương không còn tồn tại ở trên thế giới này.
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Evanson khẽ phất tay: “Bọn họ vẫn còn sống, bọn họ chỉ là đang đi thăm thú những nơi ở ngoài trái đất này thôi.”
Không phải là đã chết? Ancient One liền nghĩ đến một cách giải thích khác: “Ý của cậu là...”
“Đi du lịch đến các thế giới khác.” Evanson nói tiếp: “Nếu nói như cách nói bây giờ thì là xuyên không.”
“Cậu nói bọn họ đang ở một hành tinh khác sao?” Ancient One hỏi lại. Bà ấy cũng là một người rất khai sáng, hơn nữa ở Kamar-Taj cũng có Wifi cho nên bà ấy cũng đã xem không ít tiểu thuyết ở trên mạng.
“Có thể xem là như vậy.” Evanson khẽ dừng lại để suy nghĩ, giống như là đang cân nhắc nên nói những gì: “Trong nhóm của bọn họ có một vài người còn đang ở trong vũ trụ này, nhưng phần lớn là đã đi đến một vũ trụ khác.”
Trong lòng của Ancient One thầm nói, thì ra việc du hành vũ trụ đã phương tiện đến như vậy rồi sao? Không biết là bao nhiêu tiền một vé nhỉ?
“Điều này cũng không có gì là đáng kinh ngạc cả.” Dáng vẻ của Evanson lúc này giống như muốn nói là bà đúng là ếch ngồi đáy giếng, sau đó nói tiếp: “Tổ chức của chúng tôi vốn không phải là được thành lập ở trên trái đất.”
“Cậu có thể giải thích rõ hơn một chút được không.” Cả cuộc đời của Ancient One vẫn luôn cống hiến cho sự nghiệp chống lại những kẻ thù đến từ vũ trụ, cho nên bà ấy cũng rất mẫn cảm với việc du hành vũ trụ.
“Tôi là một thuật sĩ, loại nghề nghiệp này xuất hiện từ trung tâm tà ác của vũ trụ đa nguyên.” Evanson cũng nói thẳng: “Trong những ngày đầu thì thuật sĩ là nanh vuốt, là quân tiên phong và cũng là chó săn của những thế lực tà ác, mở ra con đường xâm lược những thế giới khác cho ông chủ của bọn họ.”
“Nhưng sau này thì nghề nghiệp này lại xuất hiện sự chia rẽ, và cũng không còn thuần túy như trước nữa.” Evanson khẽ sờ lên cằm.
“Là có người đã tỉnh ngộ sao?” Suy nghĩ của Ancient One vẫn rất lạc quan.
“Đương nhiên là không phải.” Evanson lập tức phủ nhận: “Nhóm thuật sĩ đầu tiên đã hoàn toàn trở thành nô lệ cho lực lượng hắc ám, cho nên không có khả năng tỉnh ngộ.”
“Hơn nữa truyền thừa của chúng tôi cũng không có quá nhiều liên quan đến bọn họ.” Evanson khẽ bĩu môi rồi nói tiếp: “Sức mạnh của tôi là đến từ một nhóm người khác.”
“Những thuật sĩ đầu tiên và ông chủ của bọn họ không ngừng xâm lược những thế giới khác, thế nhưng có áp bức thì sẽ có phản kháng, bởi vì không có người nào muốn thế giới của mình sẽ rơi vào tay của kẻ khác. Nhưng mà bọn họ cũng đã phát hiện ra năng lực của bản thân mình không có cách nào có thể chống lại ma pháp hắc ám của các thuật sĩ.”
“Cho nên có một vài vị trí giả đã chọn một con đường khác, bọn họ lựa chọn cách học tập ma pháp của thuật sĩ, dùng tà ác để đối đầu với tà ác, dùng hắc ám để đối kháng với hắc ám, dùng sức mạnh của kẻ địch để giết chết bọn họ.”
“Tổ chức của tôi, truyền thừa của tôi đều xuất phát từ bọn họ.” Khi nói ra những lời này thì biểu cảm của Evanson là vô cùng nghiêm túc.
“Sao anh có thể từ bỏ tín ngưỡng của mình như vậy, sao có thể không để ý đến lý tưởng của bản thân chứ!”
Sau khi nhìn thấy Evanson bỏ cuộc thì cặp song sinh Eredar liền bùng nổ, hai người bọn họ lần lượt tiến lên trách móc anh ta.
“Nhưng là tôi đã thua rồi.” Sau khi nhìn thấy bọn họ như vậy thì ngữ khí của Evanson có phần giống như là đã chấp nhận số phận: “Người thua không có tư cách nói chuyện lý tưởng.”
“Vậy thì tương lai của thế giới này sẽ như thế nào?” Alythess vung tay lên, dáng vẻ giống như là không nhìn nổi bộ dáng tiêu cực này của Evanson, sao đó hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là anh muốn nhìn thấy thế giới này hóa thành tro bụi sao?”
“Vậy những mạng sống này thì sao?” Evanson bỗng nhiên hét lên: “Chẳng lẽ tôi phải nhìn bọn họ bị biến thành tro tàn sao? Chẳng lẽ tôi phải nhìn bọn họ...”
“Sự hy sinh của bọn họ là cần thiết, không phải sao?” Sacrolash không đợi Evanson nói xong liền cắt đứt lời của hắn ta: “Nếu muốn chống lại tà ác thì số người phải hy sinh sẽ gấp hàng nghìn lần con số đó.”
“Mười triệu người? Tôi có thể hoàn toàn bình tĩnh khi nhìn những người này hy sinh trên chiến trường, hy sinh trong trận chiến bảo vệ trái đất!” Nói đến đây thì giọng nói của Evanson bỗng nhiên trở nên trầm thấp: “Nhưng tôi không thể nhìn thấy cảnh bọn họ vì tôi mà chết...”
“Hai vị...” Evanson hỏi ngược lại đối phương: “Nếu như mà tôi làm như vậy thì có khác gì kẻ mà chúng ta vẫn luôn muốn chống lại không, nếu tôi làm như vậy thì tôi cũng sẽ trở thành một người trong số bọn họ.”
“Đây là sự lựa chọn của anh sao?” Trong ánh mắt của Alythess tràn đầy sự không đành lòng: “Từ bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí là tính mạng của anh!”
“Tôi cũng không muốn kết quả như vậy, nhưng mà thật đáng tiếc...” Giọng nói của Evanson tràn ngập sự bi thương: “Hai vị, đây chính là sự lựa chọn của tôi. Tương lai của thế giới này liền trông cậy vào hai vị rồi, tạm biệt!” Sau khi nói xong thì Evanson còn cúi xuống một cách cung kính ở trước mặt của cặp song sinh.
“Con người này...” Cặp song sinh cũng cố ý lộ ra biểu tình bi thương.
“Thượng Cổ Tôn Giả, bà còn đang làm gì vậy?” Evanson đột nhiên hướng về phía Ancient One hét lên: “Nhanh chóng thực hiện trách nhiệm thẩm lí và phán quyết cái ác của bà đi! Evanson tôi sẽ đứng ở đây để đợi sự phán quyết của bà!”
“Tôn Giả! Tôi cầu xin bà đừng...” Clare không để ý đến tình trạng của bản thân mà vẫn cố gắng dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể để hét lên. Bây giờ thì cô đã tin Evanson không phải là loại người bán linh hồn của mình cho ác quỷ.
“Ai...” Ánh sáng của viên đá thời gian ở trên cổ tay của Ancient One càng lúc càng sáng, nhưng cuối cùng thì bà ta cũng chỉ thở dài một tiếng rồi nói với Evanson: “Chúng ta bàn bạc một chút.”
“Phù thủy hắc ám vẫn luôn là tử địch của phù thủy tốt, huống hồ tôi còn là một thuật sĩ, một thuật sĩ còn tà ác hơn cả phù thủy hắc ám...” Evanso cũng rất nghi hoặc, nhưng trong ánh mắt của anh ta lại lóe lên một tia đắc ý: “Cho nên chúng ta có gì để nói chứ.”
“Cậu không tiếc hy sinh tính mạng của mình vì những người khác, cho nên cậu không giống với những phù thủy hắc ám khác.” Ancient nhìn thẳng về phía Evanson: “Tuy cậu cũng sử dụng phép thuật hắc ám, nhưng trái tim của cậu lại là lương thiện, cho nên tôi nghĩ chúng ta cũng có được tiếng nói chung.”
“... Được rồi.” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì Evanson mới làm ra động tác mời: “Mời vào, nếu như mà bà dám.”
Khắp nơi trong căn cứ của Evanson đều là cạm bẫy, nhưng mà Ancient One lại không hề lo sợ mà đi thẳng về phía phòng khách, bà ấy tin tưởng bản thân mình đã biết được phần nào cách làm người của Evanson.
“Bà muốn nói chuyện gì?” Bởi vì đã đi đến địa bàn của mình cho nên Evanson vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ghế sô pha, cặp song sinh Eredar cũng đi theo ở phía sau, Evanson tiếp tục dò hỏi: “Chẳng lẽ bà không sợ là tôi sẽ không để ý đến việc sống chết của những người đó sao?”
Lúc này thì ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Ancient One, bọn họ cũng rất muốn biết suy nghĩ của người tự xưng là kẻ bảo vệ nhân loại này về việc sống chết của hơn mười triệu người là như thế nào.
“Nếu mà như vậy thì chứng tỏ là sự lựa chọn của tôi cũng không có sai.” Ancient One hoàn toàn bình tĩnh, và bà ta không hề cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này: “Nếu như lúc đó mà cậu ra tay thì tôi cũng sẽ dốc hết sức lực để chống lại cậu, tuy phải hy sinh hơn mười triệu người nhưng tôi lại không thấy việc đó đáng tiếc, bởi vì để một kẻ độc ác như vậy tồn tại thì sẽ hại chết nhiều người hơn.
Kẻ bảo vệ thế giới cũng không phải là người hiền lành gì, cho nên việc hy sinh là không thể tránh khỏi. Nếu như không có đủ khả năng để bảo vệ tất cả mọi người thì chỉ có thể hy sinh một bộ phận nhỏ để bảo vệ số đông. Tuy điều đó là không công bằng nhưng còn có sự lựa chọn tốt hơn sao?
“Vậy bà muốn nói về chuyện gì?” Evanson móc lỗ tai rồi nói.
Ancient One nói: “Tất cả những chuyện liên quan đến cậu.”
“Đây là một câu chuyện rất dài.” Evanson khẽ dựa vào ghế sô pha rồi nói tiếp: “Phải bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Sự truyền thừa của cậu.” Ancient One trực tiếp hỏi: “Pháp thuật của cậu rất đặc biệt, hoàn toàn khác với tôi cho nên tôi muốn biết là cậu đã học được nó ở đâu?”
“Thượng Cổ Tôn Giả, tôi đương nhiên là có sư phụ.” Evanson cũng không hề dấu diếm mà nói hết ra: “Thế nhưng người dạy những phép thuật này cho tôi đã không ở trên thế giới này.”
“À?” Mới đầu thì Ancient One có chút bất ngờ nhưng mà bà ấy cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh rồi nói tiếp: “Thật sự xin lỗi cậu.” Theo như lý giải của bà thì chỉ có một khả năng cho việc đối phương không còn tồn tại ở trên thế giới này.
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Evanson khẽ phất tay: “Bọn họ vẫn còn sống, bọn họ chỉ là đang đi thăm thú những nơi ở ngoài trái đất này thôi.”
Không phải là đã chết? Ancient One liền nghĩ đến một cách giải thích khác: “Ý của cậu là...”
“Đi du lịch đến các thế giới khác.” Evanson nói tiếp: “Nếu nói như cách nói bây giờ thì là xuyên không.”
“Cậu nói bọn họ đang ở một hành tinh khác sao?” Ancient One hỏi lại. Bà ấy cũng là một người rất khai sáng, hơn nữa ở Kamar-Taj cũng có Wifi cho nên bà ấy cũng đã xem không ít tiểu thuyết ở trên mạng.
“Có thể xem là như vậy.” Evanson khẽ dừng lại để suy nghĩ, giống như là đang cân nhắc nên nói những gì: “Trong nhóm của bọn họ có một vài người còn đang ở trong vũ trụ này, nhưng phần lớn là đã đi đến một vũ trụ khác.”
Trong lòng của Ancient One thầm nói, thì ra việc du hành vũ trụ đã phương tiện đến như vậy rồi sao? Không biết là bao nhiêu tiền một vé nhỉ?
“Điều này cũng không có gì là đáng kinh ngạc cả.” Dáng vẻ của Evanson lúc này giống như muốn nói là bà đúng là ếch ngồi đáy giếng, sau đó nói tiếp: “Tổ chức của chúng tôi vốn không phải là được thành lập ở trên trái đất.”
“Cậu có thể giải thích rõ hơn một chút được không.” Cả cuộc đời của Ancient One vẫn luôn cống hiến cho sự nghiệp chống lại những kẻ thù đến từ vũ trụ, cho nên bà ấy cũng rất mẫn cảm với việc du hành vũ trụ.
“Tôi là một thuật sĩ, loại nghề nghiệp này xuất hiện từ trung tâm tà ác của vũ trụ đa nguyên.” Evanson cũng nói thẳng: “Trong những ngày đầu thì thuật sĩ là nanh vuốt, là quân tiên phong và cũng là chó săn của những thế lực tà ác, mở ra con đường xâm lược những thế giới khác cho ông chủ của bọn họ.”
“Nhưng sau này thì nghề nghiệp này lại xuất hiện sự chia rẽ, và cũng không còn thuần túy như trước nữa.” Evanson khẽ sờ lên cằm.
“Là có người đã tỉnh ngộ sao?” Suy nghĩ của Ancient One vẫn rất lạc quan.
“Đương nhiên là không phải.” Evanson lập tức phủ nhận: “Nhóm thuật sĩ đầu tiên đã hoàn toàn trở thành nô lệ cho lực lượng hắc ám, cho nên không có khả năng tỉnh ngộ.”
“Hơn nữa truyền thừa của chúng tôi cũng không có quá nhiều liên quan đến bọn họ.” Evanson khẽ bĩu môi rồi nói tiếp: “Sức mạnh của tôi là đến từ một nhóm người khác.”
“Những thuật sĩ đầu tiên và ông chủ của bọn họ không ngừng xâm lược những thế giới khác, thế nhưng có áp bức thì sẽ có phản kháng, bởi vì không có người nào muốn thế giới của mình sẽ rơi vào tay của kẻ khác. Nhưng mà bọn họ cũng đã phát hiện ra năng lực của bản thân mình không có cách nào có thể chống lại ma pháp hắc ám của các thuật sĩ.”
“Cho nên có một vài vị trí giả đã chọn một con đường khác, bọn họ lựa chọn cách học tập ma pháp của thuật sĩ, dùng tà ác để đối đầu với tà ác, dùng hắc ám để đối kháng với hắc ám, dùng sức mạnh của kẻ địch để giết chết bọn họ.”
“Tổ chức của tôi, truyền thừa của tôi đều xuất phát từ bọn họ.” Khi nói ra những lời này thì biểu cảm của Evanson là vô cùng nghiêm túc.