Tô Nguyên ở trong Vương phủ đã mấy ngày, dần dần nhận thấy rất nhiều chỗ không thích hợp.
Đầu tiên, chính là tình cảm của tỷ tỷ và tỷ phu của mình. Trước kia Ngô Ảnh Trạch tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn sẽ thường xuyên đến thăm bọn họ, thái độ cũng rất dịu dàng. Mà Thuận vương gia…… Rốt cuộc nên nói biểu hiện của y như thế nào đây? Chỉ cảm thấy…… lạnh lùng, khó có thể thân cận.
Tiếp theo là cháu trai của hắn Tiểu Tư Ảnh. Lúc trước còn cho rằng, tỷ tỷ là vì nhớ nhung Ngô Ảnh Trạch, cho nên mới đặt cho đứa nhỏ một cái tên như vậy…… Giờ xem ra, hình như có chút không đúng……
Mấy ngày nay Tô Nguyên thường chơi đùa với Tiểu Tư Ảnh, tình cảm hai người không tệ. Đồng thời, Tô Nguyên càng nhìn Tiểu Tư Ảnh, lại càng cảm thấy nó lớn lên rất giống một người…..
Đủ loại suy đoán chen vào trong đầu Tô Nguyên. Tô Nguyên gõ mạnh đầu mình, bắt buộc bản thân không được nghĩ bậy.
Dù sao cũng có liên quan đến danh tiết và trong sạch của tỷ tỷ. Tỷ tỷ vẫn luôn rất thương hắn, hắn cũng rất kính yêu tỷ tỷ, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đều là một mình tỷ tỷ yên lặng chống đỡ, cho nên…… hắn không thể có lỗi với tỷ tỷ.
Đây chỉ là suy đoán, không thể là sự thật…… Tô Nguyên thầm nhủ với bản thân.
**********************
Chỉ chớp mắt cũng sắp đến tết, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.
Khi Tô Nguyên từ võ quán trở về, trên trời đổ xuống một đợi tuyết nhỏ.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn……
Tô Nguyên mười sáu tuổi chưa hết tính trẻ con, nghĩ nếu tuyết rơi lớn hơn một chút nữa, thì có thể chơi ném tuyết với Tiểu Tư Ảnh rồi.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, Tô Nguyên rụt cổ, bước chân trở về nhanh hơn.
Tô Tình cvà Long Nhược Đình, hiện giờ còn không ở cùng một viện.
Tô Nguyên nghĩ Tô Tình đã thức, lập tức đi đến chỗ của nàng.
Bất ngờ, Tô Nguyên thấy được một màn khó có thể tin. Hắn cảm thấy…… có lẽ mình hoa mắt rồi.
Hộ vệ cao lớn kia, lén lút từ trong phòng Tô Tình chạy ra, nhìn quanh quất bốn phía, rồi nhanh chóng rời đi.
Trương hộ vệ…… Sớm như vậy đi đến phòng tỷ tỷ để làm gì? Nếu thật sự có chuyện, cần phải lén lút đến vậy sao?
Đầu óc Tô Nguyên càng ngày càng loạn, tim hắn đập rất nhanh. Hắn đi ra từ sau thân cây, tiếng lao xao vang lên ở cửa phòng Tô Tình.
“Ngươi lại quên cái gì? Mau vào lấy đi.”
Hắn nghe được thanh âm Tô Tình mang theo mệt mỏi cùng oán trách, tay lại run lên.
Sẽ không, tỷ tỷ nàng sẽ không……
Khoảnh khắc Tô Nguyên đẩy cửa vào, Tô Tình ngồi ở bên giường, quần áo bất chỉnh, hoảng hốt đứng lên.
“Nguyên nhi……?” Nàng mở to hai mắt nhìn. “Không phải sáng sớm đệ phải đi luyện võ sao……”
“…… Đệ đã về rồi, tỷ tỷ.” Giọng Tô Nguyên khàn khàn đáp lại. “Tỷ tỷ…… Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì……”
“Tỷ……” Tô Tình nhất thời nghẹn lời, lập tức biện giải cho mình: “Tỷ không có làm gì hết…… Chỉ là không ngờ đệ lại đột nhiên xuất hiện, cho nên rất kinh ngạc……”
“Vậy…… Trương hộ vệ tới đây làm gì?” Tô Nguyên ngẩng đầu, có chút bi thương nhìn Tô Tình.
“Đệ thấy rồi?” Tô Tình lại ngẩn ra, nói quanh nói co: “Tỷ với hắn không có gì……”
“Tỷ tỷ…… Đừng giấu diếm nữa……”
Tô Nguyên nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng với Ngô Ảnh Trạch vào nửa tháng trước, thời khắc đó đối phương cũng trả lời có lệ giống như lý do ba năm trước phụ thân đưa hắn đi, đau thương nở nụ cười.
“Đừng tưởng rằng ta còn là đứa nhỏ ba năm trước cái gì cũng không biết…..”
Vì sao…. Vì sao tất cả mọi người đều đối xử với mình như món đồ dễ vỡ? Vì sao tất cả mọi người đều muốn đẩy mình ra khỏi mọi chuyện……?
“Tỷ……”
“Được rồi, ta không gạt đệ nữa, dù sao trong lòng đễ cũng đã rõ rồi.” Tô Tình vuốt vuốt mái tóc dài. “Chuyện ta và Trương hộ vệ là thật, nhưng ta không thương hắn, chúng ta chỉ chơi đùa với nhau mà thôi…… Đệ có thể yên tâm, người trong phủ cho dù phát hiện chuyện này, cũng không dám truyền đi.”
“Vì sao……”
“Vì sao? Ta cũng muốn hỏi mình vì sao đây.” Tô Tình dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, âm trầm nói: “Có lẽ là vì không chịu được cô đơn đi……”
“Cô độc có thể khiến ngươi làm ra loại chuyện bối đức này sao?” Tô Nguyên hét lên: “Ngươi là tỷ tỷ của ta…… Ta rất kính yêu tỷ tỷ! Sao ngươi có thể……”
“Sao lại không thể?” Tô Tình liếc nhìn đệ đệ, cười lạnh nói: “Long Nhược Đình từng nói y mặc kệ ta. Nếu y cũng không quản, ngươi cần gì phải căm giận bất bình như thế?”
“Tỷ……”
Tô Nguyên lần đầu tiên nghe được giọng điệu trào phúng đến thứ của Tô Tình. Trước kia cho dù tỷ tỷ có tức giận, cũng chưa bao giờ dùng thái độ như vậy nói chuyện với hắn.
“Nếu Vương gia không cần ngươi…… Sao ngươi lại phải gả cho y?”
“Nếu không phải bởi vì phụ thân gặp chuyện, nếu không phải Ngô Ảnh Trạch thấy chết mà không cứu, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ thế này sao?” Tô Tình trừng mắt nhìn đệ đệ, không chút lưu tình hỏi lại: “Mất đi thân phận cùng địa vị ta đã không còn giá trị gì, cho dù có xuất hiện cũng bị người quên mất, bọn họ đều cho rằng ta dễ khi dễ…… Nếu ta không tranh thủ cho mình…… Ngươi cho rằng ta nên sinh tồn ra sao? Nhà chúng ta nên sống thế nào đây?”
“Tỷ phu vì sao hắn lại……”
“Tỷ phu?” Tô Tình lại cười lạnh. “Ngươi còn gọi tên kia là tỷ phu? Hắn đã sớm không phải tỷ phu ngươi rồi, hắn là Tể tướng, hắn cũng có thể là Phò mã, tóm lại…… chúng ta không thể trèo cao được.”
Tô Tình dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: “Hắn vẫn luôn xem ta là chướng ngại…… Cho tới bây giờ, hắn cũng không hề thích ta……”
Vẻ mặt đau thương, chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt.
“Hắn sẽ không ……” Tô Nguyên không ngừng lắc đầu, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở. “Hắn không phải loại người như vậy……”
Tỷ phu từng hứa với ta…… sẽ chăm sóc tốt cho tỷ tỷ……
Bóng dáng hắn đặt trong đáy lòng suốt mấy năm, đối tượng mình luôn khát khao theo đuổi…… Tuyệt đối không thể là loại người tuyệt tình này……
“Ngô Ảnh Trạch là người có mị lực như vậy? Dù là nam nữ đều bị hắn mê hoặc sao? Bao gồm đệ đệ bảo bối của ta?” Tô Tình lạnh lùng mà cười: “Nguyên nhi…… Tỷ tỷ khuyên ngươi, đừng sinh ra quá nhiều chờ mong với nam nhân kia.”
“Tỷ……” Tô Nguyên giật mình, cãi lại: “Ngươi lại nói bậy gì vậy……”
“Ta có nói sai sao?” Tô Tình nhìn chằm chằm ngọc bội bên hông Tô Nguyên, thâm trầm nói: “Mới trước đây ta còn có thể cho rằng ngươi sùng bái hắn, nhưng giờ ta đã không thể chối bỏ đó là mê luyến được nữa…… Hắn đưa cho ngươi thứ này, ngươi không phải vẫn còn giữ sao?”
Bây giờ Tô Nguyên mới biết Tô Tình đang nhìn cái gì, lắp bắp kinh hãi.
“Không chỉ là thứ này…… trong phòng của ngươi, hình như còn có rất nhiều thứ trước kia hắn để lại phải không?” Tô Tình lại thản nhiên cười.
Tô Nguyên trầm mặc.
Tô Tình nhìn phản ứng của hắn, thê lương nói:
“Ngô Ảnh Trạch…… Ngươi thật sự là âm hồn bất tán a……”
“Tỷ…… Ta đối với hắn…… cũng không phải……”
“Cho dù là vậy cũng sẽ không có kết quả gì đâu.” Giọng Tô Tình như đang ở gánh hát. “Người hắn yêu là phu quân của ta, không phải ngươi, lại càng không phải ta.”
“Ngươi nói cái gì……?” Tô Nguyên giật mình hỏi.
“Hắn và Long Nhược Đình yêu nhau. Cho nên từ ngày thành thân đến nay, Long Nhược Đình chưa từng chạm vào ta……”
“Vậy……” Tô Nguyên trong khiếp sợ bỗng nhiên ý thực được một chuyện. “Tư Ảnh rốt cuộc là con của ai……!?”
Lúc này Tô Tình mới biết mình lỡ lời, lúng túng, lập tức ngậm miệng.
“Tư Ảnh…… Là tỷ phu…… Là con của Ngô Ảnh Trạch, đúng hay không?”
Vẻ mặt Tô Nguyên như sắp khóc, mà Tô Tình vẫn ngậm miệng không đáp.
Đáp án…… đã vô cùng rõ ràng.
“Vì sao…… Vì sao Ngô Ảnh Trạch lại làm rachuyện có lỗi với ngươi như vậy……”
Tô Nguyên oán hận xiết chặt tay thành quyền. Sau khi đã hạ quyết tâm, hắn xoay người chạy ra khỏi cửa.
“Nguyên nhi! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Tô Tình cuống quít ngăn lại. Đáng tiếc đã chậm, bóng dáng thiếu niên nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của nàng.
Ngô Ảnh Trạch…… tàn ảnh của ngươi……
Rốt cuộc sẽ dây dưa với gia đình chúng ta bao lâu……?