Sau khi Long Nhược Đình đến Vương phủ mới, liên tục mấy buổi tối, Ngô Ảnh Trạch đều không chịu đi.
“Hiện giờ không giống trước đây nữa, ngươi không sợ truyền ra nhàn ngôn toái ngữ sao?” Long Nhược Đình nhìn người chiếm lấy giường mình, khẽ thở dài.
“Đương nhiên không sợ.” Ngô Ảnh Trạch cười nói: “Ta tự tiến cử mình mỗi đêm làm người trải nệm cho Vương gia.”
“Nói hưu nói vượn.”
“Vừa đổi chỗ ở mới chắc là chưa quen đâu nhỉ, ai nha, ta đang suy nghĩ cho ngươi mà.”
Long Nhược Đình liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Quên đi, chỉ sợ đến lúc đó huynh trưởng và vị hôn thê của ngươi đều mỗi ngày tìm tới cửa, khiến ta không thể bình yên.”
“Không đâu.” Ngô Ảnh Trạch cười tươi rói, ngồi dậy nghịch ngợm nói: “Bọn họ không xen vào nhiều như vậy.”
“…… Ngươi đúng là tên vô lại.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Ngô Ảnh Trạch đưa tay vòng qua, kéo thân thể thon gầy kia vào lòng. “Không xấu xa như ngươi nói, ta có thể có được ngươi sao?”
Bên trong cực kỳ yên lặng, gần trong gang tấc, bốn phiến môi từ từ chạm vào nhau.
“Nhược Đình……” Cắn cắn môi dưới non mềm, Ngô Ảnh Trạch nói năng mơ hồ.
“Hửm……?”
“Ngươi nói đêm nay…… chúng ta làm gì đó có được không??”
“Ngươi sẽ cho ta quyền lựa chọn sao?”
“Ngươi nghe ta kể chuyện xưa, ta nghe ngươi kể chuyện xưa…… Ngươi chọn cái nào?”
“Ngươi càng ngày càng nhàm chán ……”
“Ha ha……”
Liên tục mấy đêm kể chuyện xưa, Long Nhược Đình cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hai người ngoại trừ kể chuyện xưa và ôm nhau ngủ ra, đúng là không có làm gì cả. Có đôi khi y nhịn không được tự đoán nguyên nhân, sau đó lại cảm thấy mình thật là càng ngày càng không hiểu nổi……
Một tờ chiếu thư thuận lợi để Diêu Hâm thăng quan, nguyên là Khu Mật Sứ Lí Vang bất ngờ cáo lão hồi hương, đồng thời được tấn chức cùng Diêu Hâm còn có thêm vài người thân tín. Lần thay đổi nhân sự này khiến cho trên dưới triều thần đều nghị luận sôi nổi và tràn đầy bất mãn, cuối cùng tất đều bị Ngô Ảnh Trạch đàn áp.
Trong triều, Tể tướng trẻ tuổi ấy đã thành công lấy thúng úp voi vì không nói ra sự thật.
Diêu Hâm đồng thời thấy may mắn, cũng loáng thoáng bất an. Nơi cao không khỏi lạnh…… chẳng lẽ vì địa vị cao nên Ngô Ảnh Trạch vốn không có chút nghi ngờ nào sao?
Sau khi nhậm chức, chuyện đầu tiên Diêu Hâm làm chính là sai người âm thầm điều tra thuộc hạ của hắn, hắn muốn mau chóng giải trừ nỗi bất an không biết từ đâu sinh ra này…… Huống hồ, hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Ngô Ảnh Trạch.
Nam nhân kia….. cảm thấy thật sự rất nguy hiểm
Buổi tối đầu hạ, gió thổi mát mẻ.
Trong sân của phủ Thuận Vương có một bảo tọa quý phi rất to lớn, trong đó có một đôi bóng người.
“Nhược Đình…… Đừng nhúc nhích nữa.” Ngô Ảnh Trạch ôm cái người không an phận đang muốn giãy từ trong ngực mình ra, bất đắc dĩ nói: “Cho dù bị hạ nhân thấy thì có sao?”
“Bọn họ đều có miệng, ta không thích sau lưng có người nói huyên thuyên.”
“Có người dám nói lung tung, ngươi cắt lưỡi bọn họ là được.” Ngô Ảnh Trạch cười cười. “Dù sao ngươi cũng là người của ta, đây là một chuyện không thể phủ nhận.”
“Da mặt của ta không dày như ngươi.”
“Nhược Đình……”
“Thả ta xuống.”
“Ngươi……” Ngô Ảnh Trạch giữ chặt Long Nhược Đình, cố định đầu đối phương cố định trước ngực mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi lại lộn xộn…… có phản ứng ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm đó ……”
Lời nói mờ ám khiến cho Long Nhược Đình quẫn bách, bỗng chốc ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“Đúng…… Thế này mới ngoan chứ.” Ngô Ảnh Trạch cười hì hì ôm chặt y lên người, thuận tiện ăn chút đậu hủ trên chiếc lưng mảnh khảnh kia.
“Hôm nay ngươi lại tới làm gì?” Long Nhược Đình vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Chuyện xưa cũng kể hết rồi, không lẽ ngươi còn muốn nghe bọn hạ nhân nói chuyện bát quái?”
“Cũng không phải……” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười lẩm bẩm nói: “Chỉ vì muốn gặp ngươi…… Chỉ vì muốn gặp ngươi.”
Chỉ sợ qua ngày hôm nay, sẽ không thể thấy được vẻ dịu ngoan thế này của ngươi.
“Rõ ràng mỗi ngày đều gặp ……”
Long Nhược Đình khẽ phản bác một câu, sau đó bị Ngô Ảnh Trạch chặn môi.
Nhược Đình…… Chuyện tới trước mắt ta mới bắt đầu cảm thấy không làm được…… Có phải rất buồn cười hay không?
Ta thật sự rất yêu ngươi……đôi lúc bản thân cũng trầm luân trong mối quan hệ giả dối này. Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp nhận sự thật, đúng không?
Tay Ngô Ảnh Trạch chậm rãi trượt xuống, thâm nhập vào kẻ hở giữa thân thể hai người.
Bộ vị mẫn cảm bị chạm đến, Long Nhược Đình khó khăn nói.
“Ngươi……!”
“Suỵt……” Ngô Ảnh Trạch cười khẽ nói: “Tuy rằng hiện tại không có người đến đây, nhưng nếu tiếng động quá lớn…… Ta cũng không dám cam đoan ……”
“Ngươi cái tên này……” Long Nhược Đình nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì khác.
“Ha ha a….. “ Ngô Ảnh Trạch cảm thấy Long Nhược Đình như vậy rất đáng yêu
******************
Diêu Hâm ngồi dưới đèn nhìn bản báo cáo suốt đêm.
Xem xong bản thứ nhất, ông hơi nhíu mày.
Rốt cuộc là…… chuyện gì đã xảy ra?
Bắt đầu từ năm nay, Thánh Thượng đoạt mất quyền lực của Khu Mật Viện, lấy lại bộ binh. Ông vẫn nghĩ vì đây là thời kì bận rộn áp dụng thi cử, nhưng hiện tại xem ra…… nơi này hình như đã trở thành một Khu Mật Viện không có quyền lực?
Ban đầu Bộ Binh Thị Lang Hà Tuyên là người của bọn họ. Nhưng Hà Tuyên và một vài thuộc hạ đều đã nhậm chức trong Khu Mật Viện, điều này cho thấy, bọn họ ở bộ binh đã không còn thế lực.
Suy nghĩ kĩ lại, tuy rằng một bộ phận quan viên quan trọng đã tập trung ở Khu Mật Viện, nhưng nếu Thánh Thượng dời đi trọng tâm quyền lực… vậy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Chẳng lẽ…… Thánh Thượng đã âm thầm tiến hành kế hoạch cải cách, muốn loại trừ hai chức vị nắm quyền lực cục diện làTrung Thư và Khu Mật Viện?
Diêu Hâm thoáng cái chảy đầy mồ hôi lạnh, ông vội vàng xem báo cáo phía dưới, ghi lại tất cả điều tra, tất cả bí mật… kết quả khiến cho ông phải khiếp sợ.
“Tra được hai người Từ Vũ Thần và Văn Thanh Thư có liên lạc với Trung thư, có thể là thân tín của Ngô Ảnh Trạch, thuộc hạ Khu Mật Viện, thế lực hai người này cũng có biến động khác thường, sự tình khẩn cấp, mong đại nhân mau chóng nghĩ đối sách…”
Phía dưới đó là một chuỗi chứng cớ thật dài, làm người ta lạnh tim.
Điều này…… Không có khả năng…… Không có khả năng!
Diêu Hâm kích động đến cả người run rẩy.
Từ Vũ Thần và Văn Thanh Thư theo hắn hai năm…… sao lại có thể dễ dàng bị Ngô Ảnh Trạch mua chuộc?
Hay là…… Diêu Hâm nghĩ tới một khả năng có thể tồn tại nhất, không khỏi thấy choáng váng.
Hay là…… bọn họ vốn chính là nước cờ bí mất mà Ngô Ảnh Trạch an bày bên người mình…
Hay là…… từ hai năm trước Ngô Ảnh Trạch đã bắt đầu…an bày tất cả mọi chuyện…
Khu Mật Viện vì chia tách với thế lực của Tể Tướng mà nắm trong tay binh quyền… nay lại phải giao trả hết thảy…
Lần đầu tiên Diêu Hâm cảm thấy, vị trí ông đợi từ rất lâu này, nay lại giống như một phần mộ, mai táng tất cả bọn họ trong đó… Không biết Ngô Ảnh Trạch đã dùng cách gì để mê hoặc Thánh Thượng, khống chế mọi việc, từ trên cao nhìn bọn họ tự thân diệt vong.
Kế hoạch này không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể thực hiện…… có rất nhiều người tham gia kế hoạch này, rất nhiều người bị kế hoạch này gạt gẫm, trong số đó nguyên Khu Mật Sứ Lí đại nhân, cũng là một kẻ biết ngụy trang một cách chân thật. Nói cách khác, Ngô Ảnh Trạch đã trêu đùa bọn họ hơn hai năm!
Dù thế nào, chuyện này nhất định phải mau chóng nói với Thuận vương gia… Nếu không thật sự sẽ không còn đường cứu vãn.
Diêu Hâm dùng đôi tay run rẩy nhanh chóng viết một lá thư, giao cho gia đinh lanh lợi nhất, dùng âm thanh khàn khàn dặn dò.
“Mau đưa đến phủ Thuận Vương……! Mau!”
Chỉ có một điều khiến Diêu Hâm không ngờ là….. gia đinh kia ra ngoài không lâu đã bị đại nội cao thủ do Ngô Ảnh Trạch phái tới giám sát Diêu phủ bắt đi mất.
******************
“A……”
Ngô Ảnh Trạch tăng thêm sức lực trên tay, khiến Long Nhược Đình khó có thể ức chế tiếng rên rỉ.
“A…… Đừng……”
“Lâu như vậy không có làm…… Ngươi cũng chịu không nổi đúng không?” Ngô Ảnh Trạch dùng thanh âm ướt át thầm thì: ”Ngươi xem…chỉ mới chạm vào, ngươi đã biến thành cái dạng này…”
“Ưm……”
Gắt gao nắm lấy vai Ngô Ảnh Trạch, Long Nhược Đình cắn chặt răng cố nén tiếng rên rỉ phóng đãng.
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng cắn lên vành tai y: ”Ta yêu ngươi…”
“A……”
Trong nháy mắt, thân thể Long Nhược Đình nhẹ nhàng run lên, đạt đến cao trào trong tai đối phương.