Giờ Evanson đang rất hối hận và khó chịu! Trong lòng dấy lên một niềm thống hận, lịch sử Warlock cả ngàn vạn năm, tại sao sư tổ không phát mình ra ma pháp hồi tưởng thời gian chứ, với cả lần trước sao mình lại không mượn Viên Đá Thời Gian của Thượng Cổ Tôn Giả để dùng mấy ngày nhỉ.
Nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách chịu thôi, nếu như thảo luận lại vấn đề vừa rồi, mình mặt dày thì không nói làm gì, nhưng chắc chắn Clare sẽ không đồng ý. Hơn nữa, nói thật thì anh cũng tự cảm thấy không thích hợp, ở chỗ này thì đích thực là quá tùy tiện rồi, cũng chẳng phải vợ chồng gì, sao có thể không chú ý như vậy?
Thôi bỏ đi, bỏ đi, dù gì sau này hãy còn dài, vậy thì để sau hẵng tính đi. Evanson kìm nước mắt tự an ủi mình, cố ép mình chú ý vào chỗ máu ở trước mắt, chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm.
Thế nhưng, anh ta không hề sử dụng đến những thiết bị công nghệ cao trong phòng thí nghiệm, lý do là bởi những thứ đó sẽ không thể đo lường và cho ra kết quả mà anh ta mong muốn, hơn nữa anh ta... cũng không biết dùng.
Thiết bị ở nơi này đều là sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến. Evanson chỉ biết dùng mỗi cái kính hiển vi, nếu như dùng thứ đó để quan sát, có lẽ anh ta cũng miễn cưỡng phân biệt được đâu là nhân tế bào, đâu là tế bào chất, còn có...thành tế bào thì phải? Ừm... tế bào của con người có cả thứ đấy sao? Cho nên vẫn là nên chọn phương pháp mà mình thành thạo nhất đi.
Anh lấy một ngón tay che miệng ống nghiệm lại, cẩn thận truyền một chút tà năng vào trong huyết dịch. Thế nhưng những cảm xúc này không thể ngay lập tức bị tà năng ảnh hưởng được, mà phải duy trì quá trình này một khoảng thời gian mới có thể từ từ chuyển thành màu xanh lục.
Năng lực chịu tải trọng đến kinh người. Evanson lấy ống nghiệm ra, lắc lắc trước mặt. Dùng tác dụng của tà năng lên trên con người, mặc dù Evanson làm không nhiều, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên.
Xa thì là những con tốt thí đã bị Evanson trút máu của Pit Lord xuống, gần thì là Peggy Carter, Melinda.
Evanson chẳng quan tâm đến những con tốt thí đó, bọn chúng đã bị tà năng thôi hóa đến mức không thành hình người. Peggy Carter đã được đổi tim với một tên Doomguard, cội nguồn tà năng cuồn cuộn này khiến cho cô ấy mặc dù nằm trong sự bảo vệ của Evanson và cặp song sinh eredar, nhưng vẫn xuất hiện những nét đặc thù khi bị ác ma hóa. Nhưng những biến đổi đó đều khá tốt đối với nghề nghiệp Demon Hunter của cô.
Còn về Melinda, Evanson đã có điều chỉnh kĩ càng đối với thay đổi của cô ấy, phân chia thành từng nhóm để làm, hơn nữa sức mạnh của cô đến từ lửa địa ngục của Ghost Rider là chính, hàm lượng tà năng cực kỳ nhỏ. Nhưng cho dù là vậy, móng tay và tóc của cô vẫn chuyển thành màu xanh lá, ừm... Với lại cũng trẻ hơn một chút.
Thế nhưng tà năng mà Evanson rót vào lọ huyết dịch ở trước mặt đã sớm vượt quá so với hàm lượng mà anh tiến hành chuyển hóa bước đầu với Melinda.
Theo lẽ thường mà nói, trong tình huống Evanson không hết sức áp chế thì số tà năng này sớm đã khiến bình huyết dịch chuyển hóa tới không còn gì khác so với ác ma nữa thì mới đúng, sền sệt, tản ra khí lưu huỳnh.
Nhưng hiện giờ nó mới chỉ biến thành màu xanh lá, chứng tỏ nó có trạng thái trơ cực kỳ bất bình thường dưới tác dụng của tà năng, cũng chứng tỏ nó có thể chịu được thêm lượng sức mạnh tà năng lớn hơn.
Cũng giống như Pit Lord hùng mạnh kia, nếu muốn cơ thể của hắn sản sinh ra sự biến hóa kịch liệt, thì lượng tà năng phải rót vào cũng phải dùng nước biển để hình dung. Chỉ có những tiểu ác ma có thể chất yếu ớt mới dễ dàng bị tà năng dẫn dụ sự biến hóa của cơ thể.
"Đúng là bảo bối mà, vừa hay giải quyết được vấn đề nan giải của ta." Evanson nhẹ giọng thì thầm, sau đó liền rút hết số tà năng trong huyết dịch ra.
"Clare, em đến xem thử đi?" Evanson cầm ống nghiệm lắc lắc. Thí nghiệm mà, phải chứng minh nhiều một chút cũng là chuyện thường.
"Hừ!" Clare hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên. Vừa nãy làm mình quê mặt, suýt chút nữa thì mắc cỡ chết rồi. Anh thì giỏi rồi, chẳng thèm quan tâm hỏi han mà cứ mặc kệ tôi, cứ chơi đùa với cái lọ máu đấy suốt cả buổi, giờ nhớ ra tôi rồi hả, phắn đi!
"Sao thế? Thứ này hay ho lắm đấy." Evanson nói tiếp, cô có gì không bằng lòng vậy? Người chịu thiệt là anh, được chưa hả, anh hối hận sắp chết rồi đây!
"Evanson, em hỏi anh." Clare lạnh lùng quay lại, nghiêm túc hỏi: "Chúng ta đang yêu nhau à?"
"Tất nhiên." Evanson chẳng thèm nghĩ mà trả lời luôn.
"Nhưng sao em chẳng có chút cảm giác yêu đương gì thế?" Clare đứng dậy khỏi cái bàn vừa ngồi xuống, đi đến bên cạnh Evanson: "Em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, em... cũng có cảm giác này, nhưng em vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa đôi ta không giống như là đang yêu nhau, mà chỉ giống như... bạn bè hơi thân với nhau thôi."
"Cảm giác yêu đương? Nói thật là anh chẳng biết đó là cảm giác gì." Evanson gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Anh chưa từng có cảm giác ấy."
"Thì là... thì là cảm giác... bị điện xẹt ấy, chắc là cảm giác ấy đấy." Clare cũng nói với giọng không chắc chắn.
"Vậy để lần sau Thor tới đây thì mình nhờ anh ấy tạo bầu không khí vậy." Evanson nói đùa.
Sau đó lại nói: "Nhưng nếu cái mà em nói là kiểu lãng mạn, hoa hồng, giống như mấy việc buồn nôn mà nam chính trong phim hay làm, thì xin lỗi anh không làm được, bởi vì những trò đó là dùng để tán gái." "Mà anh đối với em..." Evanson nắm lấy một tay của Clare, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: "Là sự trân trọng dành cho bạn đời, là tình cảm chân thành suốt một đời."
Clare như bất thình lình bị giật điện một cái, run rẩy rút tay lại, quay lưng lại với Evanson, che lấy khuôn mặt đang nóng bừng lên, hừ, còn nói là không làm được à, mấy lời này cũng đủ buồn nôn rồi hiểu chưa.
"Vậy giờ em có thể qua đây giúp anh được chưa?" Evanson ôm lấy eo của Clare, nói.
"Hừ!" Clare vẫn hừ lạnh một tiếng, nhưng âm điệu thì rõ ràng là đã thay đổi rồi. Anh chỉ nói một lời là dụ dỗ được tôi, vậy thì mặt mũi tôi để đâu chứ.
"Nghe nói trò chơi mà em đang chơi gần đây có ra cả một trang phục hoàn chỉnh, để sau anh mua cho em được chưa?" Evanson tiếp tục nói, anh cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng rõ ràng run lên một cái.
"Xí, em chả thèm, em cũng chẳng phải là thiếu tiền, cần người khác cứu tế." Clare cương quyết nói, nếu không phải là tài sản riêng của cô ở trong thánh điện, thì là tiền kinh doanh từ cửa tiệm của anh ta, thế nhưng tuần nào cũng đè ép Evanson.
"Nhưng mà anh có quan hệ." Evanson khẽ cười: "Anh có thể lợi dụng thân phận của SHIELD để giúp em có được bản sưu tầm của chương trình rút thưởng Festival."
"Vậy vậy vậy... vậy thì được." Clare lập tức liền vùng ra khỏi vòng tay của Evanson: "Anh muốn em giúp gì?"
"Em có thể dùng ma pháp để hút huyết dịch trong ống nghiệm ra không?" Evanson thầm nghĩ, chỉ cần một trang phục trong game là dụ được ngay, nàng dâu tiết kiệm tiền như thế này tìm đâu cho ra
Nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách chịu thôi, nếu như thảo luận lại vấn đề vừa rồi, mình mặt dày thì không nói làm gì, nhưng chắc chắn Clare sẽ không đồng ý. Hơn nữa, nói thật thì anh cũng tự cảm thấy không thích hợp, ở chỗ này thì đích thực là quá tùy tiện rồi, cũng chẳng phải vợ chồng gì, sao có thể không chú ý như vậy?
Thôi bỏ đi, bỏ đi, dù gì sau này hãy còn dài, vậy thì để sau hẵng tính đi. Evanson kìm nước mắt tự an ủi mình, cố ép mình chú ý vào chỗ máu ở trước mắt, chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm.
Thế nhưng, anh ta không hề sử dụng đến những thiết bị công nghệ cao trong phòng thí nghiệm, lý do là bởi những thứ đó sẽ không thể đo lường và cho ra kết quả mà anh ta mong muốn, hơn nữa anh ta... cũng không biết dùng.
Thiết bị ở nơi này đều là sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến. Evanson chỉ biết dùng mỗi cái kính hiển vi, nếu như dùng thứ đó để quan sát, có lẽ anh ta cũng miễn cưỡng phân biệt được đâu là nhân tế bào, đâu là tế bào chất, còn có...thành tế bào thì phải? Ừm... tế bào của con người có cả thứ đấy sao? Cho nên vẫn là nên chọn phương pháp mà mình thành thạo nhất đi.
Anh lấy một ngón tay che miệng ống nghiệm lại, cẩn thận truyền một chút tà năng vào trong huyết dịch. Thế nhưng những cảm xúc này không thể ngay lập tức bị tà năng ảnh hưởng được, mà phải duy trì quá trình này một khoảng thời gian mới có thể từ từ chuyển thành màu xanh lục.
Năng lực chịu tải trọng đến kinh người. Evanson lấy ống nghiệm ra, lắc lắc trước mặt. Dùng tác dụng của tà năng lên trên con người, mặc dù Evanson làm không nhiều, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên.
Xa thì là những con tốt thí đã bị Evanson trút máu của Pit Lord xuống, gần thì là Peggy Carter, Melinda.
Evanson chẳng quan tâm đến những con tốt thí đó, bọn chúng đã bị tà năng thôi hóa đến mức không thành hình người. Peggy Carter đã được đổi tim với một tên Doomguard, cội nguồn tà năng cuồn cuộn này khiến cho cô ấy mặc dù nằm trong sự bảo vệ của Evanson và cặp song sinh eredar, nhưng vẫn xuất hiện những nét đặc thù khi bị ác ma hóa. Nhưng những biến đổi đó đều khá tốt đối với nghề nghiệp Demon Hunter của cô.
Còn về Melinda, Evanson đã có điều chỉnh kĩ càng đối với thay đổi của cô ấy, phân chia thành từng nhóm để làm, hơn nữa sức mạnh của cô đến từ lửa địa ngục của Ghost Rider là chính, hàm lượng tà năng cực kỳ nhỏ. Nhưng cho dù là vậy, móng tay và tóc của cô vẫn chuyển thành màu xanh lá, ừm... Với lại cũng trẻ hơn một chút.
Thế nhưng tà năng mà Evanson rót vào lọ huyết dịch ở trước mặt đã sớm vượt quá so với hàm lượng mà anh tiến hành chuyển hóa bước đầu với Melinda.
Theo lẽ thường mà nói, trong tình huống Evanson không hết sức áp chế thì số tà năng này sớm đã khiến bình huyết dịch chuyển hóa tới không còn gì khác so với ác ma nữa thì mới đúng, sền sệt, tản ra khí lưu huỳnh.
Nhưng hiện giờ nó mới chỉ biến thành màu xanh lá, chứng tỏ nó có trạng thái trơ cực kỳ bất bình thường dưới tác dụng của tà năng, cũng chứng tỏ nó có thể chịu được thêm lượng sức mạnh tà năng lớn hơn.
Cũng giống như Pit Lord hùng mạnh kia, nếu muốn cơ thể của hắn sản sinh ra sự biến hóa kịch liệt, thì lượng tà năng phải rót vào cũng phải dùng nước biển để hình dung. Chỉ có những tiểu ác ma có thể chất yếu ớt mới dễ dàng bị tà năng dẫn dụ sự biến hóa của cơ thể.
"Đúng là bảo bối mà, vừa hay giải quyết được vấn đề nan giải của ta." Evanson nhẹ giọng thì thầm, sau đó liền rút hết số tà năng trong huyết dịch ra.
"Clare, em đến xem thử đi?" Evanson cầm ống nghiệm lắc lắc. Thí nghiệm mà, phải chứng minh nhiều một chút cũng là chuyện thường.
"Hừ!" Clare hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên. Vừa nãy làm mình quê mặt, suýt chút nữa thì mắc cỡ chết rồi. Anh thì giỏi rồi, chẳng thèm quan tâm hỏi han mà cứ mặc kệ tôi, cứ chơi đùa với cái lọ máu đấy suốt cả buổi, giờ nhớ ra tôi rồi hả, phắn đi!
"Sao thế? Thứ này hay ho lắm đấy." Evanson nói tiếp, cô có gì không bằng lòng vậy? Người chịu thiệt là anh, được chưa hả, anh hối hận sắp chết rồi đây!
"Evanson, em hỏi anh." Clare lạnh lùng quay lại, nghiêm túc hỏi: "Chúng ta đang yêu nhau à?"
"Tất nhiên." Evanson chẳng thèm nghĩ mà trả lời luôn.
"Nhưng sao em chẳng có chút cảm giác yêu đương gì thế?" Clare đứng dậy khỏi cái bàn vừa ngồi xuống, đi đến bên cạnh Evanson: "Em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, em... cũng có cảm giác này, nhưng em vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa đôi ta không giống như là đang yêu nhau, mà chỉ giống như... bạn bè hơi thân với nhau thôi."
"Cảm giác yêu đương? Nói thật là anh chẳng biết đó là cảm giác gì." Evanson gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Anh chưa từng có cảm giác ấy."
"Thì là... thì là cảm giác... bị điện xẹt ấy, chắc là cảm giác ấy đấy." Clare cũng nói với giọng không chắc chắn.
"Vậy để lần sau Thor tới đây thì mình nhờ anh ấy tạo bầu không khí vậy." Evanson nói đùa.
Sau đó lại nói: "Nhưng nếu cái mà em nói là kiểu lãng mạn, hoa hồng, giống như mấy việc buồn nôn mà nam chính trong phim hay làm, thì xin lỗi anh không làm được, bởi vì những trò đó là dùng để tán gái." "Mà anh đối với em..." Evanson nắm lấy một tay của Clare, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: "Là sự trân trọng dành cho bạn đời, là tình cảm chân thành suốt một đời."
Clare như bất thình lình bị giật điện một cái, run rẩy rút tay lại, quay lưng lại với Evanson, che lấy khuôn mặt đang nóng bừng lên, hừ, còn nói là không làm được à, mấy lời này cũng đủ buồn nôn rồi hiểu chưa.
"Vậy giờ em có thể qua đây giúp anh được chưa?" Evanson ôm lấy eo của Clare, nói.
"Hừ!" Clare vẫn hừ lạnh một tiếng, nhưng âm điệu thì rõ ràng là đã thay đổi rồi. Anh chỉ nói một lời là dụ dỗ được tôi, vậy thì mặt mũi tôi để đâu chứ.
"Nghe nói trò chơi mà em đang chơi gần đây có ra cả một trang phục hoàn chỉnh, để sau anh mua cho em được chưa?" Evanson tiếp tục nói, anh cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng rõ ràng run lên một cái.
"Xí, em chả thèm, em cũng chẳng phải là thiếu tiền, cần người khác cứu tế." Clare cương quyết nói, nếu không phải là tài sản riêng của cô ở trong thánh điện, thì là tiền kinh doanh từ cửa tiệm của anh ta, thế nhưng tuần nào cũng đè ép Evanson.
"Nhưng mà anh có quan hệ." Evanson khẽ cười: "Anh có thể lợi dụng thân phận của SHIELD để giúp em có được bản sưu tầm của chương trình rút thưởng Festival."
"Vậy vậy vậy... vậy thì được." Clare lập tức liền vùng ra khỏi vòng tay của Evanson: "Anh muốn em giúp gì?"
"Em có thể dùng ma pháp để hút huyết dịch trong ống nghiệm ra không?" Evanson thầm nghĩ, chỉ cần một trang phục trong game là dụ được ngay, nàng dâu tiết kiệm tiền như thế này tìm đâu cho ra