Ư a… Johnny Blaze từ bên trong đống gạch nát chui ra, nhìn xung quanh. Đó là một gương mặt chật vật ngu ngốc.
Lần trước ở Mexico, hắn đã từ chối hoàn thành giao dịch với Mephisto, còn tuyên bố một lời hung hồn rằng sẽ dùng sức mạnh của Rider đối phó lại với hắn. Thế nhưng, hắn phát hiện mình đã nhầm rồi.
Sức mạnh của Rider bản thân còn không thể khống chế tốt được. Ban đêm thì khỏi cần nói, đó hoàn toàn là sân nhà của Rider. Thế nhưng cứ coi như là ban ngày đi, hắn phát hiện mình trở nên càng ngày càng kiêu ngạo, dường như Ghost Rider đang từ từ thay thế chính linh hồn của hắn.
Hết cách rồi, để không liên lụy đến những người khác, hắn chỉ đành phải chia tay người bạn gái mà mình rất vất vả mới cứu ra được, thế rồi rời khỏi quê hương. Vào một đêm trăng tròn đầy gió, hắn cưỡi xe máy xuyên qua biển rộng…
Đúng vậy, hắn chính là cưỡi xe máy đi một mạch vượt qua biển, lén lút tới châu Âu.
Johnny Blaze ngước nhìn nơi đất khách quê người xa lạ, cũng không có điểm dừng chân cố định nào, phóng một mạch đến Đông Âu. Thật ra tự bản thân hắn cũng không biết tại sao lại đến nơi này, số phận lôi cuốn ư? Hừ, so với điều đó, hắn lại càng muốn tin rằng đó là do nơi này mát mẻ.
Thế nhưng, tuy rằng hắn không tin vào số phận, nhưng số phận đã đóng sầm cánh cửa của hắn, hơn nữa tiếng đập cửa còn rất lớn.
Vốn là ngày hôm nay, đang định ở nơi thật vất vả mãi mới tìm được này để nghỉ ngơi, dự định qua mấy ngày nữa rồi đi vòng qua Bắc Cực nghỉ hè, thế nhưng không ngờ rằng tai họa lại ập xuống…
Một chút dấu hiệu báo trước cũng không có, và cho dù bạn là người đầu tiên tìm gọi công lí thì mọi chuyện cũng như vậy thôi. Johnny vừa mới nghe tiếng pháo còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị nhà kho nổ sụp chôn vùi rồi.
“Lâu rồi không gặp, Johnny.”
Vừa mới từ trong đống đổ nát bò ra ngoài, mặt Johnny vẫn còn đang tràn đầy suy nghĩ lơ mơ về cuộc đời, nghe thấy giọng nói này liền giật mình một cái.
Quả nhiên, sau khi hắn xoay người lại nhìn một cách cứng ngắc, liền thấy ngay cái tên mà cả cuộc đời này hắn không muốn nhìn thấy. Còn có hai người nữa mà hắn không biết, một người đàn ông cứ ngây ra khiến cho người ta phát bực, còn có một người phụ nữ rõ ràng đối với hắn đầy oán giận.
Đúng vậy, lần này đến cùng với Evanson không phải là Melinda, mà lại là Clare. Còn nói rằng vì sao cô lại oán giận, thì đó là bởi vì…
Từ sau khi rời khỏi nhà thờ, cô cảm thấy chủ đề của Evan bọn họ quá là nhàm chán, liền lén vào phòng nghỉ của từng người một chơi game, vốn dĩ cũng chẳng có gì cả…
Thế nhưng, cho đến khi tên tài xế của chúng ta, Melinda, đột nhiên chuyển hướng quay một góc 90 độ, không những hại cô từ trên giường té xuống, còn làm đứt dây điện của tay cầm điều khiển máy chơi game. Điều quan trọng nhất chính là…thứ cô nhìn thấy sau khi vô cùng lo lắng từ dưới đất bò dậy, trên màn hình là một dòng chữ to đùng Game Over, hơn nữa lại còn chưa lưu trữ lại.
Quả này thật đúng là không thể nhịn được nữa, cô lao ra như gió, tìm Evanson để hỏi rõ tình hình, thiếu chút nữa nhai nát cả bạc. Evanson cảm thấy cho dù có một ngày mình bị người ta giết chết, xem chừng cô cũng không thể căm tức đến như thế.
Ngược lại, xem ra lại kết thêm thù mới rồi.
“Mày…” Johnny Blaze mặt đầy đau buồn cùng phẫn nộ, giơ tay phải lên vươn ngón tay chỉ mặt Evanson. Năm đó, hắn như thế nào chỉ vào các Witchcraft, cũng như vậy chỉ vào Mephisto.
Ngay khi Evanson cho rằng đối phương sẽ hét to một tiếng “Xuống địa ngục đi.”, sau đó xông lên đánh. Thế nhưng, Johnny lại đem tay đang duỗi ra đột nhiên từ dưới vung lên, tức đến nổ phổi giậm chân hét: “Tại sao lại nổ nhà tao!”
Cũng phải là trách Johnny anh hung khí đoản, thực ra là bởi vì trong lòng hắn cũng sợ sợ khi đối mặt với Evanson. Đừng nói mình bây giờ không có cách nào biến thân, căn bản chẳng phải đối thủ của đối phương. Mà cứ cho là mình có biến thành Ghost Rider, có vẻ như đối phương cũng đã có cách đối phó với mình rồi.
“Hừ… Tôi không biết, có thể là bởi vì thích làm như thế đi.” Evanson cười đểu nói. Lần trước hắn đi tìm Carter Slade, cũng cho nổ tung nhà của lão ta.
“Các người…biết nhau sao?” Mauroux bây giờ mới phản ứng lại, nhìn dáng vẻ bọn họ nói chuyện, chắc hẳn là đã sớm quen nhau rồi.
“Tôi chưa từng nhắc đến sao?” Evanson nhìn Mauroux “Chúng tôi lần cuối cùng gặp nhau rất vui vẻ nha.”
“Vui vẻ?!” Johnny nửa khom người, hai tay nắm chặt nắm đấm vung lên. Hắn vẫn còn nhớ lần trước mình thì liều mạng chống lại kẻ hủy diệt, kết quả tên này lại đáng lén từ phía sau. “Mày thiêu cháy tao, sau đó lại còn hút khô tao, mày đem cái này gọi là vui vẻ sao!”
Khoan đã! Johnny vừa nói ra, Mauroux và Clare cùng lúc nhìn Evanson. Tôi xxx, lượng thông tin này thật lớn, trước tiên phải để tôi tiêu hóa chút đã.
“Đừng có nhìn tôi như thế, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.” Evanson vội vàng giải thích “Tôi chỉ dùng lửa thiêu hắn, sau đó hút ngọn lửa của hắn vào mà thôi, không phải những chuyện lung tung kia!”.
Evanson căm tức trừng mắt nhìn Johnny, mẹ nó, đánh không lại tao, lại nghĩ tao ghê tởm đi.
“Johnny Blaze, chúng tôi ở đây là để nhờ anh giúp đỡ.” Nhân lúc Evanson đang dùng công phu thề thốt phát thề với Clare, Mauroux có chút ngượng ngùng nói.
“Hừ!” Quả nhiên Johnny không thèm để ý tới hắn, sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, hắn quay người bới đồ đạc trong đống đổ nát ra xem có thể cứu được một vài thứ đồ ít ỏi trong gia sản của hắn hay không.
Mauroux chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể một bên vừa nói một bên tiến đến gần hắn: “Anh cho rằng anh có thể kiểm soát được nó, kiềm chế cơn đói của nó, loại bệnh này…”
Có thể do hắn nói sai điều gì đó, cũng có thể do đã có mưu tính từ trước. Khi Mauroux đi tới đằng sau lưng Johnny, anh đột nhiên quay lại, còn cầm trong tay một mảnh đỏ rực góc cạnh rõ ràng, một thứ vũ khí vừa nhìn đến đã làm cho người ta sinh ra sợ hãi. Ngay lập tực đạp Mauroux ngã xuống đất.
Giúp ông nội nhà mày! Bắn nổ nhà tao, lại còn đến nhờ tao giúp bọn mày, tao rẻ mạt đến thế cơ à? Da mặt các người làm từ hợp kim Titan đi, Johnny vẫn còn chưa hả giận, cầm viên gạch lên lại định đập tiếp.
Nhưng, viên gạch này của hắn rốt cuộc là không đập xuống, đó cũng không phải là do đột nhiên lòng dạ hắn yếu mềm, mà là có người nắm lấy cổ tay hắn.
Johnny quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Clare thấy hơn so với hắn một chút, một cánh tay nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười tủm tỉm.
“Tránh ra, tôi không đánh phụ nữ…ư a” có lẽ đây thực sự là nguyên tắc của Johnny, hoặc cũng có lẽ hắn muốn thể hiện thái độ quý ông trước người đẹp. Thế nhưng, Johnny còn chưa nói xong, liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm dưới đất rồi. Không thể nào, mình không thể đến ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không lại? Nhất định là vừa nãy mình không cẩn thận nên trượt chân thôi.
“Nghe này…Tôi có nguyên tắc…” Johnny chậm chạp từ dưới đất bò dậy, hắn còn chưa kịp đứng lên liền lại thấy hoa mắt, phát hiện bản thân lại nằm rồi.
Cứ như vậy, hắn bị quăng ngã liên tiếp mười bảy mười tám lần, Johnny đã bắt đầu hoài nghi đời người. Sau khi hắn mở miệng nói nữ hiệp tha cho tôi đi, Clare phát hiện mối thù của mình đã báo được, hài lòng vỗ tay một cái, buông tha cho Johnny.
Evanson đứng bên cạnh nhìn thẳng lắc đầu, một phát sư luyện thành “Triêm Y Thập Bát Điệt” còn lợi hại hơn kỹ thuật quẳng người xuống đất, mình cũng không có gì để nói.
Lần trước ở Mexico, hắn đã từ chối hoàn thành giao dịch với Mephisto, còn tuyên bố một lời hung hồn rằng sẽ dùng sức mạnh của Rider đối phó lại với hắn. Thế nhưng, hắn phát hiện mình đã nhầm rồi.
Sức mạnh của Rider bản thân còn không thể khống chế tốt được. Ban đêm thì khỏi cần nói, đó hoàn toàn là sân nhà của Rider. Thế nhưng cứ coi như là ban ngày đi, hắn phát hiện mình trở nên càng ngày càng kiêu ngạo, dường như Ghost Rider đang từ từ thay thế chính linh hồn của hắn.
Hết cách rồi, để không liên lụy đến những người khác, hắn chỉ đành phải chia tay người bạn gái mà mình rất vất vả mới cứu ra được, thế rồi rời khỏi quê hương. Vào một đêm trăng tròn đầy gió, hắn cưỡi xe máy xuyên qua biển rộng…
Đúng vậy, hắn chính là cưỡi xe máy đi một mạch vượt qua biển, lén lút tới châu Âu.
Johnny Blaze ngước nhìn nơi đất khách quê người xa lạ, cũng không có điểm dừng chân cố định nào, phóng một mạch đến Đông Âu. Thật ra tự bản thân hắn cũng không biết tại sao lại đến nơi này, số phận lôi cuốn ư? Hừ, so với điều đó, hắn lại càng muốn tin rằng đó là do nơi này mát mẻ.
Thế nhưng, tuy rằng hắn không tin vào số phận, nhưng số phận đã đóng sầm cánh cửa của hắn, hơn nữa tiếng đập cửa còn rất lớn.
Vốn là ngày hôm nay, đang định ở nơi thật vất vả mãi mới tìm được này để nghỉ ngơi, dự định qua mấy ngày nữa rồi đi vòng qua Bắc Cực nghỉ hè, thế nhưng không ngờ rằng tai họa lại ập xuống…
Một chút dấu hiệu báo trước cũng không có, và cho dù bạn là người đầu tiên tìm gọi công lí thì mọi chuyện cũng như vậy thôi. Johnny vừa mới nghe tiếng pháo còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp bị nhà kho nổ sụp chôn vùi rồi.
“Lâu rồi không gặp, Johnny.”
Vừa mới từ trong đống đổ nát bò ra ngoài, mặt Johnny vẫn còn đang tràn đầy suy nghĩ lơ mơ về cuộc đời, nghe thấy giọng nói này liền giật mình một cái.
Quả nhiên, sau khi hắn xoay người lại nhìn một cách cứng ngắc, liền thấy ngay cái tên mà cả cuộc đời này hắn không muốn nhìn thấy. Còn có hai người nữa mà hắn không biết, một người đàn ông cứ ngây ra khiến cho người ta phát bực, còn có một người phụ nữ rõ ràng đối với hắn đầy oán giận.
Đúng vậy, lần này đến cùng với Evanson không phải là Melinda, mà lại là Clare. Còn nói rằng vì sao cô lại oán giận, thì đó là bởi vì…
Từ sau khi rời khỏi nhà thờ, cô cảm thấy chủ đề của Evan bọn họ quá là nhàm chán, liền lén vào phòng nghỉ của từng người một chơi game, vốn dĩ cũng chẳng có gì cả…
Thế nhưng, cho đến khi tên tài xế của chúng ta, Melinda, đột nhiên chuyển hướng quay một góc 90 độ, không những hại cô từ trên giường té xuống, còn làm đứt dây điện của tay cầm điều khiển máy chơi game. Điều quan trọng nhất chính là…thứ cô nhìn thấy sau khi vô cùng lo lắng từ dưới đất bò dậy, trên màn hình là một dòng chữ to đùng Game Over, hơn nữa lại còn chưa lưu trữ lại.
Quả này thật đúng là không thể nhịn được nữa, cô lao ra như gió, tìm Evanson để hỏi rõ tình hình, thiếu chút nữa nhai nát cả bạc. Evanson cảm thấy cho dù có một ngày mình bị người ta giết chết, xem chừng cô cũng không thể căm tức đến như thế.
Ngược lại, xem ra lại kết thêm thù mới rồi.
“Mày…” Johnny Blaze mặt đầy đau buồn cùng phẫn nộ, giơ tay phải lên vươn ngón tay chỉ mặt Evanson. Năm đó, hắn như thế nào chỉ vào các Witchcraft, cũng như vậy chỉ vào Mephisto.
Ngay khi Evanson cho rằng đối phương sẽ hét to một tiếng “Xuống địa ngục đi.”, sau đó xông lên đánh. Thế nhưng, Johnny lại đem tay đang duỗi ra đột nhiên từ dưới vung lên, tức đến nổ phổi giậm chân hét: “Tại sao lại nổ nhà tao!”
Cũng phải là trách Johnny anh hung khí đoản, thực ra là bởi vì trong lòng hắn cũng sợ sợ khi đối mặt với Evanson. Đừng nói mình bây giờ không có cách nào biến thân, căn bản chẳng phải đối thủ của đối phương. Mà cứ cho là mình có biến thành Ghost Rider, có vẻ như đối phương cũng đã có cách đối phó với mình rồi.
“Hừ… Tôi không biết, có thể là bởi vì thích làm như thế đi.” Evanson cười đểu nói. Lần trước hắn đi tìm Carter Slade, cũng cho nổ tung nhà của lão ta.
“Các người…biết nhau sao?” Mauroux bây giờ mới phản ứng lại, nhìn dáng vẻ bọn họ nói chuyện, chắc hẳn là đã sớm quen nhau rồi.
“Tôi chưa từng nhắc đến sao?” Evanson nhìn Mauroux “Chúng tôi lần cuối cùng gặp nhau rất vui vẻ nha.”
“Vui vẻ?!” Johnny nửa khom người, hai tay nắm chặt nắm đấm vung lên. Hắn vẫn còn nhớ lần trước mình thì liều mạng chống lại kẻ hủy diệt, kết quả tên này lại đáng lén từ phía sau. “Mày thiêu cháy tao, sau đó lại còn hút khô tao, mày đem cái này gọi là vui vẻ sao!”
Khoan đã! Johnny vừa nói ra, Mauroux và Clare cùng lúc nhìn Evanson. Tôi xxx, lượng thông tin này thật lớn, trước tiên phải để tôi tiêu hóa chút đã.
“Đừng có nhìn tôi như thế, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.” Evanson vội vàng giải thích “Tôi chỉ dùng lửa thiêu hắn, sau đó hút ngọn lửa của hắn vào mà thôi, không phải những chuyện lung tung kia!”.
Evanson căm tức trừng mắt nhìn Johnny, mẹ nó, đánh không lại tao, lại nghĩ tao ghê tởm đi.
“Johnny Blaze, chúng tôi ở đây là để nhờ anh giúp đỡ.” Nhân lúc Evanson đang dùng công phu thề thốt phát thề với Clare, Mauroux có chút ngượng ngùng nói.
“Hừ!” Quả nhiên Johnny không thèm để ý tới hắn, sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, hắn quay người bới đồ đạc trong đống đổ nát ra xem có thể cứu được một vài thứ đồ ít ỏi trong gia sản của hắn hay không.
Mauroux chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể một bên vừa nói một bên tiến đến gần hắn: “Anh cho rằng anh có thể kiểm soát được nó, kiềm chế cơn đói của nó, loại bệnh này…”
Có thể do hắn nói sai điều gì đó, cũng có thể do đã có mưu tính từ trước. Khi Mauroux đi tới đằng sau lưng Johnny, anh đột nhiên quay lại, còn cầm trong tay một mảnh đỏ rực góc cạnh rõ ràng, một thứ vũ khí vừa nhìn đến đã làm cho người ta sinh ra sợ hãi. Ngay lập tực đạp Mauroux ngã xuống đất.
Giúp ông nội nhà mày! Bắn nổ nhà tao, lại còn đến nhờ tao giúp bọn mày, tao rẻ mạt đến thế cơ à? Da mặt các người làm từ hợp kim Titan đi, Johnny vẫn còn chưa hả giận, cầm viên gạch lên lại định đập tiếp.
Nhưng, viên gạch này của hắn rốt cuộc là không đập xuống, đó cũng không phải là do đột nhiên lòng dạ hắn yếu mềm, mà là có người nắm lấy cổ tay hắn.
Johnny quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Clare thấy hơn so với hắn một chút, một cánh tay nắm lấy tay hắn, nhìn hắn cười tủm tỉm.
“Tránh ra, tôi không đánh phụ nữ…ư a” có lẽ đây thực sự là nguyên tắc của Johnny, hoặc cũng có lẽ hắn muốn thể hiện thái độ quý ông trước người đẹp. Thế nhưng, Johnny còn chưa nói xong, liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm dưới đất rồi. Không thể nào, mình không thể đến ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không lại? Nhất định là vừa nãy mình không cẩn thận nên trượt chân thôi.
“Nghe này…Tôi có nguyên tắc…” Johnny chậm chạp từ dưới đất bò dậy, hắn còn chưa kịp đứng lên liền lại thấy hoa mắt, phát hiện bản thân lại nằm rồi.
Cứ như vậy, hắn bị quăng ngã liên tiếp mười bảy mười tám lần, Johnny đã bắt đầu hoài nghi đời người. Sau khi hắn mở miệng nói nữ hiệp tha cho tôi đi, Clare phát hiện mối thù của mình đã báo được, hài lòng vỗ tay một cái, buông tha cho Johnny.
Evanson đứng bên cạnh nhìn thẳng lắc đầu, một phát sư luyện thành “Triêm Y Thập Bát Điệt” còn lợi hại hơn kỹ thuật quẳng người xuống đất, mình cũng không có gì để nói.