"Chủ đề rất lớn lao, vấn đề của anh cũng rất nhiều." Không biết có phải là vì đã biết mình chết rồi, hay là vì lý do khác mà thủ lĩnh tu sĩ hiện giờ rất cởi mở, khi đối mặt với Evanson - người đang giam giữ linh hồn của mình, ông lại chẳng hề có chút căng thẳng nào: "Câu trả lời cho những vấn đề này tôi cũng biết hết, nhưng mà, tại sao tôi phải nói cho anh chứ? Anh có thể cho tôi cái gì?"
Evanson nhướn mày, làm gì vậy? Nói chuyện cùng thôi mà cũng đòi thu phí à? Ông thật không hổ là... Không hổ là tu sĩ! "Ông đang muốn cò kè mặc cả với tôi à?"
"Tất nhiên rồi." Thủ lĩnh tu sĩ không hề che giấu mà thừa nhận luôn trước câu chất vấn ngụ ý uy hiếp này: "Chỉ có tôi mới có thể trả lời câu hỏi của anh, bất luận là giáo hoàng của Giáo triều Rôma, hay là sách cổ mà họ lưu giữ, hoặc là các cuộn sách Biển Chết được cho là có thể vạch trần mọi chân tướng, đều không thể giải đáp thắc mắc của anh."
Thủ lĩnh tu sĩ dương dương tự đắc nói: "Hiện tượng này hình như được bên ngoài gọi là... độc quyền."
"Ha ha..." Evanson cười lạnh một tiếng: "Độc quyền? Điều kiện tiên quyết của độc quyền là, có bản lĩnh bảo vệ tất cả những gì mà mình đang nắm giữ, mà ông..." Evanson búng ngón tay một cái, một viên ngọc to cỡ quả trứng bồ câu bay vào trong linh hồn của thủ lĩnh tu sĩ: "Hình như ông vẫn chưa ý thức rõ ràng hoàn cảnh hiện tại, cũng không biết nếu cãi lại lời tôi thì sẽ có kết cục thế nào nhỉ?"
Tra hỏi linh hồn chính là trò sở trường của Warlock, Evanson cũng tìm tòi học hỏi rất nhiều về trò này, tất nhiên chỉ là nghiên cứu về mặt lý thuyết, thực hành thì đây mới là lần đầu, vừa hay có thể luyện tập một chút.
Viên ngọc bay vào, thủ lĩnh tu sĩ dường như phải chịu cơn đau vật vã, run rẩy mà quỳ rạp xuống đất, nhưng ông ta vẫn cố nén không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, điều này làm cho Evanson thoáng có chút ngạc nhiên, không thể ngờ gã này lại kiên cường đến vậy.
Ông ta từ từ ngẩng đầu lên, môi co rúm lại mà trả lời: "Hoàn cảnh của tôi? Kết cục của tôi? Tôi đã thấy rõ rồi, với tôi mà nói, còn có kết cục và hoàn cảnh nào tốt hơn bây giờ sao?"
"Gì cơ?" Evanson nhíu mày, giải trừ pháp thuật của mình, anh ta có chút khó hiểu với câu nói của thủ lĩnh tu sĩ.
"Muốn nói về chủ nhân thật sự của tôi?" Thủ lĩnh tu sĩ há mồm thở hổn hển mấy cái, mặc dù với tình trạng hiện tại thì ông ta đã không cần thở nữa rồi, nhưng ông ta vẫn làm theo thói quen: "Anh có thể đưa ra câu hỏi kiểu này, chắc hẳn anh cũng đã biết chủ nhân của tôi không phải là thượng đế rồi."
"Tôi sẽ trả lời miễn phí một câu cho anh nhé." Thủ lĩnh tu sĩ nở nụ cười méo xẹo: "Chủ nhân của tôi là Mephisto, một trong bảy quân vương của địa ngục."
"Tôi cũng đoán thế." Evanson nhún vai, đáp án này anh sớm đã có dự liệu, nên chẳng hề ngạc nhiên chút nào: "Cho nên ông mới nghĩ ông già đó sẽ che chở cho ông, sẽ cứu vớt linh hồn ông hay sao? Sẽ cứu ông khỏi tay tôi? Đừng có mơ hão nữa."
"Từ trước tới giờ tôi chưa từng có giấc mộng hoang đường như vậy." Thủ lĩnh tu sĩ khó khăn đứng dậy: "Chuyện mà ngài ấy giao cho tôi, tôi còn chưa thể hoàn thành, sau khi tôi chết đi, linh hồn của tôi chỉ có thể rơi vào tay ngài ấy, chịu đựng sự tra tấn vô tận ở địa ngục mà thôi."
"Còn có tình cảnh nào tệ hơn thế sao? Còn có kết cục nào thê thảm hơn thế sao?" Thủ lĩnh tu sĩ tiến lên một bước: "Với tôi mà nói, cho dù là linh hồn hoàn toàn tiêu vong, hóa thành hư vô, thì đều tốt hơn thế gấp trăm lần!"
"Cho nên thủ đoạn tra tấn tôi của anh, nếu không thể so với người đó, thì tôi khuyên anh tốt nhất là đừng lãng phí sức lực nữa."
"Ừm..." Evanson thở dài một hơi, xoa xoa lông mày. Mẹ nó chứ, khó xử rồi đây, một người giống như kẻ bị phán quyết xử tử lăng trì như vậy, anh ta còn thèm quan tâm đến việc bây giờ sẽ bị bạn bắn chết hay sao?
"Có thể tôi không cần ông phải mở miệng." Evanson nhảy xuống khỏi bàn, bẻ khớp ngón tay: "Đối với một Warlock, trong linh hồn không hề tồn tại bí mật, tôi có thể vò nát linh hồn của ông, sau đó lấy ra những thứ hữu dụng. Tôi đảm bảo, quá trình này sẽ cực kỳ cực kỳ thống khổ."
"Xin cứ tự nhiên." Thủ lĩnh tu sĩ lại tỏ ra vô cùng thức thời, tỏ vẻ thách thức đối đầu: "Nếu như phương pháp này thực sự tốt như vậy, thì anh đã chẳng phải nhiều lời với tôi như vậy rồi."
"A!" Đúng là khó chơi mà! Những kẻ chẳng thèm đếm xỉa gì như thế này là khó đối phó nhất! Evanson gầm nhẹ một tiếng thất bại.
Anh ta thực sự có thể chà nát linh hồn đang đứng trước mắt này, rồi tìm ra điều mà anh muốn biết. Nhưng mà, ai lại có thể không cần tìm tòi trước mà có thể tìm ra mục tiêu của mình trong một tập tài liệu dày 100 trang chứ?
Haiz, mình mà có điều tra viên ác quỷ ở đây thì tốt biết mấy, loại ác ma này giỏi đối phó với tình hình trước mắt nhất.
"Được thôi." Evanson bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Tôi không cho ông nhiều được đâu, ông cũng đừng mong được sống lại."
"Vậy anh có thể cho tôi cái gì?" Thấy thái độ của Evanson đã có vẻ hòa hoãn, thủ lĩnh tu sĩ nặng nề thở ra một hơi.
Evanson châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó phả khói thuốc vào mặt thủ lĩnh tu sĩ: "Ông sợ hãi nơi địa ngục tăm tối ấy, cuộc đời của ông sẽ tận ở nơi đó, thất bại của ông sẽ bị trừng phạt, tôi có thể cho ông cơ hội chạy thoát, trì hoãn ngày phán quyết tận diệt của ông."
"Trì hoãn bao lâu?" Thủ lĩnh tu sĩ lập tức truy vấn, một người càng biết tội ác của mình nghiêm trọng bao nhiêu, càng hiểu được địa ngục đáng sợ bấy nhiêu, họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nắm lấy cơ hội chạy thoát.
"Một trăm năm." Evanson gảy tàn thuốc, nói: "Ông có thể duy trì trạng thái không sống không chết này, sống thêm một trăm năm."
Thủ lĩnh tu sĩ vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn Evanson, ông lại có chút không tin mà hỏi: "Anh có thể sống một trăm năm không?"
"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không sao." Ý của Evanson là nếu tôi không làm chuyện ngu xuẩn thì muốn sống đến bao lâu cũng được.
"Cho nên giờ ông có thể nói ra điều mà tôi muốn biết chưa?"
"Ừm... được." Thủ lĩnh tu sĩ suy nghĩ một lúc, quyết định chấp nhận điều kiện này, thực ra chỉ cần không phải xuống địa ngục, bảo ông làm gì cũng được: "Anh muốn nghe phần nào trước? Thiên sứ hay là thượng đế?"
"Tôi có thấy tranh vẽ trên tường ở đây, nói thật tôi rất ngạc nhiên với thân phận của thiên sức, không phải là không nhận ra, tôi biết đó là sinh vật thuần khiết đến từ bên ngoài, chỉ là không ngờ địa ngục lại có bọn họ, cho nên tôi muốn biết, rốt cuộc có bao nhiêu thiên sứ, thượng đế có phải cũng giống bọn họ không?"
"Đúng là thấy nhiều hiểu rộng, không ngờ ngoài bọn tôi ra còn có người biết thân phận của thiên sứ." Thủ lĩnh tu sĩ sửng sốt một chút, nói: "Căn cứ vào bí mật được truyền miệng giữa các thủ lĩnh thánh điện, thiên sứ chỉ có một, chỉ là thiên sứ có thể dựa vào hình dạng khác nhau để thể hiện năng lực khác nhau, có lúc là ánh sáng, có lúc là lửa thiêng, cho nên người phàm không rõ chân tướng liền kết luận rằng có đến 10 thiên sứ, nhưng thực tế chỉ có một mà thôi."
"Một..." Evanson gật gù, chỉ có một Naaru thì có thể coi là tin tốt rồi... nhỉ?
"Vậy còn thượng đế?" Evanson hỏi tiếp.
"Thượng đế hoàn toàn không giống thiên sứ." Thủ lĩnh tu sĩ quả quyết trả lời: "Cũng giống như trong truyền thuyết, thành công có được hình dạng con người, hơn nữa trong những năm tháng dài đằng đẵng, thượng đế luôn giữ khoảng cách khi gần khi xa với thế giới này, cực kỳ ít can thiệp đến tín ngưỡng của loài người, cũng dường như chẳng hề tận lực truyền bá vinh quang của mình."
"Trạng thái này vẫn được duy trì cho đến năm đầu tiên của công nguyên, thiên sứ từ ngoại giới xa xôi đến, đề nghị với thượng đế rằng nên dẫn dắt loài người đến với cõi Niết Bàn tươi sáng."
"Thượng đế đồng ý không?" Evanson cảm giác đề nghị kiểu này thực sự rất phù hợp với tác phong nhất quán của đại lục.
"Không đồng ý, nhưng cũng không từ chối." Thủ lĩnh tu sĩ lắc đầu: "Thượng đế cho rằng con người nên có sự dẫn dắt, nhưng phương án mà thiên sứ đưa ra quá cấp tiến, cho nên ngài chỉ tiếp thu một phần, dùng phương pháp ôn hòa để dẫn dắt."
"Tôi không cho rằng phương thức truyền đạo của Cơ đốc giáo có thể coi là ôn hòa." Evanson bĩu môi nói. Ban đầu thì còn được, nhưng về sau lại có thập tự chinh, tòa án dị giáo, phiên tòa phù thủy, những thứ đó chẳng phải là máu me đầm đìa, tàn nhẫn bạo ngược hay sao?
"Hơn nữa... ông là thế nào vậy?" Evanson chỉ vào thủ lĩnh tu sĩ: "Thượng đế và thiên sứ quyết định dẫn dắt loài người, thế nhưng một giáo hội có lịch sử lâu đời, một thủ lĩnh nhiều thế hệ của giáo hội nắm giữ bí văn thượng cổ, lại đều là người hầu của ma quỷ, bọn họ sao có thể tha thứ điểm này vậy? Theo như tôi được biết, thiên sứ đó cực kỳ không chấp nhận chuyện phi lý?"
"Với cả, địa ngục động chân động tay với thế giới này cũng chẳng phải là một hai lần. Thượng đế với thiên sứ quyết định dẫn dắt thế giới này đang ở đâu? Tại sao trước nay bọn họ không hề ngăn cản? Đừng có nói với tôi là bọn họ cho rằng việc này là để thử thách loài người đấy nhé."
Nghe đến câu này, mặt mày của thủ lĩnh tu sĩ liền nhăn nhúm, ông nghiến răng nói: "Bởi vì thượng đế với thiên sứ từ lâu đã chẳng còn ở đây nữa rồi! Bọn họ đã bỏ rơi thế giới này từ lâu rồi!"
Evanson nhướn mày, làm gì vậy? Nói chuyện cùng thôi mà cũng đòi thu phí à? Ông thật không hổ là... Không hổ là tu sĩ! "Ông đang muốn cò kè mặc cả với tôi à?"
"Tất nhiên rồi." Thủ lĩnh tu sĩ không hề che giấu mà thừa nhận luôn trước câu chất vấn ngụ ý uy hiếp này: "Chỉ có tôi mới có thể trả lời câu hỏi của anh, bất luận là giáo hoàng của Giáo triều Rôma, hay là sách cổ mà họ lưu giữ, hoặc là các cuộn sách Biển Chết được cho là có thể vạch trần mọi chân tướng, đều không thể giải đáp thắc mắc của anh."
Thủ lĩnh tu sĩ dương dương tự đắc nói: "Hiện tượng này hình như được bên ngoài gọi là... độc quyền."
"Ha ha..." Evanson cười lạnh một tiếng: "Độc quyền? Điều kiện tiên quyết của độc quyền là, có bản lĩnh bảo vệ tất cả những gì mà mình đang nắm giữ, mà ông..." Evanson búng ngón tay một cái, một viên ngọc to cỡ quả trứng bồ câu bay vào trong linh hồn của thủ lĩnh tu sĩ: "Hình như ông vẫn chưa ý thức rõ ràng hoàn cảnh hiện tại, cũng không biết nếu cãi lại lời tôi thì sẽ có kết cục thế nào nhỉ?"
Tra hỏi linh hồn chính là trò sở trường của Warlock, Evanson cũng tìm tòi học hỏi rất nhiều về trò này, tất nhiên chỉ là nghiên cứu về mặt lý thuyết, thực hành thì đây mới là lần đầu, vừa hay có thể luyện tập một chút.
Viên ngọc bay vào, thủ lĩnh tu sĩ dường như phải chịu cơn đau vật vã, run rẩy mà quỳ rạp xuống đất, nhưng ông ta vẫn cố nén không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, điều này làm cho Evanson thoáng có chút ngạc nhiên, không thể ngờ gã này lại kiên cường đến vậy.
Ông ta từ từ ngẩng đầu lên, môi co rúm lại mà trả lời: "Hoàn cảnh của tôi? Kết cục của tôi? Tôi đã thấy rõ rồi, với tôi mà nói, còn có kết cục và hoàn cảnh nào tốt hơn bây giờ sao?"
"Gì cơ?" Evanson nhíu mày, giải trừ pháp thuật của mình, anh ta có chút khó hiểu với câu nói của thủ lĩnh tu sĩ.
"Muốn nói về chủ nhân thật sự của tôi?" Thủ lĩnh tu sĩ há mồm thở hổn hển mấy cái, mặc dù với tình trạng hiện tại thì ông ta đã không cần thở nữa rồi, nhưng ông ta vẫn làm theo thói quen: "Anh có thể đưa ra câu hỏi kiểu này, chắc hẳn anh cũng đã biết chủ nhân của tôi không phải là thượng đế rồi."
"Tôi sẽ trả lời miễn phí một câu cho anh nhé." Thủ lĩnh tu sĩ nở nụ cười méo xẹo: "Chủ nhân của tôi là Mephisto, một trong bảy quân vương của địa ngục."
"Tôi cũng đoán thế." Evanson nhún vai, đáp án này anh sớm đã có dự liệu, nên chẳng hề ngạc nhiên chút nào: "Cho nên ông mới nghĩ ông già đó sẽ che chở cho ông, sẽ cứu vớt linh hồn ông hay sao? Sẽ cứu ông khỏi tay tôi? Đừng có mơ hão nữa."
"Từ trước tới giờ tôi chưa từng có giấc mộng hoang đường như vậy." Thủ lĩnh tu sĩ khó khăn đứng dậy: "Chuyện mà ngài ấy giao cho tôi, tôi còn chưa thể hoàn thành, sau khi tôi chết đi, linh hồn của tôi chỉ có thể rơi vào tay ngài ấy, chịu đựng sự tra tấn vô tận ở địa ngục mà thôi."
"Còn có tình cảnh nào tệ hơn thế sao? Còn có kết cục nào thê thảm hơn thế sao?" Thủ lĩnh tu sĩ tiến lên một bước: "Với tôi mà nói, cho dù là linh hồn hoàn toàn tiêu vong, hóa thành hư vô, thì đều tốt hơn thế gấp trăm lần!"
"Cho nên thủ đoạn tra tấn tôi của anh, nếu không thể so với người đó, thì tôi khuyên anh tốt nhất là đừng lãng phí sức lực nữa."
"Ừm..." Evanson thở dài một hơi, xoa xoa lông mày. Mẹ nó chứ, khó xử rồi đây, một người giống như kẻ bị phán quyết xử tử lăng trì như vậy, anh ta còn thèm quan tâm đến việc bây giờ sẽ bị bạn bắn chết hay sao?
"Có thể tôi không cần ông phải mở miệng." Evanson nhảy xuống khỏi bàn, bẻ khớp ngón tay: "Đối với một Warlock, trong linh hồn không hề tồn tại bí mật, tôi có thể vò nát linh hồn của ông, sau đó lấy ra những thứ hữu dụng. Tôi đảm bảo, quá trình này sẽ cực kỳ cực kỳ thống khổ."
"Xin cứ tự nhiên." Thủ lĩnh tu sĩ lại tỏ ra vô cùng thức thời, tỏ vẻ thách thức đối đầu: "Nếu như phương pháp này thực sự tốt như vậy, thì anh đã chẳng phải nhiều lời với tôi như vậy rồi."
"A!" Đúng là khó chơi mà! Những kẻ chẳng thèm đếm xỉa gì như thế này là khó đối phó nhất! Evanson gầm nhẹ một tiếng thất bại.
Anh ta thực sự có thể chà nát linh hồn đang đứng trước mắt này, rồi tìm ra điều mà anh muốn biết. Nhưng mà, ai lại có thể không cần tìm tòi trước mà có thể tìm ra mục tiêu của mình trong một tập tài liệu dày 100 trang chứ?
Haiz, mình mà có điều tra viên ác quỷ ở đây thì tốt biết mấy, loại ác ma này giỏi đối phó với tình hình trước mắt nhất.
"Được thôi." Evanson bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Tôi không cho ông nhiều được đâu, ông cũng đừng mong được sống lại."
"Vậy anh có thể cho tôi cái gì?" Thấy thái độ của Evanson đã có vẻ hòa hoãn, thủ lĩnh tu sĩ nặng nề thở ra một hơi.
Evanson châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó phả khói thuốc vào mặt thủ lĩnh tu sĩ: "Ông sợ hãi nơi địa ngục tăm tối ấy, cuộc đời của ông sẽ tận ở nơi đó, thất bại của ông sẽ bị trừng phạt, tôi có thể cho ông cơ hội chạy thoát, trì hoãn ngày phán quyết tận diệt của ông."
"Trì hoãn bao lâu?" Thủ lĩnh tu sĩ lập tức truy vấn, một người càng biết tội ác của mình nghiêm trọng bao nhiêu, càng hiểu được địa ngục đáng sợ bấy nhiêu, họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nắm lấy cơ hội chạy thoát.
"Một trăm năm." Evanson gảy tàn thuốc, nói: "Ông có thể duy trì trạng thái không sống không chết này, sống thêm một trăm năm."
Thủ lĩnh tu sĩ vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn Evanson, ông lại có chút không tin mà hỏi: "Anh có thể sống một trăm năm không?"
"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không sao." Ý của Evanson là nếu tôi không làm chuyện ngu xuẩn thì muốn sống đến bao lâu cũng được.
"Cho nên giờ ông có thể nói ra điều mà tôi muốn biết chưa?"
"Ừm... được." Thủ lĩnh tu sĩ suy nghĩ một lúc, quyết định chấp nhận điều kiện này, thực ra chỉ cần không phải xuống địa ngục, bảo ông làm gì cũng được: "Anh muốn nghe phần nào trước? Thiên sứ hay là thượng đế?"
"Tôi có thấy tranh vẽ trên tường ở đây, nói thật tôi rất ngạc nhiên với thân phận của thiên sức, không phải là không nhận ra, tôi biết đó là sinh vật thuần khiết đến từ bên ngoài, chỉ là không ngờ địa ngục lại có bọn họ, cho nên tôi muốn biết, rốt cuộc có bao nhiêu thiên sứ, thượng đế có phải cũng giống bọn họ không?"
"Đúng là thấy nhiều hiểu rộng, không ngờ ngoài bọn tôi ra còn có người biết thân phận của thiên sứ." Thủ lĩnh tu sĩ sửng sốt một chút, nói: "Căn cứ vào bí mật được truyền miệng giữa các thủ lĩnh thánh điện, thiên sứ chỉ có một, chỉ là thiên sứ có thể dựa vào hình dạng khác nhau để thể hiện năng lực khác nhau, có lúc là ánh sáng, có lúc là lửa thiêng, cho nên người phàm không rõ chân tướng liền kết luận rằng có đến 10 thiên sứ, nhưng thực tế chỉ có một mà thôi."
"Một..." Evanson gật gù, chỉ có một Naaru thì có thể coi là tin tốt rồi... nhỉ?
"Vậy còn thượng đế?" Evanson hỏi tiếp.
"Thượng đế hoàn toàn không giống thiên sứ." Thủ lĩnh tu sĩ quả quyết trả lời: "Cũng giống như trong truyền thuyết, thành công có được hình dạng con người, hơn nữa trong những năm tháng dài đằng đẵng, thượng đế luôn giữ khoảng cách khi gần khi xa với thế giới này, cực kỳ ít can thiệp đến tín ngưỡng của loài người, cũng dường như chẳng hề tận lực truyền bá vinh quang của mình."
"Trạng thái này vẫn được duy trì cho đến năm đầu tiên của công nguyên, thiên sứ từ ngoại giới xa xôi đến, đề nghị với thượng đế rằng nên dẫn dắt loài người đến với cõi Niết Bàn tươi sáng."
"Thượng đế đồng ý không?" Evanson cảm giác đề nghị kiểu này thực sự rất phù hợp với tác phong nhất quán của đại lục.
"Không đồng ý, nhưng cũng không từ chối." Thủ lĩnh tu sĩ lắc đầu: "Thượng đế cho rằng con người nên có sự dẫn dắt, nhưng phương án mà thiên sứ đưa ra quá cấp tiến, cho nên ngài chỉ tiếp thu một phần, dùng phương pháp ôn hòa để dẫn dắt."
"Tôi không cho rằng phương thức truyền đạo của Cơ đốc giáo có thể coi là ôn hòa." Evanson bĩu môi nói. Ban đầu thì còn được, nhưng về sau lại có thập tự chinh, tòa án dị giáo, phiên tòa phù thủy, những thứ đó chẳng phải là máu me đầm đìa, tàn nhẫn bạo ngược hay sao?
"Hơn nữa... ông là thế nào vậy?" Evanson chỉ vào thủ lĩnh tu sĩ: "Thượng đế và thiên sứ quyết định dẫn dắt loài người, thế nhưng một giáo hội có lịch sử lâu đời, một thủ lĩnh nhiều thế hệ của giáo hội nắm giữ bí văn thượng cổ, lại đều là người hầu của ma quỷ, bọn họ sao có thể tha thứ điểm này vậy? Theo như tôi được biết, thiên sứ đó cực kỳ không chấp nhận chuyện phi lý?"
"Với cả, địa ngục động chân động tay với thế giới này cũng chẳng phải là một hai lần. Thượng đế với thiên sứ quyết định dẫn dắt thế giới này đang ở đâu? Tại sao trước nay bọn họ không hề ngăn cản? Đừng có nói với tôi là bọn họ cho rằng việc này là để thử thách loài người đấy nhé."
Nghe đến câu này, mặt mày của thủ lĩnh tu sĩ liền nhăn nhúm, ông nghiến răng nói: "Bởi vì thượng đế với thiên sứ từ lâu đã chẳng còn ở đây nữa rồi! Bọn họ đã bỏ rơi thế giới này từ lâu rồi!"